Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-49
Chương 49
Đầu lưỡi mềm mại nhanh chóng ra sức lướt trên da thịt anh.
Bụng dưới của Thẩm Đình Thâm vô cùng căng thẳng, mắt anh đầy vẻ mơ màng. Trong lúc hoảng hốt, anh đã nhìn cô gái trên người mình thành Bạch Nhược Y.
Cõi lòng Hạ Tiểu Tiêu đau tê tái, giống như bị ai đó siết chặt khiến hơi thở cô ta trở nên dồn dập.
Giọt lệ lạnh bằng nơi khóe mắt trào ra trong sự tuyệt vọng, âm thầm rơi vào mái tóc2cô ta. Hạ Tiêu Tiêu chầm chậm vươn đôi tay run rẩy, ôm lấy gáy người đàn ông này. Cô ta cất giọng vừa run run vừa tuyệt vọng, “Đình Thám, là em.”
Động tác của Thẩm Đình Thâm giống như bị kìm hãm, anh đã không còn phân rõ bây giờ là hiện thực hay vẫn ở trong mộng.
Lại mơ thấy chuyện một năm trước ư?
Có lẽ là vậy. Sau đó anh ngẩng phắt dậy, nhìn mặt Hạ Tiêu Tiêu. Rõ ràng gương mặt anh5vẫn ửng đỏ, ánh mắt mờ đục, nhưng trong chốc lát đã trở nên lạnh bằng. Bàn tay anh lạnh lùng hất chân Hạ Tiểu Tiểu ra, giọng nói giận dữ tựa như bị điều gì đó áp bức lăng nhục, “Cô không phải là cô ấy, cút cho tôi!”
Sau đó anh tiện tay kéo khăn trải giường, ném vào Hạ Tiêu Tiêu với vẻ chán ghét, trùm kín người cô ta lại.
Anh hít thở từng hơi rồi nở nụ cười.
Đúng rồi, bây giờ đã6không còn là một năm trước, Bạch Nhược Y sẽ không tới cầu xin anh. Nếu cô ta thật sự là Bạch Nhược Y, làm sao có thể phối hợp như vậy? Thẩm Đình Thâm quay đầu lại, cặp mắt tràn đầy giận dữ hung tợn nhìn Hạ Tiểu Tiêu, “Cô mà cũng dám gạt tôi, cút xa tôi một chút, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa!” Hạ Tiêu Tiêu xuống giường mặc quần áo, nước mắt tùy ý rơi trên mặt.5Lúc nhìn thẳng vào Thẩm Đình Thâm, cặp mắt cô ta tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Hạ Tiêu Tiêu theo anh nhiều năm như vậy, nhưng từ tận đáy lòng vẫn rất e ngại anh. Bởi vì cô ta hiểu rõ, đối với Thẩm Đình Thâm mà nói, cô ta chẳng tính là gì cả.
Chưa kịp xỏ xong giày, Hạ Tiêu Tiêu đã vội vàng chạy khỏi nơi này. Nước mắt nóng bỏng ngày càng rơi xuống, không hề có ý định dừng lại. Cô ta3cắn chặt môi dưới, nuốt nước mắt mằn mặn chảy vào trong miệng.
Bạch Nhược Y! Bạch Nhược Y! Đều tại con tiện nhân như mày!
Ngày kế tiếp. Bạch Nhược Y vừa đến công ty đã trông thấy Hạ Tiêu Tiêu khoác áo gió phủ cả người, đeo kính mắt bản to, gần như che hết nửa gương mặt cô ta, chỉ để lộ sống mũi cao cao và đôi môi đỏ mọng rực lửa. Hạ Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy Bạch Nhược Y, cô ta đi thẳng tới trước mặt cô, “Uống với nhau một tách cà phê nhé!”
Bạch Nhược Y khẽ thở ra một hơi, hơi bất đắc dĩ gật đầu, “Cô trả tiền là được.” Người phục vụ mang cà phê tới cho hai người, Bạch Nhược Y vừa mới cầm lên khẽ nhấp một ngụm, Hạ Tiêu Tiêu đã mở miệng hỏi, “Bạch Nhược Y, có phải gần đây cô vẫn còn dây dưa không rõ với Thẩm Đình Thâm?” Bạch Nhược Y nhướng mày, thản nhiên nhìn thoáng qua Hạ Tiêu Tiêu. Nhắc tới Thẩm Đình Thâm là cô lại nhớ lại chuyện đêm qua, Bạch Nhược Y chẳng còn tâm trạng uống cà phê nữa.
“Tôi dây dưa không rõ với anh ta khi nào?”
