Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253 - Chương 253
Chương 253
Tần Phong đưa tay dịu dàng lau nước mắt giúp cô: “Tiểu Tuyết, những chuyện như thế này sau này cứ giao cho anh là được rồi.”
Giang Mộ Tuyết nhìn anh, nước mắt lại trào ra: “Ông ấy chưa bao giờ đánh em, em muốn thử xem nó có cảm giác gì.”
Tần Phong nhìn ngạc nhìn Giang Mộ Tuyết, trong bầu không khí buồn bã như thế này, anh không ngờ Giang Mộ Tuyết lại có thể nói ra được một câu như thế.
“Tiểu Tuyết, em...” Tần Phong cười bất lực, nhất thời cũng không còn gì để nói.
Anh lau nước mắt cho Giang Mộ Tuyết rồi nhẹ giọng dỗ dành như dỗ trẻ con: “Em nghỉ ngơi một lát đi, để anh giải quyết chuyện phía bác trai cho.”
Giang Mộ Tuyết lại giữ chặt tay áo của anh: “Nếu như, em nói là nếu như bố em thật sự không đồng ý, vậy thì chúng ta ra nước ngoài đăng ký nhé?”
Dù sao đăng ký ở nước ngoài chỉ cần có hộ chiếu là được.
Tần Phong không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào đầu cô rồi quay người ra khỏi phòng, đi tìm Giang Nghị Chi.
Giang Mộ Tuyết lo lắng không yên cứ đứng nguyên tại chỗ một lúc, cuối cùng cô mệt mỏi nằm lăn ra giường.
Đến khi Giang Mộ Tuyết tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau rồi.
Cô giật mình vội vàng ngồi dậy cầm điện thoại lên xem, đã là bảy giờ sáng rồi, pin điện thoại cũng sắp hết sạch rồi.
Không biết tối qua Tần Phong với bố cô nói chuyện thế nào, nhưng thấy điện thoại chẳng nhận được tin nhắn nào của Tần Phong, có lẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Cô thở dài rồi xuống giường đi sạc điện thoại. Cô vào nhà vệ sinh, phát hiện lớp trang điểm chảy đầy trên mặt, có nghĩa là tối qua lúc cô khóc, chắc chắn đã khóc ra hai hàng “nước mắt đen” rồi. Vừa nghĩ đến vẻ mặt xấu xí cười này bị Tần Phong nhìn thấy, suýt chút nữa Giang Mộ Tuyết muốn đập đầu vào tường.
Cô đi tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác sau đó lấy máy sấy sấy tóc, vừa trang điểm nhẹ xong thì nhận được tin nhắn của Tần Phong.
[Tiểu Tuyết, xuống dưới nhà đi, anh đưa em đến một nơi.]
Giang Mộ Tuyết tò mò nhìn tin nhắn rồi trả lời lại: [Vâng.]
Vừa ra khỏi phòng, Giang Mộ Tuyết bèn nhìn thấy Giang Mộc Trạch đứng ở đầu cầu thang. Cô chống nạng đi đến trước mặt cậu ta, mới quay người đi được mấy bậc cầu thang đã nghe thấy Giang Mộc Trạch gọi: “Chị Tiểu Tuyết.”
Giang Mộ Tuyết quay người ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Chuyện gì?”
Giang Mộc Trạch bước lên phía trước mấy bước: “Để em cõng chị xuống đi.”
Giang Mộ Tuyết không khỏi nhướng mày. Cho dù cô có ghét cay ghét đắng Đường Hinh Văn nhưng có một số chuyện người lớn làm không thể trách lây sang trẻ con được, cho nên cô cũng không đến nỗi là ghét Giang Mộc Trạch, nhưng khi cậu ta đưa ra lời đề nghị muốn “cõng” cô, cô vẫn cảm thấy hơi kỳ dị.
“Không cần đâu, tôi tự đi được.”
Giang Mộc Trạch lại lên tiếng: “Cứ coi như... em cầu xin chị đấy.”
Giang Mộ Tuyết nhìn Giang Mộc Trạch, có lẽ là do ánh nắng xuyên qua chùm đèn pha lê trên trần nhà chiếu lên đỉnh đầu cậu ta, khiến đôi mắt vốn lạnh nhạt của cậu ta nhuộm thêm một chút ấm áp, lúc này Giang Mộ Tuyết mới phát hiện, Giang Mộc Trạch đã không còn là cậu bé nhút nhát trốn sau lưng Đường Hinh Văn năm đó nữa rồi.
“Anh Tần vẫn đang ở bên ngoài đợi chị, em sẽ cõng chị đến chỗ xe của anh ta.” Như sợ Giang Mộ Tuyết sẽ từ chối, giọng nói của Giang Mộc Trạch còn có chút khẩn thiết.
Giang Mộ Tuyết nhìn xung quanh, lúc này biệt thự chẳng có một ai: “Được.”
Nghe thấy Giang Mộ Tuyết đồng ý, khuôn mặt của Giang Mộc Trạch cũng hiện lên một nụ cười, cậu ta bước nhanh xuống mấy bậc thang thấp hơn, quay lưng lại với cô rồi hơi khuỵu chân xuống.
Giang Mộ Tuyết nhìn Giang Mộc Trạch rồi không khỏi nhíu mày, gầy gò yếu ớt thế này có cõng được không vậy?
Nhưng Giang Mộ Tuyết vẫn xách nạng lên rồi chậm rãi bò lên lưng cậu ta.
Giang Mộc Trạch cõng cô đứng dậy, hai chân rõ ràng hơi run run.
Thật sự là quá gầy, Giang Mộ Tuyết oán thầm, cô nhớ lại lần trước Tần Phong cõng cô đi lên bao nhiêu tầng như thế, lúc này cô đã thừa nhận thể lực của Tần Phong quả thật rất rốt rồi, so với tấm lưng rộng của Tần Phong, lưng của Giang Mộc Trạch đúng là hơi cộm.
“Giang Mộc Trạch, sau này ăn nhiều hơn một chút đi.” Giang Mộ Tuyết lên tiếng.
Bước chân của Giang Mộc Trạch hơi khựng lại: “Vâng.”
Giang Mộc Trạch cõng cô đến cổng biệt thự, Giang Mộ Tuyết mới phát hiện ngoài cổng có một chiếc xe đang đỗ, còn Tần Phong thì đang đứng ở cạnh xe. Anh đã thay bộ quần áo mặc ngày hôm qua ra rồi, lúc này anh mặc một bộ vest màu xanh than, túi áo trước ngực còn có một chiếc khăn màu hồng sẫm.
Giang Mộ Tuyết không thể không thừa nhận rằng đã bị dáng vẻ này của Tần Phong hớp hồn nhưng lại có một chút cảm xúc không thể nắm bắt rõ, rốt cuộc là tình huống gì đây?
Giang Mộc Trạch đặt Giang Mộ Tuyết lên ghế phụ rồi nói với Tần Phong: “Anh Tần, sau này hãy chăm sóc chị ấy cho tốt.”
Tần Phong mỉm cười: “Chắc chắn rồi.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nghe hai người nói chuyện, nhất thời Giang Mộ Tuyết cảm thấy hơi hỗn loạn.
Giang Mộc Trạch đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi chiếc xe của Tần Phong lái ra khỏi biệt thự rất lâu rồi cậu ta vẫn không nhúc nhích. Trong ký ức, ngày đầu tiên cậu ta đến nhà họ Giang, hình như Giang Mộ Tuyết cũng là ở trong dáng vẻ giống như sáng hôm nay, lúc đó cậu ta trốn sau lưng mẹ, tuy sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được mà len lén nhìn cô. Còn cô thì đứng cạnh ông Giang, tuy rằng không cười nhưng vẫn rạng rỡ xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Lúc đó cậu ta nghĩ “chị gái này thật xinh đẹp”, xinh đẹp đến mức chỉ với một lần nhìn lén đó thôi, cậu ta đã nâng niu cất giữ cảm xúc đó bao nhiêu năm rồi.
***
Lúc này Giang Mộ Tuyết ngồi trên xe nhìn Tần Phong với vẻ mặt thăm dò: “Tần Phong, chúng ta đi đâu đây?”
Tần Phong mỉm cười: “Lát nữa em sẽ biết.”
Giang Mộ Tuyết nhìn biểu cảm trên gương mặt anh rồi cũng nở nụ cười kỳ lạ.
Nửa tiếng sau.
Nhìn thấy cổng lớn của Cục Dân chính, cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng phản ứng lại. Cô kinh ngạc nhìn Tần Phong, miệng lắp bắp: “Anh... anh... lấy được sổ hộ khẩu của em rồi ư?”
Tần Phong lấy hai cuốn sổ hộ khẩu từ trong túi áo rồi đưa cho Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết nhìn qua, khuôn mặt cô tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Anh thuyết phục ông ấy như thế nào vậy?”
Tần Phong cười: “Tiểu Tuyết, vậy nên sau này em cứ để anh làm những chuyện như thế này là được rồi.”
“Vậy tại sao anh lại đem cả sổ hộ khẩu của anh qua nữa vậy?”
Giang Mộ Tuyết nhìn cuốn sổ hộ khẩu còn lại.
“Bởi vì anh không muốn ‘có tiếng mà không có miếng’ khi quay về thành phố Vân.”
Nhất thời, Giang Mộ Tuyết không rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Anh đem sổ hộ khẩu của mình qua nghĩa là anh đã chuẩn bị xong việc đến thành phố Cẩm để đăng ký kết hôn với cô rồi.
Hai người đi vào sảnh lớn của Cục Dân chính, vừa đúng đến thời gian làm việc chín giờ sáng, nhưng đã có không ít đôi đợi ở đó rồi.
Giang Mộ Tuyết vừa lấy số, hai người ngồi trên ghế đợi một lát, chuông điện thoại của Giang Mộ Tuyết đột nhiên vang lên. Cô cầm điện thoại lên xem, là một số điện thoại lạ nhưng cô lại cảm thấy hơi quen mắt, cô nghĩ kỹ lại nhưng không nhớ đã nhìn thấy ở đâu. Đang suy nghĩ thì bên kia đã gọi đến lượt của bọn họ, cô dứt khoát ấn nút im lặng rồi cùng Tần Phong đi đến trước bàn lễ tân.
Hai người điền tờ khai rồi đi chụp ảnh... Cuối cùng, đến lúc nhận được cuốn sổ màu đỏ mà Giang Mộ Tuyết vẫn có chút mơ hồ.
Cô nhìn hai người đứng sát nhau trong tấm ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn, tên của cô và Tần Phong cùng được viêt trên một trang giấy.
Vậy là, cô đã kết hôn rồi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 253
Tần Phong đưa tay dịu dàng lau nước mắt giúp cô: “Tiểu Tuyết, những chuyện như thế này sau này cứ giao cho anh là được rồi.”
Giang Mộ Tuyết nhìn anh, nước mắt lại trào ra: “Ông ấy chưa bao giờ đánh em, em muốn thử xem nó có cảm giác gì.”
Tần Phong nhìn ngạc nhìn Giang Mộ Tuyết, trong bầu không khí buồn bã như thế này, anh không ngờ Giang Mộ Tuyết lại có thể nói ra được một câu như thế.
“Tiểu Tuyết, em...” Tần Phong cười bất lực, nhất thời cũng không còn gì để nói.
Anh lau nước mắt cho Giang Mộ Tuyết rồi nhẹ giọng dỗ dành như dỗ trẻ con: “Em nghỉ ngơi một lát đi, để anh giải quyết chuyện phía bác trai cho.”
Giang Mộ Tuyết lại giữ chặt tay áo của anh: “Nếu như, em nói là nếu như bố em thật sự không đồng ý, vậy thì chúng ta ra nước ngoài đăng ký nhé?”
Dù sao đăng ký ở nước ngoài chỉ cần có hộ chiếu là được.
Tần Phong không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào đầu cô rồi quay người ra khỏi phòng, đi tìm Giang Nghị Chi.
Giang Mộ Tuyết lo lắng không yên cứ đứng nguyên tại chỗ một lúc, cuối cùng cô mệt mỏi nằm lăn ra giường.
Đến khi Giang Mộ Tuyết tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau rồi.
Cô giật mình vội vàng ngồi dậy cầm điện thoại lên xem, đã là bảy giờ sáng rồi, pin điện thoại cũng sắp hết sạch rồi.
Không biết tối qua Tần Phong với bố cô nói chuyện thế nào, nhưng thấy điện thoại chẳng nhận được tin nhắn nào của Tần Phong, có lẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Cô thở dài rồi xuống giường đi sạc điện thoại. Cô vào nhà vệ sinh, phát hiện lớp trang điểm chảy đầy trên mặt, có nghĩa là tối qua lúc cô khóc, chắc chắn đã khóc ra hai hàng “nước mắt đen” rồi. Vừa nghĩ đến vẻ mặt xấu xí cười này bị Tần Phong nhìn thấy, suýt chút nữa Giang Mộ Tuyết muốn đập đầu vào tường.
Cô đi tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác sau đó lấy máy sấy sấy tóc, vừa trang điểm nhẹ xong thì nhận được tin nhắn của Tần Phong.
[Tiểu Tuyết, xuống dưới nhà đi, anh đưa em đến một nơi.]
Giang Mộ Tuyết tò mò nhìn tin nhắn rồi trả lời lại: [Vâng.]
Vừa ra khỏi phòng, Giang Mộ Tuyết bèn nhìn thấy Giang Mộc Trạch đứng ở đầu cầu thang. Cô chống nạng đi đến trước mặt cậu ta, mới quay người đi được mấy bậc cầu thang đã nghe thấy Giang Mộc Trạch gọi: “Chị Tiểu Tuyết.”
Giang Mộ Tuyết quay người ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Chuyện gì?”
Giang Mộc Trạch bước lên phía trước mấy bước: “Để em cõng chị xuống đi.”
Giang Mộ Tuyết không khỏi nhướng mày. Cho dù cô có ghét cay ghét đắng Đường Hinh Văn nhưng có một số chuyện người lớn làm không thể trách lây sang trẻ con được, cho nên cô cũng không đến nỗi là ghét Giang Mộc Trạch, nhưng khi cậu ta đưa ra lời đề nghị muốn “cõng” cô, cô vẫn cảm thấy hơi kỳ dị.
“Không cần đâu, tôi tự đi được.”
Giang Mộc Trạch lại lên tiếng: “Cứ coi như... em cầu xin chị đấy.”
Giang Mộ Tuyết nhìn Giang Mộc Trạch, có lẽ là do ánh nắng xuyên qua chùm đèn pha lê trên trần nhà chiếu lên đỉnh đầu cậu ta, khiến đôi mắt vốn lạnh nhạt của cậu ta nhuộm thêm một chút ấm áp, lúc này Giang Mộ Tuyết mới phát hiện, Giang Mộc Trạch đã không còn là cậu bé nhút nhát trốn sau lưng Đường Hinh Văn năm đó nữa rồi.
“Anh Tần vẫn đang ở bên ngoài đợi chị, em sẽ cõng chị đến chỗ xe của anh ta.” Như sợ Giang Mộ Tuyết sẽ từ chối, giọng nói của Giang Mộc Trạch còn có chút khẩn thiết.
Giang Mộ Tuyết nhìn xung quanh, lúc này biệt thự chẳng có một ai: “Được.”
Nghe thấy Giang Mộ Tuyết đồng ý, khuôn mặt của Giang Mộc Trạch cũng hiện lên một nụ cười, cậu ta bước nhanh xuống mấy bậc thang thấp hơn, quay lưng lại với cô rồi hơi khuỵu chân xuống.
Giang Mộ Tuyết nhìn Giang Mộc Trạch rồi không khỏi nhíu mày, gầy gò yếu ớt thế này có cõng được không vậy?
Nhưng Giang Mộ Tuyết vẫn xách nạng lên rồi chậm rãi bò lên lưng cậu ta.
Giang Mộc Trạch cõng cô đứng dậy, hai chân rõ ràng hơi run run.
Thật sự là quá gầy, Giang Mộ Tuyết oán thầm, cô nhớ lại lần trước Tần Phong cõng cô đi lên bao nhiêu tầng như thế, lúc này cô đã thừa nhận thể lực của Tần Phong quả thật rất rốt rồi, so với tấm lưng rộng của Tần Phong, lưng của Giang Mộc Trạch đúng là hơi cộm.
“Giang Mộc Trạch, sau này ăn nhiều hơn một chút đi.” Giang Mộ Tuyết lên tiếng.
Bước chân của Giang Mộc Trạch hơi khựng lại: “Vâng.”
Giang Mộc Trạch cõng cô đến cổng biệt thự, Giang Mộ Tuyết mới phát hiện ngoài cổng có một chiếc xe đang đỗ, còn Tần Phong thì đang đứng ở cạnh xe. Anh đã thay bộ quần áo mặc ngày hôm qua ra rồi, lúc này anh mặc một bộ vest màu xanh than, túi áo trước ngực còn có một chiếc khăn màu hồng sẫm.
Giang Mộ Tuyết không thể không thừa nhận rằng đã bị dáng vẻ này của Tần Phong hớp hồn nhưng lại có một chút cảm xúc không thể nắm bắt rõ, rốt cuộc là tình huống gì đây?
Giang Mộc Trạch đặt Giang Mộ Tuyết lên ghế phụ rồi nói với Tần Phong: “Anh Tần, sau này hãy chăm sóc chị ấy cho tốt.”
Tần Phong mỉm cười: “Chắc chắn rồi.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nghe hai người nói chuyện, nhất thời Giang Mộ Tuyết cảm thấy hơi hỗn loạn.
Giang Mộc Trạch đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi chiếc xe của Tần Phong lái ra khỏi biệt thự rất lâu rồi cậu ta vẫn không nhúc nhích. Trong ký ức, ngày đầu tiên cậu ta đến nhà họ Giang, hình như Giang Mộ Tuyết cũng là ở trong dáng vẻ giống như sáng hôm nay, lúc đó cậu ta trốn sau lưng mẹ, tuy sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được mà len lén nhìn cô. Còn cô thì đứng cạnh ông Giang, tuy rằng không cười nhưng vẫn rạng rỡ xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Lúc đó cậu ta nghĩ “chị gái này thật xinh đẹp”, xinh đẹp đến mức chỉ với một lần nhìn lén đó thôi, cậu ta đã nâng niu cất giữ cảm xúc đó bao nhiêu năm rồi.
***
Lúc này Giang Mộ Tuyết ngồi trên xe nhìn Tần Phong với vẻ mặt thăm dò: “Tần Phong, chúng ta đi đâu đây?”
Tần Phong mỉm cười: “Lát nữa em sẽ biết.”
Giang Mộ Tuyết nhìn biểu cảm trên gương mặt anh rồi cũng nở nụ cười kỳ lạ.
Nửa tiếng sau.
Nhìn thấy cổng lớn của Cục Dân chính, cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng phản ứng lại. Cô kinh ngạc nhìn Tần Phong, miệng lắp bắp: “Anh... anh... lấy được sổ hộ khẩu của em rồi ư?”
Tần Phong lấy hai cuốn sổ hộ khẩu từ trong túi áo rồi đưa cho Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết nhìn qua, khuôn mặt cô tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Anh thuyết phục ông ấy như thế nào vậy?”
Tần Phong cười: “Tiểu Tuyết, vậy nên sau này em cứ để anh làm những chuyện như thế này là được rồi.”
“Vậy tại sao anh lại đem cả sổ hộ khẩu của anh qua nữa vậy?”
Giang Mộ Tuyết nhìn cuốn sổ hộ khẩu còn lại.
“Bởi vì anh không muốn ‘có tiếng mà không có miếng’ khi quay về thành phố Vân.”
Nhất thời, Giang Mộ Tuyết không rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Anh đem sổ hộ khẩu của mình qua nghĩa là anh đã chuẩn bị xong việc đến thành phố Cẩm để đăng ký kết hôn với cô rồi.
Hai người đi vào sảnh lớn của Cục Dân chính, vừa đúng đến thời gian làm việc chín giờ sáng, nhưng đã có không ít đôi đợi ở đó rồi.
Giang Mộ Tuyết vừa lấy số, hai người ngồi trên ghế đợi một lát, chuông điện thoại của Giang Mộ Tuyết đột nhiên vang lên. Cô cầm điện thoại lên xem, là một số điện thoại lạ nhưng cô lại cảm thấy hơi quen mắt, cô nghĩ kỹ lại nhưng không nhớ đã nhìn thấy ở đâu. Đang suy nghĩ thì bên kia đã gọi đến lượt của bọn họ, cô dứt khoát ấn nút im lặng rồi cùng Tần Phong đi đến trước bàn lễ tân.
Hai người điền tờ khai rồi đi chụp ảnh... Cuối cùng, đến lúc nhận được cuốn sổ màu đỏ mà Giang Mộ Tuyết vẫn có chút mơ hồ.
Cô nhìn hai người đứng sát nhau trong tấm ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn, tên của cô và Tần Phong cùng được viêt trên một trang giấy.
Vậy là, cô đã kết hôn rồi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Tần Phong đưa tay dịu dàng lau nước mắt giúp cô: “Tiểu Tuyết, những chuyện như thế này sau này cứ giao cho anh là được rồi.”
Giang Mộ Tuyết nhìn anh, nước mắt lại trào ra: “Ông ấy chưa bao giờ đánh em, em muốn thử xem nó có cảm giác gì.”
Tần Phong nhìn ngạc nhìn Giang Mộ Tuyết, trong bầu không khí buồn bã như thế này, anh không ngờ Giang Mộ Tuyết lại có thể nói ra được một câu như thế.
“Tiểu Tuyết, em...” Tần Phong cười bất lực, nhất thời cũng không còn gì để nói.
Anh lau nước mắt cho Giang Mộ Tuyết rồi nhẹ giọng dỗ dành như dỗ trẻ con: “Em nghỉ ngơi một lát đi, để anh giải quyết chuyện phía bác trai cho.”
Giang Mộ Tuyết lại giữ chặt tay áo của anh: “Nếu như, em nói là nếu như bố em thật sự không đồng ý, vậy thì chúng ta ra nước ngoài đăng ký nhé?”
Dù sao đăng ký ở nước ngoài chỉ cần có hộ chiếu là được.
Tần Phong không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào đầu cô rồi quay người ra khỏi phòng, đi tìm Giang Nghị Chi.
Giang Mộ Tuyết lo lắng không yên cứ đứng nguyên tại chỗ một lúc, cuối cùng cô mệt mỏi nằm lăn ra giường.
Đến khi Giang Mộ Tuyết tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau rồi.
Cô giật mình vội vàng ngồi dậy cầm điện thoại lên xem, đã là bảy giờ sáng rồi, pin điện thoại cũng sắp hết sạch rồi.
Không biết tối qua Tần Phong với bố cô nói chuyện thế nào, nhưng thấy điện thoại chẳng nhận được tin nhắn nào của Tần Phong, có lẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Cô thở dài rồi xuống giường đi sạc điện thoại. Cô vào nhà vệ sinh, phát hiện lớp trang điểm chảy đầy trên mặt, có nghĩa là tối qua lúc cô khóc, chắc chắn đã khóc ra hai hàng “nước mắt đen” rồi. Vừa nghĩ đến vẻ mặt xấu xí cười này bị Tần Phong nhìn thấy, suýt chút nữa Giang Mộ Tuyết muốn đập đầu vào tường.
Cô đi tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác sau đó lấy máy sấy sấy tóc, vừa trang điểm nhẹ xong thì nhận được tin nhắn của Tần Phong.
[Tiểu Tuyết, xuống dưới nhà đi, anh đưa em đến một nơi.]
Giang Mộ Tuyết tò mò nhìn tin nhắn rồi trả lời lại: [Vâng.]
Vừa ra khỏi phòng, Giang Mộ Tuyết bèn nhìn thấy Giang Mộc Trạch đứng ở đầu cầu thang. Cô chống nạng đi đến trước mặt cậu ta, mới quay người đi được mấy bậc cầu thang đã nghe thấy Giang Mộc Trạch gọi: “Chị Tiểu Tuyết.”
Giang Mộ Tuyết quay người ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Chuyện gì?”
Giang Mộc Trạch bước lên phía trước mấy bước: “Để em cõng chị xuống đi.”
Giang Mộ Tuyết không khỏi nhướng mày. Cho dù cô có ghét cay ghét đắng Đường Hinh Văn nhưng có một số chuyện người lớn làm không thể trách lây sang trẻ con được, cho nên cô cũng không đến nỗi là ghét Giang Mộc Trạch, nhưng khi cậu ta đưa ra lời đề nghị muốn “cõng” cô, cô vẫn cảm thấy hơi kỳ dị.
“Không cần đâu, tôi tự đi được.”
Giang Mộc Trạch lại lên tiếng: “Cứ coi như... em cầu xin chị đấy.”
Giang Mộ Tuyết nhìn Giang Mộc Trạch, có lẽ là do ánh nắng xuyên qua chùm đèn pha lê trên trần nhà chiếu lên đỉnh đầu cậu ta, khiến đôi mắt vốn lạnh nhạt của cậu ta nhuộm thêm một chút ấm áp, lúc này Giang Mộ Tuyết mới phát hiện, Giang Mộc Trạch đã không còn là cậu bé nhút nhát trốn sau lưng Đường Hinh Văn năm đó nữa rồi.
“Anh Tần vẫn đang ở bên ngoài đợi chị, em sẽ cõng chị đến chỗ xe của anh ta.” Như sợ Giang Mộ Tuyết sẽ từ chối, giọng nói của Giang Mộc Trạch còn có chút khẩn thiết.
Giang Mộ Tuyết nhìn xung quanh, lúc này biệt thự chẳng có một ai: “Được.”
Nghe thấy Giang Mộ Tuyết đồng ý, khuôn mặt của Giang Mộc Trạch cũng hiện lên một nụ cười, cậu ta bước nhanh xuống mấy bậc thang thấp hơn, quay lưng lại với cô rồi hơi khuỵu chân xuống.
Giang Mộ Tuyết nhìn Giang Mộc Trạch rồi không khỏi nhíu mày, gầy gò yếu ớt thế này có cõng được không vậy?
Nhưng Giang Mộ Tuyết vẫn xách nạng lên rồi chậm rãi bò lên lưng cậu ta.
Giang Mộc Trạch cõng cô đứng dậy, hai chân rõ ràng hơi run run.
Thật sự là quá gầy, Giang Mộ Tuyết oán thầm, cô nhớ lại lần trước Tần Phong cõng cô đi lên bao nhiêu tầng như thế, lúc này cô đã thừa nhận thể lực của Tần Phong quả thật rất rốt rồi, so với tấm lưng rộng của Tần Phong, lưng của Giang Mộc Trạch đúng là hơi cộm.
“Giang Mộc Trạch, sau này ăn nhiều hơn một chút đi.” Giang Mộ Tuyết lên tiếng.
Bước chân của Giang Mộc Trạch hơi khựng lại: “Vâng.”
Giang Mộc Trạch cõng cô đến cổng biệt thự, Giang Mộ Tuyết mới phát hiện ngoài cổng có một chiếc xe đang đỗ, còn Tần Phong thì đang đứng ở cạnh xe. Anh đã thay bộ quần áo mặc ngày hôm qua ra rồi, lúc này anh mặc một bộ vest màu xanh than, túi áo trước ngực còn có một chiếc khăn màu hồng sẫm.
Giang Mộ Tuyết không thể không thừa nhận rằng đã bị dáng vẻ này của Tần Phong hớp hồn nhưng lại có một chút cảm xúc không thể nắm bắt rõ, rốt cuộc là tình huống gì đây?
Giang Mộc Trạch đặt Giang Mộ Tuyết lên ghế phụ rồi nói với Tần Phong: “Anh Tần, sau này hãy chăm sóc chị ấy cho tốt.”
Tần Phong mỉm cười: “Chắc chắn rồi.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nghe hai người nói chuyện, nhất thời Giang Mộ Tuyết cảm thấy hơi hỗn loạn.
Giang Mộc Trạch đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi chiếc xe của Tần Phong lái ra khỏi biệt thự rất lâu rồi cậu ta vẫn không nhúc nhích. Trong ký ức, ngày đầu tiên cậu ta đến nhà họ Giang, hình như Giang Mộ Tuyết cũng là ở trong dáng vẻ giống như sáng hôm nay, lúc đó cậu ta trốn sau lưng mẹ, tuy sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được mà len lén nhìn cô. Còn cô thì đứng cạnh ông Giang, tuy rằng không cười nhưng vẫn rạng rỡ xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Lúc đó cậu ta nghĩ “chị gái này thật xinh đẹp”, xinh đẹp đến mức chỉ với một lần nhìn lén đó thôi, cậu ta đã nâng niu cất giữ cảm xúc đó bao nhiêu năm rồi.
***
Lúc này Giang Mộ Tuyết ngồi trên xe nhìn Tần Phong với vẻ mặt thăm dò: “Tần Phong, chúng ta đi đâu đây?”
Tần Phong mỉm cười: “Lát nữa em sẽ biết.”
Giang Mộ Tuyết nhìn biểu cảm trên gương mặt anh rồi cũng nở nụ cười kỳ lạ.
Nửa tiếng sau.
Nhìn thấy cổng lớn của Cục Dân chính, cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng phản ứng lại. Cô kinh ngạc nhìn Tần Phong, miệng lắp bắp: “Anh... anh... lấy được sổ hộ khẩu của em rồi ư?”
Tần Phong lấy hai cuốn sổ hộ khẩu từ trong túi áo rồi đưa cho Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết nhìn qua, khuôn mặt cô tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Anh thuyết phục ông ấy như thế nào vậy?”
Tần Phong cười: “Tiểu Tuyết, vậy nên sau này em cứ để anh làm những chuyện như thế này là được rồi.”
“Vậy tại sao anh lại đem cả sổ hộ khẩu của anh qua nữa vậy?”
Giang Mộ Tuyết nhìn cuốn sổ hộ khẩu còn lại.
“Bởi vì anh không muốn ‘có tiếng mà không có miếng’ khi quay về thành phố Vân.”
Nhất thời, Giang Mộ Tuyết không rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Anh đem sổ hộ khẩu của mình qua nghĩa là anh đã chuẩn bị xong việc đến thành phố Cẩm để đăng ký kết hôn với cô rồi.
Hai người đi vào sảnh lớn của Cục Dân chính, vừa đúng đến thời gian làm việc chín giờ sáng, nhưng đã có không ít đôi đợi ở đó rồi.
Giang Mộ Tuyết vừa lấy số, hai người ngồi trên ghế đợi một lát, chuông điện thoại của Giang Mộ Tuyết đột nhiên vang lên. Cô cầm điện thoại lên xem, là một số điện thoại lạ nhưng cô lại cảm thấy hơi quen mắt, cô nghĩ kỹ lại nhưng không nhớ đã nhìn thấy ở đâu. Đang suy nghĩ thì bên kia đã gọi đến lượt của bọn họ, cô dứt khoát ấn nút im lặng rồi cùng Tần Phong đi đến trước bàn lễ tân.
Hai người điền tờ khai rồi đi chụp ảnh... Cuối cùng, đến lúc nhận được cuốn sổ màu đỏ mà Giang Mộ Tuyết vẫn có chút mơ hồ.
Cô nhìn hai người đứng sát nhau trong tấm ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn, tên của cô và Tần Phong cùng được viêt trên một trang giấy.
Vậy là, cô đã kết hôn rồi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 253
Tần Phong đưa tay dịu dàng lau nước mắt giúp cô: “Tiểu Tuyết, những chuyện như thế này sau này cứ giao cho anh là được rồi.”
Giang Mộ Tuyết nhìn anh, nước mắt lại trào ra: “Ông ấy chưa bao giờ đánh em, em muốn thử xem nó có cảm giác gì.”
Tần Phong nhìn ngạc nhìn Giang Mộ Tuyết, trong bầu không khí buồn bã như thế này, anh không ngờ Giang Mộ Tuyết lại có thể nói ra được một câu như thế.
“Tiểu Tuyết, em...” Tần Phong cười bất lực, nhất thời cũng không còn gì để nói.
Anh lau nước mắt cho Giang Mộ Tuyết rồi nhẹ giọng dỗ dành như dỗ trẻ con: “Em nghỉ ngơi một lát đi, để anh giải quyết chuyện phía bác trai cho.”
Giang Mộ Tuyết lại giữ chặt tay áo của anh: “Nếu như, em nói là nếu như bố em thật sự không đồng ý, vậy thì chúng ta ra nước ngoài đăng ký nhé?”
Dù sao đăng ký ở nước ngoài chỉ cần có hộ chiếu là được.
Tần Phong không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào đầu cô rồi quay người ra khỏi phòng, đi tìm Giang Nghị Chi.
Giang Mộ Tuyết lo lắng không yên cứ đứng nguyên tại chỗ một lúc, cuối cùng cô mệt mỏi nằm lăn ra giường.
Đến khi Giang Mộ Tuyết tỉnh lại thì đã là sáng sớm hôm sau rồi.
Cô giật mình vội vàng ngồi dậy cầm điện thoại lên xem, đã là bảy giờ sáng rồi, pin điện thoại cũng sắp hết sạch rồi.
Không biết tối qua Tần Phong với bố cô nói chuyện thế nào, nhưng thấy điện thoại chẳng nhận được tin nhắn nào của Tần Phong, có lẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
Cô thở dài rồi xuống giường đi sạc điện thoại. Cô vào nhà vệ sinh, phát hiện lớp trang điểm chảy đầy trên mặt, có nghĩa là tối qua lúc cô khóc, chắc chắn đã khóc ra hai hàng “nước mắt đen” rồi. Vừa nghĩ đến vẻ mặt xấu xí cười này bị Tần Phong nhìn thấy, suýt chút nữa Giang Mộ Tuyết muốn đập đầu vào tường.
Cô đi tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ khác sau đó lấy máy sấy sấy tóc, vừa trang điểm nhẹ xong thì nhận được tin nhắn của Tần Phong.
[Tiểu Tuyết, xuống dưới nhà đi, anh đưa em đến một nơi.]
Giang Mộ Tuyết tò mò nhìn tin nhắn rồi trả lời lại: [Vâng.]
Vừa ra khỏi phòng, Giang Mộ Tuyết bèn nhìn thấy Giang Mộc Trạch đứng ở đầu cầu thang. Cô chống nạng đi đến trước mặt cậu ta, mới quay người đi được mấy bậc cầu thang đã nghe thấy Giang Mộc Trạch gọi: “Chị Tiểu Tuyết.”
Giang Mộ Tuyết quay người ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Chuyện gì?”
Giang Mộc Trạch bước lên phía trước mấy bước: “Để em cõng chị xuống đi.”
Giang Mộ Tuyết không khỏi nhướng mày. Cho dù cô có ghét cay ghét đắng Đường Hinh Văn nhưng có một số chuyện người lớn làm không thể trách lây sang trẻ con được, cho nên cô cũng không đến nỗi là ghét Giang Mộc Trạch, nhưng khi cậu ta đưa ra lời đề nghị muốn “cõng” cô, cô vẫn cảm thấy hơi kỳ dị.
“Không cần đâu, tôi tự đi được.”
Giang Mộc Trạch lại lên tiếng: “Cứ coi như... em cầu xin chị đấy.”
Giang Mộ Tuyết nhìn Giang Mộc Trạch, có lẽ là do ánh nắng xuyên qua chùm đèn pha lê trên trần nhà chiếu lên đỉnh đầu cậu ta, khiến đôi mắt vốn lạnh nhạt của cậu ta nhuộm thêm một chút ấm áp, lúc này Giang Mộ Tuyết mới phát hiện, Giang Mộc Trạch đã không còn là cậu bé nhút nhát trốn sau lưng Đường Hinh Văn năm đó nữa rồi.
“Anh Tần vẫn đang ở bên ngoài đợi chị, em sẽ cõng chị đến chỗ xe của anh ta.” Như sợ Giang Mộ Tuyết sẽ từ chối, giọng nói của Giang Mộc Trạch còn có chút khẩn thiết.
Giang Mộ Tuyết nhìn xung quanh, lúc này biệt thự chẳng có một ai: “Được.”
Nghe thấy Giang Mộ Tuyết đồng ý, khuôn mặt của Giang Mộc Trạch cũng hiện lên một nụ cười, cậu ta bước nhanh xuống mấy bậc thang thấp hơn, quay lưng lại với cô rồi hơi khuỵu chân xuống.
Giang Mộ Tuyết nhìn Giang Mộc Trạch rồi không khỏi nhíu mày, gầy gò yếu ớt thế này có cõng được không vậy?
Nhưng Giang Mộ Tuyết vẫn xách nạng lên rồi chậm rãi bò lên lưng cậu ta.
Giang Mộc Trạch cõng cô đứng dậy, hai chân rõ ràng hơi run run.
Thật sự là quá gầy, Giang Mộ Tuyết oán thầm, cô nhớ lại lần trước Tần Phong cõng cô đi lên bao nhiêu tầng như thế, lúc này cô đã thừa nhận thể lực của Tần Phong quả thật rất rốt rồi, so với tấm lưng rộng của Tần Phong, lưng của Giang Mộc Trạch đúng là hơi cộm.
“Giang Mộc Trạch, sau này ăn nhiều hơn một chút đi.” Giang Mộ Tuyết lên tiếng.
Bước chân của Giang Mộc Trạch hơi khựng lại: “Vâng.”
Giang Mộc Trạch cõng cô đến cổng biệt thự, Giang Mộ Tuyết mới phát hiện ngoài cổng có một chiếc xe đang đỗ, còn Tần Phong thì đang đứng ở cạnh xe. Anh đã thay bộ quần áo mặc ngày hôm qua ra rồi, lúc này anh mặc một bộ vest màu xanh than, túi áo trước ngực còn có một chiếc khăn màu hồng sẫm.
Giang Mộ Tuyết không thể không thừa nhận rằng đã bị dáng vẻ này của Tần Phong hớp hồn nhưng lại có một chút cảm xúc không thể nắm bắt rõ, rốt cuộc là tình huống gì đây?
Giang Mộc Trạch đặt Giang Mộ Tuyết lên ghế phụ rồi nói với Tần Phong: “Anh Tần, sau này hãy chăm sóc chị ấy cho tốt.”
Tần Phong mỉm cười: “Chắc chắn rồi.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Nghe hai người nói chuyện, nhất thời Giang Mộ Tuyết cảm thấy hơi hỗn loạn.
Giang Mộc Trạch đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi chiếc xe của Tần Phong lái ra khỏi biệt thự rất lâu rồi cậu ta vẫn không nhúc nhích. Trong ký ức, ngày đầu tiên cậu ta đến nhà họ Giang, hình như Giang Mộ Tuyết cũng là ở trong dáng vẻ giống như sáng hôm nay, lúc đó cậu ta trốn sau lưng mẹ, tuy sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được mà len lén nhìn cô. Còn cô thì đứng cạnh ông Giang, tuy rằng không cười nhưng vẫn rạng rỡ xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Lúc đó cậu ta nghĩ “chị gái này thật xinh đẹp”, xinh đẹp đến mức chỉ với một lần nhìn lén đó thôi, cậu ta đã nâng niu cất giữ cảm xúc đó bao nhiêu năm rồi.
***
Lúc này Giang Mộ Tuyết ngồi trên xe nhìn Tần Phong với vẻ mặt thăm dò: “Tần Phong, chúng ta đi đâu đây?”
Tần Phong mỉm cười: “Lát nữa em sẽ biết.”
Giang Mộ Tuyết nhìn biểu cảm trên gương mặt anh rồi cũng nở nụ cười kỳ lạ.
Nửa tiếng sau.
Nhìn thấy cổng lớn của Cục Dân chính, cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng phản ứng lại. Cô kinh ngạc nhìn Tần Phong, miệng lắp bắp: “Anh... anh... lấy được sổ hộ khẩu của em rồi ư?”
Tần Phong lấy hai cuốn sổ hộ khẩu từ trong túi áo rồi đưa cho Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết nhìn qua, khuôn mặt cô tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Anh thuyết phục ông ấy như thế nào vậy?”
Tần Phong cười: “Tiểu Tuyết, vậy nên sau này em cứ để anh làm những chuyện như thế này là được rồi.”
“Vậy tại sao anh lại đem cả sổ hộ khẩu của anh qua nữa vậy?”
Giang Mộ Tuyết nhìn cuốn sổ hộ khẩu còn lại.
“Bởi vì anh không muốn ‘có tiếng mà không có miếng’ khi quay về thành phố Vân.”
Nhất thời, Giang Mộ Tuyết không rõ cảm giác trong lòng mình là gì. Anh đem sổ hộ khẩu của mình qua nghĩa là anh đã chuẩn bị xong việc đến thành phố Cẩm để đăng ký kết hôn với cô rồi.
Hai người đi vào sảnh lớn của Cục Dân chính, vừa đúng đến thời gian làm việc chín giờ sáng, nhưng đã có không ít đôi đợi ở đó rồi.
Giang Mộ Tuyết vừa lấy số, hai người ngồi trên ghế đợi một lát, chuông điện thoại của Giang Mộ Tuyết đột nhiên vang lên. Cô cầm điện thoại lên xem, là một số điện thoại lạ nhưng cô lại cảm thấy hơi quen mắt, cô nghĩ kỹ lại nhưng không nhớ đã nhìn thấy ở đâu. Đang suy nghĩ thì bên kia đã gọi đến lượt của bọn họ, cô dứt khoát ấn nút im lặng rồi cùng Tần Phong đi đến trước bàn lễ tân.
Hai người điền tờ khai rồi đi chụp ảnh... Cuối cùng, đến lúc nhận được cuốn sổ màu đỏ mà Giang Mộ Tuyết vẫn có chút mơ hồ.
Cô nhìn hai người đứng sát nhau trong tấm ảnh trên giấy chứng nhận kết hôn, tên của cô và Tần Phong cùng được viêt trên một trang giấy.
Vậy là, cô đã kết hôn rồi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn