Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230 - Chương 230
Chương 230 AI NÓI CÔ ẤY PHẢI NGHỈ VIỆC?
Tần Phong bước nhanh đến trước mặt Giang Mộ Tuyết, đang định bế cô lên thì bị Giang Mộ Tuyết ngăn lại: “Đỡ tôi dậy là được rồi.”
Nhìn khuôn mặt viết đầy chữ “xin anh đấy” của cô, Tần Phong mới thay đổi hành động, dìu cô đứng dậy.
Giang Mộ Tuyết vừa đứng lên, Tần Phong chú ý đến mắt cá chân phải của cô đã sưng to hơn trước, anh không khỏi nhíu mày lại.
Hạ Hiểu Thi và Tô Lạc vốn đang đánh nhau, thấy Tần Phong xuất hiện thì lập tức ngừng tay, hai người với dáng vẻ thảm hại chỉ biết đứng ở một bên nhìn Tần Phong và Giang Mộ Tuyết
Hạ Hiểu Thi lập tức sững người trong lần đầu tiên nhìn thấy Tần Phong ở ngoài đời thật. Cô biết Tổng Giám đốc tập đoàn mình đẹp trai cỡ nào, nhưng không ngờ trợ lý Tổng Giám đốc ở ngoài đời còn đẹp trai gấp mười lần trong video.
Anh mặc bộ vest lịch sự đứng cạnh Giang Mộ Tuyết, khuôn mặt đẹp trai vẫn mang theo nét cười, trông anh rất có khí chất, rất dịu dàng, thật sự rất xứng đôi với đàn chị của cô, đẹp trai hơn nhiều so với tên Trịnh Kỳ gì đó mà đàn chị mê mệt hồi đại học.
Không biết là do Tần Phong đến hay là do có quá nhiều người vây xem, Tô Lạc đang định quay người lặng lẽ rút lui thì đột nhiên bị Giang Mộ Tuyết gọi lại.
“Tổ trưởng Tô chờ một chút.”
Bởi vì quần áo trên người nhăn nhúm xộc xệch, Tô Lạc đã cảm thấy mất mặt lắm rồi, giờ lại bị Giang Mộ Tuyết gọi lại bèn không nhịn được mà thầm mắng chửi Giang Mộ Tuyết mấy lần.
Cô ta quay người lại một cách cứng nhắc, thấy Tần Phong đứng cạnh Giang Mộ Tuyết, ánh mắt cô ta đột nhiên có chút ngẩn ngơ.
Được Tần Phong dìu, Giang Mộ Tuyết bước tập tễnh đến trước mặt Hạ Hiểu Thi: “Hiểu Thi, xin lỗi tổ trưởng Tô đi.”
Hạ Hiểu Thi thấy Tần Phong đến, vốn còn tưởng anh sẽ chống lưng cho hai người các cô, đang vui mừng thì không ngờ lại nghe thấy Giang Mộ Tuyết bảo cô đi xin lỗi Tô Lạc?
Cô nhìn Giang Mộ Tuyết bằng ánh mắt kinh ngạc: “Đàn chị…”
“Mau xin lỗi tổ trưởng Tô đi.”
Giang Mộ Tuyết nhấn mạnh lại một lần nữa, cô là người sắp phải đi rồi, có thế nào cũng không sao, nhưng Hạ Hiểu Thi lại khác, khó khăn lắm cô bé mới vượt qua được sát hạch của kỳ thực tập, sau này còn phải tiếp tục gắn bó với công ty, hiện giờ làm căng với Tô Lạc không có bất cứ lợi ích gì cho cô bé hết.
Thấy Giang Mộ Tuyết bắt Hạ Hiểu Thi xin lỗi mình, Tô Lạc thầm cảm thấy đắc ý, vì thế cô ta cũng mặc kệ dáng vẻ thảm hại của mình mà khoanh tay đứng tại chỗ đợi.
Cuối cùng, Hạ Hiểu Thi cũng cúi đầu trước sự nghiêm khắc của Giang Mộ Tuyết, cô đi đến trước mặc Tô Lạc rồi cúi người: “Xin lỗi tổ trưởng Tô.”
Khóe miệng của Tô Lạc khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhưng vẫn giả vờ không nghe rõ: “Cô nói gì cơ? Tôi không nghe thấy.”
Hạ Hiểu Thi thấy bao nhiêu người đứng vây quanh thì biết Tô Lạc cố ý muốn làm khó mình. Hai bàn tay cô bắt đầu siết chặt lại nhưng cô không muốn khiến Giang Mộ Tuyết phải khó xử thêm nữa, chỉ đành cắn răng, đang định cúi người thêm lần nữa thì bị Giang Mộ Tuyết ngăn lại.
“Tổ trưởng Tô, hôm nay do cấp dưới của tôi quá sốc nổi nên khiến cho tình hình trở nên khó coi như thế này, người làm tổ trưởng như tôi cũng khó có thể trốn tránh trách nhiệm. Hy vọng cô không so đo, tôi thay cô ấy thành tâm xin lỗi cô một lần nữa.”
Giang Mộ Tuyết nói xong cũng cúi người với Tô Lạc: “Xin lỗi tổ trưởng Tô.”
Lần đầu tiên thấy Giang Mộ Tuyết phải khúm núm như thế, Hạ Hiểu Thi gấp đến mức như sắp khóc đến nơi, cô xin lỗi Tô Lạc đã đành, nhưng tại sao đàn chị phải xin lỗi cô ta? Nếu là trước đây, sao Giang Mộ Tuyết có thể để bản thân chịu đựng sự ấm ức như thế này được? Rốt cuộc mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì mà đàn chị của cô hoàn toàn thay đổi như thế?
Tô Lạc thấy Giang Mộ Tuyết vẫn cho mình đủ thể diện ở trước mặt bao nhiêu người như thế này, nếu còn tiếp tục làm khó nữa lại thành ra cô ta cố ý bắt nạt người khác rồi.
