Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Chương 95
“Có chí khí, nhưng phải cẩn thận!”
Tiêu Chiến nói tiếp: “Chỉ cần anh có thể tiêu diệt Thiên Vương Thần Điện, ngày sau, anh sẽ là người đứng đầu phía bắc Hoa Hạ, tôi nghĩ anh cũng biết trong đó có bao nhiêu lợi ích!”
“Cảm ơn ông chủ!”
Long Lân nở nụ cười giả tạo: “Bọn họ chờ chết đi!”
“Bố đừng đi, bố đừng bỏ rơi Tiểu Niệm!”
Chiều tối ngày hôm sau, Lôi Tuấn vừa định đi thì Tiểu Niệm từ trên lầu vọt xuống.
“Xin lỗi anh Lôi!”
Y tá hoảng hốt đuổi theo, lúng túng nói.
“Không sao đâu!”
Lôi Tuấn ôm lấy Tiểu Niệm, hỏi bằng giọng trìu mến: “Sao vậy con gái cưng?”
VietWriter.vn
“Bố ơi, xin bố đừng đi, Tiểu Niệm sẽ không đòi ăn ngon, không cần ngủ phòng lớn, con có thể ngủ trong lồng, ăn cám heo, chỉ cần bố không đi, Tiểu Niệm bằng lòng làm tất cả!”
Cô bé hoảng sợ nhìn anh, rươm rướm nước mắt.
Những người trong phòng không khỏi xúc động.
Rốt cuộc đứa bé này đã phải chịu bao nhiêu khổ sở mới có thể hiểu chuyện như vậy?
Nó quá sợ hãi mất đi bố, sợ phải trở về cuộc sống lúc trước… “Con gái cưng!”
Lôi Tuấn cố nén chua xót trong lòng, nói: “Bố không đi, bố đi đón mẹ con, con biết đó, mẹ gặp nguy hiểm nên bố muốn đón mẹ trở về!”
“Thật sao?”, Tiểu Niệm chớp mắt hỏi.
“Bố sẽ không gạt Tiểu Niệm!”
“Móc ngoéo!”
“Được, móc ngoéo…”
Lôi Tuấn nhẹ nhàng móc tay vào ngón tay Tiểu Niệm, sau đó nói: “Lúc bố không có ở đây, con phải nghe lời chú và dì, không được rời khỏi nhà, có hiểu không?”
“Tiểu Niệm hiểu, Tiểu Niệm sẽ nghe lời, con trốn ở gầm giường”.
Mỗi một câu nói ngây thơ, non nớt của cô bé đều khiến Lôi Tuấn nhói lòng.
Anh đã để con gái mình thua thiệt quá nhiều.
Bất kể có như thế nào đi nữa, anh đều phải cứu được Thẩm Sơ Tuyết.
Dù ra sao đi nữa, anh cũng sẽ khiến câu lạc bộ Hắc Long nợ máu phải trả bằng máu.
“Bé ngoan, chú ôm nhé!”
Kim Bưu đón lấy Tiểu Niệm rồi nói: “Anh Tuấn cứ yên tâm mà đi, đội vệ sĩ của tôi rất chuyên nghiệp, huống chi còn có Mặt Sẹo giám sát, chắc chắn không có vấn đề gì!”
“Được!”
Lôi Tuấn lại quay sang nói với Tiểu Niệm: “Ngoan, bố sẽ về sớm!”
“Bố phải cẩn thận nhé!”
“Được, bố sẽ cẩn thận!”
Lôi Tuấn cố kiềm nước mắt, vội vã quay lưng đi.
Một chiếc Hummer rời khỏi dinh thự Vàng.
Trên con đường phía trước, từng chiếc xe việt dã với thiết kế kiên cố lần lượt gia nhập, dần dần biến thành một đoàn xe.
Đoán xe nối đuôi nhau chạy ra vùng ngoại ô… … Khu nghỉ mát mùa hè.
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…”
Ông trùm của câu lạc bộ Hắc Long liên tục chửi bậy, kèm theo đó là vung roi quật tới tấp vào một người phụ nữ.
Quần áo của người phụ nữ kia đã sớm rách nát, cả người toàn là máu, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Cô ấy chính là Thẩm Sơ Tuyết.
Người phụ nữ mà Lôi Tuấn từng yêu nhưng không thể ở cạnh.
Và cô cũng là người sinh cho anh đứa con gái ngoan ngoãn Tiểu Niệm, thế nhưng lại bất hạnh bị câu lạc bộ Hắc Long hãm hại.
Vì để con gái có thể sống, Thẩm Sơ Tuyết đã phải chịu đựng đủ loại tra tấn.
Cô bằng lòng làm trâu làm ngựa chỉ để con mình được sống.
“Có chí khí, nhưng phải cẩn thận!”
Tiêu Chiến nói tiếp: “Chỉ cần anh có thể tiêu diệt Thiên Vương Thần Điện, ngày sau, anh sẽ là người đứng đầu phía bắc Hoa Hạ, tôi nghĩ anh cũng biết trong đó có bao nhiêu lợi ích!”
“Cảm ơn ông chủ!”
Long Lân nở nụ cười giả tạo: “Bọn họ chờ chết đi!”
“Bố đừng đi, bố đừng bỏ rơi Tiểu Niệm!”
Chiều tối ngày hôm sau, Lôi Tuấn vừa định đi thì Tiểu Niệm từ trên lầu vọt xuống.
“Xin lỗi anh Lôi!”
Y tá hoảng hốt đuổi theo, lúng túng nói.
“Không sao đâu!”
Lôi Tuấn ôm lấy Tiểu Niệm, hỏi bằng giọng trìu mến: “Sao vậy con gái cưng?”
VietWriter.vn
“Bố ơi, xin bố đừng đi, Tiểu Niệm sẽ không đòi ăn ngon, không cần ngủ phòng lớn, con có thể ngủ trong lồng, ăn cám heo, chỉ cần bố không đi, Tiểu Niệm bằng lòng làm tất cả!”
Cô bé hoảng sợ nhìn anh, rươm rướm nước mắt.
Những người trong phòng không khỏi xúc động.
Rốt cuộc đứa bé này đã phải chịu bao nhiêu khổ sở mới có thể hiểu chuyện như vậy?
Nó quá sợ hãi mất đi bố, sợ phải trở về cuộc sống lúc trước… “Con gái cưng!”
Lôi Tuấn cố nén chua xót trong lòng, nói: “Bố không đi, bố đi đón mẹ con, con biết đó, mẹ gặp nguy hiểm nên bố muốn đón mẹ trở về!”
“Thật sao?”, Tiểu Niệm chớp mắt hỏi.
“Bố sẽ không gạt Tiểu Niệm!”
“Móc ngoéo!”
“Được, móc ngoéo…”
Lôi Tuấn nhẹ nhàng móc tay vào ngón tay Tiểu Niệm, sau đó nói: “Lúc bố không có ở đây, con phải nghe lời chú và dì, không được rời khỏi nhà, có hiểu không?”
“Tiểu Niệm hiểu, Tiểu Niệm sẽ nghe lời, con trốn ở gầm giường”.
Mỗi một câu nói ngây thơ, non nớt của cô bé đều khiến Lôi Tuấn nhói lòng.
Anh đã để con gái mình thua thiệt quá nhiều.
Bất kể có như thế nào đi nữa, anh đều phải cứu được Thẩm Sơ Tuyết.
Dù ra sao đi nữa, anh cũng sẽ khiến câu lạc bộ Hắc Long nợ máu phải trả bằng máu.
“Bé ngoan, chú ôm nhé!”
Kim Bưu đón lấy Tiểu Niệm rồi nói: “Anh Tuấn cứ yên tâm mà đi, đội vệ sĩ của tôi rất chuyên nghiệp, huống chi còn có Mặt Sẹo giám sát, chắc chắn không có vấn đề gì!”
“Được!”
Lôi Tuấn lại quay sang nói với Tiểu Niệm: “Ngoan, bố sẽ về sớm!”
“Bố phải cẩn thận nhé!”
“Được, bố sẽ cẩn thận!”
Lôi Tuấn cố kiềm nước mắt, vội vã quay lưng đi.
Một chiếc Hummer rời khỏi dinh thự Vàng.
Trên con đường phía trước, từng chiếc xe việt dã với thiết kế kiên cố lần lượt gia nhập, dần dần biến thành một đoàn xe.
Đoán xe nối đuôi nhau chạy ra vùng ngoại ô… … Khu nghỉ mát mùa hè.
“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp…”
Ông trùm của câu lạc bộ Hắc Long liên tục chửi bậy, kèm theo đó là vung roi quật tới tấp vào một người phụ nữ.
Quần áo của người phụ nữ kia đã sớm rách nát, cả người toàn là máu, nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Cô ấy chính là Thẩm Sơ Tuyết.
Người phụ nữ mà Lôi Tuấn từng yêu nhưng không thể ở cạnh.
Và cô cũng là người sinh cho anh đứa con gái ngoan ngoãn Tiểu Niệm, thế nhưng lại bất hạnh bị câu lạc bộ Hắc Long hãm hại.
Vì để con gái có thể sống, Thẩm Sơ Tuyết đã phải chịu đựng đủ loại tra tấn.
Cô bằng lòng làm trâu làm ngựa chỉ để con mình được sống.