Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 197
Trong phòng chỉ còn lại có Thập Nhất Nương, Đông Thanh, Tân Cúc cùng Phượng Khanh.
Đông Thanh cùng Tân Cúc đều có chút không được tự nhiên, chỉ có Thập Nhất Nương, thần sắc vẫn tự nhiên, phân phó hai người:” Các ngươi đi giúp đỡ Chiếu Ảnh thu thập đồ vật đi. Nơi này có ta là được.”
“Phượng Khanh thiếu gia……” Tân Cúc nhìn Phượng Khanh dần dần mỏi mệt, thì rất là do dự.
” Có việc ta sẽ gọi các ngươi.” Thập Nhất Nương thản nhiên nói.
Đông Thanh cùng Tân Cúc thấy chỉ phải khom đầu gối đáp ”Vâng” rồi lui đi xuống.
Thập Nhất Nương không để ý tới Phượng Khanh, hai chân chèn hai chân hắn, hai tay giữ hai tay của hắn, mặc kệ hắn giãy dụa hay là im lặng, Thập Nhất Nương đều chặt chẽ đem hắn ôm trong lòng…… Cho đến khi hắn dần dần không có khí lực, bắt đầu thở dốc.
” Đây là lần cuối cùng ta hỏi ngươi.” Trận đấu người nắm phần thắng tuyệt đối là Thập Nhất Nương , giọng nói vẫn mềm nhẹ như trước vậy, nhưng lọt vào lỗ tai Phượng Khanh lại tràn ngập uy nghiêm,” Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở trên người ta, ta sẽ thả ngươi, nếu đồng ý, liền gật đầu.”
Phượng Khanh gắt gao mân miệng, qua một hồi lâu mới gật gật đầu.
Thập Nhất Nương chậm rãi buông ra hắn.
Phượng Khanh lập tức giật giật.
Thập Nhất Nương lạnh lùng thốt:”Phượng Khanh, chúng ta nói rồi. Ngươi bất động, ta sẽ thả ngươi. Bằng không, chúng ta liền cứ như vậy.”
Phượng Khanh do dự sau một lúc lâu, cuối cùng không có động đậy.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng đem hắn ôm ở trong lòng,ngực:” Phượng Khanh thực ngoan. Ta thích Phượng Khanh!” Nói xong, ôn hòa vuốt ve lưng hắn. Thân mình nhỏ của Phượng Khanh dần dần thả lỏng xuống dưới, điều chỉnh một tư thái, ngoan ngoãn nằm ở trên người của nàng.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra, nhìn điểm tâm rơi rụng ở giường còn chưa có thu thập xong, nàng ôn hòa hỏi hắn:” Phượng Khanh, có muốn uống nước không?”
Phượng Khanh chần chờ một lát, đầu nhỏ tựa vào vai nàng nhẹ nhàng gật một chút.
Thập Nhất Nương một tay ôm Phượng Khanh, một tay rót chén trà, sau đó ngồi bên cạnh ghế bành giúp hắn uống nước.
Hắn “ực ực ực”, lập tức đem chung trà uống cạn. Sau đó đôi mắt trông mong nhìn Thập Nhất Nương .
Thập Nhất Nương cười hỏi hắn:” Có phải còn muốn uống hay không?”
Hắn gật gật đầu.
Thập Nhất Nương lại rót nửa chung cho hắn.
Hắn thoáng một phát lại uống xong, sau đó duỗi cổ dài nhìn điểm tâm trên giường.
“Muốn ăn điểm tâm?” Thập Nhất Nương theo ánh mắt hắn nhìn qua.
Hắn lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.
” Là muốn đem điểm tâm giữ lại đợi lát nữa lại ăn?” Thập Nhất Nương đoán.
Phượng Khanh gật đầu, khóe miệng vểnh lên, lộ ra một nụ cười nhượt nhạt, cả người đều sáng ngời.
Thập Nhất Nương hơi cười, kêu Đông Thanh tiến vào—thân thể Phượng Khanh lập tức có chút cứng ngắc.
” Đừng sợ, nàng là người tốt.” Thập Nhất Nương thương hại vỗ đầu Phượng Khanh,” Về sau sẽ chăm sóc ngươi.”
Phượng Khanh gật đầu.
“Phu nhân,” Đông Thanh thấy Phượng Khanh ngoan ngoãn trong lòng Thập Nhất Nương, vẻ mặt kinh ngạc,” Này……”
Thập Nhất Nương cười cười, chỉ đám lộn xộn trên giường:” Đem điểm tâm này thu lại.”
Đông Thanh khó hiểu đem điểm tâm cất vào hộp thức ăn.
” Đưa cho ta!” Thập Nhất Nương phân phó Đông Thanh đem hộp thức ăn cho nàng.
Đông Thanh hồ nghi đem hộp thức ăn cho Thập Nhất Nương .
Phượng Khanh lập tức giơ tay đem hộp thức ăn ôm vào trong lòng.
” Phượng Khanh thiếu gia……” Đông Thanh mở to ánh mắt.
Phượng Khanh lại suy nghĩ, đem hộp thức ăn cho Thập Nhất Nương – trong nháy mắt ánh mắt thật to nhìn nàng, lấy lòng.
Nội tâm Thập Nhất Nương có thể tan ra thành nước.
Đối với Phượng Khanh mà nói, ăn no, mặc ấm, đây mới là lý tưởng cao nhất của cuộc đời. Mà hiện tại, hắn nguyện ý đem cơ hội ăn no nhường ình, thì đã dùng sinh mệnh tín nhiệm phó thác ình.
Nàng lắc lắc đầu, cười nói:”Hộp thức ăn Phượng Khanh cầm, lúc ta muốn ăn, liền xin Phượng Khanh. Được không?”
Phượng Khanh suy nghĩ, gật gật đầu, lộ ra nụ cười sáng lạn.
Thập Nhất Nương cười sờ sờ đầu của hắn, nói:” Chúng ta đổi chỗ khác ngồi– ngươi phá hư giường của Hầu Gia, phải nhanh chóng tu sửa mới được.”
Phượng Khanh gật đầu, Thập Nhất Nương ôm hắn mới vừa đứng dậy, Tân Cúc tiến vào:” Phu nhân, Hầu Gia đến đây!” Lời của nàng chưa dứt, Từ Lệnh Nghi đã sải bước đến. Theo sau hắn còn có Hổ Phách cùng Lâm Ba.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương ôm Phượng Khanh, hắn ngẩn ra, lại thấy trên giường bừa bãi, ánh mắt hắn mở càng lớn: “Đây là chuyện như thế nào?”
” Không có việc gì, không có việc gì.” Thập Nhất Nương cười nói,”Không cẩn thận đỉnh giường rơi xuống.” Sau đó đem sự tình trải qua nói nhẹ nhàng thuật lại một lần.
Lúc này, Phượng Khanh vẫn mở thật to mắt phượng nhìn Từ Lệnh Nghi. Đáng tiếc Từ Lệnh Nghi mãi nghe Thập Nhất Nương nói căn bản không có chú ý tới hắn. Lúc nghe nói đứa nhỏ tránh ở đỉnh giường ngủ, hắn nhìn Phượng Khanh, lại nhìn Thập Nhất Nương , muốn nói lại thôi.
Hắn đi qua nói chuyện cùng mẫu thân cũng thực không yên lòng, sau đó biết đứa nhỏ không thấy thì bực bội, đột nhiên nghe thấy tìm được đứa nhỏ liền nghi hoặc, nghe tỉ mỉ chuyện trải qua để tìm được đứa nhỏ…… Hiện tại lại nhìn Phượng Khanh ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Thập Nhất Nương, chỉ cảm thấy ngắn ngủn nửa canh giờ này như nghiêng trời lở đất, lại để cho hắnvừa lo vừa vui, không biết nói cái gì cho phải.
Thập Nhất Nương lại càng quan tâm thái phu nhân.
Nàng cười thỉnh Từ Lệnh Nghi đến thư phòng ngồi: “…… Để Chiếu Ảnh làm giường lại.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu.
Thập Nhất Nương liền đem Phượng Khanh giao cho Đông Thanh.
Phượng Khanh lại gắt gao ôm cổ của nàng không buông.
Thập Nhất Nương đành phải ôn nhu nói:” Ta cùng Hầu Gia có việc muốn nói. Ngươi cùng Đông Thanh tỷ tỷ ở thính đường chơi.” Nói mấy lần, Phượng Khanh mới miễn cưỡng buông tay.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy không khỏi kinh ngạc liếc mắt nhìn Thập Nhất Nương một cái.
Nàng giống như thực biết giữ đứa nhỏ, Trinh tỷ nhi như thế, Truân ca như thế, ngay cả giống con nhím Phượng Khanh cũng như thế. Bất quá ngắn ngủn nửa canh giờ, thái độ đối với Thập Nhất Nương giống như thay đổi thành một người khác.
Hắn vừa suy nghĩ vừa tiến vào thư phòng.
Thập Nhất Nương tuy không nghĩ trì hoãn, lại càng không muốn hủy diệt quan hệ tốt thật vất vả mới dựng lên cùng Phượng Khanh. Bởi vậy không có lập tức cùng đi qua, mà lại an ủi Phượng Khanh một hồi lâu, nhìn thấy hắn dần dần thích nghi, lúc này mới tiến vào nội thất.
Chiếu Ảnh đã đem Từ Lệnh Nghi đưa đến Lâm Song đại kháng ngồi xuống, thấy Thập Nhất Nương tiến vào, lập tức nhẹ chân nhẹ tay mang chén trà, lúc này mới buông đồ vật thu thập một nửa lui đi xuống.
” Cùng nương nói thế nào?” Vừa rồi cùng Phượng Khanh giằng co, nàng ra chút mồ hôi, uống miếng trà nóng, nên thập phần thoải mái.
” Nói gì.” Từ Lệnh Nghi uống một ngụm trà, cười khổ nói,” Ngay từ đầu đã ngây dại, sau một lúc lâu cũng không nói gì. Ta nhìn thấy không đúng, nên bước lên phía trước giúp lão nhân gia nàng thuận khí, lão nhân gia nàng lại cầm lấy tay của ta hỏi ‘có phải sự thật hay không, có phải sự thật hay không’… Sau đó thở dài, Ta cũng không biết nên nói cái gì cho tốt!”
Thập Nhất Nương có thể tưởng tượng thái phu nhân thất vọng. Giống như tất cả mẫu thân sủng ái yêu thương con, tuy biết mình đối với đứa nhỏ rất phóng túng, nhưng lại cảm thấy đứa nhỏ mình không giống đứa nhỏ khác, bất quá là yếu ớt một chút, ý chí bạc nhược một chút, như thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn. Đợi sự tình thật sự đã xảy ra, cảm giác thanh tỉnh làm cho các bà cảm thấy thống khổ. Hoặc là lựa chọn không tin, hoặc là không thể không đối mặt với sự thật.
“Vậy, lão nhân gia nàng nói như thế nào?”
” Còn có thể nói như thế nào.” Từ Lệnh Nghi thở dài một hơi,” Tự trách mình quá dung túng đối với Tiểu Ngũ.”
” Ngươi cũng khuyên bảo lão nhân gia nàng.” Sự tình đã phát sinh, hối hận có ích lợi gì. Trọng yếu chính là có thể coi đây là tâm gương để sửa lại sai lầm. Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Người ta thường nói. Họa từ chỗ phúc, phúc đến từ chỗ họa. Ngũ gia mặc dù không tốt, nhưng cho Ngũ gia một bài học. Trọng yếu chính là về sau không hề sai phạm là được.”
” Ta cũng nghĩ như vậy!” Từ Lệnh Nghi gật đầu,” Huống chi về sau ta ở nhà, cũng có thời gian quản hắn.”
Thập Nhất Nương cười nắm tay.
Từ Lệnh Nghi nghĩ đến nàng vừa rồi ôm đứa nhỏ bộ dáng rất thuần thục, đáy mắt hiện lên một tia do dự.
Thập Nhất Nương nhìn thấy rõ ràng, thầm nghĩ, chẳng lẽ thái phu nhân cùng hắn nói gì đó? Chuyện Phượng Khanh biến hóa gì hay sao? Lấy tính cách Từ Lệnh Nghi, chỉ có lúc cảm thấy xin lỗi mình mới biểu lộ ra biểu tình như thế……
Suy nghĩ như vậy, không khỏi truy vấn:” Làm sao vậy?”
Từ Lệnh Nghi chần chờ nói:” Ngươi ở lúc ở nhà mẹ đẻ, còn mang muội muội sao?”
Thập Nhất Nương rất là ngoài ý muốn.
Từ Lệnh Nghi đã cười nói:” Nga, ta nhìn ngươi ôm đứa nhỏ, rất thành thạo!”
Thập Nhất Nương hé miệng cười.
Ra tòa ly hôn, chỉ cần có đứa nhỏ sở hữu tài sản hai bên liền khác nhau, bình thường thực dễ dàng li hôn. Chỉ khi nào đề cập đến đứa nhỏ cùng tài sản, đặc biệt là giả thuyết đầu, sẽ không để yên, tình huống gì đều có. Làm luật sư, nàng có khi lén hỏi ý kiến đứa nhỏ, sau đó phản hồi cho đương sự, tận lực thực hiện ý nguyện của đứa nhỏ. Dần dần , cũng có kinh nghiệm nhất định khi cùng đứa nhỏ ở chung.
” Ta thực thích đứa nhỏ.”
Đây là lời nói thật. Nàng cảm thấy tất cả đứa nhỏ đều là thiên sứ.
Linh hồn càng thuần túy so với bọn họ.
Có thể bởi vì như thế, ngược lại không dám tùy ý bước vào hôn nhân, sợ tự không có biện pháp tốt để dưỡng dục một đứa nhỏ.
Từ Lệnh Nghi nhíu nhíu mi, khóe mắt mi sao đều có ý cười thản nhiên.
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Tự thân đáp án thật sự là rất ái muội.
Nàng vội chuyển đề tài:”Chuyện Phượng Khanh, nương có ý tứ gì?”
Nhắc tới Phượng Khanh, Từ Lệnh Nghi thu lại ý cười,” Nương cảm thấy cho Hương Dật mang theo cũng tốt. Gần mực thì đen gần đèn thì rạng. Hương Dật là người trung hậu, hắn có thể đi theo Hương Dật, về sau nhất định có thể làm người thành thật đôn hậu.”
Đây cũng là yêu cầu đối với thứ tử đi?
Không cầu thăng quan phát tài, nhưng cầu thành thật an phận.
“Nhưng hôm nay sắp qua năm cũ, năm nay tuyết lớn, trên đường ít người đi đường, thứ nhất nếu vội vã sai người về nguyên quán như vậy, dễ vào mắt người có tâm, thứ hai cũng tìm không thấy người thích hợp mang hắn về nguyên quán…… Chỉ có thể đợi sau khai trương mùng tám tháng giêng.”
Sau khai trương, thương nhân các nơi bắt đầu mở cửa, ngư long hỗn tạp, chính xác không làm người chú ý.
“Đến mùng tám tháng giêng……” Thập Nhất Nương tính còn hơn mười ngày,Thời gian hơn dài!”
Lúc qua năm trong nhà nhiều khách nhân, ai cũng không dám cam đoan không có người lạc đường , hoặc là người có ý xông tới ……
” Cho nên ta cùng nương thương lượng nửa ngày, chuẩn bị đem hắn đưa đến chỗ Nhị tẩu!”
” Tây Sơn!” Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Từ Lệnh Nghi vuốt cằm, bất đắc dĩ nói:” Hiện tại xem ra, cũng chỉ có thể làm như thế! Nương tặng đồ cho Tây Sơn, đem đứa nhỏ đưa qua.”
Không phải trách nhiệm của mình, đương nhiên là tốt.
Hơn nữa Thập Nhất Nương mơ hồ cảm giác được, Nhị phu nhân vì Từ gia, khẳng định sẽ thay Từ gia nhận củ khoai lang nóng này.
” Chính là ủy khuất Nhị tẩu.” Nàng nói,” Phải nói trước cùng Nhị tẩu mới được.”
” Ân!” Từ Lệnh Nghi nói,” Sáng sớm ngày mai sai Bạch tổng quản tự mình đi Tây Sơn.”
Nói xong, hắn ngưng mắt nhìn Thập Nhất Nương ,” Bất quá, có chuyện chỉ sợ phải ủy khuất ngươi!”
Thập Nhất Nương nghe kinh hãi.
Nhưng Từ Lệnh Nghi đã nói đến mức này, nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
” Có cái gì ủy khuất hay không ủy khuất , Hầu Gia chỉ cần phân phó là được.” Nàng hơi cười nói.
“Chuyện Phượng Khanh, càng ít người biết càng tốt. Ta nghĩ lúc đó cho Đông Thanh cùng đứa nhỏ này đi Tây Sơn vài ngày.”
Đông Thanh cùng Tân Cúc đều có chút không được tự nhiên, chỉ có Thập Nhất Nương, thần sắc vẫn tự nhiên, phân phó hai người:” Các ngươi đi giúp đỡ Chiếu Ảnh thu thập đồ vật đi. Nơi này có ta là được.”
“Phượng Khanh thiếu gia……” Tân Cúc nhìn Phượng Khanh dần dần mỏi mệt, thì rất là do dự.
” Có việc ta sẽ gọi các ngươi.” Thập Nhất Nương thản nhiên nói.
Đông Thanh cùng Tân Cúc thấy chỉ phải khom đầu gối đáp ”Vâng” rồi lui đi xuống.
Thập Nhất Nương không để ý tới Phượng Khanh, hai chân chèn hai chân hắn, hai tay giữ hai tay của hắn, mặc kệ hắn giãy dụa hay là im lặng, Thập Nhất Nương đều chặt chẽ đem hắn ôm trong lòng…… Cho đến khi hắn dần dần không có khí lực, bắt đầu thở dốc.
” Đây là lần cuối cùng ta hỏi ngươi.” Trận đấu người nắm phần thắng tuyệt đối là Thập Nhất Nương , giọng nói vẫn mềm nhẹ như trước vậy, nhưng lọt vào lỗ tai Phượng Khanh lại tràn ngập uy nghiêm,” Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở trên người ta, ta sẽ thả ngươi, nếu đồng ý, liền gật đầu.”
Phượng Khanh gắt gao mân miệng, qua một hồi lâu mới gật gật đầu.
Thập Nhất Nương chậm rãi buông ra hắn.
Phượng Khanh lập tức giật giật.
Thập Nhất Nương lạnh lùng thốt:”Phượng Khanh, chúng ta nói rồi. Ngươi bất động, ta sẽ thả ngươi. Bằng không, chúng ta liền cứ như vậy.”
Phượng Khanh do dự sau một lúc lâu, cuối cùng không có động đậy.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng đem hắn ôm ở trong lòng,ngực:” Phượng Khanh thực ngoan. Ta thích Phượng Khanh!” Nói xong, ôn hòa vuốt ve lưng hắn. Thân mình nhỏ của Phượng Khanh dần dần thả lỏng xuống dưới, điều chỉnh một tư thái, ngoan ngoãn nằm ở trên người của nàng.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra, nhìn điểm tâm rơi rụng ở giường còn chưa có thu thập xong, nàng ôn hòa hỏi hắn:” Phượng Khanh, có muốn uống nước không?”
Phượng Khanh chần chờ một lát, đầu nhỏ tựa vào vai nàng nhẹ nhàng gật một chút.
Thập Nhất Nương một tay ôm Phượng Khanh, một tay rót chén trà, sau đó ngồi bên cạnh ghế bành giúp hắn uống nước.
Hắn “ực ực ực”, lập tức đem chung trà uống cạn. Sau đó đôi mắt trông mong nhìn Thập Nhất Nương .
Thập Nhất Nương cười hỏi hắn:” Có phải còn muốn uống hay không?”
Hắn gật gật đầu.
Thập Nhất Nương lại rót nửa chung cho hắn.
Hắn thoáng một phát lại uống xong, sau đó duỗi cổ dài nhìn điểm tâm trên giường.
“Muốn ăn điểm tâm?” Thập Nhất Nương theo ánh mắt hắn nhìn qua.
Hắn lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.
” Là muốn đem điểm tâm giữ lại đợi lát nữa lại ăn?” Thập Nhất Nương đoán.
Phượng Khanh gật đầu, khóe miệng vểnh lên, lộ ra một nụ cười nhượt nhạt, cả người đều sáng ngời.
Thập Nhất Nương hơi cười, kêu Đông Thanh tiến vào—thân thể Phượng Khanh lập tức có chút cứng ngắc.
” Đừng sợ, nàng là người tốt.” Thập Nhất Nương thương hại vỗ đầu Phượng Khanh,” Về sau sẽ chăm sóc ngươi.”
Phượng Khanh gật đầu.
“Phu nhân,” Đông Thanh thấy Phượng Khanh ngoan ngoãn trong lòng Thập Nhất Nương, vẻ mặt kinh ngạc,” Này……”
Thập Nhất Nương cười cười, chỉ đám lộn xộn trên giường:” Đem điểm tâm này thu lại.”
Đông Thanh khó hiểu đem điểm tâm cất vào hộp thức ăn.
” Đưa cho ta!” Thập Nhất Nương phân phó Đông Thanh đem hộp thức ăn cho nàng.
Đông Thanh hồ nghi đem hộp thức ăn cho Thập Nhất Nương .
Phượng Khanh lập tức giơ tay đem hộp thức ăn ôm vào trong lòng.
” Phượng Khanh thiếu gia……” Đông Thanh mở to ánh mắt.
Phượng Khanh lại suy nghĩ, đem hộp thức ăn cho Thập Nhất Nương – trong nháy mắt ánh mắt thật to nhìn nàng, lấy lòng.
Nội tâm Thập Nhất Nương có thể tan ra thành nước.
Đối với Phượng Khanh mà nói, ăn no, mặc ấm, đây mới là lý tưởng cao nhất của cuộc đời. Mà hiện tại, hắn nguyện ý đem cơ hội ăn no nhường ình, thì đã dùng sinh mệnh tín nhiệm phó thác ình.
Nàng lắc lắc đầu, cười nói:”Hộp thức ăn Phượng Khanh cầm, lúc ta muốn ăn, liền xin Phượng Khanh. Được không?”
Phượng Khanh suy nghĩ, gật gật đầu, lộ ra nụ cười sáng lạn.
Thập Nhất Nương cười sờ sờ đầu của hắn, nói:” Chúng ta đổi chỗ khác ngồi– ngươi phá hư giường của Hầu Gia, phải nhanh chóng tu sửa mới được.”
Phượng Khanh gật đầu, Thập Nhất Nương ôm hắn mới vừa đứng dậy, Tân Cúc tiến vào:” Phu nhân, Hầu Gia đến đây!” Lời của nàng chưa dứt, Từ Lệnh Nghi đã sải bước đến. Theo sau hắn còn có Hổ Phách cùng Lâm Ba.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương ôm Phượng Khanh, hắn ngẩn ra, lại thấy trên giường bừa bãi, ánh mắt hắn mở càng lớn: “Đây là chuyện như thế nào?”
” Không có việc gì, không có việc gì.” Thập Nhất Nương cười nói,”Không cẩn thận đỉnh giường rơi xuống.” Sau đó đem sự tình trải qua nói nhẹ nhàng thuật lại một lần.
Lúc này, Phượng Khanh vẫn mở thật to mắt phượng nhìn Từ Lệnh Nghi. Đáng tiếc Từ Lệnh Nghi mãi nghe Thập Nhất Nương nói căn bản không có chú ý tới hắn. Lúc nghe nói đứa nhỏ tránh ở đỉnh giường ngủ, hắn nhìn Phượng Khanh, lại nhìn Thập Nhất Nương , muốn nói lại thôi.
Hắn đi qua nói chuyện cùng mẫu thân cũng thực không yên lòng, sau đó biết đứa nhỏ không thấy thì bực bội, đột nhiên nghe thấy tìm được đứa nhỏ liền nghi hoặc, nghe tỉ mỉ chuyện trải qua để tìm được đứa nhỏ…… Hiện tại lại nhìn Phượng Khanh ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Thập Nhất Nương, chỉ cảm thấy ngắn ngủn nửa canh giờ này như nghiêng trời lở đất, lại để cho hắnvừa lo vừa vui, không biết nói cái gì cho phải.
Thập Nhất Nương lại càng quan tâm thái phu nhân.
Nàng cười thỉnh Từ Lệnh Nghi đến thư phòng ngồi: “…… Để Chiếu Ảnh làm giường lại.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu.
Thập Nhất Nương liền đem Phượng Khanh giao cho Đông Thanh.
Phượng Khanh lại gắt gao ôm cổ của nàng không buông.
Thập Nhất Nương đành phải ôn nhu nói:” Ta cùng Hầu Gia có việc muốn nói. Ngươi cùng Đông Thanh tỷ tỷ ở thính đường chơi.” Nói mấy lần, Phượng Khanh mới miễn cưỡng buông tay.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy không khỏi kinh ngạc liếc mắt nhìn Thập Nhất Nương một cái.
Nàng giống như thực biết giữ đứa nhỏ, Trinh tỷ nhi như thế, Truân ca như thế, ngay cả giống con nhím Phượng Khanh cũng như thế. Bất quá ngắn ngủn nửa canh giờ, thái độ đối với Thập Nhất Nương giống như thay đổi thành một người khác.
Hắn vừa suy nghĩ vừa tiến vào thư phòng.
Thập Nhất Nương tuy không nghĩ trì hoãn, lại càng không muốn hủy diệt quan hệ tốt thật vất vả mới dựng lên cùng Phượng Khanh. Bởi vậy không có lập tức cùng đi qua, mà lại an ủi Phượng Khanh một hồi lâu, nhìn thấy hắn dần dần thích nghi, lúc này mới tiến vào nội thất.
Chiếu Ảnh đã đem Từ Lệnh Nghi đưa đến Lâm Song đại kháng ngồi xuống, thấy Thập Nhất Nương tiến vào, lập tức nhẹ chân nhẹ tay mang chén trà, lúc này mới buông đồ vật thu thập một nửa lui đi xuống.
” Cùng nương nói thế nào?” Vừa rồi cùng Phượng Khanh giằng co, nàng ra chút mồ hôi, uống miếng trà nóng, nên thập phần thoải mái.
” Nói gì.” Từ Lệnh Nghi uống một ngụm trà, cười khổ nói,” Ngay từ đầu đã ngây dại, sau một lúc lâu cũng không nói gì. Ta nhìn thấy không đúng, nên bước lên phía trước giúp lão nhân gia nàng thuận khí, lão nhân gia nàng lại cầm lấy tay của ta hỏi ‘có phải sự thật hay không, có phải sự thật hay không’… Sau đó thở dài, Ta cũng không biết nên nói cái gì cho tốt!”
Thập Nhất Nương có thể tưởng tượng thái phu nhân thất vọng. Giống như tất cả mẫu thân sủng ái yêu thương con, tuy biết mình đối với đứa nhỏ rất phóng túng, nhưng lại cảm thấy đứa nhỏ mình không giống đứa nhỏ khác, bất quá là yếu ớt một chút, ý chí bạc nhược một chút, như thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn. Đợi sự tình thật sự đã xảy ra, cảm giác thanh tỉnh làm cho các bà cảm thấy thống khổ. Hoặc là lựa chọn không tin, hoặc là không thể không đối mặt với sự thật.
“Vậy, lão nhân gia nàng nói như thế nào?”
” Còn có thể nói như thế nào.” Từ Lệnh Nghi thở dài một hơi,” Tự trách mình quá dung túng đối với Tiểu Ngũ.”
” Ngươi cũng khuyên bảo lão nhân gia nàng.” Sự tình đã phát sinh, hối hận có ích lợi gì. Trọng yếu chính là có thể coi đây là tâm gương để sửa lại sai lầm. Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Người ta thường nói. Họa từ chỗ phúc, phúc đến từ chỗ họa. Ngũ gia mặc dù không tốt, nhưng cho Ngũ gia một bài học. Trọng yếu chính là về sau không hề sai phạm là được.”
” Ta cũng nghĩ như vậy!” Từ Lệnh Nghi gật đầu,” Huống chi về sau ta ở nhà, cũng có thời gian quản hắn.”
Thập Nhất Nương cười nắm tay.
Từ Lệnh Nghi nghĩ đến nàng vừa rồi ôm đứa nhỏ bộ dáng rất thuần thục, đáy mắt hiện lên một tia do dự.
Thập Nhất Nương nhìn thấy rõ ràng, thầm nghĩ, chẳng lẽ thái phu nhân cùng hắn nói gì đó? Chuyện Phượng Khanh biến hóa gì hay sao? Lấy tính cách Từ Lệnh Nghi, chỉ có lúc cảm thấy xin lỗi mình mới biểu lộ ra biểu tình như thế……
Suy nghĩ như vậy, không khỏi truy vấn:” Làm sao vậy?”
Từ Lệnh Nghi chần chờ nói:” Ngươi ở lúc ở nhà mẹ đẻ, còn mang muội muội sao?”
Thập Nhất Nương rất là ngoài ý muốn.
Từ Lệnh Nghi đã cười nói:” Nga, ta nhìn ngươi ôm đứa nhỏ, rất thành thạo!”
Thập Nhất Nương hé miệng cười.
Ra tòa ly hôn, chỉ cần có đứa nhỏ sở hữu tài sản hai bên liền khác nhau, bình thường thực dễ dàng li hôn. Chỉ khi nào đề cập đến đứa nhỏ cùng tài sản, đặc biệt là giả thuyết đầu, sẽ không để yên, tình huống gì đều có. Làm luật sư, nàng có khi lén hỏi ý kiến đứa nhỏ, sau đó phản hồi cho đương sự, tận lực thực hiện ý nguyện của đứa nhỏ. Dần dần , cũng có kinh nghiệm nhất định khi cùng đứa nhỏ ở chung.
” Ta thực thích đứa nhỏ.”
Đây là lời nói thật. Nàng cảm thấy tất cả đứa nhỏ đều là thiên sứ.
Linh hồn càng thuần túy so với bọn họ.
Có thể bởi vì như thế, ngược lại không dám tùy ý bước vào hôn nhân, sợ tự không có biện pháp tốt để dưỡng dục một đứa nhỏ.
Từ Lệnh Nghi nhíu nhíu mi, khóe mắt mi sao đều có ý cười thản nhiên.
Thập Nhất Nương xấu hổ.
Tự thân đáp án thật sự là rất ái muội.
Nàng vội chuyển đề tài:”Chuyện Phượng Khanh, nương có ý tứ gì?”
Nhắc tới Phượng Khanh, Từ Lệnh Nghi thu lại ý cười,” Nương cảm thấy cho Hương Dật mang theo cũng tốt. Gần mực thì đen gần đèn thì rạng. Hương Dật là người trung hậu, hắn có thể đi theo Hương Dật, về sau nhất định có thể làm người thành thật đôn hậu.”
Đây cũng là yêu cầu đối với thứ tử đi?
Không cầu thăng quan phát tài, nhưng cầu thành thật an phận.
“Nhưng hôm nay sắp qua năm cũ, năm nay tuyết lớn, trên đường ít người đi đường, thứ nhất nếu vội vã sai người về nguyên quán như vậy, dễ vào mắt người có tâm, thứ hai cũng tìm không thấy người thích hợp mang hắn về nguyên quán…… Chỉ có thể đợi sau khai trương mùng tám tháng giêng.”
Sau khai trương, thương nhân các nơi bắt đầu mở cửa, ngư long hỗn tạp, chính xác không làm người chú ý.
“Đến mùng tám tháng giêng……” Thập Nhất Nương tính còn hơn mười ngày,Thời gian hơn dài!”
Lúc qua năm trong nhà nhiều khách nhân, ai cũng không dám cam đoan không có người lạc đường , hoặc là người có ý xông tới ……
” Cho nên ta cùng nương thương lượng nửa ngày, chuẩn bị đem hắn đưa đến chỗ Nhị tẩu!”
” Tây Sơn!” Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Từ Lệnh Nghi vuốt cằm, bất đắc dĩ nói:” Hiện tại xem ra, cũng chỉ có thể làm như thế! Nương tặng đồ cho Tây Sơn, đem đứa nhỏ đưa qua.”
Không phải trách nhiệm của mình, đương nhiên là tốt.
Hơn nữa Thập Nhất Nương mơ hồ cảm giác được, Nhị phu nhân vì Từ gia, khẳng định sẽ thay Từ gia nhận củ khoai lang nóng này.
” Chính là ủy khuất Nhị tẩu.” Nàng nói,” Phải nói trước cùng Nhị tẩu mới được.”
” Ân!” Từ Lệnh Nghi nói,” Sáng sớm ngày mai sai Bạch tổng quản tự mình đi Tây Sơn.”
Nói xong, hắn ngưng mắt nhìn Thập Nhất Nương ,” Bất quá, có chuyện chỉ sợ phải ủy khuất ngươi!”
Thập Nhất Nương nghe kinh hãi.
Nhưng Từ Lệnh Nghi đã nói đến mức này, nàng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
” Có cái gì ủy khuất hay không ủy khuất , Hầu Gia chỉ cần phân phó là được.” Nàng hơi cười nói.
“Chuyện Phượng Khanh, càng ít người biết càng tốt. Ta nghĩ lúc đó cho Đông Thanh cùng đứa nhỏ này đi Tây Sơn vài ngày.”