“Giang Mộ Tuyết, tôi hiểu cô bực bội khi sắp phải thôi việc, nhưng cũng không đến nỗi bởi vì sắp đi mà cô lại tùy tiện sai khiến cấp dưới của mình làm ra chuyện phá hoại tình đồng nghiệp như thế này đâu, may mà người đó là tôi, nếu là người khác không biết sẽ đối phó với cấp dưới của cô như thế nào đâu đấy.”
Câu nói này của Tô Lạc thể hiện rằng sau này cô ta sẽ không cố ý nhắm vào Hạ Hiểu Thi nữa, vừa thể hiện sự rộng lượng của bản thân cô ta vừa cố ý đẩy toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này lên người Giang Mộ Tuyết.
“Ai nói cô ấy phải nghỉ việc?”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Tần Phong đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng, nụ cười trên khuôn mặt anh vẫn còn đó nhưng giọng nói rõ ràng đã mang theo ý lạnh.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh, bao gồm cả Giang Mộ Tuyết.
“Công ty quy định rõ không cho phép nhân viên yêu nhau, cho dù trợ lý Tổng Giám đốc Tần muốn bênh vực thì cũng nên về nhà mà bênh, nơi này là công ty.” Tô Lạc sẵng giọng.
“Nếu nơi này là công ty thì hiện giờ cô đang lấy thân phận gì để nói chuyện với tôi vậy?” Nụ cười trên khuôn mặt của Tần Phong chợt tắt, ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào Tô Lạc.
Ở Tập đoàn Lục Đạt này, chuyện giữ hay không giữ vị trí trợ lý Tổng Giám đốc này của Tần Phong chỉ có một mình Lục Chi Cửu có quyền quyết định, không một ai có quyền can thiệp vào. Tuy Tần Phong là trợ lý của Tổng Giám đốc nhưng trên thực tế, mọi chuyện lớn nhỏ của tập đoàn đều qua tay Tần Phong trước rồi mới đưa đến cho Lục Chi Cửu, trên phương diện ý nghĩa nào đó, thậm chí Tần Phong có quyền xử lý mọi chuyện của tập đoàn.
Tuy là có người đăng video lên nhóm của công ty để ép lãnh đạo công ty đưa ra câu trả lời nhưng nếu lãnh đạo cố giấu nhẹm đi không trả lời cũng không phải không có khả năng.
Thấy sắc mặt không tốt của Tần Phong, Tô lạc cũng không dám mở miệng nói gì thêm nữa.
“Chuyện giữa tôi và Giang Mộ Tuyết có vi phạm quy định của công ty hay không thì sẽ có người của bộ phận nhân sự đứng ra điều tra, nhưng nếu trước thời điểm đó còn để tôi nghe thấy bất cứ tin đồn không có căn cứ nào, trừ khi bản thân người đó đủ trong sạch, bằng không, để công ty điều tra ra thì nhất định sẽ xử lý theo quy định, những người liên quan không chỉ có một hai người đâu.”
Tô Lạc không khỏi run rẩy, bởi vì ban đầu cô ta có thể vào công ty ít nhiều cũng có sự tác động của cậu cô ta, nếu công ty thật sự muốn điều tra, không chỉ mình cô ta không giữ được miếng cơm này mà ngay cả cậu của cô ta cũng sẽ bị liên lụy. Những lời này của Tần Phong giống như đang nói cho cô ta nghe vậy, đột nhiên Tô Lạc có cảm giác giống như đang ngồi trên thảm gai.
Nhất thời không ai dám nói thêm một câu nào, còn Giang Mộ Tuyết lại có chút mơ hồ, Tần Phong vừa nói cô không cần phải nghỉ việc là có ý gì?
“Tiểu Tuyết, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Lúc Tần Phong nhìn Giang Mộ Tuyết, nụ cười dịu dàng của anh đã trở lại, dường như người đàn ông vừa nói ra những lời sắc lạnh ban nãy chỉ là ảo giác.
Giang Mộ Tuyết ngây ngốc gật đầu, Tần Phong quay lưng về phía cô rồi hơi quỳ xuống, Hạ Hiểu Thi thấy thế bèn vội vàng giành lấy chiếc nạng của Giang Mộ Tuyết rồi tiện tay đẩy nhẹ một cái, Giang Mộ Tuyết thuận thế ngã lên lưng Tần Phong.
Giang Mộ Tuyết vô thức nhìn sang Hạ Hiểu Thi, chỉ thấy cô bé đang nháy mắt ra hiệu với mình.
Tần Phong cõng Giang Mộ Tuyết trên lưng rồi đi ra khỏi khu nghỉ ngơi, trò cười này cuối cùng cũng kết thúc.
Trong thang máy chuyên dụng.
Giang Mộ Tuyết được Tần Phong cõng trên lưng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tần Phong, vừa nãy anh nói tôi không cần phải nghỉ việc là có ý gì? Chẳng lẽ…”
Anh sẽ nghỉ việc sao?
Đương nhiên Tần Phong biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh cười nhẹ: “Ngốc ạ, Tập đoàn Lục Đạt tạm thời không thể thiếu tôi được đâu.”
“Anh tự tin quá mức rồi đó, người mà Tập đoàn Lục Đạt không thể thiếu phải là Tổng Giám đốc Lục của chúng ta mới đúng.”
Nhưng Lục Chi Cửu không chỉ phải quản lý mỗi Tập đoàn Lục Đạt mà còn bao gồm cả Lục Thị ở nước M xa xôi nữa.
“Em chưa nghe câu ‘dưới một người trên vạn người’ à…”
“Anh đang nhắc đến Triệu Cao bên cạnh Tần Thủy Hoàng hả?” Giang Mộ Tuyết cố ý cắt câu lấy nghĩa.
