-
Phần 2
5.
Lưu Tinh là người hầu của Lộ Uyên, vóc người cường tráng, nước da ngăm đen, tính tình khác với Lộ Uyên, hoạt ngôn, hay nói nhảm.
Ta mang theo nha hoàn trở về phòng, Lưu Tinh vác trên vai một rương gỗ lớn, sải bước về phía ta:
“Thiếu phu nhân, tướng quân mang tiền tới cho người!”
Chiếc rương được đặt xuống đất phát ra một tiếng nặng nề, hắn lau mồ hôi, cười mở rương gỗ ra:
“Mấy năm nay tướng quân nhận được ban thưởng đều để ở trong đây, người xem này, miếng ngọc Vũ Yên này, lão gia đòi đã lâu, tướng quân vẫn là không chịu đưa ra, nói là sẽ giao cho người!”
“Còn đây là chìa khóa kho bạc trong nhà, tướng quân đã tích góp trong rất nhiều năm.”
Nha hoàn Linh Nhi kêu lên một tiếng, lao đến trước rương, giơ một sấp tiền lên, hai mắt sáng ngời:
“Tiểu thư, trời ơi, chúng ta giàu rồi, cô gia thật là hào phóng, nhiều tiền như vậy!”
Ta chỉ biết cười gượng.
Lộ Uyên đối với Diệp Thanh Nhan có tình cảm sâu nặng, những thứ này đều là chuẩn bị cho tỷ ấy, nếu ta thật sự dùng, sợ rằng huynh ấy sẽ trách ta.
Nghĩ đến đây ta liền mất hứng nên sai Lưu Tinh mang hết đồ đi.
Hắn gãi đầu bối rối:
“Kỳ quái, thiếu phu nhân, người không thích sao?”
Ta gật đầu:
“Phu quân đưa, ta tất nhiên rất thích. Chỉ là huynh ấy phải đi tuần tra nhiều nơi, cần nhiều tiền nên ta không tiện giữ hết chỗ này.”
Hai chúng ta mặc dù chỉ là phu thê trên danh nghĩa, nhưng trước mặt người ngoài, ta đương nhiên sẽ giữ mặt mũi cho huynh ấy. Linh Nhi rất luyến tiếc, cầm những thứ trong rương gỗ nhìn đi nhìn lại.
Ta nghe thấy hai người bọn họ đang nhỏ giọng thảo luận, không biết là có chuyện gì.
Vừa nhìn, Linh Nhi vừa lắc đầu:
“Nhìn bên trong đi, hoặc là nghiên mực hoặc là tượng Phật ngọc bích. Ngay cả một món đồ trang sức cũng không có. Ngươi nói xem, tiểu thư nhà ta lấy mấy món đồ này để làm gì?”
“A, ta hiểu rồi…”
Lưu Tinh chợt nhận ra.
6.
Lộ Uyên mấy ngày nay rất bận, khi huynh ấy trở về nhà, ta đã sớm nghỉ ngơi, sau khi huynh ấy vào phòng cũng không nói lời nào, ôm chăn gối trải ra, nằm trên mặt đất.
Chung sống yên ổn mấy ngày, sau khi trở về từ yến tiệc nguyên tiêu, Lộ Uyên nói hoàng hậu muốn gặp ta:
“Đừng căng thẳng, chỉ là trò chuyện một chút, sau đó có lẽ sẽ ban thưởng cho nàng vài thứ.”
“Ừm, ta biết rồi!”
Trong bóng đêm tĩnh mịch, không khí trong phòng dường như tràn ngập ngượng ngùng.
Lộ Uyên nằm trên mặt đất, quay sang bên trái, rồi bên phải:
“Tô Thục….Lưu Tinh nói nàng không nhận cái rương đó?”
“Đúng vậy, ta hiện tại không thiếu tiền.”
“Nàng gả cho ta, lại không định dùng tiền của ta, đúng không? Tô Thục, cho dù nàng không thích ta, nhưng hiện tại chúng ta đã là phu thê, cũng không nên đối xử với nhau khách sáo như vậy.”
