Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
Hạ triều, trong hoàng cung đầy tiếng chim hót và hương hoa thơm ngát, nhưng trên người vị chủ nhân của hoàng cung lại toát ra luồng khí lạnh như băng, đi thẳng về phía ngự thư phòng. Tiểu Lâm tử đi bên cạnh luôn cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn. Mấy ngày nay Hoàng thượng rất không bình thường, luôn bất chợt xuất thần, ngay cả hôm nay khi lên triều, người của Đại Lý tự tấu Tô Niệm Hoa vì trốn tội mà tự sát trung ngục, hồn Hoàng thượng cũng như bay đến chân trời không hề nghe thấy, đến khi Dạ vương điện hạ ho khan vài tiếng mới hồi phục tinh thần.
Hoàng Phủ Hoài Hàn đi thẳng một đường, chợt có một lõi lê lăn đến chân hắn. Hoàng Phủ Hoài Hàn dừng bước, nhíu mày nhìn lõi lê kia, chợt nhớ ra gì đó, trong đôi mắt lạnh thoáng hiện lên vẻ oán hận cùng với chút đau thương mà chính hắn không hiểu nổi.
Thấy Hoàng thượng dừng bước, người sau lưng hắn đương nhiên cũng dừng lại. Tiểu Lâm tử nhìn thấy lõi lê dưới chân Hoàng thượng, người gã cũng toát mồ hôi lạnh. Gã ngẩng đầu nhìn quanh, thì ra là do cung nữ trong cung của Vinh phi lúc trước làm ra. Vinh phi đã chết, cung nữ trong cung nàng ta chỉ lo việc quét tước, vì thế vào lúc nhàn rỗi cũng chạy tới Ngự hoa viên tán gẫu, chắc trong lúc đùa giỡn không cầm chắc lõi lê nên mới lăn đến trước mặt Hoàng thượng.
Giọng nói lảnh lót của tiểu Lâm tử vang lên: “Nô tài không có mắt, không thấy Hoàng thượng sao?”
Cung nữ kia vốn sợ đến trắng bệch mặt mũi, ngẩn người đứng ở đằng xa, nghe tiếng quát này cô ta mới giật mình, vội quỳ xuống bên chân Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”
Đôi mắt hàn băng lạnh lùng nhìn cô ta, trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh cô gái chết tiệt kia ném lõi lê vào đầu mình! Lúc ấy cũng ra vẻ trấn tĩnh quỳ trước mặt mình, nói mấy câu nói kỳ kỳ quái quái, trong vô thức, hắn lại nói ra những lời giống ngày ấy: “Người đâu, lôi cô gái chết tiệt này xuống cho trẫm…”
“Hoàng thượng, hoàng thượng tha mạng! Nô tỳ nô tỳ thật sự không cố ý, Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng…” cung nữ kia hoảng sợ xin tha.
Nhìn khuôn mặt kinh hãi của cô ta, trong lòng Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng xuất hiện cảm giác thất vọng nồng đậm, trầm mặc một lúc lâu sau hắn mới thốt lên một câu như tự hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bị lõi lê đập là vinh hạnh của trẫm sao?”
Hắn vừa dứt lời mọi người đều ngẩn người, vừa kinh hãi lại vừa dở khóc dở cười! Chỉ có tiểu Lâm tử hiểu rõ, Hoàng thượng là… Hơn một tháng trước, ở Cung Cảnh Nhân có một cung nữ còn phạm lỗi lớn hơn, cũng là lõi lê, nhưng lúc đó đập thẳng vào đầu Hoàng thượng, cuối cùng còn bạo gan nói hươu nói vượn, nàng nói lõi lê rất sùng bái Hoàng thượng nên mới vội vàng lao tới Hoàng thượng, Hoàng thượng hẳn phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Lần đó Hoàng thượng giận đến bật cười, nhưng lại thật sự hạ lệnh chém lõi lê kia. Chẳng lẽ mấy hôm nay Hoàng thượng thất thần đều vì Tô Cẩm Bình đã trốn đó sao?
Trong lòng tiểu Lâm tử hiểu rõ, nhưng những người khác lại hoàn toàn không biết gì cả. Nghe xong mấy lời này đều cảm thấy chẳng hiểu ra sao, cuối cùng mọi người đều nghĩ vì Hoàng thượng quá tức giận nên mới nói với cung nữ như thế.
Cung nữ kia sợ đến sắp ngất xỉu, vội dập đầu: “Hoàng thượng, nô tỳ không dám! Hoàng thượng, ngài tha cho nô tỳ một mạng đi, Hoàng thượng!” Nói đó là vinh hạnh của Hoàng thượng thì khác nào muốn chết?!
Trong đôi mắt tím đậm hiện lên vẻ thất vọng rõ rệt, hắn nghiêm mặt đi ngang qua người cô ta, giọng nói lạnh băng vang lên: “Chém!”
“Vâng!” Chúng thị vệ trả lời. Ngay sau đó, cung nữ kia bị kéo xuống.
Tiểu Lâm tử lẳng lặng nuốt nước miếng, lén nhìn sắc mặt Hoàng thượng, đoán được gì đó nhưng lại không dám hỏi, chậm rãi đi theo hắn. Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng lạnh lùng nói: “Lui hết đi! Tiểu Lâm tử hầu trẫm đi dạo!”
“Vâng, Hoàng thượng!” Thái giám và các cung nữ đáp rồi cúi người lui ra.
Đế vương cao quý lạnh băng đi dạo không có mục tiêu rõ ràng trong ngự hoa viên, chưa được mấy bước, ánh mắt hắn bỗng dừng lại ở một ngọn núi giả, suy nghĩ cũng bay trở về mấy ngày trước. Ngày ấy khi Thiển Ức gặp chuyện không may, đằng sau núi giả, nàng ngồi xổm ở đó, vùi đầu, giống như bị cướp đi tất cả. Dạ yên lặng bảo vệ bên cạnh nàng, sắc mặt dịu dàng nhìn nàng.
Hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một hình ảnh hắn nhìn thấy ngày hôm ấy, cảm giác đau đến tận xương tủy của mình, thậm chí trong khoảnh khắc hắn còn hy vọng người đứng bên cạnh nàng không phải là Dạ, mà là chính mình. Đó, cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy nàng.
“Hoàng thượng!” Thấy hắn ngẩn người, tiểu Lâm tử lên tiếng nhắc nhở.
Sững một chút, hồi phục tinh thần, hắn lại nói: “Tiểu Lâm tử, vừa rồi trong lòng trẫm xuất hiện một suy nghĩ rất kỳ quái!”
Tiểu Lâm tử nghe vậy cũng không dám hỏi là suy nghĩ gì, chỉ cúi đầu chờ hắn nói tiếp.
“Trẫm nghĩ, nếu cung nữ kia có thể bạo dạn nói rằng bị lõi lê đập là vinh hạnh của trẫm, trẫm sẽ phong nàng ta làm phi!” Suy nghĩ này khiến chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, nhưng khi đó trong lòng hắn thực sự nghĩ như vậy.
Ánh mắt tiểu Lâm tử co lại, quả nhiên lòng đế vương khó dò, gấm vóc lụa là hay địa ngục không lối thoát, tất cả chỉ là ranh giới mong manh. Gã vốn không dám nói gì, cuối cùng vẫn không kìm được: “Hoàng thượng, ngài như vậy là… vì Tô Cẩm Bình sao?”
Nghe những lời này, con ngươi của Hoàng Phủ Hoài Hàn thoáng lạnh đi, y như núi tuyết đóng băng vạn năm vào mùa đông vậy, lạnh lẽo đến tận xương tủy, sợ tới mức suýt nữa tiểu Lâm tử quỳ xuống xin lỗi. Nhưng lại chỉ trong nháy mắt, tảng băng trong mắt hắn tan biến, giọng nói lạnh lùng vang lên, vừa trả lời tiểu Lâm tử, cũng vừa là cảm thán: “Trong thiên hạ này, cuối cùng cũng chỉ có một nàng thôi!” Trong thiên hạ này, cuối cùng chỉ có một mình nàng mới dám khiêu chiến uy quyền của mình không chút kiêng nể. Cũng chỉ có mình nàng có thể giả ngây giả dại mượn gió bẻ măng trước mặt mình. Càng chỉ có một mình nàng, ném mình, mà còn mặt dày mày dạn nói đó là vinh hạnh của mình.
Bên tai hắn như vọng lại câu nói của Bách Lý Kinh Hồng, “Ngươi sẽ không biết ngươi đã vuột mất điều gì.” Hắn đã vuột mất, vuột mất một cảnh vật độc đáo, vuột mất điều tốt đẹp độc nhất vô nhị trong thiên hạ, để nàng từ phi tử của mình biến thành kẻ thù. Chỉ là, nếu thời gian có thể quay ngược lại một lần nữa, hắn tin rằng hắn vẫn sẽ lựa chọn giống như vậy!
Tiểu Lâm tử giật mình nhìn bóng người màu tím trước mặt, vô thức hỏi: “Hoàng thượng, ngài hối hận ư?” Hỏi xong, đồng tử gã co rút lại, suýt nữa chết ngất vì sự to gan của mình.
Hối hận ư? Hối hận à? Hắn bỗng cười, quay người đi về phía Ngự thư phòng: “Không hối hận! Vì giang sơn gấm vóc này, vì phồn hoa thịnh vượng, có mất nhiều hơn nữa trẫm cũng không hối hận. Huống chi…” huống chi tới tận bây giờ hắn cũng chưa từng có được, sao lại nói chuyện mất đi?!
Tiểu Lâm tử thầm hít sâu một hơi trong lòng, gã cứ cho rằng vị đế vương mà mình phụng dưỡng vô tình vô tâm, hôm nay mới biết, không phải Hoàng thượng vô tình vô tâm, mà là vì giang sơn xã tắc, ngài tình nguyện chôn vùi tất cả tình cảm xuống đáy lòng. Gã không biết đó là hạnh phúc hay bất hạnh, nhưng gã biết trong lòng Hoàng thượng nhất định rất khổ sở, rất khổ sở.
Đến cửa Ngự thư phòng, Hạ Đông Mai ngoan ngoãn cầm chổi quét sân, mắt không liếc ngang. Thấy Hoàng thượng tới, cô ta cũng giống đám hạ nhân, quỳ xuống hành lễ. Đôi mắt lạnh nhìn những người ngoài cửa, còn dừng lại ở Hạ Đông Mai nửa khắc, nhưng rốt cuộc cũng không nhìn thấy Hạ Đông Mai trốn việc tán gẫu với người con gái kia nữa, tất cả, chỉ vì nàng đã đi rồi, hơn nữa, còn do chính tay mình đẩy nàng đi. Đáy mắt hắn xuất hiện vẻ đau đớn, giống như mất đi thứ mà mình yêu thích, hoặc như đang nhớ nhung chuyện gì đó khiến người ta khó quên…
—bamholyland.com—
Nam Cung Ninh Hinh ngồi trên phượng tọa nghe hạ nhân bẩm báo về sự khác thường của Hoàng thượng hôm nay, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện lên vẻ bi ai. Chờ cung nhân kia nói xong, nàng ta mệt mỏi phẩy tay: “Lui đi!”
“Vâng!” Cung nhân lui ra, còn người trên phượng tọa vẫn trầm ngâm trong suy nghĩ của mình, chưa hồi phục tinh thần.
“Nương nương, ngài không sao chứ?” Giọng nói trong trẻo mang theo lo lắng vang lên, là Vân Cảnh Chi.
Nàng mệt mỏi mở mắt ra, khẽ cười: “Không sao!” Đúng là không sao, Hoàng thượng không yêu nàng, điều này nàng biết từ lâu, nếu thật sự có thể yêu thì đã yêu lâu rồi, không cần chờ đến hiện giờ. Lúc trước nàng chỉ đoán hắn thích Tô Cẩm Bình, không ngờ tiên đoán lại thành thật.
“Hinh nhi, hà tất phải vậy…” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mang theo sự bi thương khó nói.
Nghe cách gọi đó, Nam Cung Ninh Hinh thoáng ngẩn người, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Vân Cảnh Chi vốn là thứ tử của Tề Quốc công Vân gia, là danh môn vọng tộc ở Nam Nhạc. Năm đó khi Vân lão tướng quân gặp Nam Cung tướng quân trên chiến trường, xuất phát từ tình cảm anh hùng mến mộ anh hùng, cuối cùng kết thành hảo hữu. Vân Cảnh Chi cũng là vị hôn phu được định sẵn của nàng, mỗi năm hai nhà lại sắp xếp cho họ gặp nhau vài lần. Chỉ là, nàng không thích vị hôn phu xuất sắc này của mình, lại yêu Hoàng thượng thanh mai trúc mã, người đàn ông tâm lạnh tình lạnh kia. Nàng là con gái duy nhất trong nhà, phụ thân không thể lay chuyển được nàng, cũng không nỡ thấy nàng khổ sở, đành chấp nhận mang tiếng bội bạc đi hủy hôn ước kia, từ đó về sau đoạn tuyệt với Vân gia.
Khiến nàng không ngờ tới, là Vân Cảnh Chi lại vì nàng mà không ngại xóa tên khỏi gia tộc, đến Đông Lăng, dùng địa vị tài tử đệ nhất kinh thành xuất hiện trước mặt nàng. Cuối cùng, nàng vẫn một lòng bước vào trong bức tường hoàng cung cao ngất đó. Hắn lại cam lòng vì nàng mà ủy khuất làm ám vệ, vào cung bảo vệ nàng. Vào hoàng cung, xưng hô của bọn họ liền chuyển thành “Đại tiểu thư”, “Nương nương”, cho đến tận hôm nay hắn mới đột nhiên gọi hai chữ “Hinh nhi”. Mơ mơ hồ hồ lại khiến nàng có cảm giác như đã qua đến mấy đời…
Hà tất phải vậy? Nàng cười khổ: “Cũng giống huynh không buông tay được, ta cũng không buông Hoàng thượng ra được. Mà trong lòng Hoàng thượng lại không thể buông xuống người con gái kia. Ba người chúng ta, mỗi người lại ngóng trông sau lưng một người khác. Huynh xem, có phải rất buồn cười không?”
“Đó là vì, không ai muốn quay đầu lại!” Quay đầu lại nhìn người phía sau lưng mình.
“Đúng thế, chúng ta đều quá cố chấp, cố chấp cho rằng mình đúng, cố chấp đuổi theo bóng hình mà mình muốn theo đuổi, cho tới giờ cũng không muốn quay đầu lại, mà dường như cũng không thể quay đầu lại. Ta còn nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày ta cảm thấy mệt mỏi và chán ghét những ngày tháng như vậy. Nhưng hiện giờ ta vẫn chưa muốn bỏ cuộc. Ta cứ cảm thấy chỉ cần có thể vẫn nhìn thấy hắn, chỉ cần có thể vẫn còn được ở bên hắn, cũng là một loại hạnh phúc rồi. Thậm chí, chỉ cần nghĩ tới người bên cạnh hắn là ta, người dùng danh nghĩa thê tử của hắn để tồn tại là ta, ta đã cảm thấy rất vui sướng, giống như có dũng khí vô hạn vậy. Huynh có thấy ta rất ngu ngốc không?” Nếu là rất ngu ngốc, thì chính nàng cũng không biết nàng còn ngốc như vậy bao nhiêu năm, ngốc thêm bao nhiêu ngày bao nhiêu tháng nữa.
Nghe nàng nói vậy, Vân Cảnh Chi cũng chỉ thản nhiên nhìn nàng, trong mắt đầy tình cảm. Hinh nhi, nàng nói chỉ cần dùng danh nghĩa thê tử của hắn để tồn tại trên đời này là đã cảm thấy có dũng khí đến vô hạn, nàng làm sao biết được, ta chỉ cần nhìn thấy nàng, đã cảm thấy thiên hạ đều tồn tại trong lòng ta rồi? “Ta ở bên nàng!” Dù thế nào ta cũng ở bên nàng, ở bên nàng cho đến khi nàng không cần ta nữa, hoặc, nàng thật sự chạm tay vào hạnh phúc mà nàng muốn.
Nam Cung Ninh Hinh nghe vậy liền cười: “Được. Nếu có một ngày nào đó huynh mệt mỏi, nhớ nói với ta!”
“Được!” Đáp lại một tiếng rồi quay người ẩn thân. Đi theo bên cạnh nàng, hắn sao có thể mệt mỏi được. Trừ phi… hắn chết đi rồi, có lẽ sẽ thật sự mệt mỏi…
Đôi mắt đẹp nhìn theo bóng lưng hắn, có áy náy, có vui sướng. Cảnh Chi, có huynh ở bên cạnh ta, thực sự rất tốt…
…
Nam Nhạc, phủ Tam Hoàng tử.
Người đàn ông xiêm y trắng muốt cầm cây bút trong tay mình đứng ở thư phòng suốt một đêm. Xung quanh bàn đều là những tờ giấy bỏ đi, có tờ viết một chữ, có tờ viết vài chữ, giờ đều bị ném sang một bên. Bách Lý Kinh Hồng vẫn cầm bút, nhíu đôi mày đẹp, chăm chú nhìn tờ giấy trước mặt, như muốn trừng mắt nhìn xuyên qua nó vậy.
Mấy ám vệ đã sớm tản đi làm việc của mình, sáng sớm quay về phủ hoàng tử chuẩn bị ăn sáng lại thấy đèn trong thư phòng của điện hạ vẫn còn sáng, mấy người liếc nhau, đều nhìn thấy một câu hỏi trong mắt nhau — chẳng lẽ điện hạ nghiên cứu cách viết thư tình mà nghiên cứu nguyên cả đêm sao?!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, sau gáy bọn họ đều lộ ra một giọt mồ hôi rất lớn! Diệt nuốt nước miếng, nói: “Phong, hình như huynh rất hiểu biết về vấn đề này, chi bằng huynh tới giúp điện hạ đi?” Đêm qua khi điện hạ hỏi bọn họ viết thư tình như thế nào, ba người bọn họ đương nhiên cũng không biết, chỉ có mình Phong là am hiểu sâu mấy chuyện đó. Phong lại nói qua loa mơ hồ, bảo điện hạ cứ viết hết mấy lời muốn nói trong lòng ra là được. Vậy là điện hạ vĩ đại của bọn hắn, cứ ở trong thư phòng suy nghĩ những điều muốn nói, rồi suy nghĩ đến hết đêm sao?!
“Cút! Ai bảo ta hiểu mấy chuyện này chứ, huynh đã bao giờ nhìn thấy ta viết thư tình cho cô nương nào chưa?” Phong lườm hắn ta một cái, không vui phản bác. Với sức quyến rũ của Phong hắn đây mà còn phải viết thư tình cho cô nương nhà người ta à? Không phải là quá nực cười sao?
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để điện hạ cứ ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ mấy ngày mấy đêm được!” Thuộc hạ như bọn họ nhìn cũng thấy đau lòng!
Phong xoa xoa cằm, quét mắt về phía điện hạ ở trong phòng, ra vẻ suy tư một lúc lâu mới nói: “Chi bằng bảo điện hạ viết một bài thơ tình là được rồi!”
“Đúng rồi! Ý kiến hay!” Người khác không hiểu điện hạ, chẳng lẽ bọn họ còn không hiểu sao? Muốn điện hạ viết ra một đống những câu nói tình tứ buồn nôn như vậy, đúng là còn khó hơn cả muốn lấy mạng của điện hạ, mà viết thơ tình, khéo léo súc tích, có lẽ điện hạ sẽ dễ dàng hơn chút.
Vì vậy, ba người cùng bước vào, nhìn sàn nhà đầy giấy, khóe miệng mấy người không nhịn được đều run lên vài cái, ai không biết còn tưởng điện hạ nhà mình đang luyện chữ ấy chứ!
Thấy bọn họ bước vào, Bách Lý Kinh Hồng ngẩng đầu, vẻ phiền muộn trong đáy mắt càng đậm hơn, dung nhan xuất trần không có nửa phần cảm xúc, nhưng lại không khó để nhìn ra tâm trạng vô cùng buồn bực của hắn hiện giờ. Hắn chán nản đặt cây bút trong tay xuống, ngồi vào ghế, cảm thấy hết sức thất vọng vì sự vô dụng của mình, uổng công hắn được xưng là “Tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu”, mà ngay cả một lá thư tình cũng không biết viết. Viết quá bình thường thì hình như không có cảm giác gì, viết quá nồng nàn hắn lại không viết ra được, chỉ nghĩ đến những lời lẽ nồng nàn thôi, còn chưa đặt bút viết thì hắn đã cảm thấy mặt mình nóng cháy như lửa đốt, đừng nói gì đến chuyện viết ra. Vì thế, hắn cứ đứng như vậy suốt cả đêm, vẫn không viết xong.
“Điện hạ, thuộc hạ có ý này!” Phong tiến lên vài bước, mặt thần bí nói.
Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy cũng không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt xám bạc say lòng người kia lẳng lặng nhìn hắn ta, chờ hắn ta nói tiếp.
“Nếu ngài không viết được thư tình, thì viết thơ tình cũng được ạ!” Ý kiến này không tồi đúng không?
Quả nhiên, lời nói vừa dứt, tuy trên mặt hắn không lộ vẻ gì khác thường, ánh mắt lại sáng hẳn lên một chút, nhấc bút, lại bắt đầu cố gắng suy nghĩ…
Một lúc lâu sau…
Vạch đen sau đầu các đại ám vệ đã có thể bay lên đến tầm cỡ mưa vạch đen, trên mặt đất vốn đầy giấy bỏ đi, giờ lại tăng thêm một độ cao mới, mà điện hạ nhà bọn họ cũng khôi phục lại thái độ chán nản khi họ vừa bước vào. Nguyên nhân rất đơn giản, viết quá mông lung thì không có cảm xúc, viết rõ ràng quá lại ngượng ngùng.
“Điện hạ, hay là ngài viết Phượng Cầu Hoàng đi?” Tự làm quá ngượng ngùng thì mượn của tiền bối là được rồi.
Nghe vậy, hắn ta mới bình tĩnh lại, cúi đầu vung bút viết thơ tình, mỗi nét bút đều vô cùng chú tâm.
“Đã bao giờ các huynh thấy điện hạ chăm chú làm một việc gì như vậy chưa?” Diệt vô thức hỏi.
Hai người còn lại lắc mạnh đầu vô cùng quả quyết, không có! Tuyệt đối không có!
…
“Cô nương, hôm nay xảy ra một chuyện rất ly kỳ!” Mặt Linh nhi đầy vẻ trào phúng nói.
Tô Cẩm Bình chăm chú nhìn sang: “Chuyện gì ly kỳ? Có phải người Mộ Dung gia cho Mộ Dung Song một cái chết rất đặc biệt không?”
Linh nhi nghe thế, vẻ trào phúng càng đậm hơn: “Nghe nói trưởng lão Mộ Dung gia quyết định nhét tiện nhân kia vào lồng heo, nhưng không biết Mộ Dung Song làm thế nào mà chạy ra ngoài được, quỳ trước cửa phủ Đại hoàng tử khóc lóc nửa ngày, cầu xin Đại hoàng tử cứu ả.”
“Cũng không ngốc lắm, biết được trừ Bách Lý Hề ra không ai cứu được ả!” Tô Cẩm Bình nhấp một ngụm trà, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng nhàn nhạt.
Thấy nàng tỏ vẻ thất vọng, Linh nhi hơi nghi hoặc: “Cô nương, chẳng lẽ Đại hoàng tử còn có thể cứu ả sao?” Ở thanh lâu Mộ Dung Song không hề cho Đại hoàng tử nửa phần thể diện nào.
“Vậy thì còn phải xem bản lĩnh của Mộ Dung Song, nếu ả có thể dựa vào khuôn mặt của mình, khóc lóc van xin giành được sự thương hại của Đại hoàng tử, thì cũng không phải không có khả năng cứu ả ta. Hơn nữa, đến lúc đó mọi người sẽ đều khen ngợi tấm lòng Đại hoàng tử thật lương thiện.” Đấu với Mộ Dung Song vài lần, cái đầu heo kia của ả ta chắc chắn không thể nghĩ ra biện pháp này. Cách giải thích duy nhất đó là có cao nhân chỉ điểm, cao nhân kia, đương nhiên không ai khác ngoài Mộ Dung Phong đại ca của ả ta.
Linh nhi hơi khó chịu: “Nếu thật sự như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho tiện nhân kia sao? Đại hoàng tử cũng có thể thừa cơ liên minh với phủ Trấn quốc công?”
“Sai! Nếu thật sự như vậy, phủ Trấn quốc công chắc chắn sẽ không thừa nhận người con gái này, bọn họ không gánh nổi một người như vậy. Hơn nữa, bất luận trong lòng họ nghĩ thế nào, thì bên ngoài cũng chỉ có thể đối địch với Đại hoàng tử. Dù sao, vì Đại hoàng tử nên thanh danh trăm năm vọng tộc của bọn họ mới thành rác rưởi như thế. Thời gian qua đi nếu Mộ Dung Song không nắm bắt được trái tim của Bách Lý Hề thì với quan hệ của hai nhà, Bách Lý Hề cũng sẽ không cho ả sống yên thân.” Nói xong, nàng đặt tách trà trong tay xuống.
“Nếu vậy thì đành giữ lại mạng ả vậy!” Linh nhi vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc.
Tô Cẩm Bình lại cười: “Thật ra, để ả chết như vậy ta cũng thấy hơi dễ dàng cho ả. Tạm thời cứ để ả sống không bằng chết vài ngày đi. Từ một tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh không ai sánh bằng, biến thành kẻ tiện nhân người người thóa mạ khinh ghét, sự chênh lệch tâm lý quá lớn này cũng có ả ta chịu thôi!”
Nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Dĩ Mạch liền bước vào, trên tay cầm một phong thư mật vừa rồi Phong đại nhân tự mình đưa tới. Cô đưa lá thư kia cho Tô Cẩm Bình, nói: “Cô nương, đây là thư điện hạ tự tay viết cho ngài. Nói rõ là ngài phải tự đọc.” Nói xong, sắc mặt cô ấy hơi quái dị, như muốn cười lại không dám cười.
“Muốn cười thì cứ cười đi. Cười xong nói cho ta biết cô cười cái gì!” Tô Cẩm Bình liếc nhìn cô ấy một cái, khẽ cười nói, cũng nhận lấy lá thư trong tay cô.
Lúc này Hiên Viên Dĩ Mạch mới như không nhịn nổi nữa, vừa cười vừa nói: “Cô nương, Phong đại nhân nói đây là lá thư tình mà điện hạ suy nghĩ suốt cả đêm cũng không biết phải viết gì, cứ đứng mãi trong thư phòng, hủy đi trăm nghìn tờ giấy, còn bất giác bẻ gẫy hai cây bút lông mới viết được đấy ạ.” Ông trời ơi, sao trước đây bọn họ không biết điện hạ còn có mặt hài hước như vậy chứ?!
Hoàng Phủ Hoài Hàn đi thẳng một đường, chợt có một lõi lê lăn đến chân hắn. Hoàng Phủ Hoài Hàn dừng bước, nhíu mày nhìn lõi lê kia, chợt nhớ ra gì đó, trong đôi mắt lạnh thoáng hiện lên vẻ oán hận cùng với chút đau thương mà chính hắn không hiểu nổi.
Thấy Hoàng thượng dừng bước, người sau lưng hắn đương nhiên cũng dừng lại. Tiểu Lâm tử nhìn thấy lõi lê dưới chân Hoàng thượng, người gã cũng toát mồ hôi lạnh. Gã ngẩng đầu nhìn quanh, thì ra là do cung nữ trong cung của Vinh phi lúc trước làm ra. Vinh phi đã chết, cung nữ trong cung nàng ta chỉ lo việc quét tước, vì thế vào lúc nhàn rỗi cũng chạy tới Ngự hoa viên tán gẫu, chắc trong lúc đùa giỡn không cầm chắc lõi lê nên mới lăn đến trước mặt Hoàng thượng.
Giọng nói lảnh lót của tiểu Lâm tử vang lên: “Nô tài không có mắt, không thấy Hoàng thượng sao?”
Cung nữ kia vốn sợ đến trắng bệch mặt mũi, ngẩn người đứng ở đằng xa, nghe tiếng quát này cô ta mới giật mình, vội quỳ xuống bên chân Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”
Đôi mắt hàn băng lạnh lùng nhìn cô ta, trong đầu chợt xuất hiện hình ảnh cô gái chết tiệt kia ném lõi lê vào đầu mình! Lúc ấy cũng ra vẻ trấn tĩnh quỳ trước mặt mình, nói mấy câu nói kỳ kỳ quái quái, trong vô thức, hắn lại nói ra những lời giống ngày ấy: “Người đâu, lôi cô gái chết tiệt này xuống cho trẫm…”
“Hoàng thượng, hoàng thượng tha mạng! Nô tỳ nô tỳ thật sự không cố ý, Hoàng thượng, Hoàng thượng tha mạng…” cung nữ kia hoảng sợ xin tha.
Nhìn khuôn mặt kinh hãi của cô ta, trong lòng Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng xuất hiện cảm giác thất vọng nồng đậm, trầm mặc một lúc lâu sau hắn mới thốt lên một câu như tự hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bị lõi lê đập là vinh hạnh của trẫm sao?”
Hắn vừa dứt lời mọi người đều ngẩn người, vừa kinh hãi lại vừa dở khóc dