Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109 Hay mình đã chết rồi?
Cô bé lo lắng ngó Đông ngó Tây.
“Bàn Tử? Người đâu?”, Lôi Tuấn hỏi Kim Bưu.
“Ở trong bệnh viên tư của tôi”, Kim Bưu lập tức trả lời.
“Tình hình thế nào?”
“Anh Tuấn yên tâm, bị thương nhiều nhưng đều không nặng, có lẽ nghỉ ngơi nửa ngày sẽ tỉnh”.
“Tốt lắm, tốt!”
Lôi Tuấn kích động nói: “Cũng coi như yên tâm rồi!”
“Bố ơi, mẹ làm sao?”, Tiểu Niệm long lanh nước mắt hỏi.
“Mẹ không sao”.
Lôi Tuấn cười: “Ăn trưa xong, bố đưa con đi gặp mẹ, cả nhà chúng ta đoàn tụ”.
“Tốt quá, tốt quá…”
Tiểu Niệm vui mừng khoa chân múa tay!
Bệnh viện tư nhân của Kim Bưu.
Một nhóm nhân viên y tế bao vây quanh phòng bệnh sang trọng.
Sau khi Thẩm Sơ Tuyết tỉnh dậy, vẻ mặt ngơ ngác!
Cô không biết đây là đâu, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
“Cô Thẩm, cô thấy trong người thế nào?”
Viện trưởng vô cùng kích động, vội vàng bước lên trước thăm hỏi tình hình.
“Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?”
Giọng nói của Thẩm Sơ Tuyết đầy sợ hãi, hai mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn.
“Cô đừng sợ, đây là bệnh viện”, viện trưởng đáp.
“Con gái tôi, con gái tôi đâu…”
Thẩm Sơ Tuyết đột nhiên nhớ đến con gái mình, điên cuồng hét lên muốn lao xuống giường.
“Cô Thẩm, đừng nhúc nhích”.
“Cô bình tĩnh lại đi…”
Nhân viên y tá vội vàng khuyên nhủ.
Phải biết rằng ông chủ Kim đã dặn dò kỹ càng, đây là bệnh nhân tôn quý nhất của ông chủ, nếu như xuất hiện sai sót, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Cầu xin các người thả tôi ra đi, cầu xin các người, trả con gái lại cho tôi”.
Thẩm Sơ Tuyết điên cuồng vùng vẫy trên đất, sau đó dập đầu quỳ lạy.
“Cô Thẩm, chúng tôi không phải người xấu”.
“Cô Thẩm, con gái cô rất an toàn”.
Nhân viên y tá luống cuống tay chân, nhưng vẫn không kìm được tấm lòng của người mẹ.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Lôi Tuấn bế Tiểu Niệm trên tay bước vào.
“Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Tiểu Niệm hét lên, vùng khỏi vòng tay của Lôi Tuấn rồi xông đến dùng nắm đấm nhỏ bé đánh hùi hụi vào các nhân viên y tá.
“Tiểu Niệm, con gái, con gái tôi”.
Thẩm Sơ Tuyết kêu lên, ôm chặt Tiểu Niệm vào lòng.
Nhân viên y tá thấy ông chủ Kim cũng đi vào phòng bệnh, lập tức hoảng loạn tập hợp lại đứng bên cạnh.
Lôi Tuấn phất tay.
Ai nấy cũng đều đứng im tại chỗ.
Sau đó, hai mẹ con vừa ôm nhau vừa khóc, khiến mọi người có mặt ở đó đều cực kỳ buồn bã.
“Cầu xin các người, tha cho con gái tôi, bảo tôi làm gì cũng được”.
Thẩm Sơ Tuyết bỗng nhiên bừng tỉnh, vội đẩy con gái ra sau lưng, tiếp tục điên cuồng dập đầu lạy.
“Mẹ ơi, không cần đâu, bố…bố đến rồi”, Tiểu Niệm hét lớn.
“Tuyết!”
Lôi Tuấn tiến lên hai bước.
Chiến thần lúc này cũng đã nước mắt giàn dụa.
Chỉ một chữ “Tuyết” nhẹ nhàng, lại khiến Thẩm Sơ Tuyết há hốc mồm miệng!
Cô quỳ trên đất bất động, nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mặt.
Là mơ sao?
Hay mình đã chết rồi?
Sao mình có thể gặp anh ấy…
Thẩm Sơ Tuyết có chút điên dại, mọi thứ xung quanh đều không bình thường, không phải mình đang ở trong chuồng heo sao? Tại sao đột nhiên lại đến nơi này? Những người này là ai, tại sao con gái lại ở đây?
Trông người đàn ông này rất quen, là anh ấy sao, là anh ấy sao?
“Tuyết, là anh, anh là Lôi Tuấn”.
Lôi Tuấn đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thẩm Sơ Tuyết.
“Tuyết, là anh đây, anh là Lôi Tuấn đây!”
Lôi Tuấn cầm lấy đôi bàn tay cô, lớn tiếng gọi…
“Là anh? Là anh…sao lại là anh?”
