Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 - Chương 22 THOÁT KHỎI TẦM KIỂM SOÁT
Chương 22 THOÁT KHỎI TẦM KIỂM SOÁT
Thẩm Thiên Trường về đến nhà họ Thẩm.
Vừa đúng lúc nhà họ Thẩm đang ăn cơm, cả nhà Thẩm Thiên Vũ, Thẩm Thiên Việt và Thẩm Nhiên đều đang có mặt. Thẩm Thiên Trường đi đến trước cửa phòng ăn, khách sáo chào: “Bác Cả, anh Cả.”
Cô trực tiếp coi cả nhà Thẩm Thiên Vũ như vô hình.
Thẩm Nhiên thản nhiên không nói tiếng nào, nhưng Vương Tiểu Lan nhìn thấy dáng vẻ coi bà ta như vô hình của Thẩm Thiên Trường thì sắc mặt khó coi lạ thường, đang muốn nổi điên thì đã bị Thẩm Thiên Việt giành nói trước: “Qua đây ngồi xuống ăn cơm.”
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười nhạt: “Thôi ạ, em ăn tối rồi, anh Cả và mọi người ăn đi ạ, em về phòng trước đây.”
Nói xong đang định quay người đi thì nghe thấy Thẩm Thiên Vũ nói lớn tiếng: “Thẩm Thiên Trường, tối qua chị không về nhà đúng không?”
Ánh mắt của Thẩm Thiên Trường vụt qua một tia sắc bén: “Tôi đến nhà bạn tôi ngủ, có vấn đề gì không?”
Thẩm Thiên Vũ tỏ ra đầy đắc ý và khinh bỉ: “Đi qua đêm không về nhà, cũng không biết là đi chung chạ với tên đàn ông lạ mặt nào nữa, quần áo trên người chị vừa nhìn là biết có giá không rẻ, chắc chắn là có đại gia nào đó mua cho chị rồi.”
Lúc này Thẩm Thiên Việt mới chú ý đến bộ quần áo trên người Thẩm Thiên Trường, đúng là không phải bộ quần áo ngày hôm qua, sắc mặt anh ta không khỏi u ám đi vài phần.
Thẩm Thiên Trường nghe xong mấy lời này của Thẩm Thiên Vũ thì lại nói với vẻ sâu xa hơn: “Em gái Thiên Vũ, em đừng bao giờ cho rằng ai cũng giống như em.”
Sắc mặt của Thẩm Thiên Vũ trắng bệch: “Thẩm Thiên Trường, chị nói thế là có ý gì?”
“Sao thế, em Thiên Vũ không biết chị nói có ý gì hả, có cần chị giải thích rõ ràng trước mặt mọi người hay không?”
Vương Tiểu Lan ở bên cạnh không nhịn được quát lớn: “Thẩm Thiên Trường cô ăn nói kiểu gì thế hả? Thứ không có bố mẹ dạy cách ăn nói như cô có cần tôi dạy cho không?”
“Đủ rồi!” Thẩm Thiên Việt đột nhiên lên tiếng: “Thiên Trường đã tốt nghiệp đại học rồi, có bạn cũng là chuyện rất bình thường, huống hồ tối qua cháu cũng nhìn thấy con bé.”
Thẩm Thiên Trường hơi nhướng mày nhìn Thẩm Thiên Việt, cô không ngờ Thẩm Thiên Việt lại nói đỡ cho cô.
“Năm sau Thiên Vũ có thể ra trường đúng hạn không?” Thẩm Nhiên ở bên cạnh đột ngột lên tiếng.
Vương Tiểu Lan và Thẩm Thiên Vũ nghe xong thì ngẩn người, từ nhỏ Thẩm Thiên Vũ đã không thích học hành, sau khi tốt nghiệp cấp ba, dựa vào quan hệ của nhà họ Thẩm mới miễn cưỡng được nhận vào một trường đại học bình thường của thành phố Vân. Nhưng sau khi đến trường học, không còn bị người nhà quản chặt như hồi cấp ba nữa nên càng ngày cô ta càng không biết kiêng dè gì, suốt ngày trốn học cắm rễ trong quán bar, cuộc sống sinh hoạt vô cùng hỗn loạn.
Qua ba năm học rồi vậy mà hai phần ba số môn học ở trường vẫn chưa qua, cuối cùng vì số tín chỉ tích lũy môn học không đủ dẫn đến không thể tốt nghiệp đúng hạn. Hiệu trưởng của ngôi trường đó có quen biết với Thẩm Nhiên nên đã gọi thẳng cho ông ta, khiến ông ta tức giận đến nỗi suýt thì nổi trận lôi đình ngay tại chỗ.
Thể diện chính là thứ quan trọng nhất với nhà họ Thẩm, mà với Thẩm Nhiên, chuyện khiến ông ta không thể chịu đựng được nhất đó chính là có bất kỳ ai đó làm ảnh hưởng đến con đường thăng quan tiến chức của ông ta.
Mà hành vi của Thẩm Thiên Vũ giống như đang viết một nét bút nguệch ngoạc lên bản lý lịch rực rỡ chói lóa của nhà họ Thẩm.
Cũng vì chuyện này mà cô ta bị cấm ra khỏi nhà trong ba tháng.
Cuối cùng Thẩm Thiên Vũ cũng cúi đầu, miệng lí nhí: “Bác Cả, cháu đang cố gắng ạ.”
Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Thẩm Miểu cũng ra mặt hòa giải: “Đúng đó đúng đó, con bé đang cố gắng rồi, mọi người ăn cơm đi đã, ăn cơm đi đã.”
Thẩm Nhiên nhíu mày nhìn Thẩm Thiên Trường, biểu hiện của Thẩm Thiên Trường ở nhà họ Thẩm trước giờ đều có thể coi là đúng mực, tuy rằng lúc học cấp ba có gây ra một số chuyện ầm ĩ ở trường nhưng về tổng thể vẫn khiến ông ta rất hài lòng. Tuy rằng thành tích học tập không thể coi là xuất chúng nhưng vẫn có thể coi là nổi trội, người xuất chúng ở nhà họ Thẩm chỉ cần Thẩm Thiên Ca và Thẩm Thiên Việt là đủ rồi.
Còn với Thẩm Thiên Trường, chỉ cần nằm trong tay ông ta và không kéo chân nhà họ Thẩm là được, nhưng gần đây Thẩm Thiên Trường có một vài biểu hiện khác thường khiến ông ta có một dự cảm không tốt.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 22 THOÁT KHỎI TẦM KIỂM SOÁT
Thẩm Thiên Trường về đến nhà họ Thẩm.
Vừa đúng lúc nhà họ Thẩm đang ăn cơm, cả nhà Thẩm Thiên Vũ, Thẩm Thiên Việt và Thẩm Nhiên đều đang có mặt. Thẩm Thiên Trường đi đến trước cửa phòng ăn, khách sáo chào: “Bác Cả, anh Cả.”
Cô trực tiếp coi cả nhà Thẩm Thiên Vũ như vô hình.
Thẩm Nhiên thản nhiên không nói tiếng nào, nhưng Vương Tiểu Lan nhìn thấy dáng vẻ coi bà ta như vô hình của Thẩm Thiên Trường thì sắc mặt khó coi lạ thường, đang muốn nổi điên thì đã bị Thẩm Thiên Việt giành nói trước: “Qua đây ngồi xuống ăn cơm.”
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười nhạt: “Thôi ạ, em ăn tối rồi, anh Cả và mọi người ăn đi ạ, em về phòng trước đây.”
Nói xong đang định quay người đi thì nghe thấy Thẩm Thiên Vũ nói lớn tiếng: “Thẩm Thiên Trường, tối qua chị không về nhà đúng không?”
Ánh mắt của Thẩm Thiên Trường vụt qua một tia sắc bén: “Tôi đến nhà bạn tôi ngủ, có vấn đề gì không?”
Thẩm Thiên Vũ tỏ ra đầy đắc ý và khinh bỉ: “Đi qua đêm không về nhà, cũng không biết là đi chung chạ với tên đàn ông lạ mặt nào nữa, quần áo trên người chị vừa nhìn là biết có giá không rẻ, chắc chắn là có đại gia nào đó mua cho chị rồi.”
Lúc này Thẩm Thiên Việt mới chú ý đến bộ quần áo trên người Thẩm Thiên Trường, đúng là không phải bộ quần áo ngày hôm qua, sắc mặt anh ta không khỏi u ám đi vài phần.
Thẩm Thiên Trường nghe xong mấy lời này của Thẩm Thiên Vũ thì lại nói với vẻ sâu xa hơn: “Em gái Thiên Vũ, em đừng bao giờ cho rằng ai cũng giống như em.”
Sắc mặt của Thẩm Thiên Vũ trắng bệch: “Thẩm Thiên Trường, chị nói thế là có ý gì?”
“Sao thế, em Thiên Vũ không biết chị nói có ý gì hả, có cần chị giải thích rõ ràng trước mặt mọi người hay không?”
Vương Tiểu Lan ở bên cạnh không nhịn được quát lớn: “Thẩm Thiên Trường cô ăn nói kiểu gì thế hả? Thứ không có bố mẹ dạy cách ăn nói như cô có cần tôi dạy cho không?”
“Đủ rồi!” Thẩm Thiên Việt đột nhiên lên tiếng: “Thiên Trường đã tốt nghiệp đại học rồi, có bạn cũng là chuyện rất bình thường, huống hồ tối qua cháu cũng nhìn thấy con bé.”
Thẩm Thiên Trường hơi nhướng mày nhìn Thẩm Thiên Việt, cô không ngờ Thẩm Thiên Việt lại nói đỡ cho cô.
“Năm sau Thiên Vũ có thể ra trường đúng hạn không?” Thẩm Nhiên ở bên cạnh đột ngột lên tiếng.
Vương Tiểu Lan và Thẩm Thiên Vũ nghe xong thì ngẩn người, từ nhỏ Thẩm Thiên Vũ đã không thích học hành, sau khi tốt nghiệp cấp ba, dựa vào quan hệ của nhà họ Thẩm mới miễn cưỡng được nhận vào một trường đại học bình thường của thành phố Vân. Nhưng sau khi đến trường học, không còn bị người nhà quản chặt như hồi cấp ba nữa nên càng ngày cô ta càng không biết kiêng dè gì, suốt ngày trốn học cắm rễ trong quán bar, cuộc sống sinh hoạt vô cùng hỗn loạn.
Qua ba năm học rồi vậy mà hai phần ba số môn học ở trường vẫn chưa qua, cuối cùng vì số tín chỉ tích lũy môn học không đủ dẫn đến không thể tốt nghiệp đúng hạn. Hiệu trưởng của ngôi trường đó có quen biết với Thẩm Nhiên nên đã gọi thẳng cho ông ta, khiến ông ta tức giận đến nỗi suýt thì nổi trận lôi đình ngay tại chỗ.
Thể diện chính là thứ quan trọng nhất với nhà họ Thẩm, mà với Thẩm Nhiên, chuyện khiến ông ta không thể chịu đựng được nhất đó chính là có bất kỳ ai đó làm ảnh hưởng đến con đường thăng quan tiến chức của ông ta.
Mà hành vi của Thẩm Thiên Vũ giống như đang viết một nét bút nguệch ngoạc lên bản lý lịch rực rỡ chói lóa của nhà họ Thẩm.
Cũng vì chuyện này mà cô ta bị cấm ra khỏi nhà trong ba tháng.
Cuối cùng Thẩm Thiên Vũ cũng cúi đầu, miệng lí nhí: “Bác Cả, cháu đang cố gắng ạ.”
Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Thẩm Miểu cũng ra mặt hòa giải: “Đúng đó đúng đó, con bé đang cố gắng rồi, mọi người ăn cơm đi đã, ăn cơm đi đã.”
Thẩm Nhiên nhíu mày nhìn Thẩm Thiên Trường, biểu hiện của Thẩm Thiên Trường ở nhà họ Thẩm trước giờ đều có thể coi là đúng mực, tuy rằng lúc học cấp ba có gây ra một số chuyện ầm ĩ ở trường nhưng về tổng thể vẫn khiến ông ta rất hài lòng. Tuy rằng thành tích học tập không thể coi là xuất chúng nhưng vẫn có thể coi là nổi trội, người xuất chúng ở nhà họ Thẩm chỉ cần Thẩm Thiên Ca và Thẩm Thiên Việt là đủ rồi.
Còn với Thẩm Thiên Trường, chỉ cần nằm trong tay ông ta và không kéo chân nhà họ Thẩm là được, nhưng gần đây Thẩm Thiên Trường có một vài biểu hiện khác thường khiến ông ta có một dự cảm không tốt.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường về đến nhà họ Thẩm.
Vừa đúng lúc nhà họ Thẩm đang ăn cơm, cả nhà Thẩm Thiên Vũ, Thẩm Thiên Việt và Thẩm Nhiên đều đang có mặt. Thẩm Thiên Trường đi đến trước cửa phòng ăn, khách sáo chào: “Bác Cả, anh Cả.”
Cô trực tiếp coi cả nhà Thẩm Thiên Vũ như vô hình.
Thẩm Nhiên thản nhiên không nói tiếng nào, nhưng Vương Tiểu Lan nhìn thấy dáng vẻ coi bà ta như vô hình của Thẩm Thiên Trường thì sắc mặt khó coi lạ thường, đang muốn nổi điên thì đã bị Thẩm Thiên Việt giành nói trước: “Qua đây ngồi xuống ăn cơm.”
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười nhạt: “Thôi ạ, em ăn tối rồi, anh Cả và mọi người ăn đi ạ, em về phòng trước đây.”
Nói xong đang định quay người đi thì nghe thấy Thẩm Thiên Vũ nói lớn tiếng: “Thẩm Thiên Trường, tối qua chị không về nhà đúng không?”
Ánh mắt của Thẩm Thiên Trường vụt qua một tia sắc bén: “Tôi đến nhà bạn tôi ngủ, có vấn đề gì không?”
Thẩm Thiên Vũ tỏ ra đầy đắc ý và khinh bỉ: “Đi qua đêm không về nhà, cũng không biết là đi chung chạ với tên đàn ông lạ mặt nào nữa, quần áo trên người chị vừa nhìn là biết có giá không rẻ, chắc chắn là có đại gia nào đó mua cho chị rồi.”
Lúc này Thẩm Thiên Việt mới chú ý đến bộ quần áo trên người Thẩm Thiên Trường, đúng là không phải bộ quần áo ngày hôm qua, sắc mặt anh ta không khỏi u ám đi vài phần.
Thẩm Thiên Trường nghe xong mấy lời này của Thẩm Thiên Vũ thì lại nói với vẻ sâu xa hơn: “Em gái Thiên Vũ, em đừng bao giờ cho rằng ai cũng giống như em.”
Sắc mặt của Thẩm Thiên Vũ trắng bệch: “Thẩm Thiên Trường, chị nói thế là có ý gì?”
“Sao thế, em Thiên Vũ không biết chị nói có ý gì hả, có cần chị giải thích rõ ràng trước mặt mọi người hay không?”
Vương Tiểu Lan ở bên cạnh không nhịn được quát lớn: “Thẩm Thiên Trường cô ăn nói kiểu gì thế hả? Thứ không có bố mẹ dạy cách ăn nói như cô có cần tôi dạy cho không?”
“Đủ rồi!” Thẩm Thiên Việt đột nhiên lên tiếng: “Thiên Trường đã tốt nghiệp đại học rồi, có bạn cũng là chuyện rất bình thường, huống hồ tối qua cháu cũng nhìn thấy con bé.”
Thẩm Thiên Trường hơi nhướng mày nhìn Thẩm Thiên Việt, cô không ngờ Thẩm Thiên Việt lại nói đỡ cho cô.
“Năm sau Thiên Vũ có thể ra trường đúng hạn không?” Thẩm Nhiên ở bên cạnh đột ngột lên tiếng.
Vương Tiểu Lan và Thẩm Thiên Vũ nghe xong thì ngẩn người, từ nhỏ Thẩm Thiên Vũ đã không thích học hành, sau khi tốt nghiệp cấp ba, dựa vào quan hệ của nhà họ Thẩm mới miễn cưỡng được nhận vào một trường đại học bình thường của thành phố Vân. Nhưng sau khi đến trường học, không còn bị người nhà quản chặt như hồi cấp ba nữa nên càng ngày cô ta càng không biết kiêng dè gì, suốt ngày trốn học cắm rễ trong quán bar, cuộc sống sinh hoạt vô cùng hỗn loạn.
