-
Chương 26
Chuyển ngữ: Vickiee
Biên tập: Loyal Pang
Cuối cùng cuộc thi cũng đã kết thúc, tất cả thí sinh đều như trút được gánh nặng, lúc đi trong sân trường còn hẹn nhau hát karaoke, đi chơi, đi đánh bi-da.Trần Niệm rảo bước ra cửa lớn, đột nhiên nhìn thấy một cậu con trai cao ráo mặc áo sơ mi màu trắng đang đứng ở bên kia đường. Cô lao nhanh đến, vội vã gạt ra mấy phụ huynh học sinh khác, chen chúc qua dòng xe và đám người, chạy về phía đối diện, kéo ống tay áo của cậu trai kia.
Người thiếu niên quay đầu lại, nhưng lại không phải là cậu.
Thiếu niên xa lạ liếc nhìn phía sau cô, Trần Niệm buông tay ra, quay đầu lại.
Trịnh Dịch và xe cảnh sát, còn có mấy người đang mặc thường phục. Cô đi đến ngồi vào xe, mỗi bên có thêm một người.
“Cậu ta là ai vậy?” Lão Dương hỏi.
“Nhận lầm thôi.” Gương mặt cô thay đổi, lạnh lùng mà tĩnh lặng.
“Vậy cô tưởng đó là ai?”
“Bạn học, cùng lớp.”
“Giống Bắc Dã à?”
“Ai mà chả giống nhau.” Vẻ mặt cô lạnh lẽo. Ngoài cửa sổ, chi chít người mặc đồng phục học sinh không phân rõ ai với ai.
Về đến cục, mọi người nhìn nhau im lặng.
Trịnh Dịch hỏi: “Biết vì sao anh dẫn em đến đây không?”
“Không biết.” Cô lắc đầu, mái tóc cột đuôi ngựa đằng sau khẽ phớt qua cổ áo.
Lão Dương nhìn Trịnh Dịch, ra hiệu đừng tin cô gái này bằng ánh mắt với anh, ý bảo anh hãy hỏi vào chuyện chính. Trịnh Dịch há miệng, trong đầu hiện lên cảnh tượng bên trong đoạn phim, cô như một miếng thịt bị giằng xé. Anh nhắm mắt lại, cảm thấy như mất hết sức lực, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Lão Dương lừ mắt nhìn anh, tự nói: “Chúng tôi phát hiện một đoạn phim, bên trong là hình ảnh được quay lại vào hôm trước khi Ngụy Lai mất tích, đó là cả quá trình bọn họ làm nhục cô, nhất là những chuyện sau đó.”
Trần Niệm không lên tiếng.
“Có bao nhiêu người chụp hình quay phim ở đó, lẽ ra cô phải biết, nhưng trước đó cô lại bảo cô không nhớ rõ.” Lão Dương chất vấn “Tôi hỏi cô lần nữa, có thật cô không nhớ nội dung đoạn phim hay không?”
Cô yên lặng nhìn anh ta, ánh mắt chăm chú đến mức có thể nhìn xuyên thủng người ta: “Anh hy vọng tôi nhớ rõ à?”
Lão Dương nhất thời á khẩu, tiếp theo hỏi: “Tại sao lại giấu chúng tôi?”
Cô hỏi ngược lại: “Anh muốn tôi miêu tả thật chi tiết cho anh nghe về lời nói, hành động, độ mạnh yếu, thứ tự à?”
Một sự yên tĩnh đáng sợ. Màu da thiếu nữ trắng muốt, đôi mắt đen như một đêm tối có tuyết rơi. Chiếc váy trắng không dính một hạt bụi nào như một vầng trăng sáng, thanh khiết lạnh lẽo.
Trịnh Dịch biết, cô đã không còn là một học sinh cấp ba Trần Niệm được nữa rồi.
Lão Dương nói: “Người xuất hiện trong đoạn phim, bất kể là nam hay nữ, đều nhất định đều sẽ ngồi tù.”
Nhưng trên gương mặt cô bé lại chẳng có chút xao động. Họ nhìn cô, cô cũng nhìn họ. Loại an ủi có cũng như không này không hề có ý nghĩa nào với cô.
Câu hỏi vẫn cứ tiếp tục: “Tại sao không báo cảnh sát?”
“Có thể vì sợ để đoạn phim kia trở thành bằng chứng, bị mọi người xem hết lần này đến lần khác. Cũng có lẽ…” Cô giương mắt, chậm rãi nhìn lần lượt từng người trước mặt “Không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại lúc này của các người.”
Thoáng chốc Tiểu Diêu rũ mắt xuống.
“Cũng có thể…” Cô nói “Tôi cảm thấy có tìm các người, các người cũng không can thiệp được.”
Sắc mặt Trịnh Dịch như bị kim châm, Hồ Tiểu Điệp, Tăng Hảo… những chuyện này đã khiến cô mất lòng tin với anh.
“Huống chi, trong mắt các người, tôi cũng không phải là một con người, mà chỉ là một vật phẩm, một chứng cứ.” Cô khẽ vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay.
“Không phải…” Nhưng còn có thể nói gì được nữa.
Lão Dương chuyển đề tài, nói: “Lần này không giống, tội lỗi mà bọn chúng đã làm với cô, đủ để chúng phải chịu trừng phạt.”
“Ồ? Vậy à?” Tràn Niệm nói, dáng vẻ như chẳng thèm đoái hoài.
“Sau khi trải qua những chuyện này, cô có hận Ngụy Lai không?”
“Không biết.”
“Tại sao không biết?”
“Một người đã chết, có gì để hận chứ?”
Vẫn nói giống hệt như lần trước. Không ai biết là do cô đã ép mình phải quên đi, nên mới có thể bình tĩnh như thế; hay là vì Ngụy Lai biến mất làm vật dẫn loại trừ cảm xúc tiêu cực, nên cô mới có thể bình tĩnh như trước.
“Cô biết Bắc Dã không?”
“Không biết.”
“Vậy tại sao cậu ấy muốn bảo vệ cô?”
“Không biết.” Giọng cô càng lúc càng lạnh lẽo.
“Cậu ấy vì muốn cho cô thời gian để tham gia cuộc thi mà ra điều kiện với chúng tôi, cô nên giải thích thế nào?”
“Không biết.”
Gần như cô đều dùng câu trả lời “không biết” cho tất cả câu hỏi.
Thậm chí là câu: “Cậu ấy thích cô à? Cậu ấy vì cô nên mới phạm tội?”
Cô cũng vẫn trả lời: “Không biết.”
Lão Dương nói: “Câu ‘không biết’ của cô không thể thuyết phục được chúng tôi được.”
Cô hỏi ngược lại: “Chuyện anh ta làm, vì sao lại hỏi tôi? Anh ta nghĩ gì, làm sao tôi biết?”
Mọi người á khẩu không nói được tiếng nào.
Bên phía Bắc Dã, mọi người cũng gặp trở ngại giống vậy.
“Tại sao cậu giết Ngụy Lai?”
“Bởi vì cô ta nhìn thấy mặt tôi.”
“Cậu giết Ngụy Lai có phải là vì cô ta làm tổn thương Trần Niệm không?”
“Không phải.”
“Có phải là Trần Niệm đã làm Ngụy Lai bị thương không?”
“Không phải.”
“Có phải cậu thích Trần Niệm không?”
“Không thích.”
“Vậy cậu làm sao giải thích chuyện cậu ra điều kiện với chúng tôi để tranh thủ thời gian cho cô ấy đi thi?”
“Nhàm chán nên làm thôi.”
“Nhàm chán nên mới làm ư?”
“Tôi vốn là người như vậy, sống chẳng hề có mục đích gì, cũng không có bất kì trói buộc nào. Muốn làm gì thì làm đó, cưỡng hiếp, giết người, đều chính là vì như thế cả, không có nguyên nhân, chỉ là đột nhiên muốn làm vậy thôi.”
“Đột nhiên vì tốt cho cô ấy, nên cũng muốn làm thì làm thôi.”
“À.”
“Cậu giết Ngụy Lai?”
“Đúng.”
“Tại sao giết cô ta?”
Vấn đề này đã hỏi vô số lần, động cơ giết người, Bắc Dã nhìn họ, mắt chứa ý cười lạnh, nói từng chữ: “Bởi. Vì. Cô. Ta. Nhìn. Thấy. Mặt. Tôi.”
“Cậu biết chuyện Trần Niệm bị xâm phạm không?”
“Không biết.”
“Cậu giết Ngụy Lai thật sự không phải vì báo thù cho Trần Niệm?”
“Không phải.”
“Cậu thật sự là người mặc áo mưa?”
“Phải.”
“Thi thể mới kia, người chết tên là gì?”
“Lại Tử.”
“Tên đầy đủ?”
“Lại Thanh.”
“Quan hệ của cậu và cậu ta?”
“Bạn bè.”
“Tại sao cậu lại biết thi thể của cậu ta ở đâu?”
“Bởi vì tôi đã giết cậu ta.”
“Tại sao cậu giết cậu ta?”
“Vì cậu ta phát hiện thân phận của tôi.”
“Thân phận gì?”
“Cậu ta phát hiện tôi là người mặc áo mưa.”
“Cho nên cậu giết cậu ta?”
“Chẳng lẽ giữ cậu ta lại để cậu ta đi tố cáo à?” Bắc Dã cười lạnh.
“Cậu và cậu ta lớn lên cùng nhau?”
“Phải.”
“Nhưng cậu vẫn quyết định giết cậu ta, vì sao?”
“Chỉ có người chết mới không làm lộ bí mật.” Thiếu niên nói.
Đúng là vô cùng kín kẽ hợp lý, không chê vào đâu được.
Lão Dương chờ mọi người ra khỏi phòng thẩm vấn để thương lượng đối sách.
Cách nhau một bức tường, hai thiếu niên bình tĩnh yên lặng ngồi đó, họ thậm chí còn không biết mình đang gần đối phương chỉ trong gang tấc.
Hai thiếu niên, một giọt nước cũng không thể lọt được, không có sơ hở, nếu không phải là có tố chất tâm lý hết sức vững vàng, thì chỉ có thể là đang nói thật.
Nhưng con người vẫn thường có một loại trực giác, nhất là cảnh sát hình sự, một cảm giác quái dị khó hiểu len lỏi trong lòng Trịnh Dịch.
Song, cũng có người thiên về phía tin tưởng những điều ấy là sự thật, Tiểu Diêu nói: “Cậu ta biết rõ chúng ta không hề biết đến những người bị hại không đến trình báo, cậu ta thậm chí còn giết bạn mình để giấu tội.”
“Nếu vậy thì sao?” Trịnh Dịch nhìn hai thiếu niên đang ngồi ở bên kia lớp thủy tinh, đột nhiên lại chỉ chỉ Bắc Dã, hỏi: “Nếu như cậu ta giết người vì muốn chứng minh mình là người mặc áo mưa thì sao?”
Suy đoán này khiến người nghe đều kinh hãi.
“Anh nói gì?”
“Nếu chiếc áo sơ minh đó không bị tiêu hủy hoàn toàn, là vì cậu ta muốn chứng minh mình chính là tội phạm giết người; cái áo mưa kia cũng không bị tiêu hủy hoàn toàn, cũng là vì cậu ta muốn chứng minh mình chính là tội phạm giết người thì sao?”
“Cậu ta không phải là người mặc áo mưa, nên muốn tìm cách để chứng minh mình chính là kẻ đó sao?” Vẻ mặt Lão Dương như đang nghe thấy thấy một điều hết sức hoang đường, chất vấn: “Vì sao chứ?”
“Che giấu động cơ sát hại Ngụy Lai.” Trịnh Dịch nói rất nhanh “Bởi vì cậu ta vốn không phải là người mặc áo mưa, cũng chưa từng ý định giết Ngụy Lai. Nếu không phải là người mặc áo mưa, cậu ta sẽ không thể che giấu người có động cơ giết Ngụy Lai chân chính là Trần Niệm. Đều là vì Trần Niệm, cậu ta muốn bảo vệ cô ấy!”
Trịnh Dịch khẽ nói: “Đây vốn không phải là một vụ án liên hoàn!”
Lão Dương bác bỏ: “Đây chỉ là phỏng đoán của anh, mặc dù có đoạn phim kia nhưng cũng không thể chứng minh được động cơ giết người như anh nói. Huống chi, vì sao cậu ấy lại muốn che giấu động cơ giết Ngụy Lai? Vì Trần Niệm?! Bảo vệ hay không bảo vệ ai thì có liên quan gì chứ, dù sao cậu ta cũng đã giết người, còn phải để ý động cơ ư?”
Trịnh Dịch bị hỏi như thế, trán đổ mồ hôi lạnh, mày nhíu chặt, mọi ý nghĩ trong đầu đều rối như tơ vò, đột nhiên anh quay đầu nhìn Trần Niệm ở bên kia tấm kính, lưng lạnh ngắt, nói: “Trừ phi…”
“Trừ phi gì cơ?”
“Trừ phi Trần Niệm là đồng phạm!” Sắc mặt Trần Dịch trắng bệch, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Cởi hết quần áo của Ngụy Lai, không phải là sợ bị phát hiện thời gian gây án, mà là bởi vì trên quần áo của cô ta có chứng cứ mấu chốt, chẳng hạn như dấu vân tay của một đồng phạm khác!”
Ngay lúc thốt lên câu nói đó, đầu óc Trịnh Dịch hơi mờ mịt, đột nhiên cảm thấy hối hận một cách khó hiểu.
Cả đám người Lão Dương đều nghẹn họng.
Tiểu Diêu nhanh chóng phản bác: “Trịnh Dịch, suy đoán của anh đi ngược lại với những chứng cứ hiện tại! Muốn nói thì phải nói có chứng cứ, chứ không phải là trực giác, cách làm của anh không công bằng!”
Trời tối, đèn sáng, vụ án cũng cần phải kết thúc.
Đồng hồ treo tường trên hành lang gõ vang, mắt Trịnh Dịch trống rỗng, đầu óc nhanh chóng nhớ lại, Trần Niệm, Bắc Dã, mỗi câu trả lời, mỗi vẻ mặt. Ở bên kia tấm kính, Bắc Dã rất bình tĩnh, Trần Niệm cũng rất bình tĩnh.
Tại sao?
“Tại sao giết Ngụy Lai?”
“Bởi vì cô ta thấy mặt của tôi.”
“Cô hận Ngụy Lai không?”
“Không biết.”
“Tan học anh đón em nhé?”
“Không cần. Không sao rồi.”
“Cậu là người nhạy cảm à?”
“Không phải, gã không cẩn thận va phải em thôi.”
“Không sợ Trần Niệm từ chối à?”
“Em nghe cô ấy bảo vé rất khó mua.”
“Trần Niệm nói, có người bảo vệ cô ấy.”
“Tôi đã thấy cô gái này, Tiểu Bắc nói cậu ấy thiếu tiền cô ta, rất nhiều tiền.”
Đến tột cùng tất cả là hư ảo vô căn cứ hay là manh mối trí mạng, chỉ có một phương pháp chứng minh. Trịnh Dịch đột ngột cất bước, xông về phòng thẩm vấn đầu tiên.
Trần Niệm đang ký tên, chuẩn bị rời khỏi. Trịnh Dịch xông vào, gạt giấy bút, bắt lấy tay cô, xách cô khỏi ghế như thể xách một con gà, lôi đi một mạch. Anh chợt đá văng cánh cửa phòng thẩm vấn số hai, đẩy dúi Trần Niệm vào. Trần Niệm đâm vào vách tường, đầu tóc rối bù. Cùng lúc đó Bắc Dã ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, giật mình líu lưỡi.
Thoắt cái Trịnh Dịch kéo Trần Niệm ra, đóng sầm cửa phòng thẩm vấn, ngăn cách tất cả.
Chỉ một ánh mắt là đã đủ. Bởi vì yêu là không thể che giấu, miệng lặng thinh nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
Biên tập: Loyal Pang
Cuối cùng cuộc thi cũng đã kết thúc, tất cả thí sinh đều như trút được gánh nặng, lúc đi trong sân trường còn hẹn nhau hát karaoke, đi chơi, đi đánh bi-da.Trần Niệm rảo bước ra cửa lớn, đột nhiên nhìn thấy một cậu con trai cao ráo mặc áo sơ mi màu trắng đang đứng ở bên kia đường. Cô lao nhanh đến, vội vã gạt ra mấy phụ huynh học sinh khác, chen chúc qua dòng xe và đám người, chạy về phía đối diện, kéo ống tay áo của cậu trai kia.
Người thiếu niên quay đầu lại, nhưng lại không phải là cậu.
Thiếu niên xa lạ liếc nhìn phía sau cô, Trần Niệm buông tay ra, quay đầu lại.
Trịnh Dịch và xe cảnh sát, còn có mấy người đang mặc thường phục. Cô đi đến ngồi vào xe, mỗi bên có thêm một người.
“Cậu ta là ai vậy?” Lão Dương hỏi.
“Nhận lầm thôi.” Gương mặt cô thay đổi, lạnh lùng mà tĩnh lặng.
“Vậy cô tưởng đó là ai?”
“Bạn học, cùng lớp.”
“Giống Bắc Dã à?”
“Ai mà chả giống nhau.” Vẻ mặt cô lạnh lẽo. Ngoài cửa sổ, chi chít người mặc đồng phục học sinh không phân rõ ai với ai.
Về đến cục, mọi người nhìn nhau im lặng.
Trịnh Dịch hỏi: “Biết vì sao anh dẫn em đến đây không?”
“Không biết.” Cô lắc đầu, mái tóc cột đuôi ngựa đằng sau khẽ phớt qua cổ áo.
Lão Dương nhìn Trịnh Dịch, ra hiệu đừng tin cô gái này bằng ánh mắt với anh, ý bảo anh hãy hỏi vào chuyện chính. Trịnh Dịch há miệng, trong đầu hiện lên cảnh tượng bên trong đoạn phim, cô như một miếng thịt bị giằng xé. Anh nhắm mắt lại, cảm thấy như mất hết sức lực, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Lão Dương lừ mắt nhìn anh, tự nói: “Chúng tôi phát hiện một đoạn phim, bên trong là hình ảnh được quay lại vào hôm trước khi Ngụy Lai mất tích, đó là cả quá trình bọn họ làm nhục cô, nhất là những chuyện sau đó.”
Trần Niệm không lên tiếng.
“Có bao nhiêu người chụp hình quay phim ở đó, lẽ ra cô phải biết, nhưng trước đó cô lại bảo cô không nhớ rõ.” Lão Dương chất vấn “Tôi hỏi cô lần nữa, có thật cô không nhớ nội dung đoạn phim hay không?”
Cô yên lặng nhìn anh ta, ánh mắt chăm chú đến mức có thể nhìn xuyên thủng người ta: “Anh hy vọng tôi nhớ rõ à?”
Lão Dương nhất thời á khẩu, tiếp theo hỏi: “Tại sao lại giấu chúng tôi?”
Cô hỏi ngược lại: “Anh muốn tôi miêu tả thật chi tiết cho anh nghe về lời nói, hành động, độ mạnh yếu, thứ tự à?”
Một sự yên tĩnh đáng sợ. Màu da thiếu nữ trắng muốt, đôi mắt đen như một đêm tối có tuyết rơi. Chiếc váy trắng không dính một hạt bụi nào như một vầng trăng sáng, thanh khiết lạnh lẽo.
Trịnh Dịch biết, cô đã không còn là một học sinh cấp ba Trần Niệm được nữa rồi.
Lão Dương nói: “Người xuất hiện trong đoạn phim, bất kể là nam hay nữ, đều nhất định đều sẽ ngồi tù.”
Nhưng trên gương mặt cô bé lại chẳng có chút xao động. Họ nhìn cô, cô cũng nhìn họ. Loại an ủi có cũng như không này không hề có ý nghĩa nào với cô.
Câu hỏi vẫn cứ tiếp tục: “Tại sao không báo cảnh sát?”
“Có thể vì sợ để đoạn phim kia trở thành bằng chứng, bị mọi người xem hết lần này đến lần khác. Cũng có lẽ…” Cô giương mắt, chậm rãi nhìn lần lượt từng người trước mặt “Không muốn nhìn thấy ánh mắt thương hại lúc này của các người.”
Thoáng chốc Tiểu Diêu rũ mắt xuống.
“Cũng có thể…” Cô nói “Tôi cảm thấy có tìm các người, các người cũng không can thiệp được.”
Sắc mặt Trịnh Dịch như bị kim châm, Hồ Tiểu Điệp, Tăng Hảo… những chuyện này đã khiến cô mất lòng tin với anh.
“Huống chi, trong mắt các người, tôi cũng không phải là một con người, mà chỉ là một vật phẩm, một chứng cứ.” Cô khẽ vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay.
“Không phải…” Nhưng còn có thể nói gì được nữa.
Lão Dương chuyển đề tài, nói: “Lần này không giống, tội lỗi mà bọn chúng đã làm với cô, đủ để chúng phải chịu trừng phạt.”
“Ồ? Vậy à?” Tràn Niệm nói, dáng vẻ như chẳng thèm đoái hoài.
“Sau khi trải qua những chuyện này, cô có hận Ngụy Lai không?”
“Không biết.”
“Tại sao không biết?”
“Một người đã chết, có gì để hận chứ?”
Vẫn nói giống hệt như lần trước. Không ai biết là do cô đã ép mình phải quên đi, nên mới có thể bình tĩnh như thế; hay là vì Ngụy Lai biến mất làm vật dẫn loại trừ cảm xúc tiêu cực, nên cô mới có thể bình tĩnh như trước.
“Cô biết Bắc Dã không?”
“Không biết.”
“Vậy tại sao cậu ấy muốn bảo vệ cô?”
“Không biết.” Giọng cô càng lúc càng lạnh lẽo.
“Cậu ấy vì muốn cho cô thời gian để tham gia cuộc thi mà ra điều kiện với chúng tôi, cô nên giải thích thế nào?”
“Không biết.”
Gần như cô đều dùng câu trả lời “không biết” cho tất cả câu hỏi.
Thậm chí là câu: “Cậu ấy thích cô à? Cậu ấy vì cô nên mới phạm tội?”
Cô cũng vẫn trả lời: “Không biết.”
Lão Dương nói: “Câu ‘không biết’ của cô không thể thuyết phục được chúng tôi được.”
Cô hỏi ngược lại: “Chuyện anh ta làm, vì sao lại hỏi tôi? Anh ta nghĩ gì, làm sao tôi biết?”
Mọi người á khẩu không nói được tiếng nào.
Bên phía Bắc Dã, mọi người cũng gặp trở ngại giống vậy.
“Tại sao cậu giết Ngụy Lai?”
“Bởi vì cô ta nhìn thấy mặt tôi.”
“Cậu giết Ngụy Lai có phải là vì cô ta làm tổn thương Trần Niệm không?”
“Không phải.”
“Có phải là Trần Niệm đã làm Ngụy Lai bị thương không?”
“Không phải.”
“Có phải cậu thích Trần Niệm không?”
“Không thích.”
“Vậy cậu làm sao giải thích chuyện cậu ra điều kiện với chúng tôi để tranh thủ thời gian cho cô ấy đi thi?”
“Nhàm chán nên làm thôi.”
“Nhàm chán nên mới làm ư?”
“Tôi vốn là người như vậy, sống chẳng hề có mục đích gì, cũng không có bất kì trói buộc nào. Muốn làm gì thì làm đó, cưỡng hiếp, giết người, đều chính là vì như thế cả, không có nguyên nhân, chỉ là đột nhiên muốn làm vậy thôi.”
“Đột nhiên vì tốt cho cô ấy, nên cũng muốn làm thì làm thôi.”
“À.”
“Cậu giết Ngụy Lai?”
“Đúng.”
“Tại sao giết cô ta?”
Vấn đề này đã hỏi vô số lần, động cơ giết người, Bắc Dã nhìn họ, mắt chứa ý cười lạnh, nói từng chữ: “Bởi. Vì. Cô. Ta. Nhìn. Thấy. Mặt. Tôi.”
“Cậu biết chuyện Trần Niệm bị xâm phạm không?”
“Không biết.”
“Cậu giết Ngụy Lai thật sự không phải vì báo thù cho Trần Niệm?”
“Không phải.”
“Cậu thật sự là người mặc áo mưa?”
“Phải.”
“Thi thể mới kia, người chết tên là gì?”
“Lại Tử.”
“Tên đầy đủ?”
“Lại Thanh.”
“Quan hệ của cậu và cậu ta?”
“Bạn bè.”
“Tại sao cậu lại biết thi thể của cậu ta ở đâu?”
“Bởi vì tôi đã giết cậu ta.”
“Tại sao cậu giết cậu ta?”
“Vì cậu ta phát hiện thân phận của tôi.”
“Thân phận gì?”
“Cậu ta phát hiện tôi là người mặc áo mưa.”
“Cho nên cậu giết cậu ta?”
“Chẳng lẽ giữ cậu ta lại để cậu ta đi tố cáo à?” Bắc Dã cười lạnh.
“Cậu và cậu ta lớn lên cùng nhau?”
“Phải.”
“Nhưng cậu vẫn quyết định giết cậu ta, vì sao?”
“Chỉ có người chết mới không làm lộ bí mật.” Thiếu niên nói.
Đúng là vô cùng kín kẽ hợp lý, không chê vào đâu được.
Lão Dương chờ mọi người ra khỏi phòng thẩm vấn để thương lượng đối sách.
Cách nhau một bức tường, hai thiếu niên bình tĩnh yên lặng ngồi đó, họ thậm chí còn không biết mình đang gần đối phương chỉ trong gang tấc.
Hai thiếu niên, một giọt nước cũng không thể lọt được, không có sơ hở, nếu không phải là có tố chất tâm lý hết sức vững vàng, thì chỉ có thể là đang nói thật.
Nhưng con người vẫn thường có một loại trực giác, nhất là cảnh sát hình sự, một cảm giác quái dị khó hiểu len lỏi trong lòng Trịnh Dịch.
Song, cũng có người thiên về phía tin tưởng những điều ấy là sự thật, Tiểu Diêu nói: “Cậu ta biết rõ chúng ta không hề biết đến những người bị hại không đến trình báo, cậu ta thậm chí còn giết bạn mình để giấu tội.”
“Nếu vậy thì sao?” Trịnh Dịch nhìn hai thiếu niên đang ngồi ở bên kia lớp thủy tinh, đột nhiên lại chỉ chỉ Bắc Dã, hỏi: “Nếu như cậu ta giết người vì muốn chứng minh mình là người mặc áo mưa thì sao?”
Suy đoán này khiến người nghe đều kinh hãi.
“Anh nói gì?”
“Nếu chiếc áo sơ minh đó không bị tiêu hủy hoàn toàn, là vì cậu ta muốn chứng minh mình chính là tội phạm giết người; cái áo mưa kia cũng không bị tiêu hủy hoàn toàn, cũng là vì cậu ta muốn chứng minh mình chính là tội phạm giết người thì sao?”
“Cậu ta không phải là người mặc áo mưa, nên muốn tìm cách để chứng minh mình chính là kẻ đó sao?” Vẻ mặt Lão Dương như đang nghe thấy thấy một điều hết sức hoang đường, chất vấn: “Vì sao chứ?”
“Che giấu động cơ sát hại Ngụy Lai.” Trịnh Dịch nói rất nhanh “Bởi vì cậu ta vốn không phải là người mặc áo mưa, cũng chưa từng ý định giết Ngụy Lai. Nếu không phải là người mặc áo mưa, cậu ta sẽ không thể che giấu người có động cơ giết Ngụy Lai chân chính là Trần Niệm. Đều là vì Trần Niệm, cậu ta muốn bảo vệ cô ấy!”
Trịnh Dịch khẽ nói: “Đây vốn không phải là một vụ án liên hoàn!”
Lão Dương bác bỏ: “Đây chỉ là phỏng đoán của anh, mặc dù có đoạn phim kia nhưng cũng không thể chứng minh được động cơ giết người như anh nói. Huống chi, vì sao cậu ấy lại muốn che giấu động cơ giết Ngụy Lai? Vì Trần Niệm?! Bảo vệ hay không bảo vệ ai thì có liên quan gì chứ, dù sao cậu ta cũng đã giết người, còn phải để ý động cơ ư?”
Trịnh Dịch bị hỏi như thế, trán đổ mồ hôi lạnh, mày nhíu chặt, mọi ý nghĩ trong đầu đều rối như tơ vò, đột nhiên anh quay đầu nhìn Trần Niệm ở bên kia tấm kính, lưng lạnh ngắt, nói: “Trừ phi…”
“Trừ phi gì cơ?”
“Trừ phi Trần Niệm là đồng phạm!” Sắc mặt Trần Dịch trắng bệch, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Cởi hết quần áo của Ngụy Lai, không phải là sợ bị phát hiện thời gian gây án, mà là bởi vì trên quần áo của cô ta có chứng cứ mấu chốt, chẳng hạn như dấu vân tay của một đồng phạm khác!”
Ngay lúc thốt lên câu nói đó, đầu óc Trịnh Dịch hơi mờ mịt, đột nhiên cảm thấy hối hận một cách khó hiểu.
Cả đám người Lão Dương đều nghẹn họng.
Tiểu Diêu nhanh chóng phản bác: “Trịnh Dịch, suy đoán của anh đi ngược lại với những chứng cứ hiện tại! Muốn nói thì phải nói có chứng cứ, chứ không phải là trực giác, cách làm của anh không công bằng!”
Trời tối, đèn sáng, vụ án cũng cần phải kết thúc.
Đồng hồ treo tường trên hành lang gõ vang, mắt Trịnh Dịch trống rỗng, đầu óc nhanh chóng nhớ lại, Trần Niệm, Bắc Dã, mỗi câu trả lời, mỗi vẻ mặt. Ở bên kia tấm kính, Bắc Dã rất bình tĩnh, Trần Niệm cũng rất bình tĩnh.
Tại sao?
“Tại sao giết Ngụy Lai?”
“Bởi vì cô ta thấy mặt của tôi.”
“Cô hận Ngụy Lai không?”
“Không biết.”
“Tan học anh đón em nhé?”
“Không cần. Không sao rồi.”
“Cậu là người nhạy cảm à?”
“Không phải, gã không cẩn thận va phải em thôi.”
“Không sợ Trần Niệm từ chối à?”
“Em nghe cô ấy bảo vé rất khó mua.”
“Trần Niệm nói, có người bảo vệ cô ấy.”
“Tôi đã thấy cô gái này, Tiểu Bắc nói cậu ấy thiếu tiền cô ta, rất nhiều tiền.”
Đến tột cùng tất cả là hư ảo vô căn cứ hay là manh mối trí mạng, chỉ có một phương pháp chứng minh. Trịnh Dịch đột ngột cất bước, xông về phòng thẩm vấn đầu tiên.
Trần Niệm đang ký tên, chuẩn bị rời khỏi. Trịnh Dịch xông vào, gạt giấy bút, bắt lấy tay cô, xách cô khỏi ghế như thể xách một con gà, lôi đi một mạch. Anh chợt đá văng cánh cửa phòng thẩm vấn số hai, đẩy dúi Trần Niệm vào. Trần Niệm đâm vào vách tường, đầu tóc rối bù. Cùng lúc đó Bắc Dã ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, giật mình líu lưỡi.
Thoắt cái Trịnh Dịch kéo Trần Niệm ra, đóng sầm cửa phòng thẩm vấn, ngăn cách tất cả.
Chỉ một ánh mắt là đã đủ. Bởi vì yêu là không thể che giấu, miệng lặng thinh nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.