-
thuc-cot-sung-ai-boss-qua-hung-manh-31.html
Hai ngày sau buổi tối bị Hàn Thừa Nghị đuổi về, Nhạc Tuyết Vi không hề đi đến bệnh viện, là anh ta nói cô không cần đến nữa.
Buổi sáng ngày thứ ba, cô nhận được cuộc gọi từ Nghê Tuấn , nói là hôm nay Hàn Thừa Nghị sẽ xuất viện, bảo cô tới đó.
Nhạc Tuyết Vi nhận được tin này, cảm thấy rất kỳ lạ, nếu nằm viện không cần cô đến chăm sóc thì ra viện rồi còn cần cô đến làm gì? Nhưng Nghê Tuấn đã nói, cô cũng không từ chối được, chỉ có thể đi. Ai cũng biết, Nghê Tuấn chính là tâm phúc của Hàn Thừa Nghị, tức là lời nói của anh ta đại diện cho Hàn Thừa Nghị.
Có điều, thực tế là Nghê Tuấn lén lút nhắn tin cho cô, Hàn Thừa Nghị không hề biết.
Hai ngày Nhạc Tuyết Vi không tới, sắc mặt Hàn Thừa Nghị thâm trầm tới khó coi, rõ ràng là không vui. Tuy rằng anh không nói gì, nhưng những người xung quanh đều cảm nhận được rằng anh ta có phần nôn nóng. Nghê Tuấn xưa nay là người hiểu tâm tư của Hàn Thừa Nghị nhất, thế là anh ta chủ động gọi Nhạc Tuyết Vi tới.
“Tiểu thư, cô đến rồi.” Nghê Tuấn nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, thở phào nhẹ nhõm.
Phòng bệnh, Hách Tích Âm đang giúp Hàn Thừa Nghị thay quần áo. Nhạc Tuyết Vi nhìn họ dựa vào gần sát nhau như vậy, tay Hách Tích Âm dừng ở trước ngực Hàn Thừa Nghị, hình như đang giúp anh ta cài cúc áo sơ mi, áo sơ mi còn chưa cài xong, để lộ làn da màu mật thoắt ẩn thoắt hiện.
Trong lòng Nhạc Tuyết Vi đột nhiên dấy lên cảm giác khó tả, cô cảm thấy bản thân tới đây thật thừa thãi, chẳng phải anh ta đã có người chăm sóc tốt tới vậy rồi sao?
Hàn Thừa Nghị bất động, ánh mắt ghim trên người Nhạc Tuyết Vi: “Em tới đây làm gì?”
Nhạc Tuyết Vi vẫn còn đang lơ đễnh, chỉ nghe được anh ta đang nói bừa gì đó, nghĩ thầm rằng rốt cuộc người này có ý gì, định nói "không phải anh gọi tôi tới sao?" thì lại bị Nghê Tuấn ngăn lại, nhìn cô lắc đầu.
Nhìn nét mặt Nghê Tuấn, Nhạc Tuyết Vi cô nhịn.
“Còn đứng đó làm gì? Sao không tới đây?” Hàn Thừa Nghị nhẹ đẩy Hách Tích Âm ra, ngạo mạn kêu Nhạc Tuyết Vi lại gần, ngồi bất động, chiếc áo sơ mi mới cài nửa hàng cúc vẫn vậy.
“Giám đốc……” Hách Tích Âm đứng im, gương mặt bày ra biểu cảm đáng thương.
Hàn Thừa Nghị không hề để ý đến cô ta, trong mắt anh hiện tại chỉ có Nhạc Tuyết Vi.
Khóe miệng Nhạc Tuyết Vi giật nhẹ, đi đến gần Hàn Thừa Nghị nhưng lại không biết mình nên làm gì.
“Giám đốc, em đang giúp anh mặc quần áo, có chuyện gì lại……” Sắc mặt Hách Tích Âm càng ngày càng khó coi, cô ta cắn môi, liếc xéo Nhạc Tuyết Vi rồi lại lợi dụng thời cơ gần sát Hàn Thừa Nghị thêm chút nữa.
Hàn Thừa Nghị đưa tay đẩy ta ra, “Không cần, em lại đây, giúp tôi mặc quần áo."
Vế sau, đương nhiên là nói với Nhạc Tuyết Vi.
Người này thật kì lạ, Nhạc Tuyết Vi nghĩ thầm. Nhưng cô không thể từ chối, chỉ có thể tiếp tục công việc của Hách Tích Âm.
“Sao không nói câu nào?"
Hàn Thừa Nghị mở miệng, vẫn là vấn đề ngày hôm đó, Nhạc Tuyết Vi nhịn không được cười.
“Ha ha…… Tam thiếu, hai ngày nay anh cảm thấy ra sao? Có tốt không, cánh tay trái ra sao rồi? Ăn ngon miệng không?'
Cửa sổ phòng bệnh mở ra, gió thổi vào mang đến không khí mát lành đậm hương thơm.
Đối mặt với Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị bỗng thấy thẹn thùng, vì muốn che giấu cảm giác đó nên cười nhạo, nói: “Nếu lo lắng như thế, sao hai ngày vừa rồi không tới?"
Nhạc Tuyết Vi không biết nói gì.... Rõ ràng là anh ta tức giận, bảo cô đừng tới! Nhưng Nghê Tuấn ở bên ngoài cửa kính lại ra hiệu với cô, cô đành phải thuận theo nói: “Là tôi không đúng, tôi sai rồi."
Hàn Thừa Nghị hừ lạnh một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, đứng lên, thản nhiên lôi Nhạc Tuyết Vi ra cửa phòng.
Nghê Tuấn âm thầm thở hắt ra một hơi, tiểu thư đến vẫn là tốt nhất, sắc mặt tam thiếu cuối cùng cũng tươi lên một chút rồi. Còn Hách Tích Âm ở bên cạnh thì đã tức giận tới nỗi mặt đen sì.
Nhạc Tuyết Vi bị Hàn Thừa Nghị nắm tay đi theo đường riêng dành cho bệnh nhân phòng VIP, xe đã đợi sẵn ở dưới tầng. Hàn Thừa Nghị lên xe trước, Nhạc Tuyết Vi đi theo sau anh, bỗng nhiên cô nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
Đầu cô như muốn nổ tung.
Người kia, không phải Cừ Lễ Dương thì còn là ai? Còn người ở bên cạnh, đang nắm tay anh ta, còn không phải là Niên Giai Giai sao? Đây là tình huống gì? Không phải bọn họ đã chia tay rồi sao? Vì sao lại cùng xuất hiện ở bện viện, hơn nữa còn thân mật như thế?
Đầu óc Nhạc Tuyết Vi trở nên hỗn loạn, hai mắt đỏ đậm nhìn chăm chú vào hai người kia, vung tay mạnh mẽ để thoát khỏi Hàn Thừa Nghị, chạy về phía của Cừ Lễ Dương và Niên Giai Giai.
“Tuyết Vi?”
Hàn Thừa Nghị hiểu chuyện gì đã xảy ra, xoay người đi xuống xe, nhưng Nhạc Tuyết Vi đã chạy xa! Anh nheo mắt lại nhìn về phía cô vừa chạy đi, ngay tức khắc, gương mặt anh tuấn hiện rõ từng vệt đen. Cừ Lễ Dương? Tại sao lại là tên cặn bã này? Tiểu nha đầu vừa thấy Cừ Lễ Dương, liền vứt bỏ anh?
Anh không kiềm chế được, sự ghen ghét đang bùng lên trong lồng ngực! Dục vọng chiếm hữu của anh đã bộc phát.
Hàn Thừa Nghị không nghĩ nhiều, cất bước đi về phía Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi chạy như điên đến chỗ của Cừ Lễ Dương và Niên Giai Giai, bọn họ đang nhận thuốc ở quầy.
Cừ Lễ Dương nhận thuốc xong, quay người lại thì thấy Nhạc Tuyết Vi.
“Tuyết…… Tuyết Vi!” Tay Cừ Lễ Dương buông thõng, túi thuốc trong tay rơi xuống mặt đất.
Nhạc Tuyết Vi đánh giá Cừ Lễ Dương, hiện tại anh ta không hề giống một kẻ sống chật vật chút nào, vẫn nho nhã, giống như khi cô còn ái mộ anh ta! Mà Niên Giai Giai đứng cạnh, kéo cánh tay anh ta, hành động này rất thân mật, rất tự nhiên.
“Không phải hai người chia tay sao?"
Nhạc Tuyết Vi có cảm giác, hình như cô là kẻ không biết gì duy nhất ở đây, cô trừng mắt với Cừ Lễ Dương. Cừ Lễ Dương rũ mắt, chột dạ không dám nhìn cô.
"Tóm lại mọi chuyện là sao? Chẳng nhẽ lại người lại làm lành nhanh như thế? Vì sao? Cừ Lễ Dương, anh còn lương tâm hay không? Anh ném vào người tôi một cục nợ, mặc kệ tôi sống hay chết, ở đây vui vẻ cùng cô ta sao?"
Nhạc Tuyết Vi day huyệt Thái Dương, cảm thấy trong đầu hình như có mũi khoan đâm tới đâm lui.
Cừ Lễ Dương trầm mặc không nói câu nào, nhưng Niên Giai Giai lại mở miệng, cười khinh miệt: “Chia tay cái gì, làm lành cái gì? Cô nói cái quái gì vậy, tôi nghe chẳng hiểu gì hết."
“Giai Giai!” Sắc mặt Cừ Lễ Dương biến đổi rõ rệt, vội vàng giữ chặt Niên Giai Giai, không cho cô ta nói tiếp nữa.
Nhưng Niên Giai Giai tránh được, đi đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi, cười lạnh nói: “Có điều,... Tôi sẽ giải thích cho cô, trước kia tôi và Lễ Dương chưa từng chia tay. Anh ấy quay lại tìm cô…… Đó là bởi vì, khi đó công ty của anh ấy xảy ra chuyện. Cha tôi không chịu lấy tiền ra giúp anh ấy, cho nên, đành phải nghĩ ra biện pháp này, để Lễ Dương giả vờ làm lành với cô, sau đó đem chuyện nợ nần đặt lên đầu cô."
Sự thật tàn khốc như vậy!
Nhạc Tuyết Vi như được cảnh tỉnh, hôm nay, cuối cùng cô cũng biết bộ mặt thật của kẻ mặt người dạ thú như Cừ Lễ Dương! Hận tới cực điểm, nhưng cô đã không còn sức lực để mắng nữa. Sắc mặt cô tái nhợt, giống như đã rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
“A……”
Chân Nhạc Tuyết Vi mềm nhũn, ngay cả sức lức để đứng vững cũng không có, chuẩn bị ngã xuống.
“Tuyết Vi!” Cừ Lễ Dương không đành lòng, muốn vươn tay đỡ cô dậy.
“Anh làm cái gì vậy?” Niên Giai Giai quát lớn.
Có điều, không đợi tay Cừ Lễ Dương vươn tới, Nhạc Tuyết Vi vừa ngã xuống thì đã được đỡ bởi một vòng tay ấm áp, một cái ôm rất chặt. Hàn Thừa Nghị vội vàng lao tới, vừa vặn ôm lấy Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, cười ảm đạm, nước mặt đã rơi thành dòng.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cô khiến người khác có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ nho nhỏ, dáng vẻ trẻ con tinh nghịch, nhưng cô đã phải chịu quá nhiều tổn thương.
Đồng tử của Hàn Thừa Nghị khẽ co lại, cố đè nén cảm xúc trong lồng ngực, cô gái ngốc này, sao lại vì loại đàn ông cặn bã này mà rơi nước mắt chứ? Cừ Lễ Dương có chỗ nào tốt?
Nhạc Tuyết Vi chống tay lên ngực Hàn Thừa Nghị, ngăn không được từng cơn run rẩy. Cô không có can đảm nhìn Cừ Lễ Dương, nhưng mà có vài lời, nếu cô không hỏi rõ ràng thì sẽ không cam lòng.
“Cừ Lễ Dương…… Anh, anh hãy thành thật trả lời tôi, ba năm qua…… Anh đã từng thật sự thích tôi chưa? Chẳng lẽ, cho tới bây giờ đều là tôi đơn phương, tự tôi đa tình sao?"
“Anh……” Cừ Lễ Dương muốn nói, cô gái tốt như cô, sao anh ta lại không thích cho được? Chỉ là, Niên Giai Giai đứng bên cạnh nhìn như hổ rình mồi, gia thế của anh không tốt, muốn dựa vào Giai Giai, cho nên không có can đảm thừa nhận.
“Từ trước đến nay, anh chưa từng thích em... quả thật đều là tự em đa tình..."
Cừ Lễ Dương vừa nói xong, Niên Giai Giai liền cười khiêu khích Nhạc Tuyết Vi, vuốt cái bụng hơi nhô lên mà nói, “Nghe thấy không? Nhạc Tuyết Vi, hết hi vọng chưa? Còn nữa, Nhạc Tuyết Vi, tôi quên chưa nói cho cô, tôi đã có tahi, hơn hai tháng rồi."
Như bị sét đánh!
“A, a, a……” Nhạc Tuyết Vi ngã vào lòng Hàn Thừa Nghị, cố gắng hít thở sâu từng hơi từng hơi một.
Hàn Thừa Nghị liếc nhìn Cừ Lễ Dương.
Rồi anh cúi đầu hôn Nhạc Tuyết Vi, dịu dàng nói: “Nhìn em kìa, những chuyện đó đã là quá khứ rồi sao còn nghĩ nhiều như vậy? Đây là học trưởng của em sao? Chúng ta ở bên nhau hơn bốn tháng, từng nghe em nhắc về học trưởng của em, cuối cùng cũng có ngày gặp mặt."
Nhạc Tuyết Vi ngơ ngác nhìn Hàn Thừa Nghị, đôi mắt đầy vẻ nghi hoặc…… Anh ta đang nói gì vậy? Cái gì mà ở bên nhau hơn bốn tháng?
Nghe thấy vậy, Cừ Lễ Dương không nhịn được, nhảy dựng lên, “Khoan đã, Tuyết Vi, người này đang nói gì vậy? Hai người ở bên nhau hơn bốn tháng?"
Nhạc Tuyết Vi vùi mặt vào ngực Hàn Thừa Nghị, cô không muốn nói chuyện với Cừ Lễ Dương nữa, càng không muốn nghe giọng của anh ta.
“Sao em còn thẹn thùng thế? Nói cho học trưởng biết cũng đâu có gì……” Hàn Thừa Nghị thuận thế ôm Nhạc Tuyết Vi chặt hơn, nhìn về phía Cừ Lễ Dương và Niên Giai Giai cười ôn hòa đến vô hại, “Tuyết Vi nói, quan hệ của cô ấy và học trưởng rất tốt, xem ra tôi thật sự nên nói cho hai người biết quan hệ của chúng tôi. Tôi và Tuyết Vi ở bên nhau hơn bốn tháng rồi... à... hình như lúc đó hai người còn chưa quen nhau."
Nói xong, Hàn Thừa Nghị lại cười rồi ôm Nhạc Tuyết Vi xoay người rời đi.
Cừ Lễ Dương thất thần, “Không đúng, hơn bốn tháng? Chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra…… Nhạc Tuyết Vi, em gạt anh! Rõ ràng em nói thích anh, vậy mà lại cùng người đàn ông này quen biết từ trước!"
“Cừ Lễ Dương, anh nói gì vậy? Không phải anh nói trước giờ chưa từng thích con tiện nhân kia sao?"
“Câm miệng! Không được nói cô ấy như vậy."
“Cừ Lễ Dương, anh đừng đi. Anh nói rõ ràng lại đi..... Lễ Dương.... aaaa.... bụng tôi."
Phòng khám bệnh bỗng loạn cả lên, Cừ Lễ Dương cãi nhau với Niên Giai Giai, không cẩn thận đẩy ngã cô ta, con của cô ta, chỉ sợ giữ không nổi.
Hàn Thừa Nghị bế Nhạc Tuyết Vi lên xe, Nhạc Tuyết Vi ở trong ngực anh không hề ngẩng đầu lên lấy một lần.
“Nghê Tuấn.”
“Đi điều tra về Cừ Lễ Dương và công ty của Niên Giai Giai, cắt đứt các mối làm ăn của bọn họ."
Nghê Tuấn xin chỉ thị từ Hàn Thừa Nghị: “Tam thiếu, phải làm đến mức độ nào?"
Hàn Thừa Nghị nhàn nhạt buông mấy chữ: “Đủ để bọn họ phá sản.” Xem bọn họ có còn dám kiêu ngạo mà đi sủa bậy giữa đường nữa không!
“Rõ.”
Buổi sáng ngày thứ ba, cô nhận được cuộc gọi từ Nghê Tuấn , nói là hôm nay Hàn Thừa Nghị sẽ xuất viện, bảo cô tới đó.
Nhạc Tuyết Vi nhận được tin này, cảm thấy rất kỳ lạ, nếu nằm viện không cần cô đến chăm sóc thì ra viện rồi còn cần cô đến làm gì? Nhưng Nghê Tuấn đã nói, cô cũng không từ chối được, chỉ có thể đi. Ai cũng biết, Nghê Tuấn chính là tâm phúc của Hàn Thừa Nghị, tức là lời nói của anh ta đại diện cho Hàn Thừa Nghị.
Có điều, thực tế là Nghê Tuấn lén lút nhắn tin cho cô, Hàn Thừa Nghị không hề biết.
Hai ngày Nhạc Tuyết Vi không tới, sắc mặt Hàn Thừa Nghị thâm trầm tới khó coi, rõ ràng là không vui. Tuy rằng anh không nói gì, nhưng những người xung quanh đều cảm nhận được rằng anh ta có phần nôn nóng. Nghê Tuấn xưa nay là người hiểu tâm tư của Hàn Thừa Nghị nhất, thế là anh ta chủ động gọi Nhạc Tuyết Vi tới.
“Tiểu thư, cô đến rồi.” Nghê Tuấn nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, thở phào nhẹ nhõm.
Phòng bệnh, Hách Tích Âm đang giúp Hàn Thừa Nghị thay quần áo. Nhạc Tuyết Vi nhìn họ dựa vào gần sát nhau như vậy, tay Hách Tích Âm dừng ở trước ngực Hàn Thừa Nghị, hình như đang giúp anh ta cài cúc áo sơ mi, áo sơ mi còn chưa cài xong, để lộ làn da màu mật thoắt ẩn thoắt hiện.
Trong lòng Nhạc Tuyết Vi đột nhiên dấy lên cảm giác khó tả, cô cảm thấy bản thân tới đây thật thừa thãi, chẳng phải anh ta đã có người chăm sóc tốt tới vậy rồi sao?
Hàn Thừa Nghị bất động, ánh mắt ghim trên người Nhạc Tuyết Vi: “Em tới đây làm gì?”
Nhạc Tuyết Vi vẫn còn đang lơ đễnh, chỉ nghe được anh ta đang nói bừa gì đó, nghĩ thầm rằng rốt cuộc người này có ý gì, định nói "không phải anh gọi tôi tới sao?" thì lại bị Nghê Tuấn ngăn lại, nhìn cô lắc đầu.
Nhìn nét mặt Nghê Tuấn, Nhạc Tuyết Vi cô nhịn.
“Còn đứng đó làm gì? Sao không tới đây?” Hàn Thừa Nghị nhẹ đẩy Hách Tích Âm ra, ngạo mạn kêu Nhạc Tuyết Vi lại gần, ngồi bất động, chiếc áo sơ mi mới cài nửa hàng cúc vẫn vậy.
“Giám đốc……” Hách Tích Âm đứng im, gương mặt bày ra biểu cảm đáng thương.
Hàn Thừa Nghị không hề để ý đến cô ta, trong mắt anh hiện tại chỉ có Nhạc Tuyết Vi.
Khóe miệng Nhạc Tuyết Vi giật nhẹ, đi đến gần Hàn Thừa Nghị nhưng lại không biết mình nên làm gì.
“Giám đốc, em đang giúp anh mặc quần áo, có chuyện gì lại……” Sắc mặt Hách Tích Âm càng ngày càng khó coi, cô ta cắn môi, liếc xéo Nhạc Tuyết Vi rồi lại lợi dụng thời cơ gần sát Hàn Thừa Nghị thêm chút nữa.
Hàn Thừa Nghị đưa tay đẩy ta ra, “Không cần, em lại đây, giúp tôi mặc quần áo."
Vế sau, đương nhiên là nói với Nhạc Tuyết Vi.
Người này thật kì lạ, Nhạc Tuyết Vi nghĩ thầm. Nhưng cô không thể từ chối, chỉ có thể tiếp tục công việc của Hách Tích Âm.
“Sao không nói câu nào?"
Hàn Thừa Nghị mở miệng, vẫn là vấn đề ngày hôm đó, Nhạc Tuyết Vi nhịn không được cười.
“Ha ha…… Tam thiếu, hai ngày nay anh cảm thấy ra sao? Có tốt không, cánh tay trái ra sao rồi? Ăn ngon miệng không?'
Cửa sổ phòng bệnh mở ra, gió thổi vào mang đến không khí mát lành đậm hương thơm.
Đối mặt với Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị bỗng thấy thẹn thùng, vì muốn che giấu cảm giác đó nên cười nhạo, nói: “Nếu lo lắng như thế, sao hai ngày vừa rồi không tới?"
Nhạc Tuyết Vi không biết nói gì.... Rõ ràng là anh ta tức giận, bảo cô đừng tới! Nhưng Nghê Tuấn ở bên ngoài cửa kính lại ra hiệu với cô, cô đành phải thuận theo nói: “Là tôi không đúng, tôi sai rồi."
Hàn Thừa Nghị hừ lạnh một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, đứng lên, thản nhiên lôi Nhạc Tuyết Vi ra cửa phòng.
Nghê Tuấn âm thầm thở hắt ra một hơi, tiểu thư đến vẫn là tốt nhất, sắc mặt tam thiếu cuối cùng cũng tươi lên một chút rồi. Còn Hách Tích Âm ở bên cạnh thì đã tức giận tới nỗi mặt đen sì.
Nhạc Tuyết Vi bị Hàn Thừa Nghị nắm tay đi theo đường riêng dành cho bệnh nhân phòng VIP, xe đã đợi sẵn ở dưới tầng. Hàn Thừa Nghị lên xe trước, Nhạc Tuyết Vi đi theo sau anh, bỗng nhiên cô nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
Đầu cô như muốn nổ tung.
Người kia, không phải Cừ Lễ Dương thì còn là ai? Còn người ở bên cạnh, đang nắm tay anh ta, còn không phải là Niên Giai Giai sao? Đây là tình huống gì? Không phải bọn họ đã chia tay rồi sao? Vì sao lại cùng xuất hiện ở bện viện, hơn nữa còn thân mật như thế?
Đầu óc Nhạc Tuyết Vi trở nên hỗn loạn, hai mắt đỏ đậm nhìn chăm chú vào hai người kia, vung tay mạnh mẽ để thoát khỏi Hàn Thừa Nghị, chạy về phía của Cừ Lễ Dương và Niên Giai Giai.
“Tuyết Vi?”
Hàn Thừa Nghị hiểu chuyện gì đã xảy ra, xoay người đi xuống xe, nhưng Nhạc Tuyết Vi đã chạy xa! Anh nheo mắt lại nhìn về phía cô vừa chạy đi, ngay tức khắc, gương mặt anh tuấn hiện rõ từng vệt đen. Cừ Lễ Dương? Tại sao lại là tên cặn bã này? Tiểu nha đầu vừa thấy Cừ Lễ Dương, liền vứt bỏ anh?
Anh không kiềm chế được, sự ghen ghét đang bùng lên trong lồng ngực! Dục vọng chiếm hữu của anh đã bộc phát.
Hàn Thừa Nghị không nghĩ nhiều, cất bước đi về phía Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi chạy như điên đến chỗ của Cừ Lễ Dương và Niên Giai Giai, bọn họ đang nhận thuốc ở quầy.
Cừ Lễ Dương nhận thuốc xong, quay người lại thì thấy Nhạc Tuyết Vi.
“Tuyết…… Tuyết Vi!” Tay Cừ Lễ Dương buông thõng, túi thuốc trong tay rơi xuống mặt đất.
Nhạc Tuyết Vi đánh giá Cừ Lễ Dương, hiện tại anh ta không hề giống một kẻ sống chật vật chút nào, vẫn nho nhã, giống như khi cô còn ái mộ anh ta! Mà Niên Giai Giai đứng cạnh, kéo cánh tay anh ta, hành động này rất thân mật, rất tự nhiên.
“Không phải hai người chia tay sao?"
Nhạc Tuyết Vi có cảm giác, hình như cô là kẻ không biết gì duy nhất ở đây, cô trừng mắt với Cừ Lễ Dương. Cừ Lễ Dương rũ mắt, chột dạ không dám nhìn cô.
"Tóm lại mọi chuyện là sao? Chẳng nhẽ lại người lại làm lành nhanh như thế? Vì sao? Cừ Lễ Dương, anh còn lương tâm hay không? Anh ném vào người tôi một cục nợ, mặc kệ tôi sống hay chết, ở đây vui vẻ cùng cô ta sao?"
Nhạc Tuyết Vi day huyệt Thái Dương, cảm thấy trong đầu hình như có mũi khoan đâm tới đâm lui.
Cừ Lễ Dương trầm mặc không nói câu nào, nhưng Niên Giai Giai lại mở miệng, cười khinh miệt: “Chia tay cái gì, làm lành cái gì? Cô nói cái quái gì vậy, tôi nghe chẳng hiểu gì hết."
“Giai Giai!” Sắc mặt Cừ Lễ Dương biến đổi rõ rệt, vội vàng giữ chặt Niên Giai Giai, không cho cô ta nói tiếp nữa.
Nhưng Niên Giai Giai tránh được, đi đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi, cười lạnh nói: “Có điều,... Tôi sẽ giải thích cho cô, trước kia tôi và Lễ Dương chưa từng chia tay. Anh ấy quay lại tìm cô…… Đó là bởi vì, khi đó công ty của anh ấy xảy ra chuyện. Cha tôi không chịu lấy tiền ra giúp anh ấy, cho nên, đành phải nghĩ ra biện pháp này, để Lễ Dương giả vờ làm lành với cô, sau đó đem chuyện nợ nần đặt lên đầu cô."
Sự thật tàn khốc như vậy!
Nhạc Tuyết Vi như được cảnh tỉnh, hôm nay, cuối cùng cô cũng biết bộ mặt thật của kẻ mặt người dạ thú như Cừ Lễ Dương! Hận tới cực điểm, nhưng cô đã không còn sức lực để mắng nữa. Sắc mặt cô tái nhợt, giống như đã rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
“A……”
Chân Nhạc Tuyết Vi mềm nhũn, ngay cả sức lức để đứng vững cũng không có, chuẩn bị ngã xuống.
“Tuyết Vi!” Cừ Lễ Dương không đành lòng, muốn vươn tay đỡ cô dậy.
“Anh làm cái gì vậy?” Niên Giai Giai quát lớn.
Có điều, không đợi tay Cừ Lễ Dương vươn tới, Nhạc Tuyết Vi vừa ngã xuống thì đã được đỡ bởi một vòng tay ấm áp, một cái ôm rất chặt. Hàn Thừa Nghị vội vàng lao tới, vừa vặn ôm lấy Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, cười ảm đạm, nước mặt đã rơi thành dòng.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt cô khiến người khác có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ nho nhỏ, dáng vẻ trẻ con tinh nghịch, nhưng cô đã phải chịu quá nhiều tổn thương.
Đồng tử của Hàn Thừa Nghị khẽ co lại, cố đè nén cảm xúc trong lồng ngực, cô gái ngốc này, sao lại vì loại đàn ông cặn bã này mà rơi nước mắt chứ? Cừ Lễ Dương có chỗ nào tốt?
Nhạc Tuyết Vi chống tay lên ngực Hàn Thừa Nghị, ngăn không được từng cơn run rẩy. Cô không có can đảm nhìn Cừ Lễ Dương, nhưng mà có vài lời, nếu cô không hỏi rõ ràng thì sẽ không cam lòng.
“Cừ Lễ Dương…… Anh, anh hãy thành thật trả lời tôi, ba năm qua…… Anh đã từng thật sự thích tôi chưa? Chẳng lẽ, cho tới bây giờ đều là tôi đơn phương, tự tôi đa tình sao?"
“Anh……” Cừ Lễ Dương muốn nói, cô gái tốt như cô, sao anh ta lại không thích cho được? Chỉ là, Niên Giai Giai đứng bên cạnh nhìn như hổ rình mồi, gia thế của anh không tốt, muốn dựa vào Giai Giai, cho nên không có can đảm thừa nhận.
“Từ trước đến nay, anh chưa từng thích em... quả thật đều là tự em đa tình..."
Cừ Lễ Dương vừa nói xong, Niên Giai Giai liền cười khiêu khích Nhạc Tuyết Vi, vuốt cái bụng hơi nhô lên mà nói, “Nghe thấy không? Nhạc Tuyết Vi, hết hi vọng chưa? Còn nữa, Nhạc Tuyết Vi, tôi quên chưa nói cho cô, tôi đã có tahi, hơn hai tháng rồi."
Như bị sét đánh!
“A, a, a……” Nhạc Tuyết Vi ngã vào lòng Hàn Thừa Nghị, cố gắng hít thở sâu từng hơi từng hơi một.
Hàn Thừa Nghị liếc nhìn Cừ Lễ Dương.
Rồi anh cúi đầu hôn Nhạc Tuyết Vi, dịu dàng nói: “Nhìn em kìa, những chuyện đó đã là quá khứ rồi sao còn nghĩ nhiều như vậy? Đây là học trưởng của em sao? Chúng ta ở bên nhau hơn bốn tháng, từng nghe em nhắc về học trưởng của em, cuối cùng cũng có ngày gặp mặt."
Nhạc Tuyết Vi ngơ ngác nhìn Hàn Thừa Nghị, đôi mắt đầy vẻ nghi hoặc…… Anh ta đang nói gì vậy? Cái gì mà ở bên nhau hơn bốn tháng?
Nghe thấy vậy, Cừ Lễ Dương không nhịn được, nhảy dựng lên, “Khoan đã, Tuyết Vi, người này đang nói gì vậy? Hai người ở bên nhau hơn bốn tháng?"
Nhạc Tuyết Vi vùi mặt vào ngực Hàn Thừa Nghị, cô không muốn nói chuyện với Cừ Lễ Dương nữa, càng không muốn nghe giọng của anh ta.
“Sao em còn thẹn thùng thế? Nói cho học trưởng biết cũng đâu có gì……” Hàn Thừa Nghị thuận thế ôm Nhạc Tuyết Vi chặt hơn, nhìn về phía Cừ Lễ Dương và Niên Giai Giai cười ôn hòa đến vô hại, “Tuyết Vi nói, quan hệ của cô ấy và học trưởng rất tốt, xem ra tôi thật sự nên nói cho hai người biết quan hệ của chúng tôi. Tôi và Tuyết Vi ở bên nhau hơn bốn tháng rồi... à... hình như lúc đó hai người còn chưa quen nhau."
Nói xong, Hàn Thừa Nghị lại cười rồi ôm Nhạc Tuyết Vi xoay người rời đi.
Cừ Lễ Dương thất thần, “Không đúng, hơn bốn tháng? Chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra…… Nhạc Tuyết Vi, em gạt anh! Rõ ràng em nói thích anh, vậy mà lại cùng người đàn ông này quen biết từ trước!"
“Cừ Lễ Dương, anh nói gì vậy? Không phải anh nói trước giờ chưa từng thích con tiện nhân kia sao?"
“Câm miệng! Không được nói cô ấy như vậy."
“Cừ Lễ Dương, anh đừng đi. Anh nói rõ ràng lại đi..... Lễ Dương.... aaaa.... bụng tôi."
Phòng khám bệnh bỗng loạn cả lên, Cừ Lễ Dương cãi nhau với Niên Giai Giai, không cẩn thận đẩy ngã cô ta, con của cô ta, chỉ sợ giữ không nổi.
Hàn Thừa Nghị bế Nhạc Tuyết Vi lên xe, Nhạc Tuyết Vi ở trong ngực anh không hề ngẩng đầu lên lấy một lần.
“Nghê Tuấn.”
“Đi điều tra về Cừ Lễ Dương và công ty của Niên Giai Giai, cắt đứt các mối làm ăn của bọn họ."
Nghê Tuấn xin chỉ thị từ Hàn Thừa Nghị: “Tam thiếu, phải làm đến mức độ nào?"
Hàn Thừa Nghị nhàn nhạt buông mấy chữ: “Đủ để bọn họ phá sản.” Xem bọn họ có còn dám kiêu ngạo mà đi sủa bậy giữa đường nữa không!
“Rõ.”