Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 148
Edit: Rine
Beta: Jiang
Tô Anh cho rằng sẽ không gặp được Triệu Vũ trong một khoảng thời gian, giống như kiếp trước, mỗi lần cô gặp anh thì những lần sau sẽ gặp anh sau một khoảng thời gian dài. Cô đã từng không hiểu vì sao lại như vậy, cũng chưa bao giờ kiên trì tự hỏi xem vì sao lại thế, hiện tại dường như cô hiểu được gì đó.
Thật ra cô không nghĩ tới anh xuất hiện ở đây vào ban đêm.
Lão ngô đồng nói, anh đứng ở cửa nhà cô đã lâu.
Tô Anh không muốn quan tâm, nhưng mà một tiếng, rồi hai tiếng qua đi, cô vẫn không kiềm được đứng dậy, lén nhìn qua cửa sổ, thấy chiếc Cayenne màu đen kia an tĩnh đậu trong bóng đêm, giống hệt như những đêm trước đó.
Vào đông hiu quạnh, gió lạnh thấu xương.
Cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu đen, ngồi dựa vào đầu xe, trong tay kẹp lấy điếu thuốc hút từng hơi, chấm lửa đỏ lay động, làn khói màu trắng bay bay mù mịt, Tô Anh phảng phất có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, quẩn quanh ở chóp mũi.
Tô Anh không khỏi nhớ tới ban ngày ngay cả Đào Nhiên cũng không nhịn được hỏi cô trong mơ có mơ đến người khác hay không. Nghe vậy cô liền biết quả nhiên Triệu Vũ để ý giấc mơ kia của cô, để ý cô có mơ đến anh hay không, nếu chuyện này có thể làm anh thu hồi tâm ý, trở lại dáng vẻ trước kia, cũng tốt...
"Đinh đinh đinh ——"
Cô đang suy tư, tiếng chuông di động chợt vang lên, trong không khí tối tăm lại an tĩnh có vẻ đặc biệt đột ngột. Tô Anh sợ tới mức run lên, luống cuống tay chân che lại di động trong túi quần ngủ, lập tức chạy ra cửa sổ! Vừa thấy trên điện thoại hiển thị người gọi: Triệu Vũ.
Ánh mắt người đàn ông ở dưới lầu sáng đến kinh người!
Anh ngẩng đầu lên, thấy tấm màn lay động, tiếng chuông di động càng ngày càng xa, một lát sau thì chấm dứt.
Dường như không chút do dự, anh lại gọi cô một lần nữa.
Tô Anh không bắt máy ngay, thậm chí cô có chút sợ hãi mà run rẩy, mấy lần trước Triệu Vũ tới nhưng không có lần nào chủ động tìm cô. Nếu anh muốn gặp cô sẽ trực tiếp leo cửa sổ lên đây, còn bây giờ đứng ở dưới lầu lâu như vậy, hiển nhiên chính là không có ý muốn gặp.
Thế như lần này gọi điện thoại đến khiến Tô Anh không kịp trở tay!
Cô luống cuống tay chân che chiếc điện thoại đang rung lên lại, mãi đến tiếng chuông tắt lần thứ hai, cô lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra. Lại không nghĩ Triệu Vũ gửi tới một tin nhắn: Đến bên cửa sổ.
—— anh đã phát hiện ra cô.
Cô yên lặng một lát, đi đến cửa sổ, kéo màn che ra một chút, quả nhiên thấy Triệu Vũ đứng ở dưới lầu, ngửa đầu nhìn cô.
Bóng đêm quá đen, cô không thấy rõ khuôn mặt anh.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô bắt máy.
"Trứng thối nhỏ."
"... Hả?"
"Vì sao trong giấc mơ của em không có anh?"
"..."
"Em mơ thêm một lần nữa đi, cho dù trong mơ em có ở bên anh hay không, anh tin tưởng ở đấy anh nhất định vẫn thích em giống như bây giờ."
Tô Anh cảm thấy không quen, Triệu Vũ là một người đàn ông còn bá đạo hơn bọn ăn cướp. Hẳn là anh phải trực tiếp đến trước mặt cô, kiêu ngạo lại ương ngạnh giống như trước vậy, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, nhất định phải đeo lên chân cô sợi lắc thuộc về anh.
Hiện giờ anh lại như vậy, khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Tô Anh: "Triệu Vũ, anh trở về đi, anh đứng suốt thế này không mệt sao?"
Triệu Vũ cười một tiếng: "Không cho phép lảng sang chuyện khác!"
Rõ ràng khẩu khí của anh rất lạnh, còn có chút táo bạo nhưng Tô Anh lại không nhịn được cười cười, nói: "Làm sao có thể đơn giản muốn mơ là mơ được? Hơn nữa những giấc mơ đó..."
Triệu Vũ: "Vậy thì ở bên cạnh anh."
Tiếng đàn ông vừa quyết đoán lại trực tiếp, có sự quả quyết táo bạo của anh ngày xưa.
Giọng nói anh khàn khàn, áp lực: "Tô Anh, anh nhớ em đến phát điên!"
Trái tim Tô Anh như bị người khác bóp lấy, cô phát run, cảm giác giống như đang đi từng bước về phía trước, nhưng phục hồi tinh thần lại thì đang đứng tại chỗ không nhúc nhích, trước mặt còn có một vách tường lạnh như băng.
Triệu Vũ: "Đừng nhúc nhích, anh đến bên cạnh em."
Anh cúp điện thoại, bóng dáng chợt loé lên liền biến mất trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Anh, cô không biết anh sẽ đi lên như thế nào, hơn nữa vì sao anh phải lên đây? Tô Anh chạy tới ban công xem xét, cô gãi gãi đầu, vừa bất đắc dĩ lại vừa sốt ruột, người đàn ông kia lúc trước cô đơn đến phảng phất như mất đi, làm sao mới một chút lại...
Cô còn đang mờ mịt, đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cô vừa quay đầu đã rơi vào một cái ôm lạnh băng lại nóng bỏng, quanh hơi thở tất cả đều là hương vị đàn ông, tiếng tim đập hỗn loạn vang vọng bên tai cô, khẩn trương như vậy, siết đến mức eo cô muốn đứt ra.
"Anh Anh, trong giấc mơ của em không có anh, nhưng hiện tại của em, anh đang ở đây."
"Anh nhớ em, nhớ đến phát điên!"
"Ông đây thật muốn cả đời không gặp em!"
Tiếng nói đàn ông sau khi hút thuốc khàn khàn gợi cảm, từng câu từng chữ nói ra như đè nặng trong ngực, bờ môi của anh áp vào tai cô, dường như muốn nói vào tận đáy lòng cô.
- --
Ngay tại đây đêm hôm nay, Tô Anh mơ một giấc mơ.
Trong mơ là ngày cô kết hôn với Khương Triết, cô nhận được rất nhiều quà mừng, vô cùng yêu thích, cô vui vẻ mở quà. Khương Triết tắm bên trong, cô ngồi trên tấm thảm trải dưới sàn mở đống quà mừng.
Lâm Thành Phong tặng một bức tượng cô dâu chú rể nhỏ xinh, cô dâu đội mũ phượng, choàng khăn quàng vai, nhìn đặc biệt vui mừng.
Đào Nhiên rất tục khí, tặng cô lắc tay kim cương.
Triệu Vũ? Cô còn đang mở hộp thì Khương Triết từ phía sau đi đến, bế cô lên rồi ném vào trên giường.
"Anh Anh ngoan, anh sẽ càng vui vẻ hơn khi thấy anh ở trên giường chờ anh."
Mặt cô rất đỏ, trong tay còn cầm hộp quà nhỏ kia, bị Khương Triết lấy đi ném qua một bên. Một chiếc lắc hình hoa nhài rơi ra, cô không để ý xem là cái gì, giơ tay nhỏ ôm lấy cổ người đàn ông, cười tủm tỉm, chỉ cảm thấy giờ khắc hạnh phúc này cô có thể nhớ cả đời...
Buổi sáng khi tỉnh lại, Tô Anh phát hiện mình đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo, đôi mắt hơi sưng đỏ.
Cô nhìn cổ chân mình, trên đó đeo một chiếc lắc chân hình hoa nhài, cũng không biết bị người khác đeo vào khi nào.
Cô ngây người sau một lúc lâu, lúc này mới đứng dậy rửa mặt, xuống lầu.
Xương rồng lớn tiếng nói: "Anh Anh! Đêm qua Triệu Vũ giống như tên trộm, lại dám mở cửa sổ lén chạy vào. Anh ta mới đi chưa được bao lâu đâu."
Cây mắc cỡ nói: "Thiếu chút nữa em làm cho anh ta ngất xỉu rồi."
Hoa lan tiếc nuối: "Em còn định lấy anh ta để luyện tập một chút, kết quả anh ta lại chạy mất nhanh như chớp."
Bưng một chậu hoa đến gần cột lông xanh đang đung đưa lá nhỏ, giống như nó cũng có chút bất mãn. Gần đây có rất nhiều người tới, nếu không phải Tô Anh bảo nó trốn đi không được bại lộ thì nhất định nó đã thể hiện uy phong rồi.
Tô Anh cười cười, vừa hấp thu "tâm của thực vật" vừa nói: "Bọn họ đều là bạn của chị, không thể dọa lung tung, nếu họ sợ hãi thì làm sao bây giờ?"
Hoa nhài không vui vẻ: "Em không dọa người đâu, em xinh đẹp như vậy, Tưởng tiên sinh cũng nói thích bé hoa nhài nhất!"
Bách hợp thở phì phì: "Em ghét cái tên đó."
Tô Anh mỉm cười.
Mắt thấy đám hoa sắp tranh chấp, cô lắc đầu, đi nhìn cột lông hồng, nó lớn lên rất nhanh, dường như không thua kém lắm so với cột lông xanh, chỉ là nó không hoạt bát chạy khắp nơi như cột lông xanh, mỗi ngày nó đều rất an tĩnh, không nhúc nhích chút nào, ngoại trừ bề ngoài có chút đặc biệt, thật đúng là nhìn không ra nó có gì khác thường.
Sau khi cô đưa vào cho nó một ít "tâm của thực vật" liền đến tiệm bánh bao đối diện mua bữa sáng.
Nghe ngô đồng nói: "Ngày hôm qua có hai người đàn ông tới, nói là muốn mua này một cửa hàng và căn nhà trên đường này, bởi vì đối phương ra giá mua rất cao nên hiện giờ cũng đã thương lượng sắp xong rồi."
Tô Anh sửng sốt một chút, mua nhà và cửa hàng ở gần nhà cô sao? Làm cái gì?
"Biết là ai không?"
"Trợ lý Diêu, tôi nghe lúc người nọ gọi điện thoại kêu bên kia là trợ lý Diêu."
Tô Anh nhíu nhíu mày, vì sao Khương Triết lại làm vậy? Bảo đảm an toàn của cô sao?
Ngô đồng lại nói: "Lúc trước ở gần đây cũng chỉ có vài người, hiện tại ít nhất có ba mươi người."
Tô Anh gật gật đầu, "Ừ" một tiếng.
Lưu Vận ăn mặc chỉnh tề xách túi đi tới, bên ngoài cô còn khoác một chiếc áo lông vũ: "Tô Anh!"
"Đi làm à?"
"Đúng vậy, thật phiền phức! Trời lạnh như vậy thích hợp ngủ nướng nhất!"
Lưu Vận uống một ly sữa đậu nành, không ăn thêm cái gì khác, cô nói muốn giảm cân: "Bởi vì cuối tuần này tớ phải đi xem mắt! Quá mập thì rất khó coi! Nhưng sắp phiền chết rồi, mỗi ngày mẹ tớ đều làm thức ăn ngon ở nhà, hết năm nay tớ cảm giác mình bị nuôi thành một con heo rồi! Giống loài cũng thay đổi."
Tô Anh nghe được bật cười: "Không cần như vậy, hiện tại cậu cũng không mập, nếu bởi vì cậu hơi chút mũm mĩm mà người kia ghét bỏ cậu, vậy cậu không cần suy xét đến anh ta."
Lưu Vận nhướng mày cười: "Đúng vậy, tớ chính là vẻ đẹp tự nhiên, có cả ngoại hình lẫn nội hàm."
"...... Thật ra tớ chỉ khách khí khen như vậy thôi, không cần cho là sự thật đâu."
"Cút đi!"
Lưu Vận không nói thêm gì với Tô Anh, cô còn vội vàng đi làm, lập tức dẫm giày cao gót trở lại trên xe, chạy đi nhanh như chớp.
Ngược lại Tô Anh hơi lo lắng, đường tình cảm của Lưu Vận luôn không thuận lợi, trong khoảng thời gian này quen biết mấy người bạn trai đều là cực phẩm trên đời, nếu người lần này lại là cực phẩm, cô nhất định bị chọc giận đến mức đi miếu dập đầu ba cái vang dội.
Đang lúc Tô Anh ngồi ăn bánh bao trong tiệm, Lâm Thành Phong chạy xe máy đến đây, trên lưng còn đeo một cái túi lớn.
"Anh đây là..."
"Anh Anh, về sau anh sẽ ở lại nơi này. Xin chào xin chào, bạn cùng phòng tốt của anh."
"..."
Lâm Thành Phong quả thật khiến cô không kịp trở tay, lúc trước cô nghe anh nói muốn đến đây ở cùng cô, cô còn không cho là thật. Huống chi Khương Triết nhất định sẽ không để anh ở lại đây, hiện giờ anh thật sự xách túi lớn túi nhỏ tới đến, Tô Anh trợn mắt há hốc mồm!
Cô liên tục xua tay: "Không được không được không được, như vậy không được!"
Lâm Thành Phong rất thương tâm: "Anh Anh, anh tới chăm sóc em, lỡ em phát bệnh thì làm sao bây giờ? Có người tới gây hại cho em thì làm sao bây giờ?"
"Sẽ không có việc gì đâu, bên ngoài đã có vệ sĩ!"
"Nhưng anh lo lắng cho em."
"..."