Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Chương 92
Lôi Tuấn hút một ngụm xì gà rồi nói: “Vậy ông xem như không biết gì cả là được, còn về Tiêu Chiến – cấp trên của ông, tôi tự có biện pháp giải quyết. Tuy nhiên, ông phải chuẩn bị sẵn tâm lý, Thiên Vương Thần Điện làm việc chưa bao giờ quan tâm đến hậu quả, cho nên… tôi đề nghị ông tạm thời xin nghỉ, có thể xem đây là một lời khuyên thiện ý!”
“Cảm ơn anh Tuấn!”
Ngô Bân đột nhiên đứng nghiêm, tuy bản thân có chức vị cao, nhưng ông ta lại bày ra tư thế chào Lôi Tuấn.
Nghỉ!
Ngô Bân chào từ biệt Lôi Tuấn, sau đó xoay người rời đi… Lúc này trong sảnh, ngoại trừ Lôi Tuấn, chỉ còn lại Kim Bưu và Hồ Mị Nhi.
“Anh Tuấn, đánh thật à?”, Kim Bưu vô thức hỏi.
“Đánh, phải đánh, đánh cho đến chết mới thôi!”
Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Hiện tại mẹ của Tiểu Niệm vẫn còn nằm trong tay người của câu lạc bộ Hắc Long, dám làm tổn thương người của tôi, trừ phi Lôi Tuấn này chết, nếu không, ai cũng đừng mong sống tốt!”
“Anh Tuấn, nếu cần tiền thì nói một câu, nhà họ Kim bán tài sản đổi tiền mặt cũng được!”, Kim Bưu chân thành nói.
VietWriter.vn
“Thế thì không cần!”
Lôi Tuấn nói: “Sĩ quan Hồ sẽ nhanh chóng chuyển lại tiền cho cậu, Thiên Vương Thần Điện không chỉ có nhiều cao thủ, mà tiền cũng rất nhiều, tuy nhiên, lòng tốt của cậu, tôi xin nhận!”
“À, phải ha!”, Kim Bưu không nói gì thêm.
“Mị Nhi!”
Không có người ngoài ở đây nên Lôi Tuấn gọi thẳng tên.
“Anh Tuấn cứ nói!”, Hồ Mị Nhi vẫn đứng nghiêm.
“Triệu tập ba ngàn cao thủ!”, Lôi Tuấn thản nhiên nói.
“Đã rõ!”, Hồ Mị Nhi lập tức đáp.
“Anh Tuấn, người ta có mười ngàn, anh chỉ gọi ba ngàn, không đủ đâu!”, Kim Bưu lại lần nữa nói xen vào, “Ha ha ha…”
Những lời này khiến Lôi Tuấn và Hồ Mị Nhi cùng bật cười.
“Ông chủ Kim!”
Hồ Mị Nhi cười nói: “Trong Thiên Vương Thần Điện, không tính tinh binh, cao thủ đẳng cấp thấp nhất là ba sao, tôi triệu tập ba ngàn cao thủ đấu với mười ngàn tên rác rưởi của chúng, anh nói có được không?”
“Việc này… được chứ!”, Kim Bưu cười ha hả.
“Mị Nhi!’ Lôi Tuấn lại nói thêm: “Báo với Tây Thiên Vương Âu Dương Sát rằng tôi có việc cần anh ta giúp!”
“Đã biết!”
Hồ Mị Nhi nhận lệnh, sau đó lập tức đi bố trí.
Đông Vực Hoa Hạ, phân bộ Thiên Vương Thần Điện.
“Hồ Mị Nhi, cô nói với Điện Chủ một tiếng, mấy chuyện như thế này, không có Lý Lăng Phong tôi sao được?”
Trong vòng một đêm, Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong đã gọi không biết bao nhiêu cuộc cho Hồ Mị Nhi.
Mục đích chỉ có một, xin tham dự lần hành động do Điện Chủ đích thân dẫn đội này.
“Đại ca à, đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ là một trận đấu nhỏ, không cần phải như thế!”, Hồ Mị Nhi cười khổ.
“Cô nói thật nhẹ nhàng!”
Lý Lăng Phong bất mãn nói: “Hiếm khi Điện Chủ hăng hái như thế, sao lại không có tôi được?”
“Được rồi, được rồi!”
Hồ Mị Nhi cười nói: “Anh là đại ca, đừng có nhõng nhẽo như con nít vậy chứ, chẳng qua chỉ là diệt một câu lạc bộ Hắc Long mà thôi, đợi sau khi xong việc, tôi sẽ đề nghị Điện Chủ triệu tập Tứ Đại Thiên Vương, anh em ta uống say một trận!”
“Là cô nói đấy nhé!”
Lý Lăng Phong biết không thể đạt được mục đích, bèn chuyển sang chuyện khác.
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Nói xong, Hồ Mị Nhi liền cúp điện thoại.
“Mẹ kiếp!”
Lôi Tuấn hút một ngụm xì gà rồi nói: “Vậy ông xem như không biết gì cả là được, còn về Tiêu Chiến – cấp trên của ông, tôi tự có biện pháp giải quyết. Tuy nhiên, ông phải chuẩn bị sẵn tâm lý, Thiên Vương Thần Điện làm việc chưa bao giờ quan tâm đến hậu quả, cho nên… tôi đề nghị ông tạm thời xin nghỉ, có thể xem đây là một lời khuyên thiện ý!”
“Cảm ơn anh Tuấn!”
Ngô Bân đột nhiên đứng nghiêm, tuy bản thân có chức vị cao, nhưng ông ta lại bày ra tư thế chào Lôi Tuấn.
Nghỉ!
Ngô Bân chào từ biệt Lôi Tuấn, sau đó xoay người rời đi… Lúc này trong sảnh, ngoại trừ Lôi Tuấn, chỉ còn lại Kim Bưu và Hồ Mị Nhi.
“Anh Tuấn, đánh thật à?”, Kim Bưu vô thức hỏi.
“Đánh, phải đánh, đánh cho đến chết mới thôi!”
Lôi Tuấn lạnh lùng nói: “Hiện tại mẹ của Tiểu Niệm vẫn còn nằm trong tay người của câu lạc bộ Hắc Long, dám làm tổn thương người của tôi, trừ phi Lôi Tuấn này chết, nếu không, ai cũng đừng mong sống tốt!”
“Anh Tuấn, nếu cần tiền thì nói một câu, nhà họ Kim bán tài sản đổi tiền mặt cũng được!”, Kim Bưu chân thành nói.
VietWriter.vn
“Thế thì không cần!”
Lôi Tuấn nói: “Sĩ quan Hồ sẽ nhanh chóng chuyển lại tiền cho cậu, Thiên Vương Thần Điện không chỉ có nhiều cao thủ, mà tiền cũng rất nhiều, tuy nhiên, lòng tốt của cậu, tôi xin nhận!”
“À, phải ha!”, Kim Bưu không nói gì thêm.
“Mị Nhi!”
Không có người ngoài ở đây nên Lôi Tuấn gọi thẳng tên.
“Anh Tuấn cứ nói!”, Hồ Mị Nhi vẫn đứng nghiêm.
“Triệu tập ba ngàn cao thủ!”, Lôi Tuấn thản nhiên nói.
“Đã rõ!”, Hồ Mị Nhi lập tức đáp.
“Anh Tuấn, người ta có mười ngàn, anh chỉ gọi ba ngàn, không đủ đâu!”, Kim Bưu lại lần nữa nói xen vào, “Ha ha ha…”
Những lời này khiến Lôi Tuấn và Hồ Mị Nhi cùng bật cười.
“Ông chủ Kim!”
Hồ Mị Nhi cười nói: “Trong Thiên Vương Thần Điện, không tính tinh binh, cao thủ đẳng cấp thấp nhất là ba sao, tôi triệu tập ba ngàn cao thủ đấu với mười ngàn tên rác rưởi của chúng, anh nói có được không?”
“Việc này… được chứ!”, Kim Bưu cười ha hả.
“Mị Nhi!’ Lôi Tuấn lại nói thêm: “Báo với Tây Thiên Vương Âu Dương Sát rằng tôi có việc cần anh ta giúp!”
“Đã biết!”
Hồ Mị Nhi nhận lệnh, sau đó lập tức đi bố trí.
Đông Vực Hoa Hạ, phân bộ Thiên Vương Thần Điện.
“Hồ Mị Nhi, cô nói với Điện Chủ một tiếng, mấy chuyện như thế này, không có Lý Lăng Phong tôi sao được?”
Trong vòng một đêm, Đông Thiên Vương Lý Lăng Phong đã gọi không biết bao nhiêu cuộc cho Hồ Mị Nhi.
Mục đích chỉ có một, xin tham dự lần hành động do Điện Chủ đích thân dẫn đội này.
“Đại ca à, đã nói bao nhiêu lần rồi, chỉ là một trận đấu nhỏ, không cần phải như thế!”, Hồ Mị Nhi cười khổ.
“Cô nói thật nhẹ nhàng!”
Lý Lăng Phong bất mãn nói: “Hiếm khi Điện Chủ hăng hái như thế, sao lại không có tôi được?”
“Được rồi, được rồi!”
Hồ Mị Nhi cười nói: “Anh là đại ca, đừng có nhõng nhẽo như con nít vậy chứ, chẳng qua chỉ là diệt một câu lạc bộ Hắc Long mà thôi, đợi sau khi xong việc, tôi sẽ đề nghị Điện Chủ triệu tập Tứ Đại Thiên Vương, anh em ta uống say một trận!”
“Là cô nói đấy nhé!”
Lý Lăng Phong biết không thể đạt được mục đích, bèn chuyển sang chuyện khác.
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Nói xong, Hồ Mị Nhi liền cúp điện thoại.
“Mẹ kiếp!”