Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Vốn mọi người tràn đầy mong chờ nhưng khi biết sức chiến đấu của Diệp Thanh, Bạch Kiếm tăng khủng khiếp đến như vậy thì bọn họ bắt đầu lo cho Trần Lạc.
Có lẽ Trần Lạc là một thiên tài, trong lúc bế quan sẽ tiến bộ rất lớn. Nhưng thiên tài đến đâu có thể bằng đám người Bạch Kiếm, Diệp Thanh không? Nhóm Mộ Hạo, Đinh Tử Hiên, Vạn Lập Quần đi Tiểu Phật linh Giới xem Thiên Ngộ Bia ba tháng trời, người ta khổ tu khổ luyện ba năm chưa chắc tiến bộ khoa trương như thế.
Năm ngày, còn năm ngày nữa là hội thi Kim Thủy Vực.
Nhiều người thầm lo âu, mong chờ. Đối với học đồ các học viện thì cố gắng tu luyện, tranh thủ kiếm thứ bậc tốt trong hội thi Kim Thủy Vực. Các học đồ Tiểu La Thiên học viện như vậy, Tiểu Kim Câu học viện cũng giống thế. Trung Ương học phủ là truyền thuyết xa xôi không thể với tới, thậm chí không hy vọng thi vào học phủ cao đẳng khác. Nếu trong hội thi Kim Thủy Vực kiếm một thứ hạng không tệ thì tương lai ra ngoài có thể vào Vinh Diệu đoàn hơi nổi danh một chút.
Ngày hôm nay.
Mặt trời lặn hướng tây, các học đồ Tiểu Kim Câu học viện vất vả tu luyện suốt ngày cuối cùng được nghỉ. Ngưu Manh kéo lê cơ thể mệt mỏi qay về sân, mới đén cửa chợt thấy một thiếu niên áo lam nằm trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt sưởi ánh hoàng hôn.
- Trần Lạc?
Ngưu Manh trông thấy Trần Lạc đầu tiên là giật mình, sau đó cười tươi chạy tới gần.
Ngưu Manh hỏi:
- Ngươi trở về khi nào?
- Mới về mấy canh giờ.
Trần Lạc là bằng hữu duy nhất Trần Lạc thổ lộ nỗi lòng trong Trường Tín thành. Ở trong lòng Ngưu Manh đã xem Trần Lạc là tri âm. Hai người tò chuyện một lúc, hỏi thăm tình huống của nhau. Tuy Ngưu Manh cũng khắc khổ tu luyện nhưng gã không thể mở ra linh hải. Trần Lạc thấy tình huống của Ngưu Manh rất lạ, hắn suy đoán có phải gã cũng bị giống như mình không? Trần Lạc hỏi xong mới biết lý do. Bảy linh mạch của Ngưu Manh vẫn luôn gắn liền với nhau nhưng không cách nào mở linh hải, Trần Lạc chịu bó tay.
- Phải rồi.
Ngưu Manh chợt nhớ điều gì, nói:
- Khi ngươi bế quan không bao lâu sau thì Đồ viện trưởng cứ tìm ngươi mãi.
- Đồ lão đầu nhi? Kiếm ta làm gì?
Ngưu Manh lắc đầu ý bảo không biết, tiếp tục bảo:
- Trừ Đồ viện trưởng ra có người hình như họ Úy tìm mấy lần.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Có lẽ là lão Úy chẳng lẽ hắn đi xa đã về? Không biết lão Úy tìm ta có chuyện gì.
Ngưu Manh định nói gì thêm thì ngoài sân vang tiếng chửi.
- Tiểu tử thối, rốt cuộc chịu về. Ngươi có biết là hai tháng nay gia gia tìm ngươi vất vả cỡ nào không?
Người đến chính là một lão nhân, bề ngoài là một sang trọng, lịch sự. Lão nhân mặc trường bào trận sư, mặt ngoài nhìn rất có uy nghiêm nhưng há mồm thì hùng hổ, không phải Đồ Khai Nguyên thì là ai? Ngưu Manh cung kính chào Đồ Khai Nguyên, Đồ lão đầu nhi gật đầu rồi quay sang trừng Trần Lạc.
Đồ Khai Nguyên hỏi:
- Tiểu tử này, hai tháng nay ngươi chạy đi đâu?
- Thì bế quan.
- Bế quan? Ở đâu?
- Tiểu tùng lâm.
Đồ Khai Nguyên bĩu môi:
- Thì ra bế trong tiểu tùng lâm, hèn gì lão phu tìm khắp Trường Tín thành không thấy bóng dáng ngươi đâu.
Đồ Khai Nguyên cốc đầu Trần Lạc, nói thẳng:
- Tiểu tử to gan quá, bây giờ là thời kỳ ma thú triều bái trong tiểu tùng lâm, ngươi dám đi vào đó bế quan.
Trần Lạc nhún vai.
- Bế quan có hiệu quả gì không? Đả thông bảy linh mạch chưa?
- Thông.
- Tiểu tử giỏi, giỏi, giỏi!
Trần Lạc đả thông bảy linh mạch trong thời gian ngắn ngủi khiến Đồ Khai Nguyên mừng rỡ, tủy hỏi:
- Đã mở linh hải chưa?
Bảy linh mạch biến dị thì xác suất mở linh hải biến dị rất lớn. Một khi mở ra linh hải biến dị thì xác suất đậu Trung Ương học phủ càng lớn. Thấy Trần Lạc lắc đầu, Đồ Khai Nguyên thất vọng.
Đồ Khai Nguyên vỗ vai Trần Lạc, an ủi:
- Ngươi có thể đả thông bảy linh mạch biến dị đã là giỏi, mở ra linh hải biến dị khó khăn hơn linh hải bình thường rất nhiều. Ta tin tưởng trước cuộc thi Trung Ương học phủ đến chắc chắn ngươi sẽ làm được.
- Đương nhiên.
Người gặp việc vui tinh thần sáng sủa, bây giờ Trần Lạc có mười linh mạch nên tâm tình rất vui vẻ.
- A! Cái kia... Ngưu Manh, lúc này tới giờ ăn cơm chiều rồi, ngươi đi ăn trước, ta tâm sự với tiểu tử Trần Lạc một chút.
Ngưu Manh khẽ dạ, ngoan ngoãn ra khỏi sân.
- Tiểu tử, có một việc ta muốn nói với ngươi.
Đồ lão đầu nhi ngồi trên ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn Trần Lạc.
Đồ Khai Nguyên phát hiện có điều không đúng, giả vờ tức giận nạt:
- Tiểu tử nhà ngươi không biết tôn trọng lão nhân gia sao? Lăn xuống dưới để gia gia ngồi trên cao!
Không đợi Trần Lạc đáp lại Đồ lão đầu nhi đã vươn tay kéo hắn xuống.
Trần Lạc bất đắc dĩ đành ngồi trên ghế nhỏ.
Đồ Khai Nguyên bắt chéo chân, cắn hạt dưa của Trần Lạc, khom lưng, thò đầu ra.
Đồ lão đầu nhi nói:
- Ngày mai ngươi đi Trường Hồng trận tháp một chuyến, chỗ đó có một trận pháp hư, ngươi đi sửa.
- Trường Hồng trận tháp?
Trần Lạc có chút ấn tượng, hình như là đại Trung Xu trận tháp có khắp Kim Thủy Vực. Nhưng bây giờ trong đầu Trần Lạc toàn là chuyện mười linh mạch, không rảnh tu sửa trận pháp gì đó.
Trần Lạc dứt khoát từ chối:
- Trận tháp của lão có nhiều trận sư như vậy phái ai đi chẳng được, cần gì tìm ta?
- Lạc tiểu tử, nếu đám trận sư trận tháp của gia gia biết sửa thì gia gia sẽ tìm ngươi sao?
Đồ Khai Nguyên bực mình nói:
- Ngươi còn nhớ lục hợp khiên dẫn trận ba năm trước ngươi bày ra trong Trường Hồng trận tháp không?
