Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70 - Chương 70 THỦ ĐOẠN THẤP HÈN
Chương 70 THỦ ĐOẠN THẤP HÈN
Thẩm Thiên Trường dửng dưng: “Không cần đâu, tôi uống sữa là được rồi.” Nói xong cô bèn rời khỏi bếp.
Mới đi đến cửa phòng ăn thì lại bị Thẩm Thiên Ca chặn lại: “Bánh kem rất ngon đấy, cô thật sự không muốn thử một chút sao?”
Thẩm Thiên Vũ lập tức hiểu ý đồ của Thẩm Thiên Ca. Cô ta mở tủ lạnh lấy một chiếc bánh kem đưa đến trước mặt Thẩm Thiên Trường: “Chị Hai, bánh kem này thật sự ngon lắm, nếu chị Cả đã đặc biệt mua về rồi thì chị hãy ăn thử một miếng đi.” Nói xong còn cố ý đưa bánh kem đến miệng Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường cau mày rồi quay đầu sang một bên: “Tôi không ăn!”
“Chị Hai, chị ăn một miếng thôi, để coi như không phụ lòng tốt của chị Cả.” Thẩm Thiên Vũ dùng bàn tay còn lại kéo cánh tay Thẩm Thiên Trường, bàn tay cầm bánh kem lại muốn đưa lên miệng Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Ca cũng tóm lấy cánh tay còn lại của Thẩm Thiên Trường, nhất thời Thẩm Thiên Trường bị hai người họ giữ chặt, bọn họ nhất định bắt cô phải ăn chiếc bánh kem này bằng được.
Sự nhẫn nại của Thẩm Thiên Trường đã lên đến cực hạn, cô bất ngờ dùng sức lùi về phía sau mấy bước thẳng tay hất tay của Thẩm Thiên Vũ ra, còn thuận tay đánh bay chiếc bánh kem đang ở tay còn lại của cô ta rơi xuống đất.
“Thẩm Thiên Ca, các người biết rõ hơn ai hết nguyên nhân vì sao tôi không ăn bánh kem, cho nên không cần dùng loại thủ đoạn thấp kém như thế này để đối phó với tôi đâu!”
Nguyên nhân Thẩm Thiên Trường không ăn bánh kem cũng là người nhà họ Thẩm ban cho!
Chỉ vì năm đầu tiên bước vào nhà họ Thẩm, sau buổi tiệc sinh nhật của Thẩm Thiên Ca, Thẩm Thiên Trường có ăn một miếng bánh kem thừa trong bếp. Nhưng Vương Tiểu Lan lại nói rằng Thẩm Thiên Trường ăn vụng, nhân lúc Thẩm Tinh Như không có nhà, bà ta đã ép Thẩm Thiên Trường ăn hết ba chiếc bánh sinh nhật. Lúc đó Thẩm Thiên Trường mới tám tuổi, vì không có cách nào phản kháng cho nên đã cố gắng nuốt hết ba chiếc bánh đó, cuối cùng dạ dày không chịu nổi nữa nên đã nôn ra hết.
Từ đó về sau, Thẩm Thiên Trường nảy sinh ra cảm giác hoàn toàn chán ghét đối với bánh kem, lúc nghiêm trọng nhất, chỉ cần ngửi thấy mùi bánh kem là cô sẽ nôn, sau đó cô dần dần khắc phục được một chút nhưng vẫn không thể nào ăn bánh kem được nữa.
Thẩm Thiên Vũ thấy Thẩm Thiên Trường đánh bay chiếc bánh kem xuống đất thì căm hận mở miệng: “Thẩm Thiên Trường, chị thì có gì ghê gớm chứ, chẳng qua cũng chỉ là người bị anh ta vứt bỏ... Chị làm cái gì vậy?”
Thẩm Thiên Trường đột nhiên áp sát vào Thẩm Thiên Vũ, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Thẩm Thiên Vũ, có phải cô đã quên hôm đó rơi xuống nước thế nào rồi không?”
Thẩm Thiên Vũ nhớ lại ngày hôm đó Thẩm Thiên Trường kéo mình cũng nhảy xuống hồ thì không khỏi sợ hãi, không biết người phụ nữ điên này lại muốn giở trò gì nên nhất thời ngậm miệng lại.
Thẩm Thiên Trường thấy cô ta không nói gì nữa bèn quay người ra khỏi phòng ăn.
“Thẩm Thiên Trường, hóa ra cô ở bên Lục Chi Cửu chỉ vì muốn lấy tiền của anh ấy để ném vào mặt nhà họ Thẩm.” Thẩm Thiên Ca nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thiên Trường rồi bất ngờ lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường dừng bước, khuôn mặt cô hiện lên sự châm chọc: “Cô cũng hiểu tôi đó chứ.”
“Anh ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đùa bỡn tình cảm của anh ấy như thế đâu!” Thẩm Thiên Ca đe dọa. Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
“Chuyện này không cần cô phải bận tâm.”
Thẩm Thiên Trường nói xong không thèm để ý đến Thẩm Thiên Ca nữa mà đi thẳng về phòng chốt cửa lại.
Thẩm Thiên Vũ thấy Thẩm Thiên Trường đi khỏi bèn vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Thiên Ca: “Chị Cả, em đã nói với chị từ sớm là Thẩm Thiên Trường đó không đơn giản như vẻ ngoài của chị ta đâu, chị không thể cứ khách sáo với chị ta mãi như thế được.”
Thẩm Thiên Ca siết chặt tay, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định. Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Sở Nam Tuyển, nở nụ cười ngọt ngào: “Đàn anh, không biết tuần này anh có rảnh không?”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 70 THỦ ĐOẠN THẤP HÈN
Thẩm Thiên Trường dửng dưng: “Không cần đâu, tôi uống sữa là được rồi.” Nói xong cô bèn rời khỏi bếp.
Mới đi đến cửa phòng ăn thì lại bị Thẩm Thiên Ca chặn lại: “Bánh kem rất ngon đấy, cô thật sự không muốn thử một chút sao?”
Thẩm Thiên Vũ lập tức hiểu ý đồ của Thẩm Thiên Ca. Cô ta mở tủ lạnh lấy một chiếc bánh kem đưa đến trước mặt Thẩm Thiên Trường: “Chị Hai, bánh kem này thật sự ngon lắm, nếu chị Cả đã đặc biệt mua về rồi thì chị hãy ăn thử một miếng đi.” Nói xong còn cố ý đưa bánh kem đến miệng Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường cau mày rồi quay đầu sang một bên: “Tôi không ăn!”
“Chị Hai, chị ăn một miếng thôi, để coi như không phụ lòng tốt của chị Cả.” Thẩm Thiên Vũ dùng bàn tay còn lại kéo cánh tay Thẩm Thiên Trường, bàn tay cầm bánh kem lại muốn đưa lên miệng Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Ca cũng tóm lấy cánh tay còn lại của Thẩm Thiên Trường, nhất thời Thẩm Thiên Trường bị hai người họ giữ chặt, bọn họ nhất định bắt cô phải ăn chiếc bánh kem này bằng được.
Sự nhẫn nại của Thẩm Thiên Trường đã lên đến cực hạn, cô bất ngờ dùng sức lùi về phía sau mấy bước thẳng tay hất tay của Thẩm Thiên Vũ ra, còn thuận tay đánh bay chiếc bánh kem đang ở tay còn lại của cô ta rơi xuống đất.
“Thẩm Thiên Ca, các người biết rõ hơn ai hết nguyên nhân vì sao tôi không ăn bánh kem, cho nên không cần dùng loại thủ đoạn thấp kém như thế này để đối phó với tôi đâu!”
Nguyên nhân Thẩm Thiên Trường không ăn bánh kem cũng là người nhà họ Thẩm ban cho!
Chỉ vì năm đầu tiên bước vào nhà họ Thẩm, sau buổi tiệc sinh nhật của Thẩm Thiên Ca, Thẩm Thiên Trường có ăn một miếng bánh kem thừa trong bếp. Nhưng Vương Tiểu Lan lại nói rằng Thẩm Thiên Trường ăn vụng, nhân lúc Thẩm Tinh Như không có nhà, bà ta đã ép Thẩm Thiên Trường ăn hết ba chiếc bánh sinh nhật. Lúc đó Thẩm Thiên Trường mới tám tuổi, vì không có cách nào phản kháng cho nên đã cố gắng nuốt hết ba chiếc bánh đó, cuối cùng dạ dày không chịu nổi nữa nên đã nôn ra hết.
Từ đó về sau, Thẩm Thiên Trường nảy sinh ra cảm giác hoàn toàn chán ghét đối với bánh kem, lúc nghiêm trọng nhất, chỉ cần ngửi thấy mùi bánh kem là cô sẽ nôn, sau đó cô dần dần khắc phục được một chút nhưng vẫn không thể nào ăn bánh kem được nữa.
Thẩm Thiên Vũ thấy Thẩm Thiên Trường đánh bay chiếc bánh kem xuống đất thì căm hận mở miệng: “Thẩm Thiên Trường, chị thì có gì ghê gớm chứ, chẳng qua cũng chỉ là người bị anh ta vứt bỏ... Chị làm cái gì vậy?”
Thẩm Thiên Trường đột nhiên áp sát vào Thẩm Thiên Vũ, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Thẩm Thiên Vũ, có phải cô đã quên hôm đó rơi xuống nước thế nào rồi không?”
Thẩm Thiên Vũ nhớ lại ngày hôm đó Thẩm Thiên Trường kéo mình cũng nhảy xuống hồ thì không khỏi sợ hãi, không biết người phụ nữ điên này lại muốn giở trò gì nên nhất thời ngậm miệng lại.
Thẩm Thiên Trường thấy cô ta không nói gì nữa bèn quay người ra khỏi phòng ăn.
“Thẩm Thiên Trường, hóa ra cô ở bên Lục Chi Cửu chỉ vì muốn lấy tiền của anh ấy để ném vào mặt nhà họ Thẩm.” Thẩm Thiên Ca nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thiên Trường rồi bất ngờ lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường dừng bước, khuôn mặt cô hiện lên sự châm chọc: “Cô cũng hiểu tôi đó chứ.”
“Anh ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đùa bỡn tình cảm của anh ấy như thế đâu!” Thẩm Thiên Ca đe dọa. Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
“Chuyện này không cần cô phải bận tâm.”
Thẩm Thiên Trường nói xong không thèm để ý đến Thẩm Thiên Ca nữa mà đi thẳng về phòng chốt cửa lại.
Thẩm Thiên Vũ thấy Thẩm Thiên Trường đi khỏi bèn vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Thiên Ca: “Chị Cả, em đã nói với chị từ sớm là Thẩm Thiên Trường đó không đơn giản như vẻ ngoài của chị ta đâu, chị không thể cứ khách sáo với chị ta mãi như thế được.”
Thẩm Thiên Ca siết chặt tay, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định. Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Sở Nam Tuyển, nở nụ cười ngọt ngào: “Đàn anh, không biết tuần này anh có rảnh không?”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường dửng dưng: “Không cần đâu, tôi uống sữa là được rồi.” Nói xong cô bèn rời khỏi bếp.
Mới đi đến cửa phòng ăn thì lại bị Thẩm Thiên Ca chặn lại: “Bánh kem rất ngon đấy, cô thật sự không muốn thử một chút sao?”
Thẩm Thiên Vũ lập tức hiểu ý đồ của Thẩm Thiên Ca. Cô ta mở tủ lạnh lấy một chiếc bánh kem đưa đến trước mặt Thẩm Thiên Trường: “Chị Hai, bánh kem này thật sự ngon lắm, nếu chị Cả đã đặc biệt mua về rồi thì chị hãy ăn thử một miếng đi.” Nói xong còn cố ý đưa bánh kem đến miệng Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường cau mày rồi quay đầu sang một bên: “Tôi không ăn!”
“Chị Hai, chị ăn một miếng thôi, để coi như không phụ lòng tốt của chị Cả.” Thẩm Thiên Vũ dùng bàn tay còn lại kéo cánh tay Thẩm Thiên Trường, bàn tay cầm bánh kem lại muốn đưa lên miệng Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Ca cũng tóm lấy cánh tay còn lại của Thẩm Thiên Trường, nhất thời Thẩm Thiên Trường bị hai người họ giữ chặt, bọn họ nhất định bắt cô phải ăn chiếc bánh kem này bằng được.
Sự nhẫn nại của Thẩm Thiên Trường đã lên đến cực hạn, cô bất ngờ dùng sức lùi về phía sau mấy bước thẳng tay hất tay của Thẩm Thiên Vũ ra, còn thuận tay đánh bay chiếc bánh kem đang ở tay còn lại của cô ta rơi xuống đất.
“Thẩm Thiên Ca, các người biết rõ hơn ai hết nguyên nhân vì sao tôi không ăn bánh kem, cho nên không cần dùng loại thủ đoạn thấp kém như thế này để đối phó với tôi đâu!”
Nguyên nhân Thẩm Thiên Trường không ăn bánh kem cũng là người nhà họ Thẩm ban cho!
Chỉ vì năm đầu tiên bước vào nhà họ Thẩm, sau buổi tiệc sinh nhật của Thẩm Thiên Ca, Thẩm Thiên Trường có ăn một miếng bánh kem thừa trong bếp. Nhưng Vương Tiểu Lan lại nói rằng Thẩm Thiên Trường ăn vụng, nhân lúc Thẩm Tinh Như không có nhà, bà ta đã ép Thẩm Thiên Trường ăn hết ba chiếc bánh sinh nhật. Lúc đó Thẩm Thiên Trường mới tám tuổi, vì không có cách nào phản kháng cho nên đã cố gắng nuốt hết ba chiếc bánh đó, cuối cùng dạ dày không chịu nổi nữa nên đã nôn ra hết.
Từ đó về sau, Thẩm Thiên Trường nảy sinh ra cảm giác hoàn toàn chán ghét đối với bánh kem, lúc nghiêm trọng nhất, chỉ cần ngửi thấy mùi bánh kem là cô sẽ nôn, sau đó cô dần dần khắc phục được một chút nhưng vẫn không thể nào ăn bánh kem được nữa.
Thẩm Thiên Vũ thấy Thẩm Thiên Trường đánh bay chiếc bánh kem xuống đất thì căm hận mở miệng: “Thẩm Thiên Trường, chị thì có gì ghê gớm chứ, chẳng qua cũng chỉ là người bị anh ta vứt bỏ... Chị làm cái gì vậy?”
Thẩm Thiên Trường đột nhiên áp sát vào Thẩm Thiên Vũ, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Thẩm Thiên Vũ, có phải cô đã quên hôm đó rơi xuống nước thế nào rồi không?”
Thẩm Thiên Vũ nhớ lại ngày hôm đó Thẩm Thiên Trường kéo mình cũng nhảy xuống hồ thì không khỏi sợ hãi, không biết người phụ nữ điên này lại muốn giở trò gì nên nhất thời ngậm miệng lại.
Thẩm Thiên Trường thấy cô ta không nói gì nữa bèn quay người ra khỏi phòng ăn.
“Thẩm Thiên Trường, hóa ra cô ở bên Lục Chi Cửu chỉ vì muốn lấy tiền của anh ấy để ném vào mặt nhà họ Thẩm.” Thẩm Thiên Ca nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thiên Trường rồi bất ngờ lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường dừng bước, khuôn mặt cô hiện lên sự châm chọc: “Cô cũng hiểu tôi đó chứ.”
“Anh ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đùa bỡn tình cảm của anh ấy như thế đâu!” Thẩm Thiên Ca đe dọa. Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
“Chuyện này không cần cô phải bận tâm.”
Thẩm Thiên Trường nói xong không thèm để ý đến Thẩm Thiên Ca nữa mà đi thẳng về phòng chốt cửa lại.
Thẩm Thiên Vũ thấy Thẩm Thiên Trường đi khỏi bèn vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Thiên Ca: “Chị Cả, em đã nói với chị từ sớm là Thẩm Thiên Trường đó không đơn giản như vẻ ngoài của chị ta đâu, chị không thể cứ khách sáo với chị ta mãi như thế được.”
Thẩm Thiên Ca siết chặt tay, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định. Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Sở Nam Tuyển, nở nụ cười ngọt ngào: “Đàn anh, không biết tuần này anh có rảnh không?”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 70 THỦ ĐOẠN THẤP HÈN
Thẩm Thiên Trường dửng dưng: “Không cần đâu, tôi uống sữa là được rồi.” Nói xong cô bèn rời khỏi bếp.
Mới đi đến cửa phòng ăn thì lại bị Thẩm Thiên Ca chặn lại: “Bánh kem rất ngon đấy, cô thật sự không muốn thử một chút sao?”
Thẩm Thiên Vũ lập tức hiểu ý đồ của Thẩm Thiên Ca. Cô ta mở tủ lạnh lấy một chiếc bánh kem đưa đến trước mặt Thẩm Thiên Trường: “Chị Hai, bánh kem này thật sự ngon lắm, nếu chị Cả đã đặc biệt mua về rồi thì chị hãy ăn thử một miếng đi.” Nói xong còn cố ý đưa bánh kem đến miệng Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường cau mày rồi quay đầu sang một bên: “Tôi không ăn!”
