Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 270 - NGỐC
Chương 270
NGỐC
Thẩm Thiên Trường cũng nhìn hai người với vẻ mặt phỏng đoán, nhất thời cũng không đoán ra hai người đang suy nghĩ điều gì.
“Sao hôm nay anh lại tới đây?” Thẩm Thiên Trường vừa hỏi Cố Ngôn Quyết vừa kéo Trần Tử Nhiễm ngồi xuống bên cạnh.
Cố Ngôn Quyết hừ lạnh: “Không biết một vài người nào đó chỉ biết ra ngoài chơi, để một mình chị Tiểu Vũ trông coi căn nhà rộng lớn này, anh chẳng qua thăm thì làm sao?”
Còn lâu Cố Ngôn Quyết mới thừa nhận là anh ta bị Lục Chi Cửu ép phải chạy từ phim trường đến đây. Vốn là anh ta còn một cảnh quay nữa chưa hoàn thành, nghe Lục Chi Cửu nói Lục Chi Vũ mang thai, suýt chút nữa thì anh ta ngã nhào từ trên ghế xuống đất.
Cứ nghĩ đến chuyện này là Cố Ngôn Quyết cảm thấy bất bình, tên khốn Diệp Lăng Nam đó có tài đức gì mà chị Tiểu Vũ lại có thể sinh con cho hắn ta chứ?
Còn nữa, tại sao anh ta phải giúp Lục Chi Cửu cứu cánh Thẩm Thiên Trường hết lần này đến lần khác vậy?
Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy ban nãy không nghe điện thoại của Lục Chi Vũ đúng là hơi quá đáng nên chỉ đành giải thích: “Xin lỗi, đúng là hôm nay công ty em có chuyện cần phải giải quyết gấp.”
Nói xong còn véo Trần Tử Nhiễm một cái.
Trần Tử Nhiễm bị đau bèn vội vàng cười híp mắt nói giúp: “Đúng đấy ạ, Thiên Trường vì cứu cánh cho em nên mới không nghe điện thoại, chị Tiểu Vũ đừng tức giận.”
Nghe mấy người bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng có một người nhớ đến mình, Lục Chi Vũ bèn cười với Trần Tử Nhiễm: “Sao có thể chứ, trông chị giống người dễ tức giận lắm à?”
Đúng lúc vú Trần vừa ra khỏi bếp thì nghe thấy câu này, bàn tay bà hơi run run, suýt thì đánh hơi đĩa hoa quả trong tay.
Vốn dĩ Cố Ngôn Quyết vẫn còn một cảnh quay, hiện giờ Thẩm Thiên Trường đã về rồi, anh ta cũng không định ở lại thêm nữa.
Trần Tử Nhiễm nhìn theo nóng lưng của anh ta rồi lẩm bẩm: “Thôi xong thôi xong.”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày: “Thôi xong cái gì?”
“Tớ cảm thấy tớ sắp thoát fan rồi.”
Cố Ngôn Quyết mới đi đến cửa đã nghe thấy câu “thoát fan” của Trần Tử Nhiễm, bước chân của anh ta lập tức khựng lại.
“Cố Ngôn Quyết không kém đến nỗi đấy chứ?” Thẩm Thiên Trường vô thức hỏi, tuy diễn xuất của anh ta rất nát nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Thẩm Thiên Trường vẫn cảm thấy kinh diễm trước nhan sắc của anh chàng.
“Cũng không phải kém, nhưng tóm lại là hiện giờ tớ đã quyết định trở thành fan trung thành của Nhan Thuấn Hoa rồi! Ngày mai tớ sẽ bỏ một số tiền lớn ra mua seeder để kiếm nhiệt độ cho Chiêu Hòa Kỷ Sự!”
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường hơi giật giật, thật không biết nếu hiện giờ các fan của Cố Ngôn Quyết biết cây fan lớn nhà mình đi thích người khác thì sẽ có cảm giác gì.
Thật ra Lục Chi Vũ cũng không hiểu seeder với kiếm nhiệt độ trong lời Trần Tử Nhiễm nhưng Lục Chi Vũ đã nghe ra Trần Tử Nhiễm là fan của Cố Ngôn Quyết rồi.
“Tại sao không làm fan của Lục Chi Cửu nhà chị?” Lục Chi Vũ hỏi.
“...”
Trần Tử Nhiễm nhìn Lục Chi Vũ với vẻ mờ mịt khó hiểu, hiển nhiên là không ngờ cô ấy lại lấy Lục Chi Cửu ra để so sánh với Cố Ngôn Quyết, hai người vốn không thuộc cùng một trường phái mà.
“Lẽ nào Tiểu Cửu nhà chị không đẹp trai bằng Cố Ngôn Quyết hả?”
“...”
Lần này đến lượt Thẩm Thiên Trường cảm thấy khó hiểu.
Một lúc sau, Thẩm Thiên Trường đưa ra một đề nghị: “Chị Tiểu Vũ, hay là chúng ta chơi bài poker đi?”
Lục Chi Vũ nở nụ cười, lập tức đồng ý với lời đề nghị của Thẩm Thiên Trường: “Được đó, nhưng chị không chơi suông đâu, người thua phải trả tiền và phải dán giấy lên mặt rồi chụp ảnh đăng lên trang cá nhân.”
Cảnh tượng lần trước khi bị Lục Chi Cửu khống chế cục diện ở nhà họ Lục vẫn như hiện rõ ở trước mắt, lần này Thẩm Thiên Trường tự đưa đến cửa để cô báo thù, Lục Chi Vũ sẽ không bỏ qua đâu.
Bởi vậy, hai tiếng sau, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm không chỉ thua rất nhiều tiền mà còn bị Lục Chi Vũ dán đầy giấy lên mặt.
Đến lúc không thể dán giấy lên mặt được nữa, Lục Chi Vũ mới chịu bỏ qua cho hai người.
Lục Chi Vũ cầm điện thoại chụp một bức ảnh chung với hai người rồi bắt hai người đăng lên trang cá nhân.
Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường oán thán, hai người thật sự cảm thấy có lỗi với giảng viên của mình, rõ ràng là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của khoa Tài chính vậy mà lại thua tan tác khi chơi bài poker.
Bởi vậy, trong bức ảnh, khuôn mặt đắc ý của Lục Chi Vũ xuất hiện đầu tiên, phía sau cô ấy là khuôn mặt dán đầy giấy của Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm, trong lúc ăn cơm phải lần lượt đăng lên trang cá nhân của mỗi người.
***
Cùng lúc đó, ở nước M xa xôi có múi giờ chênh lệch đến mười ba tiếng so với trong nước vẫn còn đang là sáng sớm tinh mơ.
Trong một biệt thự xa hoa nằm sâu trong ngọn núi ở ngoại ô thành phố, một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát trần trong phòng ngủ chính. Càng vào sâu trong núi, sương càng dày, không khí mang theo độ ẩm khuếch tán trên da khiến người ta không nhịn được mà run rẩy, nhưng người đàn ông đó lại chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh màu xám. Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn trong căn phòng yên tĩnh nhẹ nhàng đổ chuông, người đàn ông quay người đi đến cạnh bàn cầm điện thoại lên.
Thông báo từ Wechat có một tin nhắn chưa đọc từ cái tên được người đàn ông đặt ở vị trí đầu tiên.
Là một bức ảnh selfie của ba người.
Anh nhìn bức ảnh đó, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong rồi chậm rãi trả lời lại: [Ngốc.]
Người ở đầu bên kia còn chưa nhắn lại thì đã có người đến gõ cửa phòng anh: “Gia chủ, Thất gia đưa cô Lâm đến rồi.”
Anh để điện thoại trở lại vị trí cũ rồi mở cửa phòng chậm rãi đi xuống tầng.
Trong phòng khách, một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trên xô pha. Thấy anh xuất hiện, người đàn ông đứng dậy đi đến trước mặt anh. Hai người đứng cạnh nhau, chỉ hơi có chênh lệch một chút về chiều cao, còn dáng người và khuôn mặt thì gần như giống hệt.
Người phụ nữ ngồi trên xô pha nhìn khuôn mặt giống nhau của hai người, khuôn mặt vốn xinh đẹp đột nhiên lộ ra một nụ cười vặn vẹo giống như loài hoa hút máu trong bóng tối khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô ta đứng dậy, lúc này mới thấy rõ, không ngờ cô ta lại đang khoác áo blouse của bác sĩ.
Cô ta nhìn hai người đàn ông, cuối cùng cũng nhìn vào đôi mắt trong veo lạnh lùng của anh, cơn tức giận trong lòng cô ta bộc phát, nụ cười trên môi cũng nhanh chóng tắt ngấm. Hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm, cơ thể cũng hơi run rẩy.
“Simon, tại sao lại phải đối xử như thế với em?”
Simon là tên tiếng Anh của Lục Chi Cửu. Ở nước M, người lớn trong nhà gọi anh là Tiểu Cửu, người làm gọi anh là gia chủ, còn người khác chỉ gọi anh là Simon.
Còn người đàn ông đang đứng cạnh anh chính là người cháu xếp thứ bảy của nhà họ Lục, Lục Chi Thất.
Lục Chi Thất đưa tay vỗ vai Lục Chi Cửu rồi thở dài: “Haiz, Tiểu Cửu, lần này anh bảy cố gắng hết sức rồi, rắc rối này chú phải đích thân giải quyết thôi.”
Sắc mặt của Lục Chi Cửu vẫn không thay đổi: “Anh Bảy vất vả rồi.”
Lục Chi Thất cười thoải mái, nốt ruồi lệ nhỏ bé ở khóe mắt khiến khuôn mặt của anh ta trông có phần yêu nghiệt.
Lúc này, cho dù hai người có khuôn mặt giống nhau nhưng rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Được, vậy anh đi trước đây, chú với cô Lâm nói chuyện đi.” Lục Chi Thất vỗ vai Lục Chi Cửu rồi mới quay người đi ra khỏi biệt thự.
Sau khi Lục Chi Thất đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lục Chi Cửu và cô Lâm. Không biết qua bao lâu, Lục Chi Cửu bất ngờ quay người đi rồi nói với người làm: “Chuẩn bị cho cô Lâm một căn phòng.”
Cô Lâm đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh, móng tay gần như đã sắp đâm thủng lòng bàn tay của cô ta rồi nhưng vẫn không nói thêm câu nào nữa.
Lục Chi Cửu trở về phòng ngủ chính, quả nhiên nhận được tin nhắn Thẩm Thiên Trường gửi đến: [Hôm nay anh làm sao thế, rốt cuộc anh có ngủ hay không vậy?]
Lục Chi Cửu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã bắt đầu sáng rồi.
Đêm nay, anh hoàn toàn không chợp mắt chút nào.
...
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 270
NGỐC
Thẩm Thiên Trường cũng nhìn hai người với vẻ mặt phỏng đoán, nhất thời cũng không đoán ra hai người đang suy nghĩ điều gì.
“Sao hôm nay anh lại tới đây?” Thẩm Thiên Trường vừa hỏi Cố Ngôn Quyết vừa kéo Trần Tử Nhiễm ngồi xuống bên cạnh.
Cố Ngôn Quyết hừ lạnh: “Không biết một vài người nào đó chỉ biết ra ngoài chơi, để một mình chị Tiểu Vũ trông coi căn nhà rộng lớn này, anh chẳng qua thăm thì làm sao?”
Còn lâu Cố Ngôn Quyết mới thừa nhận là anh ta bị Lục Chi Cửu ép phải chạy từ phim trường đến đây. Vốn là anh ta còn một cảnh quay nữa chưa hoàn thành, nghe Lục Chi Cửu nói Lục Chi Vũ mang thai, suýt chút nữa thì anh ta ngã nhào từ trên ghế xuống đất.
Cứ nghĩ đến chuyện này là Cố Ngôn Quyết cảm thấy bất bình, tên khốn Diệp Lăng Nam đó có tài đức gì mà chị Tiểu Vũ lại có thể sinh con cho hắn ta chứ?
Còn nữa, tại sao anh ta phải giúp Lục Chi Cửu cứu cánh Thẩm Thiên Trường hết lần này đến lần khác vậy?
Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy ban nãy không nghe điện thoại của Lục Chi Vũ đúng là hơi quá đáng nên chỉ đành giải thích: “Xin lỗi, đúng là hôm nay công ty em có chuyện cần phải giải quyết gấp.”
Nói xong còn véo Trần Tử Nhiễm một cái.
Trần Tử Nhiễm bị đau bèn vội vàng cười híp mắt nói giúp: “Đúng đấy ạ, Thiên Trường vì cứu cánh cho em nên mới không nghe điện thoại, chị Tiểu Vũ đừng tức giận.”
Nghe mấy người bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng có một người nhớ đến mình, Lục Chi Vũ bèn cười với Trần Tử Nhiễm: “Sao có thể chứ, trông chị giống người dễ tức giận lắm à?”
Đúng lúc vú Trần vừa ra khỏi bếp thì nghe thấy câu này, bàn tay bà hơi run run, suýt thì đánh hơi đĩa hoa quả trong tay.
Vốn dĩ Cố Ngôn Quyết vẫn còn một cảnh quay, hiện giờ Thẩm Thiên Trường đã về rồi, anh ta cũng không định ở lại thêm nữa.
Trần Tử Nhiễm nhìn theo nóng lưng của anh ta rồi lẩm bẩm: “Thôi xong thôi xong.”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày: “Thôi xong cái gì?”
“Tớ cảm thấy tớ sắp thoát fan rồi.”
Cố Ngôn Quyết mới đi đến cửa đã nghe thấy câu “thoát fan” của Trần Tử Nhiễm, bước chân của anh ta lập tức khựng lại.
“Cố Ngôn Quyết không kém đến nỗi đấy chứ?” Thẩm Thiên Trường vô thức hỏi, tuy diễn xuất của anh ta rất nát nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Thẩm Thiên Trường vẫn cảm thấy kinh diễm trước nhan sắc của anh chàng.
“Cũng không phải kém, nhưng tóm lại là hiện giờ tớ đã quyết định trở thành fan trung thành của Nhan Thuấn Hoa rồi! Ngày mai tớ sẽ bỏ một số tiền lớn ra mua seeder để kiếm nhiệt độ cho Chiêu Hòa Kỷ Sự!”
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường hơi giật giật, thật không biết nếu hiện giờ các fan của Cố Ngôn Quyết biết cây fan lớn nhà mình đi thích người khác thì sẽ có cảm giác gì.
Thật ra Lục Chi Vũ cũng không hiểu seeder với kiếm nhiệt độ trong lời Trần Tử Nhiễm nhưng Lục Chi Vũ đã nghe ra Trần Tử Nhiễm là fan của Cố Ngôn Quyết rồi.
“Tại sao không làm fan của Lục Chi Cửu nhà chị?” Lục Chi Vũ hỏi.
“...”
Trần Tử Nhiễm nhìn Lục Chi Vũ với vẻ mờ mịt khó hiểu, hiển nhiên là không ngờ cô ấy lại lấy Lục Chi Cửu ra để so sánh với Cố Ngôn Quyết, hai người vốn không thuộc cùng một trường phái mà.
“Lẽ nào Tiểu Cửu nhà chị không đẹp trai bằng Cố Ngôn Quyết hả?”
“...”
Lần này đến lượt Thẩm Thiên Trường cảm thấy khó hiểu.
Một lúc sau, Thẩm Thiên Trường đưa ra một đề nghị: “Chị Tiểu Vũ, hay là chúng ta chơi bài poker đi?”
Lục Chi Vũ nở nụ cười, lập tức đồng ý với lời đề nghị của Thẩm Thiên Trường: “Được đó, nhưng chị không chơi suông đâu, người thua phải trả tiền và phải dán giấy lên mặt rồi chụp ảnh đăng lên trang cá nhân.”
Cảnh tượng lần trước khi bị Lục Chi Cửu khống chế cục diện ở nhà họ Lục vẫn như hiện rõ ở trước mắt, lần này Thẩm Thiên Trường tự đưa đến cửa để cô báo thù, Lục Chi Vũ sẽ không bỏ qua đâu.
Bởi vậy, hai tiếng sau, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm không chỉ thua rất nhiều tiền mà còn bị Lục Chi Vũ dán đầy giấy lên mặt.
Đến lúc không thể dán giấy lên mặt được nữa, Lục Chi Vũ mới chịu bỏ qua cho hai người.
Lục Chi Vũ cầm điện thoại chụp một bức ảnh chung với hai người rồi bắt hai người đăng lên trang cá nhân.
Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường oán thán, hai người thật sự cảm thấy có lỗi với giảng viên của mình, rõ ràng là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của khoa Tài chính vậy mà lại thua tan tác khi chơi bài poker.
Bởi vậy, trong bức ảnh, khuôn mặt đắc ý của Lục Chi Vũ xuất hiện đầu tiên, phía sau cô ấy là khuôn mặt dán đầy giấy của Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm, trong lúc ăn cơm phải lần lượt đăng lên trang cá nhân của mỗi người.
***
Cùng lúc đó, ở nước M xa xôi có múi giờ chênh lệch đến mười ba tiếng so với trong nước vẫn còn đang là sáng sớm tinh mơ.
Trong một biệt thự xa hoa nằm sâu trong ngọn núi ở ngoại ô thành phố, một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát trần trong phòng ngủ chính. Càng vào sâu trong núi, sương càng dày, không khí mang theo độ ẩm khuếch tán trên da khiến người ta không nhịn được mà run rẩy, nhưng người đàn ông đó lại chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh màu xám. Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn trong căn phòng yên tĩnh nhẹ nhàng đổ chuông, người đàn ông quay người đi đến cạnh bàn cầm điện thoại lên.
Thông báo từ Wechat có một tin nhắn chưa đọc từ cái tên được người đàn ông đặt ở vị trí đầu tiên.
Là một bức ảnh selfie của ba người.
Anh nhìn bức ảnh đó, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong rồi chậm rãi trả lời lại: [Ngốc.]
Người ở đầu bên kia còn chưa nhắn lại thì đã có người đến gõ cửa phòng anh: “Gia chủ, Thất gia đưa cô Lâm đến rồi.”
Anh để điện thoại trở lại vị trí cũ rồi mở cửa phòng chậm rãi đi xuống tầng.
Trong phòng khách, một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trên xô pha. Thấy anh xuất hiện, người đàn ông đứng dậy đi đến trước mặt anh. Hai người đứng cạnh nhau, chỉ hơi có chênh lệch một chút về chiều cao, còn dáng người và khuôn mặt thì gần như giống hệt.
Người phụ nữ ngồi trên xô pha nhìn khuôn mặt giống nhau của hai người, khuôn mặt vốn xinh đẹp đột nhiên lộ ra một nụ cười vặn vẹo giống như loài hoa hút máu trong bóng tối khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô ta đứng dậy, lúc này mới thấy rõ, không ngờ cô ta lại đang khoác áo blouse của bác sĩ.
Cô ta nhìn hai người đàn ông, cuối cùng cũng nhìn vào đôi mắt trong veo lạnh lùng của anh, cơn tức giận trong lòng cô ta bộc phát, nụ cười trên môi cũng nhanh chóng tắt ngấm. Hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm, cơ thể cũng hơi run rẩy.
“Simon, tại sao lại phải đối xử như thế với em?”
Simon là tên tiếng Anh của Lục Chi Cửu. Ở nước M, người lớn trong nhà gọi anh là Tiểu Cửu, người làm gọi anh là gia chủ, còn người khác chỉ gọi anh là Simon.
Còn người đàn ông đang đứng cạnh anh chính là người cháu xếp thứ bảy của nhà họ Lục, Lục Chi Thất.
Lục Chi Thất đưa tay vỗ vai Lục Chi Cửu rồi thở dài: “Haiz, Tiểu Cửu, lần này anh bảy cố gắng hết sức rồi, rắc rối này chú phải đích thân giải quyết thôi.”
Sắc mặt của Lục Chi Cửu vẫn không thay đổi: “Anh Bảy vất vả rồi.”
Lục Chi Thất cười thoải mái, nốt ruồi lệ nhỏ bé ở khóe mắt khiến khuôn mặt của anh ta trông có phần yêu nghiệt.
Lúc này, cho dù hai người có khuôn mặt giống nhau nhưng rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Được, vậy anh đi trước đây, chú với cô Lâm nói chuyện đi.” Lục Chi Thất vỗ vai Lục Chi Cửu rồi mới quay người đi ra khỏi biệt thự.
Sau khi Lục Chi Thất đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lục Chi Cửu và cô Lâm. Không biết qua bao lâu, Lục Chi Cửu bất ngờ quay người đi rồi nói với người làm: “Chuẩn bị cho cô Lâm một căn phòng.”
Cô Lâm đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh, móng tay gần như đã sắp đâm thủng lòng bàn tay của cô ta rồi nhưng vẫn không nói thêm câu nào nữa.
Lục Chi Cửu trở về phòng ngủ chính, quả nhiên nhận được tin nhắn Thẩm Thiên Trường gửi đến: [Hôm nay anh làm sao thế, rốt cuộc anh có ngủ hay không vậy?]
Lục Chi Cửu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã bắt đầu sáng rồi.
Đêm nay, anh hoàn toàn không chợp mắt chút nào.
...
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
NGỐC
Thẩm Thiên Trường cũng nhìn hai người với vẻ mặt phỏng đoán, nhất thời cũng không đoán ra hai người đang suy nghĩ điều gì.
“Sao hôm nay anh lại tới đây?” Thẩm Thiên Trường vừa hỏi Cố Ngôn Quyết vừa kéo Trần Tử Nhiễm ngồi xuống bên cạnh.
Cố Ngôn Quyết hừ lạnh: “Không biết một vài người nào đó chỉ biết ra ngoài chơi, để một mình chị Tiểu Vũ trông coi căn nhà rộng lớn này, anh chẳng qua thăm thì làm sao?”
Còn lâu Cố Ngôn Quyết mới thừa nhận là anh ta bị Lục Chi Cửu ép phải chạy từ phim trường đến đây. Vốn là anh ta còn một cảnh quay nữa chưa hoàn thành, nghe Lục Chi Cửu nói Lục Chi Vũ mang thai, suýt chút nữa thì anh ta ngã nhào từ trên ghế xuống đất.
Cứ nghĩ đến chuyện này là Cố Ngôn Quyết cảm thấy bất bình, tên khốn Diệp Lăng Nam đó có tài đức gì mà chị Tiểu Vũ lại có thể sinh con cho hắn ta chứ?
Còn nữa, tại sao anh ta phải giúp Lục Chi Cửu cứu cánh Thẩm Thiên Trường hết lần này đến lần khác vậy?
Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy ban nãy không nghe điện thoại của Lục Chi Vũ đúng là hơi quá đáng nên chỉ đành giải thích: “Xin lỗi, đúng là hôm nay công ty em có chuyện cần phải giải quyết gấp.”
Nói xong còn véo Trần Tử Nhiễm một cái.
Trần Tử Nhiễm bị đau bèn vội vàng cười híp mắt nói giúp: “Đúng đấy ạ, Thiên Trường vì cứu cánh cho em nên mới không nghe điện thoại, chị Tiểu Vũ đừng tức giận.”
Nghe mấy người bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng có một người nhớ đến mình, Lục Chi Vũ bèn cười với Trần Tử Nhiễm: “Sao có thể chứ, trông chị giống người dễ tức giận lắm à?”
Đúng lúc vú Trần vừa ra khỏi bếp thì nghe thấy câu này, bàn tay bà hơi run run, suýt thì đánh hơi đĩa hoa quả trong tay.
Vốn dĩ Cố Ngôn Quyết vẫn còn một cảnh quay, hiện giờ Thẩm Thiên Trường đã về rồi, anh ta cũng không định ở lại thêm nữa.
Trần Tử Nhiễm nhìn theo nóng lưng của anh ta rồi lẩm bẩm: “Thôi xong thôi xong.”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày: “Thôi xong cái gì?”
“Tớ cảm thấy tớ sắp thoát fan rồi.”
Cố Ngôn Quyết mới đi đến cửa đã nghe thấy câu “thoát fan” của Trần Tử Nhiễm, bước chân của anh ta lập tức khựng lại.
“Cố Ngôn Quyết không kém đến nỗi đấy chứ?” Thẩm Thiên Trường vô thức hỏi, tuy diễn xuất của anh ta rất nát nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Thẩm Thiên Trường vẫn cảm thấy kinh diễm trước nhan sắc của anh chàng.
“Cũng không phải kém, nhưng tóm lại là hiện giờ tớ đã quyết định trở thành fan trung thành của Nhan Thuấn Hoa rồi! Ngày mai tớ sẽ bỏ một số tiền lớn ra mua seeder để kiếm nhiệt độ cho Chiêu Hòa Kỷ Sự!”
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường hơi giật giật, thật không biết nếu hiện giờ các fan của Cố Ngôn Quyết biết cây fan lớn nhà mình đi thích người khác thì sẽ có cảm giác gì.
Thật ra Lục Chi Vũ cũng không hiểu seeder với kiếm nhiệt độ trong lời Trần Tử Nhiễm nhưng Lục Chi Vũ đã nghe ra Trần Tử Nhiễm là fan của Cố Ngôn Quyết rồi.
“Tại sao không làm fan của Lục Chi Cửu nhà chị?” Lục Chi Vũ hỏi.
“...”
Trần Tử Nhiễm nhìn Lục Chi Vũ với vẻ mờ mịt khó hiểu, hiển nhiên là không ngờ cô ấy lại lấy Lục Chi Cửu ra để so sánh với Cố Ngôn Quyết, hai người vốn không thuộc cùng một trường phái mà.
“Lẽ nào Tiểu Cửu nhà chị không đẹp trai bằng Cố Ngôn Quyết hả?”
“...”
Lần này đến lượt Thẩm Thiên Trường cảm thấy khó hiểu.
Một lúc sau, Thẩm Thiên Trường đưa ra một đề nghị: “Chị Tiểu Vũ, hay là chúng ta chơi bài poker đi?”
Lục Chi Vũ nở nụ cười, lập tức đồng ý với lời đề nghị của Thẩm Thiên Trường: “Được đó, nhưng chị không chơi suông đâu, người thua phải trả tiền và phải dán giấy lên mặt rồi chụp ảnh đăng lên trang cá nhân.”
Cảnh tượng lần trước khi bị Lục Chi Cửu khống chế cục diện ở nhà họ Lục vẫn như hiện rõ ở trước mắt, lần này Thẩm Thiên Trường tự đưa đến cửa để cô báo thù, Lục Chi Vũ sẽ không bỏ qua đâu.
Bởi vậy, hai tiếng sau, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm không chỉ thua rất nhiều tiền mà còn bị Lục Chi Vũ dán đầy giấy lên mặt.
Đến lúc không thể dán giấy lên mặt được nữa, Lục Chi Vũ mới chịu bỏ qua cho hai người.
Lục Chi Vũ cầm điện thoại chụp một bức ảnh chung với hai người rồi bắt hai người đăng lên trang cá nhân.
Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường oán thán, hai người thật sự cảm thấy có lỗi với giảng viên của mình, rõ ràng là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của khoa Tài chính vậy mà lại thua tan tác khi chơi bài poker.
Bởi vậy, trong bức ảnh, khuôn mặt đắc ý của Lục Chi Vũ xuất hiện đầu tiên, phía sau cô ấy là khuôn mặt dán đầy giấy của Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm, trong lúc ăn cơm phải lần lượt đăng lên trang cá nhân của mỗi người.
***
Cùng lúc đó, ở nước M xa xôi có múi giờ chênh lệch đến mười ba tiếng so với trong nước vẫn còn đang là sáng sớm tinh mơ.
Trong một biệt thự xa hoa nằm sâu trong ngọn núi ở ngoại ô thành phố, một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát trần trong phòng ngủ chính. Càng vào sâu trong núi, sương càng dày, không khí mang theo độ ẩm khuếch tán trên da khiến người ta không nhịn được mà run rẩy, nhưng người đàn ông đó lại chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh màu xám. Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn trong căn phòng yên tĩnh nhẹ nhàng đổ chuông, người đàn ông quay người đi đến cạnh bàn cầm điện thoại lên.
Thông báo từ Wechat có một tin nhắn chưa đọc từ cái tên được người đàn ông đặt ở vị trí đầu tiên.
Là một bức ảnh selfie của ba người.
Anh nhìn bức ảnh đó, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong rồi chậm rãi trả lời lại: [Ngốc.]
Người ở đầu bên kia còn chưa nhắn lại thì đã có người đến gõ cửa phòng anh: “Gia chủ, Thất gia đưa cô Lâm đến rồi.”
Anh để điện thoại trở lại vị trí cũ rồi mở cửa phòng chậm rãi đi xuống tầng.
Trong phòng khách, một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trên xô pha. Thấy anh xuất hiện, người đàn ông đứng dậy đi đến trước mặt anh. Hai người đứng cạnh nhau, chỉ hơi có chênh lệch một chút về chiều cao, còn dáng người và khuôn mặt thì gần như giống hệt.
Người phụ nữ ngồi trên xô pha nhìn khuôn mặt giống nhau của hai người, khuôn mặt vốn xinh đẹp đột nhiên lộ ra một nụ cười vặn vẹo giống như loài hoa hút máu trong bóng tối khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô ta đứng dậy, lúc này mới thấy rõ, không ngờ cô ta lại đang khoác áo blouse của bác sĩ.
Cô ta nhìn hai người đàn ông, cuối cùng cũng nhìn vào đôi mắt trong veo lạnh lùng của anh, cơn tức giận trong lòng cô ta bộc phát, nụ cười trên môi cũng nhanh chóng tắt ngấm. Hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm, cơ thể cũng hơi run rẩy.
“Simon, tại sao lại phải đối xử như thế với em?”
Simon là tên tiếng Anh của Lục Chi Cửu. Ở nước M, người lớn trong nhà gọi anh là Tiểu Cửu, người làm gọi anh là gia chủ, còn người khác chỉ gọi anh là Simon.
Còn người đàn ông đang đứng cạnh anh chính là người cháu xếp thứ bảy của nhà họ Lục, Lục Chi Thất.
Lục Chi Thất đưa tay vỗ vai Lục Chi Cửu rồi thở dài: “Haiz, Tiểu Cửu, lần này anh bảy cố gắng hết sức rồi, rắc rối này chú phải đích thân giải quyết thôi.”
Sắc mặt của Lục Chi Cửu vẫn không thay đổi: “Anh Bảy vất vả rồi.”
Lục Chi Thất cười thoải mái, nốt ruồi lệ nhỏ bé ở khóe mắt khiến khuôn mặt của anh ta trông có phần yêu nghiệt.
Lúc này, cho dù hai người có khuôn mặt giống nhau nhưng rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Được, vậy anh đi trước đây, chú với cô Lâm nói chuyện đi.” Lục Chi Thất vỗ vai Lục Chi Cửu rồi mới quay người đi ra khỏi biệt thự.
Sau khi Lục Chi Thất đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lục Chi Cửu và cô Lâm. Không biết qua bao lâu, Lục Chi Cửu bất ngờ quay người đi rồi nói với người làm: “Chuẩn bị cho cô Lâm một căn phòng.”
Cô Lâm đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh, móng tay gần như đã sắp đâm thủng lòng bàn tay của cô ta rồi nhưng vẫn không nói thêm câu nào nữa.
Lục Chi Cửu trở về phòng ngủ chính, quả nhiên nhận được tin nhắn Thẩm Thiên Trường gửi đến: [Hôm nay anh làm sao thế, rốt cuộc anh có ngủ hay không vậy?]
Lục Chi Cửu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã bắt đầu sáng rồi.
Đêm nay, anh hoàn toàn không chợp mắt chút nào.
...
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 270
NGỐC
Thẩm Thiên Trường cũng nhìn hai người với vẻ mặt phỏng đoán, nhất thời cũng không đoán ra hai người đang suy nghĩ điều gì.
“Sao hôm nay anh lại tới đây?” Thẩm Thiên Trường vừa hỏi Cố Ngôn Quyết vừa kéo Trần Tử Nhiễm ngồi xuống bên cạnh.
Cố Ngôn Quyết hừ lạnh: “Không biết một vài người nào đó chỉ biết ra ngoài chơi, để một mình chị Tiểu Vũ trông coi căn nhà rộng lớn này, anh chẳng qua thăm thì làm sao?”
Còn lâu Cố Ngôn Quyết mới thừa nhận là anh ta bị Lục Chi Cửu ép phải chạy từ phim trường đến đây. Vốn là anh ta còn một cảnh quay nữa chưa hoàn thành, nghe Lục Chi Cửu nói Lục Chi Vũ mang thai, suýt chút nữa thì anh ta ngã nhào từ trên ghế xuống đất.
Cứ nghĩ đến chuyện này là Cố Ngôn Quyết cảm thấy bất bình, tên khốn Diệp Lăng Nam đó có tài đức gì mà chị Tiểu Vũ lại có thể sinh con cho hắn ta chứ?
Còn nữa, tại sao anh ta phải giúp Lục Chi Cửu cứu cánh Thẩm Thiên Trường hết lần này đến lần khác vậy?
Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy ban nãy không nghe điện thoại của Lục Chi Vũ đúng là hơi quá đáng nên chỉ đành giải thích: “Xin lỗi, đúng là hôm nay công ty em có chuyện cần phải giải quyết gấp.”
Nói xong còn véo Trần Tử Nhiễm một cái.
Trần Tử Nhiễm bị đau bèn vội vàng cười híp mắt nói giúp: “Đúng đấy ạ, Thiên Trường vì cứu cánh cho em nên mới không nghe điện thoại, chị Tiểu Vũ đừng tức giận.”
Nghe mấy người bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng có một người nhớ đến mình, Lục Chi Vũ bèn cười với Trần Tử Nhiễm: “Sao có thể chứ, trông chị giống người dễ tức giận lắm à?”
Đúng lúc vú Trần vừa ra khỏi bếp thì nghe thấy câu này, bàn tay bà hơi run run, suýt thì đánh hơi đĩa hoa quả trong tay.
Vốn dĩ Cố Ngôn Quyết vẫn còn một cảnh quay, hiện giờ Thẩm Thiên Trường đã về rồi, anh ta cũng không định ở lại thêm nữa.
Trần Tử Nhiễm nhìn theo nóng lưng của anh ta rồi lẩm bẩm: “Thôi xong thôi xong.”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày: “Thôi xong cái gì?”
“Tớ cảm thấy tớ sắp thoát fan rồi.”
Cố Ngôn Quyết mới đi đến cửa đã nghe thấy câu “thoát fan” của Trần Tử Nhiễm, bước chân của anh ta lập tức khựng lại.
“Cố Ngôn Quyết không kém đến nỗi đấy chứ?” Thẩm Thiên Trường vô thức hỏi, tuy diễn xuất của anh ta rất nát nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, Thẩm Thiên Trường vẫn cảm thấy kinh diễm trước nhan sắc của anh chàng.
“Cũng không phải kém, nhưng tóm lại là hiện giờ tớ đã quyết định trở thành fan trung thành của Nhan Thuấn Hoa rồi! Ngày mai tớ sẽ bỏ một số tiền lớn ra mua seeder để kiếm nhiệt độ cho Chiêu Hòa Kỷ Sự!”
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường hơi giật giật, thật không biết nếu hiện giờ các fan của Cố Ngôn Quyết biết cây fan lớn nhà mình đi thích người khác thì sẽ có cảm giác gì.
Thật ra Lục Chi Vũ cũng không hiểu seeder với kiếm nhiệt độ trong lời Trần Tử Nhiễm nhưng Lục Chi Vũ đã nghe ra Trần Tử Nhiễm là fan của Cố Ngôn Quyết rồi.
“Tại sao không làm fan của Lục Chi Cửu nhà chị?” Lục Chi Vũ hỏi.
“...”
Trần Tử Nhiễm nhìn Lục Chi Vũ với vẻ mờ mịt khó hiểu, hiển nhiên là không ngờ cô ấy lại lấy Lục Chi Cửu ra để so sánh với Cố Ngôn Quyết, hai người vốn không thuộc cùng một trường phái mà.
“Lẽ nào Tiểu Cửu nhà chị không đẹp trai bằng Cố Ngôn Quyết hả?”
“...”
Lần này đến lượt Thẩm Thiên Trường cảm thấy khó hiểu.
Một lúc sau, Thẩm Thiên Trường đưa ra một đề nghị: “Chị Tiểu Vũ, hay là chúng ta chơi bài poker đi?”
Lục Chi Vũ nở nụ cười, lập tức đồng ý với lời đề nghị của Thẩm Thiên Trường: “Được đó, nhưng chị không chơi suông đâu, người thua phải trả tiền và phải dán giấy lên mặt rồi chụp ảnh đăng lên trang cá nhân.”
Cảnh tượng lần trước khi bị Lục Chi Cửu khống chế cục diện ở nhà họ Lục vẫn như hiện rõ ở trước mắt, lần này Thẩm Thiên Trường tự đưa đến cửa để cô báo thù, Lục Chi Vũ sẽ không bỏ qua đâu.
Bởi vậy, hai tiếng sau, Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm không chỉ thua rất nhiều tiền mà còn bị Lục Chi Vũ dán đầy giấy lên mặt.
Đến lúc không thể dán giấy lên mặt được nữa, Lục Chi Vũ mới chịu bỏ qua cho hai người.
Lục Chi Vũ cầm điện thoại chụp một bức ảnh chung với hai người rồi bắt hai người đăng lên trang cá nhân.
Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường oán thán, hai người thật sự cảm thấy có lỗi với giảng viên của mình, rõ ràng là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi của khoa Tài chính vậy mà lại thua tan tác khi chơi bài poker.
Bởi vậy, trong bức ảnh, khuôn mặt đắc ý của Lục Chi Vũ xuất hiện đầu tiên, phía sau cô ấy là khuôn mặt dán đầy giấy của Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm, trong lúc ăn cơm phải lần lượt đăng lên trang cá nhân của mỗi người.
***
Cùng lúc đó, ở nước M xa xôi có múi giờ chênh lệch đến mười ba tiếng so với trong nước vẫn còn đang là sáng sớm tinh mơ.
Trong một biệt thự xa hoa nằm sâu trong ngọn núi ở ngoại ô thành phố, một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát trần trong phòng ngủ chính. Càng vào sâu trong núi, sương càng dày, không khí mang theo độ ẩm khuếch tán trên da khiến người ta không nhịn được mà run rẩy, nhưng người đàn ông đó lại chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh màu xám. Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn trong căn phòng yên tĩnh nhẹ nhàng đổ chuông, người đàn ông quay người đi đến cạnh bàn cầm điện thoại lên.
Thông báo từ Wechat có một tin nhắn chưa đọc từ cái tên được người đàn ông đặt ở vị trí đầu tiên.
Là một bức ảnh selfie của ba người.
Anh nhìn bức ảnh đó, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong rồi chậm rãi trả lời lại: [Ngốc.]
Người ở đầu bên kia còn chưa nhắn lại thì đã có người đến gõ cửa phòng anh: “Gia chủ, Thất gia đưa cô Lâm đến rồi.”
Anh để điện thoại trở lại vị trí cũ rồi mở cửa phòng chậm rãi đi xuống tầng.
Trong phòng khách, một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trên xô pha. Thấy anh xuất hiện, người đàn ông đứng dậy đi đến trước mặt anh. Hai người đứng cạnh nhau, chỉ hơi có chênh lệch một chút về chiều cao, còn dáng người và khuôn mặt thì gần như giống hệt.
Người phụ nữ ngồi trên xô pha nhìn khuôn mặt giống nhau của hai người, khuôn mặt vốn xinh đẹp đột nhiên lộ ra một nụ cười vặn vẹo giống như loài hoa hút máu trong bóng tối khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô ta đứng dậy, lúc này mới thấy rõ, không ngờ cô ta lại đang khoác áo blouse của bác sĩ.
Cô ta nhìn hai người đàn ông, cuối cùng cũng nhìn vào đôi mắt trong veo lạnh lùng của anh, cơn tức giận trong lòng cô ta bộc phát, nụ cười trên môi cũng nhanh chóng tắt ngấm. Hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm, cơ thể cũng hơi run rẩy.
“Simon, tại sao lại phải đối xử như thế với em?”
Simon là tên tiếng Anh của Lục Chi Cửu. Ở nước M, người lớn trong nhà gọi anh là Tiểu Cửu, người làm gọi anh là gia chủ, còn người khác chỉ gọi anh là Simon.
Còn người đàn ông đang đứng cạnh anh chính là người cháu xếp thứ bảy của nhà họ Lục, Lục Chi Thất.
Lục Chi Thất đưa tay vỗ vai Lục Chi Cửu rồi thở dài: “Haiz, Tiểu Cửu, lần này anh bảy cố gắng hết sức rồi, rắc rối này chú phải đích thân giải quyết thôi.”
Sắc mặt của Lục Chi Cửu vẫn không thay đổi: “Anh Bảy vất vả rồi.”
Lục Chi Thất cười thoải mái, nốt ruồi lệ nhỏ bé ở khóe mắt khiến khuôn mặt của anh ta trông có phần yêu nghiệt.
Lúc này, cho dù hai người có khuôn mặt giống nhau nhưng rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Được, vậy anh đi trước đây, chú với cô Lâm nói chuyện đi.” Lục Chi Thất vỗ vai Lục Chi Cửu rồi mới quay người đi ra khỏi biệt thự.
Sau khi Lục Chi Thất đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lục Chi Cửu và cô Lâm. Không biết qua bao lâu, Lục Chi Cửu bất ngờ quay người đi rồi nói với người làm: “Chuẩn bị cho cô Lâm một căn phòng.”
Cô Lâm đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng anh, móng tay gần như đã sắp đâm thủng lòng bàn tay của cô ta rồi nhưng vẫn không nói thêm câu nào nữa.
Lục Chi Cửu trở về phòng ngủ chính, quả nhiên nhận được tin nhắn Thẩm Thiên Trường gửi đến: [Hôm nay anh làm sao thế, rốt cuộc anh có ngủ hay không vậy?]
Lục Chi Cửu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã bắt đầu sáng rồi.
Đêm nay, anh hoàn toàn không chợp mắt chút nào.
...
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn