Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 199
Edit: Rine
Beta: Jiang
Tô Anh biết bơi lội nhưng cũng không quá thành thạo, lúc cô vào đại học từng học qua ở môn thể dục nên cũng chỉ đủ trình độ để bản thân sẽ không bị chìm xuống mà thôi. Đã rất lâu cô chưa đi biển, huống chi hiện tại chân cẳng cô không tiện, giờ đột nhiên bị đẩy xuống nước làm cô trở tay không kịp!
"Bùm" một tiếng, cô rơi xuống nước nên bị sặc ngay lập tức, cô chỉ cảm thấy yết hầu và mũi vô cùng khó chịu, cô ngừng thở. Kỳ thật cô chưa từng quá sợ hãi, bởi vì cô biết Triệu Vũ ở bên cạnh cô, nhất định anh sẽ tới cứu cô đầu tiên. Chỉ là khi cô bị chìm xuống, vừa mới ngoi lên mặt nước đã bị xe lăn trượt xuống theo sau đập vào, rơi vào nước một lần nữa.
Chiếc xe đập vào trán cô, đau đến mức khiến cô choáng váng, cả người mềm nhũn, chỉ cảm thấy đầu vừa mờ mịt vừa đau! Giống như giây tiếp theo cô sẽ ngất xỉu đi mất.
Cô biết mình cũng không thể xỉu ngay lúc này, lập tức vận dụng "tâm của thực vật" trị liệu vết thương, mặt khác, đẩy xe lăn đang đè trên người ra. Dù sao cô cũng không giỏi bơi lội, lại chìm quá sâu, rõ ràng là giãy giụa hướng lên trên, nhưng thân thể vẫn rơi xuống dưới. Làm thế nào cũng không nổi lên được...
Hô hấp càng ngày càng khó khăn, Tô Anh cảm giác lồng ngực của mình đều bị dòng nước chen chúc ép tới đau đớn, thần trí không rõ, ý thức mơ hồ.
Triệu Vũ lặn một hơi đến giữa sông, anh bơi thêm một đoạn thật dài mới thấy cô gái dường như đã mất đi ý thức, khuôn mặt nhỏ tái nhợt kia và dáng vẻ an tĩnh làm anh sợ tới mức trái tim co chặt. Trong chớp mắt ấy, anh hận không thể lập tức đến bên người Tô Anh, lại càng hận bản thân mình sao lại bất cẩn như vậy, để cô xảy ra chuyện trước mắt anh.
Trên bờ cũng đã loạn thành một đoàn, kẻ lang thang đẩy xe lăn kia bị bắt lấy, ấn ở trên mặt đất, tay chân đều bị trói chặt, hắn ấp úng khóc kêu xin tha, nói mình không phải cố ý, chỉ là không cẩn thận khi đi ngang qua.
"Cầu xin các anh, tha cho tôi, tôi thật sự không phải cố ý, tôi xin lỗi, tôi lập tức xin lỗi!"
Lời này không có ai tin, cho dù tin cũng không có khả năng là sẽ thả người đi.
Khoan nói đến Triệu Vũ tức giận, Khương Triết và Tưởng Diễn bên kia nhất định cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, bọn họ quan tâm và bảo vệ Tô Anh rõ như ban ngày, ai dám ở trước mắt bọn họ thả tên đầu sỏ gây tội? Đương nhiên là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim rồi nhìn chằm chằm kẻ đó, không dám để xảy ra thêm bất kỳ sai lầm gì!
Dương Lỗi cũng không chịu nổi, anh ta nhảy theo Triệu Vũ vào giữa sông, cùng Triệu Vũ đưa cô gái đang ngất xỉu ra khỏi mặt nước.
Toàn thân cô đều ướt đẫm, những sợi tóc đen lộn xộn dính trên gương mặt tái nhợt của cô, hai mắt nhắm nghiền, nằm trên mặt đất, an tĩnh không một tiếng động.
Triệu Vũ phát hiện tay của mình đang trở nên run rẩy, cả người anh cũng run lên, nỗi khủng hoảng sắp mất cô làm anh sợ hãi tột cùng. Anh biết có thể anh sẽ mất đi cô, anh vẫn luôn biết, nhưng thời điểm chân chính đối mặt lúc này, anh mới phát hiện mình căn bản không làm được, anh không thể nào tưởng tượng, nếu tương lai không có cô, cuộc sống của anh sẽ trở nên ảm đạm thê lương đến cỡ nào? Là u ám, rốt cuộc không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Anh chỉ có thể một lần lại một lần ấn vào khuôn ngực gầy yếu của cô, hôn lấy đôi môi lạnh lẽo, thổi khí vào trong miệng cô...
"Tô Anh, tỉnh lại."
"Tô Anh, tỉnh lại!"
"Mẹ nó, em tỉnh lại cho ông đây!"
Dương Lỗi ngồi dưới đất, cả người anh cũng ướt đẫm, nhưng không đi làm bất cứ việc gì khác. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Triệu Nhị thất thố như vậy, càng không nghĩ tới người đàn ông như anh ta sẽ thật sự si tình đối với một cô gái đến mức này, còn có Khương Tứ...
Cô gái hôn mê rốt cuộc phun ra một ngụm nước, cô ho khan vài tiếng, khuôn mặt tái nhợt có thêm vài phần hồng hào, rốt cuộc cô mở to mắt, lộ ra ánh mắt mờ mịt.
Trong đôi mắt trong trẻo xinh đẹp kia, hiện ra ảnh ngược của một người đàn ông hiếm khi chật vật.
Cô thấy Triệu Vũ hai mắt đỏ đậm gắt gao nhìn chằm chằm mình, cả người anh đều ướt đẫm, sợi tóc màu đen buông xuống, nhỏ giọt rơi vào má cô...
Anh nhẹ nhàng nâng giữ mặt cô, thanh âm đè nặng từ cổ họng phát ra, sợ đây chỉ là giấc mộng, sẽ phải bừng tỉnh: "Tô Anh?"
Tô Anh cong cong môi, nhỏ giọng: "Vâng."
Cả người Triệu Vũ giống như nhẹ nhõm hẳn, anh lau mặt, nghiến răng nghiến lợi, xoa xoa khuôn mặt lạnh băng của cô: "Trứng thối này!"
Thiếu chút nữa anh đã bị dọa điên.
Thật sắp điên rồi.
- --
Sự tình xảy ra đột ngột lại nhanh chóng, Khương Triết nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới, trên mặt anh âm trầm lạnh lẽo, đôi môi mím chặt, đôi mắt đen như ẩn chứa một trận gió lốc.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tưởng Diễn giờ phút này cũng rất khó nhìn, nổi cơn thịnh nộ hiếm có.
"Nhị thiếu đã cứu Tô tiểu thư lên, Tô tiểu thư chỉ bị sợ hãi, người không có việc gì..."
Đáng tiếc như vậy cũng không thể làm cho biểu tình trên mặt bọn họ hòa hoãn thêm chút nào, bước chân Khương Triết mau chóng mà khẩn cấp, thanh âm càng là lạnh lẽo như băng: "Đưa người nọ đến nhà kho, nhốt lại!"
"Vâng."
Từ lúc đó trở đi anh không nói chuyện nữa.
Rõ ràng chỉ là quãng đường đi năm sáu phút, lại không biết vì sao mà đi mãi cũng không đến được đích.
Khương Triết chạy đi, mang theo sự thất thố và vội vàng hiếm có.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cuộc ở cuối đường nhỏ anh đã thấy cô gái bọc khăn lông màu trắng đang ngồi. Tóc cô ướt sũng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, chân nhỏ đi giày đạp trên cỏ, miệng và mũi cô đều giấu trong khăn lông, run rẩy rất nhẹ.
Mùa xuân, thời tiết ấm dần nhưng nước sông vẫn lạnh thấu xương.
Có một người đàn ông cao lớn nửa quỳ ở trước người cô, bọc luôn đôi chân nhỏ kia vào trong khăn: "Anh Anh, đừng sợ, không có việc gì."
Cô gái gật gật đầu: "Vâng, em không sợ nữa."
Dáng vẻ ngoan ngoãn làm Triệu Vũ thật muốn ôm cô vào lòng cưng chiều mãi mãi.
Anh cúi người bế ngang cô lên.
Trước kia anh vẫn luôn cảm thấy cô ấm giống như một mặt trời nhỏ, mỗi lần ôm vào trong ngực đều nóng hầm hập đến mức có thể hòa tan anh. Nhưng lúc này đây, cơ thể cô cứng đờ phát run, cả người đều lạnh lẽo, anh cảm thấy cô có thể đóng băng anh.
Anh ôm cô thật chặt, thấp giọng: "Chúng ta lập tức về nhà."
Tô Anh nói: "Vâng."
Quay đầu lại liền thấy Khương Triết và Tưởng Diễn bước lớn lao đến.
Tô Anh cũng thấy bọn họ, cô cười cười: "Khương Triết, anh Tưởng Diễn."
Khương Triết đến gần, liếc mắt một cái liền thấy trên cái trán trắng nõn của cô gái bị sưng lên một mảng xanh tím, rách da, nổi lên tơ máu. Anh muốn chạm vào nhưng lại không dám, biểu tình trên mặt càng lạnh hơn.
Tưởng Diễn cũng lo lắng không thôi: "Mau mau mau, đừng nói gì cả, đi về trước thay quần áo, đợi chút nữa coi chừng bị cảm."
Khương Triết lạnh giọng: "Đi về trước."
Đột nhiên Triệu Vũ giao Tô Anh cho Khương Triết, anh liếc mắt nhìn Khương Triết một cái: "Chăm sóc Anh Anh cho tốt."
Khương Triết có chút bất ngờ, nhướng mày, cánh tay cũng đã ôm cô gái vào trong lồng ngực. Anh cảm giác được cô run rẩy rất nhẹ, xúc cảm nhẹ nhàng trong lồng ngực càng làm cho anh đau lòng, anh ôm chặt cô.
Triệu Vũ nhéo nhéo khuôn mặt lạnh băng của cô, thấy cô nghi hoặc nhìn anh, anh cười cười, nhẹ giọng nói: "Anh có chút việc, em đi về trước thay quần áo, đợi chút nữa anh trở về thăm em."
Tô Anh nhíu mày, ở nơi này Triệu Vũ có thể bận chuyện gì chứ, chỉ nghĩ một chút cô liền nhớ đến cái người đẩy cô xuống sông: "Anh đừng xúc động..."
Triệu Vũ ngửa đầu cười một tiếng, đầu tóc đen ướt át vuốt ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, càng khiến cho khuôn mặt lạnh lùng thêm thâm thúy: "Anh xúc động? Em thấy anh giống như người dễ xúc động sao?"
Tô Anh thành thật nói: "Giống."
Triệu Vũ liếc cô hừ một tiếng, không cần phải nhiều lời nữa, anh nâng nâng cằm, nói với Khương Triết: "Các cậu đi về trước đi."
Khương Triết nheo nheo mắt, xác thật anh cũng muốn đưa Tô Anh trở về tắm rửa thay quần áo thật nhanh, anh sợ cô sẽ cảm mạo phát sốt, đến khi đó lại khổ sở, anh ừ một tiếng, nói với Tưởng Diễn: "Cậu ở cùng với Triệu Nhị, tôi đưa Anh Anh trở về."
Tưởng Diễn không nói thêm gì, đồng ý.
Anh cũng sợ Triệu Vũ xúc động sẽ làm gì đó phạm pháp.
- --
Cho đến lúc ngồi trong bồn tắm, dòng nước ấm áp bao vây lấy cô, cô cũng vẫn còn lo lắng Triệu Vũ đang làm cái gì.
Tàn nhẫn trong mắt anh dường như không che dấu được, giống như Khương Triết và Tưởng Diễn vậy, cho dù khi bọn họ đối mặt với cô rất ôn hòa, nhưng hơi thở tàn bạo khắp người ấy, cô vẫn có thể cảm giác được.
Cô tắm xong, thay váy ngủ sạch sẽ, cầm khăn lông mềm mại chà lau mái tóc dài ướt át.
Trong đầu lại nghĩ chuyện lung tung, nghĩ đến người đẩy cô xuống sông, lại nghĩ đến cả người Triệu Vũ cũng ướt đẫm, nhưng anh không về trước để thay quần áo.
Thẳng đến Khương Triết tiến vào ôm cô đến ngồi trên sô pha, cô thấy đã đưa tới một bộ xe lăn mới trong phòng.
"Uống chén canh gừng trước, cẩn thận cảm mạo." Khương Triết nói.
Tô Anh ừ một tiếng, tự mình cầm chén uống một ngụm, tuy rằng không cảm nhận được hương vị, nhưng có thể cảm giác dạ dày và thân thể đều trở nên ấm áp.
Cô hỏi: "Anh Triệu Vũ còn chưa trở về à?"
Khương Triết lấy khăn lông trong tay cô, giúp cô lau tóc, chuyện như vậy anh đã làm rất nhiều lần, hiện giờ không khó khăn chút nào, mấy sợi tóc hỗn độn kia tới trong tay anh một lât liền trở nên ngoan ngoãn.
"Đừng lo lắng, cậu ta làm việc có chừng mực." Lời này là an ủi Tô Anh, trước nay Triệu Nhị làm việc đều không đúng mực, cậu ta thích gì làm nấy, bất kể là chuyện gì cũng đều giải quyết theo tâm trạng, hiện giờ Tô Anh xảy ra chuyện trước mặt cậu ta, anh chỉ sợ so với bất kỳ thời điểm nào cậu ta còn điên cuồng hơn, cho nên anh mới để Tưởng Ngũ đi theo, chỉ cần không mất mạng người, làm cái gì cũng dễ giải quyết.
Tô Anh gật gật đầu, vẫn lo lắng như cũ, thế nhưng nghĩ đến Tưởng Diễn cũng ở đó, Triệu Vũ muốn làm gì thì anh ấy nhất định sẽ ngăn cản, như vậy yên tâm hơn chút.
Bác sĩ đã đến rất nhanh, bôi thuốc lên cái trán cho cô, lại kê chút thuốc an thần giúp cô ngủ ngon, dặn dò cô phải nghỉ ngơi tốt, Tô Anh nói cảm ơn.
Xác thật cô cũng rất mệt mỏi, uống thuốc xong, tóc còn chưa chải đã dựa vào sô pha mơ màng muốn ngủ, lại ngoan cố giữ vững tinh thần, không chịu nhắm mắt.
Khương Triết thấp giọng nói: "Nằm trên giường ngủ một lát được không?"
Tô Anh lắc lắc đầu: "Đợi chút rồi ngủ, em muốn biết anh Triệu Vũ bên kia thế nào?"
Khương Triết: "Trước tiên em ngủ một giấc đã, tỉnh ngủ rồi bọn họ sẽ trở về, lúc ấy liền biết kết quả."
Tô Anh chớp đôi mắt nhìn Khương Triết, hỏi: "Anh cảm thấy việc lần này là ngoài ý muốn sao?"
Khương Triết trầm mặc, lắc đầu: "Không giống."
"Như vậy sẽ là ai?"
"Đừng nghĩ nhiều, chờ Triệu Nhị trở về chúng ta sẽ biết."
Tô Anh rũ mắt, ừ một tiếng.
Tuy rằng biết chính mình không nghĩ ra cái gì, nhưng Tô Anh vẫn không nhịn được muốn suy nghĩ.
Cô cũng cố gắng thế nhưng cơ thể thật sự mệt mỏi, rất nhanh đã dựa vào sô pha nặng nề ngủ.
Khương Triết bế cô đặt lên giường, anh cúi người nhìn khuôn mặt mềm mại của cô gái, cô hô hấp rất nhẹ, ấn đường nhíu lại, hai tròng mắt nhắm chặt, dáng vẻ yếu ớt làm người đau lòng.
Chỉ có đôi mắt trong trẻo kia, dù đã trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy vẫn kiên nghị mà thuần túy như trước, sạch sẽ lại sáng ngời.
Rốt cuộc anh không nhịn được, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cuối cùng dừng ở khóe mắt, hơi hơi mút.
Thiếu chút nữa anh đã mất đi cô.
Anh nheo nheo mắt, ánh mắt nhàn nhạt lạnh băng.
- --
Khương Triết nhìn thấy Triệu Vũ và Tưởng Diễn ở sau một ngôi nhà nhỏ.
Triệu Vũ đã cởi quần áo ướt dầm dề trên người ra, anh đang mặc một cái áo sơmi trắng, quần dài đen, mái tóc ướt vuốt ra sau đầu, trong tay kẹp một điếu thuốc, ngồi trên một chiếc ghế gỗ, đôi giày da đen dưới chân đang dẫm lên người kẻ lang thang đen đúa gầy gòm.
Cả người kẻ ấy đều dơ bẩn lem luốc, trên mặt nhìn không ra bất kỳ điều gì khác thường, chỉ là giờ phút này cả người bị trói, lại là vô cùng thống khổ xin tha, vẻ mặt hắn hoảng loạn lại sợ hãi, dường như là sợ bị giết người diệt khẩu.
Khương Triết cũng bật lửa đốt một điếu thuốc, trên mặt không thấy bất kỳ sự đồng tình nào, chỉ có tàn nhẫn khiến người ta phát lạnh.
"Không nói à?"
Tưởng Diễn nhún vai, khinh thường cười một tiếng: "Không có, miệng rất kín."
Triệu Vũ lạnh giọng: "Miệng có kín hơn nữa tôi cũng có thể cạy cho ra!"
Người đàn ông nằm liệt trên mặt đất thống khổ xin tha: "Tôi thật sự đi ngang qua rồi không cẩn thận, các anh đây là giam cầm phi pháp, là phạm pháp! Cẩn thận tôi đi tố cáo —— aaa!"
Hai chữ "các anh" cuối cùng còn chưa nói ra, hắn đã bị một chân Khương Triết đạp lên mặt, anh liếc xuống từ trên cao, thần sắc đạm mạc mà lãnh khốc: "Đừng nói lời vô dụng, hỏi mày cái gì, thì mày trả lời cái đó. Nếu không tao có thể khiến mày sống không bằng chết."
Trong lòng kẻ lang thang phát lạnh, run rẩy không thôi, sợ hãi: "Tôi, tôi không biết..."
Tưởng Diễn cười một tiếng, nói: "Mày chỉ cần nói cho bọn tao biết là ai sai mày tới, bọn tao sẽ tha cho mày, mày cứ luôn giảo biện là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự cho rằng mắt bọn tao mù, nhìn không ra là mày cố ý hay vô tình?"
Kẻ lang thang vẫn luôn sống chết nói hắn chỉ không cẩn thận đẩy Tô Anh, hắn cho rằng như vậy là có thể miễn đi hoài nghi, nhưng là những người trước mắt này vừa thấy liền biết không phải người tốt gì, cho dù là hắn không cẩn thận, cũng không tránh được một trận đánh đập, còn có khả năng sẽ phải ở tù.
Nhưng thật sự hắn chỉ là muốn lấy một số tiền mà thôi, mà người kia nói với hắn, ngàn vạn lần không được thừa nhận, nếu không sẽ chịu trừng phạt càng nghiêm trọng.
Hắn một mực nói do không cẩn thận, nhưng rốt cuộc không chịu nổi sự ngoan độc của những người này, cuối cùng chỉ có thể thành thật khai ra: "Có một người phụ nữ, là cô ta cho tôi một số tiền, bảo tôi đẩy cô gái ngồi trên xe lăn kia xuống sông."
Một người phụ nữ?
Triệu Vũ: "Chuyện khi nào?"
Kẻ lang thang sợ hãi rụt rè nói: "Là ngay vừa rồi, bên cạnh cô ta còn có mấy người đàn ông. Kỳ thật tôi cũng không muốn làm, nhưng bọn họ uy hiếp tôi, nói đây chỉ là một trò đùa dai thôi, tôi..."
Tưởng Diễn nhíu mày, anh lấy di động ra, đưa ảnh chụp một người đến trước mặt hắn, hỏi: "Là người này à?"
Kẻ lang thang nhìn một hồi lâu, nói: "Hơi hơi giống... Đúng, chính là cô ta..."
Người phụ nữ trong ảnh chụp có vẻ sống rất sung sướng, còn người mà hắn gặp trước đó gầy hơn trong ảnh một chút, đen hơn một chút, còn cố ý trang điểm che dấu gương mặt thật của chính mình, vì vậy thoạt nhìn có chút khác biệt.
Triệu Vũ cười lạnh, sắc mặt Khương Triết cũng rất khó coi.
Tưởng Diễn rủa thầm một tiếng: "Mẹ nó, Tưởng Nghị tìm nó khắp thế giới, nhưng có vẻ nó sống cũng quá thoải mái rồi, hiện tại lại còn ——." Anh nói: "Nơi này không an toàn, cần đổi sang một chỗ khác."
Triệu Vũ âm trầm trầm cười cười, nói: "Không thể kéo dài nữa."
Anh nhìn kẻ lang thang trên mặt đất, lại đạp một chân lên cánh tay hắn lần nữa, chỉ nghe được một loạt tiếng răng rắc, kẻ đó hét to, nhưng trong nháy mắt đã bị người chặn miệng, đến khi cánh tay hắn vô lực treo ở trên người, cả người toát ra mồ hôi lạnh, còn phát ra mùi khai của nước tiểu.
Triệu Vũ ghét bỏ lui ra phía sau vài bước, "Giao hắn cho Triệu Quyền."
Dương Lỗi đáp lời.
Kẻ lang thang cũng thật là không muốn sống nữa, chuyện gì cũng dám làm, lại to gan đâm đầu vào họng súng.
- --
Ngày kế, lúc Tô Anh tỉnh lại, phát hiện chính mình đã chuyển tới một nơi khác, không còn ở chỗ ban đầu. Chỗ hiện tại bọn họ ở lại cũng không phải tiểu viện giống lúc trước, ngược lại là ở một toà nhà ba tầng lợp ngói đỏ.
Cô nhìn một chút liền phản ứng lại: "Quả nhiên là người kia cố ý, đúng không?"
Khương Triết ừ một tiếng.
Triệu Quyền nghe được tin tức, suốt đêm đến đây đưa kẻ lang thang đi, nhưng còn cố tình dặn dò bọn họ, nói nếu hiện giờ hành tung đã bại lộ, vậy càng không an toàn, nên mang Tô Anh rời đi.
Lần này chỉ là đẩy cô xuống sông, lần kế tiếp khó nói có phải trực tiếp bắn một phát đạn vỡ đầu không?
Này cũng không phải không có khả năng, dù sao trong tay những người đó cũng có không ít vũ khí.
Nhưng mà khiến Triệu Quyền không ngờ là Khương Triết lại giao cho anh ta một tấm bản đồ.
"Tấm bản đồ này đánh dấu con đường nhanh chóng và an toàn nhất để tới hang ổ của tổ chức khủng bố kia, nhưng còn thiếu một phần cuối cùng. Hơn nữa, hẳn là các anh cũng nghe được tin tức Tưởng Hiểu Hiểu sắp kết hôn."
Triệu Quyền chỉ nghe nói qua việc trong núi muốn tổ chức hôn lễ, còn cụ thể là ai kết hôn thì không lọt tin ra ngoài.
"Tin tức của cậu cũng thật nhanh chóng." Anh ta nhìn kỹ bản đồ, bản thân cũng từng vào ngọn núi kia, biết đường núi đó gập ghềnh nguy hiểm: "Làm sao cậu lại có bản đồ?"
Khương Triết nói: "Tôi tự có biện pháp của mình."
Triệu Quyền nghi ngờ, ngọn núi kia bọn họ từng đi vào nhiều lần, đáng tiếc cuối cùng đều bất lực trở về, ngược lại còn tổn thất thê thảm, Khương Triết có thể có biện pháp gì?
Thế nhưng bản đồ này anh ta có thể xác định không phải giả, phần đầu bản đồ vẽ mấy con sông và vách núi anh ta đã gặp qua, nhưng càng vào sâu bên trong núi thì càng phức tạp...
Triệu Quyền nói: "Sao lại thiếu một phần cuối cùng?"
Khương Triết: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
Triệu Quyền không còn lời gì: "... Chuyện ngoài ý muốn này tới cũng thật đúng thời điểm."
Anh ta đưa mắt nhìnTriệu Vũ, hy vọng anh có thể nói thêm cái gì, Triệu Vũ nhún vai: "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không biết."
Triệu Quyền cười ha hả một tiếng.
Triệu Vũ hút điếu thuốc: "Kỳ thật hiện tại tôi lo lắng nhất chính là sao hành tung của chúng ta lại bại lộ?"
Bọn họ làm việc rất bí ẩn, bình thường cũng không hề rêu rao khắp nơi, ngay cả cửa cũng không bước ra, sao lại bị phát hiện chứ?
Nghĩ lại một chút, bọn họ vốn chính là người bên ngoài đến đây, dù có khiêm tốn cũng không có khả năng không khiến cho người khác chút nào. Huống chi bọn họ có nhiều người như vậy, mục tiêu quá lớn, mà thị trấn này quá nhỏ, những người đó hẳn là đã khống chế gần hết nơi này, muốn làm đến mức hoàn toàn bí mật cũng rất khó khăn.
Thế nhưng hiện giờ Triệu Quyền có bản đồ, tin tưởng sẽ tiến triển thuận lợi hơn rất nhiều.
- --
Tô Anh nghe Khương Triết nói xong, khó tránh khỏi lại suy nghĩ nhiều, nếu tiến triển thuận lợi, đương nhiên là tốt.
Còn có Tưởng Hiểu Hiểu kia, hiện giờ càng lúc càng lún sâu, mà Tưởng Nghị lại vẫn luôn không có tin tức, không phải anh đã gặp bất trắc gì chứ? Hay là bị nhốt lại rồi?
Khương Triết nhìn Tô Anh, nhẹ giọng nói: "Anh Anh, anh đã đưa bản đồ của em cho Triệu Quyền..."
Tô Anh cười cười, hôm qua cô có chút cảm mạo, giọng nghe hơi khàn khàn, cô nói: "Kỳ thật em cũng muốn cho bọn họ, mãi chưa đưa là vì muốn xem có thể vẽ nhiều thêm một chút hay không, như vậy sẽ bớt thêm một ít nguy hiểm. Hiện tại đã cho bọn họ, kỳ thật cũng tốt."
Khương Triết ừ một tiếng, đứng dậy đi đến một bên nghe điện thoại.
Triệu Vũ bưng ly nước ấm lại đây: "Uống chút nước đi, xem giọng nói của em đều nghẹn lại kìa."
Tô Anh tiếp nhận, nói cảm ơn, cô uống một ngụm nước, phát hiện anh khoanh tay trước ngực rũ mắt nhìn cô. Ánh mắt anh thâm trầm khó phân biệt, làm người xem không hiểu thần sắc.
Tô Anh: "Làm sao vậy?"
Triệu Vũ thở dài: "Nhìn xem khuôn mặt nhỏ của em này, sao lại gầy như vậy?"
Tô Anh xoa xoa gương mặt, rõ ràng cô ăn rất nhiều, còn uống thuốc bổ mỗi ngày như thế: "Ánh mắt anh thế nào vậy, em cảm giác chính mình rất béo mà!"
Triệu Vũ khịt mũi một tiếng, khinh thường.
Thân thể nho nhỏ kia, anh ôm vào trong ngực thấy một chút trọng lượng cũng không có!
Hơn nữa nơi này xác thật không thích hợp tĩnh dưỡng, còn rất nguy hiểm.
"Anh Anh, em vẫn không muốn trở về sao?"
Tô Anh cắn môi, cô biết chuyện ngày hôm qua dọa anh giật mình, cô cũng bị chấn kinh không nhỏ. Cô im lặng, cô cũng sợ hành động hiện tại của chính mình sẽ liên lụy đến Khương Triết và Triệu Vũ.
Tô Anh hỏi: "Anh Triệu Vũ, có phải anh nên đưa cho em một thứ hay không?"
Triệu Vũ ngây ra một lúc, anh hơi hơi nheo lại đôi mắt: "Thứ gì?"
Tô Anh nói: "Thứ mà cậu em cho em. Vốn dĩ em định chờ anh, nhưng em phát hiện thời gian và sự an toàn của cậu em đã rất cấp bách, em cũng như vậy, em sợ em không đợi được, cho nên muốn nhìn xem trước, có được không?"
Triệu Vũ không nghĩ tới Tô Anh sẽ biết chuyện này, anh nhớ tới túi văn kiện được khoá trong ngăn kéo của mình: "Hiện tại hẳn là còn chưa đến lúc."
Tô Anh lắc lắc đầu, nói: "Là lúc này."
Cuối cùng Triệu Vũ vẫn đưa túi văn kiện kia cho Tô Anh, Tô Anh ôm túi trở về phòng.
Dáng vẻ cô rất coi trọng, muốn xem một mình.
Khương Triết liếc nhìn Triệu Vũ một cái, nói: "Cậu đã xem qua à?"
Triệu Vũ lắc đầu, trợn trắng mắt: "Tôi là kẻ không có nhân phẩm như thế sao?"
Khương Triết ha hả cười một tiếng: "Không phải sao?"
Triệu Vũ: "... Cút!"
Anh xác thật muốn nhìn xem, nhưng cũng sẽ không đi nhìn lén, Tô Anh nói cho anh xem, tất nhiên anh sẽ xem, còn cần đến lén lút sao?