Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Dọc theo cầu thang từ lầu sáu đến lầu một, La Phong nhóng chóng tiến đến cửa sau.
"Sao?" La Phong nhìn quanh bốn phía.
"Xung quanh đây cũng không có đàn quái thú nào lớn cả, có chút phiền phức rồi đây." La Phong nhíu mày, nhìn khắp xung quanh cũng chỉ có thể thấy vài đầu quái thú mà thôi, số lượng quá ít không phù hợp với yêu cầu của kế hoạch. Theo kế hoạch là sắp xếp làm sao để bảy người của tiểu đội Lôi Đình phán đoán rằng Trương Trạch Hổ cùng Lý Hiểu là do một đàn quái thú vây giết.
La Phong liền nhanh chóng dọc theo con đường tắt chạy ra ngoài, vừa ra khỏi đó hắn liền thấy một đàn Độc Giác Dã trư ít nhất cũng có mấy trăm con đang đứng gần đó. Nếu là Võ giả bình thường gặp tình huống như vậy thì trốn còn không kịp nữa là, còn La Phong lại bình tĩnh đứng đó mỉm cười.
"Chính là bọn chúng." La Phong nhanh chóng tiến sát lại.
"Hống ~~"
Đột nhiên tiếng rống phẫn nộ của con thủ lĩnh từ trong đàn Độc Giác Dã trư vang lên! Đồng thời không ít những Độc Giác Dã trư khác đều quay lại nhìn gã Võ giả nhân loại đang tiến đến. Liền sau đó cả đàn Độc Giác Dã trư đồng loạt tung nhanh bốn vó nhắm hướng La Phong chạy đến, làm cho mặt đất nơi đó từng trận chấn động.
Rầm rầm ~~ Đàn Dã trư hung hăng chạy đến!
"Cũng tốt, ta còn định giết một hai đầu quái thú để chọc giận bọn chúng, không ngờ chẳng cần làm gì cũng dễ dàng bị bọn chúng đuổi giết như vậy." La Phong quay đầu bỏ chạy, nhanh chóng vọt vào trong đường tắt.
Rầm rầm ~~
Con đường tắt này cũng khá rộng, đủ khả năng chứa được hai đầu Độc Giác Dã trư cùng song song chạy vào. La Phong chạy như chạy ở phía trước còn ở phía sau cả đàn Độc Giác Dã trư cũng điên cuồng đuổi giết.
Vèo! Vèo!
Hai đạo tàn ảnh màu đen đảo một vòng rồi quay lại trở lại lượn quanh người La Phong, nhất thời hai đầu quái thú chạy đầu tiên, một đầu mất mạng tại đương trường, còn một đầu bị dính một vết chém cực lớn, làm cho đàn Dã trư càng thêm phẫn nộ rống to.
"Càng phẫn nộ càng tốt!" La Phong nhanh như tia chớp vọt tới cửa sau rồi chạy lên cầu thang.
Rầm rầm ~~
Từng đầu, từng đầu Dã Trư điên cuồng chạy lên, chất lượng lớp bê tông của cầu thang này cũng không tệ, vài chục năm qua đi mà vẫn có thể chịu được chấn động do một đàn dã trư chạy lên. La Phong cố ý giảm tốc độ duy trì khoảng cách với bọn chúng khoảng mười thước, cố gắng dụ cả đàn lên lầu sáu!
Tới lầu sáu, La Phong liền dùng Tinh Thần Niệm lực khống chế Khai Sơn Đao của Trương Trạch Hổ cùng súng máy của Lý Hiểu bay lơ lửng trên không, khẩu súng máy còn kéo một băng đạn dài lên theo.
Súng máy cùng Khai Sơn Đao đồng dạng đều lơ lửng trước người của La Phong.
"Hống ~~~" Cả đàn quái thú tựa như hồng thủy ầm ầm nhảy lên lầu sáu, từng đầu, từng đầu điên cuồng nhắm hướng La Phong chạy đến.
"Đến đây nào!"
La Phong nhếch môi cười, ánh mắt đầy điên cuồng, Tinh Thần Niệm lực tác dụng vào cò súng, nhất thời những viên đạn điên cuồng từ nòng súng bắn vào thân thể của Độc Giác Dã Trư. Không ngờ lực lao vào của mấy đầu Độc Giác Dã trư này lại mạnh đến nổi ngay cả lực bắn của súng máy cũng không thể làm cho bọn chúng ngừng lại!
Xẹt! Xẹt!
Khai Sơn Đao đang lơ lững cũng được huy động điên cuồng chém tới đám quái thú, yết hầu của từng đầu, từng đầu Độc Giác Dã trư liên tiếp bị chém trúng, làm cho thi thể của chúng va mạnh vào vách tường, "Ầm ầm ~~~" với uy lực của cả Khai Sơn Đao cùng súng máy làm chỉ một loáng đã có mười đầu quái thú tử vong, thi thể chất đầy hành lang.
"Hống ~~~" Cùng với một tiếng rống phẫn nộ vang lên, một đầu Độc Giác Dã trư với bộ lông màu bạc cùng với cái sừng to lớn có vài điểm đen lấm tấm xuất hiện.
Nhưng lúc này Khai Sơn Đao cùng súng máy đã rớt bên cạnh hai cái thi thể trong phòng, còn bản thân La Phong đã sớm từ một cửa sổ phía bắc của phòng nhảy xuống rồi!
Vèo!
La Phong từ lầu sáu vọt xuống như thiểm điện, Tinh Thần Niệm lực tác dụng lên hai bao tay theo chiều hướng lên làm giảm tốc độ rơi. La Phong nhẹ nhàng dừng trên mái nhà của một tòa nhà hai tầng, rồi nhanh chóng phóng xuống còn đường tắt, chỉ thoáng một cái liền biến mất.
...
"Hống ~~~"
Đã chết hơn mười đầu quái thú làm đàn Độc Giác Dã trư phẫn nộ ủi húc lung tung trong khách sạn tàn tạ, để tìm ra tên Võ giả nhân loại đáng ghét kia, tuy chút không tìm ra gã Võ giả đó nhưng lại phát hiện được hai thi thể của Võ giả nhân loại, cả đàn Độc Giác Dã trư lập tức điên cuồng cắn xé huyết nhục của những thi thể này.
Đối với Độc Giác Dã trư mà nói thì huyết nhục của nhân loại đúng thực là mỹ vị.
Cũng có không ít Độc Giác Dã trư khác quay sang cắn xé thi thể của đồng loại! Đối với hoàn cảnh sinh tồn ác liệt tại khu vực hoang dã, thì các quái thú rất ít khi được thưởng thức thi thể của nhân loại, đa số đều là ăn thi thể của những quái thú khác... Vốn dĩ quái thú có dã tính rất mạnh cho nên việc nó ăn thi thể của đồng loại cũng không có gì lạ.
Chỉ một loáng sau, bất kể là thân thể nhân loại hay thi thể của Độc Giác Dã trư cũng đều biết thành một đống xương vụn.
⬻⬻
La Phong quay lại nơi cứ địa ban đầu của mình rồi yên lặng quan sát tình hình.
"Quả đúng như thường lệ, khoảng hai giờ sau thì bảy người của tiểu đội Lôi Đình đều trở về." Rốt cục La Phong đã thấy được bảy người kia xuất hiện trong tầm mắt, "Tại khu ngoại thành của thành phố 003 lúc nào cũng có thể nghe được tiếng gầm của quái thú, cho nên khi nghe được những tiếng động từ khách sạn phát ra lúc này mà tiểu đội Lôi Đình không có phản ứng gì thì cũng chẳng kỳ quái."
...
Tại cửa trước của khách sạn, bảy người của tiểu đội Lôi Đình hăng hái quay về.
"Một đao kia của thiếu gia thật lợi hại, có thể chuẩn xác cắt vào yết hầu của đầu 'Tấn lang' cấp Thú tướng. Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha nịnh bợ cười nói, có điều ngay lập tức nụ cười của hắn liền cứng lại.
"Hả?"
Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha nhìn vào trong khách sạn, mà những người khác của tiểu đội Lôi Đình cũng nhìn vào trong đó.
"Mùi máu tươi!" Lão giả họ Lưu trực tiếp đi vào bên trong khách sạn, những người khác liền đi theo, "Mùi máu tươi rất nồng."
"Nơi này nhất định phải xảy ra một trường chém giết, chứ nếu một hai đầu quái thú thì không thể có được mùi máu nồng nặc như vậy." Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha nhíu mày nói, trung niên độc nhãn nhanh chóng bấm vào đồng hồ truyền tin nói: "Hổ Tử! A Hiểu! Hai người mau trả lời. Đã phát sinh chuyện gì?"
Sắc mặt bốn người tiểu đội Hổ Nha đều đại biến.
"Đội trưởng, bọn họ không trả lời." Trung niên độc nhãn nhìn về phía đội trưởng.
"Nói không chừng bọn họ không để ý đến tín hiệu của đồng hồ." Tráng hán đầu trọc hy vọng nói.
Cảm giác của Võ giả linh mẫn như vậy, làm sao có thể không cảm ứng được?
Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha trầm giọng nói: "Chúng ta lên trên xem."
"Đi, lên đó xem." Lão giả họ Lưu cũng lên tiếng, tức thì bảy người đều tiến đến cầu thang, vừa nhìn thấy các dấu vết còn lại trên cầu thang, sắc mặt mọi người đều khẽ biến, từ những dấu vết này có thể thấy được cầu thang này từng bị một lượng lớn quái thú giẫm lên, có không ít xi măng đã bị vỡ ra.
"Mọi người cẩn thận một chút."
Cả bảy người đều thận trọng đi lên.
Cho dù có đi chậm cũng không mất bao lâu đã tới lầu sáu.
"Phù!" Bảy người của tiểu đội Lôi Đình đều không khỏi hít một ngụm lương khí, nguyên cả khách sạn thì chỉ có duy nhất tầng sáu là hỗn loạn nhất, một vài vách tường của căn phòng cũng bị đâm sập, trên mặt đất tràn đầy vết máu, còn có rất nhiều bộ xương trắng, đa số đều là của quái thú!
"Ở đây có không ít vỏ đạn, có thể A Hiểu từng đứng tại đây nổ súng để ngăn cản đàn quái thú. Đáng tiếc quái thú lại quá nhiều."
Mọi người cũng phát hiện được rất nhiều dấu vết khác.
Một bộ trang phục tác chiến rách rưới nằm trên mặt đất, còn có chuôi Khai Sơn Đao có chút biến dạng do bị giẫm lên cùng với khẩu súng máy đã hoàn toàn bị biến dạng, và một vài mẫu xương của nhân loại.
"Khai Thương Đao của Hổ tử, còn có súng của A Hiểu."
"Còn hai bộ trang phục tác chiến này..."
Trang phục tác chiến vốn dĩ rất dẻo dai, tuy bị quái thú cắn xé đến mức rách nát nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là của Trương Trạch Hổ cùng Lý Hiểu.
"Tại sao lại như vậy chứ?" Tráng hán đầu trọc thương tiếc nói, "Hại người A Hiểu ở trong phòng sao lại có thể xui xẻo đến nổi đụng phải một đàn quái thú đang đi săn mồi chứ?"
"Đi, chúng ta xuống lầu!" Lão giả họ Lưu đột nhiên hạ lệnh.
"Xuống lầu?" Trung niên độc nhãn, Thiết Đầu cùng A Đông sắc mặt đều có chút giận dữ.
Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha nhíu mày quát: "Được rồi, sắp xếp lại di vật của Hổ tử cùng A Hiểu một chút rồi chúng ta xuống lầu!" Đội trưởng đã lên tiếng đương nhiên bọn họ không dám không tuân.
...
Một lát sau, bảy người của tiểu đội Lôi Đình đều đứng dưới đại sảnh của lầu một.
"Mọi người phải hiểu." Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha thấp giọng nói, "Với tính cảnh giác của Hổ tử cùng A Hổ, cho dù có gặp phải một đàn quái thú đi nữa thì hai người bọn họ vẫn có thể nắm chắc năm phần chạy thoát! Cho dù không thể chạy thoát thì theo lẽ thường nếu gặp lúc nguy hiểm họ chắc chắn sẽ dùng đồng hồ để báo tin cho chúng ta biết!"
Các đội viên khác cũng giật mình, rồi khẽ gật đầu.
"Đúng vậy." Lão giả họ Lưu gật đầu nói, "Chính vì không hiểu tại sao trước khi chết bọn họ lại không báo tin cho chúng ta nên ta lo lắng có người đã cố ý sắp đặt, hơn nữa sợ rẳng tại hiện trường có thiết bị nghe lén, cho nên ta mới mời mọi người xuống lầu để thương nghị."
Các đội viên của tiểu đội Hổ Nha không khỏi dùng ánh mắt kính trọng nhìn Lưu lão giả.
Có thể phán đoán trong nháy mắt, đồng thời còn đưa ra được quyết định này đúng là 'gừng càng già càng cay' mà.
"Đấy mới chỉ là một giả thiết, còn một giả thiết nữa là... trong đàn quái thú đó có quái thú cấp Thú tướng! Phát hiện ra tung tích của hai người bọn họ, rồi lặng lẽ phục kích, sau đó mới để đàn quái thú xông lên... Dưới tình huống sinh tử quang đầu, họ không có cơ hội để liên lạc với chúng ta." Lưu lão giả nói thêm.
Bốn người của tiểu đội Hổ Nha đều nhìn nhau.
Trên mặt gã thanh niên con lai lộ ra vẻ lo lắng, Lưu lão giả thấy vậy thì thấp giọng an ủi: "Yên tâm đi thiếu gia. Cho dù là có người sắp đặt đi nữa thì cũng không nhắm vào người. Võ giả cấp Chiến thần rất khinh thường dùng loại thủ đoạn này, mà Võ giả cấp Chiến tướng thì căn bản sẽ không dám trêu đến thiếu gia."
"Lưu tiền bối, vì an toàn của thiếu gia, hay là chúng ta nên quay về căn cứ vậy." Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha, Phan Á, lên tiếng.
--------------------------------
"Sao?" La Phong nhìn quanh bốn phía.
"Xung quanh đây cũng không có đàn quái thú nào lớn cả, có chút phiền phức rồi đây." La Phong nhíu mày, nhìn khắp xung quanh cũng chỉ có thể thấy vài đầu quái thú mà thôi, số lượng quá ít không phù hợp với yêu cầu của kế hoạch. Theo kế hoạch là sắp xếp làm sao để bảy người của tiểu đội Lôi Đình phán đoán rằng Trương Trạch Hổ cùng Lý Hiểu là do một đàn quái thú vây giết.
La Phong liền nhanh chóng dọc theo con đường tắt chạy ra ngoài, vừa ra khỏi đó hắn liền thấy một đàn Độc Giác Dã trư ít nhất cũng có mấy trăm con đang đứng gần đó. Nếu là Võ giả bình thường gặp tình huống như vậy thì trốn còn không kịp nữa là, còn La Phong lại bình tĩnh đứng đó mỉm cười.
"Chính là bọn chúng." La Phong nhanh chóng tiến sát lại.
"Hống ~~"
Đột nhiên tiếng rống phẫn nộ của con thủ lĩnh từ trong đàn Độc Giác Dã trư vang lên! Đồng thời không ít những Độc Giác Dã trư khác đều quay lại nhìn gã Võ giả nhân loại đang tiến đến. Liền sau đó cả đàn Độc Giác Dã trư đồng loạt tung nhanh bốn vó nhắm hướng La Phong chạy đến, làm cho mặt đất nơi đó từng trận chấn động.
Rầm rầm ~~ Đàn Dã trư hung hăng chạy đến!
"Cũng tốt, ta còn định giết một hai đầu quái thú để chọc giận bọn chúng, không ngờ chẳng cần làm gì cũng dễ dàng bị bọn chúng đuổi giết như vậy." La Phong quay đầu bỏ chạy, nhanh chóng vọt vào trong đường tắt.
Rầm rầm ~~
Con đường tắt này cũng khá rộng, đủ khả năng chứa được hai đầu Độc Giác Dã trư cùng song song chạy vào. La Phong chạy như chạy ở phía trước còn ở phía sau cả đàn Độc Giác Dã trư cũng điên cuồng đuổi giết.
Vèo! Vèo!
Hai đạo tàn ảnh màu đen đảo một vòng rồi quay lại trở lại lượn quanh người La Phong, nhất thời hai đầu quái thú chạy đầu tiên, một đầu mất mạng tại đương trường, còn một đầu bị dính một vết chém cực lớn, làm cho đàn Dã trư càng thêm phẫn nộ rống to.
"Càng phẫn nộ càng tốt!" La Phong nhanh như tia chớp vọt tới cửa sau rồi chạy lên cầu thang.
Rầm rầm ~~
Từng đầu, từng đầu Dã Trư điên cuồng chạy lên, chất lượng lớp bê tông của cầu thang này cũng không tệ, vài chục năm qua đi mà vẫn có thể chịu được chấn động do một đàn dã trư chạy lên. La Phong cố ý giảm tốc độ duy trì khoảng cách với bọn chúng khoảng mười thước, cố gắng dụ cả đàn lên lầu sáu!
Tới lầu sáu, La Phong liền dùng Tinh Thần Niệm lực khống chế Khai Sơn Đao của Trương Trạch Hổ cùng súng máy của Lý Hiểu bay lơ lửng trên không, khẩu súng máy còn kéo một băng đạn dài lên theo.
Súng máy cùng Khai Sơn Đao đồng dạng đều lơ lửng trước người của La Phong.
"Hống ~~~" Cả đàn quái thú tựa như hồng thủy ầm ầm nhảy lên lầu sáu, từng đầu, từng đầu điên cuồng nhắm hướng La Phong chạy đến.
"Đến đây nào!"
La Phong nhếch môi cười, ánh mắt đầy điên cuồng, Tinh Thần Niệm lực tác dụng vào cò súng, nhất thời những viên đạn điên cuồng từ nòng súng bắn vào thân thể của Độc Giác Dã Trư. Không ngờ lực lao vào của mấy đầu Độc Giác Dã trư này lại mạnh đến nổi ngay cả lực bắn của súng máy cũng không thể làm cho bọn chúng ngừng lại!
Xẹt! Xẹt!
Khai Sơn Đao đang lơ lững cũng được huy động điên cuồng chém tới đám quái thú, yết hầu của từng đầu, từng đầu Độc Giác Dã trư liên tiếp bị chém trúng, làm cho thi thể của chúng va mạnh vào vách tường, "Ầm ầm ~~~" với uy lực của cả Khai Sơn Đao cùng súng máy làm chỉ một loáng đã có mười đầu quái thú tử vong, thi thể chất đầy hành lang.
"Hống ~~~" Cùng với một tiếng rống phẫn nộ vang lên, một đầu Độc Giác Dã trư với bộ lông màu bạc cùng với cái sừng to lớn có vài điểm đen lấm tấm xuất hiện.
Nhưng lúc này Khai Sơn Đao cùng súng máy đã rớt bên cạnh hai cái thi thể trong phòng, còn bản thân La Phong đã sớm từ một cửa sổ phía bắc của phòng nhảy xuống rồi!
Vèo!
La Phong từ lầu sáu vọt xuống như thiểm điện, Tinh Thần Niệm lực tác dụng lên hai bao tay theo chiều hướng lên làm giảm tốc độ rơi. La Phong nhẹ nhàng dừng trên mái nhà của một tòa nhà hai tầng, rồi nhanh chóng phóng xuống còn đường tắt, chỉ thoáng một cái liền biến mất.
...
"Hống ~~~"
Đã chết hơn mười đầu quái thú làm đàn Độc Giác Dã trư phẫn nộ ủi húc lung tung trong khách sạn tàn tạ, để tìm ra tên Võ giả nhân loại đáng ghét kia, tuy chút không tìm ra gã Võ giả đó nhưng lại phát hiện được hai thi thể của Võ giả nhân loại, cả đàn Độc Giác Dã trư lập tức điên cuồng cắn xé huyết nhục của những thi thể này.
Đối với Độc Giác Dã trư mà nói thì huyết nhục của nhân loại đúng thực là mỹ vị.
Cũng có không ít Độc Giác Dã trư khác quay sang cắn xé thi thể của đồng loại! Đối với hoàn cảnh sinh tồn ác liệt tại khu vực hoang dã, thì các quái thú rất ít khi được thưởng thức thi thể của nhân loại, đa số đều là ăn thi thể của những quái thú khác... Vốn dĩ quái thú có dã tính rất mạnh cho nên việc nó ăn thi thể của đồng loại cũng không có gì lạ.
Chỉ một loáng sau, bất kể là thân thể nhân loại hay thi thể của Độc Giác Dã trư cũng đều biết thành một đống xương vụn.
⬻⬻
La Phong quay lại nơi cứ địa ban đầu của mình rồi yên lặng quan sát tình hình.
"Quả đúng như thường lệ, khoảng hai giờ sau thì bảy người của tiểu đội Lôi Đình đều trở về." Rốt cục La Phong đã thấy được bảy người kia xuất hiện trong tầm mắt, "Tại khu ngoại thành của thành phố 003 lúc nào cũng có thể nghe được tiếng gầm của quái thú, cho nên khi nghe được những tiếng động từ khách sạn phát ra lúc này mà tiểu đội Lôi Đình không có phản ứng gì thì cũng chẳng kỳ quái."
...
Tại cửa trước của khách sạn, bảy người của tiểu đội Lôi Đình hăng hái quay về.
"Một đao kia của thiếu gia thật lợi hại, có thể chuẩn xác cắt vào yết hầu của đầu 'Tấn lang' cấp Thú tướng. Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha nịnh bợ cười nói, có điều ngay lập tức nụ cười của hắn liền cứng lại.
"Hả?"
Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha nhìn vào trong khách sạn, mà những người khác của tiểu đội Lôi Đình cũng nhìn vào trong đó.
"Mùi máu tươi!" Lão giả họ Lưu trực tiếp đi vào bên trong khách sạn, những người khác liền đi theo, "Mùi máu tươi rất nồng."
"Nơi này nhất định phải xảy ra một trường chém giết, chứ nếu một hai đầu quái thú thì không thể có được mùi máu nồng nặc như vậy." Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha nhíu mày nói, trung niên độc nhãn nhanh chóng bấm vào đồng hồ truyền tin nói: "Hổ Tử! A Hiểu! Hai người mau trả lời. Đã phát sinh chuyện gì?"
Sắc mặt bốn người tiểu đội Hổ Nha đều đại biến.
"Đội trưởng, bọn họ không trả lời." Trung niên độc nhãn nhìn về phía đội trưởng.
"Nói không chừng bọn họ không để ý đến tín hiệu của đồng hồ." Tráng hán đầu trọc hy vọng nói.
Cảm giác của Võ giả linh mẫn như vậy, làm sao có thể không cảm ứng được?
Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha trầm giọng nói: "Chúng ta lên trên xem."
"Đi, lên đó xem." Lão giả họ Lưu cũng lên tiếng, tức thì bảy người đều tiến đến cầu thang, vừa nhìn thấy các dấu vết còn lại trên cầu thang, sắc mặt mọi người đều khẽ biến, từ những dấu vết này có thể thấy được cầu thang này từng bị một lượng lớn quái thú giẫm lên, có không ít xi măng đã bị vỡ ra.
"Mọi người cẩn thận một chút."
Cả bảy người đều thận trọng đi lên.
Cho dù có đi chậm cũng không mất bao lâu đã tới lầu sáu.
"Phù!" Bảy người của tiểu đội Lôi Đình đều không khỏi hít một ngụm lương khí, nguyên cả khách sạn thì chỉ có duy nhất tầng sáu là hỗn loạn nhất, một vài vách tường của căn phòng cũng bị đâm sập, trên mặt đất tràn đầy vết máu, còn có rất nhiều bộ xương trắng, đa số đều là của quái thú!
"Ở đây có không ít vỏ đạn, có thể A Hiểu từng đứng tại đây nổ súng để ngăn cản đàn quái thú. Đáng tiếc quái thú lại quá nhiều."
Mọi người cũng phát hiện được rất nhiều dấu vết khác.
Một bộ trang phục tác chiến rách rưới nằm trên mặt đất, còn có chuôi Khai Sơn Đao có chút biến dạng do bị giẫm lên cùng với khẩu súng máy đã hoàn toàn bị biến dạng, và một vài mẫu xương của nhân loại.
"Khai Thương Đao của Hổ tử, còn có súng của A Hiểu."
"Còn hai bộ trang phục tác chiến này..."
Trang phục tác chiến vốn dĩ rất dẻo dai, tuy bị quái thú cắn xé đến mức rách nát nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là của Trương Trạch Hổ cùng Lý Hiểu.
"Tại sao lại như vậy chứ?" Tráng hán đầu trọc thương tiếc nói, "Hại người A Hiểu ở trong phòng sao lại có thể xui xẻo đến nổi đụng phải một đàn quái thú đang đi săn mồi chứ?"
"Đi, chúng ta xuống lầu!" Lão giả họ Lưu đột nhiên hạ lệnh.
"Xuống lầu?" Trung niên độc nhãn, Thiết Đầu cùng A Đông sắc mặt đều có chút giận dữ.
Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha nhíu mày quát: "Được rồi, sắp xếp lại di vật của Hổ tử cùng A Hiểu một chút rồi chúng ta xuống lầu!" Đội trưởng đã lên tiếng đương nhiên bọn họ không dám không tuân.
...
Một lát sau, bảy người của tiểu đội Lôi Đình đều đứng dưới đại sảnh của lầu một.
"Mọi người phải hiểu." Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha thấp giọng nói, "Với tính cảnh giác của Hổ tử cùng A Hổ, cho dù có gặp phải một đàn quái thú đi nữa thì hai người bọn họ vẫn có thể nắm chắc năm phần chạy thoát! Cho dù không thể chạy thoát thì theo lẽ thường nếu gặp lúc nguy hiểm họ chắc chắn sẽ dùng đồng hồ để báo tin cho chúng ta biết!"
Các đội viên khác cũng giật mình, rồi khẽ gật đầu.
"Đúng vậy." Lão giả họ Lưu gật đầu nói, "Chính vì không hiểu tại sao trước khi chết bọn họ lại không báo tin cho chúng ta nên ta lo lắng có người đã cố ý sắp đặt, hơn nữa sợ rẳng tại hiện trường có thiết bị nghe lén, cho nên ta mới mời mọi người xuống lầu để thương nghị."
Các đội viên của tiểu đội Hổ Nha không khỏi dùng ánh mắt kính trọng nhìn Lưu lão giả.
Có thể phán đoán trong nháy mắt, đồng thời còn đưa ra được quyết định này đúng là 'gừng càng già càng cay' mà.
"Đấy mới chỉ là một giả thiết, còn một giả thiết nữa là... trong đàn quái thú đó có quái thú cấp Thú tướng! Phát hiện ra tung tích của hai người bọn họ, rồi lặng lẽ phục kích, sau đó mới để đàn quái thú xông lên... Dưới tình huống sinh tử quang đầu, họ không có cơ hội để liên lạc với chúng ta." Lưu lão giả nói thêm.
Bốn người của tiểu đội Hổ Nha đều nhìn nhau.
Trên mặt gã thanh niên con lai lộ ra vẻ lo lắng, Lưu lão giả thấy vậy thì thấp giọng an ủi: "Yên tâm đi thiếu gia. Cho dù là có người sắp đặt đi nữa thì cũng không nhắm vào người. Võ giả cấp Chiến thần rất khinh thường dùng loại thủ đoạn này, mà Võ giả cấp Chiến tướng thì căn bản sẽ không dám trêu đến thiếu gia."
"Lưu tiền bối, vì an toàn của thiếu gia, hay là chúng ta nên quay về căn cứ vậy." Đội trưởng tiểu đội Hổ Nha, Phan Á, lên tiếng.
--------------------------------