Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
La Phong khi thì cực nhanh di chuyển, khi thì dừng lại lánh ở một góc tường, đợi hơn mười đầu quái thú đi săn mồi chạy qua rồi mới tiếp tục đi tới!
Có Tinh Thần Niệm lực quan sát xung quanh, giúp La Phong có thể phán đoán phía trước có nguy hiểm hay không.
"Tạm thời dừng chân ở nhà này vậy." Cả người La Phong như đạn bắn nhanh chóng tiến vào cử sổ tầng ba của một căn biệt thự ba tầng.
Bị bỏ hoang hơn mười năm, bụi bặm bám đầy phòng, những đồ điện gia dụng có vài thứ sớm đã mục nát. La Phong đem tấm nệm trên giường ngủ phủi phủi vài cái làm cả căn phòng cũng sạch sẽ hơn một chút, chỉ cần sắp xếp thêm chút nữa là có thể ngủ tạm.
Bỏ ba lô xuống, La Phong liền lấy kính viễn vọng ra nhanh chóng đi tới cửa sổ phía bắc.
Bề mặt cửa kiếng bám đầy bụi, làm cho mặt kiếng vốn trong suốt giờ chẳng khác gì một tấm kiếng đen, sau khi đập vỡ hơn phân nữa cửa kiếng, La Phong liền cầm kính viễn vọng quan sát phía bắc, từ vị trí của hắn có thể quan sát dãy khách sạn Cẩm Giang ở phía bắc một cách rõ ràng.
Đồng thời còn có thể quan sát đại khái hai dặm phía trước khách sạn, với nhãn lực của La Phong cho dù không dùng kính viễn vọng cũng có thể quan sát được tình hình ở nơi đó. Còn nếu nhìn bằng kính viễn vọng thì càng rõ ràng hơn.
"Cẩm giang." La Phong đứng trước cửa sổ lặng lẽ nhìn.
Năm phút sau.
"Hả?" Trên mặt La Phong lộ ra vẻ vui mừng, "Thì ra là ở căn nhà kia!" Từ kính viễn vọng La Phong thấy trên ban công tầng thứ sáu của một tòa khách sạn cách đây năm dặm có hai người đang cầm kính viễn vọng quan sát xung quanh, hai người này chính là Trương Trạch Hổ cùng một người gọi là Lý Hiểu, một tay xạ thủ trong tiểu đội Hổ Nha.
"Có cơ hội thì sẽ lập tức ra tay." La Phong buông kính viễn vọng ra, rồi ngồi chồm hổm tại đó suy tư.
...
Lúc này, bên trong dãy khác sạn Cẩm Giang.
Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha lạnh lùng nói: "Hổ tử, A Hiểu, hai người các ngươi quan sát thật kỹ cho ta! Nhất định phải tìm ra nơi ẩn thân của tiểu đội Hỏa Chùy! Theo ta phỏng đoán trong tiểu đội bọn hắn có Trần Cốc sử dụng súng ngắm, từ đó suy ra chỗ của bọn hắn phải có vị trí tương đối cao! Cho nên các ngươi cứ quan sát ở những tòa cao tầng xung quanh là được."
"Vâng, đội trưởng." Hai người Trương Trạch Hổ cùng A Hiểu đứng trên ban công không ngừng dùng kính viễn vọng quan sát những tòa cao tầng trong tiểu khu 'Vạn Khoa Mộng Tưởng thành'.
"Phan Á, tin tình báo của tiểu đội Hỏa Chùy mà ngươi nói cho ta biết có chính xác không?" Lão giả họ Lưu nhíu mày nói.
Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha liền nói: "Tuyệt đối không sai, tư liệu về sáu người này vô cùng chuẩn xác... Chỉ có một trường hợp ngoại lệ là La Phong, hắn được võ quán Cực Hạn ưu tiên cho gia nhập trước, thiên phú cực cao. Thực lực đã đạt tới sơ cấp Chiến tướng."
"Ừ."
Lão giả họ Lưu khẽ gật đầu, "Nếu đã như vậy, Phan Á, đợi đến khi đội viên của ngươi tìm được vị trí của tiểu đội Hỏa Chùy thì báo với ta."
"Vâng." Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha cười đáp.
...
Đáng tiếc, các thành viên của tiểu đội Hổ Nha tìm kiếm đến khi trời tối mịt cũng không phát hiện được bất kỳ người nào của tiểu đội Hỏa Chùy.
Sáng sớm ngày thứ hai.
"Thiếu gia, dựa theo kế hoạch huấn luyện, mục tiêu đầu tiên của thiếu gia là một đầu sơ cấp Thú tướng, lực lượng tương đối mạnh, tốc độ hơi chậm một chút, đến lúc đó ta cùng Tạp Long sẽ không xuất thủ." Lão giả họ Lưu mỉm cười nói, gã thanh niên con lai cũng ha hả cười: "Tốt, ngươi cùng Tạp Long cứ ở bên cạnh quan sát, để một mình ta giải quyết."
Tráng hán da trắng cũng mỉm cười.
"Phan Án." Lão giả họ Lưu quay sang phân phó, "Những người gác đêm ngày hôm qua của tiểu đội Hổ Nha ở lại đây nghỉ ngơi, còn những người khác cùng đi với chúng ta."
"Hiểu rồi." Đội trường Hổ Nha, Phan Á nhếch miệng cười.
Hiện tại trong tiểu đội Hổ Nha gồm có hai gã trung cấp Chiến tướng, bốn gã sơ cấp Chiến tướng!
Phan Á quay sang hai người gác đêm hôm qua phân phó, "Thiết Đầu, A Đông, ngày hôm qua hai người các ngươi gác đêm, hôm nay cứ nghỉ ngơi ở đây." Bảo hộ an toàn cho vị thiếu gia kia là ưu tiên hàng đầu, cho nên nếu lưu lại thì cũng chỉ là hai người có thực lực yếu nhất... Mà trong tiểu đội Hổ Nha có thực lực yếu nhất tự nhiên là bốn gã sơ cấp Chiến tướng.
Hôm nay là Thiết Đầu, A Đông, ngày mai là Hổ tử, A Hiểu. Lần lượt thay phiên.
"Hiểu rõ." Tráng hán đầu trọc cùng một gã đang lau chùi vũ khí nóng của mình là A Đông đều mỉm cười gật đầu.
"Chúng ta đi." Lão giả họ Lưu ra lệnh.
Gã thanh niên con lai, lão giả họ Lưu, tráng hán da trắng cùng bốn đội viên của tiểu đội Hổ Nha, tổng cộng gồm bảy người đồng loạt rời khỏi khách sạn, trong gian phòng rọng lớn chỉ còn lại Thiết Đầu, A Đông hai người.
"Mẹ kiếp, có ông già lợi hại đúng là sướng thật." Gã tráng hán đầu trọc nhịn không được nói, "Đi chém giết quái thú để tích lũy kinh nghiệm, chẳng những có thể mời hai gã cao cấp Chiến tướng làm vệ sĩ, mà còn thuê tiểu đội của chúng đi bảo hộ nữa chứ, chậc chậc... Năm đó khi ta mới ra ngoài xông pha, đều là lấy cái mạng nhỏ của mình ra liều thôi a."
A Đông giễu cợt một tiếng: "Chúng ta sao có thể so được với người ta? Không nghe thấy sao? Vị tiền bối họ Lưu kia, giọng điệu nói chuyện chẳng khác gì một quản gia, nói cái gì---- 'Hôm nay mục tiêu của thiếu gia là một đầu sơ cấp Chiến tướng....'. Ngay cả kế hoạch huấn luyện cũng đã chuẩn theo thứ tự rồi! Đầu tiên cùng một loại quái thú chém giết, tìm đâu ra cùng một loại quái thú để cho hắn chém giết đây?"
Trong khu vực hoang dã nguy cơ đều có thể xuất hiện khắp mọi nơi.
Võ giả làm gì có quyền lựa chọn chứ!
Nếu gặp một đầu quái thú lợi hại, có thể nói 'Ta không muốn đánh với đầu quái thú này' được sao? Ngươi không muốn muốn đấu, thì ngược lại quái thú lại càng muốn đuổi giết ngươi, buột ngươi phải động thủ.
"Người ta là đại thiếu gia khác với chúng ta, nếu gặp phải một đầu quái thú lợi hại thì sẽ có vị Lưu tiền bối kia ra tay giải quyết. Chỉ khi nào có đầu quái thú sơ cấp Thú tướng mới để cho thiếu gia của bọn hắn luyện tập." Tráng hán đầu trọc cười nhạo.
⬻⬻
Sáng sớm sau khi thức dậy, La Phong nhanh chóng tiến đến cửa sổ để quan sát, liền phát hiện bảy đội viên của tiểu đội Lôi Đình rời khỏi khách sạn
"Bảy người? Không phải tổng cộng có chín người sao?"
La Phong liền nhanh chóng hiểu ra, "Có lẽ vẫn còn hai người ở lại khách sạn!"
La Phong hiểu rất rõ thực lực của chính mình.
Đối với 'Trung cấp Chiến tướng' mình tuyệt đối có thể giải quyết nhanh gọn, nhưng còn 'Cao cấp Chiến tướng' thì rất khó nói. Nếu mình đánh lén, có thể xuất kỳ bất ý giết được đối phương. Nhưng nếu đánh lén thất bại... Thì lại rất phiền toái. Dù sao trong lúc chiến đấu ngay cả đạn súng ngắm, cao cấp Chiến tướng vẫn có thể dễ dàng né tránh được.
Tốc độ phản xạ thần kinh của cao cấp Chiến tướng so với chính mình nhanh hơn rất nhiều.
"Trong tiểu đội Lôi Đình thì lão giả họ Lưu cùng tráng hán da trắng có tám chín phần là cao cấp Chiến tướng rồi. Nếu không lúc trước bọn hắn sao lại dám kiêu ngạo muốn đoạt thi thể của Song Đầu Hắc Tuyến xà được.
"Nếu một mình ta đi đối phó với chín người bọn hắn! Nếu đánh lén cộng thêm chút vận khí có lẽ sẽ thành công. Chẳng qua... Chỉ cần có một người trong bọn hắn trước khi chết thông qua đồng hồ truyền tin đem tin tức ta là hung thủ truyền đi, chỉ sợ lúc đó ta sẽ gặp phiền toái rất lớn a."
La Phong cũng hiểu được, từ thái độ của lão giả họ Lưu cùng tráng hán da trắng kia đối với gã thanh niên con lai cung với việc bọn hắn gọi gã thanh niên đó là 'Thiếu gia'. Thì có thể hiểu được bối cảnh của gã thành niên đó đáng sợ đến mức nào.
Có khả năng an bài hai gã cao cấp Chiến tướng làm vệ sĩ cho hắn thì cũng có thể đoán ra đại nhân vật sau lưng gã thanh niên đó ít nhất là cấp Chiến thần! Nhiều khi địa vị cùng quyền lực của đại nhân vật đó còn cao hơn cả cấp Chiến thần bình thường nữa!
"Hiện tại trong khách sạn chỉ còn hai người, có nên giết hay không?"
La Phong thoáng trầm tư một chút rồi lắc đầu.
"Không thể giết, nếu giết hai người đó thì bảy người còn lại nhất định sẽ đề phòng, đến lúc đó muốn giết được đội trưởng tiểu đội Hổ Nha cùng Trương Trạch Hổ lại càng thêm phiền phức."
Nhẫn!
"Ta cũng không tin không tìm được cơ hội ra tay!"
...
Từng ngày chậm rãi qua đi, tiểu đội Lôi Đình cũng không phát hiện được tung tích của tiểu đội Hỏa Chùy, mà La Phong cũng không tìm được cơ hội thuận lợi nào để xuất thủ! Tiểu đội Lôi Đình mỗi lần rời khỏi khách sạn đều để hai người gác đêm ở lại nghỉ ngơi, ngày đầu tiên là Thiết Đầu, A Đông, ngày thứ hai là Hổ tử, A Hiểu.
Lần lượt thay phiên...
La Phong gần như không còn kiên nhẫn nổi nữa!
"Nhìn qua... Đúng là rất có quy luật!" La Phong cười khổ, "Tiểu đội Lôi Đình này vốn dĩ là để bảo hộ cho vị thiếu gia kia a !" Mấy ngày nay La Phong cũng không chỉ quan sát riêng khách sạn mà còn để ý đến tình hình của bảy người đi săn, cố gắng nhìn xem tiểu đội Hổ Nha cùng đám người lão giả họ Lưu có lúc nào tách ra hay không.
Có điều đến giờ vẫn chưa thấy bọn họ tách ra lần nào!
Tiểu đội Lôi Đình chủ yếu là bảo vệ cho gã thanh niên con lai kia, căn bản cũng không cách nhau xa lắm, làm cho La Phong không có được một cơ hội nào cả.
Ngày thứ mười!
"Nếu tiếp tục đợi như vậy, chỉ sợ đến khi bọn hắn trở lại căn cứ ta vẫn chưa có cơ hội. Không thể đợi nữa!" La Phong nghiến răng, hai mắt xẹt qua một tia hàn quang, "Hôm nay là ngày thứ mười, chính là ngày Trương Trạch Hổ cùng xạ thủ Lý Hiểu ở lại khách sạn... Hừ, Trương Trạch Hổ, hôm nay cứ giết hai người các ngươi trước đã!"
...
Bên trong dãy khách sạn Cẩm Giang.
"Hổ tử, A Hiểu, hôm qua các ngươi gác đêm nên bây giờ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi." Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha mỉm cười nói.
"Hiểu rồi, đội trưởng."
Trương Trạch Hổ cùng Lý hiểu cũng cười đáp.
"Đi thôi."
Lão giả họ Lưu ra lệnh, bốn đội viên của tiểu đội Hổ Nha liền đi theo đám người lão giả họ Lưu, tất cả là bảy người cùng rời khỏi khách sạn. Mà lúc này khi La Phong thấy bảy người từ trong khách sạn đi ra, liền lặng lẽ rời khỏi cứ điểm của mình. Dọc theo một còn đường nhỏ khác nhắm hướng khách sạn đi tới.
--------------------------------
Có Tinh Thần Niệm lực quan sát xung quanh, giúp La Phong có thể phán đoán phía trước có nguy hiểm hay không.
"Tạm thời dừng chân ở nhà này vậy." Cả người La Phong như đạn bắn nhanh chóng tiến vào cử sổ tầng ba của một căn biệt thự ba tầng.
Bị bỏ hoang hơn mười năm, bụi bặm bám đầy phòng, những đồ điện gia dụng có vài thứ sớm đã mục nát. La Phong đem tấm nệm trên giường ngủ phủi phủi vài cái làm cả căn phòng cũng sạch sẽ hơn một chút, chỉ cần sắp xếp thêm chút nữa là có thể ngủ tạm.
Bỏ ba lô xuống, La Phong liền lấy kính viễn vọng ra nhanh chóng đi tới cửa sổ phía bắc.
Bề mặt cửa kiếng bám đầy bụi, làm cho mặt kiếng vốn trong suốt giờ chẳng khác gì một tấm kiếng đen, sau khi đập vỡ hơn phân nữa cửa kiếng, La Phong liền cầm kính viễn vọng quan sát phía bắc, từ vị trí của hắn có thể quan sát dãy khách sạn Cẩm Giang ở phía bắc một cách rõ ràng.
Đồng thời còn có thể quan sát đại khái hai dặm phía trước khách sạn, với nhãn lực của La Phong cho dù không dùng kính viễn vọng cũng có thể quan sát được tình hình ở nơi đó. Còn nếu nhìn bằng kính viễn vọng thì càng rõ ràng hơn.
"Cẩm giang." La Phong đứng trước cửa sổ lặng lẽ nhìn.
Năm phút sau.
"Hả?" Trên mặt La Phong lộ ra vẻ vui mừng, "Thì ra là ở căn nhà kia!" Từ kính viễn vọng La Phong thấy trên ban công tầng thứ sáu của một tòa khách sạn cách đây năm dặm có hai người đang cầm kính viễn vọng quan sát xung quanh, hai người này chính là Trương Trạch Hổ cùng một người gọi là Lý Hiểu, một tay xạ thủ trong tiểu đội Hổ Nha.
"Có cơ hội thì sẽ lập tức ra tay." La Phong buông kính viễn vọng ra, rồi ngồi chồm hổm tại đó suy tư.
...
Lúc này, bên trong dãy khác sạn Cẩm Giang.
Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha lạnh lùng nói: "Hổ tử, A Hiểu, hai người các ngươi quan sát thật kỹ cho ta! Nhất định phải tìm ra nơi ẩn thân của tiểu đội Hỏa Chùy! Theo ta phỏng đoán trong tiểu đội bọn hắn có Trần Cốc sử dụng súng ngắm, từ đó suy ra chỗ của bọn hắn phải có vị trí tương đối cao! Cho nên các ngươi cứ quan sát ở những tòa cao tầng xung quanh là được."
"Vâng, đội trưởng." Hai người Trương Trạch Hổ cùng A Hiểu đứng trên ban công không ngừng dùng kính viễn vọng quan sát những tòa cao tầng trong tiểu khu 'Vạn Khoa Mộng Tưởng thành'.
"Phan Á, tin tình báo của tiểu đội Hỏa Chùy mà ngươi nói cho ta biết có chính xác không?" Lão giả họ Lưu nhíu mày nói.
Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha liền nói: "Tuyệt đối không sai, tư liệu về sáu người này vô cùng chuẩn xác... Chỉ có một trường hợp ngoại lệ là La Phong, hắn được võ quán Cực Hạn ưu tiên cho gia nhập trước, thiên phú cực cao. Thực lực đã đạt tới sơ cấp Chiến tướng."
"Ừ."
Lão giả họ Lưu khẽ gật đầu, "Nếu đã như vậy, Phan Á, đợi đến khi đội viên của ngươi tìm được vị trí của tiểu đội Hỏa Chùy thì báo với ta."
"Vâng." Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha cười đáp.
...
Đáng tiếc, các thành viên của tiểu đội Hổ Nha tìm kiếm đến khi trời tối mịt cũng không phát hiện được bất kỳ người nào của tiểu đội Hỏa Chùy.
Sáng sớm ngày thứ hai.
"Thiếu gia, dựa theo kế hoạch huấn luyện, mục tiêu đầu tiên của thiếu gia là một đầu sơ cấp Thú tướng, lực lượng tương đối mạnh, tốc độ hơi chậm một chút, đến lúc đó ta cùng Tạp Long sẽ không xuất thủ." Lão giả họ Lưu mỉm cười nói, gã thanh niên con lai cũng ha hả cười: "Tốt, ngươi cùng Tạp Long cứ ở bên cạnh quan sát, để một mình ta giải quyết."
Tráng hán da trắng cũng mỉm cười.
"Phan Án." Lão giả họ Lưu quay sang phân phó, "Những người gác đêm ngày hôm qua của tiểu đội Hổ Nha ở lại đây nghỉ ngơi, còn những người khác cùng đi với chúng ta."
"Hiểu rồi." Đội trường Hổ Nha, Phan Á nhếch miệng cười.
Hiện tại trong tiểu đội Hổ Nha gồm có hai gã trung cấp Chiến tướng, bốn gã sơ cấp Chiến tướng!
Phan Á quay sang hai người gác đêm hôm qua phân phó, "Thiết Đầu, A Đông, ngày hôm qua hai người các ngươi gác đêm, hôm nay cứ nghỉ ngơi ở đây." Bảo hộ an toàn cho vị thiếu gia kia là ưu tiên hàng đầu, cho nên nếu lưu lại thì cũng chỉ là hai người có thực lực yếu nhất... Mà trong tiểu đội Hổ Nha có thực lực yếu nhất tự nhiên là bốn gã sơ cấp Chiến tướng.
Hôm nay là Thiết Đầu, A Đông, ngày mai là Hổ tử, A Hiểu. Lần lượt thay phiên.
"Hiểu rõ." Tráng hán đầu trọc cùng một gã đang lau chùi vũ khí nóng của mình là A Đông đều mỉm cười gật đầu.
"Chúng ta đi." Lão giả họ Lưu ra lệnh.
Gã thanh niên con lai, lão giả họ Lưu, tráng hán da trắng cùng bốn đội viên của tiểu đội Hổ Nha, tổng cộng gồm bảy người đồng loạt rời khỏi khách sạn, trong gian phòng rọng lớn chỉ còn lại Thiết Đầu, A Đông hai người.
"Mẹ kiếp, có ông già lợi hại đúng là sướng thật." Gã tráng hán đầu trọc nhịn không được nói, "Đi chém giết quái thú để tích lũy kinh nghiệm, chẳng những có thể mời hai gã cao cấp Chiến tướng làm vệ sĩ, mà còn thuê tiểu đội của chúng đi bảo hộ nữa chứ, chậc chậc... Năm đó khi ta mới ra ngoài xông pha, đều là lấy cái mạng nhỏ của mình ra liều thôi a."
A Đông giễu cợt một tiếng: "Chúng ta sao có thể so được với người ta? Không nghe thấy sao? Vị tiền bối họ Lưu kia, giọng điệu nói chuyện chẳng khác gì một quản gia, nói cái gì---- 'Hôm nay mục tiêu của thiếu gia là một đầu sơ cấp Chiến tướng....'. Ngay cả kế hoạch huấn luyện cũng đã chuẩn theo thứ tự rồi! Đầu tiên cùng một loại quái thú chém giết, tìm đâu ra cùng một loại quái thú để cho hắn chém giết đây?"
Trong khu vực hoang dã nguy cơ đều có thể xuất hiện khắp mọi nơi.
Võ giả làm gì có quyền lựa chọn chứ!
Nếu gặp một đầu quái thú lợi hại, có thể nói 'Ta không muốn đánh với đầu quái thú này' được sao? Ngươi không muốn muốn đấu, thì ngược lại quái thú lại càng muốn đuổi giết ngươi, buột ngươi phải động thủ.
"Người ta là đại thiếu gia khác với chúng ta, nếu gặp phải một đầu quái thú lợi hại thì sẽ có vị Lưu tiền bối kia ra tay giải quyết. Chỉ khi nào có đầu quái thú sơ cấp Thú tướng mới để cho thiếu gia của bọn hắn luyện tập." Tráng hán đầu trọc cười nhạo.
⬻⬻
Sáng sớm sau khi thức dậy, La Phong nhanh chóng tiến đến cửa sổ để quan sát, liền phát hiện bảy đội viên của tiểu đội Lôi Đình rời khỏi khách sạn
"Bảy người? Không phải tổng cộng có chín người sao?"
La Phong liền nhanh chóng hiểu ra, "Có lẽ vẫn còn hai người ở lại khách sạn!"
La Phong hiểu rất rõ thực lực của chính mình.
Đối với 'Trung cấp Chiến tướng' mình tuyệt đối có thể giải quyết nhanh gọn, nhưng còn 'Cao cấp Chiến tướng' thì rất khó nói. Nếu mình đánh lén, có thể xuất kỳ bất ý giết được đối phương. Nhưng nếu đánh lén thất bại... Thì lại rất phiền toái. Dù sao trong lúc chiến đấu ngay cả đạn súng ngắm, cao cấp Chiến tướng vẫn có thể dễ dàng né tránh được.
Tốc độ phản xạ thần kinh của cao cấp Chiến tướng so với chính mình nhanh hơn rất nhiều.
"Trong tiểu đội Lôi Đình thì lão giả họ Lưu cùng tráng hán da trắng có tám chín phần là cao cấp Chiến tướng rồi. Nếu không lúc trước bọn hắn sao lại dám kiêu ngạo muốn đoạt thi thể của Song Đầu Hắc Tuyến xà được.
"Nếu một mình ta đi đối phó với chín người bọn hắn! Nếu đánh lén cộng thêm chút vận khí có lẽ sẽ thành công. Chẳng qua... Chỉ cần có một người trong bọn hắn trước khi chết thông qua đồng hồ truyền tin đem tin tức ta là hung thủ truyền đi, chỉ sợ lúc đó ta sẽ gặp phiền toái rất lớn a."
La Phong cũng hiểu được, từ thái độ của lão giả họ Lưu cùng tráng hán da trắng kia đối với gã thanh niên con lai cung với việc bọn hắn gọi gã thanh niên đó là 'Thiếu gia'. Thì có thể hiểu được bối cảnh của gã thành niên đó đáng sợ đến mức nào.
Có khả năng an bài hai gã cao cấp Chiến tướng làm vệ sĩ cho hắn thì cũng có thể đoán ra đại nhân vật sau lưng gã thanh niên đó ít nhất là cấp Chiến thần! Nhiều khi địa vị cùng quyền lực của đại nhân vật đó còn cao hơn cả cấp Chiến thần bình thường nữa!
"Hiện tại trong khách sạn chỉ còn hai người, có nên giết hay không?"
La Phong thoáng trầm tư một chút rồi lắc đầu.
"Không thể giết, nếu giết hai người đó thì bảy người còn lại nhất định sẽ đề phòng, đến lúc đó muốn giết được đội trưởng tiểu đội Hổ Nha cùng Trương Trạch Hổ lại càng thêm phiền phức."
Nhẫn!
"Ta cũng không tin không tìm được cơ hội ra tay!"
...
Từng ngày chậm rãi qua đi, tiểu đội Lôi Đình cũng không phát hiện được tung tích của tiểu đội Hỏa Chùy, mà La Phong cũng không tìm được cơ hội thuận lợi nào để xuất thủ! Tiểu đội Lôi Đình mỗi lần rời khỏi khách sạn đều để hai người gác đêm ở lại nghỉ ngơi, ngày đầu tiên là Thiết Đầu, A Đông, ngày thứ hai là Hổ tử, A Hiểu.
Lần lượt thay phiên...
La Phong gần như không còn kiên nhẫn nổi nữa!
"Nhìn qua... Đúng là rất có quy luật!" La Phong cười khổ, "Tiểu đội Lôi Đình này vốn dĩ là để bảo hộ cho vị thiếu gia kia a !" Mấy ngày nay La Phong cũng không chỉ quan sát riêng khách sạn mà còn để ý đến tình hình của bảy người đi săn, cố gắng nhìn xem tiểu đội Hổ Nha cùng đám người lão giả họ Lưu có lúc nào tách ra hay không.
Có điều đến giờ vẫn chưa thấy bọn họ tách ra lần nào!
Tiểu đội Lôi Đình chủ yếu là bảo vệ cho gã thanh niên con lai kia, căn bản cũng không cách nhau xa lắm, làm cho La Phong không có được một cơ hội nào cả.
Ngày thứ mười!
"Nếu tiếp tục đợi như vậy, chỉ sợ đến khi bọn hắn trở lại căn cứ ta vẫn chưa có cơ hội. Không thể đợi nữa!" La Phong nghiến răng, hai mắt xẹt qua một tia hàn quang, "Hôm nay là ngày thứ mười, chính là ngày Trương Trạch Hổ cùng xạ thủ Lý Hiểu ở lại khách sạn... Hừ, Trương Trạch Hổ, hôm nay cứ giết hai người các ngươi trước đã!"
...
Bên trong dãy khách sạn Cẩm Giang.
"Hổ tử, A Hiểu, hôm qua các ngươi gác đêm nên bây giờ cứ nghỉ ngơi cho tốt đi." Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha mỉm cười nói.
"Hiểu rồi, đội trưởng."
Trương Trạch Hổ cùng Lý hiểu cũng cười đáp.
"Đi thôi."
Lão giả họ Lưu ra lệnh, bốn đội viên của tiểu đội Hổ Nha liền đi theo đám người lão giả họ Lưu, tất cả là bảy người cùng rời khỏi khách sạn. Mà lúc này khi La Phong thấy bảy người từ trong khách sạn đi ra, liền lặng lẽ rời khỏi cứ điểm của mình. Dọc theo một còn đường nhỏ khác nhắm hướng khách sạn đi tới.
--------------------------------