Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 252
CHƯƠNG 252
Bạch Dương ừ một tiếng: “Vâng, vậy em cúp máy trước đây, lát nữa còn phải đi bệnh viện nữa.”
“Ừ.” Lục Khởi gật đầu.
Ngoài cửa, Phó Kình Hiên xoay người lại nói: “Đi thôi.”
“Tổng giám đốc Phó, sao anh không vào lấy đồ?” Trợ lý Trương đi theo sau lưng anh và hỏi.
Phó Kình Hiên mím môi: “Không cần, lát nữa bảo người của khách sạn đưa đến Phó Thị là được.”
Anh cũng đã nói thế rồi thì trợ lý Trương còn có thể nói gì nữa.
Tới cạnh thang máy, trợ lý Trương nhấn nút xuống lầu thì đột nhiên nghe thấy Phó Kình Hiên nói: “Cậu tìm hai người đóng một vở kịch.”
“Dạ?” Trợ lý Trương không hiểu: “Diễn kịch gì?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, anh nói về vở kịch.
Trợ lý Trương nghe xong thì hết nói nổi: “Tổng giám đốc Phó à, nếu anh muốn giúp cô Bạch thì nói thẳng với cô Bạch là được rồi, việc gì phải…”
“Cô ấy sẽ không chịu sự đồng ý của tôi, tôi chỉ có thể dùng cách này.” Phó Kình Hiên nhìn cửa thang máy trầm giọng nói.
Bây giờ Bạch Dương hoàn toàn coi anh như bệnh dịch, xa cách được bao xa thì được.
Vậy nên, sao cô sẽ chấp nhận sự giúp đỡ của anh đây.
Trợ lý Trương nghe Phó Kình Hiên nói thế, nhất thời không thể nói gì hơn, một lúc lâu sau mới ho khan vai tiếng: “Vậy tôi đi sắp xếp đây.”
Phó Kình Hiên gật đầu.
Bên kia, Bạch Dương ôm đồ đạc của mình đi ra khỏi phòng hợp. Cô vừa đi được mấy bước thì nghe thấy có người đang nói chuyện, khi nói còn nhắc đến hai chữ “năng lượng”.
Hai chữ này đã khiến Bạch Dương chú ý, cô lập tức dừng bước rồi nghiêng đầu nghìn sang hướng có tiếng nói chuyện.
Thì thấy hai sinh viên đại học gồm một nam một nữ đang đứng cách đó không xa, cười nói chuyện.
Cô gái hỏi chàng trai: “Gần đây cậu đã viết xong bài luận văn liên quan đến năng lượng chưa?”
“Vẫn chưa, khó quá. Nếu không vì nghe anh họ mình nói tập đoàn Phó Thị đã nghiên cứu ra kĩ thuật năng lượng mới thì mình sẽ không viết về đề tài này.”
“Hết cách rồi, không làm thì không thể xin vào phòng nghiên cứu của tập đoàn Phó Thị. Nhanh viết đi, mình sắp viết xong rồi. Mình đề cử cho cậu mấy cuốn sách, cậu thử đọc mấy quyển này xem, chắc sẽ viết dễ hơn đó. Trong mấy cuốn sách này có rất nhiều thuật ngữ và kiến thức liên quan đến năng lượng.”
Sau đó, cô gái nói liên tiếp một loạt tên mấy quyển sách.
Sau khi chàng trai nhắc lại một lần thì rời đi cùng với cô gái.
Bạch Dương nhìn bản ghi âm trong điện thoại mình. Tuy thấy hơi lạ vì tại sao lại trùng hợp có hai sinh viên đại học nói chuyện về năng lượng ở khách sạn, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, trong lòng rất cảm kích hai người này.
Vì cô đã ghi âm lại cuộc nói chuyện của hai người họ, định bụng sau khi đi thăm bà nội xong thì sẽ dựa theo file ghi âm này mà đi tìm mấy quyển sách đó.
Tin rằng nhờ thế mà cô sẽ viết bản kế hoạch tốt hơn nhiều.
Nghĩ rồi Bạch Dương cười cất điện thoại lại rồi đi tới thang máy.
Kết quả vừa ra khỏi thang máy thì cô lại nhìn thấy người cô không muốn gặp.
Phó Kình Hiên đang đưa lưng về phía cô, tay cầm điện thoại gọi điện, người trong điện thoại nói: “Tổng giám đốc Phó, cô Bạch đã xem vở kịch ban nãy.”
Bạch Dương ừ một tiếng: “Vâng, vậy em cúp máy trước đây, lát nữa còn phải đi bệnh viện nữa.”
“Ừ.” Lục Khởi gật đầu.
Ngoài cửa, Phó Kình Hiên xoay người lại nói: “Đi thôi.”
“Tổng giám đốc Phó, sao anh không vào lấy đồ?” Trợ lý Trương đi theo sau lưng anh và hỏi.
Phó Kình Hiên mím môi: “Không cần, lát nữa bảo người của khách sạn đưa đến Phó Thị là được.”
Anh cũng đã nói thế rồi thì trợ lý Trương còn có thể nói gì nữa.
Tới cạnh thang máy, trợ lý Trương nhấn nút xuống lầu thì đột nhiên nghe thấy Phó Kình Hiên nói: “Cậu tìm hai người đóng một vở kịch.”
“Dạ?” Trợ lý Trương không hiểu: “Diễn kịch gì?”
Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, anh nói về vở kịch.
Trợ lý Trương nghe xong thì hết nói nổi: “Tổng giám đốc Phó à, nếu anh muốn giúp cô Bạch thì nói thẳng với cô Bạch là được rồi, việc gì phải…”
“Cô ấy sẽ không chịu sự đồng ý của tôi, tôi chỉ có thể dùng cách này.” Phó Kình Hiên nhìn cửa thang máy trầm giọng nói.
Bây giờ Bạch Dương hoàn toàn coi anh như bệnh dịch, xa cách được bao xa thì được.
Vậy nên, sao cô sẽ chấp nhận sự giúp đỡ của anh đây.
Trợ lý Trương nghe Phó Kình Hiên nói thế, nhất thời không thể nói gì hơn, một lúc lâu sau mới ho khan vai tiếng: “Vậy tôi đi sắp xếp đây.”
Phó Kình Hiên gật đầu.
Bên kia, Bạch Dương ôm đồ đạc của mình đi ra khỏi phòng hợp. Cô vừa đi được mấy bước thì nghe thấy có người đang nói chuyện, khi nói còn nhắc đến hai chữ “năng lượng”.
Hai chữ này đã khiến Bạch Dương chú ý, cô lập tức dừng bước rồi nghiêng đầu nghìn sang hướng có tiếng nói chuyện.
Thì thấy hai sinh viên đại học gồm một nam một nữ đang đứng cách đó không xa, cười nói chuyện.
Cô gái hỏi chàng trai: “Gần đây cậu đã viết xong bài luận văn liên quan đến năng lượng chưa?”
“Vẫn chưa, khó quá. Nếu không vì nghe anh họ mình nói tập đoàn Phó Thị đã nghiên cứu ra kĩ thuật năng lượng mới thì mình sẽ không viết về đề tài này.”
“Hết cách rồi, không làm thì không thể xin vào phòng nghiên cứu của tập đoàn Phó Thị. Nhanh viết đi, mình sắp viết xong rồi. Mình đề cử cho cậu mấy cuốn sách, cậu thử đọc mấy quyển này xem, chắc sẽ viết dễ hơn đó. Trong mấy cuốn sách này có rất nhiều thuật ngữ và kiến thức liên quan đến năng lượng.”
Sau đó, cô gái nói liên tiếp một loạt tên mấy quyển sách.
Sau khi chàng trai nhắc lại một lần thì rời đi cùng với cô gái.
Bạch Dương nhìn bản ghi âm trong điện thoại mình. Tuy thấy hơi lạ vì tại sao lại trùng hợp có hai sinh viên đại học nói chuyện về năng lượng ở khách sạn, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, trong lòng rất cảm kích hai người này.
Vì cô đã ghi âm lại cuộc nói chuyện của hai người họ, định bụng sau khi đi thăm bà nội xong thì sẽ dựa theo file ghi âm này mà đi tìm mấy quyển sách đó.
Tin rằng nhờ thế mà cô sẽ viết bản kế hoạch tốt hơn nhiều.
Nghĩ rồi Bạch Dương cười cất điện thoại lại rồi đi tới thang máy.
Kết quả vừa ra khỏi thang máy thì cô lại nhìn thấy người cô không muốn gặp.
Phó Kình Hiên đang đưa lưng về phía cô, tay cầm điện thoại gọi điện, người trong điện thoại nói: “Tổng giám đốc Phó, cô Bạch đã xem vở kịch ban nãy.”