Rõ ràng là Thẩm Đình Thâm quấy rầy cô đấy được chưa?! “Cô sẽ không nghĩ rằng mình và Thẩm Đình Thâm còn khả năng ở lại bên nhau chứ? Cô đừng quên cô chỉ là vợ trước của anh ấy, hiểu điều đó có nghĩa là gì không?” Hạ Tiêu Tiêu vừa nói vừa kiêu ngạo liếc mắt nhìn Bạch Nhược Y.
“Trước kia tôi đã từng nói với cô rằng tôi không dây dưa với anh ta, tôi cũng chẳng có ý định đó.” Bạch Nhược Y gõ lên mặt bàn, nói từng câu từng chữ, “Hơn nữa, hình như cô chưa biết việc ly hôn giữa chúng tôi thật ra do tôi đề xuất. Nếu đúng như lời cô nói là tôi muốn dây dưa với Thẩm Đình Thâm thì ban đầu tôi vốn có cả chục nghìn cách để ở lại bên cạnh anh ta nhé.”
Bạch Nhược Y thật sự phiền chán, tại sao ai nấy đều cảm thấy cô phải có gì đó liên quan tới Thẩm Đình Thâm thì mới được nhỉ? Quả thật Hạ Tiêu Tiêu không biết việc hai người ly hôn là do Bạch Nhược Y đề xuất, cặp mắt ẩn sau mắt kính của cô ta tràn đầy sự kinh ngạc. Hóa ra Thẩm Đình Thâm vốn cao cao tại thượng kia cũng bị người ta đối xử như thế sao?
Nhưng còn cô, có phải anh ta hoàn toàn không ưa cổ nên cô một mực cho rằng tôi là người cản trở quan hệ của cả hai?” Bạch Nhược Y cười như không cười, nhìn Hạ Tiêu Tiêu. Hạ Tiêu Tiêu bị Bạch Nhược Y làm cho tức giận đến nỗi muốn cầm tách cà phê lên hắt vào mặt cô.
Cô ta vừa cầm tách cà phê lên, Bạch Nhược Y đã nhắc nhở, “Trong quán này còn nhiều người lắm, cô thật sự cho rằng không ai nhận ra mình à?” Có thể Hạ Tiêu Tiêu mới bỏ tách cà phê trong tay xuống, nhìn những người khách khác trong quán. Quả nhiên vài người đang chụp trộm cô ta, có lẽ họ nhận ra rồi.
Hạ Tiêu Tiêu cầm túi xách rời khỏi, dáng vẻ vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, không ai bì nổi.
Bạch Nhược Y cầm tách cà phê lên khẽ nhấp một ngụm rồi bĩu môi, “Sao cà phê này càng ngày càng uống không ngon thế nhỉ, mình nhớ trước kia còn cảm thấy rất hài lòng.” Nói xong cô định bụng rời khỏi. Người phục vụ vội vã bước tới, cầm hóa đơn trong tay cản đường cô, “Cô ơi, tổng cộng là 450 nhân dân tệ, phiền cô tính tiền ạ.” Bạch Nhược Y trợn tròn mắt nhìn người phục vụ, chỉ tay vào cửa rồi hỏi, “Cô nàng vừa rồi không thanh toán sao?”
Người phục vụ lắc đầu, “Không ạ, cô ấy đi thẳng luôn.” Bạch Nhược Y đen mặt lấy ví tiền, căm giận rút ra 450 nhân dân tệ. Đường đường là ngôi sao lớn mà không trả nổi một tách cà phê! Đáng ghét!
Lúc Hạ Tiêu Tiêu lên xe, cô ta lập tức gọi thật nhiều cú điện thoại.
“Gần đây Bạch Nhược Y có động tĩnh gì?”
Tiếng lật tài liệu từ đầu dây bên kia truyền tới, “Ô, để tôi xem thử, hình như sau cùng Bạch Nhược Y có nói chuyện hợp tác với Thẩm Đình Vũ.”
“Thẩm Đình Vũ?” Hạ Tiêu Tiêu hơi lộ vẻ kinh ngạc, cô ta biết sự tồn tại của nhân vật có tiếng này, nhưng lại không rõ vì sao Bạch Nhược Y có quan hệ với cậu ta. “Ừ, hình như anh ta đã đồng ý đầu tư vào công ty Cổ Gia, xây dựng trung tâm mua sắm.” “Được, tôi biết rồi.” Hạ Tiêu Tiêu vừa định gác điện thoại, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, “Đúng rồi, hình như Tổng giám đốc công ty của Thẩm Đình Vũ tên là Thịnh Minh nhỉ?”
“Phải, anh ta là Tổng giám đốc, nhưng vì Thẩm Đình Vũ giữ phần lớn cổ phần công ty nên Thịnh Minh cũng đồng ý hợp tác với Bạch Nhược Y.” “Giúp tôi điều tra xem gần đây anh ta có hành động gì.” “Được, lát nữa tôi sẽ gửi hành trình của Thịnh Minh qua hộp thư cho cô.”
