Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-109
Chương 108
Xe ngựa thì có thể cách âm nỗi gì, Nguyên Tứ Nhàn cực lực kiềm chế, thở cũng nhẫn nhịn. Nàng thừa nhận, món nợ này tính vô cùng vất vả.
Lần đầu của Lục Thời Khanh rất nhanh, dù sao đã ăn chay lâu đến vậy, còn lần hai thì không dễ tước vũ khí đầu hàng, nàng cố kìm giọng, đầu hàng nói về nhà hẵng tính tiếp, tính thế nào cũng được, nhưng y vẫn thờ ơ.
Về nhà đóng cửa phòng thì đối với nàng là hưởng thụ, như bây giờ mới gọi là hành hạ. Chín năm đổi lấy một lần nàng không thể kêu ra tiếng, thế chưa đủ nhân từ à?
Lục Thời Khanh cảm thấy mình cực kỳ hào phóng, bèn hạ quyết tâm.
Búi tóc Nguyên Tứ Nhàn sắp rơi ra, trang sức trên đầu nàng cứ va vào thành xe rất đau, nàng định đưa tay rút thì chợt cảm nhận được Lục Thời Khanh ngừng lại.
Nàng kinh ngạc, thấy y nhăn nhó, mặt hơi tái.
– Sao, sao thế?
Nàng luống cuống hỏi. Bộ dạng y cứ như chỗ nào đó bị gãy mất vậy.
– Eo không xuống được.
– …
Nguyên Tứ Nhàn vừa tức giận vừa buồn cười. Tính sổ mà tính luôn cả mình là sao vậy trời? Đúng là tiền mất tật mang!
Nửa hành trình sau đó trong xe ngựa đúng là khiến người ta không thể nhớ lại. Lục Thời Khanh hoạt động gân cốt, cảm thấy không đáng ngại, bèn bảo là việc nhỏ thôi, muốn tiếp tục. Nguyên Tứ Nhàn không biết y sĩ diện hay thật sự không sao, dù sao nàng không dám nhọc eo của y nữa, thấy y khăng khăng đòi tiếp tục, nàng cũng muốn nhanh nhanh cho xong việc, bèn đổi thế ngồi lên y.
Ai ngờ ngay lúc quan trọng lại gặp phải ổ gà. Lần này chẳng ai nhịn được, một người “úi” một người “da”.
Một cụ già đi ngang qua đường cao giọng than thở:
– Thói đời hủ bại!
Nguyên Tứ Nhàn thầm hận, tức giận đấm Lục Thời Khanh, khẽ nói:
– Kêu gì mà kêu, chưa được ngồi Quan Âm bao giờ à?
– Nàng cũng vậy thôi.
Y mồ hôi nhễ nhại nhìn nàng:
– Chưa ngồi hoa sen bao giờ à?
Trước đây vì để có Nguyên Thù Nguyên Trăn mà hai người áp dụng đủ trò đủ thế, đây chẳng phải thế gì mới, nhưng đúng là trước đây chưa bao giờ gặp phải ổ gà.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy đường sá thành Trường An nên tu sửa.
Lục Thời Khanh nghĩ, mình đi chung xe với nàng nhiều không kể xiết mà sao trước đây chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lợi dụng địa thế tự nhiên như này nhỉ.
Hai người nói qua nói lại hết “Lục hoa sen” tới “Nguyên Quan Âm”, dù sao trước khi về phường Vĩnh Hưng, họ đã chỉnh trang y phục xong xuôi. Nguyên Tứ Nhàn xem xét kỹ eo Lục Thời Khanh, xác thực không có gì to tát, tĩnh dưỡng hai ngày là được.
Nhưng mặt y vẫn đầy khí đen.
Nàng nâng cằm y trêu:
– Tính nợ thôi mà, cả đời đều cho chàng tính đấy, cứ từ từ, hai ngày nay để thiếp ra oai.
Lục Thời Khanh cảm thấy, nữ nhân vừa nói lời ân ái vừa nói lời thô bỉ thật đòi mạng.
Sau đó, Nguyên Tứ Nhàn rảnh rỗi, nhớ tới lời cầu viện của a huynh, bèn muốn thương lượng với Lục Thời Khanh, hay là hôm sau về Nguyên phủ một chuyến thăm huynh ấy, nhưng y nói chẳng mấy hôm nữa là công chúa Già Hộc sẽ rời Trường An.
Tin tức này không quá bất ngờ.
