Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107 “Ông ngồi vững đi”.
Éc éc éc …
Lũ lợn tru lên điên cuồng, tiếng la hét thảm thiết của Long Lân chìm lỉm trong tiếng lợn kêu, nhai rau ráu.
Long Lân một đời làm toàn chuyện ác, cuối cùng cũng không được chết tử tế.
Thế nhưng lũ lợn này cuối cùng cũng chết dưới loạt đạn.
Đó chính là phong cách làm việc cố hữu của Thiên Vương Thần Điện.
Làm tổn thương đến người thân cuả ta, phải giết!
Xác chết ngổn ngang trên chiến trường.
Cuối cùng, người của câu lạc bộ Hắc Long biến thành ngọn lửa lớn hừng hực…
“Bẩm báo Điện chủ, trận chiến lần này, chúng ta xuất quân ba ngàn cao thủ, tiêu diệt hoàn toàn tổng bộ câu lạc bộ Hắc Long, tiêu diệt hơn chục ngàn kẻ địch, phía ta thương vong ba mươi bảy người”.
Cuộc chiến kết thúc, Hồ Mị Nhi báo cáo kết quả với Lôi Tuấn.
“Ba mươi bảy người? Ba mươi bảy người!”
Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Chiến đấu sẽ có thương vong, cả câu lạc bộ Hắc Long cũng không xứng với mạng của ba mươi bảy anh em của tôi, cuộc chiến lần này là vì tôi mà ra, vì vậy lấy danh nghĩa của tôi, an táng tử tế cho bọn họ, người nhà của bọn họ được Thiên Vương Thần Điện cung cấp nuôi dưỡng đời đời”.
“Điện chủ yên tâm, tôi nhất định làm tốt”, Hồ Mị Nhi lập tức nói.
“Thiên Vương Thần Điện, điện chủ anh minh”.
“Thiên Vương Thần Điện, điện chủ anh minh”.
Tất cả cao thủ đứng thẳng hàng ngay ngắn, tiếng hô như sấm, vang dội hồi lâu.
“Khởi bẩm điện chủ”.
Hồ Mị Nhi lại gần nói: “Chúng tôi phát hiện ra một sơn động ở phía sau, phụ nữ và trẻ em bên trong tổng cộng có hơn hai trăm người, đều là do câu lạc bộ Hắc Long bắt cóc, xử lý thế nào?”
“Đưa bọn họ ra khỏi đó, phát tiền cho bọn họ, nói với bọn họ, bọn họ được tự do rồi”.
“Rõ”, Hồ Mị Nhi nhận được lệnh, lập tức giao phó cho thủ hạ.
“Điện chủ”.
Âu Dương Sát tiến lên nói: “Trưởng ty Tiêu Chiến đó, có lẽ cũng bỏ chạy rồi, hay là tôi đưa người qua, tuyệt đối không thể để ông ta bỏ chạy”.
“Đúng thế, ông ta gây là chuyện lớn, chắc chắn sẽ bỏ chạy”.
“Vậy tôi đi ngay”.
“Không cần đâu”.
Hồ Mị Nhi đột nhiên cười nói: “Âu Dương, tôi đã sắp xếp người đối phó ông ta rồi”.
“Tiêu Chiến là cao thủ năm sao, cô sắp xếp bao nhiêu người, đừng để ông ta chạy đấy?”, Âu Dương Sát lo lắng nói.
“Ha ha ha ha…”
Hồ Mị Nhi cười hào sảng: “Tôi đã sắp xếp hai người, Tiêu Chiến chắc chắn không sống nổi”.
Âu Dương Sát nghe lời của cô ta, liền cau chặt mày.
Ngay cả Lôi Tuấn cũng phải suy tư?
Nhưng hai người nhanh chóng mỉm cười hiểu ý.
Lôi Tuấn lắc đầu nói: “Câu lạc bộ Hắc Long bị tiêu diệt, cháy rụi hoàn toàn, chúng ta chiến thắng trở về”.
…
Sáng sớm.
Một chiếc thuyền đánh cá dừng lại ở cửa biển ẩn khuất.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc bình thường hoảng hốt chạy đến.
Người này chính là trưởng ty sở tác chiến Thành Hương Giang, Tiêu Chiến.
Vì hành động ngầm của Thiên Vương Thần Điện, chuyện Tiêu Chiến và cậu lạc bộ Hắc Long cấu kết với nhau đã bị bại lộ, hơn nữa việc ông ta tự ý dùng binh cũng bị cấp trên biết, chủ yếu nhất là ông ta đã giết hai sĩ quan cấp cao, còn liên lụy đến mạng sống của mấy trăm tinh binh.
Vì vậy Tiêu Chiến buộc phải trốn chạy.
Sắc trời ảm đạm.
Trên thuyền đánh cá có hai người đàn ông, một người đứng một người ngồi.
Người đàn ông trung niên trong đó vẻ mặt lạnh lùng, thanh niên còn lại lại tuấn tú khôi ngô.
“Mau lái thuyền đi, mau lên”.
Tiêu Chiến vừa lên thuyền đã lớn tiếng hô lên.
“Ông ngồi vững đi”.
Người đàn ông trung niên đáp lại một tiếng, thông báo cho người thanh niên khởi động thuyền.
Cùng với tiếng động cơ, thuyền đánh cá đi về phía biển sâu…
“Ha ha ha ha… ha ha ha ha…”
Tiêu Chiến thấy càng lúc càng xa đất liền, bèn nói: “Thiên Vương Thần Điện thì đã làm sao, các người tiêu diệt câu lạc bộ Hắc Long, nhưng lại không diệt được Tiêu Chiến tao, tiền của tao đã sớm chuyển đi rồi, đợi sau này tao quay về, sẽ tìm chúng mày báo thù”.
“Ông anh này đang rất vui à?”, Lý Lăng Phong cười hỏi.
“Đúng thế, chẳng lẽ ông trúng số à?”, Cao Cương cũng hỏi.
Không sai, hai người này chính là hai vị Đông Thiên Vương và Nam Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện.
Sau khi trải qua sự đeo bám không ngừng nghỉ của bọn họ, cuối cùng Hồ Mị Nhi cũng đồng ý, giao nhiệm vụ kết thúc cuộc chiến cho bọn họ.
Hai Thiên Vương vui mừng điên cuồng.
Lũ lợn tru lên điên cuồng, tiếng la hét thảm thiết của Long Lân chìm lỉm trong tiếng lợn kêu, nhai rau ráu.
Long Lân một đời làm toàn chuyện ác, cuối cùng cũng không được chết tử tế.
Thế nhưng lũ lợn này cuối cùng cũng chết dưới loạt đạn.
Đó chính là phong cách làm việc cố hữu của Thiên Vương Thần Điện.
Làm tổn thương đến người thân cuả ta, phải giết!
Xác chết ngổn ngang trên chiến trường.
Cuối cùng, người của câu lạc bộ Hắc Long biến thành ngọn lửa lớn hừng hực…
“Bẩm báo Điện chủ, trận chiến lần này, chúng ta xuất quân ba ngàn cao thủ, tiêu diệt hoàn toàn tổng bộ câu lạc bộ Hắc Long, tiêu diệt hơn chục ngàn kẻ địch, phía ta thương vong ba mươi bảy người”.
Cuộc chiến kết thúc, Hồ Mị Nhi báo cáo kết quả với Lôi Tuấn.
“Ba mươi bảy người? Ba mươi bảy người!”
Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Chiến đấu sẽ có thương vong, cả câu lạc bộ Hắc Long cũng không xứng với mạng của ba mươi bảy anh em của tôi, cuộc chiến lần này là vì tôi mà ra, vì vậy lấy danh nghĩa của tôi, an táng tử tế cho bọn họ, người nhà của bọn họ được Thiên Vương Thần Điện cung cấp nuôi dưỡng đời đời”.
“Điện chủ yên tâm, tôi nhất định làm tốt”, Hồ Mị Nhi lập tức nói.
“Thiên Vương Thần Điện, điện chủ anh minh”.
“Thiên Vương Thần Điện, điện chủ anh minh”.
Tất cả cao thủ đứng thẳng hàng ngay ngắn, tiếng hô như sấm, vang dội hồi lâu.
“Khởi bẩm điện chủ”.
Hồ Mị Nhi lại gần nói: “Chúng tôi phát hiện ra một sơn động ở phía sau, phụ nữ và trẻ em bên trong tổng cộng có hơn hai trăm người, đều là do câu lạc bộ Hắc Long bắt cóc, xử lý thế nào?”
“Đưa bọn họ ra khỏi đó, phát tiền cho bọn họ, nói với bọn họ, bọn họ được tự do rồi”.
“Rõ”, Hồ Mị Nhi nhận được lệnh, lập tức giao phó cho thủ hạ.
“Điện chủ”.
Âu Dương Sát tiến lên nói: “Trưởng ty Tiêu Chiến đó, có lẽ cũng bỏ chạy rồi, hay là tôi đưa người qua, tuyệt đối không thể để ông ta bỏ chạy”.
“Đúng thế, ông ta gây là chuyện lớn, chắc chắn sẽ bỏ chạy”.
“Vậy tôi đi ngay”.
“Không cần đâu”.
Hồ Mị Nhi đột nhiên cười nói: “Âu Dương, tôi đã sắp xếp người đối phó ông ta rồi”.
“Tiêu Chiến là cao thủ năm sao, cô sắp xếp bao nhiêu người, đừng để ông ta chạy đấy?”, Âu Dương Sát lo lắng nói.
“Ha ha ha ha…”
Hồ Mị Nhi cười hào sảng: “Tôi đã sắp xếp hai người, Tiêu Chiến chắc chắn không sống nổi”.
Âu Dương Sát nghe lời của cô ta, liền cau chặt mày.
Ngay cả Lôi Tuấn cũng phải suy tư?
Nhưng hai người nhanh chóng mỉm cười hiểu ý.
Lôi Tuấn lắc đầu nói: “Câu lạc bộ Hắc Long bị tiêu diệt, cháy rụi hoàn toàn, chúng ta chiến thắng trở về”.
…
Sáng sớm.
Một chiếc thuyền đánh cá dừng lại ở cửa biển ẩn khuất.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc bình thường hoảng hốt chạy đến.
Người này chính là trưởng ty sở tác chiến Thành Hương Giang, Tiêu Chiến.
Vì hành động ngầm của Thiên Vương Thần Điện, chuyện Tiêu Chiến và cậu lạc bộ Hắc Long cấu kết với nhau đã bị bại lộ, hơn nữa việc ông ta tự ý dùng binh cũng bị cấp trên biết, chủ yếu nhất là ông ta đã giết hai sĩ quan cấp cao, còn liên lụy đến mạng sống của mấy trăm tinh binh.
Vì vậy Tiêu Chiến buộc phải trốn chạy.
Sắc trời ảm đạm.
Trên thuyền đánh cá có hai người đàn ông, một người đứng một người ngồi.
Người đàn ông trung niên trong đó vẻ mặt lạnh lùng, thanh niên còn lại lại tuấn tú khôi ngô.
“Mau lái thuyền đi, mau lên”.
Tiêu Chiến vừa lên thuyền đã lớn tiếng hô lên.
“Ông ngồi vững đi”.
Người đàn ông trung niên đáp lại một tiếng, thông báo cho người thanh niên khởi động thuyền.
Cùng với tiếng động cơ, thuyền đánh cá đi về phía biển sâu…
“Ha ha ha ha… ha ha ha ha…”
Tiêu Chiến thấy càng lúc càng xa đất liền, bèn nói: “Thiên Vương Thần Điện thì đã làm sao, các người tiêu diệt câu lạc bộ Hắc Long, nhưng lại không diệt được Tiêu Chiến tao, tiền của tao đã sớm chuyển đi rồi, đợi sau này tao quay về, sẽ tìm chúng mày báo thù”.
“Ông anh này đang rất vui à?”, Lý Lăng Phong cười hỏi.
“Đúng thế, chẳng lẽ ông trúng số à?”, Cao Cương cũng hỏi.
Không sai, hai người này chính là hai vị Đông Thiên Vương và Nam Thiên Vương của Thiên Vương Thần Điện.
Sau khi trải qua sự đeo bám không ngừng nghỉ của bọn họ, cuối cùng Hồ Mị Nhi cũng đồng ý, giao nhiệm vụ kết thúc cuộc chiến cho bọn họ.
Hai Thiên Vương vui mừng điên cuồng.