Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310 - Chương 310
Chương 310
VỢ TÔI RẤT THÍCH
Dường như Lục Chi Cửu cũng đắm chìm trong cuốn sách, vậy nên Thẩm Thiên Trường nhìn anh một lúc lâu mà anh vẫn không phát hiện ra. Đợi đến khi anh ngẩng đầu lên thì Thẩm Thiên Trường đã ngồi xuống, vừa ôm laptop nhìn chăm chú vào bản đồ xu thế của sản phẩm hóa công trong phiên giao dịch đêm, vừa phân tích số liệu.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, trong mắt Lục Chi Cửu hiện lên sự bất đắc dĩ và cưng chiều. Anh cất sách đi rồi nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là kết thúc phiên giao dịch đêm, vì thế anh dứt khoát đứng lên, cởi cúc áo vào phòng tắm.
Bởi vì tối nay không được đụng vào Thẩm Thiên Trường nữa nên lần này anh tắm tốn gấp đôi thời gian so với bình thường.
Đợi đến khi anh ra khỏi phòng tắm và trở lại bên cạnh xô pha thì Thẩm Thiên Trường đã nằm xuống ghế nằm, nhưng màn hình laptop vẫn còn sáng.
Anh cầm lấy điện thoại, hơn mười một giờ đêm rồi, trong hòm thư có một tin nhắn chưa đọc.
[Hôm nay ở thành phố Vân trời mưa, em chưa quen với khí hậu trong nước cho lắm. Anh thì sao? Ở thành phố Nhĩ thế nào rồi? Em nghe nói nắng ở đó rất gắt, còn gắt hơn cả nắng ở bờ biển phía tây nước M, chắc là anh không thích lắm đâu nhỉ?]
Lục Chi Cửu đọc tin nhắn ấy, trong con ngươi đen láy như đọng một lớp sương mù. Anh híp mắt lại, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, chậm rãi gõ một hàng chữ.
[Vợ tôi rất thích.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, như thể biết trước rằng đối phương sẽ không trả lời, Lục Chi Cửu đặt điện thoại xuống, bước tới trước tủ giữ nhiệt trong phòng, lấy cốc rót một cốc sữa nóng..
Anh bưng cốc sữa ra ban công, đang định gọi tên Thẩm Thiên Trường thì lại phát hiện ra cô đã nhắm mắt lại, nằm ngủ dưới bầu trời sao yên tĩnh của thành phố Nhĩ.
Trên môi cô còn mang theo một nụ cười, có vẻ như đang mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào nào đó.
Anh bất đắc dĩ đặt cốc sữa xuống, lấy chiếc laptop trên người cô ra, nhẹ nhàng bế cô lên khỏi chiếc ghế nằm.
Vừa ôm lấy cô là cô lập tức rúc vào lòng anh như một phản xạ có điều kiện.
Lục Chi Cửu thở dài một hơi trong lòng. Anh ôm Thẩm Thiên Trường, nhìn những ánh đèn bên kia bờ biển Tiển, không hiểu sao anh lại mong rằng mặt trời ngày mai nhô lên muộn một chút.
***
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Thẩm Thiên Trường đã tỉnh giấc vì buồn đi vệ sinh.
Cô nhắm hờ mắt bò dậy khỏi giường, lần tìm tới phòng tắm gần như là theo bản năng.
Thẩm Thiên Trường vươn tay sờ thấy công tắc bên cạnh cửa và bật đèn phòng tắm lên, đôi mắt bị ánh sáng mạnh kích thích, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo hơn một chút.
Sau khi đi vệ sinh xong, vốn cô định về phòng ngủ tiếp, nhưng cảm giác dính dấp trên người lại khiến cô thấy hơi khó chịu. Lúc này cô mới nhớ ra tối qua sau khi kết thúc phiên giao dịch đêm cô đã dựa vào ghế nằm ngoài ban công đếm sao, đếm một hồi liền không biết gì nữa…
Vậy nên chắc là Lục Chi Cửu đã bế cô về phòng ngủ, còn cô thì chưa tắm rửa chưa đánh răng thì đã đi ngủ rồi.
Thẩm Thiên Trường lại thở một hơi lên mũi mình, chính cô cũng cảm thấy có mùi rồi!
Thế là cô vội vàng lấy bàn chải bắt đầu đánh răng, mới đánh được một nửa thì cửa phòng tắm lại bị mở ra.
Trong miệng Thẩm Thiên Trường còn nguyên bọt kem đánh răng, cô ngạc nhiên nhìn Lục Chi Cửu bước tới, nhìn anh đi tới trước bồn cầu, sau đó bắt đầu đi vệ sinh…
Thẩm Thiên Trường đứng hình như thể bắt gặp một hình ảnh kinh khủng nào đó. Cô trợn tròn mắt lên, động tác đánh răng cũng dừng lại luôn.
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng xoay người lại, thấy Thẩm Thiên Trường đứng ngây ra tại chỗ, anh nhíu lông mày lại: “Sao em đánh răng sớm vậy?”
