Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372
"Ừm, ta biết." Giọng nói của người đàn ông buồn bã.
Một người quá coi trọng tình yêu, dù ngồi vào vị trí đó cũng sẽ rất thống khổ, điểm này hắn đã thấu hiểu từ lâu.
Cố Thanh Hoàn giơ tay xoa đầu Triệu Cảnh Diễm như xoa đầu một chú cún: "Ta không thấy tủi thân đâu, vậy nên huynh cũng đừng áy náy. Cuộc đời còn dài, chúng ta phải biết quý trọng."
Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như sao, thâm tình nhìn cô. Đột nhiên hắn mỉm cười, bảo: "Nếu vậy thì chúng ta nên bắt đầu quý trọng từ đêm nay trước."
Cố Thanh Hoàn im bặt, lời nói này là có ý gì?
Một lát sau, Cố Thanh Hoàn đã hiểu câu nói quý trọng đêm nay là có ý gì.
Triệu Cảnh Diễm đưa cô về phòng, ống tay áo của hắn phất qua thổi tắt nến, không đợi mắt cô thích ứng với bóng tối, bàn tay hắn đã kéo cô lên giường.
Cố Thanh Hoàn vừa định giãy giụa, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Triệu Cảnh Diễm vang lên bên tai: "Ngoan, ngủ đi!"
Ngoan, ngủ đi!
Ba chữ này rất chói tai.
Cố Thanh Hoàn cảm thấy mặt mình nóng ran.
Ba tháng trước dưới núi Thái Sơn, hắn cũng bá đạo như thế này, không hề kiêng dè chuyện cô nam quả nữ ở chung một phòng.
Cảm nhận được sự bất an của cô, Triệu Cảnh Diễm dịu dàng an ủi: "Hoàn Hoàn, nàng là người ở trong lòng ta, ta có đủ sự kiên nhẫn với nàng."
Cho nên ta chỉ ôm thôi, sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì hết, nàng cứ yên tâm.
Cố Thanh Hoàn như bị vật gì đập mạnh cho một cú, khiến bản thân rùng mình.
Lúc trước cô và hắn đấu trí đấu dũng, dù hắn ép cô tới nỗi quẫn bách thế nào, cô cũng chưa từng hoảng loạn đến vậy.
Nhưng lúc này, hắn đã cạy mở trái tim cô, quấy đảo cõi lòng phẳng lặng của cô, khiến tất cả đều trở nên rối loạn.
"Triệu Cảnh Diễm, giường lớn như vậy, huynh cách ta xa một chút đi."
Triệu Cảnh Diễm xoa đầu cô, nói đầy ẩn ý: "Hoàn Hoàn, nàng phải tập thích ứng dần đi."
"Thích ứng cái gì?" Cố Thanh Hoàn buột miệng hỏi.
"Thích ứng với sự thân mật của chúng ta." Triệu Cảnh Diễm khẽ đáp.
Cố Thanh Hoàn đỏ mặt, không nói thêm một câu nào nữa. Tên này đúng là không làm hổ danh công tử quần là áo lượt, mấy câu mập mờ đến thế mà cũng thản nhiên nói ra được, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện cô vẫn là một cô gái chưa xuất giá.
"Triệu Cảnh Diễm, ta vẫn chưa thành thân, không muốn thích ứng sớm đến thế."
Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười, hắn thờ ơ đáp: "Thứ nàng cần thích ứng không phải là thời gian, mà là con người của ta."
Cố Thanh Hoàn cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đã sắp nổ tung, hắn luôn có thiên phú trong loại chuyện này, không cần thầy dạy cũng tự hiểu.
Còn cô chỉ có thể cảm thấy hổ thẹn vì không sánh bằng.
Trái tim Cố Thanh Hoàn đập liên hồi. Cô cố bình tĩnh lại, dùng sức cắn môi rồi ló đầu ra khỏi chăn, sau đó trở mình, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt đang cười của Triệu Cảnh Diễm. Triệu Cảnh Diễm cười khẽ một tiếng, ánh mắt lướt xuống người cô.
Cổ áo của cô hơi hở ra, xương quai xanh lấp ló bên trong, cả khuôn ngực trắng như tuyết cũng như ẩn như hiện, đúng là rất mê người.
Hắn khẽ cười: "Hoàn Hoàn, nàng đột nhiên quay người lại là định làm gì sao?"
Cố Thanh Hoàn tức đến khó thở, gương mặt đỏ gay. Sau đó cô mặt dày đáp: "Ừ, ta cũng muốn thử thích ứng trước."
Lời vừa nói ra, đã không còn đường rút lại nữa, Cố Thanh Hoàn dứt khoát vùi đầu vào lòng Triệu Cảnh Diễm, nhắm mắt ngủ.
Lần này đến lượt Triệu Cảnh Diễm đờ người ra, hắn có cảm giác như bản thân vừa tự nhấc đá đập xuống chân mình.
Cô có thể bình tĩnh chìm vào giấc ngủ, vậy còn hắn phải làm sao đây?
Nhiều năm nay, vương gia quần là áo lượt như hắn vẫn luôn danh không xứng với thực. Dù hắn thường tới những nơi mất hồn như Phồn Hoa Lâu, Vạn Hoa Lâu, nhưng cũng chỉ để che mắt thế gian.
Đã rất lâu rồi hắn không… Triệu Cảnh Diễm mỉm cười cay đắng, nếu lúc này có thể ngủ được thì mới là lạ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi tí tách, đập lên khung cửa, khẽ phát ra tiếng vang.
Người nằm trong lòng hắn im bặt như đã chìm vào giấc ngủ, hắn nhích người về phía sau một chút, nhưng bất ngờ phát hiện hàng lông mi của cô hơi run rẩy.
Hóa ra cô cũng căng thẳng.
Phát hiện ra bí mật này, tâm trạng của Triệu Cảnh Diễm tốt hẳn lên, bên môi là một nụ cười rạng rỡ.
"Nếu đều không ngủ được, vậy chúng ta làm chuyện gì khác đi."
Vào lúc Cố Thanh Hoàn tưởng mình sắp ngất đi, nụ hôn của Triệu Cảnh Diễm đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng như gió mát mưa phùn.
Sự dịu dàng này khiến Cố Thanh Hoàn vô thức thả lỏng cơ thể, đáp lại nụ hôn của hắn, nói cho hắn biết nỗi nhớ và tình cảm bị đè nén suốt ba tháng nay của mình.
Sự đáp lại của cô khiến trong lòng Triệu Cảnh Diễm mừng rỡ, hắn ước gì có thể hòa hai làm một, mãi đến khi thiên hoang địa lão.
Cuối cùng Triệu Cảnh Diễm cũng buông cô ra, một tay hắn ôm đầu cô, bàn tay còn lại vuốt ve lưng cô từng chút một.
Cố Thanh Hoàn lại nhắm mắt, dịu dàng bảo: "Ngủ thôi."
Triệu Cảnh Diễm cúi đầu xuống, hôn lên mũi cô, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: "Ừm, ngủ thôi, ta ôm nàng."
Bên tai Cố Thanh Hoàn tựa hồ nghe thấy được một giọng nói trầm thấp, giọng nói đó rất quen thuộc, cũng rất lạ lẫm, cô mơ màng không nghe được chính xác.
Dần dần, trước mắt cô xuất hiện rất nhiều người, tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, đệ đệ, đại bá…
Bọn họ đều đang cười với cô.
"Mẫu thân, con túm được người rồi, sau này người sẽ không đi mất được nữa."
Mẫu thân ở đây thì phụ thân sẽ không đi đâu hết, đệ đệ cũng sẽ ở đây…
Như vậy thì cô sẽ có một gia đình hoàn chỉnh.
Thật tốt biết bao!
Cố Thanh Hoàn bật cười thành tiếng.
