Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83: Kết : HẠNH PHÚC VIÊN MÃN
Từ khi con dâu mang thai, mẹ Lục thường xuyên chạy đến biệt thự Lục Thiên Phong mỗi lần đến đều mang này nọ hay có khi bà ở lại nấu cho con dâu ăn những bữa ăn dinh dưỡng hơn. Vì bà là người từng trải, bà còn thuê hai ba người làm trong nhà để giúp việc.
Sức ăn của cô cũng tăng lên, đôi khi có vài mùi vị vừa ngửi thấy liền buồn nôn, có vài món muốn ăn liền thì không thể không ăn, bằng không cả người khó chịu bực bội.
Có lúc nửa đêm tỉnh lại, thèm ăn những thứ khó tìm không thì thèm ăn món gì vừa nghĩ đến vị nước nhẹ thanh mát ngon miệng, cô liền nhịn không được chảy nước bọt, rất nhanh kêu Lục Thiên Phong tỉnh lại:
“Ông xã, em muốn ăn dưa hấu”
Lục Thiên Phong mơ mơ màng màng mở mắt, vừa nhìn đồng hồ thì 3h30 sáng.
"Giờ này còn chỗ nào bán? Em rán mai anh mua cho"
"Ông xã nhưng em muốn ăn" Thục Nghi nũng nịu
"Được rồi, vậy để anh tìm coi sao?"
Lục Thiên Phong mặc quần áo cầm chìa khóa xe bước đi:
"Bà xã, ngoan ngoãn chờ anh sẽ trở về, rất nhanh.”
Ra cửa, lái xe dọc theo đường quốc lộ, các cửa hàng nhỏ hai bên đường đều đóng cửa. Anh đành đến một cửa hàng tạp hóa 24h, Lục Thiên Phong xuống xe đi vào mới tìm được quả dưa hấu đem về cho Thục Nghi ngay.
Hôm nay Lục Thiên Phong đưa Thục Nghi đi khám thai định kì. Mới đó mà thai nhi đã được sáu tháng tuổi và được biết là thai đôi. Bụng Thục Nghi ngày càng to và nhất lại là thai đôi nên việc chăm sóc Thục Nghi trở nên nặng hơn so với các bà mẹ mang thai khác.
Hai đứa trẻ đang lớn dần trong bụng Thục Nghi, khi biết được tin cô mang thai đôi thì tâm trạng buồn vui lẫn lộn, cô biết sẽ vất vả hơn thai bình thường khác. Còn Lục Thiên Phong bộc lộ thái độ vui mừng trên khuôn mặt.
Đêm về, Thiên Phong ôm cô ngủ và hay trò chuyện với hai đứa bé trong bụng Thục Nghi. Anh kể cho con nghe chuyện ngày xưa ba mẹ chúng quen nhau, hát cho chúng nghe, đôi khi chúng phản ứng lại bằng cách đạp vào bụng mẹ. Cả hai vợ chồng phì cười hạnh phúc khi cảm nhận được những cái đạp đầu tiên.
Từ khi mang thai trở đi, không có cuộc sống vợ chồng mỗi buổi tối ngủ chỉ có một lần duy nhất khi Thiên Phong say rượu mà làm càn vì quên rằng vợ mình đang mang thai. Nhưng đến khi gặp hỏi bác sĩ khám định kì thì bác sĩ nói:
"Không sao. Bây giờ là thời kì ổn định, đã có thể...chẳng qua vẫn nên tiết chế một chút, không được quá kịch liệt.”
Vì thế đêm nay cũng vậy. Anh không say nhưng khi nằm ôm Thục Nghi chung phòng như thế này thì anh liền càng không chịu nổi. Buổi tối ôm Thục Nghi từ phía sau bắt đầu vành tai va chạm nhau, tay tiến vào váy ngủ rộng lớn, Thục Nghi vốn không có hưng phấn quá lớn, nhưng bị ngón tay của anh vuốt ve, có chút cảm giác trở lại.
Khi tay anh dọc theo bụng xâm nhập xuống phía dưới, Thục Nghi theo bản năng vặn vẹo, đụng vào thô vứng phía sau:
"Ông xã, em không muốn.”
Lục Thiên Phong dùng đầu gối đâm mở một chân của cô, ở bên tai cô dụ dỗ:
“Ngoan, để anh đi vào"
Thục Nghi có chút do dự, tuy bác sĩ nói có thể chung phòng, nhưng cô vẫn có chút lo lắng sẽ làm tổn thương đến con. Nhưng vì người đàn ông phía sau nhịn lâu lắm, lại nhịn nữa đều sắp phát điên rồi, cô đang phân vân không biết thế nào, dưới thân liền căng lên cự long tiến vào, cô theo bản năng co rút lại, cầm lấy gối đầu:
“Anh đừng động.”
Lục Thiên Phong đứng ở trong thân thể cô thở hỗn hển, không nhúc nhích. Một lúc sau anh hôn lên gáy cô, cúi đầu nói:
“Bà xã cho anh....anh sắp chết rồi.”
Thục Nghi chần chờ một lúc, gật gật đầu:
“Anh vào nhẹ thôi nha”
Lục Thiên Phong nhận được đồng ý nên anh thấy hưng phấn lắm, nâng một chân của cô lên, thuận tiện cho anh ra vào.
Vừa mới bắt đầu anh di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng bên trong của cô chặt khít đè ép rất chặt khiến anh có chút cầm giữ không được. Động tác dần dần mạnh lên, Thục Nghi ở trong va chạm này cũng phát ra rên rỉ rải rác, khiến anh không ngừng kích thích.
Bởi vì con anh nên anh không dám làm lâu, ở trong một trận co rút rất chặt anh đạt đến cao trào. Sau đó ôm thân thể cô thở dốc, cắn lỗ tai cô nói:
“Chờ em sinh con xong, anh sẽ tha hồ làm tiếp"
Thục Nghi chỉ biết nằm thở dốc.
Mùa đông trời se se lạnh, bầu trời xanh trong xanh có những đám mây màu trắng lặng lẽ trôi vô định không lối về. Trước mảnh sân nhà ngôi biệt thự màu trắng, xung quanh được trồng những chậu hoa hồng trông rất đẹp.
Lục Thiên Phong đưa Thục Nghi vào bệnh viện sớm hơn ngày dự sanh, do cô cảm thấy khó thở và ra nước đỏ. Mọi người đều rất lo cho tình trạng sức khỏe của cả ba mẹ con. Bác sĩ phải tiến hành nhanh chống cho ca sanh này. Chỉ cho một người nhà vào động viên bệnh nhân và người đó không ai khác là Lục Thiên Phong.
Trong phòng sinh, sau mấy tiếng thì tiếng khóc cũng vang lên. Một em bé được bác sĩ lấy ra từ bụng mẹ, rồi đến đứa thứ hai, bác sĩ lần lượt cắt bỏ dây rốn, nâng hai đứa bé lần lượt cả người nhầy nhụa, hồng nhạt, lại nhiều nếp nhăn.
“Chúc mừng gia đình là hai bé trai”
Thục nghi nằm mơ màng mệt mỏi, bên tay vẫn còn Lục Thiên Phong đang nắm chặt cô, anh nghẹn ngào:
“Bà xã, sau này anh không muốn em đau thêm lần nào nữa, như vậy là đủ rồi. Cảm ơn em, anh yêu em”.
Khi anh nghe và nhìn thấy tiếng dao mổ rạch vào bụng Thục Nghi để lấy con ra mà lòng anh đau như cắt. Cô ấy phải chịu nhiều nổi đau về thể xác.
Y tá tắm sạch cho hai đứa bé, cẩn thận mặt áo quần và bao bao tay, chân lại. Ở ngoài phòng sinh, ông bà Lục, cả ông Tống và gia đình bên Thục Nghi đang đứng chờ, họ đang lo lắng cho ba mẹ con. Sau một lúc thì cô y tá bước ra khỏi phòng sanh và thông báo cho gia đình.
"Chúc mừng gia đình có thêm hai thành viên mới nhé. Cô Ngô đã hạ sinh hai bé trai song sinh"
Mọi người khi nghe tin này ai nấy đều vỡ òa, vui mừng khi nghe tin mẹ tròn con vuông. Ông bà Lục và cả nhà Thục Nghi bước lại:
"Cảm ơn cô y tá"
Sau đó họ đẩy hai xe em bé ra cho người nhà xem mặt, còn riêng Thục Nghi được chuyển sang phòng hồi sức.
Lục Thiên Phong đến giờ phút này đây anh mới thật sự thấy nhẹ cả người vì đã trải qua như là cơn ác mộng cuộc đời. Nhìn lại lúc Thục Nghi lên cơn đau đẻ rồi chuyển qua khi sanh mổ mà anh quặng đau thay cô.
Trải qua hành trình mang thai và sinh con lần này Lục Thiên Phong nhận thấy được sự vất vả và mệt nhọc của vợ, anh thương vợ mình nhiều hơn và không muốn sau này cô phải vất vả khi phải chịu đựng thêm lần nào nữa.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này nên anh quyết định sẽ đi triệt sản để sau này vợ không đau đẻ như ngày hôm nay khi chứng kiến trong phòng sinh.
Cuộc sống của Lục Thiên phong ngày càng bận rộn hơn rất nhiều, anh tự chăm hai đứa nhỏ mặc dù nhà đã có hai vú nuôi. Anh muốn dành hết những tình thương của mình cho hai con và không muốn mẹ chúng là vợ anh thêm vất vả. Anh chỉ muốn Thục Nghi nằm nghĩ dưỡng mà không cần bận tâm đến con cái.
Sức ăn của cô cũng tăng lên, đôi khi có vài mùi vị vừa ngửi thấy liền buồn nôn, có vài món muốn ăn liền thì không thể không ăn, bằng không cả người khó chịu bực bội.
Có lúc nửa đêm tỉnh lại, thèm ăn những thứ khó tìm không thì thèm ăn món gì vừa nghĩ đến vị nước nhẹ thanh mát ngon miệng, cô liền nhịn không được chảy nước bọt, rất nhanh kêu Lục Thiên Phong tỉnh lại:
“Ông xã, em muốn ăn dưa hấu”
Lục Thiên Phong mơ mơ màng màng mở mắt, vừa nhìn đồng hồ thì 3h30 sáng.
"Giờ này còn chỗ nào bán? Em rán mai anh mua cho"
"Ông xã nhưng em muốn ăn" Thục Nghi nũng nịu
"Được rồi, vậy để anh tìm coi sao?"
Lục Thiên Phong mặc quần áo cầm chìa khóa xe bước đi:
"Bà xã, ngoan ngoãn chờ anh sẽ trở về, rất nhanh.”
Ra cửa, lái xe dọc theo đường quốc lộ, các cửa hàng nhỏ hai bên đường đều đóng cửa. Anh đành đến một cửa hàng tạp hóa 24h, Lục Thiên Phong xuống xe đi vào mới tìm được quả dưa hấu đem về cho Thục Nghi ngay.
Hôm nay Lục Thiên Phong đưa Thục Nghi đi khám thai định kì. Mới đó mà thai nhi đã được sáu tháng tuổi và được biết là thai đôi. Bụng Thục Nghi ngày càng to và nhất lại là thai đôi nên việc chăm sóc Thục Nghi trở nên nặng hơn so với các bà mẹ mang thai khác.
Hai đứa trẻ đang lớn dần trong bụng Thục Nghi, khi biết được tin cô mang thai đôi thì tâm trạng buồn vui lẫn lộn, cô biết sẽ vất vả hơn thai bình thường khác. Còn Lục Thiên Phong bộc lộ thái độ vui mừng trên khuôn mặt.
Đêm về, Thiên Phong ôm cô ngủ và hay trò chuyện với hai đứa bé trong bụng Thục Nghi. Anh kể cho con nghe chuyện ngày xưa ba mẹ chúng quen nhau, hát cho chúng nghe, đôi khi chúng phản ứng lại bằng cách đạp vào bụng mẹ. Cả hai vợ chồng phì cười hạnh phúc khi cảm nhận được những cái đạp đầu tiên.
Từ khi mang thai trở đi, không có cuộc sống vợ chồng mỗi buổi tối ngủ chỉ có một lần duy nhất khi Thiên Phong say rượu mà làm càn vì quên rằng vợ mình đang mang thai. Nhưng đến khi gặp hỏi bác sĩ khám định kì thì bác sĩ nói:
"Không sao. Bây giờ là thời kì ổn định, đã có thể...chẳng qua vẫn nên tiết chế một chút, không được quá kịch liệt.”
Vì thế đêm nay cũng vậy. Anh không say nhưng khi nằm ôm Thục Nghi chung phòng như thế này thì anh liền càng không chịu nổi. Buổi tối ôm Thục Nghi từ phía sau bắt đầu vành tai va chạm nhau, tay tiến vào váy ngủ rộng lớn, Thục Nghi vốn không có hưng phấn quá lớn, nhưng bị ngón tay của anh vuốt ve, có chút cảm giác trở lại.
Khi tay anh dọc theo bụng xâm nhập xuống phía dưới, Thục Nghi theo bản năng vặn vẹo, đụng vào thô vứng phía sau:
"Ông xã, em không muốn.”
Lục Thiên Phong dùng đầu gối đâm mở một chân của cô, ở bên tai cô dụ dỗ:
“Ngoan, để anh đi vào"
Thục Nghi có chút do dự, tuy bác sĩ nói có thể chung phòng, nhưng cô vẫn có chút lo lắng sẽ làm tổn thương đến con. Nhưng vì người đàn ông phía sau nhịn lâu lắm, lại nhịn nữa đều sắp phát điên rồi, cô đang phân vân không biết thế nào, dưới thân liền căng lên cự long tiến vào, cô theo bản năng co rút lại, cầm lấy gối đầu:
“Anh đừng động.”
Lục Thiên Phong đứng ở trong thân thể cô thở hỗn hển, không nhúc nhích. Một lúc sau anh hôn lên gáy cô, cúi đầu nói:
“Bà xã cho anh....anh sắp chết rồi.”
Thục Nghi chần chờ một lúc, gật gật đầu:
“Anh vào nhẹ thôi nha”
Lục Thiên Phong nhận được đồng ý nên anh thấy hưng phấn lắm, nâng một chân của cô lên, thuận tiện cho anh ra vào.
Vừa mới bắt đầu anh di chuyển chậm rãi, nhẹ nhàng bên trong của cô chặt khít đè ép rất chặt khiến anh có chút cầm giữ không được. Động tác dần dần mạnh lên, Thục Nghi ở trong va chạm này cũng phát ra rên rỉ rải rác, khiến anh không ngừng kích thích.
Bởi vì con anh nên anh không dám làm lâu, ở trong một trận co rút rất chặt anh đạt đến cao trào. Sau đó ôm thân thể cô thở dốc, cắn lỗ tai cô nói:
“Chờ em sinh con xong, anh sẽ tha hồ làm tiếp"
Thục Nghi chỉ biết nằm thở dốc.
Mùa đông trời se se lạnh, bầu trời xanh trong xanh có những đám mây màu trắng lặng lẽ trôi vô định không lối về. Trước mảnh sân nhà ngôi biệt thự màu trắng, xung quanh được trồng những chậu hoa hồng trông rất đẹp.
Lục Thiên Phong đưa Thục Nghi vào bệnh viện sớm hơn ngày dự sanh, do cô cảm thấy khó thở và ra nước đỏ. Mọi người đều rất lo cho tình trạng sức khỏe của cả ba mẹ con. Bác sĩ phải tiến hành nhanh chống cho ca sanh này. Chỉ cho một người nhà vào động viên bệnh nhân và người đó không ai khác là Lục Thiên Phong.
Trong phòng sinh, sau mấy tiếng thì tiếng khóc cũng vang lên. Một em bé được bác sĩ lấy ra từ bụng mẹ, rồi đến đứa thứ hai, bác sĩ lần lượt cắt bỏ dây rốn, nâng hai đứa bé lần lượt cả người nhầy nhụa, hồng nhạt, lại nhiều nếp nhăn.
“Chúc mừng gia đình là hai bé trai”
Thục nghi nằm mơ màng mệt mỏi, bên tay vẫn còn Lục Thiên Phong đang nắm chặt cô, anh nghẹn ngào:
“Bà xã, sau này anh không muốn em đau thêm lần nào nữa, như vậy là đủ rồi. Cảm ơn em, anh yêu em”.
Khi anh nghe và nhìn thấy tiếng dao mổ rạch vào bụng Thục Nghi để lấy con ra mà lòng anh đau như cắt. Cô ấy phải chịu nhiều nổi đau về thể xác.
Y tá tắm sạch cho hai đứa bé, cẩn thận mặt áo quần và bao bao tay, chân lại. Ở ngoài phòng sinh, ông bà Lục, cả ông Tống và gia đình bên Thục Nghi đang đứng chờ, họ đang lo lắng cho ba mẹ con. Sau một lúc thì cô y tá bước ra khỏi phòng sanh và thông báo cho gia đình.
"Chúc mừng gia đình có thêm hai thành viên mới nhé. Cô Ngô đã hạ sinh hai bé trai song sinh"
Mọi người khi nghe tin này ai nấy đều vỡ òa, vui mừng khi nghe tin mẹ tròn con vuông. Ông bà Lục và cả nhà Thục Nghi bước lại:
"Cảm ơn cô y tá"
Sau đó họ đẩy hai xe em bé ra cho người nhà xem mặt, còn riêng Thục Nghi được chuyển sang phòng hồi sức.
Lục Thiên Phong đến giờ phút này đây anh mới thật sự thấy nhẹ cả người vì đã trải qua như là cơn ác mộng cuộc đời. Nhìn lại lúc Thục Nghi lên cơn đau đẻ rồi chuyển qua khi sanh mổ mà anh quặng đau thay cô.
Trải qua hành trình mang thai và sinh con lần này Lục Thiên Phong nhận thấy được sự vất vả và mệt nhọc của vợ, anh thương vợ mình nhiều hơn và không muốn sau này cô phải vất vả khi phải chịu đựng thêm lần nào nữa.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này nên anh quyết định sẽ đi triệt sản để sau này vợ không đau đẻ như ngày hôm nay khi chứng kiến trong phòng sinh.
Cuộc sống của Lục Thiên phong ngày càng bận rộn hơn rất nhiều, anh tự chăm hai đứa nhỏ mặc dù nhà đã có hai vú nuôi. Anh muốn dành hết những tình thương của mình cho hai con và không muốn mẹ chúng là vợ anh thêm vất vả. Anh chỉ muốn Thục Nghi nằm nghĩ dưỡng mà không cần bận tâm đến con cái.