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng hoàn hồn lại, trong miệng cô vẫn đang cắn bàn chải: “Anh… nhìn thấy em à?!”
Trong lúc cô nói, bọt kem đánh răng trong miệng cũng bắn ra theo, suýt chút nữa thì bắn lên mặt Lục Chi Cửu. Cô vội vàng quay đầu lấy nước súc miệng, sau đó mới lúng túng quay lại nói: “Anh nhìn thấy em mà sao không sang phòng tắm kia?”
Cũng giống với việc cô tưởng rằng thần tiên trên trời không cần đi vệ sinh, hình ảnh Lục Chi Cửu đi vệ sinh… Thật sự là cô cảm thấy không quen và không phù hợp.
Nhìn biểu cảm như gặp phải ma của cô, Lục Chi Cửu nhíu mày chặt hơn: “Chuyện này thì có vấn đề gì? Chúng ta là vợ chồng!”
Được rồi, anh nói cũng không sai.
Thẩm Thiên Trường đặt cốc súc miệng xuống và ra khỏi phòng tắm, nhưng mới đi được vài bước thì cô bỗng quay trở lại nói với Lục Chi Cửu: “Em muốn đi tắm, anh ra ngoài trước đi.”
Lục Chi Cửu nhìn cô, trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó lẳng lặng ra khỏi phòng tắm. Đọc truyện tại vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường định tắm rửa xong rồi về ngủ tiếp, tắm bồn rất tốn thời gian, vì thế cô mở luôn vòi hoa sen ra.
Men theo dòng nước nóng chảy ra từ vòi sen, hơi nước mông lung dần dần bay lên, chẳng mấy chốc đã phủ kín cả phòng tắm.
Thẩm Thiên Trường đứng dưới vòi hoa sen, cô nhắm mắt lại tắm thật thỏa thích. Không biết qua bao lâu sau, cô lại nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Cô giật nảy mình, còn chưa kịp mở cánh cửa khu vực tắm vòi sen ra xem thì cánh cửa đã tự mở ra trước. Trong hơi nước mịt mờ, một bóng người bước tới.
Thẩm Thiên Trường suýt thì sợ chết khiếp, cô không nhịn được hét to lên: “A…”
Ngay sau đó miệng cô bị bịt kín lại, bên tai cô vang lên giọng nói ấm áp của Lục Chi Cửu: “Đừng thét, là anh.”
Nghe thấy tiếng anh, Thẩm Thiên Trường thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó cô hoàn hồn lại ngay, gỡ tay Lục Chi Cửu ra, ôm lấy ngực mình và lùi vào một góc: “Lục Chi Cửu, anh… anh… anh làm gì đấy?!”
“Anh tắm.”
“Anh tắm thì có thể sang phòng tắm bên kia mà!”
“Anh thích tắm bên này.”
“Vậy em có thể đợi em tắm xong rồi tắm!”
“Chúng ta là vợ chồng.”
“…”
Đầu óc Thẩm Thiên Trường loạn hết cả lên, không biết là vì giật mình hay là do hơi nước xộc lên đầu. Phòng tắm đột nhiên trở nên an tĩnh, nước vẫn tuôn ra xối xả từ vòi hoa sen. Sau một hồi trầm mặc, Thẩm Thiên Trường di chuyển bước chân, định kéo cửa phòng tắm ra.
Nhưng nào ngờ Lục Chi Cửu lại ngăn cản cô. Anh cầm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng dùng lực một cái là cô lại bị kéo vào lòng anh.
Phần lưng của Thẩm Thiên Trường dính sát vào thân thể trần trụi của anh, lúc này cô mới phát hiện ra người anh nóng vô cùng. Cô quay đầu lại nhìn, rốt cuộc cũng trông thấy mặt của Lục Chi Cửu.
Mái tóc đen của anh đã ướt sũng hết rồi. Dòng nước chảy dọc theo đường cong trên khuôn mặt như điêu khắc của anh, ngay cả hai hàng lông mi dài mảnh của anh cũng đã ướt nhẹp. Con ngươi luôn lạnh nhạt hơi co lại, như chứa đựng một quả cầu lửa sắp sửa nổ tung.
Trước ánh mắt nóng rực như một ngọn lửa của anh, Thẩm Thiên Trường chột dạ quay đầu sang một bên: “Anh… lại muốn làm gì nữa?”
“Tắm chung với em.”
Câu nói này vừa dứt, sức nóng ấy lập tức xâm chiếm miệng cô.
***
Lúc được quay trở lại với chiếc giường thân yêu, Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình chẳng khác nào mới chết một lần.
Cô khóc thầm trong lòng, gào thét trong lòng, rốt cuộc vì sao cô lại đòi tới thành phố Nhĩ với Lục Chi Cửu cơ chứ!