Cô cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi. Bàn tay của mẫu thân thoáng chốc đã trở nên trong suốt, cô không thể nào nắm lấy được.
Phụ thân xoa đầu cô, khẽ nói: "Tử Kỳ, con hãy sống thật tốt, sống vì bản thân mình. Người đàn ông này không tệ, con phải trân trọng."
"Phụ thân!" Cố Thanh Hoàn không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa: "Mọi người định đi đâu, dẫn con theo được không?"
"Tỷ, lần này mọi người không thể dẫn tỷ đi được." Giọng nói này là của Tiền Tử Dị, đệ đệ của cô: "Vẫn chưa đến lúc, khi nào đến lúc, cả nhà sẽ lại đến đón tỷ."
"Đừng đi!"
Cố Thanh Hoàn ra sức gào lên, cầu xin mọi người đừng đi, đừng bỏ cô một mình lẻ loi trên thế giới này. Không ai quan tâm, không ai hỏi han, khắp bầu trời đều chỉ có sự cô đơn.
"Không đi, không đi, Hoàn Hoàn, ta luôn ở đây, sẽ không rời đi." Giọng nói trầm thấp mang theo sự dịu dàng vang lên bên tai cô.
Cố Thanh Hoàn càng khóc to hơn. Cô đã sống cô đơn suốt bảy năm, tại sao bây giờ huynh mới tới. Cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
Bảy năm trước, trái tim cô bị một mũi tên bắn nát, cô đau đớn đến tận bây giờ. Hắn có thể vá lại trái tim cho cô không?
Có còn khiến cô bị thương hay đau khổ nữa không?
Triệu Cảnh Diễm vỗ về lưng cô, vừa khẽ dỗ dành vừa cẩn thận hôn lên đôi mắt nhắm chặt nhưng đẫm lệ của cô.
"Đừng sợ Hoàn Hoàn, ta sẽ không bỏ đi, vĩnh viễn sẽ không. Ta yêu nàng."
Cô nằm mơ, trong giấc mơ cô không ngừng gọi cha mẹ, tiếng khóc kìm nén mà thê lương, khiến trái tim hắn siết chặt. Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, một cô gái luôn kiên cường như một chiến sĩ như cô lại có lúc khóc không thành tiếng trong đêm đen thê lương lạnh lẽo như thế này.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô co ro như một đứa trẻ bất lực trước cuộc đời.
Lúc này, sự vui mừng khi trùng phùng đã tan thành mây khói, đôi mắt thâm sâu của Triệu Cảnh Diễm dần tối lại.
Hắn nâng gương mặt cô, hôn lên từng chỗ một, lòng bàn tay lướt tới khóe mắt cô, lau đi từng giọt nước mắt. Đáy lòng hắn vừa thấy cực kỳ không thỏa mãn, lại vừa thấy rất hài lòng.
Cố Thanh Hoàn, đừng khóc!
Cuộc đời còn lại của nàng có ta, sẽ không có sợ hãi, không có đau khổ, nàng sẽ có nơi nương tựa. Cả quãng đời còn lại, ta sẽ không bao giờ khiến nàng đau lòng và rơi nước mắt nữa.
Triệu Cảnh Diễm ôm cô vào lòng. Hắn khẽ mỉm cười, nhưng lại dần trở nên lo lắng.
Hắn có một linh cảm.
Không, linh cảm này vẫn luôn tồn tại.
Trong trái tim cô có một bí mật được cất giấu.
Câu đố của việc giả điên, câu đố của việc giỏi giang y thuật, câu đố của sự thông minh, thậm chí đến nguyên nhân nôn ra máu lần đó cũng là câu đố.
Cô không nói, hắn cũng không hỏi. Hắn sợ nếu hỏi rồi, cô sẽ như con cá, lặn sâu xuống đáy hồ, không bao giờ bằng lòng ngoi lên nữa.
Nhưng những câu đố này vẫn tồn tại trong lòng hắn, không sao xua tan đi được.
Hắn khẽ thờ dài: "Hoàn Hoàn, ta sẽ dùng thời gian cả đời để dần dần tháo gỡ những khúc mắc của nàng, để nàng hoàn toàn thuộc về ta."
Tia sáng bình minh xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, hàng lông mi dài của Cố Thanh Hoàn khẽ động, cô ngồi bật dậy, xung quanh trống không, không có hình bóng của hắn.
Cô lắc đầu, trong mắt thoáng qua chút hoang mang, tựa như cô đang không thể nào phân biệt được giữa thực tại và giấc mơ, dường như sự xuất hiện của người đó chỉ là một giấc mộng.
Cô vén chăn, đi đến trước bàn, cắm cành mai đỏ vào chiếc bình mỹ nhân cạnh giường. Sau khi đặt nó lên ô cửa sổ, cô mới gọi tỳ nữ vào rửa mặt.
Tiểu cung nữ vén rèm đi vào, vô tình nhìn lướt qua gương mặt của Cố nữ y, cô ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc rồi khen: "Nữ y thật xinh đẹp."
Cố Thanh Hoàn không để ý, cười nhạt ngồi trước gương. Đến khi nhìn rõ dáng vẻ của mình trong gương, bấy giờ cô mới hiểu tại sao tiểu cung nữ lại nói như vậy.
Khuôn mặt trong gương hồng hào diễm lệ như hoa đào mùa Xuân, thanh tao như hoa cúc mùa Thu, vẻ mị hoặc nơi chân mày khóe mắt toát ra rất tự nhiên, khác hẳn với mọi ngày. "Khụ… Khụ… Mau đến giúp ta rửa mặt đi, ta phải đi chẩn mạch cho Hoàng thượng rồi."
Cố Thanh Hoàn vội ho một tiếng che giấu, nhưng trong lòng vui vẻ, cũng không biết tên đó đã đi từ lúc nào, bây giờ đang ở nơi đâu?
Một người quá coi trọng tình yêu, dù ngồi vào vị trí đó cũng sẽ rất thống khổ, điểm này hắn đã thấu hiểu từ lâu.
Cố Thanh Hoàn giơ tay xoa đầu Triệu Cảnh Diễm như xoa đầu một chú cún: "Ta không thấy tủi thân đâu, vậy nên huynh cũng đừng áy náy. Cuộc đời còn dài, chúng ta phải biết quý trọng."
Triệu Cảnh Diễm ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như sao, thâm tình nhìn cô. Đột nhiên hắn mỉm cười, bảo: "Nếu vậy thì chúng ta nên bắt đầu quý trọng từ đêm nay trước."
Cố Thanh Hoàn im bặt, lời nói này là có ý gì?
Một lát sau, Cố Thanh Hoàn đã hiểu câu nói quý trọng đêm nay là có ý gì.
Triệu Cảnh Diễm đưa cô về phòng, ống tay áo của hắn phất qua thổi tắt nến, không đợi mắt cô thích ứng với bóng tối, bàn tay hắn đã kéo cô lên giường.
Cố Thanh Hoàn vừa định giãy giụa, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Triệu Cảnh Diễm vang lên bên tai: "Ngoan, ngủ đi!"
Ngoan, ngủ đi!
Ba chữ này rất chói tai.
Cố Thanh Hoàn cảm thấy mặt mình nóng ran.
Ba tháng trước dưới núi Thái Sơn, hắn cũng bá đạo như thế này, không hề kiêng dè chuyện cô nam quả nữ ở chung một phòng.
Cảm nhận được sự bất an của cô, Triệu Cảnh Diễm dịu dàng an ủi: "Hoàn Hoàn, nàng là người ở trong lòng ta, ta có đủ sự kiên nhẫn với nàng."
Cho nên ta chỉ ôm thôi, sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì hết, nàng cứ yên tâm.
Cố Thanh Hoàn như bị vật gì đập mạnh cho một cú, khiến bản thân rùng mình.
Lúc trước cô và hắn đấu trí đấu dũng, dù hắn ép cô tới nỗi quẫn bách thế nào, cô cũng chưa từng hoảng loạn đến vậy.
Nhưng lúc này, hắn đã cạy mở trái tim cô, quấy đảo cõi lòng phẳng lặng của cô, khiến tất cả đều trở nên rối loạn.
"Triệu Cảnh Diễm, giường lớn như vậy, huynh cách ta xa một chút đi."
Triệu Cảnh Diễm xoa đầu cô, nói đầy ẩn ý: "Hoàn Hoàn, nàng phải tập thích ứng dần đi."
"Thích ứng cái gì?" Cố Thanh Hoàn buột miệng hỏi.
"Thích ứng với sự thân mật của chúng ta." Triệu Cảnh Diễm khẽ đáp.
Cố Thanh Hoàn đỏ mặt, không nói thêm một câu nào nữa. Tên này đúng là không làm hổ danh công tử quần là áo lượt, mấy câu mập mờ đến thế mà cũng thản nhiên nói ra được, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện cô vẫn là một cô gái chưa xuất giá.
"Triệu Cảnh Diễm, ta vẫn chưa thành thân, không muốn thích ứng sớm đến thế."
Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười, hắn thờ ơ đáp: "Thứ nàng cần thích ứng không phải là thời gian, mà là con người của ta."
Cố Thanh Hoàn cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đã sắp nổ tung, hắn luôn có thiên phú trong loại chuyện này, không cần thầy dạy cũng tự hiểu.
Còn cô chỉ có thể cảm thấy hổ thẹn vì không sánh bằng.
Trái tim Cố Thanh Hoàn đập liên hồi. Cô cố bình tĩnh lại, dùng sức cắn môi rồi ló đầu ra khỏi chăn, sau đó trở mình, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt đang cười của Triệu Cảnh Diễm. Triệu Cảnh Diễm cười khẽ một tiếng, ánh mắt lướt xuống người cô.
Cổ áo của cô hơi hở ra, xương quai xanh lấp ló bên trong, cả khuôn ngực trắng như tuyết cũng như ẩn như hiện, đúng là rất mê người.
Hắn khẽ cười: "Hoàn Hoàn, nàng đột nhiên quay người lại là định làm gì sao?"
Cố Thanh Hoàn tức đến khó thở, gương mặt đỏ gay. Sau đó cô mặt dày đáp: "Ừ, ta cũng muốn thử thích ứng trước."
Lời vừa nói ra, đã không còn đường rút lại nữa, Cố Thanh Hoàn dứt khoát vùi đầu vào lòng Triệu Cảnh Diễm, nhắm mắt ngủ.
Lần này đến lượt Triệu Cảnh Diễm đờ người ra, hắn có cảm giác như bản thân vừa tự nhấc đá đập xuống chân mình.
Cô có thể bình tĩnh chìm vào giấc ngủ, vậy còn hắn phải làm sao đây?
Nhiều năm nay, vương gia quần là áo lượt như hắn vẫn luôn danh không xứng với thực. Dù hắn thường tới những nơi mất hồn như Phồn Hoa Lâu, Vạn Hoa Lâu, nhưng cũng chỉ để che mắt thế gian.
Đã rất lâu rồi hắn không… Triệu Cảnh Diễm mỉm cười cay đắng, nếu lúc này có thể ngủ được thì mới là lạ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài cửa sổ mưa bắt đầu rơi tí tách, đập lên khung cửa, khẽ phát ra tiếng vang.
Người nằm trong lòng hắn im bặt như đã chìm vào giấc ngủ, hắn nhích người về phía sau một chút, nhưng bất ngờ phát hiện hàng lông mi của cô hơi run rẩy.
Hóa ra cô cũng căng thẳng.
Phát hiện ra bí mật này, tâm trạng của Triệu Cảnh Diễm tốt hẳn lên, bên môi là một nụ cười rạng rỡ.
"Nếu đều không ngủ được, vậy chúng ta làm chuyện gì khác đi."
Vào lúc Cố Thanh Hoàn tưởng mình sắp ngất đi, nụ hôn của Triệu Cảnh Diễm đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng như gió mát mưa phùn.
Sự dịu dàng này khiến Cố Thanh Hoàn vô thức thả lỏng cơ thể, đáp lại nụ hôn của hắn, nói cho hắn biết nỗi nhớ và tình cảm bị đè nén suốt ba tháng nay của mình.
Sự đáp lại của cô khiến trong lòng Triệu Cảnh Diễm mừng rỡ, hắn ước gì có thể hòa hai làm một, mãi đến khi thiên hoang địa lão.
Cuối cùng Triệu Cảnh Diễm cũng buông cô ra, một tay hắn ôm đầu cô, bàn tay còn lại vuốt ve lưng cô từng chút một.
Cố Thanh Hoàn lại nhắm mắt, dịu dàng bảo: "Ngủ thôi."
Triệu Cảnh Diễm cúi đầu xuống, hôn lên mũi cô, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: "Ừm, ngủ thôi, ta ôm nàng."
Bên tai Cố Thanh Hoàn tựa hồ nghe thấy được một giọng nói trầm thấp, giọng nói đó rất quen thuộc, cũng rất lạ lẫm, cô mơ màng không nghe được chính xác.
Dần dần, trước mắt cô xuất hiện rất nhiều người, tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, đệ đệ, đại bá…
Bọn họ đều đang cười với cô.
"Mẫu thân, con túm được người rồi, sau này người sẽ không đi mất được nữa."
Mẫu thân ở đây thì phụ thân sẽ không đi đâu hết, đệ đệ cũng sẽ ở đây…
Như vậy thì cô sẽ có một gia đình hoàn chỉnh.
Thật tốt biết bao!
Cố Thanh Hoàn bật cười thành tiếng.
Cô cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi. Bàn tay của mẫu thân thoáng chốc đã trở nên trong suốt, cô không thể nào nắm lấy được.
Phụ thân xoa đầu cô, khẽ nói: "Tử Kỳ, con hãy sống thật tốt, sống vì bản thân mình. Người đàn ông này không tệ, con phải trân trọng."
"Phụ thân!" Cố Thanh Hoàn không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa: "Mọi người định đi đâu, dẫn con theo được không?"
"Tỷ, lần này mọi người không thể dẫn tỷ đi được." Giọng nói này là của Tiền Tử Dị, đệ đệ của cô: "Vẫn chưa đến lúc, khi nào đến lúc, cả nhà sẽ lại đến đón tỷ."
"Đừng đi!"
Cố Thanh Hoàn ra sức gào lên, cầu xin mọi người đừng đi, đừng bỏ cô một mình lẻ loi trên thế giới này. Không ai quan tâm, không ai hỏi han, khắp bầu trời đều chỉ có sự cô đơn.
"Không đi, không đi, Hoàn Hoàn, ta luôn ở đây, sẽ không rời đi." Giọng nói trầm thấp mang theo sự dịu dàng vang lên bên tai cô.
Cố Thanh Hoàn càng khóc to hơn. Cô đã sống cô đơn suốt bảy năm, tại sao bây giờ huynh mới tới. Cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
Bảy năm trước, trái tim cô bị một mũi tên bắn nát, cô đau đớn đến tận bây giờ. Hắn có thể vá lại trái tim cho cô không?
Có còn khiến cô bị thương hay đau khổ nữa không?
Triệu Cảnh Diễm vỗ về lưng cô, vừa khẽ dỗ dành vừa cẩn thận hôn lên đôi mắt nhắm chặt nhưng đẫm lệ của cô.
"Đừng sợ Hoàn Hoàn, ta sẽ không bỏ đi, vĩnh viễn sẽ không. Ta yêu nàng."
Cô nằm mơ, trong giấc mơ cô không ngừng gọi cha mẹ, tiếng khóc kìm nén mà thê lương, khiến trái tim hắn siết chặt. Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, một cô gái luôn kiên cường như một chiến sĩ như cô lại có lúc khóc không thành tiếng trong đêm đen thê lương lạnh lẽo như thế này.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô co ro như một đứa trẻ bất lực trước cuộc đời.
Lúc này, sự vui mừng khi trùng phùng đã tan thành mây khói, đôi mắt thâm sâu của Triệu Cảnh Diễm dần tối lại.
Hắn nâng gương mặt cô, hôn lên từng chỗ một, lòng bàn tay lướt tới khóe mắt cô, lau đi từng giọt nước mắt. Đáy lòng hắn vừa thấy cực kỳ không thỏa mãn, lại vừa thấy rất hài lòng.
Cố Thanh Hoàn, đừng khóc!
Cuộc đời còn lại của nàng có ta, sẽ không có sợ hãi, không có đau khổ, nàng sẽ có nơi nương tựa. Cả quãng đời còn lại, ta sẽ không bao giờ khiến nàng đau lòng và rơi nước mắt nữa.
Triệu Cảnh Diễm ôm cô vào lòng. Hắn khẽ mỉm cười, nhưng lại dần trở nên lo lắng.
Hắn có một linh cảm.
Không, linh cảm này vẫn luôn tồn tại.
Trong trái tim cô có một bí mật được cất giấu.
Câu đố của việc giả điên, câu đố của việc giỏi giang y thuật, câu đố của sự thông minh, thậm chí đến nguyên nhân nôn ra máu lần đó cũng là câu đố.
Cô không nói, hắn cũng không hỏi. Hắn sợ nếu hỏi rồi, cô sẽ như con cá, lặn sâu xuống đáy hồ, không bao giờ bằng lòng ngoi lên nữa.
Nhưng những câu đố này vẫn tồn tại trong lòng hắn, không sao xua tan đi được.
Hắn khẽ thờ dài: "Hoàn Hoàn, ta sẽ dùng thời gian cả đời để dần dần tháo gỡ những khúc mắc của nàng, để nàng hoàn toàn thuộc về ta."
Tia sáng bình minh xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, hàng lông mi dài của Cố Thanh Hoàn khẽ động, cô ngồi bật dậy, xung quanh trống không, không có hình bóng của hắn.
Cô lắc đầu, trong mắt thoáng qua chút hoang mang, tựa như cô đang không thể nào phân biệt được giữa thực tại và giấc mơ, dường như sự xuất hiện của người đó chỉ là một giấc mộng.
Cô vén chăn, đi đến trước bàn, cắm cành mai đỏ vào chiếc bình mỹ nhân cạnh giường. Sau khi đặt nó lên ô cửa sổ, cô mới gọi tỳ nữ vào rửa mặt.
Tiểu cung nữ vén rèm đi vào, vô tình nhìn lướt qua gương mặt của Cố nữ y, cô ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc rồi khen: "Nữ y thật xinh đẹp."
Cố Thanh Hoàn không để ý, cười nhạt ngồi trước gương. Đến khi nhìn rõ dáng vẻ của mình trong gương, bấy giờ cô mới hiểu tại sao tiểu cung nữ lại nói như vậy.
Khuôn mặt trong gương hồng hào diễm lệ như hoa đào mùa Xuân, thanh tao như hoa cúc mùa Thu, vẻ mị hoặc nơi chân mày khóe mắt toát ra rất tự nhiên, khác hẳn với mọi ngày. "Khụ… Khụ… Mau đến giúp ta rửa mặt đi, ta phải đi chẩn mạch cho Hoàng thượng rồi."
Cố Thanh Hoàn vội ho một tiếng che giấu, nhưng trong lòng vui vẻ, cũng không biết tên đó đã đi từ lúc nào, bây giờ đang ở nơi đâu?