Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Chương 68
“Thật đấy, Thương Lam luôn giữ mình, nhưng mà con nhỏ đó hết cơ hội rồi”.
Tần Mỹ Ngọc tự tin nói: “Nói về việc đối phó với đàn ông, Tần Mỹ Ngọc này mới gọi là chuyên nghiệp”.
… “Lôi Tuấn, rốt cuộc anh là ai?”
Trên giường, Thương Lam mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, trên môi là nụ cười quyến rũ.
Lôi Tuấn vừa tắm rửa xong, quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm, nhất thời có hơi thất thần.
Thương Lam, đẹp vô cùng đẹp!
Đẹp đến nỗi khiến người khác khó lòng kềm chế!
Cũng chính vì anh là Lôi Tuấn nên mới có thể kềm chế suốt ba năm trời.
Chẳng trách đám cậu ấm kia thèm đến chảy dãi ròng ròng.
Vào lúc này, người đàn ông nào có thể nhịn được trước một Thương Lam như thế?
VietWriter.vn
“Anh là ai à? Anh là chồng em chứ là ai!”, Lôi Tuấn cười khó hiểu.
“Bớt giỡn”.
Thương Lam nói: “Đừng nói với em rằng ông chủ Kim và sĩ quan Ngô kia cũng là chiến hữu của anh đấy!”
Trong phòng khách xa hoa.
Lôi Tuấn ngồi ở vị trí dành cho chủ nhân.
Bên trái là ông chủ Kim, hắn xoa xoa bàn tay, bộ dạng vẫn căng thẳng như xưa.
Bên phải là Ngô Bân, sĩ quan cấp cao Sở tác chiến thành Hương Giang.
“Thưa anh Lôi, mấy năm nay sĩ quan Hồ tức Bắc Thiên Vương đã giúp đỡ thành Hương Giang giải quyết rất nhiều sự vụ phức tạp ngoài vòng pháp luật, xin nhận của tôi lòng biết ơn chân thành”.
Ngô Bân nói xong liền đứng dậy, cúi gập người trước mặt Lôi Tuấn.
“Sĩ quan Ngô đừng khách sáo!”
Lôi Tuấn khoát tay, sắc mặt thản nhiên: “Đó là quan hệ công việc giữa anh và sĩ quan Hồ, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn sĩ quan Hồ, bản thân tôi không thích không làm mà hưởng đâu”.
“Tuân lệnh”.
Ngô Bân vội vàng đứng dậy ngồi ngay ngắn vào ghế, không dám bắt quàng làm họ nữa.
Điện chủ Thiên Vương Thần Điện đúng là không phải người tầm thường.
Vừa rồi lúc ở ngoài, anh cố hết sức tỏ ra như một người bình thường, thậm chí còn có vẻ trẻ con.
Nhưng hiện tại, mặc dù vẻ mặt vẫn thản nhiên, song lại tỏa ra sức uy hiếp khiến người khác phải khiếp sợ.
Điện chủ chính là điện chủ.
Ngô Bân rất có niềm tin, nếu như Thiên Vương Thần Điện dùng thế lực của Bắc Thiên Vương tấn công thành Hương Giang, với 100.000 quân lính trong tay, về cơ bản là mình không chịu nổi một đợt công kích của họ, Thiên Vương Thần Điện quả là một tồn tại ma quỷ.
“Anh Lôi”, ông chủ Kim đánh bạo thăm dò.
“Bàn Tử, đều là người nhà, cứ thoải mái đi”.
Lôi Tuấn đột ngột mỉm cười, đưa tay vỗ vai Kim Bưu.
Lúc này, ông chủ Kim không còn là ông chủ Kim nữa, mà là Kim Bưu, một người bạn của Lôi Tuấn.
Nhưng chỉ cần bấy nhiêu đãi ngộ thôi, trước mặt Ngô Bân, Kim Bưu đã đủ nở mày nở mặt rồi.
“Anh Tuấn, ha ha ha ha…”
Kim Bưu rốt cuộc cũng cười to lên, lời vừa rồi đã đập tan mọi áp lực của hắn ta.
“Bàn Tử, cậu làm ăn cũng lớn phết đấy!”, Lôi Tuấn cười nói.
“Nhờ phúc của anh Tuấn mà thằng mạt rệp như tôi mới chắt mót được ít của”.
“Nói hay, làm cũng giỏi, tôi thích cậu rồi đấy”.
“Ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha…”
Hai người đàn ông vui vẻ cười đùa với nhau, khiến cho Ngô Bân ngồi trơ trọi một bên cảm thấy xấu hổ không thôi.
Ông ta quyền thế một phương, vậy mà cười cũng không được, không cười cũng không xong.
Nhưng ngược lại, Ngô Bân cũng cảm thấy nhẹ người.
Mấy năm nay, có không ít quan chức cấp cao của Sở tác chiến thèm thuồng sự giàu có của nhà họ Kim, may mà Ngô Bân không ra tay với Kim Bưu, nếu không bây giờ e rằng cái mạng cũng chẳng còn.
“Anh Lôi, mời anh dùng trà”.
“Thật đấy, Thương Lam luôn giữ mình, nhưng mà con nhỏ đó hết cơ hội rồi”.
Tần Mỹ Ngọc tự tin nói: “Nói về việc đối phó với đàn ông, Tần Mỹ Ngọc này mới gọi là chuyên nghiệp”.
… “Lôi Tuấn, rốt cuộc anh là ai?”
Trên giường, Thương Lam mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, trên môi là nụ cười quyến rũ.
Lôi Tuấn vừa tắm rửa xong, quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm, nhất thời có hơi thất thần.
Thương Lam, đẹp vô cùng đẹp!
Đẹp đến nỗi khiến người khác khó lòng kềm chế!
Cũng chính vì anh là Lôi Tuấn nên mới có thể kềm chế suốt ba năm trời.
Chẳng trách đám cậu ấm kia thèm đến chảy dãi ròng ròng.
Vào lúc này, người đàn ông nào có thể nhịn được trước một Thương Lam như thế?
VietWriter.vn
“Anh là ai à? Anh là chồng em chứ là ai!”, Lôi Tuấn cười khó hiểu.
“Bớt giỡn”.
Thương Lam nói: “Đừng nói với em rằng ông chủ Kim và sĩ quan Ngô kia cũng là chiến hữu của anh đấy!”
Trong phòng khách xa hoa.
Lôi Tuấn ngồi ở vị trí dành cho chủ nhân.
Bên trái là ông chủ Kim, hắn xoa xoa bàn tay, bộ dạng vẫn căng thẳng như xưa.
Bên phải là Ngô Bân, sĩ quan cấp cao Sở tác chiến thành Hương Giang.
“Thưa anh Lôi, mấy năm nay sĩ quan Hồ tức Bắc Thiên Vương đã giúp đỡ thành Hương Giang giải quyết rất nhiều sự vụ phức tạp ngoài vòng pháp luật, xin nhận của tôi lòng biết ơn chân thành”.
Ngô Bân nói xong liền đứng dậy, cúi gập người trước mặt Lôi Tuấn.
“Sĩ quan Ngô đừng khách sáo!”
Lôi Tuấn khoát tay, sắc mặt thản nhiên: “Đó là quan hệ công việc giữa anh và sĩ quan Hồ, muốn cảm ơn thì phải cảm ơn sĩ quan Hồ, bản thân tôi không thích không làm mà hưởng đâu”.
“Tuân lệnh”.
Ngô Bân vội vàng đứng dậy ngồi ngay ngắn vào ghế, không dám bắt quàng làm họ nữa.
Điện chủ Thiên Vương Thần Điện đúng là không phải người tầm thường.
Vừa rồi lúc ở ngoài, anh cố hết sức tỏ ra như một người bình thường, thậm chí còn có vẻ trẻ con.
Nhưng hiện tại, mặc dù vẻ mặt vẫn thản nhiên, song lại tỏa ra sức uy hiếp khiến người khác phải khiếp sợ.
Điện chủ chính là điện chủ.
Ngô Bân rất có niềm tin, nếu như Thiên Vương Thần Điện dùng thế lực của Bắc Thiên Vương tấn công thành Hương Giang, với 100.000 quân lính trong tay, về cơ bản là mình không chịu nổi một đợt công kích của họ, Thiên Vương Thần Điện quả là một tồn tại ma quỷ.
“Anh Lôi”, ông chủ Kim đánh bạo thăm dò.
“Bàn Tử, đều là người nhà, cứ thoải mái đi”.
Lôi Tuấn đột ngột mỉm cười, đưa tay vỗ vai Kim Bưu.
Lúc này, ông chủ Kim không còn là ông chủ Kim nữa, mà là Kim Bưu, một người bạn của Lôi Tuấn.
Nhưng chỉ cần bấy nhiêu đãi ngộ thôi, trước mặt Ngô Bân, Kim Bưu đã đủ nở mày nở mặt rồi.
“Anh Tuấn, ha ha ha ha…”
Kim Bưu rốt cuộc cũng cười to lên, lời vừa rồi đã đập tan mọi áp lực của hắn ta.
“Bàn Tử, cậu làm ăn cũng lớn phết đấy!”, Lôi Tuấn cười nói.
“Nhờ phúc của anh Tuấn mà thằng mạt rệp như tôi mới chắt mót được ít của”.
“Nói hay, làm cũng giỏi, tôi thích cậu rồi đấy”.
“Ha ha ha ha…”
“Ha ha ha ha…”
Hai người đàn ông vui vẻ cười đùa với nhau, khiến cho Ngô Bân ngồi trơ trọi một bên cảm thấy xấu hổ không thôi.
Ông ta quyền thế một phương, vậy mà cười cũng không được, không cười cũng không xong.
Nhưng ngược lại, Ngô Bân cũng cảm thấy nhẹ người.
Mấy năm nay, có không ít quan chức cấp cao của Sở tác chiến thèm thuồng sự giàu có của nhà họ Kim, may mà Ngô Bân không ra tay với Kim Bưu, nếu không bây giờ e rằng cái mạng cũng chẳng còn.
“Anh Lôi, mời anh dùng trà”.