-
thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh-19.html
Cuộc điện thoại này không phài là Cừ Lễ Dương gọi tới, trên màn hình không hiển thị tên người gọi đến, cũng không phải là số điện thoại di động mà là số máy riêng. "Alo?" Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc nhận điện thoại, thế nhưng giọng nói ở đầu bên kia lại là Cừ Lễ Dương. "Tuyết Vi?"
Giọng nói của Cừ Lễ Dương không giống bình thường, có vẻ như cực kỳ lo lắng và sợ hãi. "Học trưởng, là em, anh... Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì rồi?" Nhạc Tuyết Vi đi ra bên ngoài phòng nghỉ nghe điện thoại. Quả nhiên là Cừ Lễ Dương đã xảy ra chuyện. Mới ngắn ngủn có hai tuần không thấy anh, anh liền xảy ra chuyện!
Cừ Lễ Dương run rẩy nói ra tất cả mọi chuyện một lần cho cô nghe. Thì ra cái công ty kia của anh đã xảy ra chuyện: hai vị đàn anh khóa trên hợp tác với anh đã cuốn gói chạy mất! Hai người kia cũng không phải là người thành phố T, cho nên về việc vay vốn công ty đều là do Cừ Lễ Dương chịu trách nhiệm. Hiện tại hai người kia ôm tiền bỏ chạy, nói cách khác, công ty của bọn họ xong rồi, toàn bộ nợ nần đều đổ lên đầu một mình Cừ Lễ Dương! "Học trưởng, anh đang ở đâu? Em lập tức đi tìm anh!"
Nhạc Tuyết Vi nghe thấy việc như thế, trong lòng vội như lửa đốt, đương nhiên chuyện cô lo lắng nhất lúc này vẫn là tình huống của Cừ Lễ Dương. Cừ Lễ Dương nói ra địa chỉ, Nhạc Tuyết Vi chẳng thèm quan tâm đến việc chào hỏi Hàn Thừa Nghị, liền như người mất hồn chạy đi... "Tam Thiếu." Nghê Tuấn đứng ở trước mặt Hàn Thừa Nghị xin chỉ thị: "Vậy thuộc hạ gọi bọn họ đến." Hàn Thừa Nghị gật đầu, nhìn như không chút để ý cười nói: " Bảo bọn họ thời điểm ra tay thì cẩn thận chút, đừng làm cô ấy bị thương, nếu cô ấy thiếu đi một cọng tóc, tôi sẽ hỏi tội cậu!” Trong lòng Nghê Tuấn rùng mình một cái, thầm nghĩ: Tam Thiếu vẫn là lần đầu ra lệnh như vậy vì phụ nữ, xem ra cô gái Nhạc Tuyết Vi này quả thật có bản lãnh. Nhưng trên mặtanh, biểu cảm vẫn không hề thay đổi: "Vâng, thuộc hạ đã hiểu." ... Nhạc Tuyết Vi tìm thấy Cừ Lễ Dương là ở một vùng ngoại ô bên trong một khu công trường kiến trúc đang đình công.
Cừ Lễ Dương ngồi chồm hổm ở trong góc, bên người là một đống gạch, xi-măng, anh giống như không được ngủ ngon, trong ánh mắt đều là tơ máu, quần áo trên người đầy nếp nhăn, trông chật vật không chịu nổi.
"Học trưởng!" Nhạc Tuyết Vi không chút ghét bỏ chạy vội về phía anh, trực tiếp ôm anh vào trong ngực, nhìn thấy anh như vậy liền đau lòng lo lắng: " Làm sao lại thành ra thế này? Sao lại phải trốn? Dù nợ ngân hàng thì cũng không phải trốn như vậy a?" Cừ Lễ Dương ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, ngập ngừng nói: "Anh... Không vay tiền của ngân hàng." "..."
Nhạc Tuyết Vi dừng lại một chút, lúc này mới phản ứng kịp: "Cái gì? Không phải tiền của ngân hàng? Vậy anh vay tiền ở đâu?" "Tín, công ty tín dụng..." "Công ty tín dụng?" Nhạc Tuyết Vi khó hiểu lặp lại, sau đó rốt cục cũng hiểu, cô đấm Cừ Lễ Dương vài cái, kinh ngạc nói: "Ngân hàng ngầm? Vay nặng lãi sao?" "Uh`m." Cừ Lễ Dương khiếp đảm gật đầu, không dám nhìn Nhạc Tuyết Vi. "A!" Nhạc Tuyết Vi vỗ trán, đau khổ hét lên một tiếng: "Học trưởng! Sao anh có thể hồ đồ như vậy?
Những nơi như thế mà anh cũng dám vay tiền sao?" Cừ Lễ Dương vội vàng giải thích nói: "Anh cũng không còn biện pháp nào khác, em không biết đâu, với những người vừa mới tốt nghiệp như anh, muốn vay một khoản tiền lớn lại không có gì để thế chấp, ngân hàng sẽ không chịu cho vay! Chỉ có công ty tín dụng này, vì muốn nâng đỡ nhân tài nên mới cho bọn anh mượn…” "Đừng nói nữa!" Nhạc Tuyết Vi nôn nóng lại khẩn trương: "Học trưởng, anh đọc sách nhiều năm sao vẫn hồ đồ thế? Vay nặng lãi, lại vay một cách dễ dàng vậy mà anh cũng vay sao?" Cừ Lễ Dương không còn lời nào để nói, nếu anh ta có biện pháp, hiện tại cũng sẽ không rơi vào tình trạng thảm hại thế này. "Anh mượn bao nhiêu?" "Tám, tám trăm vạn..."
Dưới chân Nhạc Tuyết Vi mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã quỵ trên đất."Tám trăm vạn? Học trưởng... Anh! Lần này thì phải làm sao đây?" "Anh không biết, người cho vay nặng lãi đang truy bắt anh! Anh ngay cả nhà cũng không dám về, ba mẹ anh lớn tuổi, chuyện này không thể để cho bọn họ biết được! Tuyết Vi, em rảnh có thể giúp anh đi thăm bọn họ, đừng để cho bọn họ lo lắng được không?" Cừ Lễ Dương nắm chặt lấy tay của Nhạc Tuyết Vi, vô cùng khẩn thiết nói. "Em..." Nhạc Tuyết Vi mệt mỏi nhìn Cừ Lễ Dương, hiện tại đây là trọng điểm sao?"
Cái này anh cứ yên tâm, nhưng mà học trưởng, 800 vạn này anh sẽ trả như thế nào?" "Chính là ở chỗ này! Nhận được tin tức nói có người thấy được thằng nhãi kia ở chỗ này..." "Cẩn thận tìm xem, nơi nào có thể dấu người, ngàn vạn lần đừng bỏ xót, lão Đại còn chờ tin a!" "..." Cách đó không xa loáng thoáng truyền đến một đoạn đối thoại như vậy, Nhạc Tuyết Vi cùng Cừ Lễ Dương đưa mắt nhìn nhau, nỗi sợ hãi không ngừng bủa vây hai người.
Cừ Lễ Dương cầm chặt tay Nhạc Tuyết Vi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi: "Tuyết Vi, bọn họ tìm đến đây rồi! Em cứ kệ anh, bọn họ là tới tìm anh, hẳn sẽ không làm khó em, mau chạy đi!" "Không, em không đi!"Nhạc Tuyết Vi gắt gao nắm chặt lấy tay Cừ Lễ Dương không buông.
Khi nói chuyện, những người đó cũng đã tiến vào, tất cả bọn họ đều là những người đô con, cường tráng, trong tay có vũ khí, tiến lên bao quanh lấy Cừ Lễ Dường cùng Nhạc Tuyết Vi, sắc mặt cực kỳ bất thiện. "Á à, thằng nhãi con! Định chạy sao! Trốn ở đâu không trốn lại dễ dàng để bọn tao tìm ra như vậy! Tao xem mày quả thật là không muốn sống nữa rồi!" Người đàn ông dẫn đầu, trong tay cầm gậy sắt, vừa nói vừa tiến lại gần, cây gậy trong tay giơ lên nện thẳng về phía bọn họ. "A!" Nhạc Tuyết Vi hét lên một tiếng, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra liền được Cừ Lễ Dương ôm vào trong ngực. Gương mặt Cừ Lễ Dương nhăn lại đầy thống khổ, mồ hôi theo góc cạnh khuôn mặt tuấn tú chảy xuống.
Nhạc Tuyết Vi lập tức ôm lấy anh ta, khóc nấc lên: "Học trưởng, học trưởng , anh làm sao rồi? Có đau lắm không?" "Không... Không có việc gì." Sắc mặt Cừ Lễ Dương tái nhợt, ngoài miệng thì nói không có việc gì, nhưng tình hình hiển nhiên là không giống như anh nói.
Nhạc Tuyết Vi vừa vội vừa đau lòng, Cừ Lễ Dương dần vô lực té ngã trên mặt đất, Nhạc Tuyết Vi ôm lấy anh, quay đầu nhìn về những người cho vay nặng lãi, khóc thét lên: "Mấy người muốn làm gì? Không phải chỉ là tiền sao? Chúng tôi sẽ trả! Mấy người muốn đánh chết anh ấy à?? Đánh chết anh ấy rồi, mấy người cũng đừng mơ cầm được một đồng!" "Học trưởng, học trưởng, anh không sao chứ! Học trưởng..." Nhạc Tuyết Vi khóc không thành tiếng, cô vẫn chỉ là một sinh viên 20 tuổi, gặp phải loại tình huống này trong lòng cũng đã sớm loạn.
Mấy người cho vay nặng lãi trao đổi anh mắt với nhau, nói nhỏ: "Chúng ta đi thôi! Anh Tuấn đã dao phó không được làm cô gái này bị thương.” "Thằng nhãi, mày chờ đấy! Thiếu nợ tất phải trả nợ! Hôm nay tao tha cho mày một mạng!" Đám người vay nặng lãi lập tức giải tán, Nhạc Tuyết Vi lau nước mắt, vật lộn đỡ Cừ Lễ Dương đứng dậy: "Học trưởng, bọn họ đi rồi, anh có thể đứng dậy không? Có thể đi được chứ?Vừa rồi sao anh lại ngốc như vậy? Tại sao lại muốn đỡ thay em... Có đau không?"
Cừ Lễ Dương khó nhọc đứng dậy, trên gương mặt trắng bạch vẫn cố nở nụ cười: "Sao lại ngốc thế? Không đỡ thay em, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn em bị họ đánh? Anh sao có thể làm được? Cô gái ngốc, đừng khóc, anh không sao." "Học trưởng!" Nhạc Tuyết Vi vừa cảm động vừa đau lòng, nhào vào trong lòng Cừ Lễ Dương, ôm chặt lấy anh.
Giọng nói của Cừ Lễ Dương không giống bình thường, có vẻ như cực kỳ lo lắng và sợ hãi. "Học trưởng, là em, anh... Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì rồi?" Nhạc Tuyết Vi đi ra bên ngoài phòng nghỉ nghe điện thoại. Quả nhiên là Cừ Lễ Dương đã xảy ra chuyện. Mới ngắn ngủn có hai tuần không thấy anh, anh liền xảy ra chuyện!
Cừ Lễ Dương run rẩy nói ra tất cả mọi chuyện một lần cho cô nghe. Thì ra cái công ty kia của anh đã xảy ra chuyện: hai vị đàn anh khóa trên hợp tác với anh đã cuốn gói chạy mất! Hai người kia cũng không phải là người thành phố T, cho nên về việc vay vốn công ty đều là do Cừ Lễ Dương chịu trách nhiệm. Hiện tại hai người kia ôm tiền bỏ chạy, nói cách khác, công ty của bọn họ xong rồi, toàn bộ nợ nần đều đổ lên đầu một mình Cừ Lễ Dương! "Học trưởng, anh đang ở đâu? Em lập tức đi tìm anh!"
Nhạc Tuyết Vi nghe thấy việc như thế, trong lòng vội như lửa đốt, đương nhiên chuyện cô lo lắng nhất lúc này vẫn là tình huống của Cừ Lễ Dương. Cừ Lễ Dương nói ra địa chỉ, Nhạc Tuyết Vi chẳng thèm quan tâm đến việc chào hỏi Hàn Thừa Nghị, liền như người mất hồn chạy đi... "Tam Thiếu." Nghê Tuấn đứng ở trước mặt Hàn Thừa Nghị xin chỉ thị: "Vậy thuộc hạ gọi bọn họ đến." Hàn Thừa Nghị gật đầu, nhìn như không chút để ý cười nói: " Bảo bọn họ thời điểm ra tay thì cẩn thận chút, đừng làm cô ấy bị thương, nếu cô ấy thiếu đi một cọng tóc, tôi sẽ hỏi tội cậu!” Trong lòng Nghê Tuấn rùng mình một cái, thầm nghĩ: Tam Thiếu vẫn là lần đầu ra lệnh như vậy vì phụ nữ, xem ra cô gái Nhạc Tuyết Vi này quả thật có bản lãnh. Nhưng trên mặtanh, biểu cảm vẫn không hề thay đổi: "Vâng, thuộc hạ đã hiểu." ... Nhạc Tuyết Vi tìm thấy Cừ Lễ Dương là ở một vùng ngoại ô bên trong một khu công trường kiến trúc đang đình công.
Cừ Lễ Dương ngồi chồm hổm ở trong góc, bên người là một đống gạch, xi-măng, anh giống như không được ngủ ngon, trong ánh mắt đều là tơ máu, quần áo trên người đầy nếp nhăn, trông chật vật không chịu nổi.
"Học trưởng!" Nhạc Tuyết Vi không chút ghét bỏ chạy vội về phía anh, trực tiếp ôm anh vào trong ngực, nhìn thấy anh như vậy liền đau lòng lo lắng: " Làm sao lại thành ra thế này? Sao lại phải trốn? Dù nợ ngân hàng thì cũng không phải trốn như vậy a?" Cừ Lễ Dương ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, ngập ngừng nói: "Anh... Không vay tiền của ngân hàng." "..."
Nhạc Tuyết Vi dừng lại một chút, lúc này mới phản ứng kịp: "Cái gì? Không phải tiền của ngân hàng? Vậy anh vay tiền ở đâu?" "Tín, công ty tín dụng..." "Công ty tín dụng?" Nhạc Tuyết Vi khó hiểu lặp lại, sau đó rốt cục cũng hiểu, cô đấm Cừ Lễ Dương vài cái, kinh ngạc nói: "Ngân hàng ngầm? Vay nặng lãi sao?" "Uh`m." Cừ Lễ Dương khiếp đảm gật đầu, không dám nhìn Nhạc Tuyết Vi. "A!" Nhạc Tuyết Vi vỗ trán, đau khổ hét lên một tiếng: "Học trưởng! Sao anh có thể hồ đồ như vậy?
Những nơi như thế mà anh cũng dám vay tiền sao?" Cừ Lễ Dương vội vàng giải thích nói: "Anh cũng không còn biện pháp nào khác, em không biết đâu, với những người vừa mới tốt nghiệp như anh, muốn vay một khoản tiền lớn lại không có gì để thế chấp, ngân hàng sẽ không chịu cho vay! Chỉ có công ty tín dụng này, vì muốn nâng đỡ nhân tài nên mới cho bọn anh mượn…” "Đừng nói nữa!" Nhạc Tuyết Vi nôn nóng lại khẩn trương: "Học trưởng, anh đọc sách nhiều năm sao vẫn hồ đồ thế? Vay nặng lãi, lại vay một cách dễ dàng vậy mà anh cũng vay sao?" Cừ Lễ Dương không còn lời nào để nói, nếu anh ta có biện pháp, hiện tại cũng sẽ không rơi vào tình trạng thảm hại thế này. "Anh mượn bao nhiêu?" "Tám, tám trăm vạn..."
Dưới chân Nhạc Tuyết Vi mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã quỵ trên đất."Tám trăm vạn? Học trưởng... Anh! Lần này thì phải làm sao đây?" "Anh không biết, người cho vay nặng lãi đang truy bắt anh! Anh ngay cả nhà cũng không dám về, ba mẹ anh lớn tuổi, chuyện này không thể để cho bọn họ biết được! Tuyết Vi, em rảnh có thể giúp anh đi thăm bọn họ, đừng để cho bọn họ lo lắng được không?" Cừ Lễ Dương nắm chặt lấy tay của Nhạc Tuyết Vi, vô cùng khẩn thiết nói. "Em..." Nhạc Tuyết Vi mệt mỏi nhìn Cừ Lễ Dương, hiện tại đây là trọng điểm sao?"
Cái này anh cứ yên tâm, nhưng mà học trưởng, 800 vạn này anh sẽ trả như thế nào?" "Chính là ở chỗ này! Nhận được tin tức nói có người thấy được thằng nhãi kia ở chỗ này..." "Cẩn thận tìm xem, nơi nào có thể dấu người, ngàn vạn lần đừng bỏ xót, lão Đại còn chờ tin a!" "..." Cách đó không xa loáng thoáng truyền đến một đoạn đối thoại như vậy, Nhạc Tuyết Vi cùng Cừ Lễ Dương đưa mắt nhìn nhau, nỗi sợ hãi không ngừng bủa vây hai người.
Cừ Lễ Dương cầm chặt tay Nhạc Tuyết Vi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi: "Tuyết Vi, bọn họ tìm đến đây rồi! Em cứ kệ anh, bọn họ là tới tìm anh, hẳn sẽ không làm khó em, mau chạy đi!" "Không, em không đi!"Nhạc Tuyết Vi gắt gao nắm chặt lấy tay Cừ Lễ Dương không buông.
Khi nói chuyện, những người đó cũng đã tiến vào, tất cả bọn họ đều là những người đô con, cường tráng, trong tay có vũ khí, tiến lên bao quanh lấy Cừ Lễ Dường cùng Nhạc Tuyết Vi, sắc mặt cực kỳ bất thiện. "Á à, thằng nhãi con! Định chạy sao! Trốn ở đâu không trốn lại dễ dàng để bọn tao tìm ra như vậy! Tao xem mày quả thật là không muốn sống nữa rồi!" Người đàn ông dẫn đầu, trong tay cầm gậy sắt, vừa nói vừa tiến lại gần, cây gậy trong tay giơ lên nện thẳng về phía bọn họ. "A!" Nhạc Tuyết Vi hét lên một tiếng, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra liền được Cừ Lễ Dương ôm vào trong ngực. Gương mặt Cừ Lễ Dương nhăn lại đầy thống khổ, mồ hôi theo góc cạnh khuôn mặt tuấn tú chảy xuống.
Nhạc Tuyết Vi lập tức ôm lấy anh ta, khóc nấc lên: "Học trưởng, học trưởng , anh làm sao rồi? Có đau lắm không?" "Không... Không có việc gì." Sắc mặt Cừ Lễ Dương tái nhợt, ngoài miệng thì nói không có việc gì, nhưng tình hình hiển nhiên là không giống như anh nói.
Nhạc Tuyết Vi vừa vội vừa đau lòng, Cừ Lễ Dương dần vô lực té ngã trên mặt đất, Nhạc Tuyết Vi ôm lấy anh, quay đầu nhìn về những người cho vay nặng lãi, khóc thét lên: "Mấy người muốn làm gì? Không phải chỉ là tiền sao? Chúng tôi sẽ trả! Mấy người muốn đánh chết anh ấy à?? Đánh chết anh ấy rồi, mấy người cũng đừng mơ cầm được một đồng!" "Học trưởng, học trưởng, anh không sao chứ! Học trưởng..." Nhạc Tuyết Vi khóc không thành tiếng, cô vẫn chỉ là một sinh viên 20 tuổi, gặp phải loại tình huống này trong lòng cũng đã sớm loạn.
Mấy người cho vay nặng lãi trao đổi anh mắt với nhau, nói nhỏ: "Chúng ta đi thôi! Anh Tuấn đã dao phó không được làm cô gái này bị thương.” "Thằng nhãi, mày chờ đấy! Thiếu nợ tất phải trả nợ! Hôm nay tao tha cho mày một mạng!" Đám người vay nặng lãi lập tức giải tán, Nhạc Tuyết Vi lau nước mắt, vật lộn đỡ Cừ Lễ Dương đứng dậy: "Học trưởng, bọn họ đi rồi, anh có thể đứng dậy không? Có thể đi được chứ?Vừa rồi sao anh lại ngốc như vậy? Tại sao lại muốn đỡ thay em... Có đau không?"
Cừ Lễ Dương khó nhọc đứng dậy, trên gương mặt trắng bạch vẫn cố nở nụ cười: "Sao lại ngốc thế? Không đỡ thay em, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn em bị họ đánh? Anh sao có thể làm được? Cô gái ngốc, đừng khóc, anh không sao." "Học trưởng!" Nhạc Tuyết Vi vừa cảm động vừa đau lòng, nhào vào trong lòng Cừ Lễ Dương, ôm chặt lấy anh.