Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Vào buổi sáng.
Một chiếc Curve tuyệt đẹp, mang kiểu dáng thể thao tao nhã đang chậm rãi tiến đến quãng trường thương thành của liên minh HR, dừng lại ngay trước cửa đại sảnh của tòa cao ốc HR, hai người La Phong, Trần Cốc mặc áo sơ mi đơn giản thường ngày, dưới sự nghênh đón của nhân viên canh cửa trực tiếp đi vào đại sảnh của tầng một.
"Xin chào, mời tiên sinh vào."
Vừa mới tới đại sảnh liếc mắt nhìn đến quầy bar ở phía xa, La Phong liền thấy thân ảnh nữ quản lý mặc áo sơ mi trắng đang cười nói cùng với đám võ giả, đúng là người mà hắn đang trong ngóng Từ Hân. Đang nói chuyện, nàng vô tình nhìn thấy một thân ảnh đang đi đến quầy bar, nhìn kỹ lại, trong mắt Từ Hân liền lộ vẻ kinh hỷ.
"La Phong." Từ Hân mỉm cười gọi.
"Từ Hân." La Phong cũng cười đi đến bên cạnh quầy bar, "Cho ta một chén chè Phổ Nhĩ, à đúng rồi, bạn có thời gian không ? Có thể cùng với lão đồng học này tán gẫu một chút chứ ?"
Từ Hân thoáng chần chừ một chút, cười cười đi tới bên cạnh một nhân viên phục vụ nhắc nhở một chút, sau đó quay lại quầy bar cười nói: "Hôm nay ở đây cũng không nhiều khách lắm, đi nào La Phong, qua bên kia nói chuyện." Lúc này Trần Cốc đang ngồi trên sofa ở phía xa cũng hướng La Phong giơ ngón cái lên.
Ở một góc yên tĩnh của quán bar, La Phong cùng Từ Hân đang ngồi đối diện nhau.
"La Phong, lần trước bạn đến khu vực hoang dã rồi về lúc nào thế ? Chắc cũng mới đây đúng không ?" Từ Hân ngồi đối diện cầm một tách trà, cái tách trong suốt phản chiếu từng tia lục quang của lá trà.
"Về cũng được một thời gian rồi." La Phong trả lời.
Từ Hân cười tinh quái nói: "Trở về đã lâu như vậy, không ngờ lại chẳng đến thăm hỏi lão đồng học một tiếng. Có phải... xem thường lão đồng học này không ? Chỉ cần nghĩ đến trong tất cả lão đồng học của mình trong ba năm trung học cũng chỉ có một mình La Phong cậu trở thành Võ giả thì có thể tưởng tượng ra được thanh danh của bạn vang dội đến cỡ nào. Mình nghĩ cũng phải khoe với mọi người một chút mới được."
"Ha... ha... Từ Hân, hiện tại bạn đang học trường đại học nào ?" La Phong cười nói.
La Phong cùng Từ Hân hai người ngồi đó tùy ý tán gẫu, nói qua một chút về hoàn cảnh sống của mỗi người. Tuy rằng La Phong thầm mến Từ Hân, mà Từ Hân cũng biết La Phong đối với mình có chút ý tứ... Chỉ có điều hai bên đều ngượng ngùng cũng không có đề cập đến vấn đề đó, chỉ đơn giản trò chuyện phiếm với nhau mà thôi.
Nhìn La Phong bên ngoài tuy nói chuyện rất bình tĩnh nhưng trong lòng hắn lại đang sóng gợn ba đào...( lão này thích gu nhân vật yêu thầm đây ^^)
Lúc này một thanh niên vận nguyên bộ âu phục màu đen từ cửa thang máy bước ra, hắn đảo mắt qua quầy bar một cái liền thấy được hai người Từ Hân cùng La Phong đang ở trong góc.
"Tiểu Hân đang nói chuyện với ai vậy nhỉ?" Hắn nhíu mày, nhìn kỹ lại, "Chẳng lẽ là bạn thời trung học của Từ Hân, La Phong, một trong ba gã đệ tử cao cấp của trường sao?" Đối với những ai đã từng tiếp xúc với Từ Hân trong quãng thời gian trung học, hắn đều biết rất rõ, mà trong đó nổi danh nhất chính là mấy người Trương Hạo Bạch, La Phong... Tư liệu của họ hắn cũng đã xem qua.
Thanh niên đó cười lạnh: "Lúc trước ở nhà ăn, Từ Hân đã từng đề cập đến La Phong. Thì ra bọn họ vẫn liên lạc với nhau."
Thanh niên đó đi đến quán bar bên đó, yên lặng ngồi xuống.
La Phong cảm thấy nói chuyện cùng với Từ Hân thật sự rất vui vẻ. Đang nói chuyện thì dường như ở bên kia quầy bar có người gọi Từ Hân, Từ Hân đứng lên xin lỗi nói: "La Phong, thật xin lỗi mình phải đi có việc."
"Cứ đi đi, không cần để ý đến mình." La Phong cười nói.
"Tiểu Hân, vị này chính là bạn của em sao ?" Lúc này một giọng nam vang lên bên cạnh, La Phong quay đầu nhìn lại thì thấy một thanh niên tuấn lãng đứng bên cạnh, diện mạo có phần giống Từ Hân, hắn cười cười với Từ Hân cùng La Phong. Từ Hân vừa nhìn thấy thì mừng rỡ nói : "Anh, hôm nay anh cũng đến thương thành à. Đúng rồi, đây là bạn học cũ của em, La Phong. Em phải đi trước có việc, anh tiếp chuyện cùng La Phong giúp em nhé."
"Ừ, em đi đi." Người thanh niên gật đầu cười, quay qua La Phong nói: "Chào La Phong, xin tự giới thiệu ta là anh trai của Từ Hân, Từ Cương."
"Anh trai?"
Mình nếu có thể cưa đổ được Từ Hân, thì người này không phải trở thành anh vợ của mình sao?
"Hân hạnh." La Phong cũng đứng lên bắt tay cùng đối phương.
"Rất vui được gặp cậu, La Phong." Từ Cương tươi cười ngồi xuống, "Ta đã sớm được nghe đại danh của La Phong ngươi, nghe nói khi em ta học trung học thì tổng cộng chỉ có được ba cao cấp đệ tử của võ quán thôi, mà ngươi lại là một trong số đó! Hơn nữa ta còn nghe em ta nói hiện tại ngươi đã là Võ giả chính thức rồi đúng không?"
La Phong cười, gật đầu.
"Ồ, đúng là xuất sắc,chỉ mới mười tám tuổi mà đã thành Võ giả." Từ Cương tán thưởng, cười nói, "Em gái ta trong trường có phải rất bình thường không?"
"Đúng là rất bình thường, không ai có thể nhìn ra được nhà cô ấy lại là một đại gia tộc." La Phong cũng cười, lúc trước Từ Hân đúng là một cô gái vừa giản dị vừa dịu dàng.
Từ Cương cười to: "Ha...ha... kỳ thật cũng là do gia gia ta lo lắng cứ giữ đại tiểu thư trong gia đình mãi sẽ quen thói nuông chìu, cho nên trước đây mới đưa em ta vào một trường học bình thường chứ không phải là một trường quý tộc. Để nàng có thể một lần cảm thụ được cuộc sống của bình dân! Bây giờ xem lại, đúng là em ta biểu hiện không tệ."
La Phong nhíu mày, đại tiểu thư của gia tộc? Từ Hân là đại tiểu thư của Từ gia mình đã biết rồi.
"Em ta không có nói hoàn cảnh trong gia đình cho ngươi nghe sao?" Từ Cương nghi hoặc hỏi.
"Cô ấy chưa nói, nhưng ta đã biết, Từ gia thôi." La Phong mỉm cười đầy tự tin, "Đó chính là một tập đoàn gia tộc tài chính trong quốc nội một trong mười hai tập đoàn tài chính thuộc liên minh HR." La Phong cũng đã cảm giác được thâm ý trong lời nói của Từ Cương, hắn không trực tiếp nói, nhưng lại dùng việc khác để dẫn dắt---
Từ Hân là Từ gia đại tiểu thư!
"Ồ, ngươi đã biết." Từ Cương cảm khái nói, "Kỳ thật đại gia tộc cũng có phiền não của đại gia tộc, tỷ như hôn nhân đại sự, có đôi khi không thể theo ý mình được. Giống như em gái ta, hiện tại cũng có không ít thanh niên có tiền đồ theo đuổi. Như là Vương Hưng Bình ở kinh đô, còn có một người ở thành phố Giang Nam, 'Quách Hải', năm hai mươi mốt tuổi đã là Võ giả trung cấp Chiến tướng."
La Phong giật mình.
Có người theo đuổi Từ Hân?
"Mà cái tên Quách Hải cũng đúng là da mặt dày." Từ Cương lắc đầu mắng, "Không phải chỉ là một gã Võ giả cấp Chiến tướng thôi sao? Hắn nghĩ hắn lợi hại lắm sao. Từ gia ta cũng có chút địa vị trên thế giới, làm sao có thể dễ dàng đem đại tiểu thư của gia tộc gã cho một tên Võ giả 'ăn bữa nay phải lo ngày mai' chứ? Nói không chừng ngày nào đó hắn sẽ chết ở khu vực hoang dã ấy chứ."
La Phong nhướng mày.
"La Phong, ngươi nói có đúng không? Làm Võ giả chính là đồng hành cùng sinh tử, không biết chừng khi nào sẽ chết, gia tộc chúng ta làm sao có thể để đại tiểu thư của gia tộc kết hôn cùng Võ giả được đúng không ?" Từ Cương cười hỏi, nhìn thấy nét mặt của La Phong, hắn liền cười nói: "À, ngươi đừng để bụng, ta không có ý nói ngươi."
La Phong trong lòng nổi nóng.
Không có ý nói đến mình ?
Từ Cương này cái khác không nói, mà lại đề cập đến chuyện này chẳng khác nào đang nói với mình --- đại tiểu thư của Từ gia không có khả năng kết hôn cùng một Võ giả chưa biết trước sống chết được. Cho nên La Phong ngươi tốt nhất đừng nên 'tự tác đa tình'.
"Kỳ thật." Từ Cương cảm khái một tiếng, "Nếu xét theo góc độ của ta mà nói thì ta tương đối thích tên Vương Hưng Bình kia. Hắn là đại thiếu gia trực hệ của Vương gia tại kinh đô, mà Vương gia cũng nắm giữ một lượng lớn tài phú. Mỗi ngày ở nhà chỉ cần ký vài cái văn kiện, ra lệnh vài câu, là có thể khiến cho không ít Võ giả ra sức vì mình, mà bản thân mình lại không cần phải mạo hiểm sinh tử."
"Làm anh, dĩ nhiên ta hy vọng em mình sẽ có được cuộc sống bình yên." Từ Cương cảm thán nói: "So với Võ giả thì một đại thiếu gia của một gia tộc trong tay nắm giữ một lượng lớn tài phú mới có thể 'môn đăng hộ đối' với em gái của ta."
"Võ giả?"
Những nhất đẳng gia tộc như Vương gia cùng Từ gia chúng ta, trong tay không phải đang khống chế một đám Võ giả cấp Chiến tướng sao? Đừng nói chi đến số lượng không thể tính được của những Võ giả cấp Chiến sĩ." Từ Cương lắc đầu cười, trong giọng nói của Từ Cương hiển nhiên không xem đám Võ giả ra gì, Võ giả cấp Chiến sĩ hắn càng coi thường.
Hắn đúng là có bản lĩnh này!
Liên minh HR, một trong mười hai tập đoàn gia tộc tài chính của nước Hoa Hạ đúng là trong tay khống chế một lượng lớn Võ giả cấp Chiến tướng, còn số lượng Võ giả cấp Chiến sĩ càng kinh khủng.
"La Phong." Bên kia có tiếng người gọi hắn.
La Phong quay đầu lại thì thấy đội trưởng Cao Phong, anh em Ngụy gia cũng đã đến, đang ngồi cùng Trần Cốc ở bên kia, La Phong cười lớn, "Đội trưởng, ta đến ngay."
"Sao?" Từ Cương cười cười.
Kỳ thật, nãy giờ nói nhiều như vậy, Từ Cương tin tưởng rằng đối phương cũng hiểu được ý tứ của mình. Gia tộc mình hai mươi mốt tuổi trở thành Võ giả trung cấp Chiến tướng cũng không phải là hiếm, La Phong hắn một người mới bước chân vào cảnh giới Võ giả cũng nên tự biết thân phận đừng nên tiếp tục làm phiền em gái mình nữa.
"Từ Cương, Từ thiếu gia, Từ gia các người có thể khống chế một đám Võ giả cấp Chiến tướng đúng là lợi hại." La Phong mỉm cười nói, "Chỉ là không biết Từ gia các người có thể ra lệnh cho một gã Võ giả cấp Chiến thần? Muốn hắn đến là đến, muốn hắn đi là đi?"
Từ Cương rùng mình.
Cường giả cấp Chiến thần! Toàn thành phố Giang Nam mới có được bao nhiêu người? Từ gia hắn cũng có cường giả cấp Chiến thần, nhưng đó là do gia tộc hắn dựa vào giao tình cùng bỏ ra đại lượng tiền tài mới có thể nhờ cậy được mà thôi.
"Không biết Từ gia các người có thể gặp mặt những cường giả cường đại hơn cấp Chiến thần?" La Phong lại nói.
Từ Cương sắc mặt khó coi.
Cường giả cường đại hơn cấp Chiến thần như đám người đệ nhất cường giả thế giới "Hồng" kia đều có thể đứng ngang hàng với quân đội quốc gia. Một tập đoàn gia tộc tài chính như hắn ngay đến việc gặp mặt những cường giả đỉnh phong này cũng không có tư cách. Đừng nói chi đến việc có thể so sanh với bọn họ.
Nếu đem so sánh cùng "Hồng", "Lôi Thần" những nhân vật đỉnh phong thì Từ gia cũng chỉ là một con kiến!
"Từ Cương, Từ thiếu gia, chúng ta cũng có thể xem như bạn bè, ta nhắc nhở ngươi một câu... Đừng xem thường Võ giả." La Phong nhìn Từ Cương, hắn không cho mình thể diện thì cần gì phải nể mặt mũi hắn?
Nói xong, La Phong liền rời khỏi đó.
Trong đại sảnh, hơi lạnh từ máy điều hòa thổi vào người cùng tiếng nhạc du dương như tiếng suối chảy róc rách, nhưng trong lòng La Phong như có một ngọn lửa đang bùng cháy, "Giống như Từ gia ta cùng Vương gia đều là nhất đẳng gia tộc, dưới trướng không phải cũng có một đám Võ giả cấp Chiến tướng sao? Đừng nói chi đến vô số những tên Võ giả cấp Chiến sĩ tầm thường." Lời nói của Từ Cương không ngừng quanh quẩn trong đầu La Phong.
"Từ Cương!"
"Ngươi nói nhiều như vậy, không phải để ta thấy khó mà lui bước, không tiếp tục theo đuổi em gái của ngươi nữa sao?" La Phong ánh mắt lạnh băng, "Yên tâm, La Phong ta nhất định sẽ đứng trên đỉnh kim tự tháp của Võ giả! Sẽ trở thành cường giả có tư cách ngang hàng với quân đội chính phủ! Đến lúc đó ta còn bắt Từ gia các ngươi phải tươi cười chào đón ta đến Từ gia của ngươi!"
Mình dĩ nhiên là muốn đeo đuổi Từ Hân...
Chẳng qua, cần phải để Từ gia nhiệt tình đón tiếp, hạ mình hoan nghênh mình mới được!
"Võ giả mới chính là lực lượng cuối cùng tại thế giới này!"
"Trong mắt Võ giả, nhưng tập đoàn gia tộc tài chính cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!"
Thời khắc này!
Buổi sáng, ngày 7 tháng 10 năm 2056!
Lần đầu tiên La Phong cùng Từ Cương nói chuyện, cũng đã làm cho dã tâm của La Phong từ từ nảy sinh.
--------------------------------
Một chiếc Curve tuyệt đẹp, mang kiểu dáng thể thao tao nhã đang chậm rãi tiến đến quãng trường thương thành của liên minh HR, dừng lại ngay trước cửa đại sảnh của tòa cao ốc HR, hai người La Phong, Trần Cốc mặc áo sơ mi đơn giản thường ngày, dưới sự nghênh đón của nhân viên canh cửa trực tiếp đi vào đại sảnh của tầng một.
"Xin chào, mời tiên sinh vào."
Vừa mới tới đại sảnh liếc mắt nhìn đến quầy bar ở phía xa, La Phong liền thấy thân ảnh nữ quản lý mặc áo sơ mi trắng đang cười nói cùng với đám võ giả, đúng là người mà hắn đang trong ngóng Từ Hân. Đang nói chuyện, nàng vô tình nhìn thấy một thân ảnh đang đi đến quầy bar, nhìn kỹ lại, trong mắt Từ Hân liền lộ vẻ kinh hỷ.
"La Phong." Từ Hân mỉm cười gọi.
"Từ Hân." La Phong cũng cười đi đến bên cạnh quầy bar, "Cho ta một chén chè Phổ Nhĩ, à đúng rồi, bạn có thời gian không ? Có thể cùng với lão đồng học này tán gẫu một chút chứ ?"
Từ Hân thoáng chần chừ một chút, cười cười đi tới bên cạnh một nhân viên phục vụ nhắc nhở một chút, sau đó quay lại quầy bar cười nói: "Hôm nay ở đây cũng không nhiều khách lắm, đi nào La Phong, qua bên kia nói chuyện." Lúc này Trần Cốc đang ngồi trên sofa ở phía xa cũng hướng La Phong giơ ngón cái lên.
Ở một góc yên tĩnh của quán bar, La Phong cùng Từ Hân đang ngồi đối diện nhau.
"La Phong, lần trước bạn đến khu vực hoang dã rồi về lúc nào thế ? Chắc cũng mới đây đúng không ?" Từ Hân ngồi đối diện cầm một tách trà, cái tách trong suốt phản chiếu từng tia lục quang của lá trà.
"Về cũng được một thời gian rồi." La Phong trả lời.
Từ Hân cười tinh quái nói: "Trở về đã lâu như vậy, không ngờ lại chẳng đến thăm hỏi lão đồng học một tiếng. Có phải... xem thường lão đồng học này không ? Chỉ cần nghĩ đến trong tất cả lão đồng học của mình trong ba năm trung học cũng chỉ có một mình La Phong cậu trở thành Võ giả thì có thể tưởng tượng ra được thanh danh của bạn vang dội đến cỡ nào. Mình nghĩ cũng phải khoe với mọi người một chút mới được."
"Ha... ha... Từ Hân, hiện tại bạn đang học trường đại học nào ?" La Phong cười nói.
La Phong cùng Từ Hân hai người ngồi đó tùy ý tán gẫu, nói qua một chút về hoàn cảnh sống của mỗi người. Tuy rằng La Phong thầm mến Từ Hân, mà Từ Hân cũng biết La Phong đối với mình có chút ý tứ... Chỉ có điều hai bên đều ngượng ngùng cũng không có đề cập đến vấn đề đó, chỉ đơn giản trò chuyện phiếm với nhau mà thôi.
Nhìn La Phong bên ngoài tuy nói chuyện rất bình tĩnh nhưng trong lòng hắn lại đang sóng gợn ba đào...( lão này thích gu nhân vật yêu thầm đây ^^)
Lúc này một thanh niên vận nguyên bộ âu phục màu đen từ cửa thang máy bước ra, hắn đảo mắt qua quầy bar một cái liền thấy được hai người Từ Hân cùng La Phong đang ở trong góc.
"Tiểu Hân đang nói chuyện với ai vậy nhỉ?" Hắn nhíu mày, nhìn kỹ lại, "Chẳng lẽ là bạn thời trung học của Từ Hân, La Phong, một trong ba gã đệ tử cao cấp của trường sao?" Đối với những ai đã từng tiếp xúc với Từ Hân trong quãng thời gian trung học, hắn đều biết rất rõ, mà trong đó nổi danh nhất chính là mấy người Trương Hạo Bạch, La Phong... Tư liệu của họ hắn cũng đã xem qua.
Thanh niên đó cười lạnh: "Lúc trước ở nhà ăn, Từ Hân đã từng đề cập đến La Phong. Thì ra bọn họ vẫn liên lạc với nhau."
Thanh niên đó đi đến quán bar bên đó, yên lặng ngồi xuống.
La Phong cảm thấy nói chuyện cùng với Từ Hân thật sự rất vui vẻ. Đang nói chuyện thì dường như ở bên kia quầy bar có người gọi Từ Hân, Từ Hân đứng lên xin lỗi nói: "La Phong, thật xin lỗi mình phải đi có việc."
"Cứ đi đi, không cần để ý đến mình." La Phong cười nói.
"Tiểu Hân, vị này chính là bạn của em sao ?" Lúc này một giọng nam vang lên bên cạnh, La Phong quay đầu nhìn lại thì thấy một thanh niên tuấn lãng đứng bên cạnh, diện mạo có phần giống Từ Hân, hắn cười cười với Từ Hân cùng La Phong. Từ Hân vừa nhìn thấy thì mừng rỡ nói : "Anh, hôm nay anh cũng đến thương thành à. Đúng rồi, đây là bạn học cũ của em, La Phong. Em phải đi trước có việc, anh tiếp chuyện cùng La Phong giúp em nhé."
"Ừ, em đi đi." Người thanh niên gật đầu cười, quay qua La Phong nói: "Chào La Phong, xin tự giới thiệu ta là anh trai của Từ Hân, Từ Cương."
"Anh trai?"
Mình nếu có thể cưa đổ được Từ Hân, thì người này không phải trở thành anh vợ của mình sao?
"Hân hạnh." La Phong cũng đứng lên bắt tay cùng đối phương.
"Rất vui được gặp cậu, La Phong." Từ Cương tươi cười ngồi xuống, "Ta đã sớm được nghe đại danh của La Phong ngươi, nghe nói khi em ta học trung học thì tổng cộng chỉ có được ba cao cấp đệ tử của võ quán thôi, mà ngươi lại là một trong số đó! Hơn nữa ta còn nghe em ta nói hiện tại ngươi đã là Võ giả chính thức rồi đúng không?"
La Phong cười, gật đầu.
"Ồ, đúng là xuất sắc,chỉ mới mười tám tuổi mà đã thành Võ giả." Từ Cương tán thưởng, cười nói, "Em gái ta trong trường có phải rất bình thường không?"
"Đúng là rất bình thường, không ai có thể nhìn ra được nhà cô ấy lại là một đại gia tộc." La Phong cũng cười, lúc trước Từ Hân đúng là một cô gái vừa giản dị vừa dịu dàng.
Từ Cương cười to: "Ha...ha... kỳ thật cũng là do gia gia ta lo lắng cứ giữ đại tiểu thư trong gia đình mãi sẽ quen thói nuông chìu, cho nên trước đây mới đưa em ta vào một trường học bình thường chứ không phải là một trường quý tộc. Để nàng có thể một lần cảm thụ được cuộc sống của bình dân! Bây giờ xem lại, đúng là em ta biểu hiện không tệ."
La Phong nhíu mày, đại tiểu thư của gia tộc? Từ Hân là đại tiểu thư của Từ gia mình đã biết rồi.
"Em ta không có nói hoàn cảnh trong gia đình cho ngươi nghe sao?" Từ Cương nghi hoặc hỏi.
"Cô ấy chưa nói, nhưng ta đã biết, Từ gia thôi." La Phong mỉm cười đầy tự tin, "Đó chính là một tập đoàn gia tộc tài chính trong quốc nội một trong mười hai tập đoàn tài chính thuộc liên minh HR." La Phong cũng đã cảm giác được thâm ý trong lời nói của Từ Cương, hắn không trực tiếp nói, nhưng lại dùng việc khác để dẫn dắt---
Từ Hân là Từ gia đại tiểu thư!
"Ồ, ngươi đã biết." Từ Cương cảm khái nói, "Kỳ thật đại gia tộc cũng có phiền não của đại gia tộc, tỷ như hôn nhân đại sự, có đôi khi không thể theo ý mình được. Giống như em gái ta, hiện tại cũng có không ít thanh niên có tiền đồ theo đuổi. Như là Vương Hưng Bình ở kinh đô, còn có một người ở thành phố Giang Nam, 'Quách Hải', năm hai mươi mốt tuổi đã là Võ giả trung cấp Chiến tướng."
La Phong giật mình.
Có người theo đuổi Từ Hân?
"Mà cái tên Quách Hải cũng đúng là da mặt dày." Từ Cương lắc đầu mắng, "Không phải chỉ là một gã Võ giả cấp Chiến tướng thôi sao? Hắn nghĩ hắn lợi hại lắm sao. Từ gia ta cũng có chút địa vị trên thế giới, làm sao có thể dễ dàng đem đại tiểu thư của gia tộc gã cho một tên Võ giả 'ăn bữa nay phải lo ngày mai' chứ? Nói không chừng ngày nào đó hắn sẽ chết ở khu vực hoang dã ấy chứ."
La Phong nhướng mày.
"La Phong, ngươi nói có đúng không? Làm Võ giả chính là đồng hành cùng sinh tử, không biết chừng khi nào sẽ chết, gia tộc chúng ta làm sao có thể để đại tiểu thư của gia tộc kết hôn cùng Võ giả được đúng không ?" Từ Cương cười hỏi, nhìn thấy nét mặt của La Phong, hắn liền cười nói: "À, ngươi đừng để bụng, ta không có ý nói ngươi."
La Phong trong lòng nổi nóng.
Không có ý nói đến mình ?
Từ Cương này cái khác không nói, mà lại đề cập đến chuyện này chẳng khác nào đang nói với mình --- đại tiểu thư của Từ gia không có khả năng kết hôn cùng một Võ giả chưa biết trước sống chết được. Cho nên La Phong ngươi tốt nhất đừng nên 'tự tác đa tình'.
"Kỳ thật." Từ Cương cảm khái một tiếng, "Nếu xét theo góc độ của ta mà nói thì ta tương đối thích tên Vương Hưng Bình kia. Hắn là đại thiếu gia trực hệ của Vương gia tại kinh đô, mà Vương gia cũng nắm giữ một lượng lớn tài phú. Mỗi ngày ở nhà chỉ cần ký vài cái văn kiện, ra lệnh vài câu, là có thể khiến cho không ít Võ giả ra sức vì mình, mà bản thân mình lại không cần phải mạo hiểm sinh tử."
"Làm anh, dĩ nhiên ta hy vọng em mình sẽ có được cuộc sống bình yên." Từ Cương cảm thán nói: "So với Võ giả thì một đại thiếu gia của một gia tộc trong tay nắm giữ một lượng lớn tài phú mới có thể 'môn đăng hộ đối' với em gái của ta."
"Võ giả?"
Những nhất đẳng gia tộc như Vương gia cùng Từ gia chúng ta, trong tay không phải đang khống chế một đám Võ giả cấp Chiến tướng sao? Đừng nói chi đến số lượng không thể tính được của những Võ giả cấp Chiến sĩ." Từ Cương lắc đầu cười, trong giọng nói của Từ Cương hiển nhiên không xem đám Võ giả ra gì, Võ giả cấp Chiến sĩ hắn càng coi thường.
Hắn đúng là có bản lĩnh này!
Liên minh HR, một trong mười hai tập đoàn gia tộc tài chính của nước Hoa Hạ đúng là trong tay khống chế một lượng lớn Võ giả cấp Chiến tướng, còn số lượng Võ giả cấp Chiến sĩ càng kinh khủng.
"La Phong." Bên kia có tiếng người gọi hắn.
La Phong quay đầu lại thì thấy đội trưởng Cao Phong, anh em Ngụy gia cũng đã đến, đang ngồi cùng Trần Cốc ở bên kia, La Phong cười lớn, "Đội trưởng, ta đến ngay."
"Sao?" Từ Cương cười cười.
Kỳ thật, nãy giờ nói nhiều như vậy, Từ Cương tin tưởng rằng đối phương cũng hiểu được ý tứ của mình. Gia tộc mình hai mươi mốt tuổi trở thành Võ giả trung cấp Chiến tướng cũng không phải là hiếm, La Phong hắn một người mới bước chân vào cảnh giới Võ giả cũng nên tự biết thân phận đừng nên tiếp tục làm phiền em gái mình nữa.
"Từ Cương, Từ thiếu gia, Từ gia các người có thể khống chế một đám Võ giả cấp Chiến tướng đúng là lợi hại." La Phong mỉm cười nói, "Chỉ là không biết Từ gia các người có thể ra lệnh cho một gã Võ giả cấp Chiến thần? Muốn hắn đến là đến, muốn hắn đi là đi?"
Từ Cương rùng mình.
Cường giả cấp Chiến thần! Toàn thành phố Giang Nam mới có được bao nhiêu người? Từ gia hắn cũng có cường giả cấp Chiến thần, nhưng đó là do gia tộc hắn dựa vào giao tình cùng bỏ ra đại lượng tiền tài mới có thể nhờ cậy được mà thôi.
"Không biết Từ gia các người có thể gặp mặt những cường giả cường đại hơn cấp Chiến thần?" La Phong lại nói.
Từ Cương sắc mặt khó coi.
Cường giả cường đại hơn cấp Chiến thần như đám người đệ nhất cường giả thế giới "Hồng" kia đều có thể đứng ngang hàng với quân đội quốc gia. Một tập đoàn gia tộc tài chính như hắn ngay đến việc gặp mặt những cường giả đỉnh phong này cũng không có tư cách. Đừng nói chi đến việc có thể so sanh với bọn họ.
Nếu đem so sánh cùng "Hồng", "Lôi Thần" những nhân vật đỉnh phong thì Từ gia cũng chỉ là một con kiến!
"Từ Cương, Từ thiếu gia, chúng ta cũng có thể xem như bạn bè, ta nhắc nhở ngươi một câu... Đừng xem thường Võ giả." La Phong nhìn Từ Cương, hắn không cho mình thể diện thì cần gì phải nể mặt mũi hắn?
Nói xong, La Phong liền rời khỏi đó.
Trong đại sảnh, hơi lạnh từ máy điều hòa thổi vào người cùng tiếng nhạc du dương như tiếng suối chảy róc rách, nhưng trong lòng La Phong như có một ngọn lửa đang bùng cháy, "Giống như Từ gia ta cùng Vương gia đều là nhất đẳng gia tộc, dưới trướng không phải cũng có một đám Võ giả cấp Chiến tướng sao? Đừng nói chi đến vô số những tên Võ giả cấp Chiến sĩ tầm thường." Lời nói của Từ Cương không ngừng quanh quẩn trong đầu La Phong.
"Từ Cương!"
"Ngươi nói nhiều như vậy, không phải để ta thấy khó mà lui bước, không tiếp tục theo đuổi em gái của ngươi nữa sao?" La Phong ánh mắt lạnh băng, "Yên tâm, La Phong ta nhất định sẽ đứng trên đỉnh kim tự tháp của Võ giả! Sẽ trở thành cường giả có tư cách ngang hàng với quân đội chính phủ! Đến lúc đó ta còn bắt Từ gia các ngươi phải tươi cười chào đón ta đến Từ gia của ngươi!"
Mình dĩ nhiên là muốn đeo đuổi Từ Hân...
Chẳng qua, cần phải để Từ gia nhiệt tình đón tiếp, hạ mình hoan nghênh mình mới được!
"Võ giả mới chính là lực lượng cuối cùng tại thế giới này!"
"Trong mắt Võ giả, nhưng tập đoàn gia tộc tài chính cũng chỉ là rác rưởi mà thôi!"
Thời khắc này!
Buổi sáng, ngày 7 tháng 10 năm 2056!
Lần đầu tiên La Phong cùng Từ Cương nói chuyện, cũng đã làm cho dã tâm của La Phong từ từ nảy sinh.
--------------------------------