Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Khi Ngưu Manh, Trần Lạc giục xe ngựa chạy đến quảng trường truyền tống thì chỗ này đã đông nghẹt người. Trần Lạc nhìn lên trời, lại ngó đám đông, nóng chảy mỡ.
Trần Lạc than thở:
- Theo ta được biết ma thú triều bái sẽ kéo dài mấy tháng, mọi người có cần như vậy không?
Ngưu Manh nói:
- Lần trước ma thú triều bái Tùng Lâm Tiểu Linh Giới là khoảng mười năm trước, lần này khó khăn lắm mới có nên mọi người rất hưng phấn. Ngươi không thấy Vinh Diệu đoàn lớn nhỏ trong thành đều đến sao?
Thời đại này người người tu luyện, thế giới trận pháp phổ biến, tài nguyên là một loại tài phú. Vinh Diệu đoàn có nhiệm vụ đi tìm kiếm những tài phú này, vinh diệu giả là chức nghiệp phổ biến và cũng nhiều nhất Huyền Hoàng thế giới. Một người bình thường từ lúc nhập học đến tu hành, vào học phủ cao đẳng tiến tu, sau khi tiến tu xong nếu không có tài năng đặc biệt thì đa số sẽ tham gia vào Vinh Diệu đoàn để kiếm sống.
- Trần Lạc, ngươi biết không? Giấc mơ của ta là trở thành một vinh diệu giả cường đại.
Ngưu Manh nhìn đám vinh diệu giả của Vinh Diệu đoàn, biểu tình đầy hâm mộ. Từ nhỏ Ngưu Manh đã thích nghe kể về vinh diệu giả mạo hiểm, cực kỳ tôn sùng.
Ngưu Manh hỏi:
- Còn ngươi? Ngươi có giấc mơ gì không?
- Giấc mơ sao...
Trần Lạc cởi nút áo, cầm cây quạt huơ mạnh. Bây giờ Trần Lạc chỉ muốn vào Trung Ương học phủ, tìm cách mở kho báu ra, nhìn xem bí mật lớn nhất thế giới mà sư phụ nói là cái gì, điều này đại khái cũng xem như là giấc mơ.
Trần Lạc cười nói:
- Giấc mơ của ta sao, là thi vào Trung Ương học phủ.
- Trung Ương học phủ...
Ngưu Manh bĩu môi, thi đậu Trung Ương học phủ là giấc mơ của mỗi một Ngưu Manh, lúc trước gã cũng nghĩ như vậy. Nhưng từ khi Ngưu Manh mở bảy mạch mà mãi không mở ra linh hải được, gã biết đời này đã không có khả năng thi vào Trung Ương học phủ.
Thứ tự vào truyền tống trận là xếp hàng trước sau. Trần Lạc nhìn đằng trước xếp hàng dài như mình rồng, nghĩ phải xếp cỡ mấy canh giờ mới xong.
Phía sau có tiếng xôn xao, Ngưu Manh nhìn qua. Một đội khoảng hai trăm người rầm rộ đi tới, những người này trông không lớn tuổi, mặc trang phục giống nhau, y phục màu vàng nhạt. Nhiều người nhận ra kiểu áo đó, bọn họ là học đồ của Tiểu La Thiên học viện.
- Tiểu La Thiên học viện không uổng là học viện xếp thứ ba trong Kim Thủy Vực, ngay cả ma thú triều bái đều dám mang hai trăm học đồ rèn luyện, bọn họ không lo học đồ gặp nguy hiểm sao?
- Ngươi nghĩ ba mươi vị lão sư dẫn đội là bao cỏ sao? Các lão sư đó đều là vu sư trung cấp, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, dư sức bảo vệ đám học đồ này. Ngươi không thấy mười hai vị trận sư mặc áo trắng kia sao? Bọn họ là trận sư được Tiểu La Thiên học viện thuêm có họ ở, đám học đồ nghe theo chỉ huy thì tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.
- Huống chi trong đám học đồ có nhiều người không yếu. Đó, có năm học đồ cao cấp của Tiểu La Thiên học viện, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Phương Hồng Quang, Bạch Kiếm, Vạn Lập Quần. Bọn họ đều là người nổi bật, thực lực không tầm thường.
Như mọi người bàn tán, Tiểu La Thiên học viện dẫn dắt hai trăm học đồ đến Tùng Lâm Tiểu Linh Giới rèn luyện. Có ba mươi lão sư dẫn đội, Vương Khắc lão sư đều nằm trong số đó, mười hai linh trận sư đi theo vòng ngoài, trận thế rất mạnh.
- Trần Lạc!
Không biết là ai kêu lên, nhiều học đồ Tiểu La Thiên học viện nhìn ngó khắp nơi. Khi bọn họ tập trung vào thiếu niên áo lam ngồi trên xe ngựa cũ nát thì ánh mắt sắc bén lên. Cái gọi là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, lúc trước Trần Lạc ở trên đài đá xanh dùng thực lực tuyệt đối đè ép Cao Phi, Trác Vệ Đông làm Tiểu La Thiên học viện bị nhục. Bọn họ là học đồ của Tiểu La Thiên học viện nên đương nhiên xem Trần Lạc là kẻ thù.
Đặc biệt là Cao Phi, Trác Vệ Đông khi trông thấy Trần Lạc thì mắt đỏ rực, hận không thể lập tức xông tới xé xách thiếu niên áo lam làm bọn họ mất mặt ra hai, ba mảnh. Hai người đó còn đỡ, khi Diệp Thanh thấy Trần Lạc thì mặt trắng bệch, người run rẩy, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
- Thanh nhi sư muội, đừng xúc động, có nhiều người ở đây, đừng làm mất hình tượng của mình.
Đinh Tử Hiên đứng bên cạnh thấy Diệp Thanh khác lạ vội khuyên:
- Huống chi viện trưởng dặn chúng ta đừng gây hấn với Trần Lạc.
- Viện trưởng hối hận, muốn Trần Lạc quay về Tiểu La Thiên học viện?
Diệp Thanh vĩnh viễn không thể quên Trần Lạc mang đến nhục nhã cho nàng trên đài đá xanh, nàng thề phải khiến hắn trả giá đắt.
Đinh Tử Hiên không đáp, ngầm thừa nhận.
Đinh Tử Hiên vội nói:
- Các lão sư trong học viện có một nửa đồng ý Trần Lạc quay về, số đông khác thì phản đối. Ta có hỏi thăm Lý chấp sự, tạm thời viện trưởng chưa quyết định.
- Lý chấp sự có ý gì?
Đinh Tử Hiên cười nói:
- Lý chấp sự nói với ta là tuyệt đối sẽ không cho phép Trần Lạc quay về Tiểu La Thiên học viện, nếu Lý chấp sự không đồng ý thì chuyện này không thành được. Hội thi Kim Thủy Vực bốn tháng sau sư muội có thể dạy hắn bài học nhớ đời.
- Được, bốn tháng thì bốn tháng, Diệp Thanh ta chờ được. Khi đó phải khiến hắn quỳ dưới đất van xin ta!
Mắt Diệp Thanh độc ác như rắn nhìn Trần Lạc chằm chằm, nàng hít sâu đè nén giận dữ.
Trong học đồ Tiểu La Thiên học viện có một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi đi hướng Trần Lạc.
Thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo, lưng congx trường kiếm. Ngựa dừng bước bên cạnh xe ngựa, thiếu niên trên cao nhìn xuống Trần Lạc ngồi trước xe ngựa.
Thiếu niên kiêu ngạo nói:
- Trần Lạc, ngươi có nhớ Bạch Kiếm ta không?
Trần Lạc phe phẩy quạt nhìn thiếu niên. Bạch Kiếm? Trần Lạc không có ấn tượng.
- Ta không biết là ngươi thật sự không nhớ hay giả bộ, không quan trọng với ta, ta không để ý. Ta có nghe nói chuyện liên quan trên đài đá xanh.
Bạch Kiếm tiếp tục bảo:
- Ngươi nên thấy mừng vì viện trưởng ra lệnh các học đồ không được đánh nhau riêng với ngươi, nếu không thì hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi biết cái gì mới là linh lực biến dị thật sự. Nhưng ta tin sớm muộn gì ngày này sẽ đến, trong hội thi Kim Thủy Vực mấy tháng sau ta sẽ cho ngươi mở mắt!
Trần Lạc nhìn thiếu niên trên Bạch Kiếm cưỡi ngựa rời đi, hắn nhíu chặt mày. Trần Lạc biết ngày thường hay đi ra ngoài, chỉ khi Tiểu La Thiên học viện tổ chức thi kiểm tra mới xuất hiện nên ít khi giao lưu cùng học viện, không được người thích nhưng không đến nỗi kém vậy đi? Sao bây giờ đám Tiểu La Thiên học viện ai cũng gai mắt hắn?
- Tên này là ai?
Trần Lạc vắt óc nghĩ, thật sự không nhớ cái tên Bạch Kiếm.
- Ngươi không biết sao?
Ngưu Manh không thể hiểu nổi tại sao Trần Lạc không biết mặt học đồ Tiểu La Thiên học viện Bạch Kiếm nổi tiếng như cồn.
Ngưu Manh ngẫm nghĩ, nói:
- Ngươi không biết hắn cũng đúng, hai năm trước hắn từ học viện khác chuyển vào Tiểu La Thiên học viện, khi đó người...
Trần Lạc hiểu ra, mới rồi hắn còn bực mình là dù hắn không quen thuộc học đồ cao cấp của Tiểu La Thiên học viện nhưng đều có ấn tượng.
Trần Lạc than thở:
- Theo ta được biết ma thú triều bái sẽ kéo dài mấy tháng, mọi người có cần như vậy không?
Ngưu Manh nói:
- Lần trước ma thú triều bái Tùng Lâm Tiểu Linh Giới là khoảng mười năm trước, lần này khó khăn lắm mới có nên mọi người rất hưng phấn. Ngươi không thấy Vinh Diệu đoàn lớn nhỏ trong thành đều đến sao?
Thời đại này người người tu luyện, thế giới trận pháp phổ biến, tài nguyên là một loại tài phú. Vinh Diệu đoàn có nhiệm vụ đi tìm kiếm những tài phú này, vinh diệu giả là chức nghiệp phổ biến và cũng nhiều nhất Huyền Hoàng thế giới. Một người bình thường từ lúc nhập học đến tu hành, vào học phủ cao đẳng tiến tu, sau khi tiến tu xong nếu không có tài năng đặc biệt thì đa số sẽ tham gia vào Vinh Diệu đoàn để kiếm sống.
- Trần Lạc, ngươi biết không? Giấc mơ của ta là trở thành một vinh diệu giả cường đại.
Ngưu Manh nhìn đám vinh diệu giả của Vinh Diệu đoàn, biểu tình đầy hâm mộ. Từ nhỏ Ngưu Manh đã thích nghe kể về vinh diệu giả mạo hiểm, cực kỳ tôn sùng.
Ngưu Manh hỏi:
- Còn ngươi? Ngươi có giấc mơ gì không?
- Giấc mơ sao...
Trần Lạc cởi nút áo, cầm cây quạt huơ mạnh. Bây giờ Trần Lạc chỉ muốn vào Trung Ương học phủ, tìm cách mở kho báu ra, nhìn xem bí mật lớn nhất thế giới mà sư phụ nói là cái gì, điều này đại khái cũng xem như là giấc mơ.
Trần Lạc cười nói:
- Giấc mơ của ta sao, là thi vào Trung Ương học phủ.
- Trung Ương học phủ...
Ngưu Manh bĩu môi, thi đậu Trung Ương học phủ là giấc mơ của mỗi một Ngưu Manh, lúc trước gã cũng nghĩ như vậy. Nhưng từ khi Ngưu Manh mở bảy mạch mà mãi không mở ra linh hải được, gã biết đời này đã không có khả năng thi vào Trung Ương học phủ.
Thứ tự vào truyền tống trận là xếp hàng trước sau. Trần Lạc nhìn đằng trước xếp hàng dài như mình rồng, nghĩ phải xếp cỡ mấy canh giờ mới xong.
Phía sau có tiếng xôn xao, Ngưu Manh nhìn qua. Một đội khoảng hai trăm người rầm rộ đi tới, những người này trông không lớn tuổi, mặc trang phục giống nhau, y phục màu vàng nhạt. Nhiều người nhận ra kiểu áo đó, bọn họ là học đồ của Tiểu La Thiên học viện.
- Tiểu La Thiên học viện không uổng là học viện xếp thứ ba trong Kim Thủy Vực, ngay cả ma thú triều bái đều dám mang hai trăm học đồ rèn luyện, bọn họ không lo học đồ gặp nguy hiểm sao?
- Ngươi nghĩ ba mươi vị lão sư dẫn đội là bao cỏ sao? Các lão sư đó đều là vu sư trung cấp, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, dư sức bảo vệ đám học đồ này. Ngươi không thấy mười hai vị trận sư mặc áo trắng kia sao? Bọn họ là trận sư được Tiểu La Thiên học viện thuêm có họ ở, đám học đồ nghe theo chỉ huy thì tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.
- Huống chi trong đám học đồ có nhiều người không yếu. Đó, có năm học đồ cao cấp của Tiểu La Thiên học viện, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh, Phương Hồng Quang, Bạch Kiếm, Vạn Lập Quần. Bọn họ đều là người nổi bật, thực lực không tầm thường.
Như mọi người bàn tán, Tiểu La Thiên học viện dẫn dắt hai trăm học đồ đến Tùng Lâm Tiểu Linh Giới rèn luyện. Có ba mươi lão sư dẫn đội, Vương Khắc lão sư đều nằm trong số đó, mười hai linh trận sư đi theo vòng ngoài, trận thế rất mạnh.
- Trần Lạc!
Không biết là ai kêu lên, nhiều học đồ Tiểu La Thiên học viện nhìn ngó khắp nơi. Khi bọn họ tập trung vào thiếu niên áo lam ngồi trên xe ngựa cũ nát thì ánh mắt sắc bén lên. Cái gọi là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, lúc trước Trần Lạc ở trên đài đá xanh dùng thực lực tuyệt đối đè ép Cao Phi, Trác Vệ Đông làm Tiểu La Thiên học viện bị nhục. Bọn họ là học đồ của Tiểu La Thiên học viện nên đương nhiên xem Trần Lạc là kẻ thù.
Đặc biệt là Cao Phi, Trác Vệ Đông khi trông thấy Trần Lạc thì mắt đỏ rực, hận không thể lập tức xông tới xé xách thiếu niên áo lam làm bọn họ mất mặt ra hai, ba mảnh. Hai người đó còn đỡ, khi Diệp Thanh thấy Trần Lạc thì mặt trắng bệch, người run rẩy, mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
- Thanh nhi sư muội, đừng xúc động, có nhiều người ở đây, đừng làm mất hình tượng của mình.
Đinh Tử Hiên đứng bên cạnh thấy Diệp Thanh khác lạ vội khuyên:
- Huống chi viện trưởng dặn chúng ta đừng gây hấn với Trần Lạc.
- Viện trưởng hối hận, muốn Trần Lạc quay về Tiểu La Thiên học viện?
Diệp Thanh vĩnh viễn không thể quên Trần Lạc mang đến nhục nhã cho nàng trên đài đá xanh, nàng thề phải khiến hắn trả giá đắt.
Đinh Tử Hiên không đáp, ngầm thừa nhận.
Đinh Tử Hiên vội nói:
- Các lão sư trong học viện có một nửa đồng ý Trần Lạc quay về, số đông khác thì phản đối. Ta có hỏi thăm Lý chấp sự, tạm thời viện trưởng chưa quyết định.
- Lý chấp sự có ý gì?
Đinh Tử Hiên cười nói:
- Lý chấp sự nói với ta là tuyệt đối sẽ không cho phép Trần Lạc quay về Tiểu La Thiên học viện, nếu Lý chấp sự không đồng ý thì chuyện này không thành được. Hội thi Kim Thủy Vực bốn tháng sau sư muội có thể dạy hắn bài học nhớ đời.
- Được, bốn tháng thì bốn tháng, Diệp Thanh ta chờ được. Khi đó phải khiến hắn quỳ dưới đất van xin ta!
Mắt Diệp Thanh độc ác như rắn nhìn Trần Lạc chằm chằm, nàng hít sâu đè nén giận dữ.
Trong học đồ Tiểu La Thiên học viện có một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi đi hướng Trần Lạc.
Thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo, lưng congx trường kiếm. Ngựa dừng bước bên cạnh xe ngựa, thiếu niên trên cao nhìn xuống Trần Lạc ngồi trước xe ngựa.
Thiếu niên kiêu ngạo nói:
- Trần Lạc, ngươi có nhớ Bạch Kiếm ta không?
Trần Lạc phe phẩy quạt nhìn thiếu niên. Bạch Kiếm? Trần Lạc không có ấn tượng.
- Ta không biết là ngươi thật sự không nhớ hay giả bộ, không quan trọng với ta, ta không để ý. Ta có nghe nói chuyện liên quan trên đài đá xanh.
Bạch Kiếm tiếp tục bảo:
- Ngươi nên thấy mừng vì viện trưởng ra lệnh các học đồ không được đánh nhau riêng với ngươi, nếu không thì hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi biết cái gì mới là linh lực biến dị thật sự. Nhưng ta tin sớm muộn gì ngày này sẽ đến, trong hội thi Kim Thủy Vực mấy tháng sau ta sẽ cho ngươi mở mắt!
Trần Lạc nhìn thiếu niên trên Bạch Kiếm cưỡi ngựa rời đi, hắn nhíu chặt mày. Trần Lạc biết ngày thường hay đi ra ngoài, chỉ khi Tiểu La Thiên học viện tổ chức thi kiểm tra mới xuất hiện nên ít khi giao lưu cùng học viện, không được người thích nhưng không đến nỗi kém vậy đi? Sao bây giờ đám Tiểu La Thiên học viện ai cũng gai mắt hắn?
- Tên này là ai?
Trần Lạc vắt óc nghĩ, thật sự không nhớ cái tên Bạch Kiếm.
- Ngươi không biết sao?
Ngưu Manh không thể hiểu nổi tại sao Trần Lạc không biết mặt học đồ Tiểu La Thiên học viện Bạch Kiếm nổi tiếng như cồn.
Ngưu Manh ngẫm nghĩ, nói:
- Ngươi không biết hắn cũng đúng, hai năm trước hắn từ học viện khác chuyển vào Tiểu La Thiên học viện, khi đó người...
Trần Lạc hiểu ra, mới rồi hắn còn bực mình là dù hắn không quen thuộc học đồ cao cấp của Tiểu La Thiên học viện nhưng đều có ấn tượng.