Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
Câu này vừa vang lên, không chỉ Tô Cẩm Bình nhíu mày, mà ngay cả lão phu nhân cũng khẽ nhíu mày, sắc mặt nhìn Tô Cẩm Bình và Vân Tử Y đều rất xấu.
Bách Lý Kinh Hồng nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, không biết hắn ư? Đôi mắt thanh lãnh của hắn dừng lại trên người nàng, một lúc lâu sau, trên mặt đối phương cũng vẫn không chút bận tâm, mà ánh mắt Linh nhi đứng sau lưng nàng lại né tránh khiến hắn càng lúc càng cảm thấy không ổn, nhưng không ổn ở chỗ nào thì hắn chưa nghĩ ra nổi.
Tô Cẩm Bình nhìn vị đại biểu tỷ rõ ràng đã bị mờ mắt vì sắc đẹp này của mình, nói: “Biểu tỷ, tỷ là danh môn thục nữ, sao có thể so đo với một cô thôn nữ như ta chứ, thôn nữ không hiểu chuyện, nói sai cũng chẳng có gì là lạ. Hoàng thượng anh minh, đương nhiên sẽ không chỉ trích, có điều, biểu tỷ xuất thân từ gia đình gia giáo, Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, tỷ đã cướp lời nói trước, chẳng phải là đại bất kính sao?” Tô Cẩm Bình nhất thời hứng khởi, còn dùng ngôn ngữ văn cổ để nói.
Những người có mặt ở đây đều không thể nói được gì, thôn nữ mà có thể hiểu đạo lý này, nói ra những lời nhưu thế sao? Xem ra, Thượng Quan cô nương này của Vân gia đúng là không đơn giản!
Vân Tử Y bị nghẹn đến xanh trắng cả mặt, đứng một lúc lâu cũng không biết nói gì mới ổn, may mà lão hoàng đế chỉ ngồi trên long ỷ không nói lời nào, dường như không hề hứng thú với chuyện này, có điều, đôi mắt khôn khéo lại đặt trên người Bách Lý Kinh Hồng, muốn tìm ra manh mối gì đó từ sắc mặt hắn, hay là… sơ hở gì đó! Nhưng đối phương như đã sớm phát giác, chỉ cúi đầu tự rót rượu uống, làm như không nghe thấy mấy trò hề này.
Vân vương phi tức giận quát: “Tử Y, ngồi xuống!”
“Tổ mẫu!” Vân Tử Y dậm chân, vô cùng bất mãn với bà già chết tiệt luôn luôn tìm mọi cách xoi mói mình này.
“Sao thế, đại biểu tỷ nhất định phải làm trái ý ngoại tổ mẫu trước mặt mọi người, trong bữa tiệc tẩy trần của Tam hoàng tử sao?” Giọng nói không mặn không nhạt của Tô Cẩm Bình vang lên.
Vân Lãnh Ngưng và Trần thị đều không kìm được, khẽ liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái, tâm kế của cô bé này thật sâu, nghe như là một câu không mặn không nhạt, nhưng lại khiến đối phương không thể không bước vào con đường chết mà mình bày ra, quả nhiên, Vân Tử Y từ trước đến giờ ngay cả lời quát mắng của Trần thị cũng làm ngơ, chỉ ngại mỗi Vân lão tướng quân và Tề quốc công, lại chỉ trừng mắt hung hăng nhìn Tô Cẩm Bình một cái, rồi lại liếc mắt đưa tình nhìn Bách Lý Kinh Hồng một cái nữa, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống. Nhưng trong lòng nàng ta lại đang suy nghĩ, mình đã hai mươi hai tuổi còn chưa gả chồng không phải là vì không ai cầu hôn như người ngoài vẫn nghĩ, mà là ai tới nàng ta cũng thấy chướng mắt; bây giờ nhìn thấy Tam hoàng tử, nàng ta thoáng cảm thấy như chính mình chờ đợi hai mươi hai năm nay chưa gả thật ra là vì chờ đợi người này thôi.
Bách Lý Nghị chợt cười thành tiếng, giơ ly rượu lên trước mặt Tô Cẩm Bình và Vân Tử Y, cười nói: “Hôm nay là ngày vui mừng Tam hoàng huynh về nước, hai vị tiểu thư đừng nên mất hòa khí, uống cạn ly rượu này là biến chiên tranh thành tơ lụa, coi như bán cho bản cung chút thể diện được không?”
Tuy Vân vương phi cảm kích vì đối phương tới gỡ rối giúp, nhưng cũng vô cùng tức giận với hai nha đầu không biết chừng mực này, ầm ĩ như vậy ở nơi đông người, không phải là khiến cho những thế gia khác cười nhạo phủ Tề quốc công của họ sao? Nhưng, ngay khi nghe thấy mấy lời nói tiếp theo của Tô Cẩm Bình, cơn giận dữ của bà lập tức biến mất: “Thất hoàng tử nói vậy là sai rồi, vừa rồi tiểu nữ chẳng qua cũng chỉ nói với đại biểu tỷ vài câu, cãi nhau vặt vãnh giữa các cô nương chỉ là chuyện thường tình, sao lại nói đến mức làm mất hòa khí được? Nói qua nói lại xong rồi chúng ta đều quên ngay, đại biểu tỷ, tỷ nói có đúng không?”
Dứt lời, ánh mắt nàng như lơ đãng liếc về phía Bách Lý Kinh Hồng một chút, Vân Tử Y biết ngay ánh mắt nàng muốn ám chỉ gì, liền tức tối nghiến chặt răng, gượng cười nói: “Biểu muội nói rất đúng, chẳng qua chỉ tùy tiện đùa giỡn vài câu thôi, sao lại nói mất hòa khí chứ, Thất hoàng tử điện hạ nghĩ nhiều quá rồi!”
“Ha ha… vậy hóa ra là Bản cung nhiều chuyện rồi. Có điều, nếu bản cung đã tới đây rồi, ly rượu này nhất định Thượng Quan tiểu thư phải uống mới được!” Đôi mắt sáng của Bách Lý Nghị nhìn Tô Cẩm Bình chằm chằm, qua việc vừa rồi, hắn ta vốn chỉ có ba phần hứng thú với nàng cũng biến thành bảy phần. Cô gái này xuất chiêu nhìn thì có vẻ lỗ mang, nhưng thật ra lại rất lợi hại, xem ra rất tinh tường với những trò đấu đá trong thế gia vọng tộc. Một người con gái như vậy, lại thêm thân thế của nàng sẽ tạo ra một nguồn lực trợ giúp rất lớn cho mình. Nhưng dù sao, cháu gái ngoại thì địa vị đương nhiên cũng kém hơn Vân Tử Y và Vân Lãnh Ngưng một chút, nên là vẫn nên quan sát một thời gian ngắn nữa rồi nói sau.
Tô Cẩm Bình nghe vậy cũng không nói nhiều, càng không đưa ly rượu lên cụng ly với hắn ta, chỉ cầm ly rượu trước mặt mình lên, uống thẳng một hơi như uống trà, rồi đặt xuống bàn. Bách Lý Nghị không ngờ nàng lại uống ngay như vậy, nên vẫn còn giơ ly rượu lúng túng đứng đó, không biết làm gì cho phải. Lúc này Tô Cẩm Bình mới làm ra vẻ giật mình hiểu ra, gãi gãi đầu mình, đầy vẻ áy náy nói: “Điện hạ, xin thứ tội cho một cô thôn nữ như ta, vừa đến đây, quả thực không hiểu lễ tiết, nếu có mạo phạm ngài thì xin thứ lỗi!”
Nói xong, nàng liền cúi đầu hoàn toàn không nhìn đến hắn ta. Sự tính toán trong mắt hắn không thể lọt khỏi mắt nàng một chút nào. Nàng không có hứng thú trở thành công cụ của Vân gia, cũng không hứng thú trở thành vật hy sinh cho chính trị, cho nên, ngay từ đầu phải tránh xa các mối nguy hiểm là tốt nhất.
Ở phía đối diện, đáy mắt Bách Lý Kinh Hồng vốn hơi sa sầm xuống, u u ám ám, lúc này mới dịu đi được một chút.
“Ha ha ha…” Bách Lý Nghị cười một tiếng, trong ánh mắt nhã nhặn thoáng hiện lên tia âm u, không để bất cứ ai nhìn thấy, ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay mình rồi mới quay về chỗ của mình.
Lão hoàng đế trầm mặc từ nãy đến giờ lại giống như vừa ngủ dậy, bây giờ mới tỉnh giấc, quay sang nhìn Bách Lý Kinh Hồng nói: “Hồng nhi, Mộ Dung cô nương thiên kim phủ Trấn quốc công hôm nay bị bệnh, nói gì thì nói cũng là vị hôn thê của con, nếu có thời gian thì qua thăm đi.” Lần trước chuyện Bách Lý Kinh Hồng từ hôn ở Đông Lăng, trước mặt mọi người, Mộ Dung Song lấy cái chết để dọa dẫm đã sớm truyền khắp thiên hạ, phủ Trấn quốc công đương nhiên hận Bách Lý Kinh Hồng đến nghiến răng nghiến lợi, bảo hắn đi thăm, thứ nhất là để xem đối phương có ý muốn đoạt vị hay không, thứ hai, cũng là để hắn chịu chút cay đắng, cũng có thể làm cho đứa con trai này biết, dù tay hắn có dài, thân hắn có cao đến bao nhiêu thì từ đầu tới cuối mình mới là Hoàng đế của Nam Nhạc!
Tô Cẩm Bình nghe vậy liền hơi nheo đôi mắt phượng, bị bệnh à? Nói vậy thì đây mới là nguyên nhân Mộ Dung Song kia không tới phải không? Để Bách Lý Kinh Hồng tự đến thăm ả, có vẻ có thể diện hơn nhiều so với việc tự ả tha thiết nhớ nhung lao đến, đặc biệt là sau khi xảy ra sự kiện từ hôn, làm như vậy không biết có thể thu lại được bao nhiêu thể diện, chưa biết chừng còn có thể cứu vãn được hôn sự này nữa. Quả nhiên, tính toán không đơn giản!
Nhưng, Bách Lý Kinh Hồng lại không cho Mộ Dung Song đến nửa phần cơ hội cứu vãn mặt mũi: “Phụ hoàng, nhi thần đã từ hôn rồi.” Hắn lãnh đạm nói, chỉ là kể lại một câu chuyện, chứ không phải muốn hỏi ý kiến của lão.
Hắn vừa nói câu này, Bách Lý Ngạo Thiên lập tức cảm giác không giữ nổi mặt mũi nữa, đây dù sao cũng là hôn sự chính lão ban cho, sao có thể nói từ là từ chứ? Nhưng giọng điệu lãnh đạm của đối phương lại khiến cho lão bốc hỏa đầy người mà không có chỗ phát: “Từ hôn à? Hôn sự đó ngươi có thể tự từ được sao? Trẫm…”
Nói tới đây, người kia thản nhiên đứng dậy, chậm rãi nói: “Phụ hoàng, nhi thần no rồi. Cáo lui!” Dứt lời, hắn cũng chẳng chờ lão hoàng đế lên tiếng, xoay người đi thẳng. Thân hình hắn di chuyển tới đâu, thì những ánh mắt ái mộ khao khát cũng theo tới đó.
Bách Lý Kinh Hồng vốn không thích những tình huống như vậy, nên đã sớm mất kiên nhẫn, hơn nữa, hiện giờ hắn chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho mình bị nàng đối xử như vậy. Không biết à? Hay cho một câu không biết!!!
Cho đến tận khi trước mặt chỉ còn lại những tấm lụa mỏng manh phất lên, tay áo bào màu trắng tung bay, mái tóc đen dài lưu lại một dấu vết mỏng manh trên không trung, đám quý nữ mới thu hồi ánh mắt của mình. Tam hoàng tử điện hạ, đúng là quá đẹp trai!!! Tô Cẩm Bình cũng lườm một cái đầy khinh thường rất đúng lúc. Coi như nàng đã hiểu ra rồi, người này không chỉ không nóng không lạnh với mình, mà ngay cả đối với cha của hắn, hắn cũng không cho đến nửa phần thể diện, thực sự là chẳng thú vị gì cả!
Lão hoàng đế ngồi trên long ỷ thì cảm giác như sắp trào máu lên tận cổ họng, lão ngồi trên ngai vàng nhiều năm nay, chưa ai dám bất kính với mình như vậy, nhưng lão lại không thể vì một chút lý do nho nhỏ như thế mà lôi hắn lại để trừng phạt được, vì sau khi chính mình bị hạ độc, lão thực sự không biết rốt cuộc đứa con trai này có thế lực đến mức nào, nếu thật sự động tới hắn, cũng chưa biết lão sẽ có hậu quả ra sao.
Nhân vật chính của buổi tiệc đã về, có vẻ cũng không cần thiết tiếp tục tất cả những chuyện này nữa, lão hoàng đế đứng dậy nói: “Được rồi, tất cả giải tán đi!” nói xong hình như lão hơi đau đầu, xoa xoa mi tâm của mình rồi bước đi.
Mọi người cùng quỳ xuống hô to: “Cung tiễn bệ hạ!”
Tô Cẩm Bình đi theo Vân vương phi ra ngoài, dọc đường đi chợt nghe thấy đám nữ quyến líu ra líu ríu: “Bộ dạng của Tam điện hạ thật anh tuấn, nếu không phải vì ngài ấy không nhìn thấy, thì ta thật sự muốn được gả cho ngài!” Lời này là do Đại tiểu thư Thịnh gia trong thập đại thế gia nói. Thịnh gia xuất thân từ võ tướng, vị tiểu thư này cũng là người có tính tình thẳng thắn hiếm có nên mới nói ra như vậy.
Vân Tử Y vừa nghe lời này liền quay đầu căm tức nhìn nàng ta: “Tam điện hạ không nhìn thấy thì cô cũng không với tới rồi, nếu nhìn thấy được, chỉ e có xếp hàng dài cũng chẳng đến lượt cô đâu!”
“Phì…” Linh nhi đi sau lưng Tô Cẩm Bình thật sự không nhịn nổi liền bật cười. Tuy cô có chút tán thưởng đối với khả năng nhận biết rất tốt của đối phương, có thể nhìn rõ giá trị của điện hạ nhà mình, nhưng nhạo báng còn nhiều hơn, một đại tiểu thư thế gia mà lại đi bênh vực một người đàn ông không có nửa phần quan hệ với mình trước mặt mọi người, vậy mà nàng ta cũng nói cho được.
Tiếng cười này đương nhiên cũng khiến những tiểu thư khác bật cười theo. Thứ nhất là cười Vân Tử Y, thứ hai, tất nhiên là cười vị đại tiểu thư Thịnh Mộng Ảnh của Thịnh gia vừa bị quở trách kia. Nhưng các nàng ấy cũng không thể không nói, mấy lời của Thịnh Mộng Ảnh nói rất đúng, nếu không phải vì Tam hoàng tử điện hạ không nhìn thấy, thì các nàng dù có chen lấn đến chảy máu đầu cũng muốn gả mình vào phủ Tam hoàng tử.
Sắc mặt Vân vương phi và Trần thị lúc này đã khó coi đến cùng cực, mà sắc mặt của Lý thị, chủ mẫu Thịnh gia và Thịnh Mộng Ảnh thì càng không cần phải nói.
Vân Tử Y bị cười đến đỏ bừng mặt, quay sang hung dữ nhìn Tô Cẩm Bình và Linh nhi: “Biểu muội, đây là nha hoàn tốt mà ngươi mang theo sao, còn dám nhạo báng chủ nhân à?”
Linh nhi nhẹ nhàng bước lên vài bước, cười lạnh nói: “Đại tiểu thư nói vậy là sai rồi, Tử Linh ta là hạ nhân của Cẩm tiểu thư, không phải hạ nhân của phủ Tề quốc công, thực sự không biết đại tiểu thư là vị chủ nhân nào của Linh nhi!”
Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn Linh nhi một cái, ý bảo cô ấy lui ra, rồi nói với Vân Tử Y: “Đại biểu tỷ, Linh nhi nói rất có lý, cô ấy quả thực không phải nha hoàn của phủ Tề quốc công, nhưng hiện giờ dù sao cũng đang ở Vân gia, đại biểu tỷ muốn trừng phạt không phải là không được. Có điều, biểu muội chỉ muốn nói là, vừa rồi cô ấy cười chẳng qua cũng chỉ tùy tiện cười một tiếng thôi, sao đại biểu tỷ lại nói là cô ấy chế nhạo mình? Chẳng lẽ vừa rồi đại biểu tỷ làm chuyện gì đó khiến người ta bật cười sao?”
Lời này đã cho Vân Tử Y một bậc thang để bước xuống, cứu vãn thể diện của phủ Tề quốc công, cũng khiến Vân Tử Y nghẹn đến đỏ bừng mặt, một ngụm tức treo ngang giữa cổ.
Vân Lãnh Ngưng thấy sắc mặt người của Thịnh gia rất khó coi nên cũng biết họ thực sự rất tức giận. Dù Thịnh gia y như Thiên lôi của phủ Tề quốc công, chỉ đâu đánh đó, nhưng bị đánh vào thể diện trước mặt mọi người cũng là chuyện không nên làm với thế gia liên minh, liền bước tới nói: “Xin Thịnh tiểu thư đừng tức giận, tính tình của tỷ tỷ ta như vậy, bình thường ngay cả muội muội cũng luôn bị tỷ ấy chế nhạo mà. Xin Thịnh tiểu thư lấy đại cục làm trọng, chớ để tổn thương hòa khí của hai nhà.”
Nghe nàng ấy nói vậy, sắc mặt của Vân vương phi, Trần thị và người của Thịnh gia mới dịu đi một chút. Nếu nói rằng ở trong nhà, Vân Tử Y là người không biết chừng mực nhất, thì Vân Lãnh Ngưng lại là người giỏi về việc nhìn sắc mặt mà đoán ý người khác, dung hòa các mối quan hệ nhất. Tô Cẩm Bình cũng thầm tán thưởng, một tiểu cô nương mười chín đôi mươi mà có tâm tư và thấu hiểu như vậy, người cổ đại quả nhiên trưởng thành sớm, trưởng thành rất sớm!
Vân Tử Y còn định nói gì đó lại bị ánh mắt của lão phu nhân khống chế, khẽ gật đầu với Lý thị rồi cùng ra khỏi cung. Phía sau lưng vẫn còn truyền tới tiếng bàn tán về Bách Lý Kinh Hồng của đám quý nữ, hầu như đều cảm thấy tiếc vì hắn không nhìn thấy, nếu không nhất định phải gả cho hắn v.v…, những điều này tất nhiên cũng khiến Tô Cẩm Bình vô cùng tức tối, tên hồ ly lẳng lơ chết tiệt, vừa tới một chút đã quyến rũ bao nhiêu người như vậy. Trong lòng nàng vốn đang có mười phần tức giận, thì giờ lập tức thăng cấp lên đến mười hai phần. Nàng lặng lẽ nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải trừng trị tên khốn này một trận ra trò mới được!
Bách Lý Kinh Hồng nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, không biết hắn ư? Đôi mắt thanh lãnh của hắn dừng lại trên người nàng, một lúc lâu sau, trên mặt đối phương cũng vẫn không chút bận tâm, mà ánh mắt Linh nhi đứng sau lưng nàng lại né tránh khiến hắn càng lúc càng cảm thấy không ổn, nhưng không ổn ở chỗ nào thì hắn chưa nghĩ ra nổi.
Tô Cẩm Bình nhìn vị đại biểu tỷ rõ ràng đã bị mờ mắt vì sắc đẹp này của mình, nói: “Biểu tỷ, tỷ là danh môn thục nữ, sao có thể so đo với một cô thôn nữ như ta chứ, thôn nữ không hiểu chuyện, nói sai cũng chẳng có gì là lạ. Hoàng thượng anh minh, đương nhiên sẽ không chỉ trích, có điều, biểu tỷ xuất thân từ gia đình gia giáo, Hoàng thượng còn chưa lên tiếng, tỷ đã cướp lời nói trước, chẳng phải là đại bất kính sao?” Tô Cẩm Bình nhất thời hứng khởi, còn dùng ngôn ngữ văn cổ để nói.
Những người có mặt ở đây đều không thể nói được gì, thôn nữ mà có thể hiểu đạo lý này, nói ra những lời nhưu thế sao? Xem ra, Thượng Quan cô nương này của Vân gia đúng là không đơn giản!
Vân Tử Y bị nghẹn đến xanh trắng cả mặt, đứng một lúc lâu cũng không biết nói gì mới ổn, may mà lão hoàng đế chỉ ngồi trên long ỷ không nói lời nào, dường như không hề hứng thú với chuyện này, có điều, đôi mắt khôn khéo lại đặt trên người Bách Lý Kinh Hồng, muốn tìm ra manh mối gì đó từ sắc mặt hắn, hay là… sơ hở gì đó! Nhưng đối phương như đã sớm phát giác, chỉ cúi đầu tự rót rượu uống, làm như không nghe thấy mấy trò hề này.
Vân vương phi tức giận quát: “Tử Y, ngồi xuống!”
“Tổ mẫu!” Vân Tử Y dậm chân, vô cùng bất mãn với bà già chết tiệt luôn luôn tìm mọi cách xoi mói mình này.
“Sao thế, đại biểu tỷ nhất định phải làm trái ý ngoại tổ mẫu trước mặt mọi người, trong bữa tiệc tẩy trần của Tam hoàng tử sao?” Giọng nói không mặn không nhạt của Tô Cẩm Bình vang lên.
Vân Lãnh Ngưng và Trần thị đều không kìm được, khẽ liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái, tâm kế của cô bé này thật sâu, nghe như là một câu không mặn không nhạt, nhưng lại khiến đối phương không thể không bước vào con đường chết mà mình bày ra, quả nhiên, Vân Tử Y từ trước đến giờ ngay cả lời quát mắng của Trần thị cũng làm ngơ, chỉ ngại mỗi Vân lão tướng quân và Tề quốc công, lại chỉ trừng mắt hung hăng nhìn Tô Cẩm Bình một cái, rồi lại liếc mắt đưa tình nhìn Bách Lý Kinh Hồng một cái nữa, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống. Nhưng trong lòng nàng ta lại đang suy nghĩ, mình đã hai mươi hai tuổi còn chưa gả chồng không phải là vì không ai cầu hôn như người ngoài vẫn nghĩ, mà là ai tới nàng ta cũng thấy chướng mắt; bây giờ nhìn thấy Tam hoàng tử, nàng ta thoáng cảm thấy như chính mình chờ đợi hai mươi hai năm nay chưa gả thật ra là vì chờ đợi người này thôi.
Bách Lý Nghị chợt cười thành tiếng, giơ ly rượu lên trước mặt Tô Cẩm Bình và Vân Tử Y, cười nói: “Hôm nay là ngày vui mừng Tam hoàng huynh về nước, hai vị tiểu thư đừng nên mất hòa khí, uống cạn ly rượu này là biến chiên tranh thành tơ lụa, coi như bán cho bản cung chút thể diện được không?”
Tuy Vân vương phi cảm kích vì đối phương tới gỡ rối giúp, nhưng cũng vô cùng tức giận với hai nha đầu không biết chừng mực này, ầm ĩ như vậy ở nơi đông người, không phải là khiến cho những thế gia khác cười nhạo phủ Tề quốc công của họ sao? Nhưng, ngay khi nghe thấy mấy lời nói tiếp theo của Tô Cẩm Bình, cơn giận dữ của bà lập tức biến mất: “Thất hoàng tử nói vậy là sai rồi, vừa rồi tiểu nữ chẳng qua cũng chỉ nói với đại biểu tỷ vài câu, cãi nhau vặt vãnh giữa các cô nương chỉ là chuyện thường tình, sao lại nói đến mức làm mất hòa khí được? Nói qua nói lại xong rồi chúng ta đều quên ngay, đại biểu tỷ, tỷ nói có đúng không?”
Dứt lời, ánh mắt nàng như lơ đãng liếc về phía Bách Lý Kinh Hồng một chút, Vân Tử Y biết ngay ánh mắt nàng muốn ám chỉ gì, liền tức tối nghiến chặt răng, gượng cười nói: “Biểu muội nói rất đúng, chẳng qua chỉ tùy tiện đùa giỡn vài câu thôi, sao lại nói mất hòa khí chứ, Thất hoàng tử điện hạ nghĩ nhiều quá rồi!”
“Ha ha… vậy hóa ra là Bản cung nhiều chuyện rồi. Có điều, nếu bản cung đã tới đây rồi, ly rượu này nhất định Thượng Quan tiểu thư phải uống mới được!” Đôi mắt sáng của Bách Lý Nghị nhìn Tô Cẩm Bình chằm chằm, qua việc vừa rồi, hắn ta vốn chỉ có ba phần hứng thú với nàng cũng biến thành bảy phần. Cô gái này xuất chiêu nhìn thì có vẻ lỗ mang, nhưng thật ra lại rất lợi hại, xem ra rất tinh tường với những trò đấu đá trong thế gia vọng tộc. Một người con gái như vậy, lại thêm thân thế của nàng sẽ tạo ra một nguồn lực trợ giúp rất lớn cho mình. Nhưng dù sao, cháu gái ngoại thì địa vị đương nhiên cũng kém hơn Vân Tử Y và Vân Lãnh Ngưng một chút, nên là vẫn nên quan sát một thời gian ngắn nữa rồi nói sau.
Tô Cẩm Bình nghe vậy cũng không nói nhiều, càng không đưa ly rượu lên cụng ly với hắn ta, chỉ cầm ly rượu trước mặt mình lên, uống thẳng một hơi như uống trà, rồi đặt xuống bàn. Bách Lý Nghị không ngờ nàng lại uống ngay như vậy, nên vẫn còn giơ ly rượu lúng túng đứng đó, không biết làm gì cho phải. Lúc này Tô Cẩm Bình mới làm ra vẻ giật mình hiểu ra, gãi gãi đầu mình, đầy vẻ áy náy nói: “Điện hạ, xin thứ tội cho một cô thôn nữ như ta, vừa đến đây, quả thực không hiểu lễ tiết, nếu có mạo phạm ngài thì xin thứ lỗi!”
Nói xong, nàng liền cúi đầu hoàn toàn không nhìn đến hắn ta. Sự tính toán trong mắt hắn không thể lọt khỏi mắt nàng một chút nào. Nàng không có hứng thú trở thành công cụ của Vân gia, cũng không hứng thú trở thành vật hy sinh cho chính trị, cho nên, ngay từ đầu phải tránh xa các mối nguy hiểm là tốt nhất.
Ở phía đối diện, đáy mắt Bách Lý Kinh Hồng vốn hơi sa sầm xuống, u u ám ám, lúc này mới dịu đi được một chút.
“Ha ha ha…” Bách Lý Nghị cười một tiếng, trong ánh mắt nhã nhặn thoáng hiện lên tia âm u, không để bất cứ ai nhìn thấy, ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay mình rồi mới quay về chỗ của mình.
Lão hoàng đế trầm mặc từ nãy đến giờ lại giống như vừa ngủ dậy, bây giờ mới tỉnh giấc, quay sang nhìn Bách Lý Kinh Hồng nói: “Hồng nhi, Mộ Dung cô nương thiên kim phủ Trấn quốc công hôm nay bị bệnh, nói gì thì nói cũng là vị hôn thê của con, nếu có thời gian thì qua thăm đi.” Lần trước chuyện Bách Lý Kinh Hồng từ hôn ở Đông Lăng, trước mặt mọi người, Mộ Dung Song lấy cái chết để dọa dẫm đã sớm truyền khắp thiên hạ, phủ Trấn quốc công đương nhiên hận Bách Lý Kinh Hồng đến nghiến răng nghiến lợi, bảo hắn đi thăm, thứ nhất là để xem đối phương có ý muốn đoạt vị hay không, thứ hai, cũng là để hắn chịu chút cay đắng, cũng có thể làm cho đứa con trai này biết, dù tay hắn có dài, thân hắn có cao đến bao nhiêu thì từ đầu tới cuối mình mới là Hoàng đế của Nam Nhạc!
Tô Cẩm Bình nghe vậy liền hơi nheo đôi mắt phượng, bị bệnh à? Nói vậy thì đây mới là nguyên nhân Mộ Dung Song kia không tới phải không? Để Bách Lý Kinh Hồng tự đến thăm ả, có vẻ có thể diện hơn nhiều so với việc tự ả tha thiết nhớ nhung lao đến, đặc biệt là sau khi xảy ra sự kiện từ hôn, làm như vậy không biết có thể thu lại được bao nhiêu thể diện, chưa biết chừng còn có thể cứu vãn được hôn sự này nữa. Quả nhiên, tính toán không đơn giản!
Nhưng, Bách Lý Kinh Hồng lại không cho Mộ Dung Song đến nửa phần cơ hội cứu vãn mặt mũi: “Phụ hoàng, nhi thần đã từ hôn rồi.” Hắn lãnh đạm nói, chỉ là kể lại một câu chuyện, chứ không phải muốn hỏi ý kiến của lão.
Hắn vừa nói câu này, Bách Lý Ngạo Thiên lập tức cảm giác không giữ nổi mặt mũi nữa, đây dù sao cũng là hôn sự chính lão ban cho, sao có thể nói từ là từ chứ? Nhưng giọng điệu lãnh đạm của đối phương lại khiến cho lão bốc hỏa đầy người mà không có chỗ phát: “Từ hôn à? Hôn sự đó ngươi có thể tự từ được sao? Trẫm…”
Nói tới đây, người kia thản nhiên đứng dậy, chậm rãi nói: “Phụ hoàng, nhi thần no rồi. Cáo lui!” Dứt lời, hắn cũng chẳng chờ lão hoàng đế lên tiếng, xoay người đi thẳng. Thân hình hắn di chuyển tới đâu, thì những ánh mắt ái mộ khao khát cũng theo tới đó.
Bách Lý Kinh Hồng vốn không thích những tình huống như vậy, nên đã sớm mất kiên nhẫn, hơn nữa, hiện giờ hắn chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho mình bị nàng đối xử như vậy. Không biết à? Hay cho một câu không biết!!!
Cho đến tận khi trước mặt chỉ còn lại những tấm lụa mỏng manh phất lên, tay áo bào màu trắng tung bay, mái tóc đen dài lưu lại một dấu vết mỏng manh trên không trung, đám quý nữ mới thu hồi ánh mắt của mình. Tam hoàng tử điện hạ, đúng là quá đẹp trai!!! Tô Cẩm Bình cũng lườm một cái đầy khinh thường rất đúng lúc. Coi như nàng đã hiểu ra rồi, người này không chỉ không nóng không lạnh với mình, mà ngay cả đối với cha của hắn, hắn cũng không cho đến nửa phần thể diện, thực sự là chẳng thú vị gì cả!
Lão hoàng đế ngồi trên long ỷ thì cảm giác như sắp trào máu lên tận cổ họng, lão ngồi trên ngai vàng nhiều năm nay, chưa ai dám bất kính với mình như vậy, nhưng lão lại không thể vì một chút lý do nho nhỏ như thế mà lôi hắn lại để trừng phạt được, vì sau khi chính mình bị hạ độc, lão thực sự không biết rốt cuộc đứa con trai này có thế lực đến mức nào, nếu thật sự động tới hắn, cũng chưa biết lão sẽ có hậu quả ra sao.
Nhân vật chính của buổi tiệc đã về, có vẻ cũng không cần thiết tiếp tục tất cả những chuyện này nữa, lão hoàng đế đứng dậy nói: “Được rồi, tất cả giải tán đi!” nói xong hình như lão hơi đau đầu, xoa xoa mi tâm của mình rồi bước đi.
Mọi người cùng quỳ xuống hô to: “Cung tiễn bệ hạ!”
Tô Cẩm Bình đi theo Vân vương phi ra ngoài, dọc đường đi chợt nghe thấy đám nữ quyến líu ra líu ríu: “Bộ dạng của Tam điện hạ thật anh tuấn, nếu không phải vì ngài ấy không nhìn thấy, thì ta thật sự muốn được gả cho ngài!” Lời này là do Đại tiểu thư Thịnh gia trong thập đại thế gia nói. Thịnh gia xuất thân từ võ tướng, vị tiểu thư này cũng là người có tính tình thẳng thắn hiếm có nên mới nói ra như vậy.
Vân Tử Y vừa nghe lời này liền quay đầu căm tức nhìn nàng ta: “Tam điện hạ không nhìn thấy thì cô cũng không với tới rồi, nếu nhìn thấy được, chỉ e có xếp hàng dài cũng chẳng đến lượt cô đâu!”
“Phì…” Linh nhi đi sau lưng Tô Cẩm Bình thật sự không nhịn nổi liền bật cười. Tuy cô có chút tán thưởng đối với khả năng nhận biết rất tốt của đối phương, có thể nhìn rõ giá trị của điện hạ nhà mình, nhưng nhạo báng còn nhiều hơn, một đại tiểu thư thế gia mà lại đi bênh vực một người đàn ông không có nửa phần quan hệ với mình trước mặt mọi người, vậy mà nàng ta cũng nói cho được.
Tiếng cười này đương nhiên cũng khiến những tiểu thư khác bật cười theo. Thứ nhất là cười Vân Tử Y, thứ hai, tất nhiên là cười vị đại tiểu thư Thịnh Mộng Ảnh của Thịnh gia vừa bị quở trách kia. Nhưng các nàng ấy cũng không thể không nói, mấy lời của Thịnh Mộng Ảnh nói rất đúng, nếu không phải vì Tam hoàng tử điện hạ không nhìn thấy, thì các nàng dù có chen lấn đến chảy máu đầu cũng muốn gả mình vào phủ Tam hoàng tử.
Sắc mặt Vân vương phi và Trần thị lúc này đã khó coi đến cùng cực, mà sắc mặt của Lý thị, chủ mẫu Thịnh gia và Thịnh Mộng Ảnh thì càng không cần phải nói.
Vân Tử Y bị cười đến đỏ bừng mặt, quay sang hung dữ nhìn Tô Cẩm Bình và Linh nhi: “Biểu muội, đây là nha hoàn tốt mà ngươi mang theo sao, còn dám nhạo báng chủ nhân à?”
Linh nhi nhẹ nhàng bước lên vài bước, cười lạnh nói: “Đại tiểu thư nói vậy là sai rồi, Tử Linh ta là hạ nhân của Cẩm tiểu thư, không phải hạ nhân của phủ Tề quốc công, thực sự không biết đại tiểu thư là vị chủ nhân nào của Linh nhi!”
Tô Cẩm Bình liếc mắt nhìn Linh nhi một cái, ý bảo cô ấy lui ra, rồi nói với Vân Tử Y: “Đại biểu tỷ, Linh nhi nói rất có lý, cô ấy quả thực không phải nha hoàn của phủ Tề quốc công, nhưng hiện giờ dù sao cũng đang ở Vân gia, đại biểu tỷ muốn trừng phạt không phải là không được. Có điều, biểu muội chỉ muốn nói là, vừa rồi cô ấy cười chẳng qua cũng chỉ tùy tiện cười một tiếng thôi, sao đại biểu tỷ lại nói là cô ấy chế nhạo mình? Chẳng lẽ vừa rồi đại biểu tỷ làm chuyện gì đó khiến người ta bật cười sao?”
Lời này đã cho Vân Tử Y một bậc thang để bước xuống, cứu vãn thể diện của phủ Tề quốc công, cũng khiến Vân Tử Y nghẹn đến đỏ bừng mặt, một ngụm tức treo ngang giữa cổ.
Vân Lãnh Ngưng thấy sắc mặt người của Thịnh gia rất khó coi nên cũng biết họ thực sự rất tức giận. Dù Thịnh gia y như Thiên lôi của phủ Tề quốc công, chỉ đâu đánh đó, nhưng bị đánh vào thể diện trước mặt mọi người cũng là chuyện không nên làm với thế gia liên minh, liền bước tới nói: “Xin Thịnh tiểu thư đừng tức giận, tính tình của tỷ tỷ ta như vậy, bình thường ngay cả muội muội cũng luôn bị tỷ ấy chế nhạo mà. Xin Thịnh tiểu thư lấy đại cục làm trọng, chớ để tổn thương hòa khí của hai nhà.”
Nghe nàng ấy nói vậy, sắc mặt của Vân vương phi, Trần thị và người của Thịnh gia mới dịu đi một chút. Nếu nói rằng ở trong nhà, Vân Tử Y là người không biết chừng mực nhất, thì Vân Lãnh Ngưng lại là người giỏi về việc nhìn sắc mặt mà đoán ý người khác, dung hòa các mối quan hệ nhất. Tô Cẩm Bình cũng thầm tán thưởng, một tiểu cô nương mười chín đôi mươi mà có tâm tư và thấu hiểu như vậy, người cổ đại quả nhiên trưởng thành sớm, trưởng thành rất sớm!
Vân Tử Y còn định nói gì đó lại bị ánh mắt của lão phu nhân khống chế, khẽ gật đầu với Lý thị rồi cùng ra khỏi cung. Phía sau lưng vẫn còn truyền tới tiếng bàn tán về Bách Lý Kinh Hồng của đám quý nữ, hầu như đều cảm thấy tiếc vì hắn không nhìn thấy, nếu không nhất định phải gả cho hắn v.v…, những điều này tất nhiên cũng khiến Tô Cẩm Bình vô cùng tức tối, tên hồ ly lẳng lơ chết tiệt, vừa tới một chút đã quyến rũ bao nhiêu người như vậy. Trong lòng nàng vốn đang có mười phần tức giận, thì giờ lập tức thăng cấp lên đến mười hai phần. Nàng lặng lẽ nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải trừng trị tên khốn này một trận ra trò mới được!