- Ba năm trước? Lục hợp khiên dẫn trận?
Trần Lạc nhớ mang máng, cười gật đầu, nói:
- Tất nhiên là nhớ, ba năm trước lão gài ta làm ta thua, theo lời lão đi Trường Hồng trận tháp hỗ trợ bày một khiên dẫn trận cho lão tình nhân của lão.
- Lão tình nhân gì, tiểu tử thối! Ngươi nói lại đàng hoàng cho gia gia!
Đồ lão đầu nhi kéo tai Trần Lạc lên, hắn đau la oai oái.
Trần Lạc cầu xin:
- Ui da, ta nói sai rồi, không phải lão tình nhân của lão, là Mai tháp chủ đáng kính, không, là Mai đại mỹ nữ xinh đẹp lương thiện...
- Hừ!
Nghe Trần Lạc nói nhiều lời hay Đồ lão đầu nhi mới vừa lòng thả tay ra.
- Năm xưa Mai tháp chủ tốt với ngươi biết mấy, chỉ gặp ngươi một lần đã thân còn hơn tôn tử ruột. Sao tiểu tử nhà ngươi có thể nói xấu nàng?
Trần Lạc xoa tai, bất đắc dĩ lắc đầu. Trần Lạc nhớ rõ Trường Hồng trận tháp có một Mai bà bà tuổi cỡ Đồ lão đầu nhi, tuy Đồ Khai Nguyên chưa từng thừa nhận nhưng Trần Lạc biết lão và bà già đó có gian tình. Nói đến thì Đồ lão đầu nhi nói cũng đúng, lúc trước Mai tháp chủ rất nhiệt tình với Trần Lạc, đòi nhận làm cháu nuôi. Trần Lạc từ chối, Mai bà bà đòi gả đồ đệ cho hắn hù hắn sợ muốn chết. Cuối cùng Trần Lạc dùng mấy quyển sách trận pháp quý giá hối lộ Đồ lão đầu nhi xin lão đừng nói ra thân phận của hắn, miễn cưỡng tránh thoát một kiếp
Có lẽ Trần Lạc là một thiên tài, trong lúc bế quan sẽ tiến bộ rất lớn. Nhưng thiên tài đến đâu có thể bằng đám người Bạch Kiếm, Diệp Thanh không? Nhóm Mộ Hạo, Đinh Tử Hiên, Vạn Lập Quần đi Tiểu Phật linh Giới xem Thiên Ngộ Bia ba tháng trời, người ta khổ tu khổ luyện ba năm chưa chắc tiến bộ khoa trương như thế.
Năm ngày, còn năm ngày nữa là hội thi Kim Thủy Vực.
Nhiều người thầm lo âu, mong chờ. Đối với học đồ các học viện thì cố gắng tu luyện, tranh thủ kiếm thứ bậc tốt trong hội thi Kim Thủy Vực. Các học đồ Tiểu La Thiên học viện như vậy, Tiểu Kim Câu học viện cũng giống thế. Trung Ương học phủ là truyền thuyết xa xôi không thể với tới, thậm chí không hy vọng thi vào học phủ cao đẳng khác. Nếu trong hội thi Kim Thủy Vực kiếm một thứ hạng không tệ thì tương lai ra ngoài có thể vào Vinh Diệu đoàn hơi nổi danh một chút.
Ngày hôm nay.
Mặt trời lặn hướng tây, các học đồ Tiểu Kim Câu học viện vất vả tu luyện suốt ngày cuối cùng được nghỉ. Ngưu Manh kéo lê cơ thể mệt mỏi qay về sân, mới đén cửa chợt thấy một thiếu niên áo lam nằm trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt sưởi ánh hoàng hôn.
- Trần Lạc?
Ngưu Manh trông thấy Trần Lạc đầu tiên là giật mình, sau đó cười tươi chạy tới gần.
Ngưu Manh hỏi:
- Ngươi trở về khi nào?