“Chị Hai, chị ăn một miếng thôi, để coi như không phụ lòng tốt của chị Cả.” Thẩm Thiên Vũ dùng bàn tay còn lại kéo cánh tay Thẩm Thiên Trường, bàn tay cầm bánh kem lại muốn đưa lên miệng Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Ca cũng tóm lấy cánh tay còn lại của Thẩm Thiên Trường, nhất thời Thẩm Thiên Trường bị hai người họ giữ chặt, bọn họ nhất định bắt cô phải ăn chiếc bánh kem này bằng được.
Sự nhẫn nại của Thẩm Thiên Trường đã lên đến cực hạn, cô bất ngờ dùng sức lùi về phía sau mấy bước thẳng tay hất tay của Thẩm Thiên Vũ ra, còn thuận tay đánh bay chiếc bánh kem đang ở tay còn lại của cô ta rơi xuống đất.
“Thẩm Thiên Ca, các người biết rõ hơn ai hết nguyên nhân vì sao tôi không ăn bánh kem, cho nên không cần dùng loại thủ đoạn thấp kém như thế này để đối phó với tôi đâu!”
Nguyên nhân Thẩm Thiên Trường không ăn bánh kem cũng là người nhà họ Thẩm ban cho!
Chỉ vì năm đầu tiên bước vào nhà họ Thẩm, sau buổi tiệc sinh nhật của Thẩm Thiên Ca, Thẩm Thiên Trường có ăn một miếng bánh kem thừa trong bếp. Nhưng Vương Tiểu Lan lại nói rằng Thẩm Thiên Trường ăn vụng, nhân lúc Thẩm Tinh Như không có nhà, bà ta đã ép Thẩm Thiên Trường ăn hết ba chiếc bánh sinh nhật. Lúc đó Thẩm Thiên Trường mới tám tuổi, vì không có cách nào phản kháng cho nên đã cố gắng nuốt hết ba chiếc bánh đó, cuối cùng dạ dày không chịu nổi nữa nên đã nôn ra hết.
Từ đó về sau, Thẩm Thiên Trường nảy sinh ra cảm giác hoàn toàn chán ghét đối với bánh kem, lúc nghiêm trọng nhất, chỉ cần ngửi thấy mùi bánh kem là cô sẽ nôn, sau đó cô dần dần khắc phục được một chút nhưng vẫn không thể nào ăn bánh kem được nữa.
Thẩm Thiên Vũ thấy Thẩm Thiên Trường đánh bay chiếc bánh kem xuống đất thì căm hận mở miệng: “Thẩm Thiên Trường, chị thì có gì ghê gớm chứ, chẳng qua cũng chỉ là người bị anh ta vứt bỏ... Chị làm cái gì vậy?”
Thẩm Thiên Trường đột nhiên áp sát vào Thẩm Thiên Vũ, khóe môi nở nụ cười nhạt: “Thẩm Thiên Vũ, có phải cô đã quên hôm đó rơi xuống nước thế nào rồi không?”
Thẩm Thiên Vũ nhớ lại ngày hôm đó Thẩm Thiên Trường kéo mình cũng nhảy xuống hồ thì không khỏi sợ hãi, không biết người phụ nữ điên này lại muốn giở trò gì nên nhất thời ngậm miệng lại.
Thẩm Thiên Trường thấy cô ta không nói gì nữa bèn quay người ra khỏi phòng ăn.
“Thẩm Thiên Trường, hóa ra cô ở bên Lục Chi Cửu chỉ vì muốn lấy tiền của anh ấy để ném vào mặt nhà họ Thẩm.” Thẩm Thiên Ca nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thiên Trường rồi bất ngờ lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường dừng bước, khuôn mặt cô hiện lên sự châm chọc: “Cô cũng hiểu tôi đó chứ.”
“Anh ấy tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ đùa bỡn tình cảm của anh ấy như thế đâu!” Thẩm Thiên Ca đe dọa. Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
“Chuyện này không cần cô phải bận tâm.”
Thẩm Thiên Trường nói xong không thèm để ý đến Thẩm Thiên Ca nữa mà đi thẳng về phòng chốt cửa lại.
Thẩm Thiên Vũ thấy Thẩm Thiên Trường đi khỏi bèn vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Thiên Ca: “Chị Cả, em đã nói với chị từ sớm là Thẩm Thiên Trường đó không đơn giản như vẻ ngoài của chị ta đâu, chị không thể cứ khách sáo với chị ta mãi như thế được.”
Thẩm Thiên Ca siết chặt tay, trong lòng âm thầm đưa ra quyết định. Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Sở Nam Tuyển, nở nụ cười ngọt ngào: “Đàn anh, không biết tuần này anh có rảnh không?”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn