Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108 Câu lạc bộ Hắc Long biến mất từ đây.
Bọn họ không quản ngày đêm đi đến, không mang theo một binh một sĩ.
“Hai người cười cái gì? Ai cho các người cười? Tiếp tục tăng tốc, tăng tốc…”
Tiêu Chiến rõ ràng rất tức giận với hai người ăn mặc như “ngư dân” này.
“Ha ha ha ha…”
Lý Lăng Phong cười điên cuồng nói: “Gặp chuyện vui đương nhiên phải cười rồi”.
“Tôi nói ông anh này”.
Cao Cương nói: “Tôi nhỏ tuổi, anh nhường tôi, lần này để tôi”.
“Cậu nằm mơ đi”.
Lý Lăng Phong cười hào sảng: “Ở đây là trên biển, tôi là vương biển sâu, đương nhiên phải là tôi, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, cho ông ta chết thế nào mới hay đây?”
“Anh không nói lý rồi, vùng biển này cũng không phải của anh”.
“Lắm lời, cậu còn trẻ, cơ hội còn nhiều”.
“Không được không được, phải để tôi”.
“Cậu dám, cẩn thận tôi đánh cậu”.
Hai người này anh một lời tôi một lời, khiến Tiêu Chiến cũng phải hồ đồ.
Nhưng Tiêu Chiến là trưởng ty, dù sao con mắt của ông ta cũng không tầm thường, lúc này bình tĩnh lại, mới phát hiện hai “ngư dân” này không đúng?
Khí chất của họ quá mạnh, đôi tay đầy vết chai sạn, đó là vết chai của người thường xuyên sử dụng đao súng.
“Hai người… là ai?”, Tiêu Chiến cảnh giác hỏi.
“Chúng tôi ấy à?”
Cao Cương cười nói: “Chúng tôi không có bản lĩnh gì, chỉ là chân sai vặt của Thiên Vương Thần Điện thôi”.
“Hai người là người của Thiên Vương Thần Điện?”
Tiêu Chiến lập tức rút súng ngắn ra, lớn tiếng quát: “Khốn khiếp, Thiên Vương Thần Điện chúng mày cũng thật ngông cuồng quá, lại chỉ phải hai người đến giết tao? Tao là cao thủ cấp năm, không muốn chết thì chảy xuống biển đi”.
“Cao Cương, ông ta bảo tôi nhảy xuống biển?”, Lý Lăng Phong không nhịn được cười nói.
“Bảo anh nhảy thì anh nhảy đi”, Cao Cương cười nói.
“Nhảy thì nhảy”.
Lý Lăng Phong vụt người nhảy xuống, liền sau đó, người đã rơi vào trong biển.
Thuyền đánh cá lúc này đã dừng lại.
Tiêu Chiến bất giác nhìn xuống biển, lại không nhìn thấy tung tích của đối phương?
“Hành động rất biết điều”.
“Tiêu Chiến cười điên cuồng: “Nhóc con, đến lượt mày, nếu không tao nổ súng là mày mất mạng đấy”.
“Tôi? Tôi không biết bơi”.
Cao Cương vừa nói, nhổ ra nửa đầu thuốc lá trong miệng.
Bóng người vụt đi.
Trong lúc Tiêu Chiến bóp cò, Cao Cương đã vụt đến bên cạnh ông ta.
“Khốn khiếp, đi chết đi”.
Cao Cương bỗng đạp mạnh một cái, trực tiếp đá Tiêu Chiến xuống biển.
Tiêu Chiến hoảng loạn dãy dụa trong nước biển, nhưng đã không còn sức kêu trời.
Bên cạnh ông ta, xuất hiện một bóng người dưới nước.
Liền sau đó, Tiêu Chiến bị một lực mạnh kéo xuống nước.
Sóng biển dần dần bình lặng.
Tiêu Chiến mãi mãi chôn thân trong biển lớn.
…
Thiên Vương Thần Điện tấn công và tiêu diệt câu lạc bộ Hắc Long.
Chuyện lớn này, lại bị sĩ quan Ngô Bân của sở tác chiến áp chế nghiêm ngặt.
Lúc này, cả quân đội Hương Giang, Ngô Bân trở thành sĩ quân cấp cao nhất.
Trên thực tế trong lòng thượng quan hiểu rõ như gương, Lôi Tuấn tiêu diệt thế lực ngầm lớn nhất thành phố, loại chuyện trừ hại cho dân như này, bọn họ không thể truy cứu, hoặc có thể nói, những cấp trên hiểu Lôi Tuấn cũng không dám truy cứu.
Câu lạc bộ Hắc Long biến mất từ đây.
Phụ nữ và trẻ em cứu được cũng được đưa đi kiểm tra sức khỏe, sau đó cho tiền để họ về nhà.
Những việc lặt vặt còn lại thì giao cho cảnh sát xử lý.
Lôi Tuấn vội gặp người nhà, tạm thời từ biệt hai vị Thiên Vương, một mình về thành Hương Giang.
Người của mặt sẹo đứng rất đông bên ngoài cửa nhà họ Kim.
Mặt sẹo nhìn thấy Lôi Tuấn, mừng vui khôn xiết.
Mặt sẹo được biết cuộc chiến hoàn toàn thắng lợi, càng không nói lên lời.
Câu lạc bộ Hắc Long hơn mười ngàn người, bị tiêu diệt sạch trong một đêm? Việc này… cũng thật không thể tưởng tượng nổi!
Kim Bưu đưa theo vệ sĩ, bế Tiểu Niệm xông ra ngoài.
“Bố bố bố ơi…”, Tiểu Niệm vừa rối rít vừa vui mừng gọi.
“Con yêu”.
Lôi Tuấn bế Tiểu Niệm qua, hôn lên má cô bé, cười dịu dàng nói: “Bố về rồi, Tiểu Niệm yên tâm, bố sẽ không rời xa con đâu”.
“Bố thật tốt, nhưng còn mẹ đâu?”
“Hai người cười cái gì? Ai cho các người cười? Tiếp tục tăng tốc, tăng tốc…”
Tiêu Chiến rõ ràng rất tức giận với hai người ăn mặc như “ngư dân” này.
“Ha ha ha ha…”
Lý Lăng Phong cười điên cuồng nói: “Gặp chuyện vui đương nhiên phải cười rồi”.
“Tôi nói ông anh này”.
Cao Cương nói: “Tôi nhỏ tuổi, anh nhường tôi, lần này để tôi”.
“Cậu nằm mơ đi”.
Lý Lăng Phong cười hào sảng: “Ở đây là trên biển, tôi là vương biển sâu, đương nhiên phải là tôi, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, cho ông ta chết thế nào mới hay đây?”
“Anh không nói lý rồi, vùng biển này cũng không phải của anh”.
“Lắm lời, cậu còn trẻ, cơ hội còn nhiều”.
“Không được không được, phải để tôi”.
“Cậu dám, cẩn thận tôi đánh cậu”.
Hai người này anh một lời tôi một lời, khiến Tiêu Chiến cũng phải hồ đồ.
Nhưng Tiêu Chiến là trưởng ty, dù sao con mắt của ông ta cũng không tầm thường, lúc này bình tĩnh lại, mới phát hiện hai “ngư dân” này không đúng?
Khí chất của họ quá mạnh, đôi tay đầy vết chai sạn, đó là vết chai của người thường xuyên sử dụng đao súng.
“Hai người… là ai?”, Tiêu Chiến cảnh giác hỏi.
“Chúng tôi ấy à?”
Cao Cương cười nói: “Chúng tôi không có bản lĩnh gì, chỉ là chân sai vặt của Thiên Vương Thần Điện thôi”.
“Hai người là người của Thiên Vương Thần Điện?”
Tiêu Chiến lập tức rút súng ngắn ra, lớn tiếng quát: “Khốn khiếp, Thiên Vương Thần Điện chúng mày cũng thật ngông cuồng quá, lại chỉ phải hai người đến giết tao? Tao là cao thủ cấp năm, không muốn chết thì chảy xuống biển đi”.
“Cao Cương, ông ta bảo tôi nhảy xuống biển?”, Lý Lăng Phong không nhịn được cười nói.
“Bảo anh nhảy thì anh nhảy đi”, Cao Cương cười nói.
“Nhảy thì nhảy”.
Lý Lăng Phong vụt người nhảy xuống, liền sau đó, người đã rơi vào trong biển.
Thuyền đánh cá lúc này đã dừng lại.
Tiêu Chiến bất giác nhìn xuống biển, lại không nhìn thấy tung tích của đối phương?
“Hành động rất biết điều”.
“Tiêu Chiến cười điên cuồng: “Nhóc con, đến lượt mày, nếu không tao nổ súng là mày mất mạng đấy”.
“Tôi? Tôi không biết bơi”.
Cao Cương vừa nói, nhổ ra nửa đầu thuốc lá trong miệng.
Bóng người vụt đi.
Trong lúc Tiêu Chiến bóp cò, Cao Cương đã vụt đến bên cạnh ông ta.
“Khốn khiếp, đi chết đi”.
Cao Cương bỗng đạp mạnh một cái, trực tiếp đá Tiêu Chiến xuống biển.
Tiêu Chiến hoảng loạn dãy dụa trong nước biển, nhưng đã không còn sức kêu trời.
Bên cạnh ông ta, xuất hiện một bóng người dưới nước.
Liền sau đó, Tiêu Chiến bị một lực mạnh kéo xuống nước.
Sóng biển dần dần bình lặng.
Tiêu Chiến mãi mãi chôn thân trong biển lớn.
…
Thiên Vương Thần Điện tấn công và tiêu diệt câu lạc bộ Hắc Long.
Chuyện lớn này, lại bị sĩ quan Ngô Bân của sở tác chiến áp chế nghiêm ngặt.
Lúc này, cả quân đội Hương Giang, Ngô Bân trở thành sĩ quân cấp cao nhất.
Trên thực tế trong lòng thượng quan hiểu rõ như gương, Lôi Tuấn tiêu diệt thế lực ngầm lớn nhất thành phố, loại chuyện trừ hại cho dân như này, bọn họ không thể truy cứu, hoặc có thể nói, những cấp trên hiểu Lôi Tuấn cũng không dám truy cứu.
Câu lạc bộ Hắc Long biến mất từ đây.
Phụ nữ và trẻ em cứu được cũng được đưa đi kiểm tra sức khỏe, sau đó cho tiền để họ về nhà.
Những việc lặt vặt còn lại thì giao cho cảnh sát xử lý.
Lôi Tuấn vội gặp người nhà, tạm thời từ biệt hai vị Thiên Vương, một mình về thành Hương Giang.
Người của mặt sẹo đứng rất đông bên ngoài cửa nhà họ Kim.
Mặt sẹo nhìn thấy Lôi Tuấn, mừng vui khôn xiết.
Mặt sẹo được biết cuộc chiến hoàn toàn thắng lợi, càng không nói lên lời.
Câu lạc bộ Hắc Long hơn mười ngàn người, bị tiêu diệt sạch trong một đêm? Việc này… cũng thật không thể tưởng tượng nổi!
Kim Bưu đưa theo vệ sĩ, bế Tiểu Niệm xông ra ngoài.
“Bố bố bố ơi…”, Tiểu Niệm vừa rối rít vừa vui mừng gọi.
“Con yêu”.
Lôi Tuấn bế Tiểu Niệm qua, hôn lên má cô bé, cười dịu dàng nói: “Bố về rồi, Tiểu Niệm yên tâm, bố sẽ không rời xa con đâu”.
“Bố thật tốt, nhưng còn mẹ đâu?”