Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Ăn Tối
Anh trở cô đến một quán đồ Âu sang trọng, vừa bước vào cửa hàng nhân viên đã bước đến cũng kính.
- Dương tổng, mời anh đi lối này.
Thẩm kiều nhìn một cảnh này thì cũng không lấy làm lạ. Từ trước tới nay anh đi đâu mà không được mọi người tôn trọng cung kính chứ. Chỉ là cái thái độ đó có phần thái quá.
- Em đang nghĩ gì vậy. Dương Triết lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
- À, không có gì, em chỉ cảm thấy anh có mà lực gì mà lại khiến người ta nhìn vào vừa sợ vừa tôn trọng như vậy.
- Chỉ có thế cũng khiến em thẫn thờ sao. Câu trả lời luôn hiện hữu trước mắt: Anh có tiền, rất nhiều tiền.
Thẩm kiều nghe vậy cũng không nói gì vì suy cho cùng ngoài tiền ra thì không có thứ gì khống chế được toàn bộ con người.
- Em muốn ăn gì, gọi món đi. Anh đưa menu đến trước mặt cô.
- Anh gọi cho em đi, món gì dễ ăn chút là được. Hôm nay bụng em không được khoẻ.
- Phục vụ, cho tôi một phần beefsteak, 1 phần súp khoai Tây. Tạm thời cứ vậy đã.
- Dạ vâng, xin ngài đợi một chút.
Thẩm kiều thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, mới chớm đông một chút mà cảm giác lạnh kẽo đã bủa vậy. Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại trên một bóng lưng. Bóng lưng đó rất quen thuộc, rất lâu rồi không nhìn thấy nhưng giờ nhìn lại cảm giác rất quen, như thể cô chưa bao giờ quên nó vậy.
Thấy cô chăm chú nhìn anh thắc mắc đưa mắt nhìn theo nhưng người đó đã lên xe rời đi.
- Em sao vậy, gặp người quen sao.
- Không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy mùa đông tới hơi nhanh, em còn chưa kịp làm gì thì cái lạnh thấu xương đã kéo đến.
Anh đang định tiếp lời thì phục vụ mang đồ ăn tới.
- Em ăn đi.
Thẩm kiều múc một miếng súp bỏ vào miệng.
- Mùi vị không tồi.
- Ăn cái này cũng rất ngon. Anh cắt một miếng bò vuông vức đưa đến trước mặt cô, tuy Thẩm Kiều không quen hơi mất tự nhiên nhưng cũng không từ chối.
- Thấy sao.
- Ngon lắm.
- Mẹ có gọi điện kêu tối chúng ta qua đó ăn cơm.
- Nếu anh không bận thì em cũng chẳng bận gì.
- Vậy tan làm xong nhớ đợi anh.
- Ừ.
****
Ăn trưa xong anh đưa cô về công ty làm việc còn mình thì chạy xe đi luôn.
Thẩm Kiều rất thắc mắc nhưng cũng không hỏi nhiều. Có những thứ thân làm thư kí không cần biết quá nhiều.
Tan làm, vừa bước xuống sảnh cô đã thấy xe anh đậu ở đó.
Cô nhanh chóng di chuyển đến chiếc xe, mọi người thấy vậy vẫn luôn hướng ánh mắt tới nhìn cô.
- Đi thôi anh.
Dương Triết thấy bên ngoài cũng thấy vẻ mặt bình thản của cô.
- Em không tính công khai chuyện của chúng ta.
- Cũng không hẳn, chỉ là thấy không cần thiết.
- Tại sao lại không cần thiết, chẳng lẽ những ánh mắt nhân viên nhìn em bản thân em không thấy khó chịu.
- Có khó chịu nhưng cảm thấy việc giải thích thật mất thời gian.
Dương Triết nhìn cô với tâm tư khó hiểu. Đột nhiên cô quay sang nhìn anh.
- Thế anh có đi không? Hay muốn xuống để giải thích với nhân viên rằng anh đã có vợ. Em thấy việc gì cần ắt sẽ nói còn chuyện này của chúng ta cứ từ từ.
- Anh tôn trọng em.
Chiếc xe lăn bánh đến biệt thự, vừa bước vào khuôn viên thì cô cũng tỉnh giấc khi anh chưa kịp đánh thức.
- Hôm nay em có vẻ khá mệt.
- Chuẩn bị ít tài liệu mà làm em hơi đau đầu.
- Có cần uống thuốc không?
- Không cần, vào thôi không bố mẹ đợi.
- Dạ con chào bố. Thẩm kiều đưa mắt nhìn xung quanh kiếm bóng dáng Vũ Nguyệt.
- Mẹ con ở trong bếp, hôm nay bà ấy đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa.
Dương Phong vừa ung dung uống trà vừa nói.
- Dạ để con vào giúp mẹ một tay. Thẩm kiều nhanh chân bước vào trong bếp. Hương thơm đồ ăn kích thích vị giác của cô.
- Mẹ, hôm nay con thật vinh hạnh vì được thưởng thức món ăn mẹ làm.
- Đến rồi sao, hôm nay mẹ nấu rất nhiều món. Lâu không động tay vào cũng đã dần trở nên lúng túng.
- Có cần con giúp gì không ạ.
- Không cần, tất cả đều chuẩn bị xong rồi.
Một bàn ăn thịnh soạn được bày ra. Vũ Nguyệt đứng nhìn thành quả của mình. Dương Phong bước vào không tiếc dành cho bà một lời khen ngợi.
- Đồ ăn vẫn vậy, trông vẫn rất bắt mắt.
- Nếu từ trước tới nay ông không cấm cản, nhất định còn có thể tốt hơn.
- Nào nào mọi người ngồi xuống ăn thôi.
Thẩm kiều gắp một miếng cá bỏ vào miệng, mùi vị rất thơm ngon.
- Mẹ à, con phải thường xuyên qua học hỏi tay nghề nấu ăn của mẹ.
- Mẹ không tiếc dạy cho con đâu.
Triết, cá ngon lắm anh cũng nên thử. Cô vừa gắp định lên định bỏ vào bát anh thì mới sực nhớ.
- Quên mất, anh không thích ăn cá.
Dương Triết vẫn đưa bát tới, nhận lấy miếng cá và ăn.
- Ừ... mùi vị không tệ.
Vũ Nguyệt nhìn cảnh này cũng hơi sửng sốt. Cá là món mà từ bé đến nay chưa bao giờ anh động tới.
Dương Triết nhận thấy thái độ của mọi người nhìn mình liền nói: “ Mọi người muốn ăn cơm hay nhìn con ăn cơm”.
- Ừ... ừ mau ăn kẻo nguội mất ngon.
Vũ Nguyệt vừa ăn vừa nhìn Thẩm Kiều, bà ngay từ đầu đã luôn có cảm tình với cô.
- Thẩm Kiều.
- Dạ mẹ.
- Con với Tiểu Triết không còn trẻ, hay là mau chóng sinh cho bố mẹ đứa cháu để bế bồng.
Thẩm Kiều nghe thấy bà nói hơi sững người một chút nhưng nhanh chóng lấy lại trạng thái.
Chưa kịp trả lời thì anh đã lên tiếng:” Việc có con hay không còn có con quyết định. Một mình cô ấy cũng không thể làm gì. Con vẫn cảm thấy không cần vội “.
- Bà kệ hai đứa nó tự quyết định, chuyện sớm muộn không cần lo. Dương Phong im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
- Mẹ hiểu, mẹ hiểu. Mau ăn thôi không cần vội. Mẹ không ép các con
Mọi người không Like và comment nói chuyện với én à
- Dương tổng, mời anh đi lối này.
Thẩm kiều nhìn một cảnh này thì cũng không lấy làm lạ. Từ trước tới nay anh đi đâu mà không được mọi người tôn trọng cung kính chứ. Chỉ là cái thái độ đó có phần thái quá.
- Em đang nghĩ gì vậy. Dương Triết lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
- À, không có gì, em chỉ cảm thấy anh có mà lực gì mà lại khiến người ta nhìn vào vừa sợ vừa tôn trọng như vậy.
- Chỉ có thế cũng khiến em thẫn thờ sao. Câu trả lời luôn hiện hữu trước mắt: Anh có tiền, rất nhiều tiền.
Thẩm kiều nghe vậy cũng không nói gì vì suy cho cùng ngoài tiền ra thì không có thứ gì khống chế được toàn bộ con người.
- Em muốn ăn gì, gọi món đi. Anh đưa menu đến trước mặt cô.
- Anh gọi cho em đi, món gì dễ ăn chút là được. Hôm nay bụng em không được khoẻ.
- Phục vụ, cho tôi một phần beefsteak, 1 phần súp khoai Tây. Tạm thời cứ vậy đã.
- Dạ vâng, xin ngài đợi một chút.
Thẩm kiều thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, mới chớm đông một chút mà cảm giác lạnh kẽo đã bủa vậy. Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại trên một bóng lưng. Bóng lưng đó rất quen thuộc, rất lâu rồi không nhìn thấy nhưng giờ nhìn lại cảm giác rất quen, như thể cô chưa bao giờ quên nó vậy.
Thấy cô chăm chú nhìn anh thắc mắc đưa mắt nhìn theo nhưng người đó đã lên xe rời đi.
- Em sao vậy, gặp người quen sao.
- Không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy mùa đông tới hơi nhanh, em còn chưa kịp làm gì thì cái lạnh thấu xương đã kéo đến.
Anh đang định tiếp lời thì phục vụ mang đồ ăn tới.
- Em ăn đi.
Thẩm kiều múc một miếng súp bỏ vào miệng.
- Mùi vị không tồi.
- Ăn cái này cũng rất ngon. Anh cắt một miếng bò vuông vức đưa đến trước mặt cô, tuy Thẩm Kiều không quen hơi mất tự nhiên nhưng cũng không từ chối.
- Thấy sao.
- Ngon lắm.
- Mẹ có gọi điện kêu tối chúng ta qua đó ăn cơm.
- Nếu anh không bận thì em cũng chẳng bận gì.
- Vậy tan làm xong nhớ đợi anh.
- Ừ.
****
Ăn trưa xong anh đưa cô về công ty làm việc còn mình thì chạy xe đi luôn.
Thẩm Kiều rất thắc mắc nhưng cũng không hỏi nhiều. Có những thứ thân làm thư kí không cần biết quá nhiều.
Tan làm, vừa bước xuống sảnh cô đã thấy xe anh đậu ở đó.
Cô nhanh chóng di chuyển đến chiếc xe, mọi người thấy vậy vẫn luôn hướng ánh mắt tới nhìn cô.
- Đi thôi anh.
Dương Triết thấy bên ngoài cũng thấy vẻ mặt bình thản của cô.
- Em không tính công khai chuyện của chúng ta.
- Cũng không hẳn, chỉ là thấy không cần thiết.
- Tại sao lại không cần thiết, chẳng lẽ những ánh mắt nhân viên nhìn em bản thân em không thấy khó chịu.
- Có khó chịu nhưng cảm thấy việc giải thích thật mất thời gian.
Dương Triết nhìn cô với tâm tư khó hiểu. Đột nhiên cô quay sang nhìn anh.
- Thế anh có đi không? Hay muốn xuống để giải thích với nhân viên rằng anh đã có vợ. Em thấy việc gì cần ắt sẽ nói còn chuyện này của chúng ta cứ từ từ.
- Anh tôn trọng em.
Chiếc xe lăn bánh đến biệt thự, vừa bước vào khuôn viên thì cô cũng tỉnh giấc khi anh chưa kịp đánh thức.
- Hôm nay em có vẻ khá mệt.
- Chuẩn bị ít tài liệu mà làm em hơi đau đầu.
- Có cần uống thuốc không?
- Không cần, vào thôi không bố mẹ đợi.
- Dạ con chào bố. Thẩm kiều đưa mắt nhìn xung quanh kiếm bóng dáng Vũ Nguyệt.
- Mẹ con ở trong bếp, hôm nay bà ấy đích thân xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho hai đứa.
Dương Phong vừa ung dung uống trà vừa nói.
- Dạ để con vào giúp mẹ một tay. Thẩm kiều nhanh chân bước vào trong bếp. Hương thơm đồ ăn kích thích vị giác của cô.
- Mẹ, hôm nay con thật vinh hạnh vì được thưởng thức món ăn mẹ làm.
- Đến rồi sao, hôm nay mẹ nấu rất nhiều món. Lâu không động tay vào cũng đã dần trở nên lúng túng.
- Có cần con giúp gì không ạ.
- Không cần, tất cả đều chuẩn bị xong rồi.
Một bàn ăn thịnh soạn được bày ra. Vũ Nguyệt đứng nhìn thành quả của mình. Dương Phong bước vào không tiếc dành cho bà một lời khen ngợi.
- Đồ ăn vẫn vậy, trông vẫn rất bắt mắt.
- Nếu từ trước tới nay ông không cấm cản, nhất định còn có thể tốt hơn.
- Nào nào mọi người ngồi xuống ăn thôi.
Thẩm kiều gắp một miếng cá bỏ vào miệng, mùi vị rất thơm ngon.
- Mẹ à, con phải thường xuyên qua học hỏi tay nghề nấu ăn của mẹ.
- Mẹ không tiếc dạy cho con đâu.
Triết, cá ngon lắm anh cũng nên thử. Cô vừa gắp định lên định bỏ vào bát anh thì mới sực nhớ.
- Quên mất, anh không thích ăn cá.
Dương Triết vẫn đưa bát tới, nhận lấy miếng cá và ăn.
- Ừ... mùi vị không tệ.
Vũ Nguyệt nhìn cảnh này cũng hơi sửng sốt. Cá là món mà từ bé đến nay chưa bao giờ anh động tới.
Dương Triết nhận thấy thái độ của mọi người nhìn mình liền nói: “ Mọi người muốn ăn cơm hay nhìn con ăn cơm”.
- Ừ... ừ mau ăn kẻo nguội mất ngon.
Vũ Nguyệt vừa ăn vừa nhìn Thẩm Kiều, bà ngay từ đầu đã luôn có cảm tình với cô.
- Thẩm Kiều.
- Dạ mẹ.
- Con với Tiểu Triết không còn trẻ, hay là mau chóng sinh cho bố mẹ đứa cháu để bế bồng.
Thẩm Kiều nghe thấy bà nói hơi sững người một chút nhưng nhanh chóng lấy lại trạng thái.
Chưa kịp trả lời thì anh đã lên tiếng:” Việc có con hay không còn có con quyết định. Một mình cô ấy cũng không thể làm gì. Con vẫn cảm thấy không cần vội “.
- Bà kệ hai đứa nó tự quyết định, chuyện sớm muộn không cần lo. Dương Phong im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
- Mẹ hiểu, mẹ hiểu. Mau ăn thôi không cần vội. Mẹ không ép các con
Mọi người không Like và comment nói chuyện với én à