Trước đây Lục Thời Khanh từng cho nàng biết ý của Khả Hãn Hồi Hột, bên cạnh đó, Huy Ninh Đế thấy mấy ngày Già Hộc ở kinh thành rất hăng hái với Nguyên Ngọc, thế thì đối với ông, chuyện hòa thân này đừng có sẽ tốt hơn. Lại thăm dò ý công chúa qua lời sứ giả, thấy cô hoàn toàn không hứng thú với hoàng tử nào, ông không thể cưỡng ép ban hôn cho cô và Trịnh Trạc, làm mất lòng Hồi Hột ngay thời điểm bốn bề thọ địch như hiện nay, đành khách sáo chiêu đãi mấy ngày.
Nhưng lão hoàng đế vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, ông định đợi cục diện chính trị Đại Chu hơi ổn định sẽ lại xử lý cuộc hôn nhân này. Ông nói ẩn ý với Già Hộc là núi non xa xôi, đường đi diệu vợi, nếu lần sau muốn đến chơi nữa thì bảo lục lang đến Hãn đình Hồi Hột đón.
Có thể đón kiểu gì? Đương nhiên là đón dâu rồi.
Nhưng Già Hộc tỏ vẻ nghe không hiểu:
– Được, nếu lục điện hạ bận thì người khác đón cũng được.
Xuất phát từ phép lịch sự, Già Hộc mang theo đống quà ban thưởng của thánh nhân và quà ra mắt của các vị hoàng tử, nhưng gần như xếp hết chúng vào một xe, còn một xe khác đặc biệt để thuốc mỡ của Nguyên gia đưa tới.
Mớ thuốc mỡ đó do cô sai người tới Nguyên gia đòi trước khi đi.
Lúc đó Nguyên Ngọc phiền chết đi được, thầm nghĩ có mỗi chuyện thuốc mỡ mà xà quần đủ thứ trò, lải nhải “cho cô ấy hết đi” rồi gom tất tần tật hộp thuốc có dạng mỡ đưa hết cho nô bộc của Già Hộc.
Không chỉ thuốc giúp trắng mịn mà cả thuốc trị thương, thuốc an thần, thuốc chống muỗi, thuốc tạo hương… đều có cả. Một năm bốn mùa luân phiên dùng, dùng cả đời cũng không lo hết.
Ai ngờ hôm sau nô bộc lại tới, nói công chúa nhận quà nhiều quá, lòng áy náy nên quyết định có qua có lại, đáp lễ hắn.
Tuy Lục Thời Khanh sớm đã nhắn trước bảo hắn không cần tránh, cứ biểu hiện như kẻ ngốc không hiểu gì cả là được, trốn tránh chỉ khiến Huy Ninh Đế càng nghi ngờ thêm thôi, nhưng hắn không muốn dính dáng nhiều với cô công chúa ấy, bèn uyển chuyển từ chối.
Nhưng nô bộc bảo, công chúa đã khởi hành, quà này không thể trả, xin hắn nhận lấy.
Vậy thì nhận thôi, vứt vào kho là xong. Nguyên Ngọc vừa nghĩ vậy thì thấy nô bộc vui vẻ bế tới một thứ không thể vứt vào kho: một con chó mặt ngu lông rậm màu trắng.
Nô bộc nói nó tên Đại Bạch, là thú cưng của công chúa, còn đặc biệt nhấn mạnh đây là chó cái.
Giỏi lắm, tên ghép thành đôi với tên Tiểu Hắc, lại còn khác giới. Ý gì đây?
Nguyên Ngọc không muốn nhận vật sống, nhận rồi phải nuôi, hắn không dư tiền đến vậy, bèn lấy lý do công chúa mất đi thú cưng bầu bạn ắt sẽ không quen, xin nô bộc hãy đưa về.
Ai ngờ mới nghiêm túc đường hoàng nói xong liền bị vả mặt: Tiểu Hắc chạy lao ra dụi dụi cổ Đại Bạch.
Ồ, mùa xuân đúng là mùa tốt.
Nhằm tránh cho hắn từ chối nữa, nô bộc nhanh chóng bỏ của chạy lấy người, không hề nói mấy lời kiểu như sau này nó sinh con thì tặng cho công chúa một con.
Nguyên Ngọc buồn bực ngồi dưới bậc thềm đá, thở dài thườn thượt nhìn hai con chó không cùng loại cọ qua cọ lại thân thiết như bạn già lâu năm.
Kẻ bầu bạn duy nhất bên cạnh cũng bị cướp đi rồi. Được, chỉ mình hắn độc thân thôi.
Nguyên Ngọc đa sầu đa cảm suốt mấy ngày, nhìn Tiểu Hắc và Đại Bạch không nóng không lạnh cứ như lão bằng hữu, lòng hắn hơi thoải mái, nhưng mùa xuân dẫu sao cũng là mùa xuân, tình cảm bọn chó dễ dàng thăng tiến, vào một ngày hắn lơ là phòng bị, hai con chó chọc thủng lớp màng đó, vượt qua ranh giới, sát cánh bên nhau.
