Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 149
Edit: Hiền Chăn
Beta: Mun
Lâm Thành Phong muốn dọn đến ở cùng với Tô Anh, tin tức này doạ người ta một phen khiếp đảm!
Ánh mắt Khương Triết lạnh lùng u ám, anh còn chưa từng ở chung với Tô Anh, tên tiểu tử Lâm Thành Phong kia là cái thá gì chứ?
Triệu Vũ cười lạnh hai tiếng, vì sự an toàn của Tô Anh, anh cũng cần phải đến đây trông chừng thường xuyên hơn!
Đào Nhiên vuốt cằm, ừm, Tiểu Lâm Tử lợi hại đó!
Tưởng Diễn nhíu chặt mày, sao anh cảm thấy như đang dẫn sói vào nhà nhỉ?
——Không được!!!
Ngay cả Tô Anh cũng kiên quyết phản đối, tiệm hoa tươi của cô có rất nhiều bí mật, lỡ như Lâm Thành Phong vào ở lại phát hiện được điều gì đó thì làm sao đây? Cô có thể mang những ký ức của kiếp trước nói thành một giấc mơ tiên đoán tương lai, nhưng chuyện cô có thể trò chuyện với hoa cỏ thì tuyệt đối không thể nói ra được, chí ít thì hiện tại không nói được.
Đây là bí mật quan trọng nhất của cô, không thể để cho bất kỳ ai biết được. Thế nên Lâm Thành Phong nhận được phiếu phản đối vô cùng kiên quyết đến từ Tô Anh, một Tô Anh ngày thường dễ nói chuyện là vậy nhưng vào lúc này lại vô cùng kiên quyết. Lâm Thành Phong mặt đầy ấm ức: "Vì sao chứ?"
Tô Anh nói: "Bởi vì em không muốn trốn chạy, cũng không muốn nấp sau lưng anh. Ngược lại em muốn ở yên đây, hy vọng những người kia sẽ có chút động tĩnh gì đó, chỉ có như vậy chúng ta mới có cơ hội bắt được bọn họ, đúng không? Em biết anh lo lắng cho em, nhưng em không thể để hai người chúng ta đều rơi vào tình cảnh nguy hiểm, một người làm mồi nhử là đủ rồi."
Đối mặt với một Tô Anh kiên quyết như vậy, Lâm Thành Phong cũng lực bất tòng tâm: "Anh Anh, anh vẫn luôn không hiểu nổi. Trong mộng, rõ ràng là em phải chịu nhiều đau khổ như vậy... lại còn chết ở đây, sao lại lưu luyến nơi này như vậy chứ?"
Bởi vì trong lòng Tô Anh, đây là nơi cô chết đi, cũng là nơi cô được tái sinh.
Tô Anh cười nói: "Bởi vì nơi này có ý nghĩa rất quan trọng với em. Lại nói, cửa hàng này là kỉ vật duy nhất mẹ em để lại cho em, em sẽ không rời bỏ nó đâu."
"À, vậy được thôi." Anh gật gật đầu, Tô Anh cho rằng rốt cuộc anh cũng từ bỏ ý định, chuẩn bị rời khỏi. Nhưng không ngờ, anh ôm ba lô lên, chạy nhanh như chớp lên lầu, Tô Anh sửng sốt mất 2 giây, hoàn hồn đuổi theo: "Lâm Thành Phong!!!"
"Anh Anh ngốc!"
"......."
Cô có chút bất đắc dĩ, lại cảm thấy khá buồn cười, lại càng cảm thấy Lâm Thành Phong kia đúng là tên tiểu tử ngốc.
Lâm Thành Phong ở lại phòng cách vách, đó là phòng cô từng ở, bởi vì vẫn thường xuyên quét dọn nên phòng ốc vẫn vô cùng sạch sẽ.
Ngay khi Tô Anh vừa mới giúp Lâm Thành Phong bày biện giường đệm ổn thoả, thì trong cửa hàng xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Là Tưởng Hiểu Hiểu, đi cùng với cô ta còn có Lăng Dao.
Hai người bọn họ đến đây làm gì?
Tô Anh nói cho Lâm Thành Phong biết, Lâm Thành Phong định đi theo nhưng lại bị cô dùng ánh mắt ngăn lại: "Không được xuống dưới!"
Lâm Thành Phong: "...... Được rồi."
Cô lại nhìn chằm chằm Lâm Thành Phong một lúc lâu, sau đó mới quay người đi.
"Tưởng tiểu thư đến đây có việc gì?"
Tưởng Hiểu Hiểu nhìn căn phòng chứa đầy hoa tươi, tuy rằng cô không thích Tô Anh, nhưng hương hoa tươi ở đây làm cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cười nói: "Cô đã có tâm tặng quà sinh nhật cho tôi. Đương nhiên tôi phải đến cảm ơn đáp lễ cô rồi."
Tô Anh nói: "Đừng khách sáo mà, chỉ là món quà nho nhỏ thôi."
Tưởng Hiểu Hiểu cái gì cũng có thể nói, tiếp tục nói: "Tô Anh, đối với cô nó có thể chỉ là món quà nho nhỏ, nhưng đối với tôi mà nói thì nó rất quan trọng. Tôi sẽ không vì lễ vật quý giá mà khinh thường người có tâm đâu."
Tô Anh đưa mắt nhìn Tưởng Hiểu Hiểu, khẽ nở nụ cười: "Ra là vậy."
Tưởng Hiểu Hiểu mỉm cười gật đầu, lấy quà đáp lễ cô ta mang đến đưa cho Tô Anh, Tô Anh cũng không từ chối, đưa tay đón lấy: "Cảm ơn."
Tưởng Hiểu Hiểu: "Không cần cảm ơn đâu."
Tô Anh mời Tưởng Hiểu Hiểu và Lăng Dao ngồi xuống, rót hai ly nước ấm mời khách. Tưởng Hiểu Hiểu quan sát tiệm hoa tươi của Tô Anh, hỏi: "Tô Anh, cô bán hoa kiếm sống chắc cũng khá vất vả nhỉ, khách sạn nhà tôi thường cần rất nhiều hoa tươi, có cơ hội tôi sẽ giúp cô nói một câu."
Tô Anh lắc đầu nói: "Cảm ơn cô, nhưng không cần đâu, tôi không có cung cấp hoa số lượng lớn như vậy đâu, với lại ở chỗ này của tôi chỉ có hoa trong chậu thôi, loại khác thì không có."
Tưởng Hiểu Hiểu có hơi tiếc nuối: "Ay da, tôi còn tưởng là sẽ giúp được cho cô."
Xương rồng rung rung mấy cái gai nhọn của nó: "Có cảm giác như cô bánh bèo này không phải người tốt gì, cứ quỷ quyệt kiểu gì ấy, thật đáng sợ!"
Hoa nhài cũng nhỏ giọng nói: "Đúng vậy đó, có cảm giác khó chịu."
Cây mắc cỡ khó hiểu: "Tại sao? Cô ấy rõ ràng tươi cười dịu dàng như vậy mà?"
Thuỷ tiên là người từng trải, con bé thường xuyên ở bên ngoài nhìn xe ngắm người, kiến thức học được cũng khá nhiều, nói: "Em biết, cái này gọi là "tri nhân, tri diện, bất tri tâm"! Đúng không Anh Anh?"
Bách hợp hừ một tiếng: "Mặc kệ như thế nào, nếu cô ta dám làm chuyện xấu, ta liền cho cô ta nếm mùi mê choáng!"
Cột lông xanh cũng rung rung mấy cái lông mao nhỏ của nó, dáng vẻ kích động không thôi. Dường như chỉ cần ra lệnh một câu, nó sẽ lập tức ôm cái chậu của nó chạy vòng quanh Trái Đất ba vòng!
Tô Anh cũng không dám để chúng nó náo loạn, cô vờ ho khan hai tiếng, quăng ra một ánh mắt cảnh cáo.
Xương rồng: "Vũ khí gai nhọn của em rất lợi hại, hiện giờ đã đó thể đâm dính tường rồi đó!"
Cây mắc cỡ cũng đong đưa mấy cánh hoa nhỏ, ngại ngùng nói: "Em cảm thấy hiện giờ mình cũng rất lợi hại đó nha!"
Tô Anh: "Khụ khụ!"
Lợi hại thì lợi hại, cũng không được tuỳ tiện làm điều xằng bậy.
Lúc này Lâm Thành Phong từ trên lầu đi xuống, từ xa đã nghe tiếng: "Anh Anh bị cảm hả?"
Tô Anh: "Không có, chỉ bị khô cổ thôi, uống miếng nước sẽ đỡ ngay mà."
Tưởng Hiểu Hiểu nói: "Hoá ra Thành Phong cũng ở đây à?"
Rốt cuộc Lăng Dao cũng mở miệng, nói: "Lâm Thành Phong ở đây làm gì?"
Tô Anh nói: "Chính là cảm thấy chán nên chạy đến đây chơi."
Tưởng Hiểu Hiểu như bừng tỉnh đại ngộ, hâm mộ không thôi: "Tô Anh, cô không chỉ có quan hệ tốt cùng với Khương Triết tiên sinh, không ngờ cũng thân thiết với anh em của anh ấy như vậy, ngay cả anh Năm của tôi cũng rất thích cô đó. Cô không biết đâu, anh Năm vì một vài chuyện tôi lỡ dại gây ra khi nhỏ mà vẫn luôn không thích tôi, tôi cũng không biết nên xin lỗi thế nào nữa đây!"
Lăng Dao đưa mắt trộm nhìn Tưởng Hiểu Hiểu một cái, nếu không phải nghe được lời nói thật lòng sau khi say của cô ta thì xém chút nữa cô đã tin là thật.
Tô Anh cười cười: "Chỉ là quen biết lâu ngày, tự nhiên liền thân nhau thôi."
Tưởng Hiểu Hiểu nói: "Thật không? Tôi hy vọng mình và anh Triệu Vũ cũng sẽ được như vậy."
Thật ra Tô Anh có chút không rõ mục đích đến đây lần này của Tưởng Hiểu Hiểu, không có khả năng chỉ đưa tạ lễ đơn giản như vậy? Cô ta là một người giỏi tính kế như vậy, lần này đến đây với mục đích đơn thuần như vậy lại khiến cho người ta không thể nào yên tâm được.
Đến thám thính tình hình trước khi ra tay hành động sao?
Tưởng Hiểu Hiểu lại nói: "Tô Anh, tôi thật sự thích anh Triệu Vũ, cô cũng cảm thấy tôi rất xứng đôi với anh ấy đúng không? Chờ tôi theo đuổi anh ấy thành công, cô nhất định phải chúc phúc cho chúng tôi đó! Nếu đến lúc đó cô chưa kết hôn với Khương tiên sinh thì tôi mời cô làm phù dâu nhé, được không?"
Lăng Dao nói: "Ý này không tồi, đến lúc đó tớ cũng làm, tớ thích nhất là làm phù dâu cho người ta đó!"
Tưởng Hiểu Hiểu lập tức đồng ý: "Được thôi, đến lúc đó hai người cùng nhau làm!"
Tô Anh: "........"
Cô trầm mặc chốc lát, cười cười, cúi đầu nuốt nước miếng khan.
Tưởng Hiểu Hiểu nhìn thần sắc Tô Anh, nhíu mày.
Cô cảm thấy phản ứng này của Tô Anh rất không tốt, nếu cô ta đã có Khương Tứ rồi thì cũng nên chúc phúc cô với Triệu Nhị chứ, đằng này chỉ cười một chút, một câu cũng không thèm nói là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự có ý với Triệu Nhị sao?
Lần trước, Tô Anh rất quyết đoán từ chối việc giúp cô theo đuổi Triệu Nhị, lần này đến một câu hứa hẹn hay chúc phúc cũng không có, là muốn ăn trong chén lại nhìn trong nồi, muốn có cả Khương Tứ cùng Triệu Nhị sao?
Tưởng Hiểu Hiểu đứng lên, cô đi tới đi lui ngắm hoa trong tiệm Tô Anh, nói: "Tô Anh, cô xem tôi đã đến đây một chuyến, cũng nên mua một ít hoa mang về?"
Tô Anh nói: "Cô thích loại hoa nào?"
Tưởng Hiểu Hiểu nói: "Để tôi xem đã, cô có việc gì thì cứ làm, không cần tiếp đón tôi đâu."
Tô Anh liền gật đầu nói: "Được, vậy cô cứ từ từ xem."
Cô không đi theo Tưởng Hiểu Hiểu nữa.
Lăng Dao đối với mấy loại hoa cỏ này cũng không có hứng thú, cô ngồi nghịch di động, dáng vẻ có chút thất thần.
Tưởng Hiểu Hiểu đi tới đi lui, thoáng chốc đã đi đến kho hàng phía sau. Cô phát hiện tiệm hoa này của Tô Anh nhìn thì nhỏ nhưng chủng loại hoa tươi đều rất đa dạng. Hơn nữa, mỗi một cây đều được chăm sóc vô cùng tốt, cũng như là hoa nhài này, sao lại có thể khoe sắc vào mùa đông như thế này chứ? Nhìn qua không hề héo tàn chút nào, có chút kỳ quái. Cô nghi hoặc trong chốc lát, rất nhanh đã chọn một chậu trông có vẻ tươi tốt, căng mọng.
Tô Anh đưa cho cô.
Lúc cô tiễn Tưởng Hiểu Hiểu cùng Lăng Dao ra đến cửa thì phát hiện trợ lý của Tưởng Hiểu Hiểu vẫn luôn đứng chờ ở trước mũi xe. Tô Anh có chút bất ngờ, cô cho rằng Tưởng Hiểu Hiểu đi loạn trong tiệm của cô là vì muốn lắp máy nghe trộm để tiện hành động, nhưng đám hoa cỏ lại nói với cô rằng cô ta chẳng làm gì cả.
Vậy là sao?
- --
Tưởng Hiểu Hiểu viện cớ không được thoải mái, đưa Lăng Dao trở về nhà trước.
Mãi đến khi trong xe không còn người khác, cô mới hỏi: "Thế nào rồi?"
Tài xế nói: "Hơi khó khăn, có thể thấy Khương Tứ kia đối với Tô Anh quả thật bảo hộ. Tôi đi vòng vòng bên ngoài trong chốc lát đã quan sát thấy có không dưới năm tên bảo tiêu cải trang đặc biệt, cái này cũng mới là bên ngoài, chỉ sợ bảo vệ ngầm cũng không ít."
Trợ lý kia nói: "Hơn nữa, nghe nói cả khu phố kia hiện giờ hầu hết đều dưới danh nghĩa của Khương Tứ, anh ta muốn điều tra lần lượt từng người để xác nhận không có kẻ khả nghi, chỉ sợ chúng ta muốn tiếp cận cũng khó."
Tưởng Hiểu Hiểu lạnh lùng hừ một tiếng: "Thế thì sao chứ? Điều này có thể chứng minh được gì? Tôi không tin cô ta sẽ sống cả đời ở căn hộ ấy mà không ra khỏi cửa!"
"Nghe nói đêm qua Triệu Nhị đến đây, rạng sáng hôm nay mới rời khỏi."
"Anh ấy với Tô Anh ở bên nhau?"
"Không biết. Con phố này canh giữ quá nghiêm, không tiện điều tra thêm."
"Quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
Tưởng Hiểu Hiểu tựa đầu vào ghế xe, cô ngửa đầu, ánh mắt lộ vẻ suy tư. Cô không thích Tô Anh kia chút nào, cũng không thích bộ mặt giả tạo kia của cô ta. Đã có Khương Tứ, sao lại còn muốn câu dẫn Triệu Nhị?
Nếu cô ta có thể biến mất thì tốt rồi.
- --
Mà Triệu Vũ - người đang được nhắc mãi, lúc này tâm tình hiếm khi được thoải mái. Cho dù nghe nói Tiểu Lâm Tử dọn đến ở cùng với Tô Anh thì anh cũng chủ nhíu mày cười nhạo một tiếng.
So với ngày hôm qua thì đúng là một trời một vực. Anh nhớ đến đêm qua, nhớ đến cô gái ngồi cuộn tròn trên sô pha trò chuyện cùng với anh. Giữa căn phòng tối om không một ánh đèn, anh dựa vào vách tường đứng nhìn cô, vóc dáng nho nhỏ của cô làm anh thích vô cùng, nhìn sao cũng không đủ thoả mãn. Nhớ lúc cô ngủ thiếp đi, ngoan ngoãn để cho anh bế trở về giường.
Cô tin tưởng anh, nếu không tin tưởng, cô sẽ không ngoan ngoãn như vậy, không chút đề phòng như vậy.
Đúng là thật ngoan, ngoan đến mức làm anh muốn phụ sự tin tưởng của cô.