Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 112 “Đúng vậy đó A Uy”.
“Không thể nào!”
Thương Lam đột nhiên đứng dậy, kêu lên: “Anh ấy sẽ không chết, sao anh ấy lại chết được?”
“Chết rồi chết rồi, em ba phải ở góa rồi”.
“Thật là bất hạnh…”
“Đừng có ồn ào nữa…”
Trương Quế Trân lớn tiếng nói: “Lôi Tuấn chết rồi, nhà họ Kim sẽ tiếp tục hợp tác với chúng ta không? Còn có, nhà họ Tần chúng ta có bị liên lụy gì không? Một tổ chức lợi hại như câu lạc bộ Hắc Long cũng bị tóm gọn, nói không chừng rất nhanh cảnh sát cũng sẽ tìm đến chúng ta”.
“Đều trách em”.
Tần Mỹ Ngọc chỉ vào mặt Thương Lam nói: “Nếu như em đuổi hắn ra khỏi nhà sớm hơn một chút, vậy thì chúng ta sẽ không gặp phải phiền phức như thế này, dù sao chị cũng mặc kệ, cảnh sát đến rồi cũng chỉ bắt em mà thôi”.
“Đúng vậy, em cũng đâu phải họ Tần”, Tần Mỹ Kiều nói gay gắt.
“Các người quá đáng quá rồi đấy”.
Thương Lam tức giận nói: “Nếu không phải nhờ có Lôi Tuấn, nhà họ Tần sớm đã rơi vào tình trạng khủng hoảng kinh tế rồi, huống hồ lần này hợp tác với nhà họ Kim và những doanh nghiệp khác, nếu không có Lôi Tuấn, nhà họ Tần có cơ hội sao?”
“Bớt nói mấy lời này”.
Tần Mỹ Ngọc nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng một chút tin tức của nhà họ Kim cũng không có, có thể là ông chủ Kim cũng đã gặp phiền phức rồi, chuyện hợp tác có lẽ là không còn nữa rồi”.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa”.
Chồng của chị cả, Tôn Hạo nói: “Dù sao cũng là người một nhà, phải nghĩ đến hướng tốt một chút chứ”.
“Tôn Hạo, anh muốn tạo phản à?”, Tần Mỹ Ngọc lớn tiếng quát.
“Anh thấy em rể rất có bản lĩnh, có lẽ không có chuyện gì đâu”.
“Có bản lĩnh? Câu lạc bộ Hắc Long bị xóa sổ rồi, hắn là cái thá gì”.
“Suy nghĩ đàn bà”.
“Tôn Hạo”.
Tần Mỹ Kiều lớn tiếng nói: “Đừng tưởng Lôi Tuấn giúp anh khôi phục chức vị thì anh liền về phe người ta, nói cho anh biết, anh có được như ngày hôm nay chủ yếu là nhờ có nhà họ Tần đấy”.
“Đúng vậy”.
Tần Mỹ Ngọc nói: “Không phải anh cũng nhìn trúng Thương Lam rồi đấy chứ?”
“Không thèm tranh cãi với mấy người”.
Tôn Hạo tức giận bỏ đi.
“Mọi người bình tĩnh một chút”.
Trần Uy giả vờ giả vịt nói: “Tôi sẽ đi nghe ngóng thêm tin tức, những ngày này mọi người cố gắng ít tiếp xúc với người ngoài, yên tâm, nếu như thực sự xảy ra chuyện, nhà họ Trần chúng tôi nhất định sẽ không làm ngơ đâu”.
“A Uy, lúc quan trọng vẫn là anh đáng tin nhất”, Tần Mỹ Ngọc õng ẹo nói.
“Đúng vậy đó A Uy”.
Trương Quế Trân nói: “Đợi chuyện này lắng xuống, đón xong tiệc mừng thọ của bà cụ, thì tranh thủ định ngày kết hôn cho hai đứa, cậu trở thành con rể của nhà họ Tần, sau này việc kinh doanh của nhà họ Tần đều giao cho cậu hết”.
“Hahaha…vâng ạ vâng ạ…”
Trần Uy cười vô cùng đắc ý, liên tục liếc mắt nhìn trộm Thương Lam.
