Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201
Đêm khuya ngoài hành lang bệnh viện, tiếng bước chân dồn dập kéo tới.
Đồng Niệm ngồi ở trên ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, thấy Lăng Thuấn và Lăng Thừa Nghiệp chạy tới, ánh mắt sâu kín thoáng qua cái gì.
“Tình hình sao rồi?” Lăng Thuấn vội vã hỏi, khuôn mặt lộ ra vẻ sốt ruột. Vốn dĩ là 100 ngày của cháu gái thật vui vẻ, xảy ra chuyện đột phát như thế này, anh trai của mình bị thương, dù ông có giả vờ giả vịt cũng muốn diễn tới cùng.
“Vẫn chưa có tin tức.” Đồng Niệm thở dài, nhìn chằm chằm phòng cấp cứu không chớp mắt.
Lăng Cận Dương ngắt di động, bước nhanh đến, khuôn mặt lộ ra vẻ căng thẳng: “Anh mới liên lạc với viện trưởng, ông ấy sẽ nhanh chóng tới.”
Nghe nói như thế, mọi người thấy thoải mái hơn một chút. Ba cô té xuống đất, cô không biết ông bị nặng nhẹ thế nào, nhưng trán rõ ràng bị u một cục lớn, chỉ sợ ông đập vào chỗ nào đó.
Lăng Thuấn quay đầu nhìn hộ lý đi theo, sắc mặt nhiễm giận: “Cô làm gì vậy hả? Giao người bệnh cho cô để cô cho tôi xem chuyện như vầy đúng không? Nếu anh tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ cho cô đi ngồi tù.”
Hộ lý bị dọa sợ, ra vẻ hối lỗi, cô là do Đồng Niệm mời về, nên vội vàng nhìn về phía Đồng Niệm nói mấy câu: “Lăng phu nhân, tôi thật sự là không có cố ý. Vốn dĩ tôi định đẩy lão gia đi ra ngoài ăn cơm, nhưng khi nhìn thấy Hàn lão tiên sinh ở bên trong, tôi mới xoay người đi lấy thuốc, ai ngờ tới…”
Hàn lão tiên sinh? ! Đó không phải là Hàn Hứng Kiều!
Lăng Thuấn đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn chằm chằm Lăng Cận Dương, trầm giọng hỏi: “Cận Dương, chuyện gì đã xảy ra?”
Ba con đã đi gặp ba Đồng Niệm.
Đôi mắt thâm thúy của anh dao động mạnh, anh nhớ tới những lời ba mình nói, tâm tình phiền não dần dần bình tĩnh lại.
“Chú hai, chuyện gì xảy ra là sao?” Lăng Cận Dương mím môi, nhíu mày nhìn cha con Lăng Thuấn.
Lăng Thừa Nghiệp cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Ba mày vào thăm bác cả, bác ấy bị ngã, mày nói xem chuyện gì xảy ra?”
“Lăng Thừa Nghiệp, cậu nuốt những từ này trở về cho tôi.”
Lăng Cận Dương bước nhanh tới một bước, giơ tay lên giữ chặt bả vai Lăng Thừa Nghiệp, hai người cùng nhau giương cung bạt kiếm.
"Dừng tay!"
Đồng Niệm đứng dậy, vẻ mặt lạnh lẽo: “Ba còn nằm bên trong, hai người muốn làm gì?”
Lăng Thuấn đưa tay kéo con mình ra, đẩy về phía sau, quát lớn: “Thừa Nghiệp, kiềm chế lại một chút.”
Mặc dù trong lòng không phục, nhưng ba anh lên tiếng, anh cũng không dám làm càng, chỉ là ánh mắt vô cùng hung ác nhìn về phía Lăng Cận Dương.
Trong lúc nói chuyện, viện trưởng sải bước đi về phía bên này, nói ngắn gọn mấy câu liền đẩy cửa phòng cấp cứu đi vào.
Đồng Niệm rướn cổ nhìn vào bên trong, nhưng cũng không nhìn thấy bất cứ gì.
Cắn môi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Lăng Cận Dương, cô chậm rãi cúi đầu, lẩn tránh ánh mắt anh.
Nhìn ánh mắt tránh né của cô, Lăng Cận Dương mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không lâu lắm, viện trưởng mặc áo khoát trắng đi ra, sau khi lấy khẩu trang xuống, nhìn thấy mọi người đồng loạt đi tới, cười nói: “Đừng lo lắng, Lăng lão gia không có gì đáng ngại, bên trong cơ thể không có bị thương. Não bộ cũng đã làm kiểm tra, cũng không có gì bất thường, để cho an toàn, tối nay ở bệnh viện một đêm để theo dõi.”
“Thật sự không có gì đúng không ạ?” Nhớ tới cái trán bị u một cục của ba mình, Đồng Niệm vẫn không yên tâm.
Viện trưởng cười khẽ một tiếng, khẳng định nói cho cô biết: “Không có việc gì, nếu như có bất cứ vấn đề gì, nhân viên bệnh viện sẽ thông báo cho người thân.”
Viện trưởng nói đến đây, Đồng Niệm mới an tâm, cô nói lời cảm ơn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cha con nhà Lăng Thuấn có mấy lần tỏ thái độ, nhưng đều bị họ che giấu tốt.
“Chú hai.” Đồng Niệm nhíu mày nhìn Lăng Thuấn, giọng nói mơ hồ lộ ra vẻ xa cách: “Ba con không có việc gì, tất cả các người nên trở về đi thôi.”
Chần chờ một lát, Lăng Thuấn nói mấy câu xã giao, rồi cùng Lăng Thừa Nghiệp rời đi.
Y tá đẩy Lăng Trọng ra, đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Đồng Niệm vội vàng đi tới phòng bệnh, cố ý tránh ánh mắt của anh, mày kiếm anh nhíu chặt, nhưng vẫn cất bước theo sau.
Điều kiện phòng chăm sóc đặc biệt rất tốt, y tá nhanh chóng vô nước biển, cẩn thận dặn dò vài việc sau đó mới xoay người rời đi.
Nhận được điện thoại, Mục Duy Hàm đi suốt
Đồng Niệm ngồi ở trên ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, thấy Lăng Thuấn và Lăng Thừa Nghiệp chạy tới, ánh mắt sâu kín thoáng qua cái gì.
“Tình hình sao rồi?” Lăng Thuấn vội vã hỏi, khuôn mặt lộ ra vẻ sốt ruột. Vốn dĩ là 100 ngày của cháu gái thật vui vẻ, xảy ra chuyện đột phát như thế này, anh trai của mình bị thương, dù ông có giả vờ giả vịt cũng muốn diễn tới cùng.
“Vẫn chưa có tin tức.” Đồng Niệm thở dài, nhìn chằm chằm phòng cấp cứu không chớp mắt.
Lăng Cận Dương ngắt di động, bước nhanh đến, khuôn mặt lộ ra vẻ căng thẳng: “Anh mới liên lạc với viện trưởng, ông ấy sẽ nhanh chóng tới.”
Nghe nói như thế, mọi người thấy thoải mái hơn một chút. Ba cô té xuống đất, cô không biết ông bị nặng nhẹ thế nào, nhưng trán rõ ràng bị u một cục lớn, chỉ sợ ông đập vào chỗ nào đó.
Lăng Thuấn quay đầu nhìn hộ lý đi theo, sắc mặt nhiễm giận: “Cô làm gì vậy hả? Giao người bệnh cho cô để cô cho tôi xem chuyện như vầy đúng không? Nếu anh tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ cho cô đi ngồi tù.”
Hộ lý bị dọa sợ, ra vẻ hối lỗi, cô là do Đồng Niệm mời về, nên vội vàng nhìn về phía Đồng Niệm nói mấy câu: “Lăng phu nhân, tôi thật sự là không có cố ý. Vốn dĩ tôi định đẩy lão gia đi ra ngoài ăn cơm, nhưng khi nhìn thấy Hàn lão tiên sinh ở bên trong, tôi mới xoay người đi lấy thuốc, ai ngờ tới…”
Hàn lão tiên sinh? ! Đó không phải là Hàn Hứng Kiều!
Lăng Thuấn đột nhiên nhíu mày, quay đầu nhìn chằm chằm Lăng Cận Dương, trầm giọng hỏi: “Cận Dương, chuyện gì đã xảy ra?”
Ba con đã đi gặp ba Đồng Niệm.
Đôi mắt thâm thúy của anh dao động mạnh, anh nhớ tới những lời ba mình nói, tâm tình phiền não dần dần bình tĩnh lại.
“Chú hai, chuyện gì xảy ra là sao?” Lăng Cận Dương mím môi, nhíu mày nhìn cha con Lăng Thuấn.
Lăng Thừa Nghiệp cười nhẹ một tiếng, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: “Ba mày vào thăm bác cả, bác ấy bị ngã, mày nói xem chuyện gì xảy ra?”
“Lăng Thừa Nghiệp, cậu nuốt những từ này trở về cho tôi.”
Lăng Cận Dương bước nhanh tới một bước, giơ tay lên giữ chặt bả vai Lăng Thừa Nghiệp, hai người cùng nhau giương cung bạt kiếm.
"Dừng tay!"
Đồng Niệm đứng dậy, vẻ mặt lạnh lẽo: “Ba còn nằm bên trong, hai người muốn làm gì?”
Lăng Thuấn đưa tay kéo con mình ra, đẩy về phía sau, quát lớn: “Thừa Nghiệp, kiềm chế lại một chút.”
Mặc dù trong lòng không phục, nhưng ba anh lên tiếng, anh cũng không dám làm càng, chỉ là ánh mắt vô cùng hung ác nhìn về phía Lăng Cận Dương.
Trong lúc nói chuyện, viện trưởng sải bước đi về phía bên này, nói ngắn gọn mấy câu liền đẩy cửa phòng cấp cứu đi vào.
Đồng Niệm rướn cổ nhìn vào bên trong, nhưng cũng không nhìn thấy bất cứ gì.
Cắn môi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Lăng Cận Dương, cô chậm rãi cúi đầu, lẩn tránh ánh mắt anh.
Nhìn ánh mắt tránh né của cô, Lăng Cận Dương mím chặt môi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không lâu lắm, viện trưởng mặc áo khoát trắng đi ra, sau khi lấy khẩu trang xuống, nhìn thấy mọi người đồng loạt đi tới, cười nói: “Đừng lo lắng, Lăng lão gia không có gì đáng ngại, bên trong cơ thể không có bị thương. Não bộ cũng đã làm kiểm tra, cũng không có gì bất thường, để cho an toàn, tối nay ở bệnh viện một đêm để theo dõi.”
“Thật sự không có gì đúng không ạ?” Nhớ tới cái trán bị u một cục của ba mình, Đồng Niệm vẫn không yên tâm.
Viện trưởng cười khẽ một tiếng, khẳng định nói cho cô biết: “Không có việc gì, nếu như có bất cứ vấn đề gì, nhân viên bệnh viện sẽ thông báo cho người thân.”
Viện trưởng nói đến đây, Đồng Niệm mới an tâm, cô nói lời cảm ơn, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cha con nhà Lăng Thuấn có mấy lần tỏ thái độ, nhưng đều bị họ che giấu tốt.
“Chú hai.” Đồng Niệm nhíu mày nhìn Lăng Thuấn, giọng nói mơ hồ lộ ra vẻ xa cách: “Ba con không có việc gì, tất cả các người nên trở về đi thôi.”
Chần chờ một lát, Lăng Thuấn nói mấy câu xã giao, rồi cùng Lăng Thừa Nghiệp rời đi.
Y tá đẩy Lăng Trọng ra, đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Đồng Niệm vội vàng đi tới phòng bệnh, cố ý tránh ánh mắt của anh, mày kiếm anh nhíu chặt, nhưng vẫn cất bước theo sau.
Điều kiện phòng chăm sóc đặc biệt rất tốt, y tá nhanh chóng vô nước biển, cẩn thận dặn dò vài việc sau đó mới xoay người rời đi.
Nhận được điện thoại, Mục Duy Hàm đi suốt