Đầu lưỡi mềm mại nhanh chóng ra sức lướt trên da thịt anh.
Bụng dưới của Thẩm Đình Thâm vô cùng căng thẳng, mắt anh đầy vẻ mơ màng. Trong lúc hoảng hốt, anh đã nhìn cô gái trên người mình thành Bạch Nhược Y.
Cõi lòng Hạ Tiểu Tiêu đau tê tái, giống như bị ai đó siết chặt khiến hơi thở cô ta trở nên dồn dập.
Giọt lệ lạnh bằng nơi khóe mắt trào ra trong sự tuyệt vọng, âm thầm rơi vào mái tóc2cô ta. Hạ Tiêu Tiêu chầm chậm vươn đôi tay run rẩy, ôm lấy gáy người đàn ông này. Cô ta cất giọng vừa run run vừa tuyệt vọng, “Đình Thám, là em.”
Động tác của Thẩm Đình Thâm giống như bị kìm hãm, anh đã không còn phân rõ bây giờ là hiện thực hay vẫn ở trong mộng.
Lại mơ thấy chuyện một năm trước ư?
Có lẽ là vậy. Sau đó anh ngẩng phắt dậy, nhìn mặt Hạ Tiêu Tiêu. Rõ ràng gương mặt anh5vẫn ửng đỏ, ánh mắt mờ đục, nhưng trong chốc lát đã trở nên lạnh bằng. Bàn tay anh lạnh lùng hất chân Hạ Tiểu Tiểu ra, giọng nói giận dữ tựa như bị điều gì đó áp bức lăng nhục, “Cô không phải là cô ấy, cút cho tôi!”
Sau đó anh tiện tay kéo khăn trải giường, ném vào Hạ Tiêu Tiêu với vẻ chán ghét, trùm kín người cô ta lại.
Anh hít thở từng hơi rồi nở nụ cười.
Đúng rồi, bây giờ đã6không còn là một năm trước, Bạch Nhược Y sẽ không tới cầu xin anh. Nếu cô ta thật sự là Bạch Nhược Y, làm sao có thể phối hợp như vậy? Thẩm Đình Thâm quay đầu lại, cặp mắt tràn đầy giận dữ hung tợn nhìn Hạ Tiểu Tiêu, “Cô mà cũng dám gạt tôi, cút xa tôi một chút, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa!” Hạ Tiêu Tiêu xuống giường mặc quần áo, nước mắt tùy ý rơi trên mặt.5Lúc nhìn thẳng vào Thẩm Đình Thâm, cặp mắt cô ta tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Hạ Tiêu Tiêu theo anh nhiều năm như vậy, nhưng từ tận đáy lòng vẫn rất e ngại anh. Bởi vì cô ta hiểu rõ, đối với Thẩm Đình Thâm mà nói, cô ta chẳng tính là gì cả.
Chưa kịp xỏ xong giày, Hạ Tiêu Tiêu đã vội vàng chạy khỏi nơi này. Nước mắt nóng bỏng ngày càng rơi xuống, không hề có ý định dừng lại. Cô ta3cắn chặt môi dưới, nuốt nước mắt mằn mặn chảy vào trong miệng.
Bạch Nhược Y! Bạch Nhược Y! Đều tại con tiện nhân như mày!
Ngày kế tiếp. Bạch Nhược Y vừa đến công ty đã trông thấy Hạ Tiêu Tiêu khoác áo gió phủ cả người, đeo kính mắt bản to, gần như che hết nửa gương mặt cô ta, chỉ để lộ sống mũi cao cao và đôi môi đỏ mọng rực lửa. Hạ Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy Bạch Nhược Y, cô ta đi thẳng tới trước mặt cô, “Uống với nhau một tách cà phê nhé!”
Bạch Nhược Y khẽ thở ra một hơi, hơi bất đắc dĩ gật đầu, “Cô trả tiền là được.” Người phục vụ mang cà phê tới cho hai người, Bạch Nhược Y vừa mới cầm lên khẽ nhấp một ngụm, Hạ Tiêu Tiêu đã mở miệng hỏi, “Bạch Nhược Y, có phải gần đây cô vẫn còn dây dưa không rõ với Thẩm Đình Thâm?” Bạch Nhược Y nhướng mày, thản nhiên nhìn thoáng qua Hạ Tiêu Tiêu. Nhắc tới Thẩm Đình Thâm là cô lại nhớ lại chuyện đêm qua, Bạch Nhược Y chẳng còn tâm trạng uống cà phê nữa.
“Tôi dây dưa không rõ với anh ta khi nào?”