Hắn vô cùng đau đớn, quả nhiên, 20 ngày sau liền phát hiện Đại Bạch mang thai, vả lại còn bắt đầu nôn ọe và chán ăn.
Chó đã nuôi một tháng, tuy không phải thú cưng ban đầu nhưng dẫu sao cũng có tình cảm, Nguyên Ngọc rất không vui, bèn xách Tiểu Hắc lên ra vẻ muốn đánh đòn, dạy dỗ nó sao lại hại Đại Bạch thành ra như vậy.
Đây là chuyện hai bên tình nguyện mà, Tiểu Hắc rất tủi thân, để làm một chó cha chuẩn mực, nó chạy ba chân bốn cẳng đến canh giữ bên người Đại Bạch.
Trùng hợp, Nguyên Ngọc nói câu này ngay ngày lễ Phật Đản mồng tám tháng tư, Tuyên thị bảo Nguyên Tứ Nhàn về nhà mẹ đẻ quét bụi trên tượng Phật trong từ đường để làm lễ. Lục Thời Khanh đương nhiên cũng đi cùng.
Hai vợ chồng vào cửa thấy hắn đang càm ràm với chó, sững sờ rồi hai mặt nhìn nhau.
Khi về phường Vĩnh Hưng, Nguyên Tứ Nhàn lo lắng nói với Lục Thời Khanh:
– Chàng nói xem có phải a huynh thiếp cô đơn lâu quá nên ở đây có vấn đề không?
Nàng vừa nói vừa chỉ huyệt thái dương của mình.
Đuôi mày Lục Thời Khanh nhướng lên. Có người nói a huynh mình thế à? Nếu Lục Sương Dư dám nói xấu sau lưng y, y thế nào cũng phải phạt con bé chép chữ Phạn cả trăm lần.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn thì khác.
Y gật đầu tán thành:
– Cũng không thể đón huynh ấy qua chỗ chúng ta.
Nguyên Tứ Nhàn biết như vậy không hợp quy củ, bèn cảm thán:
– Nếu có thể mau tìm một tẩu tẩu thích hợp cho a huynh thì tốt, hoặc nếu cha mẹ ở kinh thành lâu dài thì cũng không tới mức khiến huynh ấy bí bức tới vậy.
Lục Thời Khanh nghe vậy nghiêm túc ôm nàng vào lòng:
– Sẽ nhanh thôi, Yểu Yểu.
Nguyên Tứ Nhàn hơi khựng.
Mấy ngày nay, nàng không phải không nhận ra bầu không khí thận trọng kỳ lạ của triều đình. Có lẽ từ khi Lục Thời Khanh đổi con từ tay Tế Cư, cũng có lẽ sớm hơn, từ khi Đột Quyết và Hồi Hột bùng phát chiến tranh.
Hiện tại, Đột Quyết bị Hồi Hột liên thủ với Đại Chu đánh lui, nhưng bầu trời thành Trường An càng mây đen giăng kín tối tăm hệt những ngày mưa bão tháng tư đầu hạ.
Nguyên Tứ Nhàn biết, một khi cơn mưa này đổ xuống thì Đại Chu, Nam Chiếu, Hồi Hột, Đột Quyết, không ai có thể và cũng không ai muốn bàng quan ngoài cuộc.
Hồi lâu, nàng thở dài:
– Trận chiến này vẫn không cách nào tránh được.
Lục Thời Khanh ôm chặt nàng, tì cằm lên xoáy tóc của nàng, hơi thở đạm nhạt:
– Có ta đây.
Đêm đó sấm vang chớp giật, Nguyên Tứ Nhàn được Lục Thời Khanh ôm vào lòng, bịt tai căng thẳng chìm vào giấc ngủ, thời gian trôi qua nhiều tháng, nàng lại quay về giấc mơ ngày trước.
Đó cũng là một ngày mưa bên cầu Lộc nhưng là mưa phùn lạnh lẽo thấu tim. Lần đầu tiên Nguyên Tứ Nhàn nghe giọng Thiều Hòa trong mơ.
Thiều Hòa đứng trên cầu, giọng khàn khàn:
– Nhiều năm như thế, ta cứ ngỡ chàng muốn quyền, muốn thế, muốn khiến Đại Chu đổi họ, nhưng hóa ra đều không phải.
Bên cạnh có người dè dặt hỏi:
– Công chúa thấy gì trong nhà Lục trung thư ạ?
Thiều Hòa cười khổ:
– Một cái mật đạo, bên trong có một tấm bia mộ viết rành rành bốn chữ.
Nói tới đây, nàng ấy hít sâu một hơi rồi run run thở ra, khi lên tiếng lần nữa, giọng đã hơi nghẹn ngào:
–
“Thê tử Tứ Nhàn…”
Tỳ nữ bên cạnh giật mình, hình như bụm chặt miệng mới không phát ra âm thanh hít sâu kinh ngạc.
Giọng Thiều Hòa trở nên gần hơn, dường như nàng ấy không kiềm chế được ôm đầu gối ngồi xổm xuống.
Tiếng tí tách rất nhỏ vang lên, tựa như mưa lại tựa như nước mắt.
Nàng ấy khóc:
– Chàng căn bản không muốn soán vị, căn bản không thích nam phong, căn bản không phải bệnh chết. Chàng tranh quyền đoạt thế, mãi không thành thân, trẻ tuổi mất sớm, đều là vì…
Nàng ấy không nói tiếp mà chuyển sang nói thứ khác:
– Ta khổ tu nhiều năm ở Đôn Hoàng, tưởng mình đã nhìn thoáng tất cả, buông xuống tất cả… nhưng khi nghe tin chàng bệnh chết, nhìn thấy tấm bia mộ ấy…
…
– Không phải chàng rất thủ đoạn sao? Tại sao không cướp cô ấy về bảo vệ tốt? Tại sao để bản thân rơi vào kết cục đó? Chàng từ chối ta oai phong như vậy thì hãy sống thật vẻ vang cho ta nhìn chứ!
Thiều Hòa khóc mãi, tỳ nữ bên cạnh khuyên thế nào cũng vô dụng.
Nàng ấy cuối cùng khóc xong, khôi phục sự yên tĩnh, lúc lên tiếng lần nữa, giọng trở nên vô cùng lạnh lẽo:
– Nguyên Tứ Nhàn năm xưa chết ở nơi này, chết ở cầu Lộc, phải không?
Tỳ nữ đáp phải.
Thiều Hòa nói:
– Ta hơi mệt, ngươi qua bên kia dắt ngựa lại đây.
Nguyên Tứ Nhàn nghe đến đây thì như có dự liệu, quả nhiên sau khi tiếng bước chân vội vã đi xa, nàng nghe Thiều Hòa lẩm bẩm:
– Nếu ta cũng chết ở đây, chết ở cầu Lộc, thì kiếp sau… chàng có thể nhớ ta đến chết không?
Dứt lời, tiếng một vật nặng rơi xuống nước vang lên.
Cùng với tiếng kêu kinh hãi của tỳ nữ trong mơ, Nguyên Tứ Nhàn ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng thở dốc, theo bản năng sờ đệm giường bên cạnh thì phát hiện trống rỗng không có ai.
Nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, nàng chợt không kìm được rơi lệ, mờ mịt gọi trong phòng ngủ tối om, đèn đóm cháy hết:
– Thời Khanh…
Nàng gọi không ai đáp, lại gọi lần nữa. Vẫn không ai đáp, nàng lảo đảo xuống giường, chạy ra cửa, toan mở cửa thì có một bóng mờ phủ xuống, là Lục Thời Khanh đội mưa quay về, mở cửa trước nàng.
Thấy nàng đi chân trần, lệ rơi đầy mặt, Lục Thời Khanh giật mình, vội đóng cửa, ôm nàng đi vào phòng:
– Sao thế? Có cấp báo nên ta ra ngoài một lát.
Nguyên Tứ Nhàn không nói gì, xoay người ôm chặt y, áp vào lòng y, thậm chí không chú ý hai chữ “cấp báo”, liều mạng lắc đầu nói:
– Lục Thời Khanh, thiếp chưa chết, thiếp sẽ không chết, kiếp này thiếp chắc chắn không chết trước chàng.
Lục Thời Khanh nghèn nghẹn nơi cổ họng, đại khái đoán được gì đó, vuốt tóc nàng hỏi:
– Lại nằm mơ à?
Nàng gật đầu, sau đó không nói gì, khóc thút thít trong lòng y.
Vào thời điểm như này, Lục Thời Khanh không muốn hỏi nàng nhiều, nhưng tình hình trước mắt cấp bách, y không thể không nói:
– Yểu Yểu, Hoài Nam làm phản, Đại Chu sắp loạn lạc rồi, nàng ngoan, sắp xếp lại nói cho ta biết có tin tức gì hữu dụng không để ta phòng bị sớm.
Nguyên Tứ Nhàn ngẩng đầu kinh ngạc, dần bình tĩnh lại, nhớ tới hai từ y vừa nói: “cấp báo”.
Nàng từ từ buông y ra, lý trí dần quay về, hồi lâu bình tĩnh nói:
– Sở dĩ Tế Cư biết mật đạo ở Từ trạch là do Thiều Hòa nói.
