Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 397
Bóng đêm tịch liêu, trong phòng thắp vài trản đèn, hơi nước bốc lên từ thùng gỗ khiến người ta cảm thấy khoan khoái, bình yên.
Rốt cuộc Triệu Cảnh Diễm cũng không nỡ làm khó Cố Thanh Hoàn, chỉ để A Ly ở bên hầu hạ.
Cố Thanh Hoàn nhìn bóng lưng người đàn ông hắt lên tấm rèm, không hiểu sao thầm phiền muộn. Chỉ mấy canh giờ nữa, hắn phải rời Kinh rồi.
Lúc trước chia xa thì cứ chia xa, cô cũng chẳng nhung nhớ là bao; mà bây giờ, dù chưa chia xa nhưng nỗi nhớ đã lan tràn. Thì ra, những lời tâm tình hắn nói lúc trước đều là thật.
Khóe mắt Cố Thanh Hoàn dần đẫm lệ.
Thì ra ông trời vẫn đối tốt với cô, thậm chí cô còn có ảo giác rằng, cô sống lại một đời cũng chỉ là để gặp được hắn.
Gặp được hắn khiến cô gom góp được chút ít can đảm còn sót lại, ở bên hắn ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ.
Triệu Cảnh Diễm tắm rồi đi ra, thay áo trong sạch sẽ.
Cố Thanh Hoàn đỡ hắn ngồi xuống, cầm khăn A Ly đưa đến, lau khô từng lọn tóc dài của hắn. Cô làm thật chậm, cũng thật tỉ mỉ.
Triệu Cảnh Diễm cũng không thúc giục, thậm chí hy vọng cô đừng dừng lại.
Hắn nhớ rõ thuở còn thơ, mẫu phi cũng từng lau tóc cho phụ hoàng, cũng là dáng vẻ này, cũng là màn đêm yên tĩnh như vậy.
Vòng eo của mẫu phi rất mảnh khảnh, nhưng đôi tay lại rất có lực; phụ hoàng vừa uống trà, vừa xem tấu chương, dường như rất hưởng thụ.
Thì ra, cho dù là vua chúa cũng không thoát khỏi được một đôi tay dịu dàng. Quãng đời còn lại, hắn sẽ nắm đôi tay này, vượt qua từng ngày từng đêm.
Thật tốt!
Thái tử lặng lẽ rời Kinh vào một sáng trời mưa. Cùng ngày, Bảo Khánh đế lại lâm triều, nắm giữ triều chính quốc gia.
Cố Thanh Hoàn và Lưu Triệu Ngọc vẫn như trước, nửa tháng nghỉ trong cung, nửa tháng nghỉ ngoài cung, dốc hết sức lực chăm sóc cho thân thể ốm yếu của Hoàng đế.
Vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, Cao gia đưa thiếp mời Cố nữ y đến phủ bắt mạch. Cố Thanh Hoàn đúng hẹn mà đến.
Các quan lại quý tộc trong Kinh thấy tình thế này, trong lòng đã hiểu rõ. Ngay cả Thái tử phi cũng đã tỏ thái độ, xem ra sau khi Thái tử thành thân, trong hậu cung ắt có bóng dáng Cố nữ y.
Lời đồn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ mười mấy ngày sau, không còn ai bàn tán đến chuyện tư tình, từ hôn. Ánh mắt của mọi người đã bị chuyện mới hấp dẫn.
Mọi chuyện đều trở nên bình lặng.
Cuối tháng Ba, Sử Lỗi vào Kinh, Cố Thanh Hoàn bày tiệc đón gió tẩy trần trong phủ. Sau khi bãi triều, Tưởng Hoằng Văn cũng lập tức đi đến Thanh phủ.
Đêm đến, hoa đăng treo caoW e b t r u y e n o n l i n e. c o m, tiếng nói cười lảnh lót.
Sử Tùng Âm vừa yêu kiều vừa xấu hổ nhìn Tưởng Hoằng Văn nói chuyện với Đại ca, nụ không nén nổi cười trên môi.
Cố Thanh Hoàn lén dùng chân đá cô, nháy mắt trêu chọc. Sử Tùng Âm hiểu ý, trong lòng biết Cố Thanh Hoàn đang trêu chọc mình, sau đó cũng dùng chân đá lại, nào ngờ lại đá trúng Tưởng Hoằng Văn.
"Ai, ai đá ta?"
Sử Tùng Âm xấu hổ, vội cúi đầu xuống, đến cả lỗ tai cũng đỏ ửng.
Cố Thanh Hoàn bĩu môi hất cằm về phía Sử Tùng Âm: "Nhìn dáng vẻ là biết ai rồi." Tưởng Hoằng Văn cưng chiều nhìn Sử Tùng Âm rồi hỏi: "Đá ta có chuyện gì?"
Sử Tùng Âm cúi đầu thấp hơn, lí nhí trả lời: "Không có chuyện gì."
"Có chuyện!" Cố Thanh Hoàn cười nói: "Tỷ ấy muốn hỏi huynh bao giờ cưới tỷ ấy?"
"Ai nói, ta không hề nghĩ vậy." Sử Tùng Âm hốt hoảng ngẩng đầu.
"Ta có." Tưởng Hoằng Văn biết hai người bọn họ đang trêu chọc nhau, nhưng vẫn tiếp lời các cô: "Ta muốn cưới nàng về thật nhanh."
Cố Thanh Hoàn uống một hớp rượu hoa quế, cười nói: "Có ân huệ lần trước ta để dành, lực cản đối với hôn sự của hai người hẳn sẽ ít hơn."
Sử Lỗi đã nghe muội muội nói qua, nhưng vẫn không khỏi lo lắng hỏi han: "Thanh Hoàn, thân thể Tùng Âm..."
"Vẫn đang điều dưỡng, được hay không thì phải xem ông trời. Nhưng cái này từ từ rồi nói, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải thành thân, động phòng, vậy thì đại phu ta đây mới có đất dụng võ."
Thành thân!
Động phòng!
Mấy chữ này vừa được nói ra, Sử Tùng Âm đã xấu hổ đến cùng cực, vung khăn, trách móc Cố Thanh Hoàn: "Toàn ăn hiếp người khác, không để ý đến mọi người nữa."
Cố Thanh Hoàn nhìn Sử Tùng Âm tức giận rời bàn tiệc, thích thú cười nói: "Thời nay, nói lời thật lòng lại bị mắng, thật đúng là làm khó người ta."
Tưởng Hoằng Văn thấy dáng vẻ hờn dỗi của Sử Tùng Âm mà ngạc nhiên đến ngây người. Hắn ta nhìn theo bóng lưng của cô một hồi rồi cười khúc khích, trong lòng vui mừng khấp khởi: "Thanh Hoàn, cô đừng ức hiếp cô ấy."
"Ối chà chà, mới đó đã che chở người ta rồi, con mắt nào của huynh thấy ta ăn hiếp tỷ ấy?" Cố Thanh Hoàn cố ý nhíu mày, giả vờ tức giận.
Tưởng Hoằng Văn trưng ra vẻ mặt xin tha, cười xin: "Không có, không có, đều là lỗi của ta. Về sau cô muốn ăn hiếp ta thế nào cũng được, Thất gia ta tuyệt đối không nói ra chữ ‘Không’. Sức khỏe cô ấy không tốt, không thể tức giận được."
Cố Thanh Hoàn thấy hắn ta hạ mình như vậy cũng không đùa giỡn nữa, cô nhướng mày nói: "Vậy huynh... tự phạt một chén."
"Uống một mình thật không thú vị."
Tưởng Hoằng Văn không hề để ý, nâng chén cạn với Sử Lỗi: "Lỗi gia, huynh uống cùng ta, chúng ta đã lâu không gặp, cạn một chén nào."
Sử Lỗi đang kinh ngạc với từng cái nhướng mày, từng nụ cười của Cố Thanh Hoàn.
Hắn ta quen biết cô đã mấy năm rồi, trước giờ cô vẫn luôn như một bà cụ non, chưa có lúc nào hoạt bát lanh lẹ như vậy.
Nụ cười kia sạch sẽ, đơn thuần, tươi đẹp và vui sướng như một thiếu nữ vậy. Đây mới là dáng vẻ nên có ở độ tuổi của cô.
Sử Lỗi thấy thật khoan khoái, đang định nói chuyện thì thấy Trần Bình vội vàng tiến vào.
"Tiểu thư, có tin từ trong quân truyền đến."
Cố Thanh Hoàn vội đứng dậy: "Mau đưa ta xem."
Trần Bình dâng thư lên, Cố Thanh Hoàn nôn nóng mở ra, chỉ mới liếc qua một lượt, vẻ mặt cô đã trở nên nghiêm trọng.
"Chuyện gì vậy?" Tưởng Hoằng Văn và Sử Lỗi thấy vẻ mặt cô thay đổi, bèn vội vàng đứng dậy vây quanh hỏi han.
Cố Thanh Hoàn cố lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Tìm được Thiết Chiêm rồi, đang trên đường áp giải vào Kinh."
"Tìm được rồi?" Tưởng Hoằng Văn hơi kinh ngạc.
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta, "Còn có một việc, tiểu thiếp của Lưu Kiện làm quân kĩ trong Trấn Bắc quân, chính thất và các thiếp thất khác của Lưu Kiện đều bị ngược đãi mà chết, trước khi chết cũng đều là quân kĩ."
"Cái gì?" Tưởng Hoằng Văn và Sử Lỗi hai mặt nhìn nhau.
Cố Thanh Hoàn đưa thư tới, "Các huynh tự xem đi."
Tưởng Hoằng Văn đọc thư xong, trong lòng đã dậy sóng, một tên tôi tớ bỏ trốn của Thịnh phủ lại trở thành thị vệ thân cận của Trấn Bắc Đại Tướng quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thảo nào bọn họ tìm suốt hai năm, tìm khắp phân nửa Đại Chu mà vẫn không có chút tin tức nào.
"Quả thật không thể nào tưởng tượng nổi." Sử Lỗi cảm thán.
Cố Thanh Hoàn rũ mắt, một hồi sau lại ngước lên: "Hoằng Văn, huynh nhanh chóng sắp xếp người đi tiếp ứng, nhất thiết phải cẩn thận, ta muốn gặp kẻ kia càng sớm càng tốt."
Tưởng Hoằng Văn quyết đoán đưa ra kế hoạch: "Việc này rất quan trọng, ta không yên tâm để người khác làm. Dù sao cũng đã đến Sơn Hải Quan rồi, ta ra sức phóng ngựa là có thể trở về trong vòng hai ngày."
Cố Thanh Hoàn nghĩ đến hai ngày sau cũng vừa hay là ngày nghỉ, bèn gật đầu nói: "Vậy là tốt nhất. Huynh dùng cơm xong thì lập tức lên đường đi."
"Được!"
Tưởng Hoằng Văn khẳng khái đồng ý, ngồi về lại trước bàn, trong lòng càng nghĩ càng sợ, càng sợ lại càng nghĩ nhiều.
"Hoằng Văn."
"Thanh Hoàn!"
Hai tiếng gọi đồng thời vang lên, bốn mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được sự giật mình trong mắt đối phương.
Sử Lỗi thấy bọn họ nhìn nhau hồi lâu, lại trầm mặc không nói, không rõ lắm nên hỏi: "Làm sao vậy, chuyện gì xảy ra thế?"
Cố Thanh Hoàn thay đổi sắc mặt: "Hoằng Văn, huynh nói trước đi."
Tưởng Hoằng Văn bất an nói: "Người này là người Hồ, tướng mạo có sự khác biệt so với người Hán, vì sao Vu Quy lại trọng dụng gã?"
Trong mắt Cố Thanh Hoàn ánh lên sự tán thưởng, cô bình tĩnh nói: "Ta cũng đang thắc mắc như vậy. Thê thiếp Lưu Kiện mang theo ngân lượng rời khỏi Bắc phủ, vì sao lưu lạc đến mức thành quân kĩ, đã vậy còn là ở trong Trấn Bắc quân?"
Sử Lỗi nghe mà khiếp vía, cảm thấy bất an, không khỏi rùng mình một cái, đang định nói thì thấy Tưởng Hoằng Văn đứng phắt dậy.
"Cố Thanh Hoàn, ta lập tức đi đón người. Lỗi gia, giúp ta tạm biệt Tùng Âm."
Cố Thanh Hoàn kéo tay áo hắn ta lại: "Tuyệt đối phải tránh người khác, bao nhiêu con mắt đang quan sát Tưởng Thất gia huynh đấy!"
"Yên tâm!"
Thân hình Tưởng Hoằng Văn nhoáng lên, người đã cách xa mấy trượng.
Cố Thanh Hoàn lập tức cất cao giọng: "Trần Bình."
"Tiểu thư."
"Đến phủ Thái tử một chuyến, truyền tin này cho Thạch sư gia, bảo sư gia suy ngẫm cho kĩ."
"Vâng, tiểu thư!"
Tưởng Hoằng Văn đi rồi, Cố Thanh Hoàn và Sử Lỗi lại hàn huyên về mấy chuyện tương đối riêng tư liên quan đến việc làm ăn, cuối cùng còn nhắc tới hôn sự của Sử Tùng Âm.
Đúng lúc này, Sử Tùng Âm đã đi ra, thấy trên bàn thiếu một người, bèn đỏ mặt hỏi Cố Thanh Hoàn.
Cố Thanh Hoàn không chọc ghẹo nữa, nhưng cũng không muốn khiến cô lo lắng, chỉ nói Tưởng Hoằng Văn đi đến quan ngoại đón một người quan trọng, hai ngày sau trở về.
Đến khi vầng trăng treo cao giữa trời, ba người lại nói mấy câu rồi mới giải tán.
Cố Thanh Hoàn rửa mặt thay y phục xong, ngồi dưới đèn xem kĩ lại thư của Thịnh Phương một lần nữa, trong lòng bắt đầu đắn đo nên hồi âm thế nào.
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, cô đã có quyết định.
Đúng lúc này, rèm cửa được vén lên, Nguyệt nương đi vào thưa: "Tiểu thư, Trần Bình đã trở về, muốn gặp tiểu thư."
"Mau cho vào."
Trần Bình đi vào, nghiêm nghị nói: "Tiểu thư, Thạch sư gia nói chuyện này không ổn, cẩn tắc vô ưu, xin tiểu thư mau chóng gửi thư đến trong quân, nhắc nhở Hồ Dũng lưu ý động tĩnh Trấn Bắc quân nhiều hơn."
"Không mưu mà hợp."
Cố Thanh Hoàn khe khẽ nói ra bốn chữ.
"Thạch sư gia còn nói, sau khi Thất gia trở về thì cần phải đến phủ Trưởng Công chúa Bình Dương một chuyến, hỏi thăm Lý Tông Trạch về Vu Quy."
"Ý kiến hay!"
Cố Thanh Hoàn khoát tay ra hiệu cho Trần Bình rời đi, còn cô thì nhấc bút viết thư.
Ánh trăng sáng ngời, trong trẻo.
Từ nửa đêm đến sáng, gió lớn mưa rào ào ạt kéo tới, hạt mưa gõ tí tách lên khung cửa sổ.
Cố Thanh Hoàn bất chợt thức dậy, khó mà ngủ lại nữa, bèn khoác áo đi đến trước cửa sổ, đẩy mở cửa ra, mưa bụi mang theo mùi bùn đất phất qua chóp mũi, có hương vị như sông nước Giang Nam.
Nguyệt nương nghe tiếng động thì tiến vào, thấy cô đang đứng trước cửa sổ, bà bèn bước đến đóng cửa sổ lại.
"Tiểu thư, ngày mai còn phải vào cung làm việc, mau ngủ đi thôi."
Cố Thanh Hoàn mỉm cười: "Cơn mưa này tới thật đột ngột."
"Mưa ở Kinh thành tính ra vẫn ít, nếu là ở Giang Nam, chỉ sợ ba ngày là mưa hai trận rồi."
Nguyệt nương đỡ Cố Thanh Hoàn lên giường, "Để nô tỳ đốt hương an thần cho tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn kéo bà lại, "Không cần, Nguyệt nương ngủ cùng ta đi."
Nguyệt nương mỉm cười cưng chiều, kéo tiểu thư vào lòng, vỗ về lưng cô, tựa như lúc cô còn nhỏ vậy.
Mùi hương quen thuộc trên người Nguyệt nương khiến Cố Thanh Hoàn cảm thấy vô cùng an tâm, cô ngủ thật say.
Rốt cuộc Triệu Cảnh Diễm cũng không nỡ làm khó Cố Thanh Hoàn, chỉ để A Ly ở bên hầu hạ.
Cố Thanh Hoàn nhìn bóng lưng người đàn ông hắt lên tấm rèm, không hiểu sao thầm phiền muộn. Chỉ mấy canh giờ nữa, hắn phải rời Kinh rồi.
Lúc trước chia xa thì cứ chia xa, cô cũng chẳng nhung nhớ là bao; mà bây giờ, dù chưa chia xa nhưng nỗi nhớ đã lan tràn. Thì ra, những lời tâm tình hắn nói lúc trước đều là thật.
Khóe mắt Cố Thanh Hoàn dần đẫm lệ.
Thì ra ông trời vẫn đối tốt với cô, thậm chí cô còn có ảo giác rằng, cô sống lại một đời cũng chỉ là để gặp được hắn.
Gặp được hắn khiến cô gom góp được chút ít can đảm còn sót lại, ở bên hắn ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ.
Triệu Cảnh Diễm tắm rồi đi ra, thay áo trong sạch sẽ.
Cố Thanh Hoàn đỡ hắn ngồi xuống, cầm khăn A Ly đưa đến, lau khô từng lọn tóc dài của hắn. Cô làm thật chậm, cũng thật tỉ mỉ.
Triệu Cảnh Diễm cũng không thúc giục, thậm chí hy vọng cô đừng dừng lại.
Hắn nhớ rõ thuở còn thơ, mẫu phi cũng từng lau tóc cho phụ hoàng, cũng là dáng vẻ này, cũng là màn đêm yên tĩnh như vậy.
Vòng eo của mẫu phi rất mảnh khảnh, nhưng đôi tay lại rất có lực; phụ hoàng vừa uống trà, vừa xem tấu chương, dường như rất hưởng thụ.
Thì ra, cho dù là vua chúa cũng không thoát khỏi được một đôi tay dịu dàng. Quãng đời còn lại, hắn sẽ nắm đôi tay này, vượt qua từng ngày từng đêm.
Thật tốt!
Thái tử lặng lẽ rời Kinh vào một sáng trời mưa. Cùng ngày, Bảo Khánh đế lại lâm triều, nắm giữ triều chính quốc gia.
Cố Thanh Hoàn và Lưu Triệu Ngọc vẫn như trước, nửa tháng nghỉ trong cung, nửa tháng nghỉ ngoài cung, dốc hết sức lực chăm sóc cho thân thể ốm yếu của Hoàng đế.
Vào một buổi chiều trời trong nắng ấm, Cao gia đưa thiếp mời Cố nữ y đến phủ bắt mạch. Cố Thanh Hoàn đúng hẹn mà đến.
Các quan lại quý tộc trong Kinh thấy tình thế này, trong lòng đã hiểu rõ. Ngay cả Thái tử phi cũng đã tỏ thái độ, xem ra sau khi Thái tử thành thân, trong hậu cung ắt có bóng dáng Cố nữ y.
Lời đồn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ mười mấy ngày sau, không còn ai bàn tán đến chuyện tư tình, từ hôn. Ánh mắt của mọi người đã bị chuyện mới hấp dẫn.
Mọi chuyện đều trở nên bình lặng.
Cuối tháng Ba, Sử Lỗi vào Kinh, Cố Thanh Hoàn bày tiệc đón gió tẩy trần trong phủ. Sau khi bãi triều, Tưởng Hoằng Văn cũng lập tức đi đến Thanh phủ.
Đêm đến, hoa đăng treo caoW e b t r u y e n o n l i n e. c o m, tiếng nói cười lảnh lót.
Sử Tùng Âm vừa yêu kiều vừa xấu hổ nhìn Tưởng Hoằng Văn nói chuyện với Đại ca, nụ không nén nổi cười trên môi.
Cố Thanh Hoàn lén dùng chân đá cô, nháy mắt trêu chọc. Sử Tùng Âm hiểu ý, trong lòng biết Cố Thanh Hoàn đang trêu chọc mình, sau đó cũng dùng chân đá lại, nào ngờ lại đá trúng Tưởng Hoằng Văn.
"Ai, ai đá ta?"
Sử Tùng Âm xấu hổ, vội cúi đầu xuống, đến cả lỗ tai cũng đỏ ửng.
Cố Thanh Hoàn bĩu môi hất cằm về phía Sử Tùng Âm: "Nhìn dáng vẻ là biết ai rồi." Tưởng Hoằng Văn cưng chiều nhìn Sử Tùng Âm rồi hỏi: "Đá ta có chuyện gì?"
Sử Tùng Âm cúi đầu thấp hơn, lí nhí trả lời: "Không có chuyện gì."
"Có chuyện!" Cố Thanh Hoàn cười nói: "Tỷ ấy muốn hỏi huynh bao giờ cưới tỷ ấy?"
"Ai nói, ta không hề nghĩ vậy." Sử Tùng Âm hốt hoảng ngẩng đầu.
"Ta có." Tưởng Hoằng Văn biết hai người bọn họ đang trêu chọc nhau, nhưng vẫn tiếp lời các cô: "Ta muốn cưới nàng về thật nhanh."
Cố Thanh Hoàn uống một hớp rượu hoa quế, cười nói: "Có ân huệ lần trước ta để dành, lực cản đối với hôn sự của hai người hẳn sẽ ít hơn."
Sử Lỗi đã nghe muội muội nói qua, nhưng vẫn không khỏi lo lắng hỏi han: "Thanh Hoàn, thân thể Tùng Âm..."
"Vẫn đang điều dưỡng, được hay không thì phải xem ông trời. Nhưng cái này từ từ rồi nói, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải thành thân, động phòng, vậy thì đại phu ta đây mới có đất dụng võ."
Thành thân!
Động phòng!
Mấy chữ này vừa được nói ra, Sử Tùng Âm đã xấu hổ đến cùng cực, vung khăn, trách móc Cố Thanh Hoàn: "Toàn ăn hiếp người khác, không để ý đến mọi người nữa."
Cố Thanh Hoàn nhìn Sử Tùng Âm tức giận rời bàn tiệc, thích thú cười nói: "Thời nay, nói lời thật lòng lại bị mắng, thật đúng là làm khó người ta."
Tưởng Hoằng Văn thấy dáng vẻ hờn dỗi của Sử Tùng Âm mà ngạc nhiên đến ngây người. Hắn ta nhìn theo bóng lưng của cô một hồi rồi cười khúc khích, trong lòng vui mừng khấp khởi: "Thanh Hoàn, cô đừng ức hiếp cô ấy."
"Ối chà chà, mới đó đã che chở người ta rồi, con mắt nào của huynh thấy ta ăn hiếp tỷ ấy?" Cố Thanh Hoàn cố ý nhíu mày, giả vờ tức giận.
Tưởng Hoằng Văn trưng ra vẻ mặt xin tha, cười xin: "Không có, không có, đều là lỗi của ta. Về sau cô muốn ăn hiếp ta thế nào cũng được, Thất gia ta tuyệt đối không nói ra chữ ‘Không’. Sức khỏe cô ấy không tốt, không thể tức giận được."
Cố Thanh Hoàn thấy hắn ta hạ mình như vậy cũng không đùa giỡn nữa, cô nhướng mày nói: "Vậy huynh... tự phạt một chén."
"Uống một mình thật không thú vị."
Tưởng Hoằng Văn không hề để ý, nâng chén cạn với Sử Lỗi: "Lỗi gia, huynh uống cùng ta, chúng ta đã lâu không gặp, cạn một chén nào."
Sử Lỗi đang kinh ngạc với từng cái nhướng mày, từng nụ cười của Cố Thanh Hoàn.
Hắn ta quen biết cô đã mấy năm rồi, trước giờ cô vẫn luôn như một bà cụ non, chưa có lúc nào hoạt bát lanh lẹ như vậy.
Nụ cười kia sạch sẽ, đơn thuần, tươi đẹp và vui sướng như một thiếu nữ vậy. Đây mới là dáng vẻ nên có ở độ tuổi của cô.
Sử Lỗi thấy thật khoan khoái, đang định nói chuyện thì thấy Trần Bình vội vàng tiến vào.
"Tiểu thư, có tin từ trong quân truyền đến."
Cố Thanh Hoàn vội đứng dậy: "Mau đưa ta xem."
Trần Bình dâng thư lên, Cố Thanh Hoàn nôn nóng mở ra, chỉ mới liếc qua một lượt, vẻ mặt cô đã trở nên nghiêm trọng.
"Chuyện gì vậy?" Tưởng Hoằng Văn và Sử Lỗi thấy vẻ mặt cô thay đổi, bèn vội vàng đứng dậy vây quanh hỏi han.
Cố Thanh Hoàn cố lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói: "Tìm được Thiết Chiêm rồi, đang trên đường áp giải vào Kinh."
"Tìm được rồi?" Tưởng Hoằng Văn hơi kinh ngạc.
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta, "Còn có một việc, tiểu thiếp của Lưu Kiện làm quân kĩ trong Trấn Bắc quân, chính thất và các thiếp thất khác của Lưu Kiện đều bị ngược đãi mà chết, trước khi chết cũng đều là quân kĩ."
"Cái gì?" Tưởng Hoằng Văn và Sử Lỗi hai mặt nhìn nhau.
Cố Thanh Hoàn đưa thư tới, "Các huynh tự xem đi."
Tưởng Hoằng Văn đọc thư xong, trong lòng đã dậy sóng, một tên tôi tớ bỏ trốn của Thịnh phủ lại trở thành thị vệ thân cận của Trấn Bắc Đại Tướng quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thảo nào bọn họ tìm suốt hai năm, tìm khắp phân nửa Đại Chu mà vẫn không có chút tin tức nào.
"Quả thật không thể nào tưởng tượng nổi." Sử Lỗi cảm thán.
Cố Thanh Hoàn rũ mắt, một hồi sau lại ngước lên: "Hoằng Văn, huynh nhanh chóng sắp xếp người đi tiếp ứng, nhất thiết phải cẩn thận, ta muốn gặp kẻ kia càng sớm càng tốt."
Tưởng Hoằng Văn quyết đoán đưa ra kế hoạch: "Việc này rất quan trọng, ta không yên tâm để người khác làm. Dù sao cũng đã đến Sơn Hải Quan rồi, ta ra sức phóng ngựa là có thể trở về trong vòng hai ngày."
Cố Thanh Hoàn nghĩ đến hai ngày sau cũng vừa hay là ngày nghỉ, bèn gật đầu nói: "Vậy là tốt nhất. Huynh dùng cơm xong thì lập tức lên đường đi."
"Được!"
Tưởng Hoằng Văn khẳng khái đồng ý, ngồi về lại trước bàn, trong lòng càng nghĩ càng sợ, càng sợ lại càng nghĩ nhiều.
"Hoằng Văn."
"Thanh Hoàn!"
Hai tiếng gọi đồng thời vang lên, bốn mắt nhìn nhau, đều có thể thấy được sự giật mình trong mắt đối phương.
Sử Lỗi thấy bọn họ nhìn nhau hồi lâu, lại trầm mặc không nói, không rõ lắm nên hỏi: "Làm sao vậy, chuyện gì xảy ra thế?"
Cố Thanh Hoàn thay đổi sắc mặt: "Hoằng Văn, huynh nói trước đi."
Tưởng Hoằng Văn bất an nói: "Người này là người Hồ, tướng mạo có sự khác biệt so với người Hán, vì sao Vu Quy lại trọng dụng gã?"
Trong mắt Cố Thanh Hoàn ánh lên sự tán thưởng, cô bình tĩnh nói: "Ta cũng đang thắc mắc như vậy. Thê thiếp Lưu Kiện mang theo ngân lượng rời khỏi Bắc phủ, vì sao lưu lạc đến mức thành quân kĩ, đã vậy còn là ở trong Trấn Bắc quân?"
Sử Lỗi nghe mà khiếp vía, cảm thấy bất an, không khỏi rùng mình một cái, đang định nói thì thấy Tưởng Hoằng Văn đứng phắt dậy.
"Cố Thanh Hoàn, ta lập tức đi đón người. Lỗi gia, giúp ta tạm biệt Tùng Âm."
Cố Thanh Hoàn kéo tay áo hắn ta lại: "Tuyệt đối phải tránh người khác, bao nhiêu con mắt đang quan sát Tưởng Thất gia huynh đấy!"
"Yên tâm!"
Thân hình Tưởng Hoằng Văn nhoáng lên, người đã cách xa mấy trượng.
Cố Thanh Hoàn lập tức cất cao giọng: "Trần Bình."
"Tiểu thư."
"Đến phủ Thái tử một chuyến, truyền tin này cho Thạch sư gia, bảo sư gia suy ngẫm cho kĩ."
"Vâng, tiểu thư!"
Tưởng Hoằng Văn đi rồi, Cố Thanh Hoàn và Sử Lỗi lại hàn huyên về mấy chuyện tương đối riêng tư liên quan đến việc làm ăn, cuối cùng còn nhắc tới hôn sự của Sử Tùng Âm.
Đúng lúc này, Sử Tùng Âm đã đi ra, thấy trên bàn thiếu một người, bèn đỏ mặt hỏi Cố Thanh Hoàn.
Cố Thanh Hoàn không chọc ghẹo nữa, nhưng cũng không muốn khiến cô lo lắng, chỉ nói Tưởng Hoằng Văn đi đến quan ngoại đón một người quan trọng, hai ngày sau trở về.
Đến khi vầng trăng treo cao giữa trời, ba người lại nói mấy câu rồi mới giải tán.
Cố Thanh Hoàn rửa mặt thay y phục xong, ngồi dưới đèn xem kĩ lại thư của Thịnh Phương một lần nữa, trong lòng bắt đầu đắn đo nên hồi âm thế nào.
Sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, cô đã có quyết định.
Đúng lúc này, rèm cửa được vén lên, Nguyệt nương đi vào thưa: "Tiểu thư, Trần Bình đã trở về, muốn gặp tiểu thư."
"Mau cho vào."
Trần Bình đi vào, nghiêm nghị nói: "Tiểu thư, Thạch sư gia nói chuyện này không ổn, cẩn tắc vô ưu, xin tiểu thư mau chóng gửi thư đến trong quân, nhắc nhở Hồ Dũng lưu ý động tĩnh Trấn Bắc quân nhiều hơn."
"Không mưu mà hợp."
Cố Thanh Hoàn khe khẽ nói ra bốn chữ.
"Thạch sư gia còn nói, sau khi Thất gia trở về thì cần phải đến phủ Trưởng Công chúa Bình Dương một chuyến, hỏi thăm Lý Tông Trạch về Vu Quy."
"Ý kiến hay!"
Cố Thanh Hoàn khoát tay ra hiệu cho Trần Bình rời đi, còn cô thì nhấc bút viết thư.
Ánh trăng sáng ngời, trong trẻo.
Từ nửa đêm đến sáng, gió lớn mưa rào ào ạt kéo tới, hạt mưa gõ tí tách lên khung cửa sổ.
Cố Thanh Hoàn bất chợt thức dậy, khó mà ngủ lại nữa, bèn khoác áo đi đến trước cửa sổ, đẩy mở cửa ra, mưa bụi mang theo mùi bùn đất phất qua chóp mũi, có hương vị như sông nước Giang Nam.
Nguyệt nương nghe tiếng động thì tiến vào, thấy cô đang đứng trước cửa sổ, bà bèn bước đến đóng cửa sổ lại.
"Tiểu thư, ngày mai còn phải vào cung làm việc, mau ngủ đi thôi."
Cố Thanh Hoàn mỉm cười: "Cơn mưa này tới thật đột ngột."
"Mưa ở Kinh thành tính ra vẫn ít, nếu là ở Giang Nam, chỉ sợ ba ngày là mưa hai trận rồi."
Nguyệt nương đỡ Cố Thanh Hoàn lên giường, "Để nô tỳ đốt hương an thần cho tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn kéo bà lại, "Không cần, Nguyệt nương ngủ cùng ta đi."
Nguyệt nương mỉm cười cưng chiều, kéo tiểu thư vào lòng, vỗ về lưng cô, tựa như lúc cô còn nhỏ vậy.
Mùi hương quen thuộc trên người Nguyệt nương khiến Cố Thanh Hoàn cảm thấy vô cùng an tâm, cô ngủ thật say.