-
Chương 10: Nhà có 'Đố phụ '
Lưu Lễ hàng năm đều sống ở quân doanh, tuy không phải là thiên tài quân sự nhưng cũng có một thân hữu dũng, vóc người to lớn, cánh tay tráng kiện đưa lên vỗ vai Bì Bì.
"Khách khí với ta làm gì, gia nhà các ngươi xưa nay thân thiết với ta, ngươi là tùy tùng của hắn, đương nhiên cũng là thân tín của bản vương. Hai ngày trước đưa thiếp canh thì không thấy hồi âm gì, bản vương nghĩ hẳn là Lan Khanh đang bận kiếm tiền, không ngờ đúng như ta dự đoán".
Đoán?
Bì Bì vuốt cằm, không nói gì. Trong lòng hắn thừa biết bản chất vị gia này rồi, cũng không phải loại chủ tử dễ đối phó.
Liên Dụ mở Ngọc Trần Phụng Uyển để vẽ tranh, điều này cũng không phải bí mật ở trong triều. Hắn cũng không ngại người khác biết đời sống cá nhân của mình, chỉ là không muốn người ta biết lai lịch của hắn mà thôi.
Xưa nay Liên Dụ vẫn thích yên tĩnh, không muốn bị người quấy rầy, nơi vẽ tranh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, chỉ có tấm biển Ngọc trần phụng uyển này được chuyển đi.
Lưu Lễ tìm được nơi này cũng không phải là trùng hợp, có lẽ hắn đã thăm dò tốn không ít công sức đâu.
Còn vì sao phải bỏ sức ra thì ...
Năm nay Lưu Nguyên Đế cũng qua sáu mươi, nhiều lần bệnh nặng, cơ thể cũng mang nhiều bệnh tật. Vị trí Đông cung thì chưa rõ là ai, điều này khiến cho mấy người con trai bắt đầu rục rịch.
Trong đó có vị Trần vương Lưu Lễ trước mặt này và nhị hoàng tử Lưu Đệ là đấu đá gay gắt nhất.
Tự cổ chí kim, hoàng tử lúc nào cũng tranh thủ phát triển thế lực lôi bè kéo cánh. Liên Dụ mặc dù cha mất sớm nhưng ông nội lại là vương gia khác họ được tiên đế khâm phong, có đất phong thì không nói, dù tuổi đã hơn bảy mươi mà vẫn đứng đầu một chi cấm vệ quân tinh nhuệ. Trên triều đình ai cũng phải kinh sợ vị lão gia này.
Bởi vậy, lôi kéo Liên Dụ đã trở thành chuyện nhức đầu nhất đối với mấy vị hoàng tử muốn leo lên ngồi ngôi hoàng đế.
Vì sao phải nhức đầu?
Bởi vì cái tên xấu xa này không quan tâm đến điều đó.
Trước kia, cha Liên Dụ nhậm chức thừa tướng đương triều, chỉ tiếc là tuổi trẻ vất vả lâu ngày thành bệnh, ba mươi tuổi đã qua đời. Thừa tướng phu nhân nhớ tới phu thê tình thâm, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng cũng không qua được mùa hè năm thứ hai. Liên lão già người tóc bạc liên tiếp tiễn hai người tóc đen, trong cơn giận dữ mang theo cháu trai về thượng kinh. Dạy dỗ Liên Dụ phải làm thế nào cho đúng.
Ông không muốn con cháu đời sau của mình phải xen vào những chuyện đồi bại ở triều đình, đồng thời cũng cho người truyền tin, nói cháu mình đã đính hôn, nghe đâu nhà đối phương buôn bán gì đó, không phải là một mối quan hệ cùng nhau thăng tiến ở trong triều.
Nhưng cô nương này là người ở đâu, bối cảnh ra sao, Liên gia đã đưa tam môi lục sính chưa, mọi người dần dà cũng quên đi chuyện đó.
Các hoàng tử đều muốn lung lạc Liên gia, vì miếng thịt béo nhất luôn ở phe trung lập, rơi vào nhà ai thì nhà đó có thu hoạch lớn. Lưu Lễ và Lưu Đệ đều muốn kéo Liên Dụ về phe mình, cho nên đưa thiếp thất đến cho hắn là phương pháp đơn giản nhất.
Ai mà ngờ người này suốt ngày lông bông, cả bóng người cũng không ai tìm thấy.
Lưu Lễ thấy Bì Bì đứng ngăn ở trước thì ha ha cười một tiếng, trong đáy mắt có tia gian xảo lóe lên.
"Sao nào? Trần thị vệ không muốn dẫn đường à? Là oán giận bản vương không mời mà tới".
Trên mặt thì hiền hòa phúc hậu nhưng dưới chân đã bước thẳng vào trong viện.
Từ cửa chính đến nhà tranh cách một khoản đất cằn, Bì Bì luôn miệng nói không dám vừa rướn cổ vào bên trong.
Vốn không hiểu chuyện gì cũng bởi vì giọng nữ tử kêu khóc thất điên bát đảo trong lều làm chấn động.
Phương đại cô nương còn chưa khóc xong à.
Bước chân Lưu Lễ vì tiếng kêu này mà dừng lại.
Hắn chỉ cánh cửa khép hờ hỏi Bì Bì: "Sao vậy? Có khách ở đây à?"
Nói thì nói thế nhưng lại có phần trào phúng. Giờ trăng lên đỉnh đầu, cô nam quả nữ. Còn ở trong phòng vẽ tranh, có thể là khách gì được?
Lưu Lễ nói xong lại cười tươi tắn, tựa tiếu tựa phi nói: "Uổng công bản vương mang nữ nhân đến cho Lan Khanh, hắn từ chối nhiều lần, ta còn nghĩ hắn không thích, hóa ra ở đây kim ốc tàng kiều? Bản vương ngược lại cũng muốn mở rộng tầm nhìn đấy, xem thử giai nhân trong phòng là thần tiên phương nào, có thể làm thượng thư đại nhân Đại Yển ta thất điên bát đảo như vậy?"
Nói là hoàng tử cấp thiếp thất cho hạ thần, nhưng thực ra lại giống như đưa cho ngươi một món đồ sứ cổ. Không nhận không khen, nghĩa là cự tuyệt. Thế là giờ quay mặt cái lại bày một món trong phòng, đây không phải là muốn làm xấu mặt người kia hay sao?
Trên mặt Lưu Lễ hiền hòa, thì không có nghĩa là nuốt trôi cơn giận đó.
Bì Bì biết vị gia này hôm nay bực bội, cũng biết tình hình bên trong không thể nói rõ bằng một hai câu. Thấy Lưu Lễ đang muốn xông vào bên trong, dưới tình thế cấp bách, hắn đành cao giọng hét: "Vương gia dừng bước, trong đó chính là, là thiếu phu nhân nhà chúng ta!!"
Lời này đúng là hét rất to, nhưng mà vẫn muộn. Trần vương đã đẩy cửa vào bên trong, vừa dừng chân đã giẫm lên đầy mảnh sứ trên nền đất.
Dưới đất, một nữ nhân mặt mũi đầy nước mắt đang ngã ngồi, thấy hắn xông tới cũng bị dọa ngẩn ra, thút tha thút thít nấc lên.
"Ơ!"
Lưu Lễ ơ một tiếng rồi cũng đứng ngốc ở cửa.
Hình như hắn mới vừa nghe Trần Bì Bì nói, người trong phòng này, là phu nhân của Liên Dụ? Phu nhân thật?
Tướng mạo của người này ...
Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm, hiếm khi không bị ngăn cách bởi thân phận để nhìn cho kĩ gương mặt khóc lóc đến lấm lem kia.
Ánh nến trong phòng mờ tối, trường sam màu xanh trúc của Liên các lão đứng ngược sáng, không nhìn ra vẻ mặt thế nào.
Lưu Lễ ngây ngốc bước đến hai bước, hỏi Phương Uyển Chi: "Đệ muội bị làm sao vậy?"
Phương Uyển Chi lấy tay che mặt lại. Nàng còn biết làm sao? Ai là đệ muội chứ? Nàng còn là đóa hoa vàng tươi mơn mởn đấy.
Nếu không phải nghe thấy Bì Bì hét một tiếng vương gia thì nàng đã chửi hắn rồi.
Im lặng lúng túng hết một phút đồng hồ, không ai mở miệng nói trước, bởi vì cũng chẳng biết nói gì, cũng vì không có gì đáng nói. Đồng thời tình cảnh này thực sự rất dọa người.
Liên Dụ vô cùng không muốn, nhưng đến cùng thì chuyện này cũng xảy ra trong nhà hắn, hắn đành ung dung đi qua kéo Phương Uyển Chi lấm lem mặt mày rối ren đầu tóc đang ngồi trên mặt đất lên, ôm vào lòng, một tay ấn đầu nàng vào ngực mình. Rồi vuốt cằm nói với Trần vương: "Chuyết kinh thuở nhỏ ở trong núi nên không hiểu quy củ, khiến ngài chê cười rồi".
Người ngoài nhìn vào thấy động tác hết sức dịu dàng, nhưng trên thực tế, bàn tay vuốt qua mái tóc đen kia vô cùng dùng sức, để cho nàng không lộn xộn.
Sau khi dứt lời, lại một khoảng trầm mặc thật lâu, chỉ có Phương Uyển Chi đang giãy giụa kịch liệt, giương nanh múa vuốt muốn thoát ra.
Chuyết kinh? Trong núi chui ra? Nàng là cây nấm chắc?
Phương đại cô nương mặc dù không để ý đến mấy danh tiếng ngoài thân này, nhưng nàng còn đang chờ gả mà, bị ngươi ta chụp mũ người đã có phu quân như thế sao mà chịu nổi.
Liên Dụ nói tiếp: "Tình tình nàng lại không tốt, nhưng cũng làm vợ chồng với ta nhiều năm. Mấy ngày trước liên tục khước từ ý tốt của vương gia, thực ra là vì..."
Hắn cười khổ một tiếng, nhìn lướt qua đống mảnh sứ rơi vãi đầy đất.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Đố phụ.
Thấy trên đỉnh đầu lại có cái nón càng lớn hơn, Phương Uyển Chi giãy giụa thêm kịch liệt.
Nhà có thê tử hung hãn, không cho nạp thêm thiếp thất, lại còn gào thét kêu khóc như vậy, Lưu Lễ đúng là đã từng nghe qua.
Hắn nhìn đống mảnh vụn kia cũng biết đó toàn là đồ cổ.
Lan Khanh yêu thích vật này như vậy, trong lòng Lưu Lễ trở nên rõ như ban ngày.
Lại nhìn vẻ mặt trước sau dịu dàng như một của Liên Dụ, nghĩ đến vị thê tử này, chắc được sủng đến tận trời.
Mà thực thế, mũi của Phương Uyển Chi sắp bị ép chẹp rồi.
Nếu lúc nãy nàng giãy giụa vì chưa chồng lại bị bảo có chồng, thì bây giờ, nàng giãy là vì mưu sinh. Nàng cảm giác mình sắp bị nghẹt chết rồi. Dồn toàn bộ sức lực, nàng giẫm mạnh lên chân Liên Dụ một cái, trong lúc hắn hét lên đau đớn thì đẩy mạnh hắn ra, lớn giọng mắng:
"Lan Khanh! Ngươi nghĩ ưm...."
Lời còn chưa nói hết, môi của nàng đã bị chặn lại.
Phương Uyển Chi trừng lớn hai mắt, cảm nhận một nguồn nóng từ lòng bàn chân bốc lên tận đỉnh đầu, cả khuôn mặt đều bừng đỏ.
Cảm xúc mềm mại trên môi và hơi thở khác lạ rõ ràng đang kích thích giác quan của nàng, khoảng cách trong gang tấc, thậm chí đến số lông mi của Lan Khanh nàng cũng đếm rõ ràng. Đây không tính là một cái hôn, bởi vì đối phương chỉ mút trên môi nàng một cái rồi rời đi. Đôi môi vẫn trở nên tê dại, Phương Uyển Chi không nói được gì, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.
Nàng nghe hắn nói: "Ta không nạp thiếp đâu, đừng làm rộn nữa".
Lưu Lễ vuốt vuốt ngọn tóc sau gáy, giả vờ cười ngốc.
"A! Là ca ca không suy tính chu toàn, làm khó hiền đệ rồi, hôm nay sắc trời đã tối, ca không làm phiền nữa. Lần sau có cơ hội, bản vương sẽ làm chủ, mời đệ và đệ muội cùng dùng bữa".
Nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng đều có suy tính riêng. Chỉ có Phương đại cô nương đang cứng lưng đứng yên tại chỗ, hận không thể trừng cho thủng lỗ.
"Khách khí với ta làm gì, gia nhà các ngươi xưa nay thân thiết với ta, ngươi là tùy tùng của hắn, đương nhiên cũng là thân tín của bản vương. Hai ngày trước đưa thiếp canh thì không thấy hồi âm gì, bản vương nghĩ hẳn là Lan Khanh đang bận kiếm tiền, không ngờ đúng như ta dự đoán".
Đoán?
Bì Bì vuốt cằm, không nói gì. Trong lòng hắn thừa biết bản chất vị gia này rồi, cũng không phải loại chủ tử dễ đối phó.
Liên Dụ mở Ngọc Trần Phụng Uyển để vẽ tranh, điều này cũng không phải bí mật ở trong triều. Hắn cũng không ngại người khác biết đời sống cá nhân của mình, chỉ là không muốn người ta biết lai lịch của hắn mà thôi.
Xưa nay Liên Dụ vẫn thích yên tĩnh, không muốn bị người quấy rầy, nơi vẽ tranh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, chỉ có tấm biển Ngọc trần phụng uyển này được chuyển đi.
Lưu Lễ tìm được nơi này cũng không phải là trùng hợp, có lẽ hắn đã thăm dò tốn không ít công sức đâu.
Còn vì sao phải bỏ sức ra thì ...
Năm nay Lưu Nguyên Đế cũng qua sáu mươi, nhiều lần bệnh nặng, cơ thể cũng mang nhiều bệnh tật. Vị trí Đông cung thì chưa rõ là ai, điều này khiến cho mấy người con trai bắt đầu rục rịch.
Trong đó có vị Trần vương Lưu Lễ trước mặt này và nhị hoàng tử Lưu Đệ là đấu đá gay gắt nhất.
Tự cổ chí kim, hoàng tử lúc nào cũng tranh thủ phát triển thế lực lôi bè kéo cánh. Liên Dụ mặc dù cha mất sớm nhưng ông nội lại là vương gia khác họ được tiên đế khâm phong, có đất phong thì không nói, dù tuổi đã hơn bảy mươi mà vẫn đứng đầu một chi cấm vệ quân tinh nhuệ. Trên triều đình ai cũng phải kinh sợ vị lão gia này.
Bởi vậy, lôi kéo Liên Dụ đã trở thành chuyện nhức đầu nhất đối với mấy vị hoàng tử muốn leo lên ngồi ngôi hoàng đế.
Vì sao phải nhức đầu?
Bởi vì cái tên xấu xa này không quan tâm đến điều đó.
Trước kia, cha Liên Dụ nhậm chức thừa tướng đương triều, chỉ tiếc là tuổi trẻ vất vả lâu ngày thành bệnh, ba mươi tuổi đã qua đời. Thừa tướng phu nhân nhớ tới phu thê tình thâm, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng cũng không qua được mùa hè năm thứ hai. Liên lão già người tóc bạc liên tiếp tiễn hai người tóc đen, trong cơn giận dữ mang theo cháu trai về thượng kinh. Dạy dỗ Liên Dụ phải làm thế nào cho đúng.
Ông không muốn con cháu đời sau của mình phải xen vào những chuyện đồi bại ở triều đình, đồng thời cũng cho người truyền tin, nói cháu mình đã đính hôn, nghe đâu nhà đối phương buôn bán gì đó, không phải là một mối quan hệ cùng nhau thăng tiến ở trong triều.
Nhưng cô nương này là người ở đâu, bối cảnh ra sao, Liên gia đã đưa tam môi lục sính chưa, mọi người dần dà cũng quên đi chuyện đó.
Các hoàng tử đều muốn lung lạc Liên gia, vì miếng thịt béo nhất luôn ở phe trung lập, rơi vào nhà ai thì nhà đó có thu hoạch lớn. Lưu Lễ và Lưu Đệ đều muốn kéo Liên Dụ về phe mình, cho nên đưa thiếp thất đến cho hắn là phương pháp đơn giản nhất.
Ai mà ngờ người này suốt ngày lông bông, cả bóng người cũng không ai tìm thấy.
Lưu Lễ thấy Bì Bì đứng ngăn ở trước thì ha ha cười một tiếng, trong đáy mắt có tia gian xảo lóe lên.
"Sao nào? Trần thị vệ không muốn dẫn đường à? Là oán giận bản vương không mời mà tới".
Trên mặt thì hiền hòa phúc hậu nhưng dưới chân đã bước thẳng vào trong viện.
Từ cửa chính đến nhà tranh cách một khoản đất cằn, Bì Bì luôn miệng nói không dám vừa rướn cổ vào bên trong.
Vốn không hiểu chuyện gì cũng bởi vì giọng nữ tử kêu khóc thất điên bát đảo trong lều làm chấn động.
Phương đại cô nương còn chưa khóc xong à.
Bước chân Lưu Lễ vì tiếng kêu này mà dừng lại.
Hắn chỉ cánh cửa khép hờ hỏi Bì Bì: "Sao vậy? Có khách ở đây à?"
Nói thì nói thế nhưng lại có phần trào phúng. Giờ trăng lên đỉnh đầu, cô nam quả nữ. Còn ở trong phòng vẽ tranh, có thể là khách gì được?
Lưu Lễ nói xong lại cười tươi tắn, tựa tiếu tựa phi nói: "Uổng công bản vương mang nữ nhân đến cho Lan Khanh, hắn từ chối nhiều lần, ta còn nghĩ hắn không thích, hóa ra ở đây kim ốc tàng kiều? Bản vương ngược lại cũng muốn mở rộng tầm nhìn đấy, xem thử giai nhân trong phòng là thần tiên phương nào, có thể làm thượng thư đại nhân Đại Yển ta thất điên bát đảo như vậy?"
Nói là hoàng tử cấp thiếp thất cho hạ thần, nhưng thực ra lại giống như đưa cho ngươi một món đồ sứ cổ. Không nhận không khen, nghĩa là cự tuyệt. Thế là giờ quay mặt cái lại bày một món trong phòng, đây không phải là muốn làm xấu mặt người kia hay sao?
Trên mặt Lưu Lễ hiền hòa, thì không có nghĩa là nuốt trôi cơn giận đó.
Bì Bì biết vị gia này hôm nay bực bội, cũng biết tình hình bên trong không thể nói rõ bằng một hai câu. Thấy Lưu Lễ đang muốn xông vào bên trong, dưới tình thế cấp bách, hắn đành cao giọng hét: "Vương gia dừng bước, trong đó chính là, là thiếu phu nhân nhà chúng ta!!"
Lời này đúng là hét rất to, nhưng mà vẫn muộn. Trần vương đã đẩy cửa vào bên trong, vừa dừng chân đã giẫm lên đầy mảnh sứ trên nền đất.
Dưới đất, một nữ nhân mặt mũi đầy nước mắt đang ngã ngồi, thấy hắn xông tới cũng bị dọa ngẩn ra, thút tha thút thít nấc lên.
"Ơ!"
Lưu Lễ ơ một tiếng rồi cũng đứng ngốc ở cửa.
Hình như hắn mới vừa nghe Trần Bì Bì nói, người trong phòng này, là phu nhân của Liên Dụ? Phu nhân thật?
Tướng mạo của người này ...
Hắn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm, hiếm khi không bị ngăn cách bởi thân phận để nhìn cho kĩ gương mặt khóc lóc đến lấm lem kia.
Ánh nến trong phòng mờ tối, trường sam màu xanh trúc của Liên các lão đứng ngược sáng, không nhìn ra vẻ mặt thế nào.
Lưu Lễ ngây ngốc bước đến hai bước, hỏi Phương Uyển Chi: "Đệ muội bị làm sao vậy?"
Phương Uyển Chi lấy tay che mặt lại. Nàng còn biết làm sao? Ai là đệ muội chứ? Nàng còn là đóa hoa vàng tươi mơn mởn đấy.
Nếu không phải nghe thấy Bì Bì hét một tiếng vương gia thì nàng đã chửi hắn rồi.
Im lặng lúng túng hết một phút đồng hồ, không ai mở miệng nói trước, bởi vì cũng chẳng biết nói gì, cũng vì không có gì đáng nói. Đồng thời tình cảnh này thực sự rất dọa người.
Liên Dụ vô cùng không muốn, nhưng đến cùng thì chuyện này cũng xảy ra trong nhà hắn, hắn đành ung dung đi qua kéo Phương Uyển Chi lấm lem mặt mày rối ren đầu tóc đang ngồi trên mặt đất lên, ôm vào lòng, một tay ấn đầu nàng vào ngực mình. Rồi vuốt cằm nói với Trần vương: "Chuyết kinh thuở nhỏ ở trong núi nên không hiểu quy củ, khiến ngài chê cười rồi".
Người ngoài nhìn vào thấy động tác hết sức dịu dàng, nhưng trên thực tế, bàn tay vuốt qua mái tóc đen kia vô cùng dùng sức, để cho nàng không lộn xộn.
Sau khi dứt lời, lại một khoảng trầm mặc thật lâu, chỉ có Phương Uyển Chi đang giãy giụa kịch liệt, giương nanh múa vuốt muốn thoát ra.
Chuyết kinh? Trong núi chui ra? Nàng là cây nấm chắc?
Phương đại cô nương mặc dù không để ý đến mấy danh tiếng ngoài thân này, nhưng nàng còn đang chờ gả mà, bị ngươi ta chụp mũ người đã có phu quân như thế sao mà chịu nổi.
Liên Dụ nói tiếp: "Tình tình nàng lại không tốt, nhưng cũng làm vợ chồng với ta nhiều năm. Mấy ngày trước liên tục khước từ ý tốt của vương gia, thực ra là vì..."
Hắn cười khổ một tiếng, nhìn lướt qua đống mảnh sứ rơi vãi đầy đất.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Đố phụ.
Thấy trên đỉnh đầu lại có cái nón càng lớn hơn, Phương Uyển Chi giãy giụa thêm kịch liệt.
Nhà có thê tử hung hãn, không cho nạp thêm thiếp thất, lại còn gào thét kêu khóc như vậy, Lưu Lễ đúng là đã từng nghe qua.
Hắn nhìn đống mảnh vụn kia cũng biết đó toàn là đồ cổ.
Lan Khanh yêu thích vật này như vậy, trong lòng Lưu Lễ trở nên rõ như ban ngày.
Lại nhìn vẻ mặt trước sau dịu dàng như một của Liên Dụ, nghĩ đến vị thê tử này, chắc được sủng đến tận trời.
Mà thực thế, mũi của Phương Uyển Chi sắp bị ép chẹp rồi.
Nếu lúc nãy nàng giãy giụa vì chưa chồng lại bị bảo có chồng, thì bây giờ, nàng giãy là vì mưu sinh. Nàng cảm giác mình sắp bị nghẹt chết rồi. Dồn toàn bộ sức lực, nàng giẫm mạnh lên chân Liên Dụ một cái, trong lúc hắn hét lên đau đớn thì đẩy mạnh hắn ra, lớn giọng mắng:
"Lan Khanh! Ngươi nghĩ ưm...."
Lời còn chưa nói hết, môi của nàng đã bị chặn lại.
Phương Uyển Chi trừng lớn hai mắt, cảm nhận một nguồn nóng từ lòng bàn chân bốc lên tận đỉnh đầu, cả khuôn mặt đều bừng đỏ.
Cảm xúc mềm mại trên môi và hơi thở khác lạ rõ ràng đang kích thích giác quan của nàng, khoảng cách trong gang tấc, thậm chí đến số lông mi của Lan Khanh nàng cũng đếm rõ ràng. Đây không tính là một cái hôn, bởi vì đối phương chỉ mút trên môi nàng một cái rồi rời đi. Đôi môi vẫn trở nên tê dại, Phương Uyển Chi không nói được gì, toàn bộ đầu óc đều trống rỗng.
Nàng nghe hắn nói: "Ta không nạp thiếp đâu, đừng làm rộn nữa".
Lưu Lễ vuốt vuốt ngọn tóc sau gáy, giả vờ cười ngốc.
"A! Là ca ca không suy tính chu toàn, làm khó hiền đệ rồi, hôm nay sắc trời đã tối, ca không làm phiền nữa. Lần sau có cơ hội, bản vương sẽ làm chủ, mời đệ và đệ muội cùng dùng bữa".
Nói xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng đều có suy tính riêng. Chỉ có Phương đại cô nương đang cứng lưng đứng yên tại chỗ, hận không thể trừng cho thủng lỗ.