Xe ngựa thì có thể cách âm nỗi gì, Nguyên Tứ Nhàn cực lực kiềm chế, thở cũng nhẫn nhịn. Nàng thừa nhận, món nợ này tính vô cùng vất vả.
Lần đầu của Lục Thời Khanh rất nhanh, dù sao đã ăn chay lâu đến vậy, còn lần hai thì không dễ tước vũ khí đầu hàng, nàng cố kìm giọng, đầu hàng nói về nhà hẵng tính tiếp, tính thế nào cũng được, nhưng y vẫn thờ ơ.
Về nhà đóng cửa phòng thì đối với nàng là hưởng thụ, như bây giờ mới gọi là hành hạ. Chín năm đổi lấy một lần nàng không thể kêu ra tiếng, thế chưa đủ nhân từ à?
Lục Thời Khanh cảm thấy mình cực kỳ hào phóng, bèn hạ quyết tâm.
Búi tóc Nguyên Tứ Nhàn sắp rơi ra, trang sức trên đầu nàng cứ va vào thành xe rất đau, nàng định đưa tay rút thì chợt cảm nhận được Lục Thời Khanh ngừng lại.
Nàng kinh ngạc, thấy y nhăn nhó, mặt hơi tái.
– Sao, sao thế?
Nàng luống cuống hỏi. Bộ dạng y cứ như chỗ nào đó bị gãy mất vậy.
– Eo không xuống được.
– …
Nguyên Tứ Nhàn vừa tức giận vừa buồn cười. Tính sổ mà tính luôn cả mình là sao vậy trời? Đúng là tiền mất tật mang!
Nửa hành trình sau đó trong xe ngựa đúng là khiến người ta không thể nhớ lại. Lục Thời Khanh hoạt động gân cốt, cảm thấy không đáng ngại, bèn bảo là việc nhỏ thôi, muốn tiếp tục. Nguyên Tứ Nhàn không biết y sĩ diện hay thật sự không sao, dù sao nàng không dám nhọc eo của y nữa, thấy y khăng khăng đòi tiếp tục, nàng cũng muốn nhanh nhanh cho xong việc, bèn đổi thế ngồi lên y.
Ai ngờ ngay lúc quan trọng lại gặp phải ổ gà. Lần này chẳng ai nhịn được, một người “úi” một người “da”.
Một cụ già đi ngang qua đường cao giọng than thở:
– Thói đời hủ bại!
Nguyên Tứ Nhàn thầm hận, tức giận đấm Lục Thời Khanh, khẽ nói:
– Kêu gì mà kêu, chưa được ngồi Quan Âm bao giờ à?
– Nàng cũng vậy thôi.
Y mồ hôi nhễ nhại nhìn nàng:
– Chưa ngồi hoa sen bao giờ à?
Trước đây vì để có Nguyên Thù Nguyên Trăn mà hai người áp dụng đủ trò đủ thế, đây chẳng phải thế gì mới, nhưng đúng là trước đây chưa bao giờ gặp phải ổ gà.
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy đường sá thành Trường An nên tu sửa.
Lục Thời Khanh nghĩ, mình đi chung xe với nàng nhiều không kể xiết mà sao trước đây chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lợi dụng địa thế tự nhiên như này nhỉ.
Hai người nói qua nói lại hết “Lục hoa sen” tới “Nguyên Quan Âm”, dù sao trước khi về phường Vĩnh Hưng, họ đã chỉnh trang y phục xong xuôi. Nguyên Tứ Nhàn xem xét kỹ eo Lục Thời Khanh, xác thực không có gì to tát, tĩnh dưỡng hai ngày là được.
Nhưng mặt y vẫn đầy khí đen.
Nàng nâng cằm y trêu:
– Tính nợ thôi mà, cả đời đều cho chàng tính đấy, cứ từ từ, hai ngày nay để thiếp ra oai.
Lục Thời Khanh cảm thấy, nữ nhân vừa nói lời ân ái vừa nói lời thô bỉ thật đòi mạng.
Sau đó, Nguyên Tứ Nhàn rảnh rỗi, nhớ tới lời cầu viện của a huynh, bèn muốn thương lượng với Lục Thời Khanh, hay là hôm sau về Nguyên phủ một chuyến thăm huynh ấy, nhưng y nói chẳng mấy hôm nữa là công chúa Già Hộc sẽ rời Trường An.
Tin tức này không quá bất ngờ.