Rõ ràng là Thẩm Đình Thâm quấy rầy cô đấy được chưa?! “Cô sẽ không nghĩ rằng mình và Thẩm Đình Thâm còn khả năng ở lại bên nhau chứ? Cô đừng quên cô chỉ là vợ trước của anh ấy, hiểu điều đó có nghĩa là gì không?” Hạ Tiêu Tiêu vừa nói vừa kiêu ngạo liếc mắt nhìn Bạch Nhược Y.
“Trước kia tôi đã từng nói với cô rằng tôi không dây dưa với anh ta, tôi cũng chẳng có ý định đó.” Bạch Nhược Y gõ lên mặt bàn, nói từng câu từng chữ, “Hơn nữa, hình như cô chưa biết việc ly hôn giữa chúng tôi thật ra do tôi đề xuất. Nếu đúng như lời cô nói là tôi muốn dây dưa với Thẩm Đình Thâm thì ban đầu tôi vốn có cả chục nghìn cách để ở lại bên cạnh anh ta nhé.”
Bạch Nhược Y thật sự phiền chán, tại sao ai nấy đều cảm thấy cô phải có gì đó liên quan tới Thẩm Đình Thâm thì mới được nhỉ? Quả thật Hạ Tiêu Tiêu không biết việc hai người ly hôn là do Bạch Nhược Y đề xuất, cặp mắt ẩn sau mắt kính của cô ta tràn đầy sự kinh ngạc. Hóa ra Thẩm Đình Thâm vốn cao cao tại thượng kia cũng bị người ta đối xử như thế sao?
Nhưng còn cô, có phải anh ta hoàn toàn không ưa cổ nên cô một mực cho rằng tôi là người cản trở quan hệ của cả hai?” Bạch Nhược Y cười như không cười, nhìn Hạ Tiêu Tiêu. Hạ Tiêu Tiêu bị Bạch Nhược Y làm cho tức giận đến nỗi muốn cầm tách cà phê lên hắt vào mặt cô.
Cô ta vừa cầm tách cà phê lên, Bạch Nhược Y đã nhắc nhở, “Trong quán này còn nhiều người lắm, cô thật sự cho rằng không ai nhận ra mình à?” Có thể Hạ Tiêu Tiêu mới bỏ tách cà phê trong tay xuống, nhìn những người khách khác trong quán. Quả nhiên vài người đang chụp trộm cô ta, có lẽ họ nhận ra rồi.
Hạ Tiêu Tiêu cầm túi xách rời khỏi, dáng vẻ vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, không ai bì nổi.
Bạch Nhược Y cầm tách cà phê lên khẽ nhấp một ngụm rồi bĩu môi, “Sao cà phê này càng ngày càng uống không ngon thế nhỉ, mình nhớ trước kia còn cảm thấy rất hài lòng.” Nói xong cô định bụng rời khỏi. Người phục vụ vội vã bước tới, cầm hóa đơn trong tay cản đường cô, “Cô ơi, tổng cộng là 450 nhân dân tệ, phiền cô tính tiền ạ.” Bạch Nhược Y trợn tròn mắt nhìn người phục vụ, chỉ tay vào cửa rồi hỏi, “Cô nàng vừa rồi không thanh toán sao?”
Người phục vụ lắc đầu, “Không ạ, cô ấy đi thẳng luôn.” Bạch Nhược Y đen mặt lấy ví tiền, căm giận rút ra 450 nhân dân tệ. Đường đường là ngôi sao lớn mà không trả nổi một tách cà phê! Đáng ghét!
Lúc Hạ Tiêu Tiêu lên xe, cô ta lập tức gọi thật nhiều cú điện thoại.
“Gần đây Bạch Nhược Y có động tĩnh gì?”
Tiếng lật tài liệu từ đầu dây bên kia truyền tới, “Ô, để tôi xem thử, hình như sau cùng Bạch Nhược Y có nói chuyện hợp tác với Thẩm Đình Vũ.”
“Thẩm Đình Vũ?” Hạ Tiêu Tiêu hơi lộ vẻ kinh ngạc, cô ta biết sự tồn tại của nhân vật có tiếng này, nhưng lại không rõ vì sao Bạch Nhược Y có quan hệ với cậu ta. “Ừ, hình như anh ta đã đồng ý đầu tư vào công ty Cổ Gia, xây dựng trung tâm mua sắm.” “Được, tôi biết rồi.” Hạ Tiêu Tiêu vừa định gác điện thoại, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, “Đúng rồi, hình như Tổng giám đốc công ty của Thẩm Đình Vũ tên là Thịnh Minh nhỉ?”
“Phải, anh ta là Tổng giám đốc, nhưng vì Thẩm Đình Vũ giữ phần lớn cổ phần công ty nên Thịnh Minh cũng đồng ý hợp tác với Bạch Nhược Y.” “Giúp tôi điều tra xem gần đây anh ta có hành động gì.” “Được, lát nữa tôi sẽ gửi hành trình của Thịnh Minh qua hộp thư cho cô.”