Trên thực tế, hai bố con nhà họ Trần đang cực kỳ hoảng loạn.
Dù sao bọn họ cũng là đồng bọn với câu lạc bộ Hắc Long, hiện tại câu lạc bộ đó đã bị tiêu diệt rồi, tạm thời bọn họ chưa gặp phiền phức, nếu như Lôi Tuấn chết thì sẽ không ai biết chuyện này.
Cho nên điều nhà họ Trần hy vọng nhất chính là Lôi Tuấn chết.
“Mẹ, bây giờ như thế này, lễ mừng thọ của bà nội phải làm sao ạ?”, Tần Mỹ Ngọc hỏi.
“Thiệp mời đều được gửi đi hết rồi, không tổ chức không được”, Trương Quế Trân nói.
“Cũng tốt, nhân cơ hội này chúng ta kết giao thêm với giới những doanh nghiệp có tiếng, cũng tuyên bố cắt đứt quan hệ với Lôi Tuấn, để tránh gặp rắc rối về sau”, Tần Mỹ Ngọc đắc ý nói.
“Đúng vậy đúng vậy, nhanh cắt đứt quan hệ”, Tần Mỹ Kiều hùa theo.
“Các người…thật sự là quá đáng quá rồi, nhà họ Tần…sao có thể như vậy?”
Thương Lam đang lo lắng sự an nguy của chồng mình, nhưng cô vừa nghe được toàn là những lời ác độc.
“Thương Lam”.
Trương Quế Trân lạnh lùng nói: “Tạm thời sẽ hủy bỏ tất cả quyền kinh doanh của cô, cô không được đi đâu cả, ngoan ngoãn ở nhà, đừng gây thêm rắc rối cho nhà họ Tần, chuyện làm ăn sẽ do Tần Mỹ Ngọc xử lý”.
“Em ba à, em đừng ngốc nữa, Lôi Tuấn là người xấu”. Tần Mỹ Kiều nói.
“Đúng đó em ba à, hắn chỉ lợi dụng em để che giấu thân phận mà thôi”, Tần Mỹ Ngọc nói thêm.
“Được, tốt lắm!”
Thương Lam đột nhiên đứng dậy, kêu lên: “Anh ấy sẽ không chết, sao anh ấy lại chết được?”
“Chết rồi chết rồi, em ba phải ở góa rồi”.
“Thật là bất hạnh…”
“Đừng có ồn ào nữa…”
Trương Quế Trân lớn tiếng nói: “Lôi Tuấn chết rồi, nhà họ Kim sẽ tiếp tục hợp tác với chúng ta không? Còn có, nhà họ Tần chúng ta có bị liên lụy gì không? Một tổ chức lợi hại như câu lạc bộ Hắc Long cũng bị tóm gọn, nói không chừng rất nhanh cảnh sát cũng sẽ tìm đến chúng ta”.
“Đều trách em”.
Tần Mỹ Ngọc chỉ vào mặt Thương Lam nói: “Nếu như em đuổi hắn ra khỏi nhà sớm hơn một chút, vậy thì chúng ta sẽ không gặp phải phiền phức như thế này, dù sao chị cũng mặc kệ, cảnh sát đến rồi cũng chỉ bắt em mà thôi”.
“Đúng vậy, em cũng đâu phải họ Tần”, Tần Mỹ Kiều nói gay gắt.
“Các người quá đáng quá rồi đấy”.
Thương Lam tức giận nói: “Nếu không phải nhờ có Lôi Tuấn, nhà họ Tần sớm đã rơi vào tình trạng khủng hoảng kinh tế rồi, huống hồ lần này hợp tác với nhà họ Kim và những doanh nghiệp khác, nếu không có Lôi Tuấn, nhà họ Tần có cơ hội sao?”
“Bớt nói mấy lời này”.
Tần Mỹ Ngọc nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng một chút tin tức của nhà họ Kim cũng không có, có thể là ông chủ Kim cũng đã gặp phiền phức rồi, chuyện hợp tác có lẽ là không còn nữa rồi”.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa”.
Chồng của chị cả, Tôn Hạo nói: “Dù sao cũng là người một nhà, phải nghĩ đến hướng tốt một chút chứ”.
