Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 768
- Cha!
Tiểu Băng Nhi nhìn thấy phụ thân bị thương, vô cùng đau lòng, nét mặt hảong loạn, chỉ tiếc nàng còn nhỏ, không thể giúp được cái gì.
- Cha... Cha...
Có đôi khi Tiểu Băng Nhi bản thân mình thật là vô dụng, mỗi lần thấy phụ thân chiến đấu ra, bản thân nàng lo lắng rơi lệ ra thì không thể làm gì. Loại cảm giác vô lực này khiến cho nàng rất khó chịu, thống khổ, mặc dù ở vào tuổi này của nàng nên có một cuộc sống không lo không
- Hài tử, không nên lo lắng, cha không có việc gì.
Một âm xa lạ lên bên tai nàng, Tiểu Băng Nhi đầu lại, không biết từ lúc nào bên nàng đã có một vị hắc nhên.
Dưới chân Tiểu Băng Nhi, Tiểu Hỏa vội vã đề phòng, cũng không có nhào lên, chỉ là mắt của nó theo sự hoặc. Bằng vào giác của mãnh thú, nó cảm ứng được đối phương đến khí tức hiểm, thế nhưng khí tức nào nó lại cảm giác được vị đạo thuộc.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Thân thể Tiểu Băng Nhi theo bản năng lui về phía sau, cảnh giác nhìn đối phương. Trong ấn tượng của tiểu cô nương, dưới tình huống thông thường, những mặt nạ đều là nhân vật phản diện, không tốt.
- Không nên sợ hãi, ta sẽ không làm tổn thương
Hắc nhân cố gắng đem giọng nói của mình nên ôn hòa hơn, hắn nói:
- Ta biết tên là Tiểu Băng Nhi, cũng biết rất không nên lo lắng, cha không có việc gì.
- Vâng, cảm tạ đại thúc...
Nhậc thấy đối phương không có ác ý, Tiểu Băng Nhi gật đầu, thì thào:
- Ta từng đáp ứng với phụ thân rằng phải kiên cường, ta nhất định sẽ phải nỗ lực... Ta không được, không được thành gánh nặng của khác, không được để bản thân mềm yếu.
Trẻ có sự kiên cường của có quật cường của Bất bất giác, tâm cảnh Tiểu Băng Nhi từ từ ra một tia biến hóa, đối là một biến đổi lớn cuộc đời của nàng.
Phản ứng của tiểu cô nương bị hắc nhân thu hết vào mắt, thế nhưng hắn không nói gì, mắt theo tiếu ý ấm áp.
...
Kiếm là một đạo thời thiên địa sơ khai.
Kiêm, là một tia kiên cường mà vạn vật mất đi.
Kiếm, là một loại tín lúc tử.
...
Linh thoáng hiện, một đạo kiếm nhập vào thức hải của Nhạc Phàm hướng về phía hồn hứn đâm tới, tiến thẳng tới chỗ tiễn hồn.
Tư tư!
Cảm giác được hiểm đang tới gần, tiễn hồn bỗng nhiên lên, thất sắc thải nháy mắt bao phủ.
Ngay sau đó, đầu đến một âm đục, kiếm chậm rãi tiêu tán, dường như bị vô tận hắc ám thôn phệ.
Tất cả sự việc phát chỉ nháy mắt.
Mở hai mắt ra, ánh mắt Nhạc Phàm dẫn dần bình tĩnh lại, thấy đám Khấu Phỉ che chở mình, không cho nhân tới gần, mà bản thân mình thì được Vương Sung nâng lấy cánh ổn định thân hình ở không
- Lý Nhạc Phàm, thế nào rồi? Có bị thương không?
Vương Sung vẻ mặt lo lắng, đám cũng dùng ánh mắt thân thiết như muốn hỏi.
Uy lực một vừa rồi khiến cho bọn họ sợ hãi, không cần đoán cũng biết là Đại Tôn xuất thủ, thủ đoạn vô cùng lợi hại.
Nhạc Phàm lắc đầu, ý bảo không đáng lập tức hắn hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Chu Khang Cảnh.
- Tại sao, chẳng lẽ tên điên này còn muốn động thủ.
Chu Khang Cảnh nhìn thấy Lý Nhạc Phàm nhìn về phía hắn tức thì lo sợ.
Đột nhiên, một hư ảnh thật lớn xuất hiện bầu Thiên Tuyệt Cốc, chính là đứng đầu Thiên Phong Cực Kiếm Đại Tôn.
Đại Tôn hiện thân, vạn vật cúi đầu, giống như sao hằng cổ, tỏa sáng bầu đêm.
- Tôn giả! Là tôn giả!
- Bái kiến tôn giả!
Triệu Thiên Cân vội vã quỳ xuống hành lễ, thần tình sự kính, phía sau hắn, đệ tử Ma Môn tiều tùy phủ phục mặt đất, có thậm chí còn lên, kích động không thôi. Phải biết rằng, Cực Kiếm Đại Tôn chính là tồn tại tối cao ở Ma Môn, đối với những đệ tử Ma Môn này mà nói, hiện tại có thể nhìn thấy hư ảnh của Đại Tôn, quả thực chính là lớn lao, có chếtcunxg lòng.
So với việc Ma Môn kính, ánh mắt Nhạc Phàm lạnh lùng nhìn hư ảnh phía bầu Trong lòng hắn vô cùng bạch, một vừa rồi kia sát khí, nếu không phải bản thân hắn có tiễn hồn kỳ dị, sợ rằng hiện tại bản thân đã bị thương.
Đại Tôn này quả nhiên không dễ đối phó, thứ nhất hắn muốn giết lập coi chúng nhưu kiến hôi, không hề có tâm tư từ bi. Loại ánh mắt cao cao tại thượng này, khiến cho đám Nhạc Phàm vô cùng chán ghét tới cực điểm... Thiết Huyết nói quả nhiên không sai, sống dưới bóng ma Đại Tôn, thế này nào còn sự tự do nào đáng nói, hai của Đại Tôn mới chân chính là tù, thế nhưng tiếc nuối nhất chính là không ai có thể siêu việt Đại Tôn, đánh vỡ tù đó.
- Đại Tôn thì đã làm sao? Đánh không lại thì làm sao, phảng kháng cũng chết mà không phản kháng cũng chết, chi bằng chọn đường thứ nhất a.
Đám Khấu Phỉ tâm vững nhưu bàn thạch, luôn luôn làm việc mình thích, sao lại vì sự cường thế của đối phương mà cúi đầu. Cực Kiếm Đại Tôn áp bức như vậy lại càng khơi dậy tâm tư làm phản của bọn họ.
Nhạc Phàm giận dữ, đang chuẩn bị lao về phía Chu Khang Cảnh sát, không Cực Kiếm Đại Tôn lần thứ hai lại xuất thủ.
- Lý Nhạc Phàm, Thiên Tuyệt Cốc há để cho làm bậy.
Một âm già nua vọng Thiên Tuyệt Cốc, hư ảnh bầu khẽ động, một từ giáng xuống, hướng về phía đám Nhạc Phàm.
Hóa chỉ vi kiếm, lực phá vạn
Đối mặt với kiếm thế do Đại Tôn biến thành, đám Khấu Phỉ sắc mặt tái nhợt, cho dù muốn phản kháng cũng không thể nào hành động được.
Sự chênh lệch lực lượng thực sự quá lớn, lớn đến cả khi có tâm tư cuồng vọng cũng không làm gì được.
Mắt thấy kiếm chỉ hạ xuống, một tiếng nổ từ Tàng Thiên Phong lên, bụi mù cuồn cuộn phô thiên cái địa kéo tới, cuối cùng hóa thành một nắm thật lớn, một đánh kiếm thế của Cực Kiếm Đại Tôn.
Oanh!
Tiếng nổ như sấm đinh tai nhức óc.
Chỉ một chiêu, Thiên Tuyệt Cốc tức thì đá cát chảy, khí hỗn loạn, bởi vậy có thể thấy được của Đại Tôn ra sao, rất khó địch nổi. Mà đây chỉ là giao thủ tượng mà thôi, nếu như Đại Tôn chân chính đánh một không khó để tưởng tượng ra hậu quả khủng như thế nào. Đến lúc đó, lợi bất cập hại, đồ thán, so với thiên hạ đại loạn còn khủng hơn.
- Cực Kiếm lão nhi, không lại bất chấp thân phận xuất thủ với vãn bối, còn muốn mặt mũi không?
Tiếng của Vô Danh Đại Tôn vọng như tiếng chuông, khiến cho mọi choáng váng.
Cực Kiếm Đại Tôn vậy cũng không nổi giận, lạnh nhạt đáp:
- Vô Danh, tên Lý Nhạc Phàm này vô pháp vô thiên, không coi củ Thiên Tuyệt Cốc ra gì, nếu như không giáo huấn hắn một chút, bộ mặt Đại Tôn chúng ta để ở đâu?
- Quy củ?
Vô Danh Đại Tôn lạnh lùng cười, khí thường nói:
- Cực Kiếm lão nhi, từ khi nào biết giảng củ vậy? Trong mắt các thứ đó đối với Đại Tôn mà nói bất quá chỉ là một chút định đặt ra lúc buồn chán mà thôi. Thực sự là buồn cười! Hơn nữa, môn nhân của ta tự nhiên sẽ do ta xử không tới phiên khoa múa chân, nếu như rảnh rỗi không bằng đi giáo huấn đám đệ tử không nên thân này của miễn cho bị ta đánh cho tàn phế, lúc đó mới là mất mặt thực sự.
Độc! Lời này thực sự là rất độc!
Tục nói rất đúng, đánh không đánh mặt, mắng chửi mắng đúng điểm yếu. Vô Danh Đại Tôn ở miệng là hăng đạp một cước vào đầu Cực Kiếm Đại Tôn, cả một chút mặt mũi cũng không lưu lại. Câu "đệ tử không nên thân" kia, ám chỉ chính là Thiên Tiệm và Cửu Huyền, hai này từ sau khi bị Nhạc Phàm đánh bị thương nặng, đến cũng không lộ diện, dựa vào tình huống lúc đó, muốn khôi phục cũng phải rất lâu.
- Vô Danh,
Cực Kiếm Đại Tôn tức giận, hư ảnh bầu tản ra sát khí nồng đậm, toàn bộ Thiên Tuyệt Cốc nháy mắt lạnh lẽo, cảm giác hít thở không thông.
- Sao nào? Ngươi muốn động thủ cùng ta sao?
Vô Danh Đại Tôn sảng khoái cười to, một hư ảnh pho tượng lớn hiện lên bầu
- Tốt, tốt, tốt! Vài thập niên không có hoạt động gân cốt, lúc viên tịch nên đánh thống khoái một hồi a.
- Ngươi...
Cực Kiếm Đại Tôn phẫn nộ mà không biết nói gì, cũng không muốn động thủ cùng đối phương. Nguyên thọ sắp hết, siêu thoát tử, hiện tại Vô Danh chính là đầu tiên, nhỡ đâu... Cho nên bản thân hắn không cần phải so đo với này.
Sau khi kỹ, Cực Kiếm Đại Tôn bình tĩnh lại, về hướng khác nói:
- Lý Nhạc Phàm, thiên hạ chi đã qua, và Chu Khang Cảnh nếu có ân oán gì thì sau này tự động giải với nhau, hiện tại Cổ Vực sắp mở ra, không nên làm chậm nữa.
Lạnh lùng hừ một tiếng, hư ảnh bầu dần dần tán đi, không lưu lại một vết tích.
Cực Kiếm Đại Tôn vừa đi, Vô Danh Đại Tôn cũng thối lui, Thiên Tuyệt Cốc lại khôi phục như cũ, mọi đều thở ra một khí.
- Nhạc Phàm, ra hôm đại sự không thể thành rồi.
Thiết Huyết chậm rãi lên Đăng Thiên Thai, mặt theo chút tiếc nuối:
- Nếu Chu Khang Cảnh ã ở thành quân cờ của Cực Kiếm Đại Tôn, tạm thời chúng ta không nên đụng tới hắn. Hiện tại chúng ta nên tính khác.
Nhạc Phàm nhàn nhạt gật đầu, không hề dây dưa, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua hai Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân, sau đó cùng với đám Khấu Phỉ về phía Thiên Đạo liên
Một lát sau, những lão đài thương kết quả Diệu Âm Tử bố Thiết Huyết thắng lợi, được chưởng quản Cửu Châu. Tu Hành Giới không được nhúng vào thế tục, bằng không Đại Tôn sẽ sát.
Tin tức này vừa mới cáo, đám cao hứng nhất chính là những cao thủ của Thiên Đạo liên
Bọn họ rống lớn, cười to, tự hào, nháo loạn... Đây là lần đầu tiên bọn hắn đối với một thế lực có sự thành nồng đậm như vậy, phảng phất như bọn họ mới chân chính là chủ nhân của Thần Châu.
- Hơn mười năm nỗ lực, hôm rốt cuộc đã bước được một bước đầu tiên.
Thiết Huyết nhẹ nhàng nhắm hai mắt, lòng chưa bao giờ kích động như hiện tại, hắn có thể cảm giác được mình hiện tại đang đập hơn bao giờ hết, thậm chí, cả mạch máu cũng đang bành
Hai vai Thiết Huyết không tự chủ được mà khẽ giật giật, ai có thể tới, đôi vai không dày cũng chẳng rộng này lại đeo lưng nước cờ của tộc nhân thời tới, và đeo lưng cả hi vọng về một tương lai của bọn họ.
Con đường phía vẫn còn dài dằng dặc, Thiết Huyết không kịp vui mừng, vẫn còn phải tiếp tục tiến bước.
Không vui mừng, không hối hận.
...
Tiểu Băng Nhi nhìn thấy phụ thân bị thương, vô cùng đau lòng, nét mặt hảong loạn, chỉ tiếc nàng còn nhỏ, không thể giúp được cái gì.
- Cha... Cha...
Có đôi khi Tiểu Băng Nhi bản thân mình thật là vô dụng, mỗi lần thấy phụ thân chiến đấu ra, bản thân nàng lo lắng rơi lệ ra thì không thể làm gì. Loại cảm giác vô lực này khiến cho nàng rất khó chịu, thống khổ, mặc dù ở vào tuổi này của nàng nên có một cuộc sống không lo không
- Hài tử, không nên lo lắng, cha không có việc gì.
Một âm xa lạ lên bên tai nàng, Tiểu Băng Nhi đầu lại, không biết từ lúc nào bên nàng đã có một vị hắc nhên.
Dưới chân Tiểu Băng Nhi, Tiểu Hỏa vội vã đề phòng, cũng không có nhào lên, chỉ là mắt của nó theo sự hoặc. Bằng vào giác của mãnh thú, nó cảm ứng được đối phương đến khí tức hiểm, thế nhưng khí tức nào nó lại cảm giác được vị đạo thuộc.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Thân thể Tiểu Băng Nhi theo bản năng lui về phía sau, cảnh giác nhìn đối phương. Trong ấn tượng của tiểu cô nương, dưới tình huống thông thường, những mặt nạ đều là nhân vật phản diện, không tốt.
- Không nên sợ hãi, ta sẽ không làm tổn thương
Hắc nhân cố gắng đem giọng nói của mình nên ôn hòa hơn, hắn nói:
- Ta biết tên là Tiểu Băng Nhi, cũng biết rất không nên lo lắng, cha không có việc gì.
- Vâng, cảm tạ đại thúc...
Nhậc thấy đối phương không có ác ý, Tiểu Băng Nhi gật đầu, thì thào:
- Ta từng đáp ứng với phụ thân rằng phải kiên cường, ta nhất định sẽ phải nỗ lực... Ta không được, không được thành gánh nặng của khác, không được để bản thân mềm yếu.
Trẻ có sự kiên cường của có quật cường của Bất bất giác, tâm cảnh Tiểu Băng Nhi từ từ ra một tia biến hóa, đối là một biến đổi lớn cuộc đời của nàng.
Phản ứng của tiểu cô nương bị hắc nhân thu hết vào mắt, thế nhưng hắn không nói gì, mắt theo tiếu ý ấm áp.
...
Kiếm là một đạo thời thiên địa sơ khai.
Kiêm, là một tia kiên cường mà vạn vật mất đi.
Kiếm, là một loại tín lúc tử.
...
Linh thoáng hiện, một đạo kiếm nhập vào thức hải của Nhạc Phàm hướng về phía hồn hứn đâm tới, tiến thẳng tới chỗ tiễn hồn.
Tư tư!
Cảm giác được hiểm đang tới gần, tiễn hồn bỗng nhiên lên, thất sắc thải nháy mắt bao phủ.
Ngay sau đó, đầu đến một âm đục, kiếm chậm rãi tiêu tán, dường như bị vô tận hắc ám thôn phệ.
Tất cả sự việc phát chỉ nháy mắt.
Mở hai mắt ra, ánh mắt Nhạc Phàm dẫn dần bình tĩnh lại, thấy đám Khấu Phỉ che chở mình, không cho nhân tới gần, mà bản thân mình thì được Vương Sung nâng lấy cánh ổn định thân hình ở không
- Lý Nhạc Phàm, thế nào rồi? Có bị thương không?
Vương Sung vẻ mặt lo lắng, đám cũng dùng ánh mắt thân thiết như muốn hỏi.
Uy lực một vừa rồi khiến cho bọn họ sợ hãi, không cần đoán cũng biết là Đại Tôn xuất thủ, thủ đoạn vô cùng lợi hại.
Nhạc Phàm lắc đầu, ý bảo không đáng lập tức hắn hít sâu một hơi, lại nhìn về phía Chu Khang Cảnh.
- Tại sao, chẳng lẽ tên điên này còn muốn động thủ.
Chu Khang Cảnh nhìn thấy Lý Nhạc Phàm nhìn về phía hắn tức thì lo sợ.
Đột nhiên, một hư ảnh thật lớn xuất hiện bầu Thiên Tuyệt Cốc, chính là đứng đầu Thiên Phong Cực Kiếm Đại Tôn.
Đại Tôn hiện thân, vạn vật cúi đầu, giống như sao hằng cổ, tỏa sáng bầu đêm.
- Tôn giả! Là tôn giả!
- Bái kiến tôn giả!
Triệu Thiên Cân vội vã quỳ xuống hành lễ, thần tình sự kính, phía sau hắn, đệ tử Ma Môn tiều tùy phủ phục mặt đất, có thậm chí còn lên, kích động không thôi. Phải biết rằng, Cực Kiếm Đại Tôn chính là tồn tại tối cao ở Ma Môn, đối với những đệ tử Ma Môn này mà nói, hiện tại có thể nhìn thấy hư ảnh của Đại Tôn, quả thực chính là lớn lao, có chếtcunxg lòng.
So với việc Ma Môn kính, ánh mắt Nhạc Phàm lạnh lùng nhìn hư ảnh phía bầu Trong lòng hắn vô cùng bạch, một vừa rồi kia sát khí, nếu không phải bản thân hắn có tiễn hồn kỳ dị, sợ rằng hiện tại bản thân đã bị thương.
Đại Tôn này quả nhiên không dễ đối phó, thứ nhất hắn muốn giết lập coi chúng nhưu kiến hôi, không hề có tâm tư từ bi. Loại ánh mắt cao cao tại thượng này, khiến cho đám Nhạc Phàm vô cùng chán ghét tới cực điểm... Thiết Huyết nói quả nhiên không sai, sống dưới bóng ma Đại Tôn, thế này nào còn sự tự do nào đáng nói, hai của Đại Tôn mới chân chính là tù, thế nhưng tiếc nuối nhất chính là không ai có thể siêu việt Đại Tôn, đánh vỡ tù đó.
- Đại Tôn thì đã làm sao? Đánh không lại thì làm sao, phảng kháng cũng chết mà không phản kháng cũng chết, chi bằng chọn đường thứ nhất a.
Đám Khấu Phỉ tâm vững nhưu bàn thạch, luôn luôn làm việc mình thích, sao lại vì sự cường thế của đối phương mà cúi đầu. Cực Kiếm Đại Tôn áp bức như vậy lại càng khơi dậy tâm tư làm phản của bọn họ.
Nhạc Phàm giận dữ, đang chuẩn bị lao về phía Chu Khang Cảnh sát, không Cực Kiếm Đại Tôn lần thứ hai lại xuất thủ.
- Lý Nhạc Phàm, Thiên Tuyệt Cốc há để cho làm bậy.
Một âm già nua vọng Thiên Tuyệt Cốc, hư ảnh bầu khẽ động, một từ giáng xuống, hướng về phía đám Nhạc Phàm.
Hóa chỉ vi kiếm, lực phá vạn
Đối mặt với kiếm thế do Đại Tôn biến thành, đám Khấu Phỉ sắc mặt tái nhợt, cho dù muốn phản kháng cũng không thể nào hành động được.
Sự chênh lệch lực lượng thực sự quá lớn, lớn đến cả khi có tâm tư cuồng vọng cũng không làm gì được.
Mắt thấy kiếm chỉ hạ xuống, một tiếng nổ từ Tàng Thiên Phong lên, bụi mù cuồn cuộn phô thiên cái địa kéo tới, cuối cùng hóa thành một nắm thật lớn, một đánh kiếm thế của Cực Kiếm Đại Tôn.
Oanh!
Tiếng nổ như sấm đinh tai nhức óc.
Chỉ một chiêu, Thiên Tuyệt Cốc tức thì đá cát chảy, khí hỗn loạn, bởi vậy có thể thấy được của Đại Tôn ra sao, rất khó địch nổi. Mà đây chỉ là giao thủ tượng mà thôi, nếu như Đại Tôn chân chính đánh một không khó để tưởng tượng ra hậu quả khủng như thế nào. Đến lúc đó, lợi bất cập hại, đồ thán, so với thiên hạ đại loạn còn khủng hơn.
- Cực Kiếm lão nhi, không lại bất chấp thân phận xuất thủ với vãn bối, còn muốn mặt mũi không?
Tiếng của Vô Danh Đại Tôn vọng như tiếng chuông, khiến cho mọi choáng váng.
Cực Kiếm Đại Tôn vậy cũng không nổi giận, lạnh nhạt đáp:
- Vô Danh, tên Lý Nhạc Phàm này vô pháp vô thiên, không coi củ Thiên Tuyệt Cốc ra gì, nếu như không giáo huấn hắn một chút, bộ mặt Đại Tôn chúng ta để ở đâu?
- Quy củ?
Vô Danh Đại Tôn lạnh lùng cười, khí thường nói:
- Cực Kiếm lão nhi, từ khi nào biết giảng củ vậy? Trong mắt các thứ đó đối với Đại Tôn mà nói bất quá chỉ là một chút định đặt ra lúc buồn chán mà thôi. Thực sự là buồn cười! Hơn nữa, môn nhân của ta tự nhiên sẽ do ta xử không tới phiên khoa múa chân, nếu như rảnh rỗi không bằng đi giáo huấn đám đệ tử không nên thân này của miễn cho bị ta đánh cho tàn phế, lúc đó mới là mất mặt thực sự.
Độc! Lời này thực sự là rất độc!
Tục nói rất đúng, đánh không đánh mặt, mắng chửi mắng đúng điểm yếu. Vô Danh Đại Tôn ở miệng là hăng đạp một cước vào đầu Cực Kiếm Đại Tôn, cả một chút mặt mũi cũng không lưu lại. Câu "đệ tử không nên thân" kia, ám chỉ chính là Thiên Tiệm và Cửu Huyền, hai này từ sau khi bị Nhạc Phàm đánh bị thương nặng, đến cũng không lộ diện, dựa vào tình huống lúc đó, muốn khôi phục cũng phải rất lâu.
- Vô Danh,
Cực Kiếm Đại Tôn tức giận, hư ảnh bầu tản ra sát khí nồng đậm, toàn bộ Thiên Tuyệt Cốc nháy mắt lạnh lẽo, cảm giác hít thở không thông.
- Sao nào? Ngươi muốn động thủ cùng ta sao?
Vô Danh Đại Tôn sảng khoái cười to, một hư ảnh pho tượng lớn hiện lên bầu
- Tốt, tốt, tốt! Vài thập niên không có hoạt động gân cốt, lúc viên tịch nên đánh thống khoái một hồi a.
- Ngươi...
Cực Kiếm Đại Tôn phẫn nộ mà không biết nói gì, cũng không muốn động thủ cùng đối phương. Nguyên thọ sắp hết, siêu thoát tử, hiện tại Vô Danh chính là đầu tiên, nhỡ đâu... Cho nên bản thân hắn không cần phải so đo với này.
Sau khi kỹ, Cực Kiếm Đại Tôn bình tĩnh lại, về hướng khác nói:
- Lý Nhạc Phàm, thiên hạ chi đã qua, và Chu Khang Cảnh nếu có ân oán gì thì sau này tự động giải với nhau, hiện tại Cổ Vực sắp mở ra, không nên làm chậm nữa.
Lạnh lùng hừ một tiếng, hư ảnh bầu dần dần tán đi, không lưu lại một vết tích.
Cực Kiếm Đại Tôn vừa đi, Vô Danh Đại Tôn cũng thối lui, Thiên Tuyệt Cốc lại khôi phục như cũ, mọi đều thở ra một khí.
- Nhạc Phàm, ra hôm đại sự không thể thành rồi.
Thiết Huyết chậm rãi lên Đăng Thiên Thai, mặt theo chút tiếc nuối:
- Nếu Chu Khang Cảnh ã ở thành quân cờ của Cực Kiếm Đại Tôn, tạm thời chúng ta không nên đụng tới hắn. Hiện tại chúng ta nên tính khác.
Nhạc Phàm nhàn nhạt gật đầu, không hề dây dưa, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua hai Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân, sau đó cùng với đám Khấu Phỉ về phía Thiên Đạo liên
Một lát sau, những lão đài thương kết quả Diệu Âm Tử bố Thiết Huyết thắng lợi, được chưởng quản Cửu Châu. Tu Hành Giới không được nhúng vào thế tục, bằng không Đại Tôn sẽ sát.
Tin tức này vừa mới cáo, đám cao hứng nhất chính là những cao thủ của Thiên Đạo liên
Bọn họ rống lớn, cười to, tự hào, nháo loạn... Đây là lần đầu tiên bọn hắn đối với một thế lực có sự thành nồng đậm như vậy, phảng phất như bọn họ mới chân chính là chủ nhân của Thần Châu.
- Hơn mười năm nỗ lực, hôm rốt cuộc đã bước được một bước đầu tiên.
Thiết Huyết nhẹ nhàng nhắm hai mắt, lòng chưa bao giờ kích động như hiện tại, hắn có thể cảm giác được mình hiện tại đang đập hơn bao giờ hết, thậm chí, cả mạch máu cũng đang bành
Hai vai Thiết Huyết không tự chủ được mà khẽ giật giật, ai có thể tới, đôi vai không dày cũng chẳng rộng này lại đeo lưng nước cờ của tộc nhân thời tới, và đeo lưng cả hi vọng về một tương lai của bọn họ.
Con đường phía vẫn còn dài dằng dặc, Thiết Huyết không kịp vui mừng, vẫn còn phải tiếp tục tiến bước.
Không vui mừng, không hối hận.
...