Trước đây Lục Thời Khanh từng cho nàng biết ý của Khả Hãn Hồi Hột, bên cạnh đó, Huy Ninh Đế thấy mấy ngày Già Hộc ở kinh thành rất hăng hái với Nguyên Ngọc, thế thì đối với ông, chuyện hòa thân này đừng có sẽ tốt hơn. Lại thăm dò ý công chúa qua lời sứ giả, thấy cô hoàn toàn không hứng thú với hoàng tử nào, ông không thể cưỡng ép ban hôn cho cô và Trịnh Trạc, làm mất lòng Hồi Hột ngay thời điểm bốn bề thọ địch như hiện nay, đành khách sáo chiêu đãi mấy ngày.
Nhưng lão hoàng đế vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ, ông định đợi cục diện chính trị Đại Chu hơi ổn định sẽ lại xử lý cuộc hôn nhân này. Ông nói ẩn ý với Già Hộc là núi non xa xôi, đường đi diệu vợi, nếu lần sau muốn đến chơi nữa thì bảo lục lang đến Hãn đình Hồi Hột đón.
Có thể đón kiểu gì? Đương nhiên là đón dâu rồi.
Nhưng Già Hộc tỏ vẻ nghe không hiểu:
– Được, nếu lục điện hạ bận thì người khác đón cũng được.
Xuất phát từ phép lịch sự, Già Hộc mang theo đống quà ban thưởng của thánh nhân và quà ra mắt của các vị hoàng tử, nhưng gần như xếp hết chúng vào một xe, còn một xe khác đặc biệt để thuốc mỡ của Nguyên gia đưa tới.
Mớ thuốc mỡ đó do cô sai người tới Nguyên gia đòi trước khi đi.
Lúc đó Nguyên Ngọc phiền chết đi được, thầm nghĩ có mỗi chuyện thuốc mỡ mà xà quần đủ thứ trò, lải nhải “cho cô ấy hết đi” rồi gom tất tần tật hộp thuốc có dạng mỡ đưa hết cho nô bộc của Già Hộc.
Không chỉ thuốc giúp trắng mịn mà cả thuốc trị thương, thuốc an thần, thuốc chống muỗi, thuốc tạo hương… đều có cả. Một năm bốn mùa luân phiên dùng, dùng cả đời cũng không lo hết.
Ai ngờ hôm sau nô bộc lại tới, nói công chúa nhận quà nhiều quá, lòng áy náy nên quyết định có qua có lại, đáp lễ hắn.
Tuy Lục Thời Khanh sớm đã nhắn trước bảo hắn không cần tránh, cứ biểu hiện như kẻ ngốc không hiểu gì cả là được, trốn tránh chỉ khiến Huy Ninh Đế càng nghi ngờ thêm thôi, nhưng hắn không muốn dính dáng nhiều với cô công chúa ấy, bèn uyển chuyển từ chối.
Nhưng nô bộc bảo, công chúa đã khởi hành, quà này không thể trả, xin hắn nhận lấy.
Vậy thì nhận thôi, vứt vào kho là xong. Nguyên Ngọc vừa nghĩ vậy thì thấy nô bộc vui vẻ bế tới một thứ không thể vứt vào kho: một con chó mặt ngu lông rậm màu trắng.
Nô bộc nói nó tên Đại Bạch, là thú cưng của công chúa, còn đặc biệt nhấn mạnh đây là chó cái.
Giỏi lắm, tên ghép thành đôi với tên Tiểu Hắc, lại còn khác giới. Ý gì đây?
Nguyên Ngọc không muốn nhận vật sống, nhận rồi phải nuôi, hắn không dư tiền đến vậy, bèn lấy lý do công chúa mất đi thú cưng bầu bạn ắt sẽ không quen, xin nô bộc hãy đưa về.
Ai ngờ mới nghiêm túc đường hoàng nói xong liền bị vả mặt: Tiểu Hắc chạy lao ra dụi dụi cổ Đại Bạch.
Ồ, mùa xuân đúng là mùa tốt.
Nhằm tránh cho hắn từ chối nữa, nô bộc nhanh chóng bỏ của chạy lấy người, không hề nói mấy lời kiểu như sau này nó sinh con thì tặng cho công chúa một con.
Nguyên Ngọc buồn bực ngồi dưới bậc thềm đá, thở dài thườn thượt nhìn hai con chó không cùng loại cọ qua cọ lại thân thiết như bạn già lâu năm.
Kẻ bầu bạn duy nhất bên cạnh cũng bị cướp đi rồi. Được, chỉ mình hắn độc thân thôi.
Nguyên Ngọc đa sầu đa cảm suốt mấy ngày, nhìn Tiểu Hắc và Đại Bạch không nóng không lạnh cứ như lão bằng hữu, lòng hắn hơi thoải mái, nhưng mùa xuân dẫu sao cũng là mùa xuân, tình cảm bọn chó dễ dàng thăng tiến, vào một ngày hắn lơ là phòng bị, hai con chó chọc thủng lớp màng đó, vượt qua ranh giới, sát cánh bên nhau.
Hắn vô cùng đau đớn, quả nhiên, 20 ngày sau liền phát hiện Đại Bạch mang thai, vả lại còn bắt đầu nôn ọe và chán ăn.
Chó đã nuôi một tháng, tuy không phải thú cưng ban đầu nhưng dẫu sao cũng có tình cảm, Nguyên Ngọc rất không vui, bèn xách Tiểu Hắc lên ra vẻ muốn đánh đòn, dạy dỗ nó sao lại hại Đại Bạch thành ra như vậy.
Đây là chuyện hai bên tình nguyện mà, Tiểu Hắc rất tủi thân, để làm một chó cha chuẩn mực, nó chạy ba chân bốn cẳng đến canh giữ bên người Đại Bạch.
Trùng hợp, Nguyên Ngọc nói câu này ngay ngày lễ Phật Đản mồng tám tháng tư, Tuyên thị bảo Nguyên Tứ Nhàn về nhà mẹ đẻ quét bụi trên tượng Phật trong từ đường để làm lễ. Lục Thời Khanh đương nhiên cũng đi cùng.
Hai vợ chồng vào cửa thấy hắn đang càm ràm với chó, sững sờ rồi hai mặt nhìn nhau.
Khi về phường Vĩnh Hưng, Nguyên Tứ Nhàn lo lắng nói với Lục Thời Khanh:
– Chàng nói xem có phải a huynh thiếp cô đơn lâu quá nên ở đây có vấn đề không?
Nàng vừa nói vừa chỉ huyệt thái dương của mình.
Đuôi mày Lục Thời Khanh nhướng lên. Có người nói a huynh mình thế à? Nếu Lục Sương Dư dám nói xấu sau lưng y, y thế nào cũng phải phạt con bé chép chữ Phạn cả trăm lần.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn thì khác.
Y gật đầu tán thành:
– Cũng không thể đón huynh ấy qua chỗ chúng ta.
Nguyên Tứ Nhàn biết như vậy không hợp quy củ, bèn cảm thán:
– Nếu có thể mau tìm một tẩu tẩu thích hợp cho a huynh thì tốt, hoặc nếu cha mẹ ở kinh thành lâu dài thì cũng không tới mức khiến huynh ấy bí bức tới vậy.
Lục Thời Khanh nghe vậy nghiêm túc ôm nàng vào lòng:
– Sẽ nhanh thôi, Yểu Yểu.
Nguyên Tứ Nhàn hơi khựng.
Mấy ngày nay, nàng không phải không nhận ra bầu không khí thận trọng kỳ lạ của triều đình. Có lẽ từ khi Lục Thời Khanh đổi con từ tay Tế Cư, cũng có lẽ sớm hơn, từ khi Đột Quyết và Hồi Hột bùng phát chiến tranh.
Hiện tại, Đột Quyết bị Hồi Hột liên thủ với Đại Chu đánh lui, nhưng bầu trời thành Trường An càng mây đen giăng kín tối tăm hệt những ngày mưa bão tháng tư đầu hạ.
Nguyên Tứ Nhàn biết, một khi cơn mưa này đổ xuống thì Đại Chu, Nam Chiếu, Hồi Hột, Đột Quyết, không ai có thể và cũng không ai muốn bàng quan ngoài cuộc.
Hồi lâu, nàng thở dài:
– Trận chiến này vẫn không cách nào tránh được.
Lục Thời Khanh ôm chặt nàng, tì cằm lên xoáy tóc của nàng, hơi thở đạm nhạt:
– Có ta đây.
Đêm đó sấm vang chớp giật, Nguyên Tứ Nhàn được Lục Thời Khanh ôm vào lòng, bịt tai căng thẳng chìm vào giấc ngủ, thời gian trôi qua nhiều tháng, nàng lại quay về giấc mơ ngày trước.
Đó cũng là một ngày mưa bên cầu Lộc nhưng là mưa phùn lạnh lẽo thấu tim. Lần đầu tiên Nguyên Tứ Nhàn nghe giọng Thiều Hòa trong mơ.
Thiều Hòa đứng trên cầu, giọng khàn khàn:
– Nhiều năm như thế, ta cứ ngỡ chàng muốn quyền, muốn thế, muốn khiến Đại Chu đổi họ, nhưng hóa ra đều không phải.
Bên cạnh có người dè dặt hỏi:
– Công chúa thấy gì trong nhà Lục trung thư ạ?
Thiều Hòa cười khổ:
– Một cái mật đạo, bên trong có một tấm bia mộ viết rành rành bốn chữ.
