Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Chương 63
Sĩ quan cấp cao của sở tác chiến Ngô Bân chỉ Hồ Mị Nhi, giới thiệu với ông chủ Kim.
“Cô cô cô…thật sự là cô!”
Cả người ông chủ Kim đột nhiên run bần bật, sắp đứng không vững.
Vệ sĩ nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo một chiếc ghế đến.
Ông chủ Kim đột nhiên ngồi phịch xuống ghế, nhìn chằm chằm Hồ Mị Nhi, căng thẳng đến nỗi không biết nên làm gì.
“Ông chủ Kim, vẫn khỏe chứ”, Hồ Mị Nhi cười nhạt nói.
“Cô…cô Hồ”.
Ông chủ Kim lại đứng dậy, cúi người chào Hồ Mị Nhi, tháo kính đen ra, vô cùng cung kính nói: “Không biết cô Hồ đích thân đến thăm, nên không tiếp đón chu đáo, vẫn mong cô Hồ bỏ quá cho, bỏ quá cho…”
“Ông chủ Kim nói đùa rồi, có thể đến tham gia tiệc rượu của ông chủ Kim mới là vinh hạnh của tôi”.
Hồ Mị Nhi nói xong, rút một điếu thuốc đặt lên môi.
VietWriter.vn
Ông chủ Kim thấy vậy vội vàng túm lấy chiếc bật lửa trên bàn, hai tay châm lửa cho Hồ Mị Nhi.
Sốc!
Tất cả mọi người đều bị sốc!
Bùm!
Mọi người bỗng bàn tán xôn xao!
Trong tích tắc, âm thanh xì xào vang lên khiến toàn bộ hội trường trở nên náo nhiệt.
“Trời ơi, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai vậy?”
“Ông chủ Kim vậy mà lại đích thân châm lửa cho cô ta?”
“Nhanh nhìn mà xem, người đứng phía sau, hình như là sĩ quan cấp cao đấy!”
“Sao có thể chứ? Lẽ nào là có nhân vật lớn đến từ thủ đô sao?”
Cả hội trường này không ai không biết ông chủ Kim, người giàu có nhất thành phố này.
Nhưng lại không một ai biết Hồ Mị Nhi.
Ai ai cũng đều biết ông chủ Kim luôn khiêm tốn, nhưng nguồn tài chính của hắn rất mạnh.
Cho dù là thị trưởng, hắn cũng không cần phải cung kính niềm nở như vậy.
Nhưng đối diện với người phụ nữ này… Lúc này người nhà họ Tần càng thêm khó hiểu.
Đặc biệt là Tần Mỹ Ngọc và Trần Uy đã bị dọa đến nỗi toàn thân run rẩy.
Vừa rồi, bọn họ đã gây chuyện với người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó còn nói, muốn khiến bọn họ biến mất khỏi thế gian này.
“Chết rồi, chết rồi!”
Tần Mỹ Ngọc bồi phịch xuống ghế, hoảng sợ nói: “Lần này gặp rắc rối lớn rồi”.
“Đều tại cô, đồ sao chổi”.
Trần Uy trách móc Tần Mỹ Ngọc.
“Sao vậy?”, Trương Quế Trân hỏi.
Tần Mỹ Ngọc lập tức kể lại mọi chuyện lúc nãy.
“Khốn kiếp”.
Trương Quế Trân đột nhiên tát Tần Mỹ Ngọc một tát, quát: “Mày không gây chuyện thì chịu không nổi hả?”
“Hazz, mẹ à, nhanh nghĩ cách đi thôi!”
Chị cả Tần Mỹ Kiều kéo tay mẹ mình nói: “Anh Hạo, không phải anh quen biết nhiều sao, lần trước Lôi Tuấn gây chuyện không phải cũng nhờ anh ra mặt sao, anh nói đi, nhà họ Tần có gặp phiền phức không?”
“Anh anh anh…”
Tôn Hạo bỗng nhiên hất tay vợ mình ra, nói: “Liên quan gì đến anh chứ, anh có thể làm được gì đây?”
“Vậy làm sao đây, làm sao đây…”
Trương Quế Trân lẩm bẩm: “Nếu người ta trách tội thì nhà họ Tần chết chắc rồi”.
“Không đúng”.
Tần Mỹ Ngọc: “Mọi người nhìn xem, Thương Lam và tên vô dụng kia sao vẫn còn ngồi ở đó?”
“Có lẽ là bị dọa đến nỗi ngu người rồi, không dám nhúc nhích!”, Tần Mỹ Kiều đoán.
“Đồ não heo”.
Sĩ quan cấp cao của sở tác chiến Ngô Bân chỉ Hồ Mị Nhi, giới thiệu với ông chủ Kim.
“Cô cô cô…thật sự là cô!”
Cả người ông chủ Kim đột nhiên run bần bật, sắp đứng không vững.
Vệ sĩ nhanh tay lẹ mắt, lập tức kéo một chiếc ghế đến.
Ông chủ Kim đột nhiên ngồi phịch xuống ghế, nhìn chằm chằm Hồ Mị Nhi, căng thẳng đến nỗi không biết nên làm gì.
“Ông chủ Kim, vẫn khỏe chứ”, Hồ Mị Nhi cười nhạt nói.
“Cô…cô Hồ”.
Ông chủ Kim lại đứng dậy, cúi người chào Hồ Mị Nhi, tháo kính đen ra, vô cùng cung kính nói: “Không biết cô Hồ đích thân đến thăm, nên không tiếp đón chu đáo, vẫn mong cô Hồ bỏ quá cho, bỏ quá cho…”
“Ông chủ Kim nói đùa rồi, có thể đến tham gia tiệc rượu của ông chủ Kim mới là vinh hạnh của tôi”.
Hồ Mị Nhi nói xong, rút một điếu thuốc đặt lên môi.
VietWriter.vn
Ông chủ Kim thấy vậy vội vàng túm lấy chiếc bật lửa trên bàn, hai tay châm lửa cho Hồ Mị Nhi.
Sốc!
Tất cả mọi người đều bị sốc!
Bùm!
Mọi người bỗng bàn tán xôn xao!
Trong tích tắc, âm thanh xì xào vang lên khiến toàn bộ hội trường trở nên náo nhiệt.
“Trời ơi, rốt cuộc người phụ nữ kia là ai vậy?”
“Ông chủ Kim vậy mà lại đích thân châm lửa cho cô ta?”
“Nhanh nhìn mà xem, người đứng phía sau, hình như là sĩ quan cấp cao đấy!”
“Sao có thể chứ? Lẽ nào là có nhân vật lớn đến từ thủ đô sao?”
Cả hội trường này không ai không biết ông chủ Kim, người giàu có nhất thành phố này.
Nhưng lại không một ai biết Hồ Mị Nhi.
Ai ai cũng đều biết ông chủ Kim luôn khiêm tốn, nhưng nguồn tài chính của hắn rất mạnh.
Cho dù là thị trưởng, hắn cũng không cần phải cung kính niềm nở như vậy.
Nhưng đối diện với người phụ nữ này… Lúc này người nhà họ Tần càng thêm khó hiểu.
Đặc biệt là Tần Mỹ Ngọc và Trần Uy đã bị dọa đến nỗi toàn thân run rẩy.
Vừa rồi, bọn họ đã gây chuyện với người phụ nữ đó.
Người phụ nữ đó còn nói, muốn khiến bọn họ biến mất khỏi thế gian này.
“Chết rồi, chết rồi!”
Tần Mỹ Ngọc bồi phịch xuống ghế, hoảng sợ nói: “Lần này gặp rắc rối lớn rồi”.
“Đều tại cô, đồ sao chổi”.
Trần Uy trách móc Tần Mỹ Ngọc.
“Sao vậy?”, Trương Quế Trân hỏi.
Tần Mỹ Ngọc lập tức kể lại mọi chuyện lúc nãy.
“Khốn kiếp”.
Trương Quế Trân đột nhiên tát Tần Mỹ Ngọc một tát, quát: “Mày không gây chuyện thì chịu không nổi hả?”
“Hazz, mẹ à, nhanh nghĩ cách đi thôi!”
Chị cả Tần Mỹ Kiều kéo tay mẹ mình nói: “Anh Hạo, không phải anh quen biết nhiều sao, lần trước Lôi Tuấn gây chuyện không phải cũng nhờ anh ra mặt sao, anh nói đi, nhà họ Tần có gặp phiền phức không?”
“Anh anh anh…”
Tôn Hạo bỗng nhiên hất tay vợ mình ra, nói: “Liên quan gì đến anh chứ, anh có thể làm được gì đây?”
“Vậy làm sao đây, làm sao đây…”
Trương Quế Trân lẩm bẩm: “Nếu người ta trách tội thì nhà họ Tần chết chắc rồi”.
“Không đúng”.
Tần Mỹ Ngọc: “Mọi người nhìn xem, Thương Lam và tên vô dụng kia sao vẫn còn ngồi ở đó?”
“Có lẽ là bị dọa đến nỗi ngu người rồi, không dám nhúc nhích!”, Tần Mỹ Kiều đoán.
“Đồ não heo”.