Tần Phong nghiến răng nghiến lợi: “Hắn là hoạn quan…”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 230 AI NÓI CÔ ẤY PHẢI NGHỈ VIỆC?
Tần Phong bước nhanh đến trước mặt Giang Mộ Tuyết, đang định bế cô lên thì bị Giang Mộ Tuyết ngăn lại: “Đỡ tôi dậy là được rồi.”
Nhìn khuôn mặt viết đầy chữ “xin anh đấy” của cô, Tần Phong mới thay đổi hành động, dìu cô đứng dậy.
Giang Mộ Tuyết vừa đứng lên, Tần Phong chú ý đến mắt cá chân phải của cô đã sưng to hơn trước, anh không khỏi nhíu mày lại.
Hạ Hiểu Thi và Tô Lạc vốn đang đánh nhau, thấy Tần Phong xuất hiện thì lập tức ngừng tay, hai người với dáng vẻ thảm hại chỉ biết đứng ở một bên nhìn Tần Phong và Giang Mộ Tuyết
Hạ Hiểu Thi lập tức sững người trong lần đầu tiên nhìn thấy Tần Phong ở ngoài đời thật. Cô biết Tổng Giám đốc tập đoàn mình đẹp trai cỡ nào, nhưng không ngờ trợ lý Tổng Giám đốc ở ngoài đời còn đẹp trai gấp mười lần trong video.
Anh mặc bộ vest lịch sự đứng cạnh Giang Mộ Tuyết, khuôn mặt đẹp trai vẫn mang theo nét cười, trông anh rất có khí chất, rất dịu dàng, thật sự rất xứng đôi với đàn chị của cô, đẹp trai hơn nhiều so với tên Trịnh Kỳ gì đó mà đàn chị mê mệt hồi đại học.
Không biết là do Tần Phong đến hay là do có quá nhiều người vây xem, Tô Lạc đang định quay người lặng lẽ rút lui thì đột nhiên bị Giang Mộ Tuyết gọi lại.
“Tổ trưởng Tô chờ một chút.”
Bởi vì quần áo trên người nhăn nhúm xộc xệch, Tô Lạc đã cảm thấy mất mặt lắm rồi, giờ lại bị Giang Mộ Tuyết gọi lại bèn không nhịn được mà thầm mắng chửi Giang Mộ Tuyết mấy lần.
Cô ta quay người lại một cách cứng nhắc, thấy Tần Phong đứng cạnh Giang Mộ Tuyết, ánh mắt cô ta đột nhiên có chút ngẩn ngơ.
Được Tần Phong dìu, Giang Mộ Tuyết bước tập tễnh đến trước mặt Hạ Hiểu Thi: “Hiểu Thi, xin lỗi tổ trưởng Tô đi.”
Hạ Hiểu Thi thấy Tần Phong đến, vốn còn tưởng anh sẽ chống lưng cho hai người các cô, đang vui mừng thì không ngờ lại nghe thấy Giang Mộ Tuyết bảo cô đi xin lỗi Tô Lạc?
Cô nhìn Giang Mộ Tuyết bằng ánh mắt kinh ngạc: “Đàn chị…”
“Mau xin lỗi tổ trưởng Tô đi.”
Giang Mộ Tuyết nhấn mạnh lại một lần nữa, cô là người sắp phải đi rồi, có thế nào cũng không sao, nhưng Hạ Hiểu Thi lại khác, khó khăn lắm cô bé mới vượt qua được sát hạch của kỳ thực tập, sau này còn phải tiếp tục gắn bó với công ty, hiện giờ làm căng với Tô Lạc không có bất cứ lợi ích gì cho cô bé hết.
Thấy Giang Mộ Tuyết bắt Hạ Hiểu Thi xin lỗi mình, Tô Lạc thầm cảm thấy đắc ý, vì thế cô ta cũng mặc kệ dáng vẻ thảm hại của mình mà khoanh tay đứng tại chỗ đợi.
Cuối cùng, Hạ Hiểu Thi cũng cúi đầu trước sự nghiêm khắc của Giang Mộ Tuyết, cô đi đến trước mặc Tô Lạc rồi cúi người: “Xin lỗi tổ trưởng Tô.”
Khóe miệng của Tô Lạc khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhưng vẫn giả vờ không nghe rõ: “Cô nói gì cơ? Tôi không nghe thấy.”
Hạ Hiểu Thi thấy bao nhiêu người đứng vây quanh thì biết Tô Lạc cố ý muốn làm khó mình. Hai bàn tay cô bắt đầu siết chặt lại nhưng cô không muốn khiến Giang Mộ Tuyết phải khó xử thêm nữa, chỉ đành cắn răng, đang định cúi người thêm lần nữa thì bị Giang Mộ Tuyết ngăn lại.
“Tổ trưởng Tô, hôm nay do cấp dưới của tôi quá sốc nổi nên khiến cho tình hình trở nên khó coi như thế này, người làm tổ trưởng như tôi cũng khó có thể trốn tránh trách nhiệm. Hy vọng cô không so đo, tôi thay cô ấy thành tâm xin lỗi cô một lần nữa.”
Giang Mộ Tuyết nói xong cũng cúi người với Tô Lạc: “Xin lỗi tổ trưởng Tô.”
Lần đầu tiên thấy Giang Mộ Tuyết phải khúm núm như thế, Hạ Hiểu Thi gấp đến mức như sắp khóc đến nơi, cô xin lỗi Tô Lạc đã đành, nhưng tại sao đàn chị phải xin lỗi cô ta? Nếu là trước đây, sao Giang Mộ Tuyết có thể để bản thân chịu đựng sự ấm ức như thế này được? Rốt cuộc mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì mà đàn chị của cô hoàn toàn thay đổi như thế?
Tô Lạc thấy Giang Mộ Tuyết vẫn cho mình đủ thể diện ở trước mặt bao nhiêu người như thế này, nếu còn tiếp tục làm khó nữa lại thành ra cô ta cố ý bắt nạt người khác rồi.
“Giang Mộ Tuyết, tôi hiểu cô bực bội khi sắp phải thôi việc, nhưng cũng không đến nỗi bởi vì sắp đi mà cô lại tùy tiện sai khiến cấp dưới của mình làm ra chuyện phá hoại tình đồng nghiệp như thế này đâu, may mà người đó là tôi, nếu là người khác không biết sẽ đối phó với cấp dưới của cô như thế nào đâu đấy.”
Câu nói này của Tô Lạc thể hiện rằng sau này cô ta sẽ không cố ý nhắm vào Hạ Hiểu Thi nữa, vừa thể hiện sự rộng lượng của bản thân cô ta vừa cố ý đẩy toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này lên người Giang Mộ Tuyết.
“Ai nói cô ấy phải nghỉ việc?”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Tần Phong đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng, nụ cười trên khuôn mặt anh vẫn còn đó nhưng giọng nói rõ ràng đã mang theo ý lạnh.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh, bao gồm cả Giang Mộ Tuyết.
“Công ty quy định rõ không cho phép nhân viên yêu nhau, cho dù trợ lý Tổng Giám đốc Tần muốn bênh vực thì cũng nên về nhà mà bênh, nơi này là công ty.” Tô Lạc sẵng giọng.
“Nếu nơi này là công ty thì hiện giờ cô đang lấy thân phận gì để nói chuyện với tôi vậy?” Nụ cười trên khuôn mặt của Tần Phong chợt tắt, ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào Tô Lạc.
Ở Tập đoàn Lục Đạt này, chuyện giữ hay không giữ vị trí trợ lý Tổng Giám đốc này của Tần Phong chỉ có một mình Lục Chi Cửu có quyền quyết định, không một ai có quyền can thiệp vào. Tuy Tần Phong là trợ lý của Tổng Giám đốc nhưng trên thực tế, mọi chuyện lớn nhỏ của tập đoàn đều qua tay Tần Phong trước rồi mới đưa đến cho Lục Chi Cửu, trên phương diện ý nghĩa nào đó, thậm chí Tần Phong có quyền xử lý mọi chuyện của tập đoàn.
Tuy là có người đăng video lên nhóm của công ty để ép lãnh đạo công ty đưa ra câu trả lời nhưng nếu lãnh đạo cố giấu nhẹm đi không trả lời cũng không phải không có khả năng.
Thấy sắc mặt không tốt của Tần Phong, Tô lạc cũng không dám mở miệng nói gì thêm nữa.
“Chuyện giữa tôi và Giang Mộ Tuyết có vi phạm quy định của công ty hay không thì sẽ có người của bộ phận nhân sự đứng ra điều tra, nhưng nếu trước thời điểm đó còn để tôi nghe thấy bất cứ tin đồn không có căn cứ nào, trừ khi bản thân người đó đủ trong sạch, bằng không, để công ty điều tra ra thì nhất định sẽ xử lý theo quy định, những người liên quan không chỉ có một hai người đâu.”
Tô Lạc không khỏi run rẩy, bởi vì ban đầu cô ta có thể vào công ty ít nhiều cũng có sự tác động của cậu cô ta, nếu công ty thật sự muốn điều tra, không chỉ mình cô ta không giữ được miếng cơm này mà ngay cả cậu của cô ta cũng sẽ bị liên lụy. Những lời này của Tần Phong giống như đang nói cho cô ta nghe vậy, đột nhiên Tô Lạc có cảm giác giống như đang ngồi trên thảm gai.
Nhất thời không ai dám nói thêm một câu nào, còn Giang Mộ Tuyết lại có chút mơ hồ, Tần Phong vừa nói cô không cần phải nghỉ việc là có ý gì?
“Tiểu Tuyết, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Lúc Tần Phong nhìn Giang Mộ Tuyết, nụ cười dịu dàng của anh đã trở lại, dường như người đàn ông vừa nói ra những lời sắc lạnh ban nãy chỉ là ảo giác.
Giang Mộ Tuyết ngây ngốc gật đầu, Tần Phong quay lưng về phía cô rồi hơi quỳ xuống, Hạ Hiểu Thi thấy thế bèn vội vàng giành lấy chiếc nạng của Giang Mộ Tuyết rồi tiện tay đẩy nhẹ một cái, Giang Mộ Tuyết thuận thế ngã lên lưng Tần Phong.
Giang Mộ Tuyết vô thức nhìn sang Hạ Hiểu Thi, chỉ thấy cô bé đang nháy mắt ra hiệu với mình.
Tần Phong cõng Giang Mộ Tuyết trên lưng rồi đi ra khỏi khu nghỉ ngơi, trò cười này cuối cùng cũng kết thúc.
Trong thang máy chuyên dụng.
Giang Mộ Tuyết được Tần Phong cõng trên lưng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tần Phong, vừa nãy anh nói tôi không cần phải nghỉ việc là có ý gì? Chẳng lẽ…”
Anh sẽ nghỉ việc sao?
Đương nhiên Tần Phong biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh cười nhẹ: “Ngốc ạ, Tập đoàn Lục Đạt tạm thời không thể thiếu tôi được đâu.”
“Anh tự tin quá mức rồi đó, người mà Tập đoàn Lục Đạt không thể thiếu phải là Tổng Giám đốc Lục của chúng ta mới đúng.”
Nhưng Lục Chi Cửu không chỉ phải quản lý mỗi Tập đoàn Lục Đạt mà còn bao gồm cả Lục Thị ở nước M xa xôi nữa.
“Em chưa nghe câu ‘dưới một người trên vạn người’ à…”
“Anh đang nhắc đến Triệu Cao bên cạnh Tần Thủy Hoàng hả?” Giang Mộ Tuyết cố ý cắt câu lấy nghĩa.