- Mới về mấy canh giờ.
Trần Lạc là bằng hữu duy nhất Trần Lạc thổ lộ nỗi lòng trong Trường Tín thành. Ở trong lòng Ngưu Manh đã xem Trần Lạc là tri âm. Hai người tò chuyện một lúc, hỏi thăm tình huống của nhau. Tuy Ngưu Manh cũng khắc khổ tu luyện nhưng gã không thể mở ra linh hải. Trần Lạc thấy tình huống của Ngưu Manh rất lạ, hắn suy đoán có phải gã cũng bị giống như mình không? Trần Lạc hỏi xong mới biết lý do. Bảy linh mạch của Ngưu Manh vẫn luôn gắn liền với nhau nhưng không cách nào mở linh hải, Trần Lạc chịu bó tay.
- Phải rồi.
Ngưu Manh chợt nhớ điều gì, nói:
- Khi ngươi bế quan không bao lâu sau thì Đồ viện trưởng cứ tìm ngươi mãi.
- Đồ lão đầu nhi? Kiếm ta làm gì?
Ngưu Manh lắc đầu ý bảo không biết, tiếp tục bảo:
- Trừ Đồ viện trưởng ra có người hình như họ Úy tìm mấy lần.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Có lẽ là lão Úy chẳng lẽ hắn đi xa đã về? Không biết lão Úy tìm ta có chuyện gì.
Ngưu Manh định nói gì thêm thì ngoài sân vang tiếng chửi.
- Tiểu tử thối, rốt cuộc chịu về. Ngươi có biết là hai tháng nay gia gia tìm ngươi vất vả cỡ nào không?
Người đến chính là một lão nhân, bề ngoài là một sang trọng, lịch sự. Lão nhân mặc trường bào trận sư, mặt ngoài nhìn rất có uy nghiêm nhưng há mồm thì hùng hổ, không phải Đồ Khai Nguyên thì là ai? Ngưu Manh cung kính chào Đồ Khai Nguyên, Đồ lão đầu nhi gật đầu rồi quay sang trừng Trần Lạc.
Đồ Khai Nguyên hỏi:
- Tiểu tử này, hai tháng nay ngươi chạy đi đâu?
- Thì bế quan.
- Bế quan? Ở đâu?
- Tiểu tùng lâm.
Đồ Khai Nguyên bĩu môi:
- Thì ra bế trong tiểu tùng lâm, hèn gì lão phu tìm khắp Trường Tín thành không thấy bóng dáng ngươi đâu.
Đồ Khai Nguyên cốc đầu Trần Lạc, nói thẳng:
- Tiểu tử to gan quá, bây giờ là thời kỳ ma thú triều bái trong tiểu tùng lâm, ngươi dám đi vào đó bế quan.
Trần Lạc nhún vai.
- Bế quan có hiệu quả gì không? Đả thông bảy linh mạch chưa?
- Thông.
- Tiểu tử giỏi, giỏi, giỏi!
Trần Lạc đả thông bảy linh mạch trong thời gian ngắn ngủi khiến Đồ Khai Nguyên mừng rỡ, tủy hỏi:
- Đã mở linh hải chưa?
Bảy linh mạch biến dị thì xác suất mở linh hải biến dị rất lớn. Một khi mở ra linh hải biến dị thì xác suất đậu Trung Ương học phủ càng lớn. Thấy Trần Lạc lắc đầu, Đồ Khai Nguyên thất vọng.
Đồ Khai Nguyên vỗ vai Trần Lạc, an ủi:
- Ngươi có thể đả thông bảy linh mạch biến dị đã là giỏi, mở ra linh hải biến dị khó khăn hơn linh hải bình thường rất nhiều. Ta tin tưởng trước cuộc thi Trung Ương học phủ đến chắc chắn ngươi sẽ làm được.
- Đương nhiên.
Người gặp việc vui tinh thần sáng sủa, bây giờ Trần Lạc có mười linh mạch nên tâm tình rất vui vẻ.