Thẩm Thiên Trường vùi đầu vào gối, trong lòng lại mắng “kẻ đầu sỏ” hàng chục hàng trăm lượt. Cô muốn về thành phố Vân ngay lập tức, hu hu hu…
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 310
VỢ TÔI RẤT THÍCH
Dường như Lục Chi Cửu cũng đắm chìm trong cuốn sách, vậy nên Thẩm Thiên Trường nhìn anh một lúc lâu mà anh vẫn không phát hiện ra. Đợi đến khi anh ngẩng đầu lên thì Thẩm Thiên Trường đã ngồi xuống, vừa ôm laptop nhìn chăm chú vào bản đồ xu thế của sản phẩm hóa công trong phiên giao dịch đêm, vừa phân tích số liệu.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, trong mắt Lục Chi Cửu hiện lên sự bất đắc dĩ và cưng chiều. Anh cất sách đi rồi nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là kết thúc phiên giao dịch đêm, vì thế anh dứt khoát đứng lên, cởi cúc áo vào phòng tắm.
Bởi vì tối nay không được đụng vào Thẩm Thiên Trường nữa nên lần này anh tắm tốn gấp đôi thời gian so với bình thường.
Đợi đến khi anh ra khỏi phòng tắm và trở lại bên cạnh xô pha thì Thẩm Thiên Trường đã nằm xuống ghế nằm, nhưng màn hình laptop vẫn còn sáng.
Anh cầm lấy điện thoại, hơn mười một giờ đêm rồi, trong hòm thư có một tin nhắn chưa đọc.
[Hôm nay ở thành phố Vân trời mưa, em chưa quen với khí hậu trong nước cho lắm. Anh thì sao? Ở thành phố Nhĩ thế nào rồi? Em nghe nói nắng ở đó rất gắt, còn gắt hơn cả nắng ở bờ biển phía tây nước M, chắc là anh không thích lắm đâu nhỉ?]
Lục Chi Cửu đọc tin nhắn ấy, trong con ngươi đen láy như đọng một lớp sương mù. Anh híp mắt lại, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, chậm rãi gõ một hàng chữ.
[Vợ tôi rất thích.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, như thể biết trước rằng đối phương sẽ không trả lời, Lục Chi Cửu đặt điện thoại xuống, bước tới trước tủ giữ nhiệt trong phòng, lấy cốc rót một cốc sữa nóng..
Anh bưng cốc sữa ra ban công, đang định gọi tên Thẩm Thiên Trường thì lại phát hiện ra cô đã nhắm mắt lại, nằm ngủ dưới bầu trời sao yên tĩnh của thành phố Nhĩ.
Trên môi cô còn mang theo một nụ cười, có vẻ như đang mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào nào đó.
Anh bất đắc dĩ đặt cốc sữa xuống, lấy chiếc laptop trên người cô ra, nhẹ nhàng bế cô lên khỏi chiếc ghế nằm.
Vừa ôm lấy cô là cô lập tức rúc vào lòng anh như một phản xạ có điều kiện.
Lục Chi Cửu thở dài một hơi trong lòng. Anh ôm Thẩm Thiên Trường, nhìn những ánh đèn bên kia bờ biển Tiển, không hiểu sao anh lại mong rằng mặt trời ngày mai nhô lên muộn một chút.
***
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Thẩm Thiên Trường đã tỉnh giấc vì buồn đi vệ sinh.
Cô nhắm hờ mắt bò dậy khỏi giường, lần tìm tới phòng tắm gần như là theo bản năng.
Thẩm Thiên Trường vươn tay sờ thấy công tắc bên cạnh cửa và bật đèn phòng tắm lên, đôi mắt bị ánh sáng mạnh kích thích, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo hơn một chút.
Sau khi đi vệ sinh xong, vốn cô định về phòng ngủ tiếp, nhưng cảm giác dính dấp trên người lại khiến cô thấy hơi khó chịu. Lúc này cô mới nhớ ra tối qua sau khi kết thúc phiên giao dịch đêm cô đã dựa vào ghế nằm ngoài ban công đếm sao, đếm một hồi liền không biết gì nữa…
Vậy nên chắc là Lục Chi Cửu đã bế cô về phòng ngủ, còn cô thì chưa tắm rửa chưa đánh răng thì đã đi ngủ rồi.
Thẩm Thiên Trường lại thở một hơi lên mũi mình, chính cô cũng cảm thấy có mùi rồi!
Thế là cô vội vàng lấy bàn chải bắt đầu đánh răng, mới đánh được một nửa thì cửa phòng tắm lại bị mở ra.
Trong miệng Thẩm Thiên Trường còn nguyên bọt kem đánh răng, cô ngạc nhiên nhìn Lục Chi Cửu bước tới, nhìn anh đi tới trước bồn cầu, sau đó bắt đầu đi vệ sinh…
Thẩm Thiên Trường đứng hình như thể bắt gặp một hình ảnh kinh khủng nào đó. Cô trợn tròn mắt lên, động tác đánh răng cũng dừng lại luôn.
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng xoay người lại, thấy Thẩm Thiên Trường đứng ngây ra tại chỗ, anh nhíu lông mày lại: “Sao em đánh răng sớm vậy?”
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng hoàn hồn lại, trong miệng cô vẫn đang cắn bàn chải: “Anh… nhìn thấy em à?!”
Trong lúc cô nói, bọt kem đánh răng trong miệng cũng bắn ra theo, suýt chút nữa thì bắn lên mặt Lục Chi Cửu. Cô vội vàng quay đầu lấy nước súc miệng, sau đó mới lúng túng quay lại nói: “Anh nhìn thấy em mà sao không sang phòng tắm kia?”
Cũng giống với việc cô tưởng rằng thần tiên trên trời không cần đi vệ sinh, hình ảnh Lục Chi Cửu đi vệ sinh… Thật sự là cô cảm thấy không quen và không phù hợp.
Nhìn biểu cảm như gặp phải ma của cô, Lục Chi Cửu nhíu mày chặt hơn: “Chuyện này thì có vấn đề gì? Chúng ta là vợ chồng!”
Được rồi, anh nói cũng không sai.
Thẩm Thiên Trường đặt cốc súc miệng xuống và ra khỏi phòng tắm, nhưng mới đi được vài bước thì cô bỗng quay trở lại nói với Lục Chi Cửu: “Em muốn đi tắm, anh ra ngoài trước đi.”
Lục Chi Cửu nhìn cô, trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó lẳng lặng ra khỏi phòng tắm. Đọc truyện tại vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường định tắm rửa xong rồi về ngủ tiếp, tắm bồn rất tốn thời gian, vì thế cô mở luôn vòi hoa sen ra.
Men theo dòng nước nóng chảy ra từ vòi sen, hơi nước mông lung dần dần bay lên, chẳng mấy chốc đã phủ kín cả phòng tắm.
Thẩm Thiên Trường đứng dưới vòi hoa sen, cô nhắm mắt lại tắm thật thỏa thích. Không biết qua bao lâu sau, cô lại nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Cô giật nảy mình, còn chưa kịp mở cánh cửa khu vực tắm vòi sen ra xem thì cánh cửa đã tự mở ra trước. Trong hơi nước mịt mờ, một bóng người bước tới.
Thẩm Thiên Trường suýt thì sợ chết khiếp, cô không nhịn được hét to lên: “A…”
Ngay sau đó miệng cô bị bịt kín lại, bên tai cô vang lên giọng nói ấm áp của Lục Chi Cửu: “Đừng thét, là anh.”
Nghe thấy tiếng anh, Thẩm Thiên Trường thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó cô hoàn hồn lại ngay, gỡ tay Lục Chi Cửu ra, ôm lấy ngực mình và lùi vào một góc: “Lục Chi Cửu, anh… anh… anh làm gì đấy?!”
“Anh tắm.”
“Anh tắm thì có thể sang phòng tắm bên kia mà!”
“Anh thích tắm bên này.”
“Vậy em có thể đợi em tắm xong rồi tắm!”
“Chúng ta là vợ chồng.”
“…”
Đầu óc Thẩm Thiên Trường loạn hết cả lên, không biết là vì giật mình hay là do hơi nước xộc lên đầu. Phòng tắm đột nhiên trở nên an tĩnh, nước vẫn tuôn ra xối xả từ vòi hoa sen. Sau một hồi trầm mặc, Thẩm Thiên Trường di chuyển bước chân, định kéo cửa phòng tắm ra.
Nhưng nào ngờ Lục Chi Cửu lại ngăn cản cô. Anh cầm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng dùng lực một cái là cô lại bị kéo vào lòng anh.
Phần lưng của Thẩm Thiên Trường dính sát vào thân thể trần trụi của anh, lúc này cô mới phát hiện ra người anh nóng vô cùng. Cô quay đầu lại nhìn, rốt cuộc cũng trông thấy mặt của Lục Chi Cửu.
Mái tóc đen của anh đã ướt sũng hết rồi. Dòng nước chảy dọc theo đường cong trên khuôn mặt như điêu khắc của anh, ngay cả hai hàng lông mi dài mảnh của anh cũng đã ướt nhẹp. Con ngươi luôn lạnh nhạt hơi co lại, như chứa đựng một quả cầu lửa sắp sửa nổ tung.
Trước ánh mắt nóng rực như một ngọn lửa của anh, Thẩm Thiên Trường chột dạ quay đầu sang một bên: “Anh… lại muốn làm gì nữa?”
“Tắm chung với em.”
Câu nói này vừa dứt, sức nóng ấy lập tức xâm chiếm miệng cô.
***
Lúc được quay trở lại với chiếc giường thân yêu, Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình chẳng khác nào mới chết một lần.
Cô khóc thầm trong lòng, gào thét trong lòng, rốt cuộc vì sao cô lại đòi tới thành phố Nhĩ với Lục Chi Cửu cơ chứ!
Thẩm Thiên Trường vùi đầu vào gối, trong lòng lại mắng “kẻ đầu sỏ” hàng chục hàng trăm lượt. Cô muốn về thành phố Vân ngay lập tức, hu hu hu…
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
VỢ TÔI RẤT THÍCH
Dường như Lục Chi Cửu cũng đắm chìm trong cuốn sách, vậy nên Thẩm Thiên Trường nhìn anh một lúc lâu mà anh vẫn không phát hiện ra. Đợi đến khi anh ngẩng đầu lên thì Thẩm Thiên Trường đã ngồi xuống, vừa ôm laptop nhìn chăm chú vào bản đồ xu thế của sản phẩm hóa công trong phiên giao dịch đêm, vừa phân tích số liệu.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, trong mắt Lục Chi Cửu hiện lên sự bất đắc dĩ và cưng chiều. Anh cất sách đi rồi nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là kết thúc phiên giao dịch đêm, vì thế anh dứt khoát đứng lên, cởi cúc áo vào phòng tắm.
Bởi vì tối nay không được đụng vào Thẩm Thiên Trường nữa nên lần này anh tắm tốn gấp đôi thời gian so với bình thường.
Đợi đến khi anh ra khỏi phòng tắm và trở lại bên cạnh xô pha thì Thẩm Thiên Trường đã nằm xuống ghế nằm, nhưng màn hình laptop vẫn còn sáng.
Anh cầm lấy điện thoại, hơn mười một giờ đêm rồi, trong hòm thư có một tin nhắn chưa đọc.
[Hôm nay ở thành phố Vân trời mưa, em chưa quen với khí hậu trong nước cho lắm. Anh thì sao? Ở thành phố Nhĩ thế nào rồi? Em nghe nói nắng ở đó rất gắt, còn gắt hơn cả nắng ở bờ biển phía tây nước M, chắc là anh không thích lắm đâu nhỉ?]
Lục Chi Cửu đọc tin nhắn ấy, trong con ngươi đen láy như đọng một lớp sương mù. Anh híp mắt lại, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, chậm rãi gõ một hàng chữ.
[Vợ tôi rất thích.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, như thể biết trước rằng đối phương sẽ không trả lời, Lục Chi Cửu đặt điện thoại xuống, bước tới trước tủ giữ nhiệt trong phòng, lấy cốc rót một cốc sữa nóng..
Anh bưng cốc sữa ra ban công, đang định gọi tên Thẩm Thiên Trường thì lại phát hiện ra cô đã nhắm mắt lại, nằm ngủ dưới bầu trời sao yên tĩnh của thành phố Nhĩ.
Trên môi cô còn mang theo một nụ cười, có vẻ như đang mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào nào đó.
Anh bất đắc dĩ đặt cốc sữa xuống, lấy chiếc laptop trên người cô ra, nhẹ nhàng bế cô lên khỏi chiếc ghế nằm.
Vừa ôm lấy cô là cô lập tức rúc vào lòng anh như một phản xạ có điều kiện.
Lục Chi Cửu thở dài một hơi trong lòng. Anh ôm Thẩm Thiên Trường, nhìn những ánh đèn bên kia bờ biển Tiển, không hiểu sao anh lại mong rằng mặt trời ngày mai nhô lên muộn một chút.
***
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Thẩm Thiên Trường đã tỉnh giấc vì buồn đi vệ sinh.
Cô nhắm hờ mắt bò dậy khỏi giường, lần tìm tới phòng tắm gần như là theo bản năng.
Thẩm Thiên Trường vươn tay sờ thấy công tắc bên cạnh cửa và bật đèn phòng tắm lên, đôi mắt bị ánh sáng mạnh kích thích, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo hơn một chút.
Sau khi đi vệ sinh xong, vốn cô định về phòng ngủ tiếp, nhưng cảm giác dính dấp trên người lại khiến cô thấy hơi khó chịu. Lúc này cô mới nhớ ra tối qua sau khi kết thúc phiên giao dịch đêm cô đã dựa vào ghế nằm ngoài ban công đếm sao, đếm một hồi liền không biết gì nữa…
Vậy nên chắc là Lục Chi Cửu đã bế cô về phòng ngủ, còn cô thì chưa tắm rửa chưa đánh răng thì đã đi ngủ rồi.
Thẩm Thiên Trường lại thở một hơi lên mũi mình, chính cô cũng cảm thấy có mùi rồi!
Thế là cô vội vàng lấy bàn chải bắt đầu đánh răng, mới đánh được một nửa thì cửa phòng tắm lại bị mở ra.
Trong miệng Thẩm Thiên Trường còn nguyên bọt kem đánh răng, cô ngạc nhiên nhìn Lục Chi Cửu bước tới, nhìn anh đi tới trước bồn cầu, sau đó bắt đầu đi vệ sinh…
Thẩm Thiên Trường đứng hình như thể bắt gặp một hình ảnh kinh khủng nào đó. Cô trợn tròn mắt lên, động tác đánh răng cũng dừng lại luôn.
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng xoay người lại, thấy Thẩm Thiên Trường đứng ngây ra tại chỗ, anh nhíu lông mày lại: “Sao em đánh răng sớm vậy?”
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng hoàn hồn lại, trong miệng cô vẫn đang cắn bàn chải: “Anh… nhìn thấy em à?!”
Trong lúc cô nói, bọt kem đánh răng trong miệng cũng bắn ra theo, suýt chút nữa thì bắn lên mặt Lục Chi Cửu. Cô vội vàng quay đầu lấy nước súc miệng, sau đó mới lúng túng quay lại nói: “Anh nhìn thấy em mà sao không sang phòng tắm kia?”
Cũng giống với việc cô tưởng rằng thần tiên trên trời không cần đi vệ sinh, hình ảnh Lục Chi Cửu đi vệ sinh… Thật sự là cô cảm thấy không quen và không phù hợp.
Nhìn biểu cảm như gặp phải ma của cô, Lục Chi Cửu nhíu mày chặt hơn: “Chuyện này thì có vấn đề gì? Chúng ta là vợ chồng!”
Được rồi, anh nói cũng không sai.
Thẩm Thiên Trường đặt cốc súc miệng xuống và ra khỏi phòng tắm, nhưng mới đi được vài bước thì cô bỗng quay trở lại nói với Lục Chi Cửu: “Em muốn đi tắm, anh ra ngoài trước đi.”
Lục Chi Cửu nhìn cô, trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó lẳng lặng ra khỏi phòng tắm. Đọc truyện tại vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường định tắm rửa xong rồi về ngủ tiếp, tắm bồn rất tốn thời gian, vì thế cô mở luôn vòi hoa sen ra.
Men theo dòng nước nóng chảy ra từ vòi sen, hơi nước mông lung dần dần bay lên, chẳng mấy chốc đã phủ kín cả phòng tắm.
Thẩm Thiên Trường đứng dưới vòi hoa sen, cô nhắm mắt lại tắm thật thỏa thích. Không biết qua bao lâu sau, cô lại nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Cô giật nảy mình, còn chưa kịp mở cánh cửa khu vực tắm vòi sen ra xem thì cánh cửa đã tự mở ra trước. Trong hơi nước mịt mờ, một bóng người bước tới.
Thẩm Thiên Trường suýt thì sợ chết khiếp, cô không nhịn được hét to lên: “A…”
Ngay sau đó miệng cô bị bịt kín lại, bên tai cô vang lên giọng nói ấm áp của Lục Chi Cửu: “Đừng thét, là anh.”
Nghe thấy tiếng anh, Thẩm Thiên Trường thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó cô hoàn hồn lại ngay, gỡ tay Lục Chi Cửu ra, ôm lấy ngực mình và lùi vào một góc: “Lục Chi Cửu, anh… anh… anh làm gì đấy?!”
“Anh tắm.”
“Anh tắm thì có thể sang phòng tắm bên kia mà!”
“Anh thích tắm bên này.”
“Vậy em có thể đợi em tắm xong rồi tắm!”
“Chúng ta là vợ chồng.”
“…”
Đầu óc Thẩm Thiên Trường loạn hết cả lên, không biết là vì giật mình hay là do hơi nước xộc lên đầu. Phòng tắm đột nhiên trở nên an tĩnh, nước vẫn tuôn ra xối xả từ vòi hoa sen. Sau một hồi trầm mặc, Thẩm Thiên Trường di chuyển bước chân, định kéo cửa phòng tắm ra.
Nhưng nào ngờ Lục Chi Cửu lại ngăn cản cô. Anh cầm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng dùng lực một cái là cô lại bị kéo vào lòng anh.
Phần lưng của Thẩm Thiên Trường dính sát vào thân thể trần trụi của anh, lúc này cô mới phát hiện ra người anh nóng vô cùng. Cô quay đầu lại nhìn, rốt cuộc cũng trông thấy mặt của Lục Chi Cửu.
Mái tóc đen của anh đã ướt sũng hết rồi. Dòng nước chảy dọc theo đường cong trên khuôn mặt như điêu khắc của anh, ngay cả hai hàng lông mi dài mảnh của anh cũng đã ướt nhẹp. Con ngươi luôn lạnh nhạt hơi co lại, như chứa đựng một quả cầu lửa sắp sửa nổ tung.
Trước ánh mắt nóng rực như một ngọn lửa của anh, Thẩm Thiên Trường chột dạ quay đầu sang một bên: “Anh… lại muốn làm gì nữa?”
“Tắm chung với em.”
Câu nói này vừa dứt, sức nóng ấy lập tức xâm chiếm miệng cô.
***
Lúc được quay trở lại với chiếc giường thân yêu, Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình chẳng khác nào mới chết một lần.
Cô khóc thầm trong lòng, gào thét trong lòng, rốt cuộc vì sao cô lại đòi tới thành phố Nhĩ với Lục Chi Cửu cơ chứ!
Thẩm Thiên Trường vùi đầu vào gối, trong lòng lại mắng “kẻ đầu sỏ” hàng chục hàng trăm lượt. Cô muốn về thành phố Vân ngay lập tức, hu hu hu…
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 310
VỢ TÔI RẤT THÍCH
Dường như Lục Chi Cửu cũng đắm chìm trong cuốn sách, vậy nên Thẩm Thiên Trường nhìn anh một lúc lâu mà anh vẫn không phát hiện ra. Đợi đến khi anh ngẩng đầu lên thì Thẩm Thiên Trường đã ngồi xuống, vừa ôm laptop nhìn chăm chú vào bản đồ xu thế của sản phẩm hóa công trong phiên giao dịch đêm, vừa phân tích số liệu.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, trong mắt Lục Chi Cửu hiện lên sự bất đắc dĩ và cưng chiều. Anh cất sách đi rồi nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa là kết thúc phiên giao dịch đêm, vì thế anh dứt khoát đứng lên, cởi cúc áo vào phòng tắm.
Bởi vì tối nay không được đụng vào Thẩm Thiên Trường nữa nên lần này anh tắm tốn gấp đôi thời gian so với bình thường.
Đợi đến khi anh ra khỏi phòng tắm và trở lại bên cạnh xô pha thì Thẩm Thiên Trường đã nằm xuống ghế nằm, nhưng màn hình laptop vẫn còn sáng.
Anh cầm lấy điện thoại, hơn mười một giờ đêm rồi, trong hòm thư có một tin nhắn chưa đọc.
[Hôm nay ở thành phố Vân trời mưa, em chưa quen với khí hậu trong nước cho lắm. Anh thì sao? Ở thành phố Nhĩ thế nào rồi? Em nghe nói nắng ở đó rất gắt, còn gắt hơn cả nắng ở bờ biển phía tây nước M, chắc là anh không thích lắm đâu nhỉ?]
Lục Chi Cửu đọc tin nhắn ấy, trong con ngươi đen láy như đọng một lớp sương mù. Anh híp mắt lại, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình, chậm rãi gõ một hàng chữ.
[Vợ tôi rất thích.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, như thể biết trước rằng đối phương sẽ không trả lời, Lục Chi Cửu đặt điện thoại xuống, bước tới trước tủ giữ nhiệt trong phòng, lấy cốc rót một cốc sữa nóng..
Anh bưng cốc sữa ra ban công, đang định gọi tên Thẩm Thiên Trường thì lại phát hiện ra cô đã nhắm mắt lại, nằm ngủ dưới bầu trời sao yên tĩnh của thành phố Nhĩ.
Trên môi cô còn mang theo một nụ cười, có vẻ như đang mơ thấy một giấc mơ ngọt ngào nào đó.
Anh bất đắc dĩ đặt cốc sữa xuống, lấy chiếc laptop trên người cô ra, nhẹ nhàng bế cô lên khỏi chiếc ghế nằm.
Vừa ôm lấy cô là cô lập tức rúc vào lòng anh như một phản xạ có điều kiện.
Lục Chi Cửu thở dài một hơi trong lòng. Anh ôm Thẩm Thiên Trường, nhìn những ánh đèn bên kia bờ biển Tiển, không hiểu sao anh lại mong rằng mặt trời ngày mai nhô lên muộn một chút.
***
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Thẩm Thiên Trường đã tỉnh giấc vì buồn đi vệ sinh.
Cô nhắm hờ mắt bò dậy khỏi giường, lần tìm tới phòng tắm gần như là theo bản năng.
Thẩm Thiên Trường vươn tay sờ thấy công tắc bên cạnh cửa và bật đèn phòng tắm lên, đôi mắt bị ánh sáng mạnh kích thích, rốt cuộc cô cũng tỉnh táo hơn một chút.
Sau khi đi vệ sinh xong, vốn cô định về phòng ngủ tiếp, nhưng cảm giác dính dấp trên người lại khiến cô thấy hơi khó chịu. Lúc này cô mới nhớ ra tối qua sau khi kết thúc phiên giao dịch đêm cô đã dựa vào ghế nằm ngoài ban công đếm sao, đếm một hồi liền không biết gì nữa…
Vậy nên chắc là Lục Chi Cửu đã bế cô về phòng ngủ, còn cô thì chưa tắm rửa chưa đánh răng thì đã đi ngủ rồi.
Thẩm Thiên Trường lại thở một hơi lên mũi mình, chính cô cũng cảm thấy có mùi rồi!
Thế là cô vội vàng lấy bàn chải bắt đầu đánh răng, mới đánh được một nửa thì cửa phòng tắm lại bị mở ra.
Trong miệng Thẩm Thiên Trường còn nguyên bọt kem đánh răng, cô ngạc nhiên nhìn Lục Chi Cửu bước tới, nhìn anh đi tới trước bồn cầu, sau đó bắt đầu đi vệ sinh…
Thẩm Thiên Trường đứng hình như thể bắt gặp một hình ảnh kinh khủng nào đó. Cô trợn tròn mắt lên, động tác đánh răng cũng dừng lại luôn.
Rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng xoay người lại, thấy Thẩm Thiên Trường đứng ngây ra tại chỗ, anh nhíu lông mày lại: “Sao em đánh răng sớm vậy?”
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng hoàn hồn lại, trong miệng cô vẫn đang cắn bàn chải: “Anh… nhìn thấy em à?!”
Trong lúc cô nói, bọt kem đánh răng trong miệng cũng bắn ra theo, suýt chút nữa thì bắn lên mặt Lục Chi Cửu. Cô vội vàng quay đầu lấy nước súc miệng, sau đó mới lúng túng quay lại nói: “Anh nhìn thấy em mà sao không sang phòng tắm kia?”
Cũng giống với việc cô tưởng rằng thần tiên trên trời không cần đi vệ sinh, hình ảnh Lục Chi Cửu đi vệ sinh… Thật sự là cô cảm thấy không quen và không phù hợp.
Nhìn biểu cảm như gặp phải ma của cô, Lục Chi Cửu nhíu mày chặt hơn: “Chuyện này thì có vấn đề gì? Chúng ta là vợ chồng!”
Được rồi, anh nói cũng không sai.
Thẩm Thiên Trường đặt cốc súc miệng xuống và ra khỏi phòng tắm, nhưng mới đi được vài bước thì cô bỗng quay trở lại nói với Lục Chi Cửu: “Em muốn đi tắm, anh ra ngoài trước đi.”
Lục Chi Cửu nhìn cô, trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó lẳng lặng ra khỏi phòng tắm. Đọc truyện tại vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường định tắm rửa xong rồi về ngủ tiếp, tắm bồn rất tốn thời gian, vì thế cô mở luôn vòi hoa sen ra.
Men theo dòng nước nóng chảy ra từ vòi sen, hơi nước mông lung dần dần bay lên, chẳng mấy chốc đã phủ kín cả phòng tắm.
Thẩm Thiên Trường đứng dưới vòi hoa sen, cô nhắm mắt lại tắm thật thỏa thích. Không biết qua bao lâu sau, cô lại nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Cô giật nảy mình, còn chưa kịp mở cánh cửa khu vực tắm vòi sen ra xem thì cánh cửa đã tự mở ra trước. Trong hơi nước mịt mờ, một bóng người bước tới.
Thẩm Thiên Trường suýt thì sợ chết khiếp, cô không nhịn được hét to lên: “A…”
Ngay sau đó miệng cô bị bịt kín lại, bên tai cô vang lên giọng nói ấm áp của Lục Chi Cửu: “Đừng thét, là anh.”
Nghe thấy tiếng anh, Thẩm Thiên Trường thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó cô hoàn hồn lại ngay, gỡ tay Lục Chi Cửu ra, ôm lấy ngực mình và lùi vào một góc: “Lục Chi Cửu, anh… anh… anh làm gì đấy?!”
“Anh tắm.”
“Anh tắm thì có thể sang phòng tắm bên kia mà!”
“Anh thích tắm bên này.”
“Vậy em có thể đợi em tắm xong rồi tắm!”
“Chúng ta là vợ chồng.”
“…”
Đầu óc Thẩm Thiên Trường loạn hết cả lên, không biết là vì giật mình hay là do hơi nước xộc lên đầu. Phòng tắm đột nhiên trở nên an tĩnh, nước vẫn tuôn ra xối xả từ vòi hoa sen. Sau một hồi trầm mặc, Thẩm Thiên Trường di chuyển bước chân, định kéo cửa phòng tắm ra.
Nhưng nào ngờ Lục Chi Cửu lại ngăn cản cô. Anh cầm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng dùng lực một cái là cô lại bị kéo vào lòng anh.
Phần lưng của Thẩm Thiên Trường dính sát vào thân thể trần trụi của anh, lúc này cô mới phát hiện ra người anh nóng vô cùng. Cô quay đầu lại nhìn, rốt cuộc cũng trông thấy mặt của Lục Chi Cửu.
Mái tóc đen của anh đã ướt sũng hết rồi. Dòng nước chảy dọc theo đường cong trên khuôn mặt như điêu khắc của anh, ngay cả hai hàng lông mi dài mảnh của anh cũng đã ướt nhẹp. Con ngươi luôn lạnh nhạt hơi co lại, như chứa đựng một quả cầu lửa sắp sửa nổ tung.
Trước ánh mắt nóng rực như một ngọn lửa của anh, Thẩm Thiên Trường chột dạ quay đầu sang một bên: “Anh… lại muốn làm gì nữa?”
“Tắm chung với em.”
Câu nói này vừa dứt, sức nóng ấy lập tức xâm chiếm miệng cô.
***
Lúc được quay trở lại với chiếc giường thân yêu, Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình chẳng khác nào mới chết một lần.
Cô khóc thầm trong lòng, gào thét trong lòng, rốt cuộc vì sao cô lại đòi tới thành phố Nhĩ với Lục Chi Cửu cơ chứ!
Thẩm Thiên Trường vùi đầu vào gối, trong lòng lại mắng “kẻ đầu sỏ” hàng chục hàng trăm lượt. Cô muốn về thành phố Vân ngay lập tức, hu hu hu…
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn