Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-58
Chương 58
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Việc như vậy còn đi tìm Thẩm Đình Thâm xin giúp đỡ, khiến trong lòng Bạch Nhược Y hơi lo lắng.
Khi Bạch Nhược Y đi đến công ty Thẩm Đình Thâm, cô còn suy nghĩ sẽ không gặp được trực tiếp Thẩm Đình Thâm vì công ty bọn họ lớn như vậy, chủ tịch không phải là dạng người muốn gặp là có thể gặp được. Thậm chí, cô còn do dự không biết có nên dùng thân phận vợ trước của Thẩm Đình Thâm để gặp anh hay không.
Nhưng nếu cô làm như vậy thì lại giống như đang chiếm lợi từ anh, dù việc lần này đi tìm anh cũng coi như cô đã chiếm lợi từ anh rồi. Trong2lúc Bạch Nhược Y đang lưỡng lự, vừa mới tiến vào cổng lớn công ty, cô đã nhìn thấy Lý Lâm vừa xuống xe, khi Lý Lâm nhìn thấy Bạch Nhược Y, gương mặt cũng hiện rõ hai chữ “ngạc nhiên“.
“Cô Bạch, sao cô lại tới đây?” Thái độ nói chuyện của Lý Lâm với Bạch Nhược Y cũng coi như rất khiêm nhường, dù sao cô cũng từng là vợ trước của Thẩm Đình Thâm. Bạch Nhược Y không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy Lý Lâm, cô có phân nửa cảm giác như nhìn thấy Thẩm Đình Thâm, vì thế cũng thả lỏng tâm trạng hơn nhiều. Bạch Nhược Y cẩn thận cười đáp: “Tôi đến tìm Thẩm Đình5Thâm.”
“A, vậy để tôi dẫn cô lên, đúng lúc đến giờ anh ấy dùng cơm rồi.” Lý Lâm vừa nói vừa giơ tay nhìn đồng hồ. Anh ta cũng vừa về nhà ăn cơm rồi mới đi làm, mà giờ này cũng là giờ Thẩm Đình Thâm dùng cơm. “Vậy được, làm phiền cậu rồi.” Bạch Nhược Y đi theo Lý Lâm, càng đến gần văn phòng của Thẩm Đình Thâm, cô lại càng căng thẳng.
Dù sao trước đó cô đã nói với Thẩm Đình Thâm, sau này đừng có bất kỳ liên hệ nào với nhau nữa.
Nhưng vì công trình của mình, cô không thể không mặt dày đến nhờ anh. Lý Lâm trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của6Thẩm Đình Thâm ra, vừa nhìn vào liền thấy Chu Kỳ đang đưa hộp cơm cầm trong tay cho anh. Mà Bạch Nhược Y đứng sau cậu cũng nhìn thấy cảnh này. Tuy Thẩm Đình Thâm không vui vẻ nhận hộp cơm, nhưng anh cũng không mở miệng từ chối.
Trong mắt người bình thường mà nói, họ sẽ chỉ cảm thấy người bạn trai này có chút ngập ngừng mà thôi.
Lý Lâm đứng cạnh Bạch Nhược Y vô cùng xấu hổ, nếu biết Chu Kỳ cũng đến đây, cậu đã không dẫn Bạch Nhược Y đi thẳng đến.
“Chủ tịch, cô Bạch đến tìm anh.” Lý Lâm lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Đình Thâm nghe tiếng mới nhướn mày nhìn Bạch Nhược Y, đôi5mắt anh đen như mực, sâu không thấy đáy, khiến người ta không nhìn thấu được anh đang suy nghĩ gì. Chu Kỳ cũng sững sờ nhìn Bạch Nhược Y. Thẩm Đình Thâm bỗng nhiên quay đầu nhìn Chu Kỳ cười: “Không phải anh không thích cơm trưa em chuẩn bị cho anh, chỉ là anh càng muốn được em đút anh ăn hơn mà thôi.”
Chu Kỳ đỏ mặt, cô ta ngây thơ không biết được rằng Thẩm Đình Thâm chỉ cố tình làm như vậy để Bạch Nhược Y thấy. Cô ta nghĩ mình vẫn luôn đối xử tốt với Thẩm Đình Thâm, nên cuối cùng anh cũng đáp lại.
“Như vậy không tốt lắm đâu!” Giọng Chu Kỳ mang đầy vẻ3ngượng ngùng của thiếu nữ, rất dễ nghe. Mà Bạch Nhược Y lại cảm thấy cảnh này quá chướng mắt, kích thích mũi cô cảm thấy chua xót, xém chút không nhịn được mà bật khóc.
Bàn tay cô nắm thật chặt, móng tay dài đâm sâu vào da thịt, khiến lòng bàn tay đỏ bừng.
Đau đớn như vậy mới có thể khiến nỗi đau trong lòng cô bình tĩnh lại, cô hơi mất tự nhiên cười nói: “Thể tối ra ngoài trước, chờ anh ăn xong vậy.”
Thẩm Đình Thâm không phải người bình thường, dáng vẻ bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì của Bạch Nhược Y có thể qua mặt được người khác nhưng không thể gạt được Thẩm Đình Thâm.
Khóe miệng Thẩm Đình Thâm mơ hồ mang theo ý cười, trong mắt chợt lóe lên chút vui mừng.
“Cơm này chúng tôi còn phải ăn rất lâu, cô có chuyện gì thì nói nhanh đi.” Chu Kỳ yên lặng ngồi bên cạnh Thẩm Đình Thâm, bả vai dựa sát tay áo anh, dáng vẻ vừa ngọt ngào lại vừa ngoan ngoãn. Bạch Nhược Y đứng tại chỗ, tất cả cảm xúc đang dâng lên trong lòng đều chuyển thành lúng túng, sự ngượng ngùng dần lan tỏa trong đôi mắt trong veo của cô. “Tôi với Thẩm Đình Vũ có ký một hợp đồng kinh doanh, nhưng tôi lại không cẩn thận làm mất hợp đồng rồi. Vì vậy Thịnh Minh nói chỉ cần anh đồng ý tha thứ cho tôi, anh ta sẽ ký lại bản hợp đồng khác với tôi.”
Mặc dù Bạch Nhược Y không nói chi tiết, cũng không có cái gì liên quan với nhau, nhưng Thẩm Đình Thâm vẫn hiểu chuyện xảy ra là gì.
Thẩm Đình Thâm ngoại trừ lúc đầu nhìn Bạch Nhược Y, thì về sau anh đều không tiếp tục nhìn cô nữa. Thậm chí trong lúc nói chuyện với Bạch Nhược Y, anh cũng dịu dàng nhìn Chu Kỳ. “Em cảm thấy một người làm Phó giám đốc mà lại làm mất hợp đồng tài chính hơn chục triệu, có đáng để anh tha thứ không?” Thẩm Đình Thâm hỏi Chu Kỳ bằng giọng trầm thấp mà đầy cưng chiều. Chu Kỳ bị Thẩm Đình Thâm bất ngờ hỏi, đôi mắt mở lớn đảo một vòng. Cô ta không ngờ tới Thẩm Đình Thâm sẽ hỏi ý kiến của mình, nhưng cũng ngẫm nghĩ lại điều anh hỏi. Cô ta đành trả lời một câu: “Đừng nói Phó giám đốc, cho dù là bất kỳ nhân viên nào của công ty cũng đều không nên làm mất hợp đồng, huống chi còn là hợp đồng cả chục triệu.”
Chu Kỳ vừa nói vừa nhìn Bạch Nhược Y.
Cô ta thấy rõ ràng ánh mắt Bạch Nhược Y càng ngày càng buồn bã, dù ánh nắng ngoài cửa sổ còn rất sáng, nhưng trong đôi mắt cô lại không có chút tia ấm áp nào. Giống như cả người Bạch Nhược Y đều đang ở mùa đông lạnh lẽo. Chu Kỳ không đành lòng, lập tức nói tiếp: “Nhưng mà Đình Thâm, ở đời có ai mà chưa từng phạm sai lầm, em thấy cô gái này chắc chắn đã bị người ở công ty trách phạt rồi, lúc đến công ty Thẩm Đình Vũ nhất định cũng đã chịu không ít thiệt thòi, nên mới tới tìm anh.”
Nói xong, Chu Kỳ quay đầu nhìn Thẩm Đình Thâm: “Với lại không phải hai người có quen biết với nhau sao? Lần trước em còn thấy anh nói chuyện với cô ấy, thế nên hay anh tha thứ cho cô ấy đi, cô ấy nhất định đã biết sai rồi.” “Tùy em.” Thẩm Đình Thâm giơ tay vuốt mái tóc dài của Chu Kỳ: “Được rồi, đút anh ăn cơm đi.”
Bạch Nhược Y biết, vào lúc này cô hẳn là phải nên cảm ơn Chu Kỳ. Nhưng không hiểu sao cô lại không thích Chu Kỳ chút nào, đặc biệt là lúc Thẩm Đình Thâm giơ tay vuốt mái tóc dài của cô, Bạch Nhược Y thật sự khó chịu vô cùng. “Cảm ơn Chủ tịch, cảm ơn cô Chu.” Bạch Nhược Y cúi đầu, chào hai người đang ôm nhau đầy thân thiết kia, ngỏ ý cảm ơn: “Vậy tôi xin phép đi trước.” Bạch Nhược Y vừa đi, gương mặt tươi cười dịu dàng của Thẩm Đình Thâm trong nháy mắt chợt lạnh lùng, anh tùy tiện ăn vài miếng cơm Chu Kỳ đút rồi nói: “Được rồi, anh ăn no rồi, em về trước đi, anh còn phải làm việc.” “Nhưng anh mới ăn có hai miếng thôi mà.” Chu Kỳ không hiểu sao Thẩm Đình Thâm lại biến đổi nhanh như vậy, cô ta nhìn cơm trong tay mình tựa hồ còn chưa...
“Anh phải làm việc rồi!” Giọng nói Thẩm Đình Thâm đầy lạnh lẽo, xen lẫn chút không kiên nhẫn.
Vẻ mặt Chu Kỳ hơi thất vọng, cô ta nhỏ giọng nói: “Vậy được rồi, thể em về trước nhé.” Đợi đến khi trong văn phòng chỉ còn một mình Thẩm Đình Thâm, anh mới gọi Lý Lâm tiến vào. “Chuyện trên mạng làm thế nào rồi?”
“Vâng, cũng gần xong rồi. Tôi đã mời mấy trang đưa tin nổi tiếng viết không ít bài tẩy trắng cho cô Bạch, cũng đã mời xong seeder (thủy quân). Qua mấy ngày nữa những bài báo đó sẽ vô tình tung ra trên tất cả các trang web.
“Vậy thì tốt.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Khi Bạch Nhược Y đi đến công ty Thẩm Đình Thâm, cô còn suy nghĩ sẽ không gặp được trực tiếp Thẩm Đình Thâm vì công ty bọn họ lớn như vậy, chủ tịch không phải là dạng người muốn gặp là có thể gặp được. Thậm chí, cô còn do dự không biết có nên dùng thân phận vợ trước của Thẩm Đình Thâm để gặp anh hay không.
Nhưng nếu cô làm như vậy thì lại giống như đang chiếm lợi từ anh, dù việc lần này đi tìm anh cũng coi như cô đã chiếm lợi từ anh rồi. Trong2lúc Bạch Nhược Y đang lưỡng lự, vừa mới tiến vào cổng lớn công ty, cô đã nhìn thấy Lý Lâm vừa xuống xe, khi Lý Lâm nhìn thấy Bạch Nhược Y, gương mặt cũng hiện rõ hai chữ “ngạc nhiên“.
“Cô Bạch, sao cô lại tới đây?” Thái độ nói chuyện của Lý Lâm với Bạch Nhược Y cũng coi như rất khiêm nhường, dù sao cô cũng từng là vợ trước của Thẩm Đình Thâm. Bạch Nhược Y không biết tại sao nhưng khi nhìn thấy Lý Lâm, cô có phân nửa cảm giác như nhìn thấy Thẩm Đình Thâm, vì thế cũng thả lỏng tâm trạng hơn nhiều. Bạch Nhược Y cẩn thận cười đáp: “Tôi đến tìm Thẩm Đình5Thâm.”
“A, vậy để tôi dẫn cô lên, đúng lúc đến giờ anh ấy dùng cơm rồi.” Lý Lâm vừa nói vừa giơ tay nhìn đồng hồ. Anh ta cũng vừa về nhà ăn cơm rồi mới đi làm, mà giờ này cũng là giờ Thẩm Đình Thâm dùng cơm. “Vậy được, làm phiền cậu rồi.” Bạch Nhược Y đi theo Lý Lâm, càng đến gần văn phòng của Thẩm Đình Thâm, cô lại càng căng thẳng.
Dù sao trước đó cô đã nói với Thẩm Đình Thâm, sau này đừng có bất kỳ liên hệ nào với nhau nữa.
Nhưng vì công trình của mình, cô không thể không mặt dày đến nhờ anh. Lý Lâm trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của6Thẩm Đình Thâm ra, vừa nhìn vào liền thấy Chu Kỳ đang đưa hộp cơm cầm trong tay cho anh. Mà Bạch Nhược Y đứng sau cậu cũng nhìn thấy cảnh này. Tuy Thẩm Đình Thâm không vui vẻ nhận hộp cơm, nhưng anh cũng không mở miệng từ chối.
Trong mắt người bình thường mà nói, họ sẽ chỉ cảm thấy người bạn trai này có chút ngập ngừng mà thôi.
Lý Lâm đứng cạnh Bạch Nhược Y vô cùng xấu hổ, nếu biết Chu Kỳ cũng đến đây, cậu đã không dẫn Bạch Nhược Y đi thẳng đến.
“Chủ tịch, cô Bạch đến tìm anh.” Lý Lâm lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Đình Thâm nghe tiếng mới nhướn mày nhìn Bạch Nhược Y, đôi5mắt anh đen như mực, sâu không thấy đáy, khiến người ta không nhìn thấu được anh đang suy nghĩ gì. Chu Kỳ cũng sững sờ nhìn Bạch Nhược Y. Thẩm Đình Thâm bỗng nhiên quay đầu nhìn Chu Kỳ cười: “Không phải anh không thích cơm trưa em chuẩn bị cho anh, chỉ là anh càng muốn được em đút anh ăn hơn mà thôi.”
Chu Kỳ đỏ mặt, cô ta ngây thơ không biết được rằng Thẩm Đình Thâm chỉ cố tình làm như vậy để Bạch Nhược Y thấy. Cô ta nghĩ mình vẫn luôn đối xử tốt với Thẩm Đình Thâm, nên cuối cùng anh cũng đáp lại.
“Như vậy không tốt lắm đâu!” Giọng Chu Kỳ mang đầy vẻ3ngượng ngùng của thiếu nữ, rất dễ nghe. Mà Bạch Nhược Y lại cảm thấy cảnh này quá chướng mắt, kích thích mũi cô cảm thấy chua xót, xém chút không nhịn được mà bật khóc.
Bàn tay cô nắm thật chặt, móng tay dài đâm sâu vào da thịt, khiến lòng bàn tay đỏ bừng.
Đau đớn như vậy mới có thể khiến nỗi đau trong lòng cô bình tĩnh lại, cô hơi mất tự nhiên cười nói: “Thể tối ra ngoài trước, chờ anh ăn xong vậy.”
Thẩm Đình Thâm không phải người bình thường, dáng vẻ bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì của Bạch Nhược Y có thể qua mặt được người khác nhưng không thể gạt được Thẩm Đình Thâm.
Khóe miệng Thẩm Đình Thâm mơ hồ mang theo ý cười, trong mắt chợt lóe lên chút vui mừng.
“Cơm này chúng tôi còn phải ăn rất lâu, cô có chuyện gì thì nói nhanh đi.” Chu Kỳ yên lặng ngồi bên cạnh Thẩm Đình Thâm, bả vai dựa sát tay áo anh, dáng vẻ vừa ngọt ngào lại vừa ngoan ngoãn. Bạch Nhược Y đứng tại chỗ, tất cả cảm xúc đang dâng lên trong lòng đều chuyển thành lúng túng, sự ngượng ngùng dần lan tỏa trong đôi mắt trong veo của cô. “Tôi với Thẩm Đình Vũ có ký một hợp đồng kinh doanh, nhưng tôi lại không cẩn thận làm mất hợp đồng rồi. Vì vậy Thịnh Minh nói chỉ cần anh đồng ý tha thứ cho tôi, anh ta sẽ ký lại bản hợp đồng khác với tôi.”
Mặc dù Bạch Nhược Y không nói chi tiết, cũng không có cái gì liên quan với nhau, nhưng Thẩm Đình Thâm vẫn hiểu chuyện xảy ra là gì.
Thẩm Đình Thâm ngoại trừ lúc đầu nhìn Bạch Nhược Y, thì về sau anh đều không tiếp tục nhìn cô nữa. Thậm chí trong lúc nói chuyện với Bạch Nhược Y, anh cũng dịu dàng nhìn Chu Kỳ. “Em cảm thấy một người làm Phó giám đốc mà lại làm mất hợp đồng tài chính hơn chục triệu, có đáng để anh tha thứ không?” Thẩm Đình Thâm hỏi Chu Kỳ bằng giọng trầm thấp mà đầy cưng chiều. Chu Kỳ bị Thẩm Đình Thâm bất ngờ hỏi, đôi mắt mở lớn đảo một vòng. Cô ta không ngờ tới Thẩm Đình Thâm sẽ hỏi ý kiến của mình, nhưng cũng ngẫm nghĩ lại điều anh hỏi. Cô ta đành trả lời một câu: “Đừng nói Phó giám đốc, cho dù là bất kỳ nhân viên nào của công ty cũng đều không nên làm mất hợp đồng, huống chi còn là hợp đồng cả chục triệu.”
Chu Kỳ vừa nói vừa nhìn Bạch Nhược Y.
Cô ta thấy rõ ràng ánh mắt Bạch Nhược Y càng ngày càng buồn bã, dù ánh nắng ngoài cửa sổ còn rất sáng, nhưng trong đôi mắt cô lại không có chút tia ấm áp nào. Giống như cả người Bạch Nhược Y đều đang ở mùa đông lạnh lẽo. Chu Kỳ không đành lòng, lập tức nói tiếp: “Nhưng mà Đình Thâm, ở đời có ai mà chưa từng phạm sai lầm, em thấy cô gái này chắc chắn đã bị người ở công ty trách phạt rồi, lúc đến công ty Thẩm Đình Vũ nhất định cũng đã chịu không ít thiệt thòi, nên mới tới tìm anh.”
Nói xong, Chu Kỳ quay đầu nhìn Thẩm Đình Thâm: “Với lại không phải hai người có quen biết với nhau sao? Lần trước em còn thấy anh nói chuyện với cô ấy, thế nên hay anh tha thứ cho cô ấy đi, cô ấy nhất định đã biết sai rồi.” “Tùy em.” Thẩm Đình Thâm giơ tay vuốt mái tóc dài của Chu Kỳ: “Được rồi, đút anh ăn cơm đi.”
Bạch Nhược Y biết, vào lúc này cô hẳn là phải nên cảm ơn Chu Kỳ. Nhưng không hiểu sao cô lại không thích Chu Kỳ chút nào, đặc biệt là lúc Thẩm Đình Thâm giơ tay vuốt mái tóc dài của cô, Bạch Nhược Y thật sự khó chịu vô cùng. “Cảm ơn Chủ tịch, cảm ơn cô Chu.” Bạch Nhược Y cúi đầu, chào hai người đang ôm nhau đầy thân thiết kia, ngỏ ý cảm ơn: “Vậy tôi xin phép đi trước.” Bạch Nhược Y vừa đi, gương mặt tươi cười dịu dàng của Thẩm Đình Thâm trong nháy mắt chợt lạnh lùng, anh tùy tiện ăn vài miếng cơm Chu Kỳ đút rồi nói: “Được rồi, anh ăn no rồi, em về trước đi, anh còn phải làm việc.” “Nhưng anh mới ăn có hai miếng thôi mà.” Chu Kỳ không hiểu sao Thẩm Đình Thâm lại biến đổi nhanh như vậy, cô ta nhìn cơm trong tay mình tựa hồ còn chưa...
“Anh phải làm việc rồi!” Giọng nói Thẩm Đình Thâm đầy lạnh lẽo, xen lẫn chút không kiên nhẫn.
Vẻ mặt Chu Kỳ hơi thất vọng, cô ta nhỏ giọng nói: “Vậy được rồi, thể em về trước nhé.” Đợi đến khi trong văn phòng chỉ còn một mình Thẩm Đình Thâm, anh mới gọi Lý Lâm tiến vào. “Chuyện trên mạng làm thế nào rồi?”
“Vâng, cũng gần xong rồi. Tôi đã mời mấy trang đưa tin nổi tiếng viết không ít bài tẩy trắng cho cô Bạch, cũng đã mời xong seeder (thủy quân). Qua mấy ngày nữa những bài báo đó sẽ vô tình tung ra trên tất cả các trang web.
“Vậy thì tốt.”