- A! Cái kia... Ngưu Manh, lúc này tới giờ ăn cơm chiều rồi, ngươi đi ăn trước, ta tâm sự với tiểu tử Trần Lạc một chút.
Ngưu Manh khẽ dạ, ngoan ngoãn ra khỏi sân.
- Tiểu tử, có một việc ta muốn nói với ngươi.
Đồ lão đầu nhi ngồi trên ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn Trần Lạc.
Đồ Khai Nguyên phát hiện có điều không đúng, giả vờ tức giận nạt:
- Tiểu tử nhà ngươi không biết tôn trọng lão nhân gia sao? Lăn xuống dưới để gia gia ngồi trên cao!
Không đợi Trần Lạc đáp lại Đồ lão đầu nhi đã vươn tay kéo hắn xuống.
Trần Lạc bất đắc dĩ đành ngồi trên ghế nhỏ.
Đồ Khai Nguyên bắt chéo chân, cắn hạt dưa của Trần Lạc, khom lưng, thò đầu ra.
Đồ lão đầu nhi nói:
- Ngày mai ngươi đi Trường Hồng trận tháp một chuyến, chỗ đó có một trận pháp hư, ngươi đi sửa.
- Trường Hồng trận tháp?
Trần Lạc có chút ấn tượng, hình như là đại Trung Xu trận tháp có khắp Kim Thủy Vực. Nhưng bây giờ trong đầu Trần Lạc toàn là chuyện mười linh mạch, không rảnh tu sửa trận pháp gì đó.
Trần Lạc dứt khoát từ chối:
- Trận tháp của lão có nhiều trận sư như vậy phái ai đi chẳng được, cần gì tìm ta?
- Lạc tiểu tử, nếu đám trận sư trận tháp của gia gia biết sửa thì gia gia sẽ tìm ngươi sao?
Đồ Khai Nguyên bực mình nói:
- Ngươi còn nhớ lục hợp khiên dẫn trận ba năm trước ngươi bày ra trong Trường Hồng trận tháp không?
- Ba năm trước? Lục hợp khiên dẫn trận?
Trần Lạc nhớ mang máng, cười gật đầu, nói:
- Tất nhiên là nhớ, ba năm trước lão gài ta làm ta thua, theo lời lão đi Trường Hồng trận tháp hỗ trợ bày một khiên dẫn trận cho lão tình nhân của lão.
- Lão tình nhân gì, tiểu tử thối! Ngươi nói lại đàng hoàng cho gia gia!
Đồ lão đầu nhi kéo tai Trần Lạc lên, hắn đau la oai oái.
Trần Lạc cầu xin:
- Ui da, ta nói sai rồi, không phải lão tình nhân của lão, là Mai tháp chủ đáng kính, không, là Mai đại mỹ nữ xinh đẹp lương thiện...
- Hừ!
Nghe Trần Lạc nói nhiều lời hay Đồ lão đầu nhi mới vừa lòng thả tay ra.
- Năm xưa Mai tháp chủ tốt với ngươi biết mấy, chỉ gặp ngươi một lần đã thân còn hơn tôn tử ruột. Sao tiểu tử nhà ngươi có thể nói xấu nàng?
Trần Lạc xoa tai, bất đắc dĩ lắc đầu. Trần Lạc nhớ rõ Trường Hồng trận tháp có một Mai bà bà tuổi cỡ Đồ lão đầu nhi, tuy Đồ Khai Nguyên chưa từng thừa nhận nhưng Trần Lạc biết lão và bà già đó có gian tình. Nói đến thì Đồ lão đầu nhi nói cũng đúng, lúc trước Mai tháp chủ rất nhiệt tình với Trần Lạc, đòi nhận làm cháu nuôi. Trần Lạc từ chối, Mai bà bà đòi gả đồ đệ cho hắn hù hắn sợ muốn chết. Cuối cùng Trần Lạc dùng mấy quyển sách trận pháp quý giá hối lộ Đồ lão đầu nhi xin lão đừng nói ra thân phận của hắn, miễn cưỡng tránh thoát một kiếp