Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Mấy lục y nhân canh giữ bên ngoài dược phòng thấy Thanh Linh trốn thoát, tay lăm lăm cầm binh khí nhìn chằm chằm nàng.
Thanh Linh nhìn về dược phòng, nhếch môi cười, Thiên Nhất Tuyệt muốn luyện hóa nàng thành Hoạt tử nhân? Để xem ai luyện hóa ai?
Thiên Nhất Tuyệt, chuyện này nàng nhớ kĩ.
Mắt lộ tia hung quang quét qua mấy người lục y nhân, nàng cười yếu ớt không một tia sợ hãi. Nàng vừa luyện xong Phất thủ Thiên Diệp cùng Tàn Hồng kiếm pháp, còn chưa kịp xem uy lực thế nào, vừa đúng có đám người này thử chút công phu mới.
“Đem Diệp Đàm quay trở lại dược phòng.” Triệu Trầm lạnh giọng nói.
Lục y nhân vây quanh người Thanh Linh nhận mệnh, toàn bộ cầm kiếm đâm thẳng về phía nàng.
Bọn họ vẫn chưa đến gần Thanh Linh đột nhiên bị một cỗ chưởng lực vô hình thổi bay.
Thanh Linh nhìn hai tay của mình, mặt tràn đầy vui mừng, không ngờ nàng mới chỉ ra hai tầng công lực mà đã có thể đánh ngã một đám người.
Những người này vốn dĩ không phải Hoạt tử nhân, ngã trên đất, mọi người ai cũng rên rỉ đầy đau đớn.
Nàng không có tâm trí cùng bọn họ dây dưa liền phi thân chạy trước, chân đạp qua mặt bọn họ, còn ác ý nhún một cái. Những người đó ngã trên đất vốn đau không nói nổi, lại bị nàng nhẫn tâm đạp thêm phát nữa, nửa cái mạng coi như mất.
“Đi bắt Diệp Đàm!!!!” Triệu Trầm dẫn người đuổi theo Thanh Linh.
Thanh Linh đứng dưới một thân cây, mặt đất bao phủ bởi một tầng lá khô. Nàng tư thái thong dong, phất tay một cái, từng mảnh lá cây bay lên. Lạc diệp (lá khô) bay múa tựa hồ điệp, cuốn quanh thân nàng, nhảy múa cùng ba ngàn sợi tóc trông như mỹ nhân bước ra từ ảo cảnh.
Ánh mắt nàng trong trẻo, dung nhan thanh tú, phong thái ưu nhã. Nàng cười nhạt một tiếng, tay vung lên, từng mảnh lạc diệp tựa đao phong bay thẳng về phía mấy người đang đuổi theo nàng.
Những người đuổi tới có người bị lạc diệp cắt sâu vào họng, có người bị cắm thẳng vào hai mắt, thậm chí có người bị lạc diệp cắt mất đôi tai.
Hai mắt Triệu Trầm bị lạc diệp làm bị thương, lập tức máu từ trong hốc mắt chảy ra, trước mắt bỗng chốc tối sầm xuống nhưng hắn vẫn không quên hạ lệnh, ngón trỏ chỉ thẳng Thanh Linh: “Bắt lấy hắn!!!!”
Phương hướng tay hắn chỉ không phải vị trí của Thanh Linh, thấy vậy nàng cười to, aiz, chó của Thiên Nhất Tuyệt quả nhiên trung thành.
Thủ vệ canh giữ cấm địa khác nghe thấy động tĩnh vội vội vsngf vàng chạy về hướng này, rối rít xông lên ý đồ muốn bắt lấy nàng.
Đối với võ công bây giờ của Thanh Linh, muốn thoát ra khỏi đám người này quả thật rất dễ dàng, nhưng nàng vẫn chưa quen thuộc cấm địa, vòng tới vòng lui cũng không ra khỏi cấm địa.
“Đi theo ta.” Đột nhirn Tư Không Tiêm Vụ từ đâu xuất hiện nói với nàng.
“Ngươi sẽ không dẫn ta đi thạch thất chứ?” Thanh Linh cảnh giác nhìn nàng, ở thạch thất đợi nhiều ngày người nàng đã mốc meo hết lên rồi. “Nếu như ngươi còn bí kíp võ công muỗn ta luyện, đưa luôn ở đây đi.”
Tư Không Tiêm Vụ sửng sốt, lập tức dở khóc dở cười. “Ngươi còn muốn bí kíp võ công? Nghĩ hay thật, ta dẫn ngươi ra khỏi cấm địa.”
Ánh mắt Thanh Linh viết rõ hãi chữ “hồ nghi”, tạ như muốn nói ngươi tốt bụng đến thế sao? Nàng hơi đắn đo một lát, từ luc gặp Tư Không Tiêm Vụ đến giờ, nàng ta cũng chưa bao giờ tổn thương nàng, mặc dù nàng đề phòng Tư Không Tiêm Vụ nhưng nàng không thể không tin tưởng Tư Không Tiêm Vụ.
Gật đầu một cái liền cùng Tư Không Tiêm Vụ rời khỏi.
“Đại tiểu thư cùng Diệp Đàm ở đó, mau đuổi theo!!!!” có lục y nhân phát hiện ra hai người, vội vàng hét to.
Thanh Linh dừng lại bước chân, xoay người phất tay, đám thị vệ đuổi tới bị một cô lực lượng vô hình thổi bay.
Tư Không Tiêm Vụ âm thầm kinh ngạc, Diệp Đàm luyện Phất thủ Thiên Diệp tiến triển thần tốc, người ăn Thánh quả với người không ăn quả nhiên có sự chênh lệch.
Thiên Nhất Tuyệt cưỡi ngựa đi đến Phủ Thành chủ, sau lưng hắn có thủ hạ chaỵ như điên tới.
Thủ hạ vừa tới trước mặt hắn liền dừng ngựa.
“Đại hộ pháp, Diệp Đàm bỏ trốn, Đại tiểu thư nhìn có vẻ như đã bị người đả thương cũng bỏ trốn cùng Diệp Đàm.” Thủ hạ kia vừa mở miệng liền vội vàng bẩm báo, đem chuyện vừa xảy ra trong cấm địa nói một lượt cho Thiên Nhất Tuyệt.
Thiên Nhất Tuyệt nghe vậy khí huyết công tâm: “Đáng chết!” Tay hắn nắm chặt dây cương, lòng bàn tay bị dây cương cứa ra máu, hắn vậy mà không cảm thấy một tia đau đớn.
Diệp Đàm ăn trộm Thánh quả rồi bỏ trốn, hắn muốn luyện chế Diệp Đàm thành con rối cũng không được, hắn không cam lòng quay đầu ngựa chạy về hướng cấm địa, đột nhiên hắn lại nghĩ tới cái gì: “Ngươi nói Đại tiểu thư cùng chạy trốn với Diệp Đàm?”
“Vâng.” Thủ hạ kia trả lời.
Nghe được trả lời, sắc mặt Thiên Nhất Tuyệt đang ủ dột liền tươi tỉnh hẳn lên, khóe môi vẽ ra nụ cười, hắn quay đầu ngựa lại phủ Thành chủ.
Tư Không Tiêm Vụ bị hắn luyện thành bán hoạt tử nhân, vả lại Thành chủ vẫn nằm trong tay hắn, nàng trốn cũng thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Chuyện Diệp Đàm chạy trốn cùng Tư Không Tiệm Vụ tạm thời chưa để ý đến, trước mắt phải giải quyết các quốc gia đến cầu hôn đang náo loạn phủ Thành chủ cái đã. Hắn phái nhiều nhân thủ đi tìm Diệp Đàm cùng tư Không Tiêm Vụ, còn bản thân quay về phủ Thành chủ.
Trong phủ Thành chủ, các quốc gia cầu thân không thể không khai đao, phong cản hỗn loạn mà đẫm máu.
“Tần công tử, thị vệ phủ Thành chủ đông đảo, các quốc gia cầu thân cứ nào loạn như vậy sớm muộn gì cũng bị áp đảo.” Tề Tế Huyên nói.
Tần Liễm nhìn về phía Minh Lục: “An bài một đội nhân mã ở lân cận vào phủ Thành chủ trước.” Hắn sở dĩ không điều động nhóm người này là chờ đến lúc các quốc gia cầu thân và thị vệ phủ Thành chủ động thủ, chỉ cần động thủ là có thể dễ dàng kết thù.
“Vâng.” Minh Lục rất nhanh biến mất.
“Ta và ngươi cũng nên vào phủ Thành chủ xem náo nhiệt một chút.” Tề Tế Huyên nói.
Tần liễm gật đầu, đứng dậy cùng Tề Tế Huyên vào phủ.
Ngô Vũ tự núp mình trong phòng, đối mặt với rối loạn ở phủ Thành chủ, hắn lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Tới gây gổ ở phủ Thành chủ đều là người có thân phận tôn quý, có thể đắc tội một hai người nhưng đắc tội người không nên đắc tội, chọc giận cả quốc gia, đến lúc đó các quốc gia vây công Tiêu Dao thành, đối với Tiêu Dao thành là một đại nạn.
Ngô Vũ muốn đàn áp mấy người đó nhưng không dám đả thương họ.
“Thành chủ, Đại hộ pháp nói ngài phải giải thích rõ ràng với các nước, Đại tiểu thư của chúng ta không phải là bán hoạt tử nhân.” Ngô Vũ phái đại thị vệ hướng Thiên Nhất Tuyệt bẩm báo chuyện phủ Thành chủ.
Đánh cũng đã đánh rồi, còn ra giải thích cái gì nữa! Ngô Vũ càng nghĩ càng cảm thấy phiền.
“Thành chủ, những người đó đã xông vào nội viện.” Ngoài cửa lại có thị vệ bẩm báo.
“Chuyện gì xảy ra? Không phải ngoại viện có bố trí trận pháp sao? Bọn họ còn có thể xông tới?”Ngô Vũ cả kinh.
“Trận pháp giống như đã bị người phá giải.”
Ngô Vũ càng thêm lo lắng đi tới đi lui, trong phủ Thành chủ có nhiều chỗ bố trí trận pháp, làm sao đã bị người khác phá giải rồi hả?
Tin tức Tư Không Tiêm Vụ là bán hoạt tử nhân vừa truyền đi trước, tần Liễm đã sớm phái người vào phù Thành chủ thăm dò một phen, phát hiện có trận pháp liền âm thầm phá giải.
Bởi vì mới phá giải chưa lâu nên người trong phủ vẫn chưa phát hiện có điều kì lạ.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thanh Linh nhìn về dược phòng, nhếch môi cười, Thiên Nhất Tuyệt muốn luyện hóa nàng thành Hoạt tử nhân? Để xem ai luyện hóa ai?
Thiên Nhất Tuyệt, chuyện này nàng nhớ kĩ.
Mắt lộ tia hung quang quét qua mấy người lục y nhân, nàng cười yếu ớt không một tia sợ hãi. Nàng vừa luyện xong Phất thủ Thiên Diệp cùng Tàn Hồng kiếm pháp, còn chưa kịp xem uy lực thế nào, vừa đúng có đám người này thử chút công phu mới.
“Đem Diệp Đàm quay trở lại dược phòng.” Triệu Trầm lạnh giọng nói.
Lục y nhân vây quanh người Thanh Linh nhận mệnh, toàn bộ cầm kiếm đâm thẳng về phía nàng.
Bọn họ vẫn chưa đến gần Thanh Linh đột nhiên bị một cỗ chưởng lực vô hình thổi bay.
Thanh Linh nhìn hai tay của mình, mặt tràn đầy vui mừng, không ngờ nàng mới chỉ ra hai tầng công lực mà đã có thể đánh ngã một đám người.
Những người này vốn dĩ không phải Hoạt tử nhân, ngã trên đất, mọi người ai cũng rên rỉ đầy đau đớn.
Nàng không có tâm trí cùng bọn họ dây dưa liền phi thân chạy trước, chân đạp qua mặt bọn họ, còn ác ý nhún một cái. Những người đó ngã trên đất vốn đau không nói nổi, lại bị nàng nhẫn tâm đạp thêm phát nữa, nửa cái mạng coi như mất.
“Đi bắt Diệp Đàm!!!!” Triệu Trầm dẫn người đuổi theo Thanh Linh.
Thanh Linh đứng dưới một thân cây, mặt đất bao phủ bởi một tầng lá khô. Nàng tư thái thong dong, phất tay một cái, từng mảnh lá cây bay lên. Lạc diệp (lá khô) bay múa tựa hồ điệp, cuốn quanh thân nàng, nhảy múa cùng ba ngàn sợi tóc trông như mỹ nhân bước ra từ ảo cảnh.
Ánh mắt nàng trong trẻo, dung nhan thanh tú, phong thái ưu nhã. Nàng cười nhạt một tiếng, tay vung lên, từng mảnh lạc diệp tựa đao phong bay thẳng về phía mấy người đang đuổi theo nàng.
Những người đuổi tới có người bị lạc diệp cắt sâu vào họng, có người bị cắm thẳng vào hai mắt, thậm chí có người bị lạc diệp cắt mất đôi tai.
Hai mắt Triệu Trầm bị lạc diệp làm bị thương, lập tức máu từ trong hốc mắt chảy ra, trước mắt bỗng chốc tối sầm xuống nhưng hắn vẫn không quên hạ lệnh, ngón trỏ chỉ thẳng Thanh Linh: “Bắt lấy hắn!!!!”
Phương hướng tay hắn chỉ không phải vị trí của Thanh Linh, thấy vậy nàng cười to, aiz, chó của Thiên Nhất Tuyệt quả nhiên trung thành.
Thủ vệ canh giữ cấm địa khác nghe thấy động tĩnh vội vội vsngf vàng chạy về hướng này, rối rít xông lên ý đồ muốn bắt lấy nàng.
Đối với võ công bây giờ của Thanh Linh, muốn thoát ra khỏi đám người này quả thật rất dễ dàng, nhưng nàng vẫn chưa quen thuộc cấm địa, vòng tới vòng lui cũng không ra khỏi cấm địa.
“Đi theo ta.” Đột nhirn Tư Không Tiêm Vụ từ đâu xuất hiện nói với nàng.
“Ngươi sẽ không dẫn ta đi thạch thất chứ?” Thanh Linh cảnh giác nhìn nàng, ở thạch thất đợi nhiều ngày người nàng đã mốc meo hết lên rồi. “Nếu như ngươi còn bí kíp võ công muỗn ta luyện, đưa luôn ở đây đi.”
Tư Không Tiêm Vụ sửng sốt, lập tức dở khóc dở cười. “Ngươi còn muốn bí kíp võ công? Nghĩ hay thật, ta dẫn ngươi ra khỏi cấm địa.”
Ánh mắt Thanh Linh viết rõ hãi chữ “hồ nghi”, tạ như muốn nói ngươi tốt bụng đến thế sao? Nàng hơi đắn đo một lát, từ luc gặp Tư Không Tiêm Vụ đến giờ, nàng ta cũng chưa bao giờ tổn thương nàng, mặc dù nàng đề phòng Tư Không Tiêm Vụ nhưng nàng không thể không tin tưởng Tư Không Tiêm Vụ.
Gật đầu một cái liền cùng Tư Không Tiêm Vụ rời khỏi.
“Đại tiểu thư cùng Diệp Đàm ở đó, mau đuổi theo!!!!” có lục y nhân phát hiện ra hai người, vội vàng hét to.
Thanh Linh dừng lại bước chân, xoay người phất tay, đám thị vệ đuổi tới bị một cô lực lượng vô hình thổi bay.
Tư Không Tiêm Vụ âm thầm kinh ngạc, Diệp Đàm luyện Phất thủ Thiên Diệp tiến triển thần tốc, người ăn Thánh quả với người không ăn quả nhiên có sự chênh lệch.
Thiên Nhất Tuyệt cưỡi ngựa đi đến Phủ Thành chủ, sau lưng hắn có thủ hạ chaỵ như điên tới.
Thủ hạ vừa tới trước mặt hắn liền dừng ngựa.
“Đại hộ pháp, Diệp Đàm bỏ trốn, Đại tiểu thư nhìn có vẻ như đã bị người đả thương cũng bỏ trốn cùng Diệp Đàm.” Thủ hạ kia vừa mở miệng liền vội vàng bẩm báo, đem chuyện vừa xảy ra trong cấm địa nói một lượt cho Thiên Nhất Tuyệt.
Thiên Nhất Tuyệt nghe vậy khí huyết công tâm: “Đáng chết!” Tay hắn nắm chặt dây cương, lòng bàn tay bị dây cương cứa ra máu, hắn vậy mà không cảm thấy một tia đau đớn.
Diệp Đàm ăn trộm Thánh quả rồi bỏ trốn, hắn muốn luyện chế Diệp Đàm thành con rối cũng không được, hắn không cam lòng quay đầu ngựa chạy về hướng cấm địa, đột nhiên hắn lại nghĩ tới cái gì: “Ngươi nói Đại tiểu thư cùng chạy trốn với Diệp Đàm?”
“Vâng.” Thủ hạ kia trả lời.
Nghe được trả lời, sắc mặt Thiên Nhất Tuyệt đang ủ dột liền tươi tỉnh hẳn lên, khóe môi vẽ ra nụ cười, hắn quay đầu ngựa lại phủ Thành chủ.
Tư Không Tiêm Vụ bị hắn luyện thành bán hoạt tử nhân, vả lại Thành chủ vẫn nằm trong tay hắn, nàng trốn cũng thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
Chuyện Diệp Đàm chạy trốn cùng Tư Không Tiệm Vụ tạm thời chưa để ý đến, trước mắt phải giải quyết các quốc gia đến cầu hôn đang náo loạn phủ Thành chủ cái đã. Hắn phái nhiều nhân thủ đi tìm Diệp Đàm cùng tư Không Tiêm Vụ, còn bản thân quay về phủ Thành chủ.
Trong phủ Thành chủ, các quốc gia cầu thân không thể không khai đao, phong cản hỗn loạn mà đẫm máu.
“Tần công tử, thị vệ phủ Thành chủ đông đảo, các quốc gia cầu thân cứ nào loạn như vậy sớm muộn gì cũng bị áp đảo.” Tề Tế Huyên nói.
Tần Liễm nhìn về phía Minh Lục: “An bài một đội nhân mã ở lân cận vào phủ Thành chủ trước.” Hắn sở dĩ không điều động nhóm người này là chờ đến lúc các quốc gia cầu thân và thị vệ phủ Thành chủ động thủ, chỉ cần động thủ là có thể dễ dàng kết thù.
“Vâng.” Minh Lục rất nhanh biến mất.
“Ta và ngươi cũng nên vào phủ Thành chủ xem náo nhiệt một chút.” Tề Tế Huyên nói.
Tần liễm gật đầu, đứng dậy cùng Tề Tế Huyên vào phủ.
Ngô Vũ tự núp mình trong phòng, đối mặt với rối loạn ở phủ Thành chủ, hắn lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Tới gây gổ ở phủ Thành chủ đều là người có thân phận tôn quý, có thể đắc tội một hai người nhưng đắc tội người không nên đắc tội, chọc giận cả quốc gia, đến lúc đó các quốc gia vây công Tiêu Dao thành, đối với Tiêu Dao thành là một đại nạn.
Ngô Vũ muốn đàn áp mấy người đó nhưng không dám đả thương họ.
“Thành chủ, Đại hộ pháp nói ngài phải giải thích rõ ràng với các nước, Đại tiểu thư của chúng ta không phải là bán hoạt tử nhân.” Ngô Vũ phái đại thị vệ hướng Thiên Nhất Tuyệt bẩm báo chuyện phủ Thành chủ.
Đánh cũng đã đánh rồi, còn ra giải thích cái gì nữa! Ngô Vũ càng nghĩ càng cảm thấy phiền.
“Thành chủ, những người đó đã xông vào nội viện.” Ngoài cửa lại có thị vệ bẩm báo.
“Chuyện gì xảy ra? Không phải ngoại viện có bố trí trận pháp sao? Bọn họ còn có thể xông tới?”Ngô Vũ cả kinh.
“Trận pháp giống như đã bị người phá giải.”
Ngô Vũ càng thêm lo lắng đi tới đi lui, trong phủ Thành chủ có nhiều chỗ bố trí trận pháp, làm sao đã bị người khác phá giải rồi hả?
Tin tức Tư Không Tiêm Vụ là bán hoạt tử nhân vừa truyền đi trước, tần Liễm đã sớm phái người vào phù Thành chủ thăm dò một phen, phát hiện có trận pháp liền âm thầm phá giải.
Bởi vì mới phá giải chưa lâu nên người trong phủ vẫn chưa phát hiện có điều kì lạ.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com