Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191
Đi ra quán cà phê, ánh nắng chói mắt chiếu vào đầu, Đồng Niệm theo bản năng giơ tay lên che lại. Ánh mặt trời vàng óc theo kẻ hở ngón tay cô xuyên thấu tới, làm cho đôi mắt cô nhanh chóng co rút lại.
Đồng Niệm đứng ở bên ngoài cửa kiếng, kinh ngạc nhìn tại một chỗ nào đó, hai chân đứng yên một chỗ, không hề di chuyển.
Phía sau có người đẩy cửa ra, đụng vào cô, vốn đôi chân không có nhiều sức lực, lúc này lại bị một lực va chạm mạnh, Đồng Niệm căn bản không có cách nào giữ thăng bằng, cả người ngã về phía trước.
Chưa kịp kêu lên, cánh tay liền bị một đôi tay có lực kéo. Thật may là Mục Duy Hàm đi phía sau cô, nhanh tay đỡ lấy cô, không để cho cô té nhào.
Nhìn thấy một màn như vậy, Doãn Mạch hầm hầm từ trong xe đi ra ngoài, mấy bước đã chạy tới, níu lấy người đàn ông mới vừa rồi đụng vào Đồng Niệm, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Không nhìn thấy phụ nữ mang thai à?”
Người đàn ông này không phải là một người hiền lành, rõ ràng đụng vào người khác còn càn quấy: “Phụ nữ có thai thì sao? Có thể cản đường tôi à?”
Doãn Mạch bị hắn chọc tức, vén tay áo xông lên, giơ tay lên đánh một quyền về phía khuôn mặt hung hăng của hắn: “Khốn kiếp! Ngươi còn dám làm càn không hiểu chuyện.”
Người đàn ông bị đánh một quyền, vẻ mặt lập tức hung dữ, hùng hổ vung quả đấm, nhưng nửa đường bị Mục Duy Hàm chặn lại, năm ngón tay nắm chặt lại, bẻ cánh tay ngược ra phía sau.
“A! Đau quá.”
Hắn vội vàng kêu đau, nửa người nghiêng sang một bên, một chân còn quỳ trên mặt đất, bộ dáng vô cùng kỳ quái.
Doãn Mạch hoàn toàn không nghĩ tới Mục Duy Hàm lại có bản lĩnh như vậy, bình thường nhìn anh lịch sự, không nghĩ tới lại là cao thủ Taewondo.
Mọi người túm lại xem náo nhiệt không ít, đám người chỉ chỉ cười nói, ầm ĩ khắp nơi. Đồng Niệm mím môi nhìn, chỉ cảm thấy tâm trạng rối bời, cúi đầu không muốn nói chuyện.
Mục Duy Hàm giữ chặt cánh tay của hắn, lực độ điều chỉnh thích hợp, làm cho hắn kêu đau nhiều hơn, hống hách giảm đi không ít.
“Đụng vào người khác còn dám động tay, cha mẹ mày có dạy mày không?”
Sắc mặt Mục Duy Hàm trầm xuống, khẽ dùng sức, đè nửa người hắn xuống dưới, không để cho hắn nhúc nhích.
“Woa!” Doãn Mạch trợn mắt há mồm nhìn, ánh mắt tràn đầy sùng bái: “Mục Duy Hàm, anh thật lợi hại. Đánh hắn thật mạnh vào, người như thế này phải bị ăn đòn.”
“Đại ca, đại tỷ.” Người đàn ông quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, “Là tôi sai rồi! Tôi có mắt như mù mà!”
Mục Duy Hàm liếc nhìn Đồng Niệm đứng bên cạnh, thấy sắc mặt cô rất khó coi, cũng không dây dưa nữa, lập tức thả hắn ra, lạnh lùng nói: “Cút.”
Nhìn thấy hắn chạy còn nhanh hơn thỏ, Doãn Mạch có chút không cam tâm, cau mày nói: “Sao anh lại bỏ qua cho hắn chứ?”
Mục Duy Hàm chỉnh lại quần áo, nhếch miệng cười: “Kiến hảo tựu thu (*), có hiểu không?”
Kiến hảo tựu thu (*): thấy được rồi thì thu tay, chỉ việc làm có chừng mực.
Nghe anh nói, Doãn Mạch ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy tia sáng chói mắt trong mắt anh, chỉ cảm thấy đáy lòng run lên một cái, hoảng hốt xoay tầm mắt, không dám nhìn kỹ.
Đôi mắt của anh sáng chói, thời điểm nhìn thấy giống như có ma lực có thể hấp thụ linh hồn của con người.
Doãn Mạch cúi đầu, trái tim đập loạn, cô cắn chặt môi, hiếm khi đỏ mặt.
Mục Duy Hàm nhìn sắc mặt ảm đạm của Đồng Niệm, không nén được tiếng thở dài, anh giơ tay đặt lên bả vai Doãn Mạch, nhỏ giọng dặn dò: “Nhanh đưa Đồng Niệm về nhà đi.”
Thấy anh đụng vào vai mình, đầu tiên Doãn Mạch cả kinh, sau đó nhìn thấy anh nhìn Đồng Niệm bằng đôi mắt đầy tình cảm, trái tim ê ẩm, có chút khó chịu.
Thu liễm lại sự chua xót trong đáy lòng, Doãn Mạch mỉm cười, gật đầu một cái, đi tới bên cạnh Đồng Niệm, đỡ cô đi về hướng xe đậu.
Rời khỏi bãi đậu xe, sau khi Mục Duy Hàm nhìn Doãn Mạch lái xe đi xa, hồi lâu mới xoay người lái xe rời đi.
Trên đường trở lại Lan Uyển, một câu Đồng Niệm cũng không nói, thậm chí không có chút biểu tình nào. Doãn Mạch nhìn thấy mà trong lòng sợ hãi, thử hỏi: “Niệm Niệm, cậu làm sao vậy?”
Ánh mắt Đồng Niệm đờ đẫn, nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, vẻ mặt buồn bã: “Không có gì, chỉ là hơi mệt mỏi thôi.”
Nghe Đồng Niệm trả lời như vậy, cho dù là ai cũng biết cô trả lời cho có lệ. Nhớ tới vẻ mặt nặng nề của Mục Duy Hàm lúc nãy,
Đồng Niệm đứng ở bên ngoài cửa kiếng, kinh ngạc nhìn tại một chỗ nào đó, hai chân đứng yên một chỗ, không hề di chuyển.
Phía sau có người đẩy cửa ra, đụng vào cô, vốn đôi chân không có nhiều sức lực, lúc này lại bị một lực va chạm mạnh, Đồng Niệm căn bản không có cách nào giữ thăng bằng, cả người ngã về phía trước.
Chưa kịp kêu lên, cánh tay liền bị một đôi tay có lực kéo. Thật may là Mục Duy Hàm đi phía sau cô, nhanh tay đỡ lấy cô, không để cho cô té nhào.
Nhìn thấy một màn như vậy, Doãn Mạch hầm hầm từ trong xe đi ra ngoài, mấy bước đã chạy tới, níu lấy người đàn ông mới vừa rồi đụng vào Đồng Niệm, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Không nhìn thấy phụ nữ mang thai à?”
Người đàn ông này không phải là một người hiền lành, rõ ràng đụng vào người khác còn càn quấy: “Phụ nữ có thai thì sao? Có thể cản đường tôi à?”
Doãn Mạch bị hắn chọc tức, vén tay áo xông lên, giơ tay lên đánh một quyền về phía khuôn mặt hung hăng của hắn: “Khốn kiếp! Ngươi còn dám làm càn không hiểu chuyện.”
Người đàn ông bị đánh một quyền, vẻ mặt lập tức hung dữ, hùng hổ vung quả đấm, nhưng nửa đường bị Mục Duy Hàm chặn lại, năm ngón tay nắm chặt lại, bẻ cánh tay ngược ra phía sau.
“A! Đau quá.”
Hắn vội vàng kêu đau, nửa người nghiêng sang một bên, một chân còn quỳ trên mặt đất, bộ dáng vô cùng kỳ quái.
Doãn Mạch hoàn toàn không nghĩ tới Mục Duy Hàm lại có bản lĩnh như vậy, bình thường nhìn anh lịch sự, không nghĩ tới lại là cao thủ Taewondo.
Mọi người túm lại xem náo nhiệt không ít, đám người chỉ chỉ cười nói, ầm ĩ khắp nơi. Đồng Niệm mím môi nhìn, chỉ cảm thấy tâm trạng rối bời, cúi đầu không muốn nói chuyện.
Mục Duy Hàm giữ chặt cánh tay của hắn, lực độ điều chỉnh thích hợp, làm cho hắn kêu đau nhiều hơn, hống hách giảm đi không ít.
“Đụng vào người khác còn dám động tay, cha mẹ mày có dạy mày không?”
Sắc mặt Mục Duy Hàm trầm xuống, khẽ dùng sức, đè nửa người hắn xuống dưới, không để cho hắn nhúc nhích.
“Woa!” Doãn Mạch trợn mắt há mồm nhìn, ánh mắt tràn đầy sùng bái: “Mục Duy Hàm, anh thật lợi hại. Đánh hắn thật mạnh vào, người như thế này phải bị ăn đòn.”
“Đại ca, đại tỷ.” Người đàn ông quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, “Là tôi sai rồi! Tôi có mắt như mù mà!”
Mục Duy Hàm liếc nhìn Đồng Niệm đứng bên cạnh, thấy sắc mặt cô rất khó coi, cũng không dây dưa nữa, lập tức thả hắn ra, lạnh lùng nói: “Cút.”
Nhìn thấy hắn chạy còn nhanh hơn thỏ, Doãn Mạch có chút không cam tâm, cau mày nói: “Sao anh lại bỏ qua cho hắn chứ?”
Mục Duy Hàm chỉnh lại quần áo, nhếch miệng cười: “Kiến hảo tựu thu (*), có hiểu không?”
Kiến hảo tựu thu (*): thấy được rồi thì thu tay, chỉ việc làm có chừng mực.
Nghe anh nói, Doãn Mạch ngước mắt nhìn sang, nhìn thấy tia sáng chói mắt trong mắt anh, chỉ cảm thấy đáy lòng run lên một cái, hoảng hốt xoay tầm mắt, không dám nhìn kỹ.
Đôi mắt của anh sáng chói, thời điểm nhìn thấy giống như có ma lực có thể hấp thụ linh hồn của con người.
Doãn Mạch cúi đầu, trái tim đập loạn, cô cắn chặt môi, hiếm khi đỏ mặt.
Mục Duy Hàm nhìn sắc mặt ảm đạm của Đồng Niệm, không nén được tiếng thở dài, anh giơ tay đặt lên bả vai Doãn Mạch, nhỏ giọng dặn dò: “Nhanh đưa Đồng Niệm về nhà đi.”
Thấy anh đụng vào vai mình, đầu tiên Doãn Mạch cả kinh, sau đó nhìn thấy anh nhìn Đồng Niệm bằng đôi mắt đầy tình cảm, trái tim ê ẩm, có chút khó chịu.
Thu liễm lại sự chua xót trong đáy lòng, Doãn Mạch mỉm cười, gật đầu một cái, đi tới bên cạnh Đồng Niệm, đỡ cô đi về hướng xe đậu.
Rời khỏi bãi đậu xe, sau khi Mục Duy Hàm nhìn Doãn Mạch lái xe đi xa, hồi lâu mới xoay người lái xe rời đi.
Trên đường trở lại Lan Uyển, một câu Đồng Niệm cũng không nói, thậm chí không có chút biểu tình nào. Doãn Mạch nhìn thấy mà trong lòng sợ hãi, thử hỏi: “Niệm Niệm, cậu làm sao vậy?”
Ánh mắt Đồng Niệm đờ đẫn, nhìn chằm chằm ngoài cửa xe, vẻ mặt buồn bã: “Không có gì, chỉ là hơi mệt mỏi thôi.”
Nghe Đồng Niệm trả lời như vậy, cho dù là ai cũng biết cô trả lời cho có lệ. Nhớ tới vẻ mặt nặng nề của Mục Duy Hàm lúc nãy,