Tần Phong nghiến răng nghiến lợi: “Hắn là hoạn quan…”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Tần Phong bước nhanh đến trước mặt Giang Mộ Tuyết, đang định bế cô lên thì bị Giang Mộ Tuyết ngăn lại: “Đỡ tôi dậy là được rồi.”
Nhìn khuôn mặt viết đầy chữ “xin anh đấy” của cô, Tần Phong mới thay đổi hành động, dìu cô đứng dậy.
Giang Mộ Tuyết vừa đứng lên, Tần Phong chú ý đến mắt cá chân phải của cô đã sưng to hơn trước, anh không khỏi nhíu mày lại.
Hạ Hiểu Thi và Tô Lạc vốn đang đánh nhau, thấy Tần Phong xuất hiện thì lập tức ngừng tay, hai người với dáng vẻ thảm hại chỉ biết đứng ở một bên nhìn Tần Phong và Giang Mộ Tuyết
Hạ Hiểu Thi lập tức sững người trong lần đầu tiên nhìn thấy Tần Phong ở ngoài đời thật. Cô biết Tổng Giám đốc tập đoàn mình đẹp trai cỡ nào, nhưng không ngờ trợ lý Tổng Giám đốc ở ngoài đời còn đẹp trai gấp mười lần trong video.
Anh mặc bộ vest lịch sự đứng cạnh Giang Mộ Tuyết, khuôn mặt đẹp trai vẫn mang theo nét cười, trông anh rất có khí chất, rất dịu dàng, thật sự rất xứng đôi với đàn chị của cô, đẹp trai hơn nhiều so với tên Trịnh Kỳ gì đó mà đàn chị mê mệt hồi đại học.
Không biết là do Tần Phong đến hay là do có quá nhiều người vây xem, Tô Lạc đang định quay người lặng lẽ rút lui thì đột nhiên bị Giang Mộ Tuyết gọi lại.
“Tổ trưởng Tô chờ một chút.”
Bởi vì quần áo trên người nhăn nhúm xộc xệch, Tô Lạc đã cảm thấy mất mặt lắm rồi, giờ lại bị Giang Mộ Tuyết gọi lại bèn không nhịn được mà thầm mắng chửi Giang Mộ Tuyết mấy lần.
Cô ta quay người lại một cách cứng nhắc, thấy Tần Phong đứng cạnh Giang Mộ Tuyết, ánh mắt cô ta đột nhiên có chút ngẩn ngơ.
Được Tần Phong dìu, Giang Mộ Tuyết bước tập tễnh đến trước mặt Hạ Hiểu Thi: “Hiểu Thi, xin lỗi tổ trưởng Tô đi.”
Hạ Hiểu Thi thấy Tần Phong đến, vốn còn tưởng anh sẽ chống lưng cho hai người các cô, đang vui mừng thì không ngờ lại nghe thấy Giang Mộ Tuyết bảo cô đi xin lỗi Tô Lạc?
Cô nhìn Giang Mộ Tuyết bằng ánh mắt kinh ngạc: “Đàn chị…”
“Mau xin lỗi tổ trưởng Tô đi.”
Giang Mộ Tuyết nhấn mạnh lại một lần nữa, cô là người sắp phải đi rồi, có thế nào cũng không sao, nhưng Hạ Hiểu Thi lại khác, khó khăn lắm cô bé mới vượt qua được sát hạch của kỳ thực tập, sau này còn phải tiếp tục gắn bó với công ty, hiện giờ làm căng với Tô Lạc không có bất cứ lợi ích gì cho cô bé hết.
Thấy Giang Mộ Tuyết bắt Hạ Hiểu Thi xin lỗi mình, Tô Lạc thầm cảm thấy đắc ý, vì thế cô ta cũng mặc kệ dáng vẻ thảm hại của mình mà khoanh tay đứng tại chỗ đợi.
Cuối cùng, Hạ Hiểu Thi cũng cúi đầu trước sự nghiêm khắc của Giang Mộ Tuyết, cô đi đến trước mặc Tô Lạc rồi cúi người: “Xin lỗi tổ trưởng Tô.”
Khóe miệng của Tô Lạc khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhưng vẫn giả vờ không nghe rõ: “Cô nói gì cơ? Tôi không nghe thấy.”
Hạ Hiểu Thi thấy bao nhiêu người đứng vây quanh thì biết Tô Lạc cố ý muốn làm khó mình. Hai bàn tay cô bắt đầu siết chặt lại nhưng cô không muốn khiến Giang Mộ Tuyết phải khó xử thêm nữa, chỉ đành cắn răng, đang định cúi người thêm lần nữa thì bị Giang Mộ Tuyết ngăn lại.
“Tổ trưởng Tô, hôm nay do cấp dưới của tôi quá sốc nổi nên khiến cho tình hình trở nên khó coi như thế này, người làm tổ trưởng như tôi cũng khó có thể trốn tránh trách nhiệm. Hy vọng cô không so đo, tôi thay cô ấy thành tâm xin lỗi cô một lần nữa.”
Giang Mộ Tuyết nói xong cũng cúi người với Tô Lạc: “Xin lỗi tổ trưởng Tô.”
Lần đầu tiên thấy Giang Mộ Tuyết phải khúm núm như thế, Hạ Hiểu Thi gấp đến mức như sắp khóc đến nơi, cô xin lỗi Tô Lạc đã đành, nhưng tại sao đàn chị phải xin lỗi cô ta? Nếu là trước đây, sao Giang Mộ Tuyết có thể để bản thân chịu đựng sự ấm ức như thế này được? Rốt cuộc mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì mà đàn chị của cô hoàn toàn thay đổi như thế?
Tô Lạc thấy Giang Mộ Tuyết vẫn cho mình đủ thể diện ở trước mặt bao nhiêu người như thế này, nếu còn tiếp tục làm khó nữa lại thành ra cô ta cố ý bắt nạt người khác rồi.
“Giang Mộ Tuyết, tôi hiểu cô bực bội khi sắp phải thôi việc, nhưng cũng không đến nỗi bởi vì sắp đi mà cô lại tùy tiện sai khiến cấp dưới của mình làm ra chuyện phá hoại tình đồng nghiệp như thế này đâu, may mà người đó là tôi, nếu là người khác không biết sẽ đối phó với cấp dưới của cô như thế nào đâu đấy.”
Câu nói này của Tô Lạc thể hiện rằng sau này cô ta sẽ không cố ý nhắm vào Hạ Hiểu Thi nữa, vừa thể hiện sự rộng lượng của bản thân cô ta vừa cố ý đẩy toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này lên người Giang Mộ Tuyết.
“Ai nói cô ấy phải nghỉ việc?”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Tần Phong đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng, nụ cười trên khuôn mặt anh vẫn còn đó nhưng giọng nói rõ ràng đã mang theo ý lạnh.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh, bao gồm cả Giang Mộ Tuyết.
“Công ty quy định rõ không cho phép nhân viên yêu nhau, cho dù trợ lý Tổng Giám đốc Tần muốn bênh vực thì cũng nên về nhà mà bênh, nơi này là công ty.” Tô Lạc sẵng giọng.
“Nếu nơi này là công ty thì hiện giờ cô đang lấy thân phận gì để nói chuyện với tôi vậy?” Nụ cười trên khuôn mặt của Tần Phong chợt tắt, ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào Tô Lạc.
Ở Tập đoàn Lục Đạt này, chuyện giữ hay không giữ vị trí trợ lý Tổng Giám đốc này của Tần Phong chỉ có một mình Lục Chi Cửu có quyền quyết định, không một ai có quyền can thiệp vào. Tuy Tần Phong là trợ lý của Tổng Giám đốc nhưng trên thực tế, mọi chuyện lớn nhỏ của tập đoàn đều qua tay Tần Phong trước rồi mới đưa đến cho Lục Chi Cửu, trên phương diện ý nghĩa nào đó, thậm chí Tần Phong có quyền xử lý mọi chuyện của tập đoàn.
Tuy là có người đăng video lên nhóm của công ty để ép lãnh đạo công ty đưa ra câu trả lời nhưng nếu lãnh đạo cố giấu nhẹm đi không trả lời cũng không phải không có khả năng.
Thấy sắc mặt không tốt của Tần Phong, Tô lạc cũng không dám mở miệng nói gì thêm nữa.
“Chuyện giữa tôi và Giang Mộ Tuyết có vi phạm quy định của công ty hay không thì sẽ có người của bộ phận nhân sự đứng ra điều tra, nhưng nếu trước thời điểm đó còn để tôi nghe thấy bất cứ tin đồn không có căn cứ nào, trừ khi bản thân người đó đủ trong sạch, bằng không, để công ty điều tra ra thì nhất định sẽ xử lý theo quy định, những người liên quan không chỉ có một hai người đâu.”
Tô Lạc không khỏi run rẩy, bởi vì ban đầu cô ta có thể vào công ty ít nhiều cũng có sự tác động của cậu cô ta, nếu công ty thật sự muốn điều tra, không chỉ mình cô ta không giữ được miếng cơm này mà ngay cả cậu của cô ta cũng sẽ bị liên lụy. Những lời này của Tần Phong giống như đang nói cho cô ta nghe vậy, đột nhiên Tô Lạc có cảm giác giống như đang ngồi trên thảm gai.
Nhất thời không ai dám nói thêm một câu nào, còn Giang Mộ Tuyết lại có chút mơ hồ, Tần Phong vừa nói cô không cần phải nghỉ việc là có ý gì?
“Tiểu Tuyết, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Lúc Tần Phong nhìn Giang Mộ Tuyết, nụ cười dịu dàng của anh đã trở lại, dường như người đàn ông vừa nói ra những lời sắc lạnh ban nãy chỉ là ảo giác.
Giang Mộ Tuyết ngây ngốc gật đầu, Tần Phong quay lưng về phía cô rồi hơi quỳ xuống, Hạ Hiểu Thi thấy thế bèn vội vàng giành lấy chiếc nạng của Giang Mộ Tuyết rồi tiện tay đẩy nhẹ một cái, Giang Mộ Tuyết thuận thế ngã lên lưng Tần Phong.
Giang Mộ Tuyết vô thức nhìn sang Hạ Hiểu Thi, chỉ thấy cô bé đang nháy mắt ra hiệu với mình.
Tần Phong cõng Giang Mộ Tuyết trên lưng rồi đi ra khỏi khu nghỉ ngơi, trò cười này cuối cùng cũng kết thúc.
Trong thang máy chuyên dụng.
Giang Mộ Tuyết được Tần Phong cõng trên lưng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tần Phong, vừa nãy anh nói tôi không cần phải nghỉ việc là có ý gì? Chẳng lẽ…”
Anh sẽ nghỉ việc sao?
Đương nhiên Tần Phong biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh cười nhẹ: “Ngốc ạ, Tập đoàn Lục Đạt tạm thời không thể thiếu tôi được đâu.”
“Anh tự tin quá mức rồi đó, người mà Tập đoàn Lục Đạt không thể thiếu phải là Tổng Giám đốc Lục của chúng ta mới đúng.”
Nhưng Lục Chi Cửu không chỉ phải quản lý mỗi Tập đoàn Lục Đạt mà còn bao gồm cả Lục Thị ở nước M xa xôi nữa.
“Em chưa nghe câu ‘dưới một người trên vạn người’ à…”
“Anh đang nhắc đến Triệu Cao bên cạnh Tần Thủy Hoàng hả?” Giang Mộ Tuyết cố ý cắt câu lấy nghĩa.
Tần Phong nghiến răng nghiến lợi: “Hắn là hoạn quan…”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 230 AI NÓI CÔ ẤY PHẢI NGHỈ VIỆC?
