1.
Vào ngày sinh nhật, cha ta tặng ta một phần quà lớn.
Cha đẩy một cô nương cực kì xinh đẹp đến trước mặt ta.
Ông ho nhẹ một tiếng, nói với ta:
"Đây là muội muội của con, Yến Từ."
Cha ta nói xong, vội vàng mang theo thủ hạ rời khỏi kinh thành.
Cha nương ta tình cảm sâu đậm. Sau khi mẫu thân ta qua đời, ông nhất quyết không đi thêm bước nữa.
Thế mà bây giờ, cha ta lại đưa về một người con riêng trạc tuổi ta.
Ta nhìn chằm chằm Yến Từ, đột nhiên nở nụ cười:
"Muội muội tốt, không biết muội chuẩn bị quà gì cho ta thế?”
Dáng vẻ Yến Từ xinh đẹp động lòng người, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, nghe nàng nói mà lỗ tai ta ngứa ngáy vô cùng.
"A Từ vội vàng vào kinh nên quên chuẩn bị quà cho tỷ tỷ, là lỗi của A Từ.”
Ta sờ sờ cằm:
"Không sao cả. Giọng muội muội hay thế này, chi bằng hát một khúc góp vui cho tỷ tỷ đi?”
2.
Ta vốn chỉ định mượn cớ để lập uy với Yến Từ.
Ai ngờ nàng nghe xong, lập tức cất tiếng hát.
Giọng hát trong trẻo vang lên, ta càng nghe càng thấy sai sai.
"Duỗi tay, sờ lên đầu a tỷ."
Khi hát đến từ “a tỷ”, Yến Từ cố ý thấp giọng, âm thanh quanh quẩn cứ như muốn siết chặt lấy ta.
Sau khi nàng hát xong, tai ta đỏ tưng bừng.
Yến Từ đứng trước mặt ta, đôi mắt hẹp dài sắc bén, nhìn chằm chằm vào ta rồi hỏi:
"A tỷ có thích không?"
3.
Ta thẹn quá hóa giận, sắp xếp cho Yến Từ đến ở trong viện tử rách nát nhất trong phủ.
Cha ta vắng mặt, cả phủ tướng quân do ta nắm quyền. Ta muốn dạy dỗ một thứ nữ là việc dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, ta không ngờ, Yến Từ cũng rất có bản lĩnh. Nàng vừa mới vào phủ mà đã lung lạc thanh mai trúc mã của ta.
4.
Khi ta dẫn người đến tìm Yến Từ, trùng hợp bắt gặp thư đồng của Trầm Dực đang đứng ngoài cửa.
Thấy ta đến, sắc mặt hắn hoảng hốt, chắn trước người ta:
"Diệp cô nương, sao người lại tới đây, ta lập tức đi gọi thiếu gia nhà ta.”
"Không cần, ta tự gọi."
Ta vẫy tay, ra hiệu cho hắn lùi lại.
Cửa trong tiểu viện đóng chặt, ta nhìn thoáng qua bên trong, là thanh mai trúc mã của ta và Yến Từ.
Ta cắn môi, vung tay lên, vừa định gọi người đến phá cửa thì Thẩm Dực bước ra.
Hắn mặc y phục xanh nhạt, mặt mày tuấn tú, dáng vẻ đoan chính quân tử, nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc.
Nhìn thấy ta, vẻ mặt hắn trở nên ấm áp.
Yến Từ đứng sau lưng Thẩm Dực.
Thẩm Dực vốn đã cao, bấy giờ hai người họ đứng chung một chỗ, ta mới phát hiện nha đầu Yến Từ này hoá ra không thấp, họ thoạt nhìn cực kì xứng đôi.
Thẩm Dực cúi đầu, dịu dàng xoa đầu ta:
“Trăn Trăn, ngươi cứ an ổn sống cuộc sống của mình đi.”
"Tránh xa Yến Từ ra."
Tình huống này, sao mà ta thấy quen đến thế.
Giống y đúc với cuốn thoại bản hôm qua ta đọc, nhân vật chính bị vị hôn thê của tình lang khi dễ, sau đó tình lang vội vàng ra mặt che chở cho nàng ta.
5.
Đồ móng heo Yến Từ vẫn đang đứng phía sau Thẩm Dực.
Thấy ta nhìn qua, nàng ngước mắt lên, đáy mắt màu mực tràn đầy sự trào phúng.
Tức giận quá mà!
Ta tủi thân quay về phòng, mở thoại bản ra xem.
Quả nhiên, nhân vật chính trong thoại bản đều là nữ tử xuất thân hèn mọn, vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình nhu nhược.
Văn sĩ gọi họ là "bạch liên hoa.”
Tuy rằng họ xuất thân thấp, thế nhưng luôn luôn giành được tình cảm của rất nhiều nam tử. Bên cạnh các nàng thường sẽ có một nhân vật phụ gia thế xuất chúng, dung mạo mỹ lệ làm nền.
Ta nhìn khuôn mặt kiều diễm như hoa đào trong gương đồng, cắn răng chấp nhận sự thật bản thân không phải nhân vật chính nhu nhược kia.
6.
Ta bảo Xuân Hạnh đưa năm mươi lượng bạc cho văn sĩ, hỏi hắn cách đối phó với loại nữ tử nọ.
Văn sĩ nói:
“Lấy nhu khắc nhu, nội cương ngoại nhu.”
Ta hào phóng, vung tay cho thêm năm mươi lượng bạc:
“Ta nghe không hiểu, nói rõ hơn đi.”
Văn sĩ vui mừng khôn xiết, vội vàng nhét bạc vào túi mình.
"Khi ở bên ngoài, ngài hãy đối xử thật tốt với nàng ta. Đến khi không có ai thì ngài cứ việc hung hăng dạy dỗ.”
7.
"Tiên sinh, kế hay!"
Ta uống nước, nghe mà như vớ được bảo vật, quyết định học hỏi ngay.
Trước khi đi ngủ, ta phân phó tiểu nha hoàn hầu hạ bên người:
“Ngày mai, ngươi gọi Yến Từ đến thỉnh an ta. Nhớ kỹ, phải để nàng ta đến một mình."
Sáng hôm sau, ta vừa mới mơ mơ màng màng mở mắt, khuôn mặt xinh đẹp của Yến Từ đã ở ngay trước mặt.
8.
Nàng nghiêng người, từ trên cao nhìn xuống ta.
Ánh nến lay động chiếu lên người Yến Từ, càng tô điểm thêm vẻ duyên dáng yểu điệu của nàng, cả người nàng toát lên khí độ bất phàm.
Ta càng tức giận hơn.
Vẻ mặt Yến Từ lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt:
"A tỷ tìm ta có việc gì sao?"
Ta thật sự luyến tiếc giường nệm ấm áp, rụt đầu vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt sáng, dùng giọng điệu sai sử nói:
"Thứ nữ hầu hạ đích nữ là chuyện tất lẽ trên đời. Khi còn nhỏ, ngươi không ở cạnh ta. Vậy nên từ nay trở đi, ngươi phải bù lại khoảng thời gian đó.”
"Tỷ tỷ muốn ta hầu hạ như thế nào?"
Tuy rằng giọng điệu của Yến Từ nghe có vẻ châm chọc, thế nhưng nàng không hề phản bác.
Nhìn qua cực kì ngoan ngoãn.
Ta hất cằm về phía nàng:
"Mang chậu nước đến, rửa mặt cho ta.”
Không khí trong phòng bỗng dưng trở nên lạnh lẽo.
Ánh mắt của Yến Từ tối sầm, lẳng lặng nhìn ta.
Ta khẽ nhíu mày:
"Sao hả, ngươi không chịu?"
9.
Yến Từ nhếch môi:
"Ta chưa từng hầu hạ ai, sợ làm đau a tỷ.”
Nguỵ biện! Tất cả chỉ là kiếm cớ!
Ta lạnh lùng cười:
"Chưa từng hầu hạ ai thì cứ làm vài lần là sẽ thuần thục. A tỷ thương ngươi, đây là cơ hội cho ngươi luyện tập đấy.”
"Nếu ngươi không muốn thân cận a tỷ, vậy thì đừng ở phủ tướng quân này nữa.”
Nghe ta nói xong, Yến Từ lúc này mới xoay người ra ngoài.
Ta cảm thấy thoả mãn, nằm yên trong chăn tơ lụa mềm mại, nhìn Yến Từ múc nước trở về hầu hạ mình.
Ngón tay nàng thon dài.
Bấy giờ ta mới phát hiện, Yến Từ không chỉ cao lớn hơn những cô nương khác mà ngón tay cũng thon dài hơn hẳn.
Đáng tiếc...
Ánh mắt ta nhìn về phía ngực nàng.
Đầu ngón tay Yến Từ thô ráp lạnh lẽo, chạm lên gò má ta.
Ta nhịn không được, run rẩy mắng:
"Ngươi không biết làm ấm tay à?”
Dường như nghe được giọng điệu của ta không đúng, động tác Yến Từ chậm lại.
Ngay cả khăn nàng dùng để đắp lên mặt ta, bấy giờ cũng xoa nhẹ nhàng hơn.
"Lạnh hết mặt ta rồi.”
Ta vừa dứt lời, "bộp" một tiếng, khăn bị ném vào trong chậu.
Ta run rẩy, thấy hơi sợ hãi.
Ngẩng đầu lên, ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thứ nữ kia lúc này như phủ lên một tầng sương lạnh.
Á, dọa người quá đi!
10.
Trong lòng ta cực kì sợ hãi, thế nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng chống đỡ thể diện của trưởng tỷ, không muốn trở nên yếu thế trước Yến Từ.
"Ngươi vụng về như thế thì mau quay về học thêm đi, đừng có làm bản tiểu thư bị thương."
Yến Từ nhếch môi, đôi mắt hẹp dài nheo lại, ngũ quan nhìn qua giống như một bức tranh thuỷ mặc.
"A tỷ nói đúng."
Ta bị dung mạo như ngọc của nàng làm cho ngây ngẩn.
Chiếc khăn bị ném trong chậu đột nhiên bị ném lên mặt ta.
Yến Từ cười khẽ, giọng điệu dịu dàng mềm mại, tay không ngừng ấn khăn mặt chà qua chà lại.
"Ta học nghệ không tinh, e là phải luyện nhiều hơn mới có thể hầu hạ a tỷ tốt được, a tỷ cố gắng chịu đựng nhé.”
11.
"Yến Từ!"
Ta ném khăn ra, thấy Yến Từ đang đứng bên cạnh, ý cười xinh đẹp nhưng sắc bén như giấu dao.
Ta đau đớn ôm mặt, vội vàng cầm gương lên soi.
Khuôn mặt trắng trẻo lúc này đã đỏ hết cả.
Ta ném gương lên bàn, nhìn chằm chằm bóng dáng Yến Từ rời đi với vẻ căm hận:
"Thù này, quyết không đội trời chung!"
12.
Trong kinh có rất nhiều yến hội.
Yến tiệc ngắm hoa mà Trịnh nhị cô nương tổ chức tháng trước đã giúp nàng ta nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Trịnh gia đứng đầu quan văn, Trịnh Uyển ỷ vào gia thế nên luôn tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, xem thường nữ nhi quan võ như ta.
Thấy sắp sang tháng mới, nàng ta cố ý sai người đưa thiệp mời tới phủ.
Xuân Hạnh mở thiệp ra xem:
"Tiểu thư, Trịnh tiểu thư hỏi người đã chuẩn bị xong yến hội mùa thu của phủ tướng quân chưa, hỏi người có cần nàng ta giúp đỡ không.”
"Nàng ta không đối chọi với ta đã tốt lắm rồi, chẳng qua là muốn đến xem trò cười của ta thôi.”
Ta mỉm cười, ném tấm thiệp sang một bên.
Mẫu thân ta qua đời sớm, cha ta quanh năm chinh chiến ngoài biên ải. Những quý nữ kinh thành thấy ta thân cô thế cô, tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, không có trưởng bối giáo dưỡng nên đều đến trước mặt ta tỏ vẻ hơn người.
Đáng tiếc, thứ phủ tướng quân ta không thiếu nhất chính là tiền.
Vú già và tỳ nữ đã sắp xếp chính viện chu toàn, ta đặc biệt lệnh cho hạ nhân tìm kiếm chậu lan cánh sen hiếm có, muốn dùng nó để tạo thể diện cho phủ tướng quân.
Vào ngày tổ chức yến hội, ta ăn diện một phen.
Người trong gương mắt hạnh má đào, dung mạo rực rỡ, trên trán điểm một đoá hoa hồng nhạt, khiến cho đôi mắt càng thêm sáng ngời quyến rũ, hoạt bát mà mị hoặc.
Xuân Hạnh ngắm nhìn đến thất thần, sau khi tỉnh táo thì vội vàng nịnh nọt:
"Tiểu thư đúng là hoa tiên tử, mỹ lệ vô song."
13.
Vừa đến giờ, đám người Trịnh Uyển đều tới đông đủ.
Đám tỷ muội của Trịnh Uyển từ trước đến nay vẫn luôn đi theo con đường thanh thuần trang nhã.
Trịnh Uyển mặc một bộ váy mỏng màu trắng, tiên khí phiêu phiêu.
Nàng ta thấy ta, ý cười bên môi phai nhạt bớt:
"A Trăn muội muội hôm nay ăn mặc rất đẹp ha."
Ta mỉm cười, thừa biết nàng ta không thật lòng khen ngợi.
"Phủ tướng quân không thiếu nhất là tiền, đương nhiên ta không cần phải bạc đãi bản thân rồi.”
Trịnh Uyển là chi thứ hai trong nhà, gia thế thanh quý thì thanh quý, thế nhưng tài sản không nhiều.
Nghe thế, khoé môi Trịnh Uyển lập tức co rút.
Thấy khách khứa đã đến đông đủ, ta phân phó nha đầu Xuân Hoa:
“Đi gọi Yến Từ tới đây.”
"Nàng mới tới kinh thành, đương nhiên phải ra mắt mọi người.”
Trong những dịp thế này, đương nhiên ta cần biểu hiện tình tỷ muội của ta và Yến Từ cho thật tốt.
Sợ nàng không đến, ta còn đặc biệt dặn dò:
"Ngươi nói với nàng, nếu nàng không đến, ta sẽ dẫn người đến tận nơi để mời.”
14.
Đến khi yến hội chuẩn bị bắt đầu, Xuân Hạnh tiến vào, nháy mắt với ta từ xa.
Yến Từ đi theo phía sau Xuân Hạnh, nàng thế mà lại đeo mạng che mặt!
Miếng lụa mỏng che mặt Yến Từ, khiến cho người ta không thể nhìn rõ dung mạo, càng tô điểm thêm khí chất cao quý, giống như một viên ngọc bích, thanh thuần mà không dung tục.
Trong nháy mắt khi Yến Từ xuất hiện, cả viện bỗng chìm vào im lặng, chỉ còn nghe tiếng nước chảy róc rách.
Ta siết chặt khăn tay.
Đúng là mưu mô!
Biết rõ không thể sánh được ta, vậy mà dám dùng thủ đoạn nhỏ này để khiến mọi người chú ý!
15.
"A tỷ tìm ta có việc gì?"
Yến Từ bước đến trước mặt ta, lụa mỏng che đi hơn nửa khuôn mặt của nàng, chỉ để lộ đôi mắt sáng trong xinh đẹp.
Trong lòng ta nhớ đến lời của văn sĩ, dịu dàng vươn cánh tay kéo Yến Từ, cười khẽ.
Yến Từ ngẩn người, lông mày nhíu lại, nhanh chóng rút tay ra.
Ta không ngờ Yến Từ không nể mặt như vậy, vội vã đến mức toát cả mồ hôi.
Ta “ối” một tiếng, nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói:
"Muội muội ngoan, trước mặt nhiều người thế này, ngươi cũng không muốn a tỷ bị mất mặt ha?”
Nghe thế, Yến Từ mỉm cười, đi đến bên cạnh ta.
Ta vừa mới thả lỏng thì thấy nàng khom lưng, tiến tới thì thầm bên tai mình:
"Thể diện của a tỷ thì liên quan gì đến ta?"
Bình luận facebook