Qua ba năm học rồi vậy mà hai phần ba số môn học ở trường vẫn chưa qua, cuối cùng vì số tín chỉ tích lũy môn học không đủ dẫn đến không thể tốt nghiệp đúng hạn. Hiệu trưởng của ngôi trường đó có quen biết với Thẩm Nhiên nên đã gọi thẳng cho ông ta, khiến ông ta tức giận đến nỗi suýt thì nổi trận lôi đình ngay tại chỗ.
Thể diện chính là thứ quan trọng nhất với nhà họ Thẩm, mà với Thẩm Nhiên, chuyện khiến ông ta không thể chịu đựng được nhất đó chính là có bất kỳ ai đó làm ảnh hưởng đến con đường thăng quan tiến chức của ông ta.
Mà hành vi của Thẩm Thiên Vũ giống như đang viết một nét bút nguệch ngoạc lên bản lý lịch rực rỡ chói lóa của nhà họ Thẩm.
Cũng vì chuyện này mà cô ta bị cấm ra khỏi nhà trong ba tháng.
Cuối cùng Thẩm Thiên Vũ cũng cúi đầu, miệng lí nhí: “Bác Cả, cháu đang cố gắng ạ.”
Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Thẩm Miểu cũng ra mặt hòa giải: “Đúng đó đúng đó, con bé đang cố gắng rồi, mọi người ăn cơm đi đã, ăn cơm đi đã.”
Thẩm Nhiên nhíu mày nhìn Thẩm Thiên Trường, biểu hiện của Thẩm Thiên Trường ở nhà họ Thẩm trước giờ đều có thể coi là đúng mực, tuy rằng lúc học cấp ba có gây ra một số chuyện ầm ĩ ở trường nhưng về tổng thể vẫn khiến ông ta rất hài lòng. Tuy rằng thành tích học tập không thể coi là xuất chúng nhưng vẫn có thể coi là nổi trội, người xuất chúng ở nhà họ Thẩm chỉ cần Thẩm Thiên Ca và Thẩm Thiên Việt là đủ rồi.
Còn với Thẩm Thiên Trường, chỉ cần nằm trong tay ông ta và không kéo chân nhà họ Thẩm là được, nhưng gần đây Thẩm Thiên Trường có một vài biểu hiện khác thường khiến ông ta có một dự cảm không tốt.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 22 THOÁT KHỎI TẦM KIỂM SOÁT
Thẩm Thiên Trường về đến nhà họ Thẩm.
Vừa đúng lúc nhà họ Thẩm đang ăn cơm, cả nhà Thẩm Thiên Vũ, Thẩm Thiên Việt và Thẩm Nhiên đều đang có mặt. Thẩm Thiên Trường đi đến trước cửa phòng ăn, khách sáo chào: “Bác Cả, anh Cả.”
Cô trực tiếp coi cả nhà Thẩm Thiên Vũ như vô hình.
Thẩm Nhiên thản nhiên không nói tiếng nào, nhưng Vương Tiểu Lan nhìn thấy dáng vẻ coi bà ta như vô hình của Thẩm Thiên Trường thì sắc mặt khó coi lạ thường, đang muốn nổi điên thì đã bị Thẩm Thiên Việt giành nói trước: “Qua đây ngồi xuống ăn cơm.”
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười nhạt: “Thôi ạ, em ăn tối rồi, anh Cả và mọi người ăn đi ạ, em về phòng trước đây.”
Nói xong đang định quay người đi thì nghe thấy Thẩm Thiên Vũ nói lớn tiếng: “Thẩm Thiên Trường, tối qua chị không về nhà đúng không?”
Ánh mắt của Thẩm Thiên Trường vụt qua một tia sắc bén: “Tôi đến nhà bạn tôi ngủ, có vấn đề gì không?”
Thẩm Thiên Vũ tỏ ra đầy đắc ý và khinh bỉ: “Đi qua đêm không về nhà, cũng không biết là đi chung chạ với tên đàn ông lạ mặt nào nữa, quần áo trên người chị vừa nhìn là biết có giá không rẻ, chắc chắn là có đại gia nào đó mua cho chị rồi.”
Lúc này Thẩm Thiên Việt mới chú ý đến bộ quần áo trên người Thẩm Thiên Trường, đúng là không phải bộ quần áo ngày hôm qua, sắc mặt anh ta không khỏi u ám đi vài phần.