Giọng nói của Lộ Uyên lạnh lùng, tràn ngập đè nén lửa giận.
Ta nghĩ về chuyện này, và cảm thấy hơi vô lý. Lộ Uyên không tệ như ta nghĩ, mặc dù huynh ấy thích Diệp Thanh Nhan, nhưng sau khi cùng ta thành thân, cả nhà huynh ấy đều đối xử với ta rất tốt, huynh ấy cũng không ép ta làm bất cứ điều gì ta không muốn.
Ngay cả khi chúng ta không thể làm phu thê thật sự, nhưng vẫn có thể thử làm bạn trước.
“Xin lỗi, là do ta không suy nghĩ kỹ.”
Thấy ta vội xin lỗi, Lộ Uyên lập tức vui vẻ:
“Vậy thì nàng nhận hết đi, sau đó đi dạo phố, mua quần áo và trang sức tươm tất để chuẩn bị vào cung.”
“Được.”
Sau khi ta nói xong, bầu không khí lại trở nên im lặng, ta suy nghĩ và cố gắng tìm chủ đề để tiếp tục nói chuyện:
“Lộ Uyên, tuy rằng huynh là tướng quân, nhưng người hầu bên cạnh đều rất tao nhã, cả tên Lưu Tinh nghe cũng rất hay, huynh tự mình chọn sao?”
Lộ Uyên nghe ta hỏi liền kích động ngồi dậy:
“Nàng cũng thích cái tên đó sao?”
“Lưu Tinh là do ta nhặt ở chiến trường phía Bắc, lúc ta thu nhận hắn chỉ mới chín tuổi, khi đó dáng người gầy nhỏ, mặt đen đầu to, nhìn qua giống hệt như cái búa sắt trong kho vũ khí của ta.”
Búa sắt sao?
“Haha….”
Nghĩ đến khuôn mặt của Lưu Tinh, ta đập mạnh tay xuống giường, cười ngất ngưỡng.
“Tô Thục, nàng thật đẹp.”
Lộ Uyên ngồi dưới đất chăm chú nhìn ta, ánh trăng sáng lấp lánh chiếu lên chiếc mũi cao như ngọc của huynh ấy. Chẳng hiểu sao ta bỗng thấy nóng mặt, vội vàng kéo chăn lên che kín mặt:
“Huynh, huynh cũng ngủ sớm đi!”
7.
Sau đêm qua, quan hệ giữa hai chúng ta đã dịu đi rất nhiều, gặp mặt có thể hàn huyên vài câu, Lộ Uyên tuy bận rộn nhưng thỉnh thoảng sẽ cho người mang đồ ăn cho ta.
Lưu Tinh lau mồ hôi rồi vui vẻ nói:
“Đây là điểm tâm từ Hương Mãn lầu. Nô tài đã xếp hàng nửa ngày rồi. Mời thiếu phu nhân ăn thử.”
Hương Mãn lầu là quán ăn yêu thích của biểu tỷ, ta mở hộp há cảo ra đã thấy đầy ắp, đúng là hương vị mà tỷ ấy thích nhất.
Ta như bị tát, nụ cười trên môi cũng dần đông cứng.
Tất cả mọi thứ nhắc nhở rằng ta chỉ là một người thế thân.
Lộ Uyên biết hết tất cả các sở thích của biểu tỷ, huynh ấy đối xử tốt với ta là vì tỷ ấy đã giao phó. Trong lòng ta biết mọi thứ đều là giả dối, điều duy nhất ta có thể làm là giữ trái tim mình không để đắm chìm vào những điều đó.
Nụ cười của ta lắng xuống, ta đưa tay đẩy hộp đồ ăn sang một bên:
“Ta không thích ăn món này, Linh Nhi, muội ăn đi.”
Ta bóp nát một miếng há cảo ném xuống hồ, đàn cá phía dưới tranh giành thức ăn làm nước bắn tung tóe, ta thẫn thờ nhìn mặt nước.
Cha mẹ Lộ Uyên hòa thuận, ngay cả người hầu cũng vui vẻ hào phóng, nếu như biểu tỷ lấy huynh ấy, hai người nhất định có cuộc sống vô cùng hạnh phúc.
Không biết tại sao, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia lo lắng, không muốn ở trong nhà buồn chán nữa, ta liền trực tiếp cùng Linh Nhi đi dạo phố mua trang sức.
Thúy Ngọc Hoa là cửa hàng trang sức lớn nhất ở thành Trường An, cửa sau của cửa hàng có một con ngõ nhỏ, khi ta đang chọn trang sức thì Linh Nhi đứng bên cửa sổ, đột nhiên hai mắt mở to:
“Tiểu thư, nhìn xem đó có phải là cô gia hay không?”
Ta đang cầm chiếc vòng ngọc trong tay, liền bỏ xuống lại gần cửa sổ để xem.
Lộ Uyên đang đứng trong ngõ, hai tay ôm trường đao trước ngực, tư thế phong nhã, ung dung khó tả.
Đối diện là một cô nương mặc áo thêu hình hoa mai, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm huynh ấy.
Trái tim ta lập tức thắt lại, móng tay nhọn đâm vào lòng bàn tay đau nhói.
Linh Nhi hít một hơi khí lạnh:
“Kia chẳng phải là Diệp tiểu thư sao?”
“Đi thôi, Linh Nhi, không có gì đáng để xem.”
Ta cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng cơ thể như đông cứng ở đó, không thể di chuyển đôi chân của mình cho dù thế nào đi chăng nữa.
8.
“Lộ tướng quân…”
Đôi mắt bồ câu của biểu tỷ khẽ đảo qua, trong mắt tràn đầy nhu thuận, nét dịu dàng hiện lên trên nét mặt, đừng nói là nam nhân, cho dù là nữ nhân như ta, nhìn thấy tỷ ấy cũng sẽ đau lòng.
Quả nhiên, Lộ Uyên chịu không nổi nữa, vươn tay ra…..
Huynh ấy sẽ ôm biểu tỷ vào lòng và an ủi?
Ta ghim chặt móng tay vào lòng bàn tay, dù thấy rất đau, nhưng không thể vượt qua nỗi đau trong lòng.
Lộ Uyên cầm đao đẩy biểu tỷ sang một bên, cau mày:
“Vị đại tỷ này, người có oan tình thì đi tìm nha môn, một võ tướng như ta không rảnh lo mấy chuyện này.”
Ta: “?”
Biểu tỷ: “?”
Tỷ ấy trố mắt kinh ngạc:
“Lộ Uyên, huynh không nhận ra ta sao?”
Biểu tỷ nóng lòng túm lấy tay áo huynh ấy:
“Vì ta từ chối hôn sự với huynh, huynh giận ta sao?”
“Bệnh thần kinh!”
Lộ Uyên gạt tay biểu tỷ bằng cán đao, sải bước về phía trước với vẻ mặt nghiêm túc.
“Sáng sớm đã gặp người có bệnh, thật là xui xẻo.”
Bỏ lại biểu tỷ một mình đứng trong ngõ, gió thổi lồng lộng.
“Haha…” Linh Nhi nhún vai, cười như chuột nhắt rơi vào hủ gạo.
“Cười chết đi được, tiểu thư, cô gia thật sự không biết Diệp tiểu thư sao?”
Ta động não suy nghĩ, cảm thấy khó hiểu:
“Không thể nào, chính mắt ta thấy huynh ấy ném ngọc bội cho biểu tỷ trước mặt tất cả mọi người, ta không thể nào mà nhầm lẫn được.”
“Tiểu thư à, mặc kệ trước đây cô gia cùng Diệp tiểu thư như thế nào, hiện tại người mà cô gia cưới là người, ngài ấy hẳn là muốn cùng người chung sống hòa thuận. Khi nhìn thấy Diệp tiểu thư, cô gia liền giả vờ như không quen biết. Người cũng nên bỏ qua quá khứ đi.”
Có thật không?