Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 284 - Chương 284
Chương 284
KHÔNG CÓ NGỘ NHỠ
Dưới bình luận vẫn tiếp tục bùng nổ:
26. “Tôi có tin này, trưa nay tôi nhìn thấy STC tát STG(*) của bộ thư ký…”
(*) STG: Thẩm Thiên Ca, lấy chữ cái đầu trong phiên âm cách đọc Shen Tian Ge.
27. “@26 Á đù thật không, ha ha ha, cô ấy dám đánh yêu nữ của bộ phận thư ký, chỉ dựa vào việc này cũng đủ để tôi thành fan của cô ấy rồi…”
28. “Cấp báo số hai từ tiền tuyến: LZJ đang lau miệng cho STC…”
29. “Đậu má, ai đăng ảnh đi, đăng ảnh đi có được không…”
30. “@29 Đăng ảnh? Thím muốn chuyên mục của chúng ta lại bị giải tán và bị cấm vĩnh viễn như lần trước à?”
31. “@28 Dùng tay lau hay dùng miệng lau… Xin lỗi tư tưởng hơi lệch lạc…”
32. “Cấp báo số ba từ tiền tuyến: Giờ hai người họ đi rồi, sau đó tôi loáng thoáng nghe thấy STC nói một câu ‘Cục Dân chính cách nơi này bao xa?’ Mọi người ngẫm thử xem…”
33. “@32 Nếu không phải thím tung tin đồn nhảm, Cục Dân chính… Không phải đăng ký thì sẽ là kết hôn…”
34. “Fan tàu ngầm bao lâu nay cũng phải lộ diện đây, ha ha ha ha ha, ăn mừng thôi! Sự kiện trọng đại, nếu hai người này mà kết hôn thật tôi sẽ ngồi chép lại ID của các huynh đệ tỷ muội trong bài đăng!!!”
…
Thẩm Thiên Trường ăn bữa trưa hôm nay trong tâm trạng vui vẻ tột độ, lúc trước cô cứ lo trước lo sau, luôn muốn giấu giếm mối quan hệ giữa mình và Lục Chi Cửu, đây là lần đầu tiên cô “ân ái” với Lục Chi Cửu mà không kiêng nể gì như thế, hơn nữa còn là trước mặt bao nhiêu nhân viên của Tập đoàn Lục Đạt như thế.
Được rồi, cô thừa nhận là cô cố tình, bởi vì hôm nay sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô đã nghĩ thông một chuyện, có quá nhiều đôi mắt đang ngấp nghé Lục Chi Cửu, làm một người vợ đạt tiêu chuẩn, cô có nghĩa vụ và cũng tất yếu phải nói với mọi người rằng Lục Chi Cửu là hoa đã có chủ.
Điều nằm ngoài dự liệu của cô là Lục Chi Cửu rất phối hợp. Cô vẫn luôn cảm thấy Lục Chi Cửu sẽ không làm được cái chuyện “ngây thơ” như thế, huống chi là còn ở nơi công cộng.
Nhưng vừa rồi có một khoảnh khắc cô lại cảm thấy, dù giây tiếp theo cô bảo Lục Chi Cửu mặc áo đôi trẻ trâu ngộ nghĩnh đi ra đường với cô thì anh cũng sẽ đồng ý.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Chi Cửu bên cạnh mình, góc nghiêng thần thánh của người đàn ông này dù có xem một trăm lần thì cả một trăm lần cũng đều có cảm giác rung động khác nhau. Nếu biết trước làm những chuyện này đơn giản như thế, ngay từ đầu cô đã quang minh chính đại đứng bên cạnh anh rồi, nói với tất cả mọi người rằng đây chính là người đàn ông mà cô thích.
Ăn cơm xong, hai người lại trở lại Tập đoàn Lục Đạt lấy xe, tới thẳng Cục Dân chính.
Cục Dân chính cách Tập đoàn Lục Đạt một khoảng kha khá, nhưng lúc hai người tới thì cũng mới hai giờ, căn bản chưa tới giờ làm việc của người ta.
Nhưng sau khi đỗ xe, Lục Chi Cửu kéo Thẩm Thiên Trường ra khỏi xe, dẫn cô vào luôn Cục Dân chính.
Thẩm Thiên Trường bị anh kéo vào Cục Dân chính, lại thấy quản gia của nhà họ Lục đang đứng trong sảnh.
Hai người bước tới trước mặt quản gia, Thẩm Thiên Trường cười chào hỏi lễ phép: “Chú Trịnh.”
Quản gia cười đáp lại, lấy một cuốn sổ hộ khẩu ra khỏi túi trước ngực đưa cho Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường lấy làm ngạc nhiên, Lục Chi Cửu gọi về nhà họ Lục để lấy thứ này từ bao giờ vậy? Hơn nữa cô còn cho rằng Lục Chi Cửu cầm hộ chiếu của nước M tới cơ.
Quản gia nhìn hai người, trên mặt cũng tràn đầy niềm vui: “Chúc mừng cậu Chín và cô Thẩm, ngài Chủ tịch nói sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, hai người hãy về nhà họ Lục một chuyến để người một nhà cùng ăn bữa cơm.”
Thẩm Thiên Trường hơi nghẹn họng, người một nhà ở đây cũng bao gồm cả Lục Chi Y à? Cô nhìn về phía Lục Chi Cửu, hay là cô cứ tìm lý do từ chối cho rồi.
Thẩm Thiên Trường đang định nói: “Chú Trịnh, bọn cháu…”
“Được.” Lục Chi Cửu lại đồng ý trước.
Sau khi chú Trịnh đi, Lục Chi Cửu dẫn Thẩm Thiên Trường ngồi vào quầy làm thủ tục đăng ký, một nhân viên công tác đã ngồi ở đó từ trước, Thẩm Thiên Trường nhìn cả sảnh không có một bóng người, cô và Lục Chi Cửu có được tính là bao hết cả Cục để đăng ký không?
Nhân viên công tác đưa bản kê khai cho hai người, Thẩm Thiên Trường không lề mề chút nào, nhanh chóng điền xong xuôi, hai người lại được nhân viên công tác gọi tới chụp ảnh chung.
Chỉ mất khoảng nửa tiếng, hai quyển sổ có hiệu lực pháp lý đã được đặt trước mặt Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường nhìn hai quyển sổ kết hôn đỏ tươi, trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp, cô hít sâu một hơi, vươn tay mở cuốn sổ chứng nhận kết hôn ra, trong bức ảnh chụp chung nhỏ bé ấy, cô cười tươi vô cùng, khóe miệng của Lục Chi Cửu hơi cong lên, biểu cảm hạnh phúc của hai người được lưu lại vĩnh viễn.
Ngày hôm nay, những thứ từng nằm ngoài tầm tay Thẩm Thiên Trường đều trở thành hiện thực. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Trong lúc Thẩm Thiên Trường bồi hồi, Lục Chi Cửu lại đứng lên trước, anh cầm hai quyển sổ kết hôn lên, cất vào trong túi trước ngực mình.
“Anh… anh làm gì đấy?” Thẩm Thiên Trường nói với vẻ mặt không hiểu ra sao.
“Sau này anh sẽ cất giữ nó.”
“Vậy anh phải cất kỹ vào đấy, không được để mất đâu, ngộ nhỡ sau này…”
Thẩm Thiên Trường không dám nói tiếp nữa.
Đôi mắt của Lục Chi Cửu trở nên âm trầm: “Sau này làm sao?”
Thẩm Thiên Trường định kiếm bừa một lý do qua mắt anh: “Ha ha, không có gì… không có gì, anh cất thì anh cất.”
Lục Chi Cửu vươn tay xoa đầu cô: “Thẩm Thiên Trường, em có tin anh không?”
Thẩm Thiên Trường nhìn anh, cô bỗng cảm thấy anh hơi khác với trước kia, bởi vì Lục Chi Cửu chưa từng hỏi cô câu hỏi như thế này.
Lục Chi Cửu nhìn cô nở nụ cười: “Thẩm Thiên Trường, không có ngộ nhỡ.”
Lúc này hai người đã ra khỏi Cục Dân chính, bước chân của Thẩm Thiên Trường mới hơi khựng lại một chút thì Lục Chi Cửu cũng đã vượt lên trước, cô nhìn theo bóng lưng anh, chạy lên kéo tay anh lại.
“Nếu em không tin anh, anh cảm thấy vì sao em lại gả cho anh?”
Lục Chi Cửu cũng dừng lại: “Anh không nghĩ ra.”
Thẩm Thiên Trường trợn trắng mắt: “Thế nên về sau đừng hỏi những câu như vậy có được không, em từ chối trả lời mấy câu hỏi ngốc nghếch như thế.”
Khuôn mặt của Lục Chi Cửu đen kịt lại ngay tức khắc, từ trước tới nay chưa từng có người dám nói câu hỏi của anh là câu hỏi ngốc nghếch, ngoại trừ Thẩm Thiên Trường.
Hai người cùng lên xe, Lục Chi Cửu vừa khởi động xe thì Thẩm Thiên Trường bỗng nói một câu: “Lục Chi Cửu, có phải anh còn chuyện gì chưa nói cho em không.”
Lục Chi Cửu quay đầu lại, thấy Thẩm Thiên Trường đang nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa, cảm giác như chuẩn bị tính sổ.
“Cái gì?” Lục Chi Cửu hỏi.
Thẩm Thiên Trường khoanh tay, người đàn ông này bắt đầu giả vờ ngớ ngẩn rồi: “Thẩm Thiên Ca là thế nào, anh chắc là không định giải thích chứ?”
Lục Chi Cửu nhìn về phía trước: “Thẩm Thiên Việt là thế nào, em chắc là không định giải thích chứ?”
Mặc dù Lục Chi Cửu biết rất rõ vụ nhật ký cấp ba, nhưng mấy bức ảnh mập mờ ấy thực sự khiến người ta phải nổi giận.
Đậu xanh, Thẩm Thiên Trường suýt thì bùng nổ, nhìn cái thái độ này đi, vừa đăng ký kết hôn xong đã thế rồi, sau này sẽ thế nào đây!
Thẩm Thiên Trường lắc đầu, bộ dạng như đã nhìn thấu anh: “Quả nhiên đàn ông các anh đều như thế cả, có được rồi là không biết trân trọng.”
“Thẩm Thiên Trường, rõ ràng là em có được anh.”
“…”
Thẩm Thiên Trường bị câu nói của anh chặn họng, ok ok ok, là cô cầu hôn trước được chưa: “Vậy anh nói Thẩm Thiên Ca trước, sau đó em sẽ nói Thẩm Thiên Việt, thế được chưa.”
Lục Chi Cửu nói với vẻ mặt vô cảm, giọng nói không có một chút độ ấm nào: “Thẩm Thiên Ca để anh xử lý.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 284
KHÔNG CÓ NGỘ NHỠ
Dưới bình luận vẫn tiếp tục bùng nổ:
26. “Tôi có tin này, trưa nay tôi nhìn thấy STC tát STG(*) của bộ thư ký…”
(*) STG: Thẩm Thiên Ca, lấy chữ cái đầu trong phiên âm cách đọc Shen Tian Ge.
27. “@26 Á đù thật không, ha ha ha, cô ấy dám đánh yêu nữ của bộ phận thư ký, chỉ dựa vào việc này cũng đủ để tôi thành fan của cô ấy rồi…”
28. “Cấp báo số hai từ tiền tuyến: LZJ đang lau miệng cho STC…”
29. “Đậu má, ai đăng ảnh đi, đăng ảnh đi có được không…”
30. “@29 Đăng ảnh? Thím muốn chuyên mục của chúng ta lại bị giải tán và bị cấm vĩnh viễn như lần trước à?”
31. “@28 Dùng tay lau hay dùng miệng lau… Xin lỗi tư tưởng hơi lệch lạc…”
32. “Cấp báo số ba từ tiền tuyến: Giờ hai người họ đi rồi, sau đó tôi loáng thoáng nghe thấy STC nói một câu ‘Cục Dân chính cách nơi này bao xa?’ Mọi người ngẫm thử xem…”
33. “@32 Nếu không phải thím tung tin đồn nhảm, Cục Dân chính… Không phải đăng ký thì sẽ là kết hôn…”
34. “Fan tàu ngầm bao lâu nay cũng phải lộ diện đây, ha ha ha ha ha, ăn mừng thôi! Sự kiện trọng đại, nếu hai người này mà kết hôn thật tôi sẽ ngồi chép lại ID của các huynh đệ tỷ muội trong bài đăng!!!”
…
Thẩm Thiên Trường ăn bữa trưa hôm nay trong tâm trạng vui vẻ tột độ, lúc trước cô cứ lo trước lo sau, luôn muốn giấu giếm mối quan hệ giữa mình và Lục Chi Cửu, đây là lần đầu tiên cô “ân ái” với Lục Chi Cửu mà không kiêng nể gì như thế, hơn nữa còn là trước mặt bao nhiêu nhân viên của Tập đoàn Lục Đạt như thế.
Được rồi, cô thừa nhận là cô cố tình, bởi vì hôm nay sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô đã nghĩ thông một chuyện, có quá nhiều đôi mắt đang ngấp nghé Lục Chi Cửu, làm một người vợ đạt tiêu chuẩn, cô có nghĩa vụ và cũng tất yếu phải nói với mọi người rằng Lục Chi Cửu là hoa đã có chủ.
Điều nằm ngoài dự liệu của cô là Lục Chi Cửu rất phối hợp. Cô vẫn luôn cảm thấy Lục Chi Cửu sẽ không làm được cái chuyện “ngây thơ” như thế, huống chi là còn ở nơi công cộng.
Nhưng vừa rồi có một khoảnh khắc cô lại cảm thấy, dù giây tiếp theo cô bảo Lục Chi Cửu mặc áo đôi trẻ trâu ngộ nghĩnh đi ra đường với cô thì anh cũng sẽ đồng ý.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Chi Cửu bên cạnh mình, góc nghiêng thần thánh của người đàn ông này dù có xem một trăm lần thì cả một trăm lần cũng đều có cảm giác rung động khác nhau. Nếu biết trước làm những chuyện này đơn giản như thế, ngay từ đầu cô đã quang minh chính đại đứng bên cạnh anh rồi, nói với tất cả mọi người rằng đây chính là người đàn ông mà cô thích.
Ăn cơm xong, hai người lại trở lại Tập đoàn Lục Đạt lấy xe, tới thẳng Cục Dân chính.
Cục Dân chính cách Tập đoàn Lục Đạt một khoảng kha khá, nhưng lúc hai người tới thì cũng mới hai giờ, căn bản chưa tới giờ làm việc của người ta.
Nhưng sau khi đỗ xe, Lục Chi Cửu kéo Thẩm Thiên Trường ra khỏi xe, dẫn cô vào luôn Cục Dân chính.
Thẩm Thiên Trường bị anh kéo vào Cục Dân chính, lại thấy quản gia của nhà họ Lục đang đứng trong sảnh.
Hai người bước tới trước mặt quản gia, Thẩm Thiên Trường cười chào hỏi lễ phép: “Chú Trịnh.”
Quản gia cười đáp lại, lấy một cuốn sổ hộ khẩu ra khỏi túi trước ngực đưa cho Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường lấy làm ngạc nhiên, Lục Chi Cửu gọi về nhà họ Lục để lấy thứ này từ bao giờ vậy? Hơn nữa cô còn cho rằng Lục Chi Cửu cầm hộ chiếu của nước M tới cơ.
Quản gia nhìn hai người, trên mặt cũng tràn đầy niềm vui: “Chúc mừng cậu Chín và cô Thẩm, ngài Chủ tịch nói sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, hai người hãy về nhà họ Lục một chuyến để người một nhà cùng ăn bữa cơm.”
Thẩm Thiên Trường hơi nghẹn họng, người một nhà ở đây cũng bao gồm cả Lục Chi Y à? Cô nhìn về phía Lục Chi Cửu, hay là cô cứ tìm lý do từ chối cho rồi.
Thẩm Thiên Trường đang định nói: “Chú Trịnh, bọn cháu…”
“Được.” Lục Chi Cửu lại đồng ý trước.
Sau khi chú Trịnh đi, Lục Chi Cửu dẫn Thẩm Thiên Trường ngồi vào quầy làm thủ tục đăng ký, một nhân viên công tác đã ngồi ở đó từ trước, Thẩm Thiên Trường nhìn cả sảnh không có một bóng người, cô và Lục Chi Cửu có được tính là bao hết cả Cục để đăng ký không?
Nhân viên công tác đưa bản kê khai cho hai người, Thẩm Thiên Trường không lề mề chút nào, nhanh chóng điền xong xuôi, hai người lại được nhân viên công tác gọi tới chụp ảnh chung.
Chỉ mất khoảng nửa tiếng, hai quyển sổ có hiệu lực pháp lý đã được đặt trước mặt Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường nhìn hai quyển sổ kết hôn đỏ tươi, trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp, cô hít sâu một hơi, vươn tay mở cuốn sổ chứng nhận kết hôn ra, trong bức ảnh chụp chung nhỏ bé ấy, cô cười tươi vô cùng, khóe miệng của Lục Chi Cửu hơi cong lên, biểu cảm hạnh phúc của hai người được lưu lại vĩnh viễn.
Ngày hôm nay, những thứ từng nằm ngoài tầm tay Thẩm Thiên Trường đều trở thành hiện thực. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Trong lúc Thẩm Thiên Trường bồi hồi, Lục Chi Cửu lại đứng lên trước, anh cầm hai quyển sổ kết hôn lên, cất vào trong túi trước ngực mình.
“Anh… anh làm gì đấy?” Thẩm Thiên Trường nói với vẻ mặt không hiểu ra sao.
“Sau này anh sẽ cất giữ nó.”
“Vậy anh phải cất kỹ vào đấy, không được để mất đâu, ngộ nhỡ sau này…”
Thẩm Thiên Trường không dám nói tiếp nữa.
Đôi mắt của Lục Chi Cửu trở nên âm trầm: “Sau này làm sao?”
Thẩm Thiên Trường định kiếm bừa một lý do qua mắt anh: “Ha ha, không có gì… không có gì, anh cất thì anh cất.”
Lục Chi Cửu vươn tay xoa đầu cô: “Thẩm Thiên Trường, em có tin anh không?”
Thẩm Thiên Trường nhìn anh, cô bỗng cảm thấy anh hơi khác với trước kia, bởi vì Lục Chi Cửu chưa từng hỏi cô câu hỏi như thế này.
Lục Chi Cửu nhìn cô nở nụ cười: “Thẩm Thiên Trường, không có ngộ nhỡ.”
Lúc này hai người đã ra khỏi Cục Dân chính, bước chân của Thẩm Thiên Trường mới hơi khựng lại một chút thì Lục Chi Cửu cũng đã vượt lên trước, cô nhìn theo bóng lưng anh, chạy lên kéo tay anh lại.
“Nếu em không tin anh, anh cảm thấy vì sao em lại gả cho anh?”
Lục Chi Cửu cũng dừng lại: “Anh không nghĩ ra.”
Thẩm Thiên Trường trợn trắng mắt: “Thế nên về sau đừng hỏi những câu như vậy có được không, em từ chối trả lời mấy câu hỏi ngốc nghếch như thế.”
Khuôn mặt của Lục Chi Cửu đen kịt lại ngay tức khắc, từ trước tới nay chưa từng có người dám nói câu hỏi của anh là câu hỏi ngốc nghếch, ngoại trừ Thẩm Thiên Trường.
Hai người cùng lên xe, Lục Chi Cửu vừa khởi động xe thì Thẩm Thiên Trường bỗng nói một câu: “Lục Chi Cửu, có phải anh còn chuyện gì chưa nói cho em không.”
Lục Chi Cửu quay đầu lại, thấy Thẩm Thiên Trường đang nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa, cảm giác như chuẩn bị tính sổ.
“Cái gì?” Lục Chi Cửu hỏi.
Thẩm Thiên Trường khoanh tay, người đàn ông này bắt đầu giả vờ ngớ ngẩn rồi: “Thẩm Thiên Ca là thế nào, anh chắc là không định giải thích chứ?”
Lục Chi Cửu nhìn về phía trước: “Thẩm Thiên Việt là thế nào, em chắc là không định giải thích chứ?”
Mặc dù Lục Chi Cửu biết rất rõ vụ nhật ký cấp ba, nhưng mấy bức ảnh mập mờ ấy thực sự khiến người ta phải nổi giận.
Đậu xanh, Thẩm Thiên Trường suýt thì bùng nổ, nhìn cái thái độ này đi, vừa đăng ký kết hôn xong đã thế rồi, sau này sẽ thế nào đây!
Thẩm Thiên Trường lắc đầu, bộ dạng như đã nhìn thấu anh: “Quả nhiên đàn ông các anh đều như thế cả, có được rồi là không biết trân trọng.”
“Thẩm Thiên Trường, rõ ràng là em có được anh.”
“…”
Thẩm Thiên Trường bị câu nói của anh chặn họng, ok ok ok, là cô cầu hôn trước được chưa: “Vậy anh nói Thẩm Thiên Ca trước, sau đó em sẽ nói Thẩm Thiên Việt, thế được chưa.”
Lục Chi Cửu nói với vẻ mặt vô cảm, giọng nói không có một chút độ ấm nào: “Thẩm Thiên Ca để anh xử lý.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
KHÔNG CÓ NGỘ NHỠ
Dưới bình luận vẫn tiếp tục bùng nổ:
26. “Tôi có tin này, trưa nay tôi nhìn thấy STC tát STG(*) của bộ thư ký…”
(*) STG: Thẩm Thiên Ca, lấy chữ cái đầu trong phiên âm cách đọc Shen Tian Ge.
27. “@26 Á đù thật không, ha ha ha, cô ấy dám đánh yêu nữ của bộ phận thư ký, chỉ dựa vào việc này cũng đủ để tôi thành fan của cô ấy rồi…”
28. “Cấp báo số hai từ tiền tuyến: LZJ đang lau miệng cho STC…”
29. “Đậu má, ai đăng ảnh đi, đăng ảnh đi có được không…”
30. “@29 Đăng ảnh? Thím muốn chuyên mục của chúng ta lại bị giải tán và bị cấm vĩnh viễn như lần trước à?”
31. “@28 Dùng tay lau hay dùng miệng lau… Xin lỗi tư tưởng hơi lệch lạc…”
32. “Cấp báo số ba từ tiền tuyến: Giờ hai người họ đi rồi, sau đó tôi loáng thoáng nghe thấy STC nói một câu ‘Cục Dân chính cách nơi này bao xa?’ Mọi người ngẫm thử xem…”
33. “@32 Nếu không phải thím tung tin đồn nhảm, Cục Dân chính… Không phải đăng ký thì sẽ là kết hôn…”
34. “Fan tàu ngầm bao lâu nay cũng phải lộ diện đây, ha ha ha ha ha, ăn mừng thôi! Sự kiện trọng đại, nếu hai người này mà kết hôn thật tôi sẽ ngồi chép lại ID của các huynh đệ tỷ muội trong bài đăng!!!”
…
Thẩm Thiên Trường ăn bữa trưa hôm nay trong tâm trạng vui vẻ tột độ, lúc trước cô cứ lo trước lo sau, luôn muốn giấu giếm mối quan hệ giữa mình và Lục Chi Cửu, đây là lần đầu tiên cô “ân ái” với Lục Chi Cửu mà không kiêng nể gì như thế, hơn nữa còn là trước mặt bao nhiêu nhân viên của Tập đoàn Lục Đạt như thế.
Được rồi, cô thừa nhận là cô cố tình, bởi vì hôm nay sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô đã nghĩ thông một chuyện, có quá nhiều đôi mắt đang ngấp nghé Lục Chi Cửu, làm một người vợ đạt tiêu chuẩn, cô có nghĩa vụ và cũng tất yếu phải nói với mọi người rằng Lục Chi Cửu là hoa đã có chủ.
Điều nằm ngoài dự liệu của cô là Lục Chi Cửu rất phối hợp. Cô vẫn luôn cảm thấy Lục Chi Cửu sẽ không làm được cái chuyện “ngây thơ” như thế, huống chi là còn ở nơi công cộng.
Nhưng vừa rồi có một khoảnh khắc cô lại cảm thấy, dù giây tiếp theo cô bảo Lục Chi Cửu mặc áo đôi trẻ trâu ngộ nghĩnh đi ra đường với cô thì anh cũng sẽ đồng ý.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Chi Cửu bên cạnh mình, góc nghiêng thần thánh của người đàn ông này dù có xem một trăm lần thì cả một trăm lần cũng đều có cảm giác rung động khác nhau. Nếu biết trước làm những chuyện này đơn giản như thế, ngay từ đầu cô đã quang minh chính đại đứng bên cạnh anh rồi, nói với tất cả mọi người rằng đây chính là người đàn ông mà cô thích.
Ăn cơm xong, hai người lại trở lại Tập đoàn Lục Đạt lấy xe, tới thẳng Cục Dân chính.
Cục Dân chính cách Tập đoàn Lục Đạt một khoảng kha khá, nhưng lúc hai người tới thì cũng mới hai giờ, căn bản chưa tới giờ làm việc của người ta.
Nhưng sau khi đỗ xe, Lục Chi Cửu kéo Thẩm Thiên Trường ra khỏi xe, dẫn cô vào luôn Cục Dân chính.
Thẩm Thiên Trường bị anh kéo vào Cục Dân chính, lại thấy quản gia của nhà họ Lục đang đứng trong sảnh.
Hai người bước tới trước mặt quản gia, Thẩm Thiên Trường cười chào hỏi lễ phép: “Chú Trịnh.”
Quản gia cười đáp lại, lấy một cuốn sổ hộ khẩu ra khỏi túi trước ngực đưa cho Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường lấy làm ngạc nhiên, Lục Chi Cửu gọi về nhà họ Lục để lấy thứ này từ bao giờ vậy? Hơn nữa cô còn cho rằng Lục Chi Cửu cầm hộ chiếu của nước M tới cơ.
Quản gia nhìn hai người, trên mặt cũng tràn đầy niềm vui: “Chúc mừng cậu Chín và cô Thẩm, ngài Chủ tịch nói sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, hai người hãy về nhà họ Lục một chuyến để người một nhà cùng ăn bữa cơm.”
Thẩm Thiên Trường hơi nghẹn họng, người một nhà ở đây cũng bao gồm cả Lục Chi Y à? Cô nhìn về phía Lục Chi Cửu, hay là cô cứ tìm lý do từ chối cho rồi.
Thẩm Thiên Trường đang định nói: “Chú Trịnh, bọn cháu…”
“Được.” Lục Chi Cửu lại đồng ý trước.
Sau khi chú Trịnh đi, Lục Chi Cửu dẫn Thẩm Thiên Trường ngồi vào quầy làm thủ tục đăng ký, một nhân viên công tác đã ngồi ở đó từ trước, Thẩm Thiên Trường nhìn cả sảnh không có một bóng người, cô và Lục Chi Cửu có được tính là bao hết cả Cục để đăng ký không?
Nhân viên công tác đưa bản kê khai cho hai người, Thẩm Thiên Trường không lề mề chút nào, nhanh chóng điền xong xuôi, hai người lại được nhân viên công tác gọi tới chụp ảnh chung.
Chỉ mất khoảng nửa tiếng, hai quyển sổ có hiệu lực pháp lý đã được đặt trước mặt Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường nhìn hai quyển sổ kết hôn đỏ tươi, trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp, cô hít sâu một hơi, vươn tay mở cuốn sổ chứng nhận kết hôn ra, trong bức ảnh chụp chung nhỏ bé ấy, cô cười tươi vô cùng, khóe miệng của Lục Chi Cửu hơi cong lên, biểu cảm hạnh phúc của hai người được lưu lại vĩnh viễn.
Ngày hôm nay, những thứ từng nằm ngoài tầm tay Thẩm Thiên Trường đều trở thành hiện thực. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Trong lúc Thẩm Thiên Trường bồi hồi, Lục Chi Cửu lại đứng lên trước, anh cầm hai quyển sổ kết hôn lên, cất vào trong túi trước ngực mình.
“Anh… anh làm gì đấy?” Thẩm Thiên Trường nói với vẻ mặt không hiểu ra sao.
“Sau này anh sẽ cất giữ nó.”
“Vậy anh phải cất kỹ vào đấy, không được để mất đâu, ngộ nhỡ sau này…”
Thẩm Thiên Trường không dám nói tiếp nữa.
Đôi mắt của Lục Chi Cửu trở nên âm trầm: “Sau này làm sao?”
Thẩm Thiên Trường định kiếm bừa một lý do qua mắt anh: “Ha ha, không có gì… không có gì, anh cất thì anh cất.”
Lục Chi Cửu vươn tay xoa đầu cô: “Thẩm Thiên Trường, em có tin anh không?”
Thẩm Thiên Trường nhìn anh, cô bỗng cảm thấy anh hơi khác với trước kia, bởi vì Lục Chi Cửu chưa từng hỏi cô câu hỏi như thế này.
Lục Chi Cửu nhìn cô nở nụ cười: “Thẩm Thiên Trường, không có ngộ nhỡ.”
Lúc này hai người đã ra khỏi Cục Dân chính, bước chân của Thẩm Thiên Trường mới hơi khựng lại một chút thì Lục Chi Cửu cũng đã vượt lên trước, cô nhìn theo bóng lưng anh, chạy lên kéo tay anh lại.
“Nếu em không tin anh, anh cảm thấy vì sao em lại gả cho anh?”
Lục Chi Cửu cũng dừng lại: “Anh không nghĩ ra.”
Thẩm Thiên Trường trợn trắng mắt: “Thế nên về sau đừng hỏi những câu như vậy có được không, em từ chối trả lời mấy câu hỏi ngốc nghếch như thế.”
Khuôn mặt của Lục Chi Cửu đen kịt lại ngay tức khắc, từ trước tới nay chưa từng có người dám nói câu hỏi của anh là câu hỏi ngốc nghếch, ngoại trừ Thẩm Thiên Trường.
Hai người cùng lên xe, Lục Chi Cửu vừa khởi động xe thì Thẩm Thiên Trường bỗng nói một câu: “Lục Chi Cửu, có phải anh còn chuyện gì chưa nói cho em không.”
Lục Chi Cửu quay đầu lại, thấy Thẩm Thiên Trường đang nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa, cảm giác như chuẩn bị tính sổ.
“Cái gì?” Lục Chi Cửu hỏi.
Thẩm Thiên Trường khoanh tay, người đàn ông này bắt đầu giả vờ ngớ ngẩn rồi: “Thẩm Thiên Ca là thế nào, anh chắc là không định giải thích chứ?”
Lục Chi Cửu nhìn về phía trước: “Thẩm Thiên Việt là thế nào, em chắc là không định giải thích chứ?”
Mặc dù Lục Chi Cửu biết rất rõ vụ nhật ký cấp ba, nhưng mấy bức ảnh mập mờ ấy thực sự khiến người ta phải nổi giận.
Đậu xanh, Thẩm Thiên Trường suýt thì bùng nổ, nhìn cái thái độ này đi, vừa đăng ký kết hôn xong đã thế rồi, sau này sẽ thế nào đây!
Thẩm Thiên Trường lắc đầu, bộ dạng như đã nhìn thấu anh: “Quả nhiên đàn ông các anh đều như thế cả, có được rồi là không biết trân trọng.”
“Thẩm Thiên Trường, rõ ràng là em có được anh.”
“…”
Thẩm Thiên Trường bị câu nói của anh chặn họng, ok ok ok, là cô cầu hôn trước được chưa: “Vậy anh nói Thẩm Thiên Ca trước, sau đó em sẽ nói Thẩm Thiên Việt, thế được chưa.”
Lục Chi Cửu nói với vẻ mặt vô cảm, giọng nói không có một chút độ ấm nào: “Thẩm Thiên Ca để anh xử lý.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 284
KHÔNG CÓ NGỘ NHỠ
Dưới bình luận vẫn tiếp tục bùng nổ:
26. “Tôi có tin này, trưa nay tôi nhìn thấy STC tát STG(*) của bộ thư ký…”
(*) STG: Thẩm Thiên Ca, lấy chữ cái đầu trong phiên âm cách đọc Shen Tian Ge.
27. “@26 Á đù thật không, ha ha ha, cô ấy dám đánh yêu nữ của bộ phận thư ký, chỉ dựa vào việc này cũng đủ để tôi thành fan của cô ấy rồi…”
28. “Cấp báo số hai từ tiền tuyến: LZJ đang lau miệng cho STC…”
29. “Đậu má, ai đăng ảnh đi, đăng ảnh đi có được không…”
30. “@29 Đăng ảnh? Thím muốn chuyên mục của chúng ta lại bị giải tán và bị cấm vĩnh viễn như lần trước à?”
31. “@28 Dùng tay lau hay dùng miệng lau… Xin lỗi tư tưởng hơi lệch lạc…”
32. “Cấp báo số ba từ tiền tuyến: Giờ hai người họ đi rồi, sau đó tôi loáng thoáng nghe thấy STC nói một câu ‘Cục Dân chính cách nơi này bao xa?’ Mọi người ngẫm thử xem…”
33. “@32 Nếu không phải thím tung tin đồn nhảm, Cục Dân chính… Không phải đăng ký thì sẽ là kết hôn…”
34. “Fan tàu ngầm bao lâu nay cũng phải lộ diện đây, ha ha ha ha ha, ăn mừng thôi! Sự kiện trọng đại, nếu hai người này mà kết hôn thật tôi sẽ ngồi chép lại ID của các huynh đệ tỷ muội trong bài đăng!!!”
…
Thẩm Thiên Trường ăn bữa trưa hôm nay trong tâm trạng vui vẻ tột độ, lúc trước cô cứ lo trước lo sau, luôn muốn giấu giếm mối quan hệ giữa mình và Lục Chi Cửu, đây là lần đầu tiên cô “ân ái” với Lục Chi Cửu mà không kiêng nể gì như thế, hơn nữa còn là trước mặt bao nhiêu nhân viên của Tập đoàn Lục Đạt như thế.
Được rồi, cô thừa nhận là cô cố tình, bởi vì hôm nay sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô đã nghĩ thông một chuyện, có quá nhiều đôi mắt đang ngấp nghé Lục Chi Cửu, làm một người vợ đạt tiêu chuẩn, cô có nghĩa vụ và cũng tất yếu phải nói với mọi người rằng Lục Chi Cửu là hoa đã có chủ.
Điều nằm ngoài dự liệu của cô là Lục Chi Cửu rất phối hợp. Cô vẫn luôn cảm thấy Lục Chi Cửu sẽ không làm được cái chuyện “ngây thơ” như thế, huống chi là còn ở nơi công cộng.
Nhưng vừa rồi có một khoảnh khắc cô lại cảm thấy, dù giây tiếp theo cô bảo Lục Chi Cửu mặc áo đôi trẻ trâu ngộ nghĩnh đi ra đường với cô thì anh cũng sẽ đồng ý.
Thẩm Thiên Trường quay đầu nhìn Lục Chi Cửu bên cạnh mình, góc nghiêng thần thánh của người đàn ông này dù có xem một trăm lần thì cả một trăm lần cũng đều có cảm giác rung động khác nhau. Nếu biết trước làm những chuyện này đơn giản như thế, ngay từ đầu cô đã quang minh chính đại đứng bên cạnh anh rồi, nói với tất cả mọi người rằng đây chính là người đàn ông mà cô thích.
Ăn cơm xong, hai người lại trở lại Tập đoàn Lục Đạt lấy xe, tới thẳng Cục Dân chính.
Cục Dân chính cách Tập đoàn Lục Đạt một khoảng kha khá, nhưng lúc hai người tới thì cũng mới hai giờ, căn bản chưa tới giờ làm việc của người ta.
Nhưng sau khi đỗ xe, Lục Chi Cửu kéo Thẩm Thiên Trường ra khỏi xe, dẫn cô vào luôn Cục Dân chính.
Thẩm Thiên Trường bị anh kéo vào Cục Dân chính, lại thấy quản gia của nhà họ Lục đang đứng trong sảnh.
Hai người bước tới trước mặt quản gia, Thẩm Thiên Trường cười chào hỏi lễ phép: “Chú Trịnh.”
Quản gia cười đáp lại, lấy một cuốn sổ hộ khẩu ra khỏi túi trước ngực đưa cho Lục Chi Cửu.
Thẩm Thiên Trường lấy làm ngạc nhiên, Lục Chi Cửu gọi về nhà họ Lục để lấy thứ này từ bao giờ vậy? Hơn nữa cô còn cho rằng Lục Chi Cửu cầm hộ chiếu của nước M tới cơ.
Quản gia nhìn hai người, trên mặt cũng tràn đầy niềm vui: “Chúc mừng cậu Chín và cô Thẩm, ngài Chủ tịch nói sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, hai người hãy về nhà họ Lục một chuyến để người một nhà cùng ăn bữa cơm.”
Thẩm Thiên Trường hơi nghẹn họng, người một nhà ở đây cũng bao gồm cả Lục Chi Y à? Cô nhìn về phía Lục Chi Cửu, hay là cô cứ tìm lý do từ chối cho rồi.
Thẩm Thiên Trường đang định nói: “Chú Trịnh, bọn cháu…”
“Được.” Lục Chi Cửu lại đồng ý trước.
Sau khi chú Trịnh đi, Lục Chi Cửu dẫn Thẩm Thiên Trường ngồi vào quầy làm thủ tục đăng ký, một nhân viên công tác đã ngồi ở đó từ trước, Thẩm Thiên Trường nhìn cả sảnh không có một bóng người, cô và Lục Chi Cửu có được tính là bao hết cả Cục để đăng ký không?
Nhân viên công tác đưa bản kê khai cho hai người, Thẩm Thiên Trường không lề mề chút nào, nhanh chóng điền xong xuôi, hai người lại được nhân viên công tác gọi tới chụp ảnh chung.
Chỉ mất khoảng nửa tiếng, hai quyển sổ có hiệu lực pháp lý đã được đặt trước mặt Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường nhìn hai quyển sổ kết hôn đỏ tươi, trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp, cô hít sâu một hơi, vươn tay mở cuốn sổ chứng nhận kết hôn ra, trong bức ảnh chụp chung nhỏ bé ấy, cô cười tươi vô cùng, khóe miệng của Lục Chi Cửu hơi cong lên, biểu cảm hạnh phúc của hai người được lưu lại vĩnh viễn.
Ngày hôm nay, những thứ từng nằm ngoài tầm tay Thẩm Thiên Trường đều trở thành hiện thực. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Trong lúc Thẩm Thiên Trường bồi hồi, Lục Chi Cửu lại đứng lên trước, anh cầm hai quyển sổ kết hôn lên, cất vào trong túi trước ngực mình.
“Anh… anh làm gì đấy?” Thẩm Thiên Trường nói với vẻ mặt không hiểu ra sao.
“Sau này anh sẽ cất giữ nó.”
“Vậy anh phải cất kỹ vào đấy, không được để mất đâu, ngộ nhỡ sau này…”
Thẩm Thiên Trường không dám nói tiếp nữa.
Đôi mắt của Lục Chi Cửu trở nên âm trầm: “Sau này làm sao?”
Thẩm Thiên Trường định kiếm bừa một lý do qua mắt anh: “Ha ha, không có gì… không có gì, anh cất thì anh cất.”
Lục Chi Cửu vươn tay xoa đầu cô: “Thẩm Thiên Trường, em có tin anh không?”
Thẩm Thiên Trường nhìn anh, cô bỗng cảm thấy anh hơi khác với trước kia, bởi vì Lục Chi Cửu chưa từng hỏi cô câu hỏi như thế này.
Lục Chi Cửu nhìn cô nở nụ cười: “Thẩm Thiên Trường, không có ngộ nhỡ.”
Lúc này hai người đã ra khỏi Cục Dân chính, bước chân của Thẩm Thiên Trường mới hơi khựng lại một chút thì Lục Chi Cửu cũng đã vượt lên trước, cô nhìn theo bóng lưng anh, chạy lên kéo tay anh lại.
“Nếu em không tin anh, anh cảm thấy vì sao em lại gả cho anh?”
Lục Chi Cửu cũng dừng lại: “Anh không nghĩ ra.”
Thẩm Thiên Trường trợn trắng mắt: “Thế nên về sau đừng hỏi những câu như vậy có được không, em từ chối trả lời mấy câu hỏi ngốc nghếch như thế.”
Khuôn mặt của Lục Chi Cửu đen kịt lại ngay tức khắc, từ trước tới nay chưa từng có người dám nói câu hỏi của anh là câu hỏi ngốc nghếch, ngoại trừ Thẩm Thiên Trường.
Hai người cùng lên xe, Lục Chi Cửu vừa khởi động xe thì Thẩm Thiên Trường bỗng nói một câu: “Lục Chi Cửu, có phải anh còn chuyện gì chưa nói cho em không.”
Lục Chi Cửu quay đầu lại, thấy Thẩm Thiên Trường đang nhìn mình bằng ánh mắt sâu xa, cảm giác như chuẩn bị tính sổ.
“Cái gì?” Lục Chi Cửu hỏi.
Thẩm Thiên Trường khoanh tay, người đàn ông này bắt đầu giả vờ ngớ ngẩn rồi: “Thẩm Thiên Ca là thế nào, anh chắc là không định giải thích chứ?”
Lục Chi Cửu nhìn về phía trước: “Thẩm Thiên Việt là thế nào, em chắc là không định giải thích chứ?”
Mặc dù Lục Chi Cửu biết rất rõ vụ nhật ký cấp ba, nhưng mấy bức ảnh mập mờ ấy thực sự khiến người ta phải nổi giận.
Đậu xanh, Thẩm Thiên Trường suýt thì bùng nổ, nhìn cái thái độ này đi, vừa đăng ký kết hôn xong đã thế rồi, sau này sẽ thế nào đây!
Thẩm Thiên Trường lắc đầu, bộ dạng như đã nhìn thấu anh: “Quả nhiên đàn ông các anh đều như thế cả, có được rồi là không biết trân trọng.”
“Thẩm Thiên Trường, rõ ràng là em có được anh.”
“…”
Thẩm Thiên Trường bị câu nói của anh chặn họng, ok ok ok, là cô cầu hôn trước được chưa: “Vậy anh nói Thẩm Thiên Ca trước, sau đó em sẽ nói Thẩm Thiên Việt, thế được chưa.”
Lục Chi Cửu nói với vẻ mặt vô cảm, giọng nói không có một chút độ ấm nào: “Thẩm Thiên Ca để anh xử lý.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn