-
Chương 58: Anh đến rồi nhưng em vẫn không muốn gặp sao?
Sau khi ký hợp đồng với công nghiệp Bách Đa và hoàn tất thủ tục chuyển nhượng cổ phần xong Vệ Lai quyết định đến thăm hai nhà cung cấp là bạn của mẹ mình, lịch trình vẫn giống như năm ngoái, điểm dừng chân cuối cùng vẫn là đến Bắc Kinh để tụ họp cùng với Kỳ Lâm Thăng.
Năm ngoái Đường Chi cũng muốn đi cùng với Vệ Lai, nhưng lúc đó cô ấy chỉ là đồng nghiệp cũ, đi cùng thì có chút bất tiện, nhưng năm nay thì khác xem như là đang đi công tác.
Vệ Lai Bách Đa đã xây dựng thêm hơn 50 cửa hàng mới, lượng mua hàng cũng lớn hơn trước kia rất nhiều, nên việc hợp tác với một số nhà cung cấp vẫn còn phải bàn bạc lại.
“Tôi sẽ đi cùng cậu, nói không chừng đến lúc đó còn có thể giúp cậu ghi lại những phần mà cậu bỏ lỡ trong buổi nói chuyện.”
Vệ Lai đang xem lịch để xác định thời gian khởi hành, cô đáp lại Đường Chi: “Được rồi, câu mau sắp xếp hành lý đi, chúng ta sẽ đi khoảng một tuần, ít nhất là sáu ngày, nếu như tuyết rơi dày có lẽ sẽ phải ở lại thêm một, hai ngày.”
“Thêm vài ngày nữa cũng không có vấn đề gì.” Trước kia lúc đi công tác cùng với Mục Địch, mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường, Đường Chi hỏi: “Chúng ta có nên lái chiếc Cullinan của cậu đi không?”
“Sẽ có tài xế lái xe thương vụ của công ty.” Vệ Lai giải thích: “Chúng ta đi đường dài, ngồi xe thương vụ của công ty sẽ thoải mái hơn Cullinan.”
“Tôi muốn mang theo một đôi giày thể thao, đến lúc đó hai chúng ta có thể thay nhau mang nó.”
Không phải tự mình lái xe cũng tốt, đến lúc đó hai người còn có thể cùng nhau trò chuyện trên đường.
Thời gian khởi hành đã được quyết định, hai người sẽ khởi hành vào sáng ngày mốt.
Vệ Lai cũng dặn Châu Túc Tấn một tiếng, để tránh việc anh sẽ đến Giang Thành vào lúc cô không ở đây.
[Hai ngày nữa em sẽ đi công tác, có lẽ là khoảng một tuần.]
Châu Túc Tấn đang có cuộc họp nên trả lời ngắn gọn: [Khi nào em quay về Giang Thành thì nói cho anh biết.]
Vệ Lai: [Được.]
Lúc tan họp, Châu Túc Tấn bảo Dương Trạch hủy bỏ lịch trình đi Giang Thành vào ngày mốt.
Còn về lý do tại sao thì anh không cần phải giải thích với cấp dưới.
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, Châu Gia Diệp bảo thư ký đi của mình về trước, anh có chuyện muốn nói với Châu Túc Tấn.
Trong phòng họp chỉ còn lại hai anh em họ và Dương Trạch, anh mở cửa sổ, châm một điếu thuốc, vào thẳng vấn đề: “Em và Vệ Lai có chuyện gì vậy?” Ngày mốt cũng không phải là ngày cuối tuần, vé máy bay lại bị hủy bỏ, nhưng giữa hai người lại không có chuyện gì không bình thường.
Châu Túc Tấn cũng không giấu diếm: “Có một chút chuyện.”
Xem ra chuyện này cũng không nhỏ, nếu không thì anh đã không hủy chuyến bay trở về Giang Thành.
Châu Gia Diệp thổi ra một làn khói, quay người hỏi: “Bởi vì Triệu Liên Thần?”
Lục An đã nói qua việc siêu thị của Vệ Lai và công nghiệp Bách Đa đã trở thành đối tác chiến lược, nhưng anh ta chỉ biết sơ qua cũng không tìm hiểu cụ thể chuyện này.
“Chuyện của Triệu Lên Thần vấn đề nằm ở em.”
Châu Túc Tấn ký văn kiện cuối cùng rồi đưa cho Dương Trạch.
Dương Trạch hoàn toàn không muốn nghe chuyện riêng tư của ông chủ nhà mình, cho nên nhanh chóng cầm lấy văn kiện, bước bốn bước đã ra khỏi phòng họp còn tiện tay đóng cửa lại.
Về chuyện tình cảm, Châu Gia Diệp chẳng thể đưa ra được lời khuyên nào: “Em có thể hỏi ý kiến của dì, bà ấy rất giỏi trong việc giải quyết mâu thuẫn vợ chồng.”
Châu Túc Tấn đóng nắp bút lại nói: “Không cần người tư vấn, trước giờ trong bất cứ việc gì thì em cũng cần có sự riêng tư, việc này thì cho dù có là dì cũng không thể giải quyết được vấn đề của em đâu.”
Vẫn còn có việc bận cho nên anh rời khỏi phòng họp trước.
[Em muốn anh dỗ dành như thế nào cũng được.]
Anh gửi tin nhắn này cho Vệ Lai.
- -
Buổi sáng ngày thứ năm, cuối cùng Vệ Lai cũng đến Bắc Kinh, cô hẹn Kỳ Lâm Thăng cùng ăn trưa.
Trong khi hợp tác cùng với Lemon Food, Kỳ Lâm Thăng đã bỏ ra rất nhiều công sức, cho nên cô có đem theo một phần quà chỉ có ở Vệ Lai Bách Đa đến cho Kỳ Lâm Thăng, đây là phần quà đặc biệt vì những đóng góp anh ta.
Kỳ Lâm Thăng cụng ly chúc mừng cô: “Vào tháng 5 lúc tôi đến Giang Thành, Vệ Lai Bách Đa chỉ có ba cửa hàng, hiện giờ đã có 56 cửa hàng, có lẽ tương lai sẽ vượt qua 100.”
“Cô có định mở ở Bắc Kinh không?” Anh ta hỏi.
Vệ Lai uống rượu trước rồi mới trả lời: “Chúng tôi đang lên kế hoạch.”
Đội ngũ ở Bắc Kinh đến năm sau mới được thành lập, việc lựa chọn địa điểm xây dựng cửa hàng cũng đang được thực hiện, việc này do Trần Kỳ phụ trách cho nên cô cũng không quá bận rộn.
Kỳ Lâm Thăng cười nói: “Vậy sau này muốn ăn bánh mì của siêu thị Vệ Lai thì không cần chạy đến Giang Thành nữa rồi.”
Tiệm bánh ở siêu thị Vệ Lai rất ngon, ngay cả đối với người không hay ăn đồ ngọt như anh ta cũng thấy rất ngon miệng.
Vệ Lai cười: “Sau này muốn ăn gì thì tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh.”
Vệ Lai và Kỳ Lâm Thăng trò chuyện đến gần hai giờ rưỡi, tuy rằng ngồi để nói chuyện công việc nhưng giống như bạn bè cũ lâu ngày gặp nhau hơn.
Giữa trưa lúc cô mời Kỳ Lâm Thăng thì Đường Chi đang đi mua sắm một mình.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, cô bảo tài xế lái xe đến trụ sở tập đoàn Khôn Thần.
Đường Chi gửi cho cô một tin nhắn: [Cậu và chủ tịch Kỳ còn chưa nói chuyện xong sao?]
[Vừa xong, cậu cứ thong thả mua sắm đi, tôi còn có chuyện khác phải làm.]
[Có tiện nói không?]
[Đi gặp Châu Túc Tấn.]
Đường Chi gửi tin nhắn thoại cho cô: “Làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng hai người cãi nhau vì chuyện của Triệu Liên Thần, suốt dọc đường đi cũng không dám nhắc tới chủ tịch Châu.”
Đương nhiên nếu hai người không giận nhau thì sẽ tốt hơn.
“Cậu có muốn mua gì không? Tôi mua giúp cậu.”
“Không cần.” Hiện tại Vệ Lai không muốn đi mua sắm.
Trước khi đến đây cô không thông báo trước cho Châu Túc Tấn, cũng không gọi cho chú Diêm, nên cô cũng không biết hiện giờ Châu Túc Tấn có đang ở công ty hay không?
Vệ Lai nhìn qua cửa sổ, khung cảnh lướt qua bên ngoài dần trở nên quen thuộc.
Xe đi ngang qua nhà hàng S.Z. lướt qua cây cầu mà anh từng dẫn cô đi, đêm đó tuyết rơi rất dày, phủ trắng xóa khắp nơi.
Ngày hôm nay là một ngày nắng, có vài tia nắng rơi xuống hàng ghế sau.
Khi nhìn thấy logo của cao ốc Khôn Thần, Vệ Lai mới bừng tỉnh gửi tin nhắn cho Châu Túc Tấn: [Hiện giờ anh có ở công ty không? Có đang bận gì không?]
Châu Túc Tấn: [Anh đang ở bên ngoài, em trở về Giang Thành rồi sao?]
Vệ Lai: [Không, cũng không có chuyện gì, anh bận xong thì gọi điện lại cho em.]
Một lúc sau, Châu Túc Tấn gọi điện đến.
“Khoảng hai tiếng nữa anh sẽ xong.”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc của anh, Vệ Lai bỗng không biết nên nói gì, nhưng cô rất nhớ anh.
Thấy cô không nói gì, Châu Túc Tấn lại hỏi: “Tâm trạng không tốt sao?”
“Không có, em mua quà năm mới cho anh.” Vệ Lai cầm theo túi xách xuống xe: “Em để ở quầy lễ tân, khi nào về anh nhớ lấy.”
Châu Túc Tấn khựng lại: “Bây giờ em đang ở Bắc Kinh à?”
“Ừ, đến để nói chuyện với Kỳ Lâm Thăng, tiện thể mời anh ta một bữa.” Vệ Lai đi tới bậc thang trên cùng thì dừng lại: “Em sẽ không đợi anh về được đâu, buổi tối em còn phải sang thành phố tiếp theo để hẹn gặp người phụ trách trung tâm thương mại, bàn bạc xong thì sẽ trở về Giang Thành.”
Trong điện thoại đột nhiên im ắng một cách lạ thường.
Châu Túc Tấn phá vỡ sự im lặng: “Em đến từ khi nào?”
“Buổi sáng.”
Thấy anh còn đang bận nói chuyện với ai đó, Vệ Lai định cúp máy: “Nếu anh đang bận thì em sẽ gửi đồ ở đây.”
Châu Túc Tấn không chút do dự: “Tối nay em ở khách sạn nào? Anh đến gặp em.”
“Không cần, tối anh nay còn có buổi tiệc xã giao, còn em cũng không biết khi nào mới xong việc.” Vệ Lai nhanh chóng chào tạm biệt rồi cúp máy.
Giống như năm ngoái, năm nay cô cũng mua một chiếc áo khoác cho Châu Túc Tấn.
Còn có một tấm thiệp đính kèm với túi quà.
‘Chủ tịch Châu, chúc mừng năm mới.’
- -Vệ Lai.
Lúc sáu giờ tối, Châu Túc Tấn đã nhận được áo, là chú Diêm đặc biệt đưa anh quay trở lại công ty.
Anh cầm tấm thẻ trên tay, nhìn đi nhìn lại vài lần.
Đã lâu rồi cô không gọi anh là ‘ông xã.’
Lục An gọi điện thoại cho anh, hỏi xem hiện giờ anh đang ở đâu.
Giống như lời Vệ Lai nói, quả thật tối nay anh còn có buổi tiệc xã giao, không cách nào từ chối.
Anh nói với Lục An: “Đang ở dưới lầu, các cậu cứ bắt đầu trước đi.”
Lục An không nói lên lời: “…..Bữa tiệc lần này là do cậu chủ trì, chủ nhân còn chưa tới thì chúng tôi bắt đầu thế nào?”
Châu Túc Tấn cất tấm thẻ vào túi đựng áo, rồi quay trở lại phòng tiệc trên lầu.
Lục An lờ mờ nhận ra tâm trạng của Châu Túc Tấn không được vui, trước kia trong những bữa tiệc do anh chủ trì, ngoài nói chuyện hợp tác ra, anh còn nói cười nói vài câu, nhưng tối nay lại còn chẳng cười lấy một cái.
Việc Triệu Liên Thần đến Giang Thành làm cậu ta tưởng rằng công việc nội bộ giữa Vệ Lai và công nghiệp Bách Đa xảy ra vấn đề, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có chuyện gì.
Còn nghe nói Triệu Liên Thần đã tặng cho Vệ Lai một chiếc xe thương vụ nhãn hiệu Bắc Kinh mà anh ta hay sử dụng trong các chuyến đi thăm công tác quản lý tại Bắc Kinh.
Hiện giờ, siêu thị thực phẩm Vệ Lai giống như măng mọc sau mưa ở Giang Thành.
May sao mà Triệu Liên Thần không được gọi là Triệu Bách Đa, nếu không thì cậu ta cũng không dám tưởng tượng Châu Túc Tấn khi nhìn thấy biển hiệu của siêu thị sẽ có vẻ mặt gì.
Lục An cũng không hiểu Triệu Liên Thần rốt cuộc đang nghĩ cái gì, bởi vì người đàn ông này thường làm ra những hành động không theo lẽ thường.
“Anh Lục.” Có người trên bàn kính rượu cậu ta.
Lục An mỉm cười, nâng ly rượu lên.
“Đã lâu rồi không nhìn thấy cậu.”
“Hiện giờ tôi đang ở Giang Thành, một tháng có lẽ ở bên đó đến hơn hai mươi ngày.”
“Lại có hạng mục mới sao?”
“Sắp rồi.”
Trải qua một năm, Khôn Thần đã hoàn toàn thoát khỏi tập đoàn Tân Minh, sang năm mới có lẽ Châu Túc Tấn còn phải đối phó với Tân Minh.
“Tôi còn tưởng đã có dự án nào kéo chân cậu.” Đối phương nói: “Giang Thành hấp dẫn như vậy sao?”
“Cũng không phải, chẳng qua Giang Thành rất yên tĩnh, không có người thúc giục kết hôn.” Lục An đùa giỡn nói: “Chủ yếu là tôi còn chưa dùng hết phiếu giảm giá tích góp được ở siêu thị.”
Anh ta nói xong thì tự mình bật cười.
Sau khi cười xong mới nhận ra Châu Túc Tấn đang ngồi bên cạnh liếc nhìn mình.
- -
Lúc này, ở thành phố bên cạnh.
Vệ Lai vừa gặp được người phụ trách trung tâm thương mại, hai bên trò chuyện rất vui vẻ, trước năm mới chỉ có thời gian hoàn thành các thủ tục của hợp đồng, qua Tết là có thể bắt đầu trang trí.
Sự thành công của lần này cũng là nhờ có công nghiệp Bách Đa, siêu thị Vệ Lai vốn chỉ nổi tiếng ở Giang Thành, còn ở bên ngoài thì chưa có ai nghe qua, nhưng hiện giờ đang cùng hợp tác với Bách Đa và hơn thế Bách Đa còn là cổ đông lớn nhất, vậy nên bất kể là đàm phán ở thành phố nào, hay cùng với các nhà cung cấp đều diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Ra khỏi văn phòng làm việc của người phụ trách, ngay bên cạnh chính là trung tâm mua sắm, Đường Chi kéo tay Vệ Lai: “Cậu có muốn đi mua sắm không?”
Vệ Lai suy nghĩ một chút: “Hình như tôi chẳng muốn mua thứ gì ấy?”
Nếu là trước kia, Đường Chi sẽ nói dạo phố không nhất thiết phải mua sắm, nhưng hôm nay cô ấy lại hùa theo Vệ Lai: “Vậy thì thôi, tôi cũng đã mua hết mọi thứ cần thiết ở Bắc Kinh rồi, về khách sạn thôi.”
Mặc dù ngày hôm nay Vệ Lai đã đi gặp Châu Túc Tấn nhưng cô ấy cứ có cảm giác bầu không khí giữa hai vợ chồng bọn họ không đúng lắm.
Cô ấy và Vệ Lai đều cùng nộp đơn xin việc vào công ty của Mục Địch khi vừa mới tốt nghiệp, hai người cũng bởi vì nhớ gia đình cho nên mới quay trở lại Giang Thành vì thế cũng nhanh chóng trở lên thân thiết, nhưng không ngờ trong công việc cũng rất hợp nhau.. Quen biết mấy năm, mặc dù bên ngoài Vệ Lai không thể hiện cảm xúc gì, nhưng cô ấy vẫn có cảm giác trong lòng cô có tâm sự.
Nhưng chuyện tình cảm của người ta, cô ấy cũng không nên hỏi nhiều.
Vệ Lai lấy điện thoại ra, tìm kiếm một nhà hàng gần đây: “Không vội, hôm nay tôi mời cậu một bữa.”
“Cung kính không bằng tuân mệnh, xin cảm ơn giám đốc Vệ.”
Khách sạn của bọn họ nằm ngay bên kia đường, hai người chọn một nhà hàng địa phương cách đó mười phút đi bộ.
Vì để thỏa mãn cơn thèm ăn mà xếp hàng gần một tiếng rưỡi.
Trong lúc chờ gọi số, Vệ Lai xử lý một số báo cáo công việc.
Hình đại diện Wechat của Triệu Nhất Hàm nhảy ra: [Bao giờ em đi công tác về?]
Vệ Lai: [Ngày mai em về, sao chị biết em đi công tác?]
Buổi tối, Triệu Nhất Hàm có đi ngang qua cửa hàng chính của siêu thị Vệ Lai, cho nên ghé mua một ít đồ Tết tiện thể lên lầu gặp cô, nhưng khi gõ cửa lại không thấy ai trả lời, hỏi dì Trình mới biết rằng Vệ Lai đã đi công tác gần một tuần rồi.
Chị ấy còn nghe ông chủ nói, mấy hôm trước Triệu Liên Thành có đến Giang Thành, còn cùng bạn bè ăn một bữa cơm, hơn nữa anh ta cũng không hề giấu diếm việc bản thân là cổ đông lớn của công nghiệp Bách Đa.
Bây giờ rất nhiều người biết Vệ Lai và Triệu Liên Thần cùng mở một siêu thị, quả thực rất bất ngờ.
[Thái độ của Châu Túc Tấn như thế nào? Chị nhớ trước kia đã nói với em người xúc phạm Châu Túc Tấn rồi bị phá sản công ty là Triệu Liên Thần mà.]
Vệ Lai: [Châu Túc Tấn không quan tâm.]
Triệu Nhất Hàm không rõ ‘không quan tâm’ của mình biết và ‘không quan tâm của cô nói’ có giống nhau hay không.
[ Không quan tâm là được, trước kia chị còn nói rằng Châu Túc Tấn không hợp với em nhưng hiện tại xem ra vẫn khá tốt, em cứ bận tiếp đi.]
Nếu như không đứng trên phương diện tình cảm thì Châu Túc Tấn đúng là đối tượng kết hôn hoàn hảo nhất, không có gì sánh nổi.
Theo hợp đồng ở chung giữa hai người bọn họ thì đó sẽ là một cuộc hôn nhất rất thoải mái.
Mấy ngày nay cô đã hiểu ra và không còn tự đẩy bản thân mình ra xa nữa.
Sau khi thưởng thức đồ ăn ngon, lúc hai người trở về khách sạn thì đã muộn, Vệ Lai đang sấy tóc thì điện thoại di động vang lên.
Đường Chi nhìn thấy tên của Châu Túc Tấn hiện lên trên màn hình liền đưa di động cho Vệ Lai: “Là điện thoại của chồng cậu.”
Vệ Lai tắt máy sấy tóc: “ Alo, anh bận xong rồi à?”
Châu Túc Tấn: “Ừ.”
Buổi tiệc đã kết thúc, nhưng những người khác vẫn còn chưa rời đi hết.
Anh hỏi: “Ngày mai mấy giờ em về?”
“Khoảng 7 giờ, tranh thủ về nhà vào buổi tối.”
“Vậy em gửi địa chỉ khách sạn cho anh đi, anh sẽ cố gắng đến đó trước 7 giờ.”
“Anh còn phải mất vài tiếng mới đến được đây, không cần đâu.”
“Anh đến rồi nhưng em vẫn không muốn gặp sao?”
Vệ Lai không nói gì.
“Vệ Lai.”
“Được, bây giờ em gửi cho anh.”
Vệ Lai cúp điện thoại rồi gửi địa chỉ cho anh.
Cô đặt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục sấy tóc.
Cố gắng nhớ lại khoảng thời gian hòa thuận của họ trong suốt quãng thời gian thực hiện hợp đồng.
Đường Chi đeo tai nghe lên, tìm một bộ phim để xem, cô ấy tưởng rằng lúc này Vệ Lai không muốn nói chuyện.
Vệ Lai sấy tóc khô rồi thì quay lại giường, nhìn thấy đám chị em plastic đang bàn bạc xem đêm giao thừa sẽ đi đâu.
Năm nay Ân Nhạc dự định cùng chồng đi trượt tuyết, chụp ảnh dải ngân hà, dạo gần đây cô ấy rất thích chụp ảnh các vì sao: [Chồng tôi nói năm nay sẽ cho tôi một khoảng thời gian tuyệt vời.]
Kiều Tư Điền: [Chồng tôi cũng muốn đi trượt tuyết.]
Ân Nhạc: [Vậy đi cùng đi.]
Kiều Tư Điền: [Nhưng anh ấy sợ tôi lạnh nên bảo tốt nhất là đi Cực Nam.]
Ân Nhạc: [….]
Lại bắt đầu biểu diễn.
Kiều Tư Điền tag Vệ Lai: [Cục cưng, cậu và anh Châu có kế hoạch gì chưa?]
Vệ Lai: [Chưa có kế hoạch.]
Năm nay, mẹ cô đón giao thừa ở Hải Thành, rất có thể bà sẽ ăn cơm tất niên một mình
Vệ Lai thoát khỏi group chat và bật chế độ im lặng để đi ngủ.
Sáng hôm sau cô tỉnh lại mà không cần đến báo thức, nhìn đồng hồ thì mới 6 giờ, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối.
Cô hẹn với tài xế là 7 giờ 30 sẽ xuất phát, 7 giờ cô và Đường Chi xuống lầu ăn sáng.
[Em đã dậy chưa?] Châu Túc Tấn gửi tin nhắn cho cô.
Vệ Lai: [Dậy rồi, đợi em hai phút.]
Cô nói với Đường Chi: “Châu Túc Tấn ở dưới lầu, cậu cứ ăn sáng trước đi.”
"Đi đi, đừng lo lắng cho tôi."
Vệ Lai nhìn một lượt trang điểm và tóc của mình ở trong trong thang máy, chẳng mấy chốc, thang máy đã đến tầng một. Lần cuối cùng hai người gặp nhau đã là mười ngày trước, nhưng lại có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu rồi.
Châu Túc Tấn đang ngồi trong xe bên ngoài khách sạn thì thấy cô đi ra từ cửa xoay tròn trước khách sạn, anh đẩy cửa xe đi xuống, Vệ Lai đút hai tay vào túi áo, từng bước đi đến bên cạnh anh không vội vã nhưng cũng không chậm rãi.
Lần này cô không lao vào trong vòng tay anh.
Châu Túc Tấn vươn tay ôm lấy cô vào lòng như anh vẫn thường làm.
Vệ Lai kìm nén sự tủi thân, hai tay vẫn đút trong túi áo…
Châu Túc Tấn cụp mắt xuống, nghĩ rằng cô vừa giơ tay ôm anh.
“Áo khoác có hợp không?”
Châu Túc Tấn gật đầu: “Rất hợp.”
Anh không lên tiếng nữa mà siết chặt vòng tay ôm chặt cô vào lòng: “Sau năm mới anh sẽ ở bên em khoảng mười ngày. Em cũng sắp xếp công việc, hai chúng ta tìm một ngọn núi phủ tuyết để ngắm sao.”
Anh hỏi: “Em muốn đi nước nào? Thụy Sĩ thì sao?” Anh nói tên một vài thị trấn nhỏ.
Vệ Lai: “Em đã đi rồi.” Cô cũng giải thích lý do vì sao mình không muốn đi nữa: “Vợ chồng Ân Nhạc cũng muốn đến đó, em không muốn đi cùng một nơi với hai người họ.”
Chấu Túc Tấn nhìn cô, anh chắc chắn là do Chương Nham Tân đã từng đưa Vệ Lai đi cho nên cô không muốn đến đó nữa.
Anh nói: “Vậy chúng ta đi nơi khác.”
Năm ngoái Đường Chi cũng muốn đi cùng với Vệ Lai, nhưng lúc đó cô ấy chỉ là đồng nghiệp cũ, đi cùng thì có chút bất tiện, nhưng năm nay thì khác xem như là đang đi công tác.
Vệ Lai Bách Đa đã xây dựng thêm hơn 50 cửa hàng mới, lượng mua hàng cũng lớn hơn trước kia rất nhiều, nên việc hợp tác với một số nhà cung cấp vẫn còn phải bàn bạc lại.
“Tôi sẽ đi cùng cậu, nói không chừng đến lúc đó còn có thể giúp cậu ghi lại những phần mà cậu bỏ lỡ trong buổi nói chuyện.”
Vệ Lai đang xem lịch để xác định thời gian khởi hành, cô đáp lại Đường Chi: “Được rồi, câu mau sắp xếp hành lý đi, chúng ta sẽ đi khoảng một tuần, ít nhất là sáu ngày, nếu như tuyết rơi dày có lẽ sẽ phải ở lại thêm một, hai ngày.”
“Thêm vài ngày nữa cũng không có vấn đề gì.” Trước kia lúc đi công tác cùng với Mục Địch, mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường, Đường Chi hỏi: “Chúng ta có nên lái chiếc Cullinan của cậu đi không?”
“Sẽ có tài xế lái xe thương vụ của công ty.” Vệ Lai giải thích: “Chúng ta đi đường dài, ngồi xe thương vụ của công ty sẽ thoải mái hơn Cullinan.”
“Tôi muốn mang theo một đôi giày thể thao, đến lúc đó hai chúng ta có thể thay nhau mang nó.”
Không phải tự mình lái xe cũng tốt, đến lúc đó hai người còn có thể cùng nhau trò chuyện trên đường.
Thời gian khởi hành đã được quyết định, hai người sẽ khởi hành vào sáng ngày mốt.
Vệ Lai cũng dặn Châu Túc Tấn một tiếng, để tránh việc anh sẽ đến Giang Thành vào lúc cô không ở đây.
[Hai ngày nữa em sẽ đi công tác, có lẽ là khoảng một tuần.]
Châu Túc Tấn đang có cuộc họp nên trả lời ngắn gọn: [Khi nào em quay về Giang Thành thì nói cho anh biết.]
Vệ Lai: [Được.]
Lúc tan họp, Châu Túc Tấn bảo Dương Trạch hủy bỏ lịch trình đi Giang Thành vào ngày mốt.
Còn về lý do tại sao thì anh không cần phải giải thích với cấp dưới.
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, Châu Gia Diệp bảo thư ký đi của mình về trước, anh có chuyện muốn nói với Châu Túc Tấn.
Trong phòng họp chỉ còn lại hai anh em họ và Dương Trạch, anh mở cửa sổ, châm một điếu thuốc, vào thẳng vấn đề: “Em và Vệ Lai có chuyện gì vậy?” Ngày mốt cũng không phải là ngày cuối tuần, vé máy bay lại bị hủy bỏ, nhưng giữa hai người lại không có chuyện gì không bình thường.
Châu Túc Tấn cũng không giấu diếm: “Có một chút chuyện.”
Xem ra chuyện này cũng không nhỏ, nếu không thì anh đã không hủy chuyến bay trở về Giang Thành.
Châu Gia Diệp thổi ra một làn khói, quay người hỏi: “Bởi vì Triệu Liên Thần?”
Lục An đã nói qua việc siêu thị của Vệ Lai và công nghiệp Bách Đa đã trở thành đối tác chiến lược, nhưng anh ta chỉ biết sơ qua cũng không tìm hiểu cụ thể chuyện này.
“Chuyện của Triệu Lên Thần vấn đề nằm ở em.”
Châu Túc Tấn ký văn kiện cuối cùng rồi đưa cho Dương Trạch.
Dương Trạch hoàn toàn không muốn nghe chuyện riêng tư của ông chủ nhà mình, cho nên nhanh chóng cầm lấy văn kiện, bước bốn bước đã ra khỏi phòng họp còn tiện tay đóng cửa lại.
Về chuyện tình cảm, Châu Gia Diệp chẳng thể đưa ra được lời khuyên nào: “Em có thể hỏi ý kiến của dì, bà ấy rất giỏi trong việc giải quyết mâu thuẫn vợ chồng.”
Châu Túc Tấn đóng nắp bút lại nói: “Không cần người tư vấn, trước giờ trong bất cứ việc gì thì em cũng cần có sự riêng tư, việc này thì cho dù có là dì cũng không thể giải quyết được vấn đề của em đâu.”
Vẫn còn có việc bận cho nên anh rời khỏi phòng họp trước.
[Em muốn anh dỗ dành như thế nào cũng được.]
Anh gửi tin nhắn này cho Vệ Lai.
- -
Buổi sáng ngày thứ năm, cuối cùng Vệ Lai cũng đến Bắc Kinh, cô hẹn Kỳ Lâm Thăng cùng ăn trưa.
Trong khi hợp tác cùng với Lemon Food, Kỳ Lâm Thăng đã bỏ ra rất nhiều công sức, cho nên cô có đem theo một phần quà chỉ có ở Vệ Lai Bách Đa đến cho Kỳ Lâm Thăng, đây là phần quà đặc biệt vì những đóng góp anh ta.
Kỳ Lâm Thăng cụng ly chúc mừng cô: “Vào tháng 5 lúc tôi đến Giang Thành, Vệ Lai Bách Đa chỉ có ba cửa hàng, hiện giờ đã có 56 cửa hàng, có lẽ tương lai sẽ vượt qua 100.”
“Cô có định mở ở Bắc Kinh không?” Anh ta hỏi.
Vệ Lai uống rượu trước rồi mới trả lời: “Chúng tôi đang lên kế hoạch.”
Đội ngũ ở Bắc Kinh đến năm sau mới được thành lập, việc lựa chọn địa điểm xây dựng cửa hàng cũng đang được thực hiện, việc này do Trần Kỳ phụ trách cho nên cô cũng không quá bận rộn.
Kỳ Lâm Thăng cười nói: “Vậy sau này muốn ăn bánh mì của siêu thị Vệ Lai thì không cần chạy đến Giang Thành nữa rồi.”
Tiệm bánh ở siêu thị Vệ Lai rất ngon, ngay cả đối với người không hay ăn đồ ngọt như anh ta cũng thấy rất ngon miệng.
Vệ Lai cười: “Sau này muốn ăn gì thì tôi sẽ gửi chuyển phát nhanh cho anh.”
Vệ Lai và Kỳ Lâm Thăng trò chuyện đến gần hai giờ rưỡi, tuy rằng ngồi để nói chuyện công việc nhưng giống như bạn bè cũ lâu ngày gặp nhau hơn.
Giữa trưa lúc cô mời Kỳ Lâm Thăng thì Đường Chi đang đi mua sắm một mình.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, cô bảo tài xế lái xe đến trụ sở tập đoàn Khôn Thần.
Đường Chi gửi cho cô một tin nhắn: [Cậu và chủ tịch Kỳ còn chưa nói chuyện xong sao?]
[Vừa xong, cậu cứ thong thả mua sắm đi, tôi còn có chuyện khác phải làm.]
[Có tiện nói không?]
[Đi gặp Châu Túc Tấn.]
Đường Chi gửi tin nhắn thoại cho cô: “Làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng hai người cãi nhau vì chuyện của Triệu Liên Thần, suốt dọc đường đi cũng không dám nhắc tới chủ tịch Châu.”
Đương nhiên nếu hai người không giận nhau thì sẽ tốt hơn.
“Cậu có muốn mua gì không? Tôi mua giúp cậu.”
“Không cần.” Hiện tại Vệ Lai không muốn đi mua sắm.
Trước khi đến đây cô không thông báo trước cho Châu Túc Tấn, cũng không gọi cho chú Diêm, nên cô cũng không biết hiện giờ Châu Túc Tấn có đang ở công ty hay không?
Vệ Lai nhìn qua cửa sổ, khung cảnh lướt qua bên ngoài dần trở nên quen thuộc.
Xe đi ngang qua nhà hàng S.Z. lướt qua cây cầu mà anh từng dẫn cô đi, đêm đó tuyết rơi rất dày, phủ trắng xóa khắp nơi.
Ngày hôm nay là một ngày nắng, có vài tia nắng rơi xuống hàng ghế sau.
Khi nhìn thấy logo của cao ốc Khôn Thần, Vệ Lai mới bừng tỉnh gửi tin nhắn cho Châu Túc Tấn: [Hiện giờ anh có ở công ty không? Có đang bận gì không?]
Châu Túc Tấn: [Anh đang ở bên ngoài, em trở về Giang Thành rồi sao?]
Vệ Lai: [Không, cũng không có chuyện gì, anh bận xong thì gọi điện lại cho em.]
Một lúc sau, Châu Túc Tấn gọi điện đến.
“Khoảng hai tiếng nữa anh sẽ xong.”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc của anh, Vệ Lai bỗng không biết nên nói gì, nhưng cô rất nhớ anh.
Thấy cô không nói gì, Châu Túc Tấn lại hỏi: “Tâm trạng không tốt sao?”
“Không có, em mua quà năm mới cho anh.” Vệ Lai cầm theo túi xách xuống xe: “Em để ở quầy lễ tân, khi nào về anh nhớ lấy.”
Châu Túc Tấn khựng lại: “Bây giờ em đang ở Bắc Kinh à?”
“Ừ, đến để nói chuyện với Kỳ Lâm Thăng, tiện thể mời anh ta một bữa.” Vệ Lai đi tới bậc thang trên cùng thì dừng lại: “Em sẽ không đợi anh về được đâu, buổi tối em còn phải sang thành phố tiếp theo để hẹn gặp người phụ trách trung tâm thương mại, bàn bạc xong thì sẽ trở về Giang Thành.”
Trong điện thoại đột nhiên im ắng một cách lạ thường.
Châu Túc Tấn phá vỡ sự im lặng: “Em đến từ khi nào?”
“Buổi sáng.”
Thấy anh còn đang bận nói chuyện với ai đó, Vệ Lai định cúp máy: “Nếu anh đang bận thì em sẽ gửi đồ ở đây.”
Châu Túc Tấn không chút do dự: “Tối nay em ở khách sạn nào? Anh đến gặp em.”
“Không cần, tối anh nay còn có buổi tiệc xã giao, còn em cũng không biết khi nào mới xong việc.” Vệ Lai nhanh chóng chào tạm biệt rồi cúp máy.
Giống như năm ngoái, năm nay cô cũng mua một chiếc áo khoác cho Châu Túc Tấn.
Còn có một tấm thiệp đính kèm với túi quà.
‘Chủ tịch Châu, chúc mừng năm mới.’
- -Vệ Lai.
Lúc sáu giờ tối, Châu Túc Tấn đã nhận được áo, là chú Diêm đặc biệt đưa anh quay trở lại công ty.
Anh cầm tấm thẻ trên tay, nhìn đi nhìn lại vài lần.
Đã lâu rồi cô không gọi anh là ‘ông xã.’
Lục An gọi điện thoại cho anh, hỏi xem hiện giờ anh đang ở đâu.
Giống như lời Vệ Lai nói, quả thật tối nay anh còn có buổi tiệc xã giao, không cách nào từ chối.
Anh nói với Lục An: “Đang ở dưới lầu, các cậu cứ bắt đầu trước đi.”
Lục An không nói lên lời: “…..Bữa tiệc lần này là do cậu chủ trì, chủ nhân còn chưa tới thì chúng tôi bắt đầu thế nào?”
Châu Túc Tấn cất tấm thẻ vào túi đựng áo, rồi quay trở lại phòng tiệc trên lầu.
Lục An lờ mờ nhận ra tâm trạng của Châu Túc Tấn không được vui, trước kia trong những bữa tiệc do anh chủ trì, ngoài nói chuyện hợp tác ra, anh còn nói cười nói vài câu, nhưng tối nay lại còn chẳng cười lấy một cái.
Việc Triệu Liên Thần đến Giang Thành làm cậu ta tưởng rằng công việc nội bộ giữa Vệ Lai và công nghiệp Bách Đa xảy ra vấn đề, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có chuyện gì.
Còn nghe nói Triệu Liên Thần đã tặng cho Vệ Lai một chiếc xe thương vụ nhãn hiệu Bắc Kinh mà anh ta hay sử dụng trong các chuyến đi thăm công tác quản lý tại Bắc Kinh.
Hiện giờ, siêu thị thực phẩm Vệ Lai giống như măng mọc sau mưa ở Giang Thành.
May sao mà Triệu Liên Thần không được gọi là Triệu Bách Đa, nếu không thì cậu ta cũng không dám tưởng tượng Châu Túc Tấn khi nhìn thấy biển hiệu của siêu thị sẽ có vẻ mặt gì.
Lục An cũng không hiểu Triệu Liên Thần rốt cuộc đang nghĩ cái gì, bởi vì người đàn ông này thường làm ra những hành động không theo lẽ thường.
“Anh Lục.” Có người trên bàn kính rượu cậu ta.
Lục An mỉm cười, nâng ly rượu lên.
“Đã lâu rồi không nhìn thấy cậu.”
“Hiện giờ tôi đang ở Giang Thành, một tháng có lẽ ở bên đó đến hơn hai mươi ngày.”
“Lại có hạng mục mới sao?”
“Sắp rồi.”
Trải qua một năm, Khôn Thần đã hoàn toàn thoát khỏi tập đoàn Tân Minh, sang năm mới có lẽ Châu Túc Tấn còn phải đối phó với Tân Minh.
“Tôi còn tưởng đã có dự án nào kéo chân cậu.” Đối phương nói: “Giang Thành hấp dẫn như vậy sao?”
“Cũng không phải, chẳng qua Giang Thành rất yên tĩnh, không có người thúc giục kết hôn.” Lục An đùa giỡn nói: “Chủ yếu là tôi còn chưa dùng hết phiếu giảm giá tích góp được ở siêu thị.”
Anh ta nói xong thì tự mình bật cười.
Sau khi cười xong mới nhận ra Châu Túc Tấn đang ngồi bên cạnh liếc nhìn mình.
- -
Lúc này, ở thành phố bên cạnh.
Vệ Lai vừa gặp được người phụ trách trung tâm thương mại, hai bên trò chuyện rất vui vẻ, trước năm mới chỉ có thời gian hoàn thành các thủ tục của hợp đồng, qua Tết là có thể bắt đầu trang trí.
Sự thành công của lần này cũng là nhờ có công nghiệp Bách Đa, siêu thị Vệ Lai vốn chỉ nổi tiếng ở Giang Thành, còn ở bên ngoài thì chưa có ai nghe qua, nhưng hiện giờ đang cùng hợp tác với Bách Đa và hơn thế Bách Đa còn là cổ đông lớn nhất, vậy nên bất kể là đàm phán ở thành phố nào, hay cùng với các nhà cung cấp đều diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Ra khỏi văn phòng làm việc của người phụ trách, ngay bên cạnh chính là trung tâm mua sắm, Đường Chi kéo tay Vệ Lai: “Cậu có muốn đi mua sắm không?”
Vệ Lai suy nghĩ một chút: “Hình như tôi chẳng muốn mua thứ gì ấy?”
Nếu là trước kia, Đường Chi sẽ nói dạo phố không nhất thiết phải mua sắm, nhưng hôm nay cô ấy lại hùa theo Vệ Lai: “Vậy thì thôi, tôi cũng đã mua hết mọi thứ cần thiết ở Bắc Kinh rồi, về khách sạn thôi.”
Mặc dù ngày hôm nay Vệ Lai đã đi gặp Châu Túc Tấn nhưng cô ấy cứ có cảm giác bầu không khí giữa hai vợ chồng bọn họ không đúng lắm.
Cô ấy và Vệ Lai đều cùng nộp đơn xin việc vào công ty của Mục Địch khi vừa mới tốt nghiệp, hai người cũng bởi vì nhớ gia đình cho nên mới quay trở lại Giang Thành vì thế cũng nhanh chóng trở lên thân thiết, nhưng không ngờ trong công việc cũng rất hợp nhau.. Quen biết mấy năm, mặc dù bên ngoài Vệ Lai không thể hiện cảm xúc gì, nhưng cô ấy vẫn có cảm giác trong lòng cô có tâm sự.
Nhưng chuyện tình cảm của người ta, cô ấy cũng không nên hỏi nhiều.
Vệ Lai lấy điện thoại ra, tìm kiếm một nhà hàng gần đây: “Không vội, hôm nay tôi mời cậu một bữa.”
“Cung kính không bằng tuân mệnh, xin cảm ơn giám đốc Vệ.”
Khách sạn của bọn họ nằm ngay bên kia đường, hai người chọn một nhà hàng địa phương cách đó mười phút đi bộ.
Vì để thỏa mãn cơn thèm ăn mà xếp hàng gần một tiếng rưỡi.
Trong lúc chờ gọi số, Vệ Lai xử lý một số báo cáo công việc.
Hình đại diện Wechat của Triệu Nhất Hàm nhảy ra: [Bao giờ em đi công tác về?]
Vệ Lai: [Ngày mai em về, sao chị biết em đi công tác?]
Buổi tối, Triệu Nhất Hàm có đi ngang qua cửa hàng chính của siêu thị Vệ Lai, cho nên ghé mua một ít đồ Tết tiện thể lên lầu gặp cô, nhưng khi gõ cửa lại không thấy ai trả lời, hỏi dì Trình mới biết rằng Vệ Lai đã đi công tác gần một tuần rồi.
Chị ấy còn nghe ông chủ nói, mấy hôm trước Triệu Liên Thành có đến Giang Thành, còn cùng bạn bè ăn một bữa cơm, hơn nữa anh ta cũng không hề giấu diếm việc bản thân là cổ đông lớn của công nghiệp Bách Đa.
Bây giờ rất nhiều người biết Vệ Lai và Triệu Liên Thần cùng mở một siêu thị, quả thực rất bất ngờ.
[Thái độ của Châu Túc Tấn như thế nào? Chị nhớ trước kia đã nói với em người xúc phạm Châu Túc Tấn rồi bị phá sản công ty là Triệu Liên Thần mà.]
Vệ Lai: [Châu Túc Tấn không quan tâm.]
Triệu Nhất Hàm không rõ ‘không quan tâm’ của mình biết và ‘không quan tâm của cô nói’ có giống nhau hay không.
[ Không quan tâm là được, trước kia chị còn nói rằng Châu Túc Tấn không hợp với em nhưng hiện tại xem ra vẫn khá tốt, em cứ bận tiếp đi.]
Nếu như không đứng trên phương diện tình cảm thì Châu Túc Tấn đúng là đối tượng kết hôn hoàn hảo nhất, không có gì sánh nổi.
Theo hợp đồng ở chung giữa hai người bọn họ thì đó sẽ là một cuộc hôn nhất rất thoải mái.
Mấy ngày nay cô đã hiểu ra và không còn tự đẩy bản thân mình ra xa nữa.
Sau khi thưởng thức đồ ăn ngon, lúc hai người trở về khách sạn thì đã muộn, Vệ Lai đang sấy tóc thì điện thoại di động vang lên.
Đường Chi nhìn thấy tên của Châu Túc Tấn hiện lên trên màn hình liền đưa di động cho Vệ Lai: “Là điện thoại của chồng cậu.”
Vệ Lai tắt máy sấy tóc: “ Alo, anh bận xong rồi à?”
Châu Túc Tấn: “Ừ.”
Buổi tiệc đã kết thúc, nhưng những người khác vẫn còn chưa rời đi hết.
Anh hỏi: “Ngày mai mấy giờ em về?”
“Khoảng 7 giờ, tranh thủ về nhà vào buổi tối.”
“Vậy em gửi địa chỉ khách sạn cho anh đi, anh sẽ cố gắng đến đó trước 7 giờ.”
“Anh còn phải mất vài tiếng mới đến được đây, không cần đâu.”
“Anh đến rồi nhưng em vẫn không muốn gặp sao?”
Vệ Lai không nói gì.
“Vệ Lai.”
“Được, bây giờ em gửi cho anh.”
Vệ Lai cúp điện thoại rồi gửi địa chỉ cho anh.
Cô đặt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục sấy tóc.
Cố gắng nhớ lại khoảng thời gian hòa thuận của họ trong suốt quãng thời gian thực hiện hợp đồng.
Đường Chi đeo tai nghe lên, tìm một bộ phim để xem, cô ấy tưởng rằng lúc này Vệ Lai không muốn nói chuyện.
Vệ Lai sấy tóc khô rồi thì quay lại giường, nhìn thấy đám chị em plastic đang bàn bạc xem đêm giao thừa sẽ đi đâu.
Năm nay Ân Nhạc dự định cùng chồng đi trượt tuyết, chụp ảnh dải ngân hà, dạo gần đây cô ấy rất thích chụp ảnh các vì sao: [Chồng tôi nói năm nay sẽ cho tôi một khoảng thời gian tuyệt vời.]
Kiều Tư Điền: [Chồng tôi cũng muốn đi trượt tuyết.]
Ân Nhạc: [Vậy đi cùng đi.]
Kiều Tư Điền: [Nhưng anh ấy sợ tôi lạnh nên bảo tốt nhất là đi Cực Nam.]
Ân Nhạc: [….]
Lại bắt đầu biểu diễn.
Kiều Tư Điền tag Vệ Lai: [Cục cưng, cậu và anh Châu có kế hoạch gì chưa?]
Vệ Lai: [Chưa có kế hoạch.]
Năm nay, mẹ cô đón giao thừa ở Hải Thành, rất có thể bà sẽ ăn cơm tất niên một mình
Vệ Lai thoát khỏi group chat và bật chế độ im lặng để đi ngủ.
Sáng hôm sau cô tỉnh lại mà không cần đến báo thức, nhìn đồng hồ thì mới 6 giờ, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối.
Cô hẹn với tài xế là 7 giờ 30 sẽ xuất phát, 7 giờ cô và Đường Chi xuống lầu ăn sáng.
[Em đã dậy chưa?] Châu Túc Tấn gửi tin nhắn cho cô.
Vệ Lai: [Dậy rồi, đợi em hai phút.]
Cô nói với Đường Chi: “Châu Túc Tấn ở dưới lầu, cậu cứ ăn sáng trước đi.”
"Đi đi, đừng lo lắng cho tôi."
Vệ Lai nhìn một lượt trang điểm và tóc của mình ở trong trong thang máy, chẳng mấy chốc, thang máy đã đến tầng một. Lần cuối cùng hai người gặp nhau đã là mười ngày trước, nhưng lại có cảm giác thời gian trôi qua rất lâu rồi.
Châu Túc Tấn đang ngồi trong xe bên ngoài khách sạn thì thấy cô đi ra từ cửa xoay tròn trước khách sạn, anh đẩy cửa xe đi xuống, Vệ Lai đút hai tay vào túi áo, từng bước đi đến bên cạnh anh không vội vã nhưng cũng không chậm rãi.
Lần này cô không lao vào trong vòng tay anh.
Châu Túc Tấn vươn tay ôm lấy cô vào lòng như anh vẫn thường làm.
Vệ Lai kìm nén sự tủi thân, hai tay vẫn đút trong túi áo…
Châu Túc Tấn cụp mắt xuống, nghĩ rằng cô vừa giơ tay ôm anh.
“Áo khoác có hợp không?”
Châu Túc Tấn gật đầu: “Rất hợp.”
Anh không lên tiếng nữa mà siết chặt vòng tay ôm chặt cô vào lòng: “Sau năm mới anh sẽ ở bên em khoảng mười ngày. Em cũng sắp xếp công việc, hai chúng ta tìm một ngọn núi phủ tuyết để ngắm sao.”
Anh hỏi: “Em muốn đi nước nào? Thụy Sĩ thì sao?” Anh nói tên một vài thị trấn nhỏ.
Vệ Lai: “Em đã đi rồi.” Cô cũng giải thích lý do vì sao mình không muốn đi nữa: “Vợ chồng Ân Nhạc cũng muốn đến đó, em không muốn đi cùng một nơi với hai người họ.”
Chấu Túc Tấn nhìn cô, anh chắc chắn là do Chương Nham Tân đã từng đưa Vệ Lai đi cho nên cô không muốn đến đó nữa.
Anh nói: “Vậy chúng ta đi nơi khác.”