“Tôn Hạo, anh muốn tạo phản à?”, Tần Mỹ Ngọc lớn tiếng quát.
“Anh thấy em rể rất có bản lĩnh, có lẽ không có chuyện gì đâu”.
“Có bản lĩnh? Câu lạc bộ Hắc Long bị xóa sổ rồi, hắn là cái thá gì”.
“Suy nghĩ đàn bà”.
“Tôn Hạo”.
Tần Mỹ Kiều lớn tiếng nói: “Đừng tưởng Lôi Tuấn giúp anh khôi phục chức vị thì anh liền về phe người ta, nói cho anh biết, anh có được như ngày hôm nay chủ yếu là nhờ có nhà họ Tần đấy”.
“Đúng vậy”.
Tần Mỹ Ngọc nói: “Không phải anh cũng nhìn trúng Thương Lam rồi đấy chứ?”
“Không thèm tranh cãi với mấy người”.
Tôn Hạo tức giận bỏ đi.
“Mọi người bình tĩnh một chút”.
Trần Uy giả vờ giả vịt nói: “Tôi sẽ đi nghe ngóng thêm tin tức, những ngày này mọi người cố gắng ít tiếp xúc với người ngoài, yên tâm, nếu như thực sự xảy ra chuyện, nhà họ Trần chúng tôi nhất định sẽ không làm ngơ đâu”.
“A Uy, lúc quan trọng vẫn là anh đáng tin nhất”, Tần Mỹ Ngọc õng ẹo nói.
“Đúng vậy đó A Uy”.
Trương Quế Trân nói: “Đợi chuyện này lắng xuống, đón xong tiệc mừng thọ của bà cụ, thì tranh thủ định ngày kết hôn cho hai đứa, cậu trở thành con rể của nhà họ Tần, sau này việc kinh doanh của nhà họ Tần đều giao cho cậu hết”.
“Hahaha…vâng ạ vâng ạ…”
Trần Uy cười vô cùng đắc ý, liên tục liếc mắt nhìn trộm Thương Lam.
Trên thực tế, hai bố con nhà họ Trần đang cực kỳ hoảng loạn.
Dù sao bọn họ cũng là đồng bọn với câu lạc bộ Hắc Long, hiện tại câu lạc bộ đó đã bị tiêu diệt rồi, tạm thời bọn họ chưa gặp phiền phức, nếu như Lôi Tuấn chết thì sẽ không ai biết chuyện này.
Cho nên điều nhà họ Trần hy vọng nhất chính là Lôi Tuấn chết.
“Mẹ, bây giờ như thế này, lễ mừng thọ của bà nội phải làm sao ạ?”, Tần Mỹ Ngọc hỏi.
“Thiệp mời đều được gửi đi hết rồi, không tổ chức không được”, Trương Quế Trân nói.
“Cũng tốt, nhân cơ hội này chúng ta kết giao thêm với giới những doanh nghiệp có tiếng, cũng tuyên bố cắt đứt quan hệ với Lôi Tuấn, để tránh gặp rắc rối về sau”, Tần Mỹ Ngọc đắc ý nói.
“Đúng vậy đúng vậy, nhanh cắt đứt quan hệ”, Tần Mỹ Kiều hùa theo.
“Các người…thật sự là quá đáng quá rồi, nhà họ Tần…sao có thể như vậy?”
Thương Lam đang lo lắng sự an nguy của chồng mình, nhưng cô vừa nghe được toàn là những lời ác độc.
“Thương Lam”.
Trương Quế Trân lạnh lùng nói: “Tạm thời sẽ hủy bỏ tất cả quyền kinh doanh của cô, cô không được đi đâu cả, ngoan ngoãn ở nhà, đừng gây thêm rắc rối cho nhà họ Tần, chuyện làm ăn sẽ do Tần Mỹ Ngọc xử lý”.
“Em ba à, em đừng ngốc nữa, Lôi Tuấn là người xấu”. Tần Mỹ Kiều nói.
“Đúng đó em ba à, hắn chỉ lợi dụng em để che giấu thân phận mà thôi”, Tần Mỹ Ngọc nói thêm.
“Được, tốt lắm!”