Tần Phong bước nhanh đến trước mặt Giang Mộ Tuyết, đang định bế cô lên thì bị Giang Mộ Tuyết ngăn lại: “Đỡ tôi dậy là được rồi.”
Nhìn khuôn mặt viết đầy chữ “xin anh đấy” của cô, Tần Phong mới thay đổi hành động, dìu cô đứng dậy.
Giang Mộ Tuyết vừa đứng lên, Tần Phong chú ý đến mắt cá chân phải của cô đã sưng to hơn trước, anh không khỏi nhíu mày lại.
Hạ Hiểu Thi và Tô Lạc vốn đang đánh nhau, thấy Tần Phong xuất hiện thì lập tức ngừng tay, hai người với dáng vẻ thảm hại chỉ biết đứng ở một bên nhìn Tần Phong và Giang Mộ Tuyết
Hạ Hiểu Thi lập tức sững người trong lần đầu tiên nhìn thấy Tần Phong ở ngoài đời thật. Cô biết Tổng Giám đốc tập đoàn mình đẹp trai cỡ nào, nhưng không ngờ trợ lý Tổng Giám đốc ở ngoài đời còn đẹp trai gấp mười lần trong video.
Anh mặc bộ vest lịch sự đứng cạnh Giang Mộ Tuyết, khuôn mặt đẹp trai vẫn mang theo nét cười, trông anh rất có khí chất, rất dịu dàng, thật sự rất xứng đôi với đàn chị của cô, đẹp trai hơn nhiều so với tên Trịnh Kỳ gì đó mà đàn chị mê mệt hồi đại học.
Không biết là do Tần Phong đến hay là do có quá nhiều người vây xem, Tô Lạc đang định quay người lặng lẽ rút lui thì đột nhiên bị Giang Mộ Tuyết gọi lại.
“Tổ trưởng Tô chờ một chút.”
Bởi vì quần áo trên người nhăn nhúm xộc xệch, Tô Lạc đã cảm thấy mất mặt lắm rồi, giờ lại bị Giang Mộ Tuyết gọi lại bèn không nhịn được mà thầm mắng chửi Giang Mộ Tuyết mấy lần.
Cô ta quay người lại một cách cứng nhắc, thấy Tần Phong đứng cạnh Giang Mộ Tuyết, ánh mắt cô ta đột nhiên có chút ngẩn ngơ.
Được Tần Phong dìu, Giang Mộ Tuyết bước tập tễnh đến trước mặt Hạ Hiểu Thi: “Hiểu Thi, xin lỗi tổ trưởng Tô đi.”
Hạ Hiểu Thi thấy Tần Phong đến, vốn còn tưởng anh sẽ chống lưng cho hai người các cô, đang vui mừng thì không ngờ lại nghe thấy Giang Mộ Tuyết bảo cô đi xin lỗi Tô Lạc?
Cô nhìn Giang Mộ Tuyết bằng ánh mắt kinh ngạc: “Đàn chị…”
“Mau xin lỗi tổ trưởng Tô đi.”
Giang Mộ Tuyết nhấn mạnh lại một lần nữa, cô là người sắp phải đi rồi, có thế nào cũng không sao, nhưng Hạ Hiểu Thi lại khác, khó khăn lắm cô bé mới vượt qua được sát hạch của kỳ thực tập, sau này còn phải tiếp tục gắn bó với công ty, hiện giờ làm căng với Tô Lạc không có bất cứ lợi ích gì cho cô bé hết.
Thấy Giang Mộ Tuyết bắt Hạ Hiểu Thi xin lỗi mình, Tô Lạc thầm cảm thấy đắc ý, vì thế cô ta cũng mặc kệ dáng vẻ thảm hại của mình mà khoanh tay đứng tại chỗ đợi.
Cuối cùng, Hạ Hiểu Thi cũng cúi đầu trước sự nghiêm khắc của Giang Mộ Tuyết, cô đi đến trước mặc Tô Lạc rồi cúi người: “Xin lỗi tổ trưởng Tô.”
Khóe miệng của Tô Lạc khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhưng vẫn giả vờ không nghe rõ: “Cô nói gì cơ? Tôi không nghe thấy.”
Hạ Hiểu Thi thấy bao nhiêu người đứng vây quanh thì biết Tô Lạc cố ý muốn làm khó mình. Hai bàn tay cô bắt đầu siết chặt lại nhưng cô không muốn khiến Giang Mộ Tuyết phải khó xử thêm nữa, chỉ đành cắn răng, đang định cúi người thêm lần nữa thì bị Giang Mộ Tuyết ngăn lại.
“Tổ trưởng Tô, hôm nay do cấp dưới của tôi quá sốc nổi nên khiến cho tình hình trở nên khó coi như thế này, người làm tổ trưởng như tôi cũng khó có thể trốn tránh trách nhiệm. Hy vọng cô không so đo, tôi thay cô ấy thành tâm xin lỗi cô một lần nữa.”
Giang Mộ Tuyết nói xong cũng cúi người với Tô Lạc: “Xin lỗi tổ trưởng Tô.”
Lần đầu tiên thấy Giang Mộ Tuyết phải khúm núm như thế, Hạ Hiểu Thi gấp đến mức như sắp khóc đến nơi, cô xin lỗi Tô Lạc đã đành, nhưng tại sao đàn chị phải xin lỗi cô ta? Nếu là trước đây, sao Giang Mộ Tuyết có thể để bản thân chịu đựng sự ấm ức như thế này được? Rốt cuộc mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì mà đàn chị của cô hoàn toàn thay đổi như thế?
Tô Lạc thấy Giang Mộ Tuyết vẫn cho mình đủ thể diện ở trước mặt bao nhiêu người như thế này, nếu còn tiếp tục làm khó nữa lại thành ra cô ta cố ý bắt nạt người khác rồi.