Nói tới đây, nàng ấy hít sâu một hơi rồi run run thở ra, khi lên tiếng lần nữa, giọng đã hơi nghẹn ngào:
–
“Thê tử Tứ Nhàn…”
Tỳ nữ bên cạnh giật mình, hình như bụm chặt miệng mới không phát ra âm thanh hít sâu kinh ngạc.
Giọng Thiều Hòa trở nên gần hơn, dường như nàng ấy không kiềm chế được ôm đầu gối ngồi xổm xuống.
Tiếng tí tách rất nhỏ vang lên, tựa như mưa lại tựa như nước mắt.
Nàng ấy khóc:
– Chàng căn bản không muốn soán vị, căn bản không thích nam phong, căn bản không phải bệnh chết. Chàng tranh quyền đoạt thế, mãi không thành thân, trẻ tuổi mất sớm, đều là vì…
Nàng ấy không nói tiếp mà chuyển sang nói thứ khác:
– Ta khổ tu nhiều năm ở Đôn Hoàng, tưởng mình đã nhìn thoáng tất cả, buông xuống tất cả… nhưng khi nghe tin chàng bệnh chết, nhìn thấy tấm bia mộ ấy…
…
– Không phải chàng rất thủ đoạn sao? Tại sao không cướp cô ấy về bảo vệ tốt? Tại sao để bản thân rơi vào kết cục đó? Chàng từ chối ta oai phong như vậy thì hãy sống thật vẻ vang cho ta nhìn chứ!
Thiều Hòa khóc mãi, tỳ nữ bên cạnh khuyên thế nào cũng vô dụng.
Nàng ấy cuối cùng khóc xong, khôi phục sự yên tĩnh, lúc lên tiếng lần nữa, giọng trở nên vô cùng lạnh lẽo:
– Nguyên Tứ Nhàn năm xưa chết ở nơi này, chết ở cầu Lộc, phải không?
Tỳ nữ đáp phải.
Thiều Hòa nói:
– Ta hơi mệt, ngươi qua bên kia dắt ngựa lại đây.
Nguyên Tứ Nhàn nghe đến đây thì như có dự liệu, quả nhiên sau khi tiếng bước chân vội vã đi xa, nàng nghe Thiều Hòa lẩm bẩm:
– Nếu ta cũng chết ở đây, chết ở cầu Lộc, thì kiếp sau… chàng có thể nhớ ta đến chết không?
Dứt lời, tiếng một vật nặng rơi xuống nước vang lên.
Cùng với tiếng kêu kinh hãi của tỳ nữ trong mơ, Nguyên Tứ Nhàn ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng thở dốc, theo bản năng sờ đệm giường bên cạnh thì phát hiện trống rỗng không có ai.
Nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, nàng chợt không kìm được rơi lệ, mờ mịt gọi trong phòng ngủ tối om, đèn đóm cháy hết:
– Thời Khanh…
Nàng gọi không ai đáp, lại gọi lần nữa. Vẫn không ai đáp, nàng lảo đảo xuống giường, chạy ra cửa, toan mở cửa thì có một bóng mờ phủ xuống, là Lục Thời Khanh đội mưa quay về, mở cửa trước nàng.
Thấy nàng đi chân trần, lệ rơi đầy mặt, Lục Thời Khanh giật mình, vội đóng cửa, ôm nàng đi vào phòng:
– Sao thế? Có cấp báo nên ta ra ngoài một lát.
Nguyên Tứ Nhàn không nói gì, xoay người ôm chặt y, áp vào lòng y, thậm chí không chú ý hai chữ “cấp báo”, liều mạng lắc đầu nói:
– Lục Thời Khanh, thiếp chưa chết, thiếp sẽ không chết, kiếp này thiếp chắc chắn không chết trước chàng.
Lục Thời Khanh nghèn nghẹn nơi cổ họng, đại khái đoán được gì đó, vuốt tóc nàng hỏi:
– Lại nằm mơ à?
Nàng gật đầu, sau đó không nói gì, khóc thút thít trong lòng y.
Vào thời điểm như này, Lục Thời Khanh không muốn hỏi nàng nhiều, nhưng tình hình trước mắt cấp bách, y không thể không nói:
– Yểu Yểu, Hoài Nam làm phản, Đại Chu sắp loạn lạc rồi, nàng ngoan, sắp xếp lại nói cho ta biết có tin tức gì hữu dụng không để ta phòng bị sớm.
Nguyên Tứ Nhàn ngẩng đầu kinh ngạc, dần bình tĩnh lại, nhớ tới hai từ y vừa nói: “cấp báo”.
Nàng từ từ buông y ra, lý trí dần quay về, hồi lâu bình tĩnh nói:
– Sở dĩ Tế Cư biết mật đạo ở Từ trạch là do Thiều Hòa nói.