“Bàn Tử? Người đâu?”, Lôi Tuấn hỏi Kim Bưu.
“Ở trong bệnh viên tư của tôi”, Kim Bưu lập tức trả lời.
“Tình hình thế nào?”
“Anh Tuấn yên tâm, bị thương nhiều nhưng đều không nặng, có lẽ nghỉ ngơi nửa ngày sẽ tỉnh”.
“Tốt lắm, tốt!”
Lôi Tuấn kích động nói: “Cũng coi như yên tâm rồi!”
“Bố ơi, mẹ làm sao?”, Tiểu Niệm long lanh nước mắt hỏi.
“Mẹ không sao”.
Lôi Tuấn cười: “Ăn trưa xong, bố đưa con đi gặp mẹ, cả nhà chúng ta đoàn tụ”.
“Tốt quá, tốt quá…”
Tiểu Niệm vui mừng khoa chân múa tay!
Bệnh viện tư nhân của Kim Bưu.
Một nhóm nhân viên y tế bao vây quanh phòng bệnh sang trọng.
Sau khi Thẩm Sơ Tuyết tỉnh dậy, vẻ mặt ngơ ngác!
Cô không biết đây là đâu, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
“Cô Thẩm, cô thấy trong người thế nào?”
Viện trưởng vô cùng kích động, vội vàng bước lên trước thăm hỏi tình hình.
“Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?”
Giọng nói của Thẩm Sơ Tuyết đầy sợ hãi, hai mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn.
“Cô đừng sợ, đây là bệnh viện”, viện trưởng đáp.
“Con gái tôi, con gái tôi đâu…”
Thẩm Sơ Tuyết đột nhiên nhớ đến con gái mình, điên cuồng hét lên muốn lao xuống giường.
“Cô Thẩm, đừng nhúc nhích”.
“Cô bình tĩnh lại đi…”
Nhân viên y tá vội vàng khuyên nhủ.
Phải biết rằng ông chủ Kim đã dặn dò kỹ càng, đây là bệnh nhân tôn quý nhất của ông chủ, nếu như xuất hiện sai sót, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Cầu xin các người thả tôi ra đi, cầu xin các người, trả con gái lại cho tôi”.
Thẩm Sơ Tuyết điên cuồng vùng vẫy trên đất, sau đó dập đầu quỳ lạy.
“Cô Thẩm, chúng tôi không phải người xấu”.
“Cô Thẩm, con gái cô rất an toàn”.
Nhân viên y tá luống cuống tay chân, nhưng vẫn không kìm được tấm lòng của người mẹ.
Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Lôi Tuấn bế Tiểu Niệm trên tay bước vào.
“Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Tiểu Niệm hét lên, vùng khỏi vòng tay của Lôi Tuấn rồi xông đến dùng nắm đấm nhỏ bé đánh hùi hụi vào các nhân viên y tá.
“Tiểu Niệm, con gái, con gái tôi”.
Thẩm Sơ Tuyết kêu lên, ôm chặt Tiểu Niệm vào lòng.
Nhân viên y tá thấy ông chủ Kim cũng đi vào phòng bệnh, lập tức hoảng loạn tập hợp lại đứng bên cạnh.
Lôi Tuấn phất tay.
Ai nấy cũng đều đứng im tại chỗ.
Sau đó, hai mẹ con vừa ôm nhau vừa khóc, khiến mọi người có mặt ở đó đều cực kỳ buồn bã.
“Cầu xin các người, tha cho con gái tôi, bảo tôi làm gì cũng được”.
Thẩm Sơ Tuyết bỗng nhiên bừng tỉnh, vội đẩy con gái ra sau lưng, tiếp tục điên cuồng dập đầu lạy.
“Mẹ ơi, không cần đâu, bố…bố đến rồi”, Tiểu Niệm hét lớn.
“Tuyết!”
Lôi Tuấn tiến lên hai bước.
Chiến thần lúc này cũng đã nước mắt giàn dụa.
Chỉ một chữ “Tuyết” nhẹ nhàng, lại khiến Thẩm Sơ Tuyết há hốc mồm miệng!
Cô quỳ trên đất bất động, nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn trước mặt.
Là mơ sao?
Hay mình đã chết rồi?
Sao mình có thể gặp anh ấy…
Thẩm Sơ Tuyết có chút điên dại, mọi thứ xung quanh đều không bình thường, không phải mình đang ở trong chuồng heo sao? Tại sao đột nhiên lại đến nơi này? Những người này là ai, tại sao con gái lại ở đây?
Trông người đàn ông này rất quen, là anh ấy sao, là anh ấy sao?
“Tuyết, là anh, anh là Lôi Tuấn”.
Lôi Tuấn đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thẩm Sơ Tuyết.
“Tuyết, là anh đây, anh là Lôi Tuấn đây!”
Lôi Tuấn cầm lấy đôi bàn tay cô, lớn tiếng gọi…
“Là anh? Là anh…sao lại là anh?”