Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Hoàng thượng ghé thăm
Cuối giờ chiều, Uyển Linh chợt nhớ đến chuyện của Kiều Kiến Văn. Nàng cho người chuẩn bị sẵn một ít cháo tổ yến, sau đó dẫn theo Nguyệt Phù đi về hướng Hoà Thọ cung.
Tới nơi, Vương mama bên cạnh thái hậu báo cho nàng rằng thái hậu đã nghỉ ngơi, không tiện gặp mặt. Nàng đành quay qua nói với Nguyệt Phù mang cháo tổ yến nhờ Vương mama mang vào trong, đợi khi nào thái hậu thức giấc sẽ làm nóng lại cho người dùng.
Vương mama nhận lấy cháo tổ yến, sau đó hành lễ tiễn hoàng hậu rời đi.
Uyển Linh về đến Phượng Nghi cung thì trời cũng đã chập tối. Nàng cho người chuẩn bị bữa tối, còn mình thì qua phòng bên cạnh thăm đại hoàng tử.
Đại hoàng tử Hạc Hiên bây giờ cũng đã hơn ba tháng tuổi, trông hắn vô cùng kháu khỉnh, đáng yêu, khiến người ta yêu thích không buông tay. Vì Uyển Linh cho hắn ở ngay phòng bên cạnh, nên cũng sắp xếp cho người của nàng là Kiều Loan và Kiều Kiều thay phiên nhau chăm sóc hắn. Hai nha hoàn này từ khi được nàng đón ra khỏi lãnh cung thì vô cùng hiểu chuyện và tận tâm. Có thể nói, đây là hai nha hoàn rất trung thành với chủ tử.
“Nương nương, người xem, đại hoàng tử đang cười với người đấy”.
Nghe Kiều Kiều nói vậy, Uyển Linh cũng cảm thấy rất vui. Nàng cầm lục lạc lên trêu đùa cùng đại hoàng tử, sau đó nói:
“Vậy sao? Hiên nhi của ta thật quá đáng yêu nha”.
Tiếng cười của nàng cùng đại hoàng tử vang dội khắp Phượng Nghi cũng, khiến ai nấy nghe thấy đều cảm thấy vui lây.
Mọi người chơi đùa cùng nhau rất vui, không ai để ý đến lúc này có một bóng dáng màu vàng đang đứng ở trước cửa.
Trịnh Gia Ý Hiên sau khi bị thái hậu lạnh nhạt lúc sáng thì vô cùng phiền lòng. Sau khi giải quyết xong chính sự, hắn dẫn theo một mình Triệu thái giám đi dạo trong hoàng cung. Cũng không hiểu sao đôi chân của hắn lại dừng lại trước cửa Phượng Nghi cung, nghĩ đến cảnh cũng lâu rồi chưa tới thăm đại hoàng tử. Vậy nên hắn cũng không ngần ngại mà bước vào.
Không ngờ, lúc vừa vào tới lại thấy cảnh tượng đẹp mắt này.
Mặc dù tân hậu không phải là người sinh ra Hiên nhi, nhưng đối với hắn, nàng lại yêu thương có thừa. Nếu người ngoài không biết lại còn nghĩ chính nàng mới là mẫu thân thân sinh của hắn.
Có chút sững người lại, hắn lại nhớ đến thái hậu xưa kia cũng từng yêu thương hắn nhiều như thế. Mặc dù hắn không phải là nhi tử thân sinh của bà, nhưng đối với hắn, bà yêu thương có thừa. Còn nhiều hơn cả nhi tử ruột thịt là Cao Lãng.
Bà luôn dành những thứ tốt nhất cho hắn, ngay cả hoàng vị này, cũng là bà vì hắn mà tranh thủ.
Hắn có chút tiếc nuối, nếu bà ấy không phải là người đã giết chết mẫu phi hắn thì hay biết mấy! Hắn nhất định sẽ hiếu kính bà. Cũng sẽ không vì bất cứ điều gì mà làm bà tổn thương.
Chiếc khăn che mặt trắng mỏng manh phất phơ giữa gió chiều tà, thấp thoáng đâu đó đôi môi hồng căng mọng cùng làn da trắng muốt. Trịnh Gia Ý Hiên trong vô thức trở nên say đắm, mặc dù không thể thấy trọn dung nhan của nàng, nhưng qua lớp khăn mỏng kia, hắn cũng phần nào đoán được, nàng nhất định là một mỹ nhân khuynh sắc.
“Bệ hạ vạn an”.
Tiếng thỉnh an của Uyển Linh cùng người trong phòng vang lên, đánh thức Trịnh Gia Ý Hiên lúc này đang còn ngẩn ngơ suy nghĩ.
Hắn có chút bối rối không biết phải làm sao, đành giả vờ lơ đãng đưa tay lên miệng ho khan một tiếng.
“Miễn lễ”
“Tạ bệ hạ”
Uyển Linh tiến lại gần hắn, cất tiếng hỏi: “Sao bệ hạ lại tới đây vào giờ này?”
Trịnh Gia Ý Hiên nghe vậy thì cười khổ, nghe giọng của nàng thì có vẻ là không thích hắn tới đây.
“Sao thế, theo nàng là trẫm không nên đến đây?”
Uyển Linh nghe vậy thì biết mình thất lễ, đành vội giải thích: “Bệ hạ hiểu nhầm rồi, thần thiếp không có ý đó. Chỉ là bệ hạ rất ít khi tới đây, nên thần thiếp mới có chút thất thố”
“Ồ, vậy sao?”
Trịnh Gia Ý Hiên ngừng một chút, sau đó trêu chọc nói: “Vậy là lỗi của trẫm rồi, trẫm nên thường xuyên đến đây thăm hoàng hậu mới phải”.
Uyển Linh nghe vậy thì có chút chột dạ, nàng vội nói: “Ý thần thiếp không phải vậy”.
“Vậy ý nàng là không muốn trẫm đến đây?”
Nhìn cặp lông mày đang cau lại của hoàng thượng, Uyển Linh cảm thấy không biết làm sao cho phải. Nàng đành kiếm cớ lấp liếm.
“Sao lại vậy được chứ? Ở hậu cung này ai mà chẳng mong được nhìn thấy dung nhan của bệ hạ mỗi ngày. Chỉ là, thần thiếp muốn người nghỉ ngơi nhiều một chút, cả ngày người đã vì Nguyệt Thần quốc mà lao lực, sao thần thiếp lại nỡ quấy rầy người vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này cơ chứ?”
Quả thật là một cái dẻo miệng. Trịnh Gia Ý Hiên vô cùng thích thú nhìn tiểu hồ ly trước mặt. Rõ ràng biết là nàng ấy đang dối mình, nhưng chẳng hiểu vì sao hắn lại không hề muốn trách cứ nàng, mà lại càng cảm thấy thú vị.
Hắn tiến lại gần, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng muốn diễn ư? Hắn sẽ diễn cùng nàng.
“Nàng nói gì vậy, nàng là hoàng hậu của trẫm. Việc của nàng chưa bao giờ là việc nhỏ đối với trẫm. Là một người phu quân, trẫm nên thường xuyên đến thăm nàng mới phải”
Phu quân sao?. Uyển Linh có chút ngạc nhiên, tim nàng không hiểu vì lý do gì mà đập loạn cả lên. Nàng cố gắng hít thở thật sâu để mình có thể bình tỉnh lại. Hắn chính là kẻ đã tiếp tay cho cái chết của đại tỷ nàng, nàng không thể vì những câu nói đó của hắn mà bị rung động.
“Tạ bệ hạ ân điển”.
“Nàng đừng khách sáo”
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngạo, Uyển Linh cố ý lơ qua chuyện khác.
“Cũng gần tới giờ dùng bữa tối, bệ hạ có muốn dùng bữa tại đây chăng?”
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới thì tự dưng cảm thấy đói, Trịnh Gia Ý Hiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Uyển Linh xin phép lui ra sau để chuẩn bị, mặc cho hoàng thượng ở đó chơi với đại hoàng tử.
Vì có sự hiện diện của hoàng thượng, thế nên bữa tối hôm nay ở Phượng Nghi cung cũng trở nên phong phú hơn bao giờ hết. Khác hẳn với thói quen ăn uống đạm bạc thường ngày của Uyển Linh.
Theo quy định, mỗi bữa ăn của hoàng đế phải có ít nhất là hơn 40 món được dọn sẵn trên bàn. Trước khi dọn đồ ăn lên thì đều phải có thái giám thử độc qua, sau đó là sẽ có cung nhân ở bên hầu hạ hoàng thượng dùng bữa. Mỗi món ăn cũng không được gắp quá 3 lần.
Uyển Linh nhìn các quy tắc trên bàn ăn của hoàng tộc mà cảm thấy vô cùng gò bó, ngay cả món mình thích mà cũng không được ăn cho thoải mái.
Trong suốt bữa ăn, hai người ngồi đối diện cũng không nói với nhau câu nào, cứ thế im lặng mà ăn.
Sau khi dùng bữa xong, Uyển Linh hành lễ tiễn hoàng thượng rời khỏi Phượng Nghi cung.
Tới nơi, Vương mama bên cạnh thái hậu báo cho nàng rằng thái hậu đã nghỉ ngơi, không tiện gặp mặt. Nàng đành quay qua nói với Nguyệt Phù mang cháo tổ yến nhờ Vương mama mang vào trong, đợi khi nào thái hậu thức giấc sẽ làm nóng lại cho người dùng.
Vương mama nhận lấy cháo tổ yến, sau đó hành lễ tiễn hoàng hậu rời đi.
Uyển Linh về đến Phượng Nghi cung thì trời cũng đã chập tối. Nàng cho người chuẩn bị bữa tối, còn mình thì qua phòng bên cạnh thăm đại hoàng tử.
Đại hoàng tử Hạc Hiên bây giờ cũng đã hơn ba tháng tuổi, trông hắn vô cùng kháu khỉnh, đáng yêu, khiến người ta yêu thích không buông tay. Vì Uyển Linh cho hắn ở ngay phòng bên cạnh, nên cũng sắp xếp cho người của nàng là Kiều Loan và Kiều Kiều thay phiên nhau chăm sóc hắn. Hai nha hoàn này từ khi được nàng đón ra khỏi lãnh cung thì vô cùng hiểu chuyện và tận tâm. Có thể nói, đây là hai nha hoàn rất trung thành với chủ tử.
“Nương nương, người xem, đại hoàng tử đang cười với người đấy”.
Nghe Kiều Kiều nói vậy, Uyển Linh cũng cảm thấy rất vui. Nàng cầm lục lạc lên trêu đùa cùng đại hoàng tử, sau đó nói:
“Vậy sao? Hiên nhi của ta thật quá đáng yêu nha”.
Tiếng cười của nàng cùng đại hoàng tử vang dội khắp Phượng Nghi cũng, khiến ai nấy nghe thấy đều cảm thấy vui lây.
Mọi người chơi đùa cùng nhau rất vui, không ai để ý đến lúc này có một bóng dáng màu vàng đang đứng ở trước cửa.
Trịnh Gia Ý Hiên sau khi bị thái hậu lạnh nhạt lúc sáng thì vô cùng phiền lòng. Sau khi giải quyết xong chính sự, hắn dẫn theo một mình Triệu thái giám đi dạo trong hoàng cung. Cũng không hiểu sao đôi chân của hắn lại dừng lại trước cửa Phượng Nghi cung, nghĩ đến cảnh cũng lâu rồi chưa tới thăm đại hoàng tử. Vậy nên hắn cũng không ngần ngại mà bước vào.
Không ngờ, lúc vừa vào tới lại thấy cảnh tượng đẹp mắt này.
Mặc dù tân hậu không phải là người sinh ra Hiên nhi, nhưng đối với hắn, nàng lại yêu thương có thừa. Nếu người ngoài không biết lại còn nghĩ chính nàng mới là mẫu thân thân sinh của hắn.
Có chút sững người lại, hắn lại nhớ đến thái hậu xưa kia cũng từng yêu thương hắn nhiều như thế. Mặc dù hắn không phải là nhi tử thân sinh của bà, nhưng đối với hắn, bà yêu thương có thừa. Còn nhiều hơn cả nhi tử ruột thịt là Cao Lãng.
Bà luôn dành những thứ tốt nhất cho hắn, ngay cả hoàng vị này, cũng là bà vì hắn mà tranh thủ.
Hắn có chút tiếc nuối, nếu bà ấy không phải là người đã giết chết mẫu phi hắn thì hay biết mấy! Hắn nhất định sẽ hiếu kính bà. Cũng sẽ không vì bất cứ điều gì mà làm bà tổn thương.
Chiếc khăn che mặt trắng mỏng manh phất phơ giữa gió chiều tà, thấp thoáng đâu đó đôi môi hồng căng mọng cùng làn da trắng muốt. Trịnh Gia Ý Hiên trong vô thức trở nên say đắm, mặc dù không thể thấy trọn dung nhan của nàng, nhưng qua lớp khăn mỏng kia, hắn cũng phần nào đoán được, nàng nhất định là một mỹ nhân khuynh sắc.
“Bệ hạ vạn an”.
Tiếng thỉnh an của Uyển Linh cùng người trong phòng vang lên, đánh thức Trịnh Gia Ý Hiên lúc này đang còn ngẩn ngơ suy nghĩ.
Hắn có chút bối rối không biết phải làm sao, đành giả vờ lơ đãng đưa tay lên miệng ho khan một tiếng.
“Miễn lễ”
“Tạ bệ hạ”
Uyển Linh tiến lại gần hắn, cất tiếng hỏi: “Sao bệ hạ lại tới đây vào giờ này?”
Trịnh Gia Ý Hiên nghe vậy thì cười khổ, nghe giọng của nàng thì có vẻ là không thích hắn tới đây.
“Sao thế, theo nàng là trẫm không nên đến đây?”
Uyển Linh nghe vậy thì biết mình thất lễ, đành vội giải thích: “Bệ hạ hiểu nhầm rồi, thần thiếp không có ý đó. Chỉ là bệ hạ rất ít khi tới đây, nên thần thiếp mới có chút thất thố”
“Ồ, vậy sao?”
Trịnh Gia Ý Hiên ngừng một chút, sau đó trêu chọc nói: “Vậy là lỗi của trẫm rồi, trẫm nên thường xuyên đến đây thăm hoàng hậu mới phải”.
Uyển Linh nghe vậy thì có chút chột dạ, nàng vội nói: “Ý thần thiếp không phải vậy”.
“Vậy ý nàng là không muốn trẫm đến đây?”
Nhìn cặp lông mày đang cau lại của hoàng thượng, Uyển Linh cảm thấy không biết làm sao cho phải. Nàng đành kiếm cớ lấp liếm.
“Sao lại vậy được chứ? Ở hậu cung này ai mà chẳng mong được nhìn thấy dung nhan của bệ hạ mỗi ngày. Chỉ là, thần thiếp muốn người nghỉ ngơi nhiều một chút, cả ngày người đã vì Nguyệt Thần quốc mà lao lực, sao thần thiếp lại nỡ quấy rầy người vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này cơ chứ?”
Quả thật là một cái dẻo miệng. Trịnh Gia Ý Hiên vô cùng thích thú nhìn tiểu hồ ly trước mặt. Rõ ràng biết là nàng ấy đang dối mình, nhưng chẳng hiểu vì sao hắn lại không hề muốn trách cứ nàng, mà lại càng cảm thấy thú vị.
Hắn tiến lại gần, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng muốn diễn ư? Hắn sẽ diễn cùng nàng.
“Nàng nói gì vậy, nàng là hoàng hậu của trẫm. Việc của nàng chưa bao giờ là việc nhỏ đối với trẫm. Là một người phu quân, trẫm nên thường xuyên đến thăm nàng mới phải”
Phu quân sao?. Uyển Linh có chút ngạc nhiên, tim nàng không hiểu vì lý do gì mà đập loạn cả lên. Nàng cố gắng hít thở thật sâu để mình có thể bình tỉnh lại. Hắn chính là kẻ đã tiếp tay cho cái chết của đại tỷ nàng, nàng không thể vì những câu nói đó của hắn mà bị rung động.
“Tạ bệ hạ ân điển”.
“Nàng đừng khách sáo”
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngạo, Uyển Linh cố ý lơ qua chuyện khác.
“Cũng gần tới giờ dùng bữa tối, bệ hạ có muốn dùng bữa tại đây chăng?”
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới thì tự dưng cảm thấy đói, Trịnh Gia Ý Hiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Uyển Linh xin phép lui ra sau để chuẩn bị, mặc cho hoàng thượng ở đó chơi với đại hoàng tử.
Vì có sự hiện diện của hoàng thượng, thế nên bữa tối hôm nay ở Phượng Nghi cung cũng trở nên phong phú hơn bao giờ hết. Khác hẳn với thói quen ăn uống đạm bạc thường ngày của Uyển Linh.
Theo quy định, mỗi bữa ăn của hoàng đế phải có ít nhất là hơn 40 món được dọn sẵn trên bàn. Trước khi dọn đồ ăn lên thì đều phải có thái giám thử độc qua, sau đó là sẽ có cung nhân ở bên hầu hạ hoàng thượng dùng bữa. Mỗi món ăn cũng không được gắp quá 3 lần.
Uyển Linh nhìn các quy tắc trên bàn ăn của hoàng tộc mà cảm thấy vô cùng gò bó, ngay cả món mình thích mà cũng không được ăn cho thoải mái.
Trong suốt bữa ăn, hai người ngồi đối diện cũng không nói với nhau câu nào, cứ thế im lặng mà ăn.
Sau khi dùng bữa xong, Uyển Linh hành lễ tiễn hoàng thượng rời khỏi Phượng Nghi cung.