Thẩm Thiên Trường nghe xong mấy lời này của Thẩm Thiên Vũ thì lại nói với vẻ sâu xa hơn: “Em gái Thiên Vũ, em đừng bao giờ cho rằng ai cũng giống như em.”
Sắc mặt của Thẩm Thiên Vũ trắng bệch: “Thẩm Thiên Trường, chị nói thế là có ý gì?”
“Sao thế, em Thiên Vũ không biết chị nói có ý gì hả, có cần chị giải thích rõ ràng trước mặt mọi người hay không?”
Vương Tiểu Lan ở bên cạnh không nhịn được quát lớn: “Thẩm Thiên Trường cô ăn nói kiểu gì thế hả? Thứ không có bố mẹ dạy cách ăn nói như cô có cần tôi dạy cho không?”
“Đủ rồi!” Thẩm Thiên Việt đột nhiên lên tiếng: “Thiên Trường đã tốt nghiệp đại học rồi, có bạn cũng là chuyện rất bình thường, huống hồ tối qua cháu cũng nhìn thấy con bé.”
Thẩm Thiên Trường hơi nhướng mày nhìn Thẩm Thiên Việt, cô không ngờ Thẩm Thiên Việt lại nói đỡ cho cô.
“Năm sau Thiên Vũ có thể ra trường đúng hạn không?” Thẩm Nhiên ở bên cạnh đột ngột lên tiếng.
Vương Tiểu Lan và Thẩm Thiên Vũ nghe xong thì ngẩn người, từ nhỏ Thẩm Thiên Vũ đã không thích học hành, sau khi tốt nghiệp cấp ba, dựa vào quan hệ của nhà họ Thẩm mới miễn cưỡng được nhận vào một trường đại học bình thường của thành phố Vân. Nhưng sau khi đến trường học, không còn bị người nhà quản chặt như hồi cấp ba nữa nên càng ngày cô ta càng không biết kiêng dè gì, suốt ngày trốn học cắm rễ trong quán bar, cuộc sống sinh hoạt vô cùng hỗn loạn.
Qua ba năm học rồi vậy mà hai phần ba số môn học ở trường vẫn chưa qua, cuối cùng vì số tín chỉ tích lũy môn học không đủ dẫn đến không thể tốt nghiệp đúng hạn. Hiệu trưởng của ngôi trường đó có quen biết với Thẩm Nhiên nên đã gọi thẳng cho ông ta, khiến ông ta tức giận đến nỗi suýt thì nổi trận lôi đình ngay tại chỗ.
Thể diện chính là thứ quan trọng nhất với nhà họ Thẩm, mà với Thẩm Nhiên, chuyện khiến ông ta không thể chịu đựng được nhất đó chính là có bất kỳ ai đó làm ảnh hưởng đến con đường thăng quan tiến chức của ông ta.
Mà hành vi của Thẩm Thiên Vũ giống như đang viết một nét bút nguệch ngoạc lên bản lý lịch rực rỡ chói lóa của nhà họ Thẩm.
Cũng vì chuyện này mà cô ta bị cấm ra khỏi nhà trong ba tháng.
Cuối cùng Thẩm Thiên Vũ cũng cúi đầu, miệng lí nhí: “Bác Cả, cháu đang cố gắng ạ.”
Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Thẩm Miểu cũng ra mặt hòa giải: “Đúng đó đúng đó, con bé đang cố gắng rồi, mọi người ăn cơm đi đã, ăn cơm đi đã.”
Thẩm Nhiên nhíu mày nhìn Thẩm Thiên Trường, biểu hiện của Thẩm Thiên Trường ở nhà họ Thẩm trước giờ đều có thể coi là đúng mực, tuy rằng lúc học cấp ba có gây ra một số chuyện ầm ĩ ở trường nhưng về tổng thể vẫn khiến ông ta rất hài lòng. Tuy rằng thành tích học tập không thể coi là xuất chúng nhưng vẫn có thể coi là nổi trội, người xuất chúng ở nhà họ Thẩm chỉ cần Thẩm Thiên Ca và Thẩm Thiên Việt là đủ rồi.
Còn với Thẩm Thiên Trường, chỉ cần nằm trong tay ông ta và không kéo chân nhà họ Thẩm là được, nhưng gần đây Thẩm Thiên Trường có một vài biểu hiện khác thường khiến ông ta có một dự cảm không tốt.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn