Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Ngày hôm sau.
Hôm nay chính là ngày mà mọi người đều biết rằng Tam hoàng tử điện hạ về nước, muôn dân trăm họ vô cùng vui mừng, đều đứng đông đúc ở hai bên đường, chờ để nhìn thấy phong thái của vị điện hạ kia. Không bao lâu sau, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua con đường, mọi người đều kiễng chân hy vọng, muốn nhìn xem bộ dạng Tam hoàng tử điện hạ của họ ra sao. Hơn nữa, hắn làm con tin là vì lợi ích của quốc gia, mà hy sinh sự an nguy của chính mình, để nước khác giam lỏng, vì thế hình tượng của Bách Lý Kinh Hồng trong lòng bọn họ vô cùng vĩ đại.
Có điều, người ngồi trong xe ngựa lại không hề có nửa phần ý muốn ra ngoài gặp bọn họ, khiến không ít người thất vọng. Bỗng nhiên, một cơn gió nổi lên, khẽ thổi một góc rèm xe bay lên, lộ ra bên cạnh khuôn mặt của người trong xe, hình dáng tinh tế, đường nét ưu mỹ, chỉ một bên cạnh mặt mà khiến cho người ta phải ngừng thở ngắm nhìn! Con đường vốn đang ồn ào nhốn nháo chợt yên tĩnh hẳn, ngay sau đó, tiếng những người con gái thét lên ầm ĩ: “Điện hạ! Tam điện hạ!”
“Tam hoàng tử!”…
Từng tiếng hô hào vang lên như cuồng phong, đám con gái chỉ mong hóa thân thành thú hoang, xông lên lôi người trong xe ngựa ra mà ăn gọn!
Người bên trong xe ngựa, chỉ nhắm chặt đôi mắt xám bạc say lòng người, tiếng hò hét bên ngoài dường như không có chút ảnh hưởng nào đến hắn!
…
Tô Cẩm Bình vốn không có tư cách tới Hoàng cung dự tiệc, vì dù sao nàng cũng không phải là tiểu thư chính thức của phủ Tề quốc công, nhưng vì lão phu nhân thiên vị, cố tình gửi thư xin với Hoàng hậu để nàng tới cùng. Mục đích đương nhiên là vì muốn nàng lộ mặt trong giới quý tộc thượng lưu, sớm củng cố địa vị vững chắc.
Nàng mặc một bộ xiêm y gấm trắng như tuyết tới hoàng cung, dung mạo tuyệt mỹ kết hợp với búi tóc phi tiên, còn cả bộ y phục phiêu nhiên như tiên tử nữa, quả thực là vô cùng xinh đẹp. Đi theo lão phu nhân, bốn phương tám hướng đều hướng những ánh mắt kinh diễm về phía nàng, dung mạo của cô gái này không hề thua kém Mộ Dung Song, nhưng khí chất giống tiên lại giống yêu của nàng, hoàn toàn cao hơn hẳn Mộ Dung Song, không ít người nhiều chuyện đều thầm bàn tán, chẳng lẽ vị trí đệ nhất mỹ nhân Nam Nhạc sẽ đổi chủ sao?
Khắp nơi đều có tiếng người xì xào: “Ơ, hôm nay sao Mộ Dung Song không tới? Không phải Tam hoàng tử là vị hôn phu của nàng ta sao?”
“Còn vị hôn phu gì nữa, nghe nói lần trước trong yến tiệc Trung thu ở Đông Lăng, Tam hoàng tử từ hôn, e là không còn mặt mũi nào mà đến đây rồi!” Lại một tiếng phụ nữ vang lên.
Không có mặt mũi đến à? Tô Cẩm Bình thầm cười lạnh, da mặt của cô ả kia còn dày hơn núi Nam, còn có thời điểm không có mặt mũi nữa sao? Nói vậy là ả lại đang tính toán gì rồi, nàng thầm trào phúng, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì.
Bên cạnh Tô Cẩm Bình là cháu gái trưởng nữ của phủ Tề quốc công – Vân Tử Y và Vân Lãnh Ngưng. Tuy thanh danh của Vân Tử Y không tốt, nhưng cũng là bậc quốc sắc thiên hương, thường ngày mỗi lần xuất hiện cũng đều sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng hôm nay bỗng dưng bị một biểu muội không biết chui đâu ra đoạt hết sự nổi bật, nên trong lòng rất khó chịu. Nhưng nhớ ra hôm nay chẳng qua chỉ đến để đón một tên hoàng tử bị mù, nên nàng ta cũng chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì.
Tô Cẩm Bình đi theo sau lão phu nhân chưa được mấy bước, đã nhìn thấy ngay người đàn ông hôm đó gặp ở tiệm cầm đồ đang đi tới, bên cạnh hắn ta cũng có một cô gái, thoạt nhìn có vẻ trò chuyện rất vui. Đột nhiên hắn ta ngẩng đầu lên, thấy đoàn người đang đi tới, trước thì ngẩn người, sau đó bắt đầu chào hỏi: “Vân vương phi, phu nhân Tề quốc công!”
“Thất hoàng tử điện hạ khách khí quá, phải là lão thân hành lễ với ngài mới đúng!” Lão phu nhân cười đáp, rõ ràng có vẻ rất thích vị hoàng tử nho nhã lễ độ trước mặt mình đây.
Thất hoàng tử khẽ cười: “Tôn kính bậc trưởng bối vốn là việc dĩ nhiên phải làm, huống chi, Tề quốc công có công lao to lớn, Vân lão tướng quân lại là vị đại thần đắc lực cảu Nam Nhạc ta, bản cung sao có thể sơ suất được!” Cười nói xong, hắn ta ra vẻ không để ý, nhìn lướt qua Tô Cẩm Bình, nói tiếp: “Không biết vị tiểu thư này là ai? Trước giờ sao chưa từng thấy?”
Tô Cẩm Bình cũng không ngờ ngày hôm qua tùy tiện đi dạo một vòng cũng gặp được một vị hoàng tử, nghe hắn ta hỏi vậy, nàng lườm hắn ta một cái: “Thất hoàng tử điện hạ có bệnh mất trí sao?” Hôm qua vừa mới gặp, hôm nay lại làm như gặp lần đầu tiên.
Hiển nhiên Bách Lý Nghị bị nghẹn họng một chút, không ngờ nàng lại nói ra câu này nên hắn ta cũng không biết phải nói gì mới ổn.
Lão phu nhân nhất thời cảm thấy hơi mất thể diện, quay sang nhìn Tô Cẩm Bình với vẻ trách móc: “Nha đầu nhà cháu, nói lung tung cái gì vậy, thân phận của điện hạ thế nào, sao có thể bất kính như thế chứ?” Nói rồi bà quay sang nói với Bách Lý Nghị: “Điện hạ, đứa cháu gái này của ta vừa tìm được cách đây mấy ngày, không hiểu quy củ, xin điện hạ đừng để tâm.”
Bách Lý Nghị nghe vậy liền cười nói: “Tính cách nàng chân thật quá thôi mà, đương nhiên bản cung sẽ không để bụng.” Thời khắc này, giai nhân xinh đẹp bên cạnh hắn ta thấy ánh mắt hắn ta vẫn đặt trên người Tô Cẩm Bình, nên sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Đúng lúc này, lão hoàng đế mặc long bào đến: “Hoàng thượng giá lâm!”
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mọi người cùng hành lễ.
Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn lão, đã khoảng hơn năm mươi tuổi, uy vũ phi phàm, mắt sáng mày kiếm, khi còn trẻ ắt hẳn cũng là một mỹ nam hiếm có. Đến trước mặt mọi người, lão trầm giọng nói: “Đứng lên đi!”
“Tạ ơn bệ hạ!”…
Tâm trạng của Bách Lý Ngạo Thiên hơi phức tạp, đối với đứa con đã hạ độc mình, ép chính mình phải chịu thua, lão cũng không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình là gì. Nhưng dù là cảm xúc gì đi chăng nữa, thì ngoài mặt cũng vẫn phải làm cho trọn vẹn, lão nhìn chúng đại thần và nữ quyến, nói: “Hồng nhi cũng sắp tới rồi, các vị cùng trẫm ra ngoài nghênh đón đi!”
Lão vừa dứt lời, trong lòng mọi người đều giật mình một chút, bệ hạ đích thân nghênh đón, xem ra bọn họ phải xem lại một lần nữa trọng lượng của vị Tam hoàng tử mới về này.
…
Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới cửa Hoàng cung, cố gắng chậm hết mức có thể.
Vừa đến cửa, Diệt đánh xe nhìn thấy mọi người đã chờ sẵn ngoài cửa, liền nhảy xuống vén rèm xe lên. Sau đó, mọi người đều nhìn thấy một bóng người trắng như tuyết, thong thả bước xuống xe.
Chân vừa thả xuống đất, chỉ trong khoảnh khắc đã cướp đi hô hấp của mọi người! Gì thế kia? Là thần tiên sao?!
Xiêm y trắng muốt bay theo gió, tóc đen vấn lên một nửa, còn lại xõa tung phía sau đầu, không có gió cũng nhẹ bay bay, toàn thân như nhuộm bởi ánh mặt trời, rồi lại mang theo hào quang lạnh lùng trong trẻo của ánh trắng, tư thái như chi lan ngọc thụ vươn thẳng tới trời cao. Chưa nhìn dung mạo cũng đã khiến người ta say lòng!
Dung nhan tuyệt thế xuất trần như thần tiên, đôi mắt màu bạc như ánh trăng say lòng người giống như một cơn lốc xoáy, có thể hút cả linh hồn của người ta vào! Rõ ràng là thần tiên, nhưng lại vô cùng mê hoặc. Có mấy cô gái lén nhéo cánh tay mình, quay sang nhìn người bên cạnh, ngây ngô hỏi: “Có phải ta đang mơ không?”
Cô gái bên cạnh nàng ta cũng ngẩn ngơ nhìn Bách Lý Kinh Hồng, nói: “Hình như… hình như ta cũng đang mơ!”
Ánh mắt của Vân Tử Y đã sớm dính chặt lên người hắn không xê dịch nổi! Vốn dĩ Đại hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử đều là mỹ nam nổi danh của Nam Nhạc, cũng là phu quân trong mộng của vô số các cô gái, nhưng, nhìn thấy người trước mặt, nàng ta đã quên luôn dung mạo của ba vị Hoàng tử kia như thế nào rồi!
Nhìn thấy ánh mắt si mê của mọi người, Tô Cẩm Bình khẽ hừ mũi đầy khinh thường. Lúc trước, chính nàng bị cái hình tượng của hàng này lừa gạt, nên mới tự hại mình thê thảm như vậy, giờ trong lòng nàng chỉ muốn hành hung tên này một trận, để báo lại mối thù bị lừa bịp của mình thôi!
Trong nháy mắt nhìn thấy hoàng huynh mình, Bách Lý Nghị cũng sững sờ một chút, bỗng nhiên, bên tai hắn ta truyền đến tiếng hừ khẽ đầy khinh thường của Tô Cẩm Bình, liền hồi thần nhìn nàng một cái, giọng điệu đầy ý cười: “Sao thế? Bộ dạng của Tam hoàng huynh không hợp ý của cô nương sao?”
Tô Cẩm Bình tức tối nghiến răng: “Bộ mặt như hồ ly, có gì mà hợp chứ?” Suốt ngày chỉ biết phơi ra bộ mặt quyến rũ nữ giới khắp nơi, còn ra sức giở trò mưu ma quỷ quái với mình, giả mù giả ngốc không chuyện xấu nào không làm, giờ còn muốn nghe một câu hay ho dành cho Bách Lý Kinh Hồng từ miệng nàng, thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Linh nhi đứng sau nàng cũng gượng gạo nhìn quanh, xem ra Tô cô nương ghi hận mối thù này rất sâu, không biết sau đây điện hạ sẽ có kết cục gì nữa.
Mắt Bách Lý Kinh Hồng chỉ nhẹ nhàng đảo qua đã nhìn thấy ngay Tô Cẩm Bình, đồng thời, cũng nhìn thấy cả Bách Lý Nghị bên cạnh nàng, trong ánh mắt xám bạc nhanh chóng xuất hiện vẻ ghen tuông, sau đó từ từ thu hồi ánh mắt lại.
Hắn không nhanh không chậm bước đến trước mặt Bách Lý Ngạo Thiên, cúi người hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Giọng nói thanh lãnh du dương mờ ảo như khúc nhạc từ trời cao, khiến do đám quý nữ khó khăn lắm mới ôm ngực bình tĩnh được một chút giờ lại ngừng thở, bước vào trạng thái tư xuân.
Bách Lý Ngạo Thiên vươn tay đặt lên bả vai đối phương, nói: “Cực khổ rồi!” Trên tay lão dùng không ít nội lực, muốn thử đứa con xa quê hương mười mấy năm này.
Nhưng, nội lực của lão vào cơ thể của Bách Lý Kinh Hồng giống như lọt vào một vực sâu không đáy, bị đối phương nhẹ nhàng hút vào, thậm chí còn có cảm giác tay như bị dính chặt vào vai hắn vậy. Lão hơi hoảng hốt nhìn hắn, mà đối phương lại chỉ thản nhiên liếc nhìn lại lão một cái, cứ như không cảm nhận được gì. Ngay sau đó, tay lão mới thoát khỏi sự khống chế của đối phương, chậm rãi thu lại, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Mọi người cùng quay về Hoàng cung, yên lặng không một tiếng động! Tất cả đều bị bóng hình tuyệt sắc đột nhiên lọt vào tầm mắt này làm cho kinh hãi, đám quý nữ đều ngẩng đầu nhìn bóng lưng trước mặt mình, không dám tới gần. Đúng thế, là không dám. Người này thoạt nhìn như thần tiên khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa nhìn mà không dám lại gần. Ngay khi mọi âm thanh đều lắng xuống, bỗng, Tô Cẩm Bình phát ra một tiếng ngáp vô cùng bất nhã, trở thành người đầu tiên ở nơi này phát ra tiếng động. Lão phu nhân rất không vui quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo. Tô Cẩm Bình lè lưỡi với bà, làm ra vẻ ngây thơ khờ dại. Lúc này cơn giận của lão phu nhân mới tan đi, ôn hòa quay đầu đi.
Bách Lý Nghị ở cách đó không xa lại hơi buồn cười quay sang, nhìn nàng hỏi: “Đêm qua cô nương ngủ không ngon sao?”
Lời này vừa cất lên, trong đáy mắt người nào đó đi bên cạnh Hoàng đế thoáng hiện lên tia sáng lạnh, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh sau lưng.
Tô Cẩm Bình lườm một cái, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ cảm thấy như thế này thật nhàm chán thôi!” Khiến nàng không thể chịu đựng được nhất là, có quá nhiều người ở đây, nên dù nàng có muốn lôi cái tên chết tiệt kia ra đánh một chút cũng chỉ có thể — chịu đựng!
Bách Lý Kinh Hồng nội lực thâm hậu ở cách đó không xa, đương nhiên có thể nghe được mấy lời này của nàng. Sắc mặt lãnh đạm không thay đổi nhưng trong đáy mắt thoáng xuất hiện chút giận dữ, đến đón mình rất nhàm chán sao? Vậy, nói chuyện phiếm với Bách Lý Nghị thì không nhàm chán sao? Một cảm giác ghen tuông nồng đậm như cuồn cuộn lên trong tim hắn, nàng chỉ đến trước mình có vài ngày thôi mà đã ngay lập tức thân thuộc với Bách Lý Nghị như thế à? Hắn mải mê suy nghĩ đến mức Bách Lý Ngạo Thiên gọi hắn vài câu mà hắn cũng không nghe thấy.
“Hồng nhi!” Bách Lý Ngạo Thiên hơi tức giận, dù đứa con trai này và mình không hề muốn gặp mặt nhau, cũng không thể để cho hoàng đế một quốc gia như lão gọi đến vài lần cũng không thèm đáp lời chứ? Hơn nữa, còn ở trước mặt bao nhiêu người thế này…
Bách Lý Kinh Hồng giật mình, rồi mới từ từ giãy dụa ra khỏi vò dấm chua, quay sang thản nhiên nhìn lão: “Có chuyện?” Hai chữ nhẹ nhàng bay ra, thờ ơ hờ hững, cứ như chuyện vừa rồi hắn không để ý đến lão căn bản chỉ là chuyện nhỏ không đáng nói vậy.
Khóe miệng lão hoàng đế giật giật, cố đè ép lửa giận của mình, nói: “Không có gì, chỉ muốn hỏi xem mấy năm nay con sống có thoải mái không thôi?”
“Nhờ hồng phúc của phụ hoàng, tất cả đều tốt cả!” Vốn là một câu nói nịnh bợ, nhưng được phát ra bằng chất giọng lạnh tanh của hắn khiến người nghe chỉ thấy trào phúng.
Bách Lý Ngạo Thiên nhất thời á khẩu, còn đang hoảng hốt thì đã tới chính điện, mọi người đều tự ngồi vào vị trí của mình. Bách Lý Kinh Hồng thân là nhân vật chính hôm nay, đương nhiên phải ngồi ở bên trên tiếp nhận lễ “tẩy trần” bằng ánh mắt của đám quý nữ. Vì lão phu nhân là cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, lại là Vương phi, nên Tô Cẩm Bình cũng được ngồi đối diện với Bách Lý Kinh Hồng cách đó không xa.
Các vị đại thần đều bước tới mời rượu, Bách Lý Kinh Hồng từ đầu đến cuối vẫn tỏ thái độ không mặn không nhạt, rượu thì uống ngay, nhưng nói lại chẳng nói gì nhiều. Đôi mắt xám bạc đã hơi tức giận nhìn Tô Cẩm Bình, vẫn còn nổi cáu vì vừa rồi nàng và Bách Lý Nghị trò chuyện với nhau thân mật như vậy. Có điều, đối phương ngay cả nhìn cũng lười chẳng muốn nhìn hắn, chỉ cúi đầu gảy gảy móng tay mình.
Đôi mày đẹp chau lại, hắn không hiểu nổi, mấy hôm trước khi bọn họ chia tay, không phải vẫn rất tốt đẹp sao? Rốt cuộc gần đây có chuyện gì xảy ra khiến mình bị nàng lạnh nhạt như thế?! Mà ánh mắt Linh nhi cũng đầy vẻ tránh né, không dám nhìn thẳng hắn, càng khiến hắn cảm thấy có vấn đề.
Thấy Bách Lý Nghị đứng dậy dường như muốn tới chúc rượu nàng, Bách Lý Kinh Hồng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhìn Tô Cẩm Bình nhẹ giọng nói: “Thượng Quan cô nương, đã lâu không gặp.” Giọng nói vẫn lạnh lùng đạm bạc như trước.
Hiện giờ tên của Tô Cẩm Bình là Thượng Quan Cẩm, tất nhiên được gọi là Thượng Quan cô nương. Câu nói này vừa cất lên, bước chân của Bách Lý Nghị hơi khựng lại một chút, ánh mắt của các cô gái xung quanh vừa có ghen tị, vừa có hâm mộ, vừa tức giận đều hướng về phía Tô Cẩm Bình, chỉ muốn bắn cho nàng thành trăm nghìn lỗ.
Mà cô nàng nào đó bị điểm danh, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Đã lâu không gặp à? Bách Lý Kinh Hồng, hình như bà đây không biết ngài thì phải!” Ai bảo chàng giả mù này!!!
“To gan!” Vân Tử Y đứng dậy, ánh mắt ghen ghét hung hăng nhìn Tô Cẩm Bình trừng trừng: “Thân phận của điện hạ thế nào mà ngươi dám tự xưng “bà đây”?!”
—o0o—
Sơn cặn bã lảm nhảm: Lướt một vòng dưới khu bình luận, có vẻ có rất nhiều em gái cho rằng hôm nay tôi sẽ động thủ với nam chính nhỉ (⊙o⊙)… Mục đích chủ yếu của chương hôm nay chỉ là muốn cho nữ chính một “hậu trường” khủng bố hơn Mộ Dung Song thôi — xin lỗi, hôm nay tôi đã phụ sự chờ mong của các bạn, chưa động thủ với nam chính, ngày mai nhất định sẽ bù cho mọi người, xin lỗi, xin lỗi, đội nắp nồi chạy trốn…
*Hét to* —- xin đừng gọi tôi là Sơn cặn bã!!!
Hết chương 2
Hôm nay chính là ngày mà mọi người đều biết rằng Tam hoàng tử điện hạ về nước, muôn dân trăm họ vô cùng vui mừng, đều đứng đông đúc ở hai bên đường, chờ để nhìn thấy phong thái của vị điện hạ kia. Không bao lâu sau, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua con đường, mọi người đều kiễng chân hy vọng, muốn nhìn xem bộ dạng Tam hoàng tử điện hạ của họ ra sao. Hơn nữa, hắn làm con tin là vì lợi ích của quốc gia, mà hy sinh sự an nguy của chính mình, để nước khác giam lỏng, vì thế hình tượng của Bách Lý Kinh Hồng trong lòng bọn họ vô cùng vĩ đại.
Có điều, người ngồi trong xe ngựa lại không hề có nửa phần ý muốn ra ngoài gặp bọn họ, khiến không ít người thất vọng. Bỗng nhiên, một cơn gió nổi lên, khẽ thổi một góc rèm xe bay lên, lộ ra bên cạnh khuôn mặt của người trong xe, hình dáng tinh tế, đường nét ưu mỹ, chỉ một bên cạnh mặt mà khiến cho người ta phải ngừng thở ngắm nhìn! Con đường vốn đang ồn ào nhốn nháo chợt yên tĩnh hẳn, ngay sau đó, tiếng những người con gái thét lên ầm ĩ: “Điện hạ! Tam điện hạ!”
“Tam hoàng tử!”…
Từng tiếng hô hào vang lên như cuồng phong, đám con gái chỉ mong hóa thân thành thú hoang, xông lên lôi người trong xe ngựa ra mà ăn gọn!
Người bên trong xe ngựa, chỉ nhắm chặt đôi mắt xám bạc say lòng người, tiếng hò hét bên ngoài dường như không có chút ảnh hưởng nào đến hắn!
…
Tô Cẩm Bình vốn không có tư cách tới Hoàng cung dự tiệc, vì dù sao nàng cũng không phải là tiểu thư chính thức của phủ Tề quốc công, nhưng vì lão phu nhân thiên vị, cố tình gửi thư xin với Hoàng hậu để nàng tới cùng. Mục đích đương nhiên là vì muốn nàng lộ mặt trong giới quý tộc thượng lưu, sớm củng cố địa vị vững chắc.
Nàng mặc một bộ xiêm y gấm trắng như tuyết tới hoàng cung, dung mạo tuyệt mỹ kết hợp với búi tóc phi tiên, còn cả bộ y phục phiêu nhiên như tiên tử nữa, quả thực là vô cùng xinh đẹp. Đi theo lão phu nhân, bốn phương tám hướng đều hướng những ánh mắt kinh diễm về phía nàng, dung mạo của cô gái này không hề thua kém Mộ Dung Song, nhưng khí chất giống tiên lại giống yêu của nàng, hoàn toàn cao hơn hẳn Mộ Dung Song, không ít người nhiều chuyện đều thầm bàn tán, chẳng lẽ vị trí đệ nhất mỹ nhân Nam Nhạc sẽ đổi chủ sao?
Khắp nơi đều có tiếng người xì xào: “Ơ, hôm nay sao Mộ Dung Song không tới? Không phải Tam hoàng tử là vị hôn phu của nàng ta sao?”
“Còn vị hôn phu gì nữa, nghe nói lần trước trong yến tiệc Trung thu ở Đông Lăng, Tam hoàng tử từ hôn, e là không còn mặt mũi nào mà đến đây rồi!” Lại một tiếng phụ nữ vang lên.
Không có mặt mũi đến à? Tô Cẩm Bình thầm cười lạnh, da mặt của cô ả kia còn dày hơn núi Nam, còn có thời điểm không có mặt mũi nữa sao? Nói vậy là ả lại đang tính toán gì rồi, nàng thầm trào phúng, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện gì.
Bên cạnh Tô Cẩm Bình là cháu gái trưởng nữ của phủ Tề quốc công – Vân Tử Y và Vân Lãnh Ngưng. Tuy thanh danh của Vân Tử Y không tốt, nhưng cũng là bậc quốc sắc thiên hương, thường ngày mỗi lần xuất hiện cũng đều sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhưng hôm nay bỗng dưng bị một biểu muội không biết chui đâu ra đoạt hết sự nổi bật, nên trong lòng rất khó chịu. Nhưng nhớ ra hôm nay chẳng qua chỉ đến để đón một tên hoàng tử bị mù, nên nàng ta cũng chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì.
Tô Cẩm Bình đi theo sau lão phu nhân chưa được mấy bước, đã nhìn thấy ngay người đàn ông hôm đó gặp ở tiệm cầm đồ đang đi tới, bên cạnh hắn ta cũng có một cô gái, thoạt nhìn có vẻ trò chuyện rất vui. Đột nhiên hắn ta ngẩng đầu lên, thấy đoàn người đang đi tới, trước thì ngẩn người, sau đó bắt đầu chào hỏi: “Vân vương phi, phu nhân Tề quốc công!”
“Thất hoàng tử điện hạ khách khí quá, phải là lão thân hành lễ với ngài mới đúng!” Lão phu nhân cười đáp, rõ ràng có vẻ rất thích vị hoàng tử nho nhã lễ độ trước mặt mình đây.
Thất hoàng tử khẽ cười: “Tôn kính bậc trưởng bối vốn là việc dĩ nhiên phải làm, huống chi, Tề quốc công có công lao to lớn, Vân lão tướng quân lại là vị đại thần đắc lực cảu Nam Nhạc ta, bản cung sao có thể sơ suất được!” Cười nói xong, hắn ta ra vẻ không để ý, nhìn lướt qua Tô Cẩm Bình, nói tiếp: “Không biết vị tiểu thư này là ai? Trước giờ sao chưa từng thấy?”
Tô Cẩm Bình cũng không ngờ ngày hôm qua tùy tiện đi dạo một vòng cũng gặp được một vị hoàng tử, nghe hắn ta hỏi vậy, nàng lườm hắn ta một cái: “Thất hoàng tử điện hạ có bệnh mất trí sao?” Hôm qua vừa mới gặp, hôm nay lại làm như gặp lần đầu tiên.
Hiển nhiên Bách Lý Nghị bị nghẹn họng một chút, không ngờ nàng lại nói ra câu này nên hắn ta cũng không biết phải nói gì mới ổn.
Lão phu nhân nhất thời cảm thấy hơi mất thể diện, quay sang nhìn Tô Cẩm Bình với vẻ trách móc: “Nha đầu nhà cháu, nói lung tung cái gì vậy, thân phận của điện hạ thế nào, sao có thể bất kính như thế chứ?” Nói rồi bà quay sang nói với Bách Lý Nghị: “Điện hạ, đứa cháu gái này của ta vừa tìm được cách đây mấy ngày, không hiểu quy củ, xin điện hạ đừng để tâm.”
Bách Lý Nghị nghe vậy liền cười nói: “Tính cách nàng chân thật quá thôi mà, đương nhiên bản cung sẽ không để bụng.” Thời khắc này, giai nhân xinh đẹp bên cạnh hắn ta thấy ánh mắt hắn ta vẫn đặt trên người Tô Cẩm Bình, nên sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Đúng lúc này, lão hoàng đế mặc long bào đến: “Hoàng thượng giá lâm!”
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mọi người cùng hành lễ.
Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn lão, đã khoảng hơn năm mươi tuổi, uy vũ phi phàm, mắt sáng mày kiếm, khi còn trẻ ắt hẳn cũng là một mỹ nam hiếm có. Đến trước mặt mọi người, lão trầm giọng nói: “Đứng lên đi!”
“Tạ ơn bệ hạ!”…
Tâm trạng của Bách Lý Ngạo Thiên hơi phức tạp, đối với đứa con đã hạ độc mình, ép chính mình phải chịu thua, lão cũng không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình là gì. Nhưng dù là cảm xúc gì đi chăng nữa, thì ngoài mặt cũng vẫn phải làm cho trọn vẹn, lão nhìn chúng đại thần và nữ quyến, nói: “Hồng nhi cũng sắp tới rồi, các vị cùng trẫm ra ngoài nghênh đón đi!”
Lão vừa dứt lời, trong lòng mọi người đều giật mình một chút, bệ hạ đích thân nghênh đón, xem ra bọn họ phải xem lại một lần nữa trọng lượng của vị Tam hoàng tử mới về này.
…
Một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới cửa Hoàng cung, cố gắng chậm hết mức có thể.
Vừa đến cửa, Diệt đánh xe nhìn thấy mọi người đã chờ sẵn ngoài cửa, liền nhảy xuống vén rèm xe lên. Sau đó, mọi người đều nhìn thấy một bóng người trắng như tuyết, thong thả bước xuống xe.
Chân vừa thả xuống đất, chỉ trong khoảnh khắc đã cướp đi hô hấp của mọi người! Gì thế kia? Là thần tiên sao?!
Xiêm y trắng muốt bay theo gió, tóc đen vấn lên một nửa, còn lại xõa tung phía sau đầu, không có gió cũng nhẹ bay bay, toàn thân như nhuộm bởi ánh mặt trời, rồi lại mang theo hào quang lạnh lùng trong trẻo của ánh trắng, tư thái như chi lan ngọc thụ vươn thẳng tới trời cao. Chưa nhìn dung mạo cũng đã khiến người ta say lòng!
Dung nhan tuyệt thế xuất trần như thần tiên, đôi mắt màu bạc như ánh trăng say lòng người giống như một cơn lốc xoáy, có thể hút cả linh hồn của người ta vào! Rõ ràng là thần tiên, nhưng lại vô cùng mê hoặc. Có mấy cô gái lén nhéo cánh tay mình, quay sang nhìn người bên cạnh, ngây ngô hỏi: “Có phải ta đang mơ không?”
Cô gái bên cạnh nàng ta cũng ngẩn ngơ nhìn Bách Lý Kinh Hồng, nói: “Hình như… hình như ta cũng đang mơ!”
Ánh mắt của Vân Tử Y đã sớm dính chặt lên người hắn không xê dịch nổi! Vốn dĩ Đại hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử đều là mỹ nam nổi danh của Nam Nhạc, cũng là phu quân trong mộng của vô số các cô gái, nhưng, nhìn thấy người trước mặt, nàng ta đã quên luôn dung mạo của ba vị Hoàng tử kia như thế nào rồi!
Nhìn thấy ánh mắt si mê của mọi người, Tô Cẩm Bình khẽ hừ mũi đầy khinh thường. Lúc trước, chính nàng bị cái hình tượng của hàng này lừa gạt, nên mới tự hại mình thê thảm như vậy, giờ trong lòng nàng chỉ muốn hành hung tên này một trận, để báo lại mối thù bị lừa bịp của mình thôi!
Trong nháy mắt nhìn thấy hoàng huynh mình, Bách Lý Nghị cũng sững sờ một chút, bỗng nhiên, bên tai hắn ta truyền đến tiếng hừ khẽ đầy khinh thường của Tô Cẩm Bình, liền hồi thần nhìn nàng một cái, giọng điệu đầy ý cười: “Sao thế? Bộ dạng của Tam hoàng huynh không hợp ý của cô nương sao?”
Tô Cẩm Bình tức tối nghiến răng: “Bộ mặt như hồ ly, có gì mà hợp chứ?” Suốt ngày chỉ biết phơi ra bộ mặt quyến rũ nữ giới khắp nơi, còn ra sức giở trò mưu ma quỷ quái với mình, giả mù giả ngốc không chuyện xấu nào không làm, giờ còn muốn nghe một câu hay ho dành cho Bách Lý Kinh Hồng từ miệng nàng, thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Linh nhi đứng sau nàng cũng gượng gạo nhìn quanh, xem ra Tô cô nương ghi hận mối thù này rất sâu, không biết sau đây điện hạ sẽ có kết cục gì nữa.
Mắt Bách Lý Kinh Hồng chỉ nhẹ nhàng đảo qua đã nhìn thấy ngay Tô Cẩm Bình, đồng thời, cũng nhìn thấy cả Bách Lý Nghị bên cạnh nàng, trong ánh mắt xám bạc nhanh chóng xuất hiện vẻ ghen tuông, sau đó từ từ thu hồi ánh mắt lại.
Hắn không nhanh không chậm bước đến trước mặt Bách Lý Ngạo Thiên, cúi người hành lễ: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Giọng nói thanh lãnh du dương mờ ảo như khúc nhạc từ trời cao, khiến do đám quý nữ khó khăn lắm mới ôm ngực bình tĩnh được một chút giờ lại ngừng thở, bước vào trạng thái tư xuân.
Bách Lý Ngạo Thiên vươn tay đặt lên bả vai đối phương, nói: “Cực khổ rồi!” Trên tay lão dùng không ít nội lực, muốn thử đứa con xa quê hương mười mấy năm này.
Nhưng, nội lực của lão vào cơ thể của Bách Lý Kinh Hồng giống như lọt vào một vực sâu không đáy, bị đối phương nhẹ nhàng hút vào, thậm chí còn có cảm giác tay như bị dính chặt vào vai hắn vậy. Lão hơi hoảng hốt nhìn hắn, mà đối phương lại chỉ thản nhiên liếc nhìn lại lão một cái, cứ như không cảm nhận được gì. Ngay sau đó, tay lão mới thoát khỏi sự khống chế của đối phương, chậm rãi thu lại, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Mọi người cùng quay về Hoàng cung, yên lặng không một tiếng động! Tất cả đều bị bóng hình tuyệt sắc đột nhiên lọt vào tầm mắt này làm cho kinh hãi, đám quý nữ đều ngẩng đầu nhìn bóng lưng trước mặt mình, không dám tới gần. Đúng thế, là không dám. Người này thoạt nhìn như thần tiên khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa nhìn mà không dám lại gần. Ngay khi mọi âm thanh đều lắng xuống, bỗng, Tô Cẩm Bình phát ra một tiếng ngáp vô cùng bất nhã, trở thành người đầu tiên ở nơi này phát ra tiếng động. Lão phu nhân rất không vui quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo. Tô Cẩm Bình lè lưỡi với bà, làm ra vẻ ngây thơ khờ dại. Lúc này cơn giận của lão phu nhân mới tan đi, ôn hòa quay đầu đi.
Bách Lý Nghị ở cách đó không xa lại hơi buồn cười quay sang, nhìn nàng hỏi: “Đêm qua cô nương ngủ không ngon sao?”
Lời này vừa cất lên, trong đáy mắt người nào đó đi bên cạnh Hoàng đế thoáng hiện lên tia sáng lạnh, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh sau lưng.
Tô Cẩm Bình lườm một cái, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ cảm thấy như thế này thật nhàm chán thôi!” Khiến nàng không thể chịu đựng được nhất là, có quá nhiều người ở đây, nên dù nàng có muốn lôi cái tên chết tiệt kia ra đánh một chút cũng chỉ có thể — chịu đựng!
Bách Lý Kinh Hồng nội lực thâm hậu ở cách đó không xa, đương nhiên có thể nghe được mấy lời này của nàng. Sắc mặt lãnh đạm không thay đổi nhưng trong đáy mắt thoáng xuất hiện chút giận dữ, đến đón mình rất nhàm chán sao? Vậy, nói chuyện phiếm với Bách Lý Nghị thì không nhàm chán sao? Một cảm giác ghen tuông nồng đậm như cuồn cuộn lên trong tim hắn, nàng chỉ đến trước mình có vài ngày thôi mà đã ngay lập tức thân thuộc với Bách Lý Nghị như thế à? Hắn mải mê suy nghĩ đến mức Bách Lý Ngạo Thiên gọi hắn vài câu mà hắn cũng không nghe thấy.
“Hồng nhi!” Bách Lý Ngạo Thiên hơi tức giận, dù đứa con trai này và mình không hề muốn gặp mặt nhau, cũng không thể để cho hoàng đế một quốc gia như lão gọi đến vài lần cũng không thèm đáp lời chứ? Hơn nữa, còn ở trước mặt bao nhiêu người thế này…
Bách Lý Kinh Hồng giật mình, rồi mới từ từ giãy dụa ra khỏi vò dấm chua, quay sang thản nhiên nhìn lão: “Có chuyện?” Hai chữ nhẹ nhàng bay ra, thờ ơ hờ hững, cứ như chuyện vừa rồi hắn không để ý đến lão căn bản chỉ là chuyện nhỏ không đáng nói vậy.
Khóe miệng lão hoàng đế giật giật, cố đè ép lửa giận của mình, nói: “Không có gì, chỉ muốn hỏi xem mấy năm nay con sống có thoải mái không thôi?”
“Nhờ hồng phúc của phụ hoàng, tất cả đều tốt cả!” Vốn là một câu nói nịnh bợ, nhưng được phát ra bằng chất giọng lạnh tanh của hắn khiến người nghe chỉ thấy trào phúng.
Bách Lý Ngạo Thiên nhất thời á khẩu, còn đang hoảng hốt thì đã tới chính điện, mọi người đều tự ngồi vào vị trí của mình. Bách Lý Kinh Hồng thân là nhân vật chính hôm nay, đương nhiên phải ngồi ở bên trên tiếp nhận lễ “tẩy trần” bằng ánh mắt của đám quý nữ. Vì lão phu nhân là cáo mệnh phu nhân nhất phẩm, lại là Vương phi, nên Tô Cẩm Bình cũng được ngồi đối diện với Bách Lý Kinh Hồng cách đó không xa.
Các vị đại thần đều bước tới mời rượu, Bách Lý Kinh Hồng từ đầu đến cuối vẫn tỏ thái độ không mặn không nhạt, rượu thì uống ngay, nhưng nói lại chẳng nói gì nhiều. Đôi mắt xám bạc đã hơi tức giận nhìn Tô Cẩm Bình, vẫn còn nổi cáu vì vừa rồi nàng và Bách Lý Nghị trò chuyện với nhau thân mật như vậy. Có điều, đối phương ngay cả nhìn cũng lười chẳng muốn nhìn hắn, chỉ cúi đầu gảy gảy móng tay mình.
Đôi mày đẹp chau lại, hắn không hiểu nổi, mấy hôm trước khi bọn họ chia tay, không phải vẫn rất tốt đẹp sao? Rốt cuộc gần đây có chuyện gì xảy ra khiến mình bị nàng lạnh nhạt như thế?! Mà ánh mắt Linh nhi cũng đầy vẻ tránh né, không dám nhìn thẳng hắn, càng khiến hắn cảm thấy có vấn đề.
Thấy Bách Lý Nghị đứng dậy dường như muốn tới chúc rượu nàng, Bách Lý Kinh Hồng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhìn Tô Cẩm Bình nhẹ giọng nói: “Thượng Quan cô nương, đã lâu không gặp.” Giọng nói vẫn lạnh lùng đạm bạc như trước.
Hiện giờ tên của Tô Cẩm Bình là Thượng Quan Cẩm, tất nhiên được gọi là Thượng Quan cô nương. Câu nói này vừa cất lên, bước chân của Bách Lý Nghị hơi khựng lại một chút, ánh mắt của các cô gái xung quanh vừa có ghen tị, vừa có hâm mộ, vừa tức giận đều hướng về phía Tô Cẩm Bình, chỉ muốn bắn cho nàng thành trăm nghìn lỗ.
Mà cô nàng nào đó bị điểm danh, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Đã lâu không gặp à? Bách Lý Kinh Hồng, hình như bà đây không biết ngài thì phải!” Ai bảo chàng giả mù này!!!
“To gan!” Vân Tử Y đứng dậy, ánh mắt ghen ghét hung hăng nhìn Tô Cẩm Bình trừng trừng: “Thân phận của điện hạ thế nào mà ngươi dám tự xưng “bà đây”?!”
—o0o—
Sơn cặn bã lảm nhảm: Lướt một vòng dưới khu bình luận, có vẻ có rất nhiều em gái cho rằng hôm nay tôi sẽ động thủ với nam chính nhỉ (⊙o⊙)… Mục đích chủ yếu của chương hôm nay chỉ là muốn cho nữ chính một “hậu trường” khủng bố hơn Mộ Dung Song thôi — xin lỗi, hôm nay tôi đã phụ sự chờ mong của các bạn, chưa động thủ với nam chính, ngày mai nhất định sẽ bù cho mọi người, xin lỗi, xin lỗi, đội nắp nồi chạy trốn…
*Hét to* —- xin đừng gọi tôi là Sơn cặn bã!!!
Hết chương 2