-
Phần 2
16.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Ta mềm giọng, đôi mắt sáng long lanh nhìn Yến Từ.
“Chuyện trước đây đều là hiểu lầm thôi.”
Hồi nhỏ, mỗi khi ta gây họa, ta đều dùng ánh mắt này nhìn cha ta, lần nào cũng khiến ông mủi lòng tha thứ.
"Dù sao tỷ muội chúng ta cũng là người một nhà, không thể để người khác chê cười chứ?"
Vẻ mặt Yến Từ u ám, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trịnh Uyển ngồi phía dưới ngẩng đầu lên, cất tiếng hỏi:
“Vị cô nương này là?"
"Đây là muội muội của ta, từ nhỏ thân thể không tốt nên vẫn nuôi ở khuê phòng."
Ta cười cười, tranh thủ lúc Yến Từ đang ngẩn người, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
Khi ta nhắc đến việc nuôi dưỡng ở khuê phòng, Yến Từ bỗng dưng liếc ta một cái.
Ta thấy mà lạnh cả sống lưng, vội vàng nắm chặt y phục.
Tiểu thư Thôi gia lấy khăn che môi, cười khẽ:
"Đúng là kỳ quái ha, hai tỷ muội các ngươi, một người rực rỡ như mẫu đơn, một người lại như bạch ngọc thanh thuần không tì vết.”
Trịnh Uyển đảo mắt, cũng cười theo:
"Nhị tiểu thư dung mạo xuất chúng, chỉ tiếc là trước nay nuôi ở khuê phòng nên không thể gặp mặt, sau này ngươi phải thường xuyên ra ngoài đó nha.”
17.
Trịnh Uyển dường như cho rằng Yến Từ là thứ nữ, dựa vào cá tính của ta thì ắt sẽ đối chọi với Yến Từ như nước với lửa, vậy nên bấy giờ mới tận dụng cơ hội, muốn mượn sức Yến Từ.
Đúng là nàng ta đoán không sai, thế nhưng…
"Ta và Nhị tiểu thư vừa gặp đã quen, nếu rảnh rỗi không bằng..."
"Không rảnh."
Trước giờ, đến cả ta mà Yến Từ còn không cho sắc mặt tốt, càng huống chi Trịnh Uyển là người ngoài.
Nàng ta muốn mượn sức Yến Từ, thế thì đừng trách Yến Từ không nể mặt.
Khóe môi ta nhếch lên, nhìn Yến Từ thuận mắt hơn hẳn.
Thôi Cảnh Chi thấy Trịnh Uyển bị mất mặt, lập tức xung phong xuất trận:
"Một thứ nữ mà thôi, Trịnh tiểu thư cho ngươi thể diện mới đề cử ngươi, đừng có được nước lấn tới.”
18.
"Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi."
Ta nhíu mày, trên mặt hiện ra sự tức giận:
“Thể diện của phủ tướng quân ta, chẳng lẽ không lớn bằng thể diện của Trịnh tiểu thư hả?”
"Không. Ý ta không phải vậy."
Thôi Cảnh Chi thấy ta lên tiếng, vẻ mặt co rúm.
Nàng ta không ngờ ta sẽ bênh vực một thứ nữ, muốn nịnh nọt Trịnh Uyển nhưng lại không có gan.
Trịnh Uyển nhíu mày, lắc đầu với Thôi Cảnh Chi:
"Chỉ là vài câu đùa giỡn thôi, đừng làm mất hứng thú."
Nàng ta cười nhẹ, nói tiếp:
"Đến đây, chơi tửu lệnh đi."
(*) Tửu lệnh là một trong những phong tục dân gian của Trung Quốc, là một loại trò chơi tăng hứng thú trên bàn rượu, thường đề cập đến việc đề cử một người làm lệnh quan trong bữa tiệc, người còn lại nghe lệnh thay phiên nhau nói thơ từ, câu đối hoặc các trò chơi tương tự khác, người vi phạm lệnh bị phạt uống, người hành lệnh còn được gọi là "tư lệnh rượu".
Sau đó, không biết có phải do trùng hợp hay không, mấy lần tửu lệnh đều dừng ở Yến Từ.
"Xem ra là ông trời cố ý, muốn để chúng ta được chiêm ngưỡng tài trí của nhị tiểu thư.”
Trịnh Uyển cong môi, cười thâm ý:
"Nếu thấy khó thì không cần gượng ép, cứ uống một chén rượu là được."
Nghe thế, trong lòng ta trở nên cực kì bất an.
Cả phủ tướng quân này, không có ai là người đọc sách cả.
Lần trước ở Trịnh gia, Trịnh Uyển cố tình làm khó ta trước mặt mọi người, ta cũng chỉ biết cắn răng, chấp nhận chịu thiệt.
Rút kinh nghiệm từ đó, lần này ta đã chuẩn bị sẵn sàng trước rồi.
Cho dù ta nhìn Yến Từ không vừa mắt đi nữa, nàng vẫn là người của Diệp gia chúng ta.
Tổ tiên Diệp gia chưa từng đi học.
Tuy rằng Yến Từ nhìn qua có vẻ tài trí bất phàm, thế nhưng ta vẫn sợ nàng chỉ là cái gối thêu hoa vô dụng.
19.
Nếu không thể làm thơ, đương nhiên sẽ bị phạt rượu.
Rượu này thoạt nhìn thanh ngọt, thật ra nồng độ rất cao.
Với cơ thể suy nhược kia của Yến Từ, không biết nàng có mắc bệnh ngầm gì không nữa.
Ta liếc mắt nhìn dáng người nhỏ nhắn của Yến Từ một cái, bỗng dưng tràn đầy nghĩa khí, không để nàng bị xấu mặt trước mọi người mà nhanh chóng đứng dậy.
"Ta uống thay nàng!”
Chỉ mới uống một chén mà mặt ta đã hơi ửng hồng.
Trịnh Uyển vẫn quyết tâm để Yến Từ phải bị mất mặt.
Liên tiếp ba lần, thị nữ đánh trống bên cạnh nàng ta đều cho dừng trống ở lượt của Yến Từ.
Ta vịn tay Yến Từ đứng lên, tiếp tục thay nàng uống chén rượu thứ tư.
Tay nàng hơi lạnh, bàn tay còn có vết chai mỏng.
Ta nhìn mười ngón tay mảnh khảnh của mình, mềm mại mịn màng hơn bao nhiêu.
Càng uống càng say, sau cùng, ta xoay người ôm Yến Từ, nghẹn ngào nói:
"Muội muội tốt, đành để muội chịu khổ rồi."
Nàng chịu khổ thì chịu khổ vậy, ta thật sự uống không nổi nữa rồi.
20.
Nhân cơ hội này, ta vội vàng thì thầm bên tai Yến Từ:
"Hay là ngươi rời khỏi bữa tiệc trước đi."
Ánh mắt Yến Từ trầm xuống, hỏi ta:
"Ta nói không làm thơ lúc nào?”
Nghe thế, đống rượu trong bụng ta và lửa giận bỗng chốc hừng hực cháy lên.
Ta nhìn về phía Yến Từ, âm u ngẩng đầu nói:
"Thế sao ngươi không nói sớm?"
21.
Thấy Yến Từ chịu ứng tửu lệnh, Trịnh Uyển đương nhiên cảm thấy thoả mãn.
Nàng ta đứng lên nói:
"Vậy ta làm trước."
Nàng ta tài năng xuất chúng, là tài nữ nổi danh kinh thành. Sau khi Trịnh Uyển làm xong bài tửu lệnh, cả sảnh viện lập tức cổ vũ nhiệt tình.
Ta khẩn trương nhìn về phía Yến Từ, tay trái không quên cầm chén rượu lên.
Nếu nàng không làm được thì ta đành phải uống nhanh một chút, coi như giữ lại mặt mũi cho Diệp gia chúng ta.
Vẻ mặt Yến Từ biếng nhác:
"Cứ dùng đề tài mà Trịnh tiểu thư vừa dùng đi."
Nếu là người khác, đối diện với tác phẩm tài hoa của Trịnh Uyển chắc chắn sẽ chọn né đi mũi nhọn, tránh cho bản thân bị so sánh.
Nhưng Yến Từ hết lần này tới lần khác đều hành xử khác biệt.
Trịnh Uyển chọn đề tài nào, nàng nhất quyết chọn đề tài đó.
Cứ liên tục như thế, không ngừng cướp hết sự nổi bật của Trịnh Uyển.
Yến Từ mới chỉ làm ra bài tửu lệnh đầu tiên mà môi Trịnh Uyển đã trở nên trắng bệch, sắc mặt khó chịu.
Trịnh Uyển được xưng là song kiều kinh thành, bản thân nàng ta vẫn tự xưng là "Gia Cát bản nữ", hôm nay bỗng dưng bị một thứ nữ lấn át, làm sao có thể không nổi giận?
Khóe môi ta không khỏi nhếch lên.
Yến Từ đảo mắt nhìn ta, đuôi lông mày khẽ động:
"Vui không?"
22.
Thấy Trịnh Uyển bị mất mặt như thế, sao ta không vui được đây?
Mấy ngày sau, vì mải vui sướng nên ta quên luôn cả chuyện dạy dỗ Yến Từ.
Thế nhưng ta quên, Yến Từ lại nhớ rõ mồn một.
Gió thổi vào phòng, ta bừng tỉnh vì lạnh.
Vừa mới mở mắt ra, ta đã thấy Yến Từ đứng bên cạnh, ý tứ không rõ nhìn mình.
23.
"Ngươi làm cái gì vậy hả?"
Hôm nay trời rét đậm, bấy giờ hơi ấm trong phòng bị thổi hết ra ngoài.
Ta co người trong chăn.
"Đương nhiên là hầu hạ a tỷ rửa mặt rồi.”
Yến Từ cười lạnh, cầm khăn tơ lụa trong tay.
Lúc này ta mới nhận ra, nàng là người vô cùng thù dai.
"Hôm nay miễn đi."
Ta rụt vào trong chăn, chỉ thò đầu ra nói:
"Nếu ngươi thật sự có lòng, trời rét đậm thế này, ngươi giúp a tỷ sưởi ấm chăn đi.”
Bên ngoài vốn đã lạnh lẽo, bây giờ ta còn phải nhìn sắc mặt lạnh như băng của Yến Từ.
Thi thoảng ta mới tốt bụng một lần, thế mà không hiểu sao Yến Từ bỗng dưng nổi điên.
Sắc mặt nàng càng trở nên âm u hơn, cầm khăn mặt ấn lên mặt ta.
"Á!!"
Khăn tơ lụa lạnh lẽo phủ lên trên mặt, ta bị lạnh đến choáng váng.
Cái khăn này ngâm bằng nước lạnh hả!
24.
Trịnh Uyển chịu thiệt, ngày sau ắt sẽ tìm cơ hội trả thù.
Đến lượt Trịnh gia tổ chức yến hội, nàng ta đặc biệt gửi thiếp mời cho ta, chỉ đích danh muốn ta đưa theo Yến Từ.
"Cô nương, ngài thật sự muốn dẫn Nhị tiểu thư đi sao?"
Xuân Hạnh vừa chải tóc cho ta vừa hỏi.
"Nàng là thứ nữ, nếu không nhân cơ hội này lộ diện thì sau này làm sao có cơ hội tìm hôn phu tốt chứ?"
Trước nay Yến Từ vẫn luôn được nuôi bên ngoài.
Nàng có tài như thế, nếu không mượn cơ hội này gặp gỡ nhiều người, tương lai làm sao có thể chọn được tấm chồng tốt đây.
Có ta che chở nàng, có lẽ Trịnh Uyển sẽ không dám làm gì quá đáng đâu.
Ta thở dài:
"Huống chi, nhân cơ hội này để cho nàng biết, nàng và Thẩm Dực vốn dĩ không có tương lai."
Gia thế của Thẩm Dực thanh quý, mẫu thân hắn là muội muội của hoàng đế đương triều, ngay cả ta mà còn bị lạnh nhạt.
Thân phận của Yến Từ càng không cần phải nói.
25.
Trong yến tiệc, Trịnh Uyển đặc biệt xếp cho Yến Từ ngồi phía sau ta.
“Lần trước muội muội thể hiện tài năng ở phủ tướng quân, đến giờ ta vẫn nhớ mãi không quên.”
Trên mặt Trịnh Uyển hiện lên ý cười nhàn nhạt:
"Hôm nay càng phải thỉnh giáo muội muội thêm rồi.”
Nàng ta rõ ràng đã trù tính từ trước.
Ta khẽ cắn môi, liếc mắt nhìn Yến Từ một cái, chỉ thấy nàng vẫn lạnh nhạt tự nhiên.
Sau đó, mặc dù Trịnh Uyển đã chuẩn bị trước chu toàn đâu đấy, cuối cùng vẫn bại dưới tay Yến Từ.
Ta đương nhiên là hết lòng vỗ tay khen ngợi.
Trịnh Uyển tiếp tục bị xấu mặt, thâm ý nhìn ta:
"Diệp tiểu thư đúng là rộng lượng, đối xử tốt với một thứ nữ đến vậy.”
Ý cười của ta không giảm:
"Đúng thế, nàng chính là tâm can của ta đó. Trịnh tiểu thư đừng trêu chọc nàng, tính tình của nàng còn ghê gớm hơn cả ta.”
Yến Từ đảo mắt nhìn ta.
Ta thản nhiên nhìn lại, cười tươi như hoa nở:
"Tiểu tâm can của a tỷ sao thế?”
26.
Sắc mặt Trịnh Uyển khó coi, những lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng.
Ta thấy rất vui mừng, uống thêm mấy chén.
"Uống ít thôi."
Một ngón tay thon dài vươn tới, lấy đi chén ngọc trong tay ta.
Yến Từ vẫn đeo mạng che, không nhìn ra dung mạo.
Yến Từ liếc mắt nhìn ta một cái, thấy không khuyên được ta thì mặt lạnh đi ra ngoài.
27.
Đến khi yến tiệc gần tan, ta mới nhận ra người ngồi phía sau mình đã biến mất từ bao giờ.
Có tiếng huyên náo vọng ra từ hậu viện, ta vội vàng dẫn nha hoàn đi qua.
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà lúc này trong sân cực kì đông đúc.
Giọng nói của Trịnh Uyển vang lên.
Nàng ta tức giận, chỉ vào Yến Từ nói:
"Tuy rằng ngươi là người của Diệp gia, thế nhưng chẳng qua chỉ là một thứ nữ! Một thứ nữ mà cũng dám lên mặt với ta!”
Thôi Cảnh Chi vươn tay, muốn kéo mạng che mặt của Yến Từ xuống:
"Ngươi đeo mạng che mặt, không phải là vì xấu xí đến độ không thể gặp người đấy chứ."
Yến Từ cười lạnh một tiếng:
"Các ngươi không đeo mạng che mặt, không phải vẫn làm trò hề cho thiên hạ đó sao.”
Yến Từ lẳng lặng đứng đó, phảng phất như muốn nói, tất cả những người có mặt ở đây đều chỉ là mặt hàng hạ đẳng.
28.
Trịnh Uyển nghe xong, càng tức đến mức không nói nên lời.
Nàng ta đảo mắt, vú già và tỳ nữ bên cạnh lập tức tiến lên, muốn đè Yến Từ xuống.
Thấy vậy, ta vội vàng lao tới, đẩy đám người đang chen chúc ra, kéo Yến Từ về sau lưng mình:
"Ta xem ai dám động đến nàng?"
Ta nắm tay Yến Từ, lòng bàn tay nàng ẩm ướt, hẳn là cực kỳ sợ hãi.
Trịnh Uyển thấy ta đến, không giận mà cười:
"Ở đây là Trịnh phủ, Diệp Trăn Trăn, cho dù ngươi trời sinh thô bỉ thì cũng phải biết nhìn tình huống chứ!”
"Thứ nữ nhà ngươi, đeo mạng che mặt ở hậu viện Trịnh gia ta ngang ngược xúc phạm đến ta, lấy canh tỉnh rượu gì chứ, ai biết được nàng ta có phải có tâm tư muốn dùng thủ đoạn trèo cao hay không!”
Trịnh Uyển lạnh mặt:
"Nếu hôm nay ngươi không để thứ nữ này dập đầu xin lỗi ta, vậy thì sau này ngươi cũng đừng đến yến hội họp mặt do chúng ta tổ chức nữa!”
Yến hội họp mặt chủ yếu là để các chủ mẫu, quý phụ thế gia chọn con dâu.
Nếu không được đi dự tiệc, vậy sẽ rất khó để tìm một mối duyên tốt.
Xuân Hạnh nghe thế, gấp đến mức túm lấy tay áo ta, nhỏ giọng nói thầm:
"Tiểu thư, như thế sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của người đấy!”
29.
"Đường đường là nhị tiểu thư Trịnh gia, vậy mà cũng nằm mơ giữa ban ngày cơ đấy?”
Ta không để ý tới Trịnh Uyển, phất tay áo, dứt khoát đưa Yến Từ rời đi.
Trên xe ngựa, vẻ mặt Yến Từ nặng nề:
"Không phải ngươi chán ghét ta sao, cần gì phải đứng ra bênh vực ta.”
Ta hừ nhẹ một tiếng:
"Ngươi là người của phủ tướng quân ta, đại biểu cho thể diện của cha ta, làm sao ta có thể để ngươi chịu ủy khuất được.”
"Hơn nữa, tuy rằng ngươi không được lòng người khác, nhưng cũng không khiến ta chán ghét đến thế, đừng tự hạ thấp bản thân mình.”
Yến Từ nhìn chằm chằm ta, khóe môi vừa mới cong lên, bấy giờ nhanh chóng hạ xuống.
30.
Chuyện náo loạn ở Trịnh phủ rất nhanh đã truyền ra ngoài.
Lúc Thẩm Dực tới cửa, ta đang trông chừng trong viện tử của Yến Từ, tránh cho nàng xuân tâm nhộn nhạo.
Ta nhìn Thẩm Dực, gọi hắn:
"Thẩm đại ca."
"Thoại bản mà muội muốn đây.”
Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Thẩm Dực chan chứa ý cười nhẹ nhàng, hắn đưa đồ trong tay cho ta.
"Cảm ơn Thẩm đại ca!"
Ánh mắt ta sáng ngời, vội vàng nhận lấy.
"Ngươi và Yến..."
Nhắc tới Yến Từ, lời nói của hắn có chút mơ hồ không rõ.
Từ trước đến nay, Thẩm Dực vẫn là một quân tử như ngọc, tất nhiên không thể gọi thẳng khuê danh của nữ nhi gia.
Mặc dù hắn ngập ngừng không rõ, thế nhưng ta vẫn biết Thẩm Dực muốn nói gì.
"Thẩm đại ca, ngươi yên tâm đi. Dù sao Yến Từ cũng là muội muội của ta mà, chúng ta ở chung rất tốt."
Sắc mặt Thẩm Dực ngẩn ra, dường như không ngờ ta sẽ nói vậy.
"Thế là tốt nhất. Nhưng mà thân phận của các ngươi khác biệt, không nên thân cận quá.”
Mặt mày hắn dịu dàng, càng nhìn càng khiến lòng ta thêm chua xót.
Thẩm Dực trước giờ đâu có khái niệm phân biệt đích thứ, hắn nói như thế là vì sợ ta bắt nạt Yến Từ ư?
31.
"Tuy rằng đích thứ khác biệt, nhưng nàng vẫn là muội muội của ta. Thẩm đại ca yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ."
Ta mỉm cười.
Tiễn Thẩm Dực về xong, đáy lòng ta nặng trĩu, chậm rãi đi về phía hậu viện.
Đến khi xoay người lại, ta thấy Yến Từ đang đứng sau lưng mình, vẻ mặt âm u, giống như bắt quả tang kẻ nào hồng hạnh xuất tường.
(*) Hồng hạnh xuất tường: ý chỉ hành vi ngoại tình.
Trong lòng ta căng thẳng, hỏi nàng:
"Sao hả, ngươi ghen à?"
Dường như Yến Từ bị ta chọc trúng tâm tư, vẻ mặt sa sầm:
"Ghen?"
Ta khẽ hừ một tiếng.
Nàng cho rằng giả ngây thơ trước mặt ta thì ta sẽ không nhìn ra chuyện của nàng và Thẩm Dực sao?
"Ngươi ghen với ta cũng vô dụng thôi. Ta và Trầm đại ca là thanh mai trúc mã, đương nhiên là ngươi không thể nào bì nổi.”
"Nhưng mà ngươi yên tâm đi, ngươi nhìn qua cũng có vài phần tư sắc. Nếu ngươi nịnh nọt ta, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một cửa hôn sự tốt."
Yến Từ chìm vào im lặng.
Nàng không nói lời nào, đôi mắt hẹp dài nhìn ta một cái, khiến cho ta bỗng dưng trở nên hoảng loạn.
Rất lâu sau, Yến Từ mới lạnh lùng "Ồ" một tiếng.
Vẻ mặt nàng tối sầm, xoay người rời đi.