“Giang Mộ Tuyết, tôi hiểu cô bực bội khi sắp phải thôi việc, nhưng cũng không đến nỗi bởi vì sắp đi mà cô lại tùy tiện sai khiến cấp dưới của mình làm ra chuyện phá hoại tình đồng nghiệp như thế này đâu, may mà người đó là tôi, nếu là người khác không biết sẽ đối phó với cấp dưới của cô như thế nào đâu đấy.”
Câu nói này của Tô Lạc thể hiện rằng sau này cô ta sẽ không cố ý nhắm vào Hạ Hiểu Thi nữa, vừa thể hiện sự rộng lượng của bản thân cô ta vừa cố ý đẩy toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này lên người Giang Mộ Tuyết.
“Ai nói cô ấy phải nghỉ việc?”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Tần Phong đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng, nụ cười trên khuôn mặt anh vẫn còn đó nhưng giọng nói rõ ràng đã mang theo ý lạnh.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía anh, bao gồm cả Giang Mộ Tuyết.
“Công ty quy định rõ không cho phép nhân viên yêu nhau, cho dù trợ lý Tổng Giám đốc Tần muốn bênh vực thì cũng nên về nhà mà bênh, nơi này là công ty.” Tô Lạc sẵng giọng.
“Nếu nơi này là công ty thì hiện giờ cô đang lấy thân phận gì để nói chuyện với tôi vậy?” Nụ cười trên khuôn mặt của Tần Phong chợt tắt, ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào Tô Lạc.
Ở Tập đoàn Lục Đạt này, chuyện giữ hay không giữ vị trí trợ lý Tổng Giám đốc này của Tần Phong chỉ có một mình Lục Chi Cửu có quyền quyết định, không một ai có quyền can thiệp vào. Tuy Tần Phong là trợ lý của Tổng Giám đốc nhưng trên thực tế, mọi chuyện lớn nhỏ của tập đoàn đều qua tay Tần Phong trước rồi mới đưa đến cho Lục Chi Cửu, trên phương diện ý nghĩa nào đó, thậm chí Tần Phong có quyền xử lý mọi chuyện của tập đoàn.
Tuy là có người đăng video lên nhóm của công ty để ép lãnh đạo công ty đưa ra câu trả lời nhưng nếu lãnh đạo cố giấu nhẹm đi không trả lời cũng không phải không có khả năng.
Thấy sắc mặt không tốt của Tần Phong, Tô lạc cũng không dám mở miệng nói gì thêm nữa.
“Chuyện giữa tôi và Giang Mộ Tuyết có vi phạm quy định của công ty hay không thì sẽ có người của bộ phận nhân sự đứng ra điều tra, nhưng nếu trước thời điểm đó còn để tôi nghe thấy bất cứ tin đồn không có căn cứ nào, trừ khi bản thân người đó đủ trong sạch, bằng không, để công ty điều tra ra thì nhất định sẽ xử lý theo quy định, những người liên quan không chỉ có một hai người đâu.”
Tô Lạc không khỏi run rẩy, bởi vì ban đầu cô ta có thể vào công ty ít nhiều cũng có sự tác động của cậu cô ta, nếu công ty thật sự muốn điều tra, không chỉ mình cô ta không giữ được miếng cơm này mà ngay cả cậu của cô ta cũng sẽ bị liên lụy. Những lời này của Tần Phong giống như đang nói cho cô ta nghe vậy, đột nhiên Tô Lạc có cảm giác giống như đang ngồi trên thảm gai.
Nhất thời không ai dám nói thêm một câu nào, còn Giang Mộ Tuyết lại có chút mơ hồ, Tần Phong vừa nói cô không cần phải nghỉ việc là có ý gì?
“Tiểu Tuyết, tôi đưa em đến bệnh viện.”
Lúc Tần Phong nhìn Giang Mộ Tuyết, nụ cười dịu dàng của anh đã trở lại, dường như người đàn ông vừa nói ra những lời sắc lạnh ban nãy chỉ là ảo giác.
Giang Mộ Tuyết ngây ngốc gật đầu, Tần Phong quay lưng về phía cô rồi hơi quỳ xuống, Hạ Hiểu Thi thấy thế bèn vội vàng giành lấy chiếc nạng của Giang Mộ Tuyết rồi tiện tay đẩy nhẹ một cái, Giang Mộ Tuyết thuận thế ngã lên lưng Tần Phong.
Giang Mộ Tuyết vô thức nhìn sang Hạ Hiểu Thi, chỉ thấy cô bé đang nháy mắt ra hiệu với mình.
Tần Phong cõng Giang Mộ Tuyết trên lưng rồi đi ra khỏi khu nghỉ ngơi, trò cười này cuối cùng cũng kết thúc.
Trong thang máy chuyên dụng.
Giang Mộ Tuyết được Tần Phong cõng trên lưng, cuối cùng cũng lên tiếng: “Tần Phong, vừa nãy anh nói tôi không cần phải nghỉ việc là có ý gì? Chẳng lẽ…”
Anh sẽ nghỉ việc sao?
Đương nhiên Tần Phong biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh cười nhẹ: “Ngốc ạ, Tập đoàn Lục Đạt tạm thời không thể thiếu tôi được đâu.”
“Anh tự tin quá mức rồi đó, người mà Tập đoàn Lục Đạt không thể thiếu phải là Tổng Giám đốc Lục của chúng ta mới đúng.”
Nhưng Lục Chi Cửu không chỉ phải quản lý mỗi Tập đoàn Lục Đạt mà còn bao gồm cả Lục Thị ở nước M xa xôi nữa.
“Em chưa nghe câu ‘dưới một người trên vạn người’ à…”
“Anh đang nhắc đến Triệu Cao bên cạnh Tần Thủy Hoàng hả?” Giang Mộ Tuyết cố ý cắt câu lấy nghĩa.
Tần Phong nghiến răng nghiến lợi: “Hắn là hoạn quan…”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn