Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
----------
Đến lúc chập choạng tối, đèn đường ở tiểu khu nam Ngạn đã được thắp sáng nhan nhản ở khắp nơi.
Trên một con đường nhỏ bên trong tiểu khu này, có ba trung niên toàn thân đầy mồ hôi đang cười nói bước đi, thoáng tới gần thì có thể ngửi được mùi gỗ xẻ, mùi sơn bốc lên từ người họ.
"Thắt lưng của ta thật là đau đớn khó chịu quá đi. Có lẽ tối nay đi ngủ chỉ có thể nằm sấp mà thôi!" Một trung niên cao lớn trong số đó đưa tay ấn vào thắt lưng, có chút đau đớn bất đắc dĩ nói: "Lại còn tuyến tiền liệt cũng đau đớn khó chịu nữa chứ, kiểu này thì khi nào rảnh phải đến bệnh viện khám qua một chút. Hix, lại chuẩn bị tốn tiền rồi."
"Lão Điền, nếu như vậy thì tốt nhất là lão nên nói với ông chủ một tiếng, xin nghỉ phép hai ngày. Chờ khi nào tình trạng sức khỏe tốt hơn thì lại đi làm tiếp mà!" Phụ thân La Hồng Quốc của La Phong mở miệng nói.
"Đúng vậy, lão Điền à. Làm việc đến mức thân thể đau đớn mệt mỏi muốn chết thì quả thật là không đáng mà." Một người hơi to béo đang đi bên cạnh cũng cất lời khuyên.
"Uhn, để xem thế nào đã. Thôi, ta về nhà trước đây!" Dứt lời, trung niên có thân hình cao to này liền chuyển hướng về phía một tòa nhà chung cư mà đi tới. Còn người to béo kia sau khi ta thán cùng với La Hồng Quốc mấy câu cũng tách ra đi về phía một tòa nhà khác.
Dưới ánh sáng yếu ớt lay lắt của chiếc đèn đường, La Hồng Quốc cũng chậm rãi bước về phía căn nhà của mình.
"Những ba hai tầng!" La Hồng Quốc đứng ở tầng một ngẩng đầu nhìn cầu thang. Hiện giờ, đối với mọi người bình thường mà nói, thì chuyện đi bộ lên tầng thứ ba hai là một việc rất đơn giản nhẹ nhàng. Nhưng mà La Hồng Quốc sau khi trải qua một ngày lao động vất vả mà nói, thì vấn đề leo lên được ba hai tầng này cũng khá là mệt mỏi "Cái cổ cùng với cả thắt lưng của mình cũng có chút đau đớn, có lẽ sắp tới cũng nên xin nghỉ một thời gian thôi."
La Hồng Quốc từng bước từng bước tiến lên cầu thang, cuối cùng cũng lên được tầng thứ ba hai.
"Kính cong! Kính cong!" La Hồng Quốc đứng trước cửa căn nhà của mình rồi ấn lên chuông cửa, đến rút chìa khóa cửa ra mà lão cũng chẳng buồn làm.
"Cạch!"
Cánh cửa được mở ra, lão vừa liếc mắt vào bên trong, liền thấy được một chiếc bàn ăn với những món ăn cực kỳ thịnh soạn hệt như một bữa tiệc vậy. Trên bàn có mười mấy món ăn, cho dù là bữa ăn tất niên của gia đình lão cũng không hề xa xỉ đến như vậy.
"Có chuyện gì vậy, tại sao lại làm nhiều món ăn ngon thế này?" La Hồng Quốc tuy rằng trong lòng có chút không vui, nhưng trên miệng vẫn nở ra một nụ cười mà bước vào trong nhà.
"lạch cạch lạch cạch ~~" La Hoa đang ngồi trên chiếc xe lăn liền hô lớn "Chào bố, mừng bố đã về đến nhà!"
"Chào bố ạ!" La Phong ở bên cạnh liền ngoan ngoãn bưng một tách trà nóng đưa đến trước mặt phụ thân, đồng thời nói: "Từ hôm nay trở đi, bố sẽ không cần phải làm những công việc vất vả mệt nhọc như vậy nữa!"
"Hả?" La Hồng Quốc sửng sốt.
"Bố La này!" Cung Tâm Lan đang bưng một bát cơm vừa bước ra, liền cươi tủm tỉm với La Hồng Quốc, "Con trai chúng mình vừa mới kí kết hợp đồng với Cực hạn võ quán. Sau khi nó thông qua được khảo hạch Võ giả thực chiến, thì liền lập tức nhận được hai ngàn vạn đồng tạm ứng ban đầu. Đồng thời hiện tại nó đã được phân cho một tòa biệt thự trước rồi, kể cả chìa khóa của tòa biệt thự đó, con mình cũng đã mang về đây này!"
"Cái gì?" La Hồng Quốc liền sửng sốt, "Tâm Lan, em nói gì vậy?"
"Bố, bố xem đi này." La Phong mang bản hợp đồng vừa mới ký kết xong, đưa đến trước mặt La Hồng Quốc.
La Hồng Quốc liền tiếp lấy, cẩn thận chăm chú đọc từ chữ trong bản hợp đồng, từ câu đầu tiên đến tận dòng cuối cùng, lão cũng không hề bỏ sót qua một chỗ nào cả... Giống hệt như năm đó, lão cẩn thận xem xét tờ giấy kết hôn kia vậy. Nhưng mà bây giờ không phải là giấy kết hôn của lão, mà là bản hợp đồng của con trai mình. Mọi điều khoản trong hợp đồng đều được ghi chép một cách hết sức rõ ràng rành mạch.
"Nhưng mà... Chuyện ký kết hợp đồng với Võ quán, chẳng phải là phải chờ đến sau khi con vượt qua được khảo hạch Võ giả thực chiến cơ mà?" La Hồng Quốc không thể tin được, "Hơn nữa, như thế nào lại có số tiền hai ngàn vạn tạm ứng ban đầu cơ chứ?"
Lúc trước, sau khi La Phong vượt qua được khảo hạch chuẩn Võ giả, thì bản thân La Hồng Quốc cũng đã cẩn thận tìm hiểu hỏi han một lần.
Một khi Võ giả chấp nhận gia nhập Võ quán, thì tiền tạm ứng chỉ có một trăm vạn mà thôi.
"Cha, điều này là do anh La Phong là một thiên tài mà!" La Hoa cười hắc hắc quái dị nói: "Thời đại bây giờ cái gì là quý báu nhất? Đương nhiên là thiên tài trong Võ giả là đáng trân trọng nhất rồi!"
"Tòa biệt thự độc lập này gia đình chúng ta có thể chuyển vào đó sinh sống sao?" La Hồng Quốc nhìn về con trai La Phong của mình.
Cung Tâm Lan đang đứng bên cạnh liền cười nói: "Nếu anh muốn ở, thì lập tức có thể chuyển đến đó ở mà!"
"Ha ha..." La Hồng Quốc căn bản không thể kìm nén tâm trạng được nữa, ở khóe mắt đã có chút ươn ướt. Bao nhiêu năm trôi qua như vậy, lão vì cái gia đình này đã phải vất vả khổ cực hơn nửa đời người, nhưng mà với cái công việc chân tay nặng nhọc kia, thì cho dù là lão có làm cả đời đi chăng nữa, cũng không bao giờ có được cơ hội để mà vươn lên. Mà hiện tại, mọi thứ đã thay đổi! Hơn nữa, lập tức liền có thể chuyển đến sinh sống ở một tòa biệt thự độc lập trong truyền thuyết!
Đúng vậy, một tòa biệt thự độc lập, đối với đại đa số bá tánh bình dân như lão mà nói, được sinh sống trong đó thì chỉ có trong giấc mơ mà thôi. Sau thời kỳ Đại Niết Bàn, một căn cứ thành thị sẽ phải nuôi sống hơn hai triệu dân cư, còn đất đai thì chính là quý hơn cả vàng! Một tòa biệt thự độc lập bởi vì chiếm diện tích đất đai quá xa xỉ, cho nên có tiền cũng khó mà mua được.
Cho dù là một tòa biệt thự độc lập cực kỳ nhỏ bé đi chăng nữa, những người có quyền thế, có tiền bạc sinh sống ở đó, thì cũng phải nộp một số tiền thuế cực kỳ xa xỉ.
"La Hồng Quốc ta đây, cuối cùng cũng có được một ngày được vào sống trong một tòa biệt thự độc lập rồi!!!" La Hồng Quốc nhịn không được liền cười rộ lên, "Ha ha, kể cả ông chủ của chúng ta, cũng còn không có được cái loại ưu đãi như vậy."
"Vâng!" La Hoa ngồi trên xe lăn cũng kích động nói theo, "Về sau, gia đình của chúng ta, sẽ có một chiếc cửa sổ sát đất cực kỳ to lớn, có một chiếc bồn tắm vô cùng rộng rãi, có một chiếc phòng khách thoáng mát, hiện đại! Còn nữa, tivi trong nhà... cũng đều được điều khiển bằng âm thanh nữa, màn hình tivi tối thiểu cũng phải là loại 200 inch a! Giường chiếu thì rộng rãi đến mức có thể lăn lộn tùy thích trên đó nữa chứ!"
"Có thể lăn lộn thoải mái trên giường, là điều mà con mong muốn từ rất lâu rồi!" La Hoa hưng phấn nói. (Ho ho, ta cũng vậy, nhưng mà ta hẻm mún lăn lộn một mình đâuJ)
La Phong trông thấy bộ dáng vui vẻ của cha và em trai, trong lòng cũng vô cùng thoải mái.
Chính bản thân mình đã cố gắng vì cái gì cơ chứ?
Không phải là vì cái ngày hôm nay sao?
"Cha mẹ, ngồi xuống ăn cơm nào!" La Phong cười nói.
"Chờ cha đi tắm một cái đã!" La Hồng Quốc cười nói ha ha, "Về sau...ta sẽ không bao giờ làm những công việc như thế này nữa, gọi điện thoại cho ông chủ xin nghỉ việc thôi!"
----------
Một đêm này, gia đình La Phong hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui trước nay chưa từng có.
Căn nhà chỉ có 36 m2, vậy mà lại có tới bốn người đã sinh sống nhiều năm như vậy. Tuy rằng khiến cho trong lòng mọi người rất bất mãn, tỷ như cha mẹ phải ngủ ở trên ghế sofa, một năm ánh sáng mặt trời chiếu vào trong nhà là rất hiếm hoi, phòng vệ sinh và tắm rữa đều rất nhỏ bé và bất tiện...còn có rất nhiều vấn đề chua xót nữa.
Nhưng mà...thời điểm phải rời đi, trong lòng tất cả thành viên gia đình La Phong lại có một chút luyến tiếc, bởi vì nơi đây chất chứa rất nhiều kỷ niệm của bọn họ.
Bất quá con người luôn muốn vươn lên!
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe chuyển nhà liền dừng ở dưới lầu, gia đình La Phong bắt đầu chuyển đồ đạc trong nhà xuống xe.
"Ông La à, sao lại thế này, như thế nào lại chuyển đồ đi vậy?"
"Hả, chị Lan, sáng sớm mà đã định đi đâu vậy?"
Những bạn bè hàng xóm rất thân thuộc với bọn họ, khi đi qua đều rất tò mò hỏi han La Hồng Quốc và Cung Tâm Lan.
"Ha ha, Tiểu Phong nhà chúng ta đã gia nhập Cực hạn Võ quán rồi, cho nên cả nhà sẽ chuyển đến Minh Nguyệt tiểu khu sinh sống đây!" La Hồng Quốc trả lời rất hợp tình hợp lý, "Vương tam à, về sau gia đình ta sẽ mở tiệc rượu để mừng tân gia, ông nhất định phải đến dự đó!"
Tất cả những người dân ở nơi đây đều đã phải sống ở trong những căn phòng cho thuê giá rẻ này, ai ai mà không mong muốn chờ đợi một ngày nào đó mà vươn lên cơ chứ?
La Hồng Quốc đã thay đổi! Chính là dựa vào con trai của lão!
"Lão La có một đứa con thật là tài giỏi mà, trẻ như vậy mà đã gia nhập Cực hạn võ quán rồi!"
"Thật lợi hại! Gia đình của ta một ngày nào đó mà cũng có đứa con tài giỏi như vậy, cho dù là phải làm việc vất vả đến chết, thì ta cũng sẽ vẫn mỉm cười! Ông La hiện giờ đã vươn lên rồi, quả là đại cát đại vận!"
Hàng xóm xung quanh lập tức bàn tán về chuyện này, một đồn mười, mười đồn trăm.
Rất nhanh chóng, cả tiểu khu phía Nam này, thậm chí là một số tiểu khu phòng thuê giá rẻ xung quanh, cũng đều biết được rằng ở tiểu khu phía Nam, gia đình La Hồng Quốc có một đứa con gia nhập cực hạn võ quán, rồi cả gia đình lão liền chuyển đến Minh Nguyệt tiểu khu mà sinh sống. Đây quả thật là một chuyện đại hỷ sự khó lường trước được, cũng làm cho rất nhiều thiếu niên trong các gia đình phổ thông đều khát vọng có được một ngày như vậy.
" Văn, khi nào muốn gặp mình, thì hãy trực tiếp mà đi đến Minh Nguyệt tiểu khu nha. Bất quá trước khi đi đến thì hãy gọi điện báo trước cho mình một tiếng, mình sẽ nhắc nhở cho bảo vệ tiểu khu!" La Phong nói với bạn tốt Ngụy Văn như vậy.
"Okie!" Ngụy Văn kích động ôm lấy La Phong, "Ta biết mà, La Phong ngươi sẽ có một ngày vươn lên, kỳ thi Cao đẳng bị trượt thì cũng tính làm cái gì, cho dù là sinh viên sau khi tốt nghiệp, kể cả là từ trường quân sự mà ra đi chăng nữa, thì một trên một vạn người trong đó có thể có bản lĩnh sinh sống trong một tòa biệt thự độc lập hay sao? Mịa nóa, vài ngày nữa, ta nhất định sẽ ghé qua nhà ngươi chơi. Từ khi sinh ra tới nay, ta cũng chưa hề được nhìn qua biệt thự độc lập là như thế nào đâu!"
Rất nhanh...
Các gia đình hàng xóm xung quanh, từ lớn đến nhỏ, từ trai đến gái, đều chăm chú quan sát một nhà La Phong, gia đình La Phong cũng từ từ bước lên chiếc xe, thả chiếc rèm che xuống, đồng thời cũng bỏ lại khá nhiều vật phẩm đồ đạc không thích hợp ở lại.
Gia đình La Phong rời khỏi tiểu khu phía Nam, chuyển đến sinh sống trong Minh Nguyệt tiểu khu - tiểu khu giành riêng cho Võ giả và gia đình Võ giả.
Buổi sáng, trước cổng chính của Minh Nguyệt tiểu khu, sáu gã quân nhân được trang bị súng đạn võ trang đầy đủ, đứng thẳng tắp ở hai bên đại môn, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh.
"Dừng xe!" Một gã quân nhân trong đó lập tức giương khẩu súng báng gập trong tay lên, nòng súng ngắm ngay về phía tài xế đang điều khiển một chiếc xe đang đi tới.
"Két!" Chiếc xe lập tức dừng lại.
Gia đình La Phong liền bước xuống, mà trong phòng trực ban của Minh Nguyệt tiểu khu lập tức có một lão giả đầu tóc hoa râm đi ra, cười nói: "Là La Phong, có đúng không? Ngay từ khi ta gặp cậu ở đợt khảo hạch chuẩn Võ giả lần trước, là ta biết ngay cậu có tiền đồ vô lượng mà! Không nghĩ tới nhanh như vậy, liền tiến vào sinh sống trong này. Hôm qua cấp trên đã thông báo trước cho chúng ta rồi. Mau mau chuyển đồ đạc vào trong đi nào!"
"La Phong à, việc chuyển đồ này sẽ do người của chúng ta phụ trách, cho nên nhân viên của công ty chuyển nhà sẽ không được phép đi vào trong." Lão giả đầu tóc hoa râm này cười nói.
"Chúng ta cũng biết mà!" La Hồng Quốc gật đầu, cũng cười đáp lại.
Lập tức, bảy tám gã quân nhân trong tiểu khu liền chạy đến, vô cùng nhanh nhẹn hỗ trợ chuyển đồ đạc vào bên trong. Một lúc sau, dưới ánh mắt hâm mộ của những nhân viên thuộc công ty chuyển nhà, gia đình La Phong liền tiến vào Minh Nguyệt tiểu khu.
"Minh Nguyệt tiểu khu!"
La Phong nhìn thấy tòa nhà Cực hạn hội quán ở trung tâm kia, lại nhìn những dòng nước chảy nhè nhẹ trong một con sông nhân tạo, đến cả những hòn giả sơn, những hồ nước, rồi đến những tòa biệt thự độc lập đang nằm trùng trùng điệp điệp bên cạnh dòng nước quanh co, "Từ hôm nay trở đi, gia đình của mình sẽ sinh sống ngay tại nơi này!" La Phong quay đầu nhìn về phía cha mẹ cùng với em trai đang ngồi trên chiếc xe lăn kia, trong giờ phút này, tất cả bọn họ đều đang hết sức kích động mà quan sát khắp nơi trong tiểu khu này.
"La Phong tiên sinh, căn biệt thự của tiên sinh là ở phía trước kìa!" Vài gã quân nhân đang chuyển đồ đạc vào trong đó, đồng thời một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đang cầm trong tay một phần tài liệu bước tới và nói: "Căn nhà số 119 phía trước, chính là biệt thự của tiên sinh. Căn biệt thự này tổng cộng có 3 tầng, còn có thêm 1 tầng ngầm nữa, ngoài ra, trên tầng thượng thứ 3 cũng có một lan can vô cùng rộng rãi. Tổng diện tích của tòa nhà này là 512 m2, nếu như tính cả tầng ngầm, đình viện, sân thượng thì chiếm diện tích là gần 800 m2."
Cả nhà La Phong liền nhìn nhau...
Vừa cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên bức tường màu hồng của chiếc biệt thự xa xỉ hào hoa này, vừa thầm nghĩ, nơi này từ nay về sau chính là nhà của bọn họ rồi ...
"36 m2? Gần 800 m2?" La Hoa đang ngồi trên xem lăn, không nhịn được mà thở dài ra một hơi.
--------------------------------
Đến lúc chập choạng tối, đèn đường ở tiểu khu nam Ngạn đã được thắp sáng nhan nhản ở khắp nơi.
Trên một con đường nhỏ bên trong tiểu khu này, có ba trung niên toàn thân đầy mồ hôi đang cười nói bước đi, thoáng tới gần thì có thể ngửi được mùi gỗ xẻ, mùi sơn bốc lên từ người họ.
"Thắt lưng của ta thật là đau đớn khó chịu quá đi. Có lẽ tối nay đi ngủ chỉ có thể nằm sấp mà thôi!" Một trung niên cao lớn trong số đó đưa tay ấn vào thắt lưng, có chút đau đớn bất đắc dĩ nói: "Lại còn tuyến tiền liệt cũng đau đớn khó chịu nữa chứ, kiểu này thì khi nào rảnh phải đến bệnh viện khám qua một chút. Hix, lại chuẩn bị tốn tiền rồi."
"Lão Điền, nếu như vậy thì tốt nhất là lão nên nói với ông chủ một tiếng, xin nghỉ phép hai ngày. Chờ khi nào tình trạng sức khỏe tốt hơn thì lại đi làm tiếp mà!" Phụ thân La Hồng Quốc của La Phong mở miệng nói.
"Đúng vậy, lão Điền à. Làm việc đến mức thân thể đau đớn mệt mỏi muốn chết thì quả thật là không đáng mà." Một người hơi to béo đang đi bên cạnh cũng cất lời khuyên.
"Uhn, để xem thế nào đã. Thôi, ta về nhà trước đây!" Dứt lời, trung niên có thân hình cao to này liền chuyển hướng về phía một tòa nhà chung cư mà đi tới. Còn người to béo kia sau khi ta thán cùng với La Hồng Quốc mấy câu cũng tách ra đi về phía một tòa nhà khác.
Dưới ánh sáng yếu ớt lay lắt của chiếc đèn đường, La Hồng Quốc cũng chậm rãi bước về phía căn nhà của mình.
"Những ba hai tầng!" La Hồng Quốc đứng ở tầng một ngẩng đầu nhìn cầu thang. Hiện giờ, đối với mọi người bình thường mà nói, thì chuyện đi bộ lên tầng thứ ba hai là một việc rất đơn giản nhẹ nhàng. Nhưng mà La Hồng Quốc sau khi trải qua một ngày lao động vất vả mà nói, thì vấn đề leo lên được ba hai tầng này cũng khá là mệt mỏi "Cái cổ cùng với cả thắt lưng của mình cũng có chút đau đớn, có lẽ sắp tới cũng nên xin nghỉ một thời gian thôi."
La Hồng Quốc từng bước từng bước tiến lên cầu thang, cuối cùng cũng lên được tầng thứ ba hai.
"Kính cong! Kính cong!" La Hồng Quốc đứng trước cửa căn nhà của mình rồi ấn lên chuông cửa, đến rút chìa khóa cửa ra mà lão cũng chẳng buồn làm.
"Cạch!"
Cánh cửa được mở ra, lão vừa liếc mắt vào bên trong, liền thấy được một chiếc bàn ăn với những món ăn cực kỳ thịnh soạn hệt như một bữa tiệc vậy. Trên bàn có mười mấy món ăn, cho dù là bữa ăn tất niên của gia đình lão cũng không hề xa xỉ đến như vậy.
"Có chuyện gì vậy, tại sao lại làm nhiều món ăn ngon thế này?" La Hồng Quốc tuy rằng trong lòng có chút không vui, nhưng trên miệng vẫn nở ra một nụ cười mà bước vào trong nhà.
"lạch cạch lạch cạch ~~" La Hoa đang ngồi trên chiếc xe lăn liền hô lớn "Chào bố, mừng bố đã về đến nhà!"
"Chào bố ạ!" La Phong ở bên cạnh liền ngoan ngoãn bưng một tách trà nóng đưa đến trước mặt phụ thân, đồng thời nói: "Từ hôm nay trở đi, bố sẽ không cần phải làm những công việc vất vả mệt nhọc như vậy nữa!"
"Hả?" La Hồng Quốc sửng sốt.
"Bố La này!" Cung Tâm Lan đang bưng một bát cơm vừa bước ra, liền cươi tủm tỉm với La Hồng Quốc, "Con trai chúng mình vừa mới kí kết hợp đồng với Cực hạn võ quán. Sau khi nó thông qua được khảo hạch Võ giả thực chiến, thì liền lập tức nhận được hai ngàn vạn đồng tạm ứng ban đầu. Đồng thời hiện tại nó đã được phân cho một tòa biệt thự trước rồi, kể cả chìa khóa của tòa biệt thự đó, con mình cũng đã mang về đây này!"
"Cái gì?" La Hồng Quốc liền sửng sốt, "Tâm Lan, em nói gì vậy?"
"Bố, bố xem đi này." La Phong mang bản hợp đồng vừa mới ký kết xong, đưa đến trước mặt La Hồng Quốc.
La Hồng Quốc liền tiếp lấy, cẩn thận chăm chú đọc từ chữ trong bản hợp đồng, từ câu đầu tiên đến tận dòng cuối cùng, lão cũng không hề bỏ sót qua một chỗ nào cả... Giống hệt như năm đó, lão cẩn thận xem xét tờ giấy kết hôn kia vậy. Nhưng mà bây giờ không phải là giấy kết hôn của lão, mà là bản hợp đồng của con trai mình. Mọi điều khoản trong hợp đồng đều được ghi chép một cách hết sức rõ ràng rành mạch.
"Nhưng mà... Chuyện ký kết hợp đồng với Võ quán, chẳng phải là phải chờ đến sau khi con vượt qua được khảo hạch Võ giả thực chiến cơ mà?" La Hồng Quốc không thể tin được, "Hơn nữa, như thế nào lại có số tiền hai ngàn vạn tạm ứng ban đầu cơ chứ?"
Lúc trước, sau khi La Phong vượt qua được khảo hạch chuẩn Võ giả, thì bản thân La Hồng Quốc cũng đã cẩn thận tìm hiểu hỏi han một lần.
Một khi Võ giả chấp nhận gia nhập Võ quán, thì tiền tạm ứng chỉ có một trăm vạn mà thôi.
"Cha, điều này là do anh La Phong là một thiên tài mà!" La Hoa cười hắc hắc quái dị nói: "Thời đại bây giờ cái gì là quý báu nhất? Đương nhiên là thiên tài trong Võ giả là đáng trân trọng nhất rồi!"
"Tòa biệt thự độc lập này gia đình chúng ta có thể chuyển vào đó sinh sống sao?" La Hồng Quốc nhìn về con trai La Phong của mình.
Cung Tâm Lan đang đứng bên cạnh liền cười nói: "Nếu anh muốn ở, thì lập tức có thể chuyển đến đó ở mà!"
"Ha ha..." La Hồng Quốc căn bản không thể kìm nén tâm trạng được nữa, ở khóe mắt đã có chút ươn ướt. Bao nhiêu năm trôi qua như vậy, lão vì cái gia đình này đã phải vất vả khổ cực hơn nửa đời người, nhưng mà với cái công việc chân tay nặng nhọc kia, thì cho dù là lão có làm cả đời đi chăng nữa, cũng không bao giờ có được cơ hội để mà vươn lên. Mà hiện tại, mọi thứ đã thay đổi! Hơn nữa, lập tức liền có thể chuyển đến sinh sống ở một tòa biệt thự độc lập trong truyền thuyết!
Đúng vậy, một tòa biệt thự độc lập, đối với đại đa số bá tánh bình dân như lão mà nói, được sinh sống trong đó thì chỉ có trong giấc mơ mà thôi. Sau thời kỳ Đại Niết Bàn, một căn cứ thành thị sẽ phải nuôi sống hơn hai triệu dân cư, còn đất đai thì chính là quý hơn cả vàng! Một tòa biệt thự độc lập bởi vì chiếm diện tích đất đai quá xa xỉ, cho nên có tiền cũng khó mà mua được.
Cho dù là một tòa biệt thự độc lập cực kỳ nhỏ bé đi chăng nữa, những người có quyền thế, có tiền bạc sinh sống ở đó, thì cũng phải nộp một số tiền thuế cực kỳ xa xỉ.
"La Hồng Quốc ta đây, cuối cùng cũng có được một ngày được vào sống trong một tòa biệt thự độc lập rồi!!!" La Hồng Quốc nhịn không được liền cười rộ lên, "Ha ha, kể cả ông chủ của chúng ta, cũng còn không có được cái loại ưu đãi như vậy."
"Vâng!" La Hoa ngồi trên xe lăn cũng kích động nói theo, "Về sau, gia đình của chúng ta, sẽ có một chiếc cửa sổ sát đất cực kỳ to lớn, có một chiếc bồn tắm vô cùng rộng rãi, có một chiếc phòng khách thoáng mát, hiện đại! Còn nữa, tivi trong nhà... cũng đều được điều khiển bằng âm thanh nữa, màn hình tivi tối thiểu cũng phải là loại 200 inch a! Giường chiếu thì rộng rãi đến mức có thể lăn lộn tùy thích trên đó nữa chứ!"
"Có thể lăn lộn thoải mái trên giường, là điều mà con mong muốn từ rất lâu rồi!" La Hoa hưng phấn nói. (Ho ho, ta cũng vậy, nhưng mà ta hẻm mún lăn lộn một mình đâuJ)
La Phong trông thấy bộ dáng vui vẻ của cha và em trai, trong lòng cũng vô cùng thoải mái.
Chính bản thân mình đã cố gắng vì cái gì cơ chứ?
Không phải là vì cái ngày hôm nay sao?
"Cha mẹ, ngồi xuống ăn cơm nào!" La Phong cười nói.
"Chờ cha đi tắm một cái đã!" La Hồng Quốc cười nói ha ha, "Về sau...ta sẽ không bao giờ làm những công việc như thế này nữa, gọi điện thoại cho ông chủ xin nghỉ việc thôi!"
----------
Một đêm này, gia đình La Phong hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui trước nay chưa từng có.
Căn nhà chỉ có 36 m2, vậy mà lại có tới bốn người đã sinh sống nhiều năm như vậy. Tuy rằng khiến cho trong lòng mọi người rất bất mãn, tỷ như cha mẹ phải ngủ ở trên ghế sofa, một năm ánh sáng mặt trời chiếu vào trong nhà là rất hiếm hoi, phòng vệ sinh và tắm rữa đều rất nhỏ bé và bất tiện...còn có rất nhiều vấn đề chua xót nữa.
Nhưng mà...thời điểm phải rời đi, trong lòng tất cả thành viên gia đình La Phong lại có một chút luyến tiếc, bởi vì nơi đây chất chứa rất nhiều kỷ niệm của bọn họ.
Bất quá con người luôn muốn vươn lên!
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe chuyển nhà liền dừng ở dưới lầu, gia đình La Phong bắt đầu chuyển đồ đạc trong nhà xuống xe.
"Ông La à, sao lại thế này, như thế nào lại chuyển đồ đi vậy?"
"Hả, chị Lan, sáng sớm mà đã định đi đâu vậy?"
Những bạn bè hàng xóm rất thân thuộc với bọn họ, khi đi qua đều rất tò mò hỏi han La Hồng Quốc và Cung Tâm Lan.
"Ha ha, Tiểu Phong nhà chúng ta đã gia nhập Cực hạn Võ quán rồi, cho nên cả nhà sẽ chuyển đến Minh Nguyệt tiểu khu sinh sống đây!" La Hồng Quốc trả lời rất hợp tình hợp lý, "Vương tam à, về sau gia đình ta sẽ mở tiệc rượu để mừng tân gia, ông nhất định phải đến dự đó!"
Tất cả những người dân ở nơi đây đều đã phải sống ở trong những căn phòng cho thuê giá rẻ này, ai ai mà không mong muốn chờ đợi một ngày nào đó mà vươn lên cơ chứ?
La Hồng Quốc đã thay đổi! Chính là dựa vào con trai của lão!
"Lão La có một đứa con thật là tài giỏi mà, trẻ như vậy mà đã gia nhập Cực hạn võ quán rồi!"
"Thật lợi hại! Gia đình của ta một ngày nào đó mà cũng có đứa con tài giỏi như vậy, cho dù là phải làm việc vất vả đến chết, thì ta cũng sẽ vẫn mỉm cười! Ông La hiện giờ đã vươn lên rồi, quả là đại cát đại vận!"
Hàng xóm xung quanh lập tức bàn tán về chuyện này, một đồn mười, mười đồn trăm.
Rất nhanh chóng, cả tiểu khu phía Nam này, thậm chí là một số tiểu khu phòng thuê giá rẻ xung quanh, cũng đều biết được rằng ở tiểu khu phía Nam, gia đình La Hồng Quốc có một đứa con gia nhập cực hạn võ quán, rồi cả gia đình lão liền chuyển đến Minh Nguyệt tiểu khu mà sinh sống. Đây quả thật là một chuyện đại hỷ sự khó lường trước được, cũng làm cho rất nhiều thiếu niên trong các gia đình phổ thông đều khát vọng có được một ngày như vậy.
" Văn, khi nào muốn gặp mình, thì hãy trực tiếp mà đi đến Minh Nguyệt tiểu khu nha. Bất quá trước khi đi đến thì hãy gọi điện báo trước cho mình một tiếng, mình sẽ nhắc nhở cho bảo vệ tiểu khu!" La Phong nói với bạn tốt Ngụy Văn như vậy.
"Okie!" Ngụy Văn kích động ôm lấy La Phong, "Ta biết mà, La Phong ngươi sẽ có một ngày vươn lên, kỳ thi Cao đẳng bị trượt thì cũng tính làm cái gì, cho dù là sinh viên sau khi tốt nghiệp, kể cả là từ trường quân sự mà ra đi chăng nữa, thì một trên một vạn người trong đó có thể có bản lĩnh sinh sống trong một tòa biệt thự độc lập hay sao? Mịa nóa, vài ngày nữa, ta nhất định sẽ ghé qua nhà ngươi chơi. Từ khi sinh ra tới nay, ta cũng chưa hề được nhìn qua biệt thự độc lập là như thế nào đâu!"
Rất nhanh...
Các gia đình hàng xóm xung quanh, từ lớn đến nhỏ, từ trai đến gái, đều chăm chú quan sát một nhà La Phong, gia đình La Phong cũng từ từ bước lên chiếc xe, thả chiếc rèm che xuống, đồng thời cũng bỏ lại khá nhiều vật phẩm đồ đạc không thích hợp ở lại.
Gia đình La Phong rời khỏi tiểu khu phía Nam, chuyển đến sinh sống trong Minh Nguyệt tiểu khu - tiểu khu giành riêng cho Võ giả và gia đình Võ giả.
Buổi sáng, trước cổng chính của Minh Nguyệt tiểu khu, sáu gã quân nhân được trang bị súng đạn võ trang đầy đủ, đứng thẳng tắp ở hai bên đại môn, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh.
"Dừng xe!" Một gã quân nhân trong đó lập tức giương khẩu súng báng gập trong tay lên, nòng súng ngắm ngay về phía tài xế đang điều khiển một chiếc xe đang đi tới.
"Két!" Chiếc xe lập tức dừng lại.
Gia đình La Phong liền bước xuống, mà trong phòng trực ban của Minh Nguyệt tiểu khu lập tức có một lão giả đầu tóc hoa râm đi ra, cười nói: "Là La Phong, có đúng không? Ngay từ khi ta gặp cậu ở đợt khảo hạch chuẩn Võ giả lần trước, là ta biết ngay cậu có tiền đồ vô lượng mà! Không nghĩ tới nhanh như vậy, liền tiến vào sinh sống trong này. Hôm qua cấp trên đã thông báo trước cho chúng ta rồi. Mau mau chuyển đồ đạc vào trong đi nào!"
"La Phong à, việc chuyển đồ này sẽ do người của chúng ta phụ trách, cho nên nhân viên của công ty chuyển nhà sẽ không được phép đi vào trong." Lão giả đầu tóc hoa râm này cười nói.
"Chúng ta cũng biết mà!" La Hồng Quốc gật đầu, cũng cười đáp lại.
Lập tức, bảy tám gã quân nhân trong tiểu khu liền chạy đến, vô cùng nhanh nhẹn hỗ trợ chuyển đồ đạc vào bên trong. Một lúc sau, dưới ánh mắt hâm mộ của những nhân viên thuộc công ty chuyển nhà, gia đình La Phong liền tiến vào Minh Nguyệt tiểu khu.
"Minh Nguyệt tiểu khu!"
La Phong nhìn thấy tòa nhà Cực hạn hội quán ở trung tâm kia, lại nhìn những dòng nước chảy nhè nhẹ trong một con sông nhân tạo, đến cả những hòn giả sơn, những hồ nước, rồi đến những tòa biệt thự độc lập đang nằm trùng trùng điệp điệp bên cạnh dòng nước quanh co, "Từ hôm nay trở đi, gia đình của mình sẽ sinh sống ngay tại nơi này!" La Phong quay đầu nhìn về phía cha mẹ cùng với em trai đang ngồi trên chiếc xe lăn kia, trong giờ phút này, tất cả bọn họ đều đang hết sức kích động mà quan sát khắp nơi trong tiểu khu này.
"La Phong tiên sinh, căn biệt thự của tiên sinh là ở phía trước kìa!" Vài gã quân nhân đang chuyển đồ đạc vào trong đó, đồng thời một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đang cầm trong tay một phần tài liệu bước tới và nói: "Căn nhà số 119 phía trước, chính là biệt thự của tiên sinh. Căn biệt thự này tổng cộng có 3 tầng, còn có thêm 1 tầng ngầm nữa, ngoài ra, trên tầng thượng thứ 3 cũng có một lan can vô cùng rộng rãi. Tổng diện tích của tòa nhà này là 512 m2, nếu như tính cả tầng ngầm, đình viện, sân thượng thì chiếm diện tích là gần 800 m2."
Cả nhà La Phong liền nhìn nhau...
Vừa cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên bức tường màu hồng của chiếc biệt thự xa xỉ hào hoa này, vừa thầm nghĩ, nơi này từ nay về sau chính là nhà của bọn họ rồi ...
"36 m2? Gần 800 m2?" La Hoa đang ngồi trên xem lăn, không nhịn được mà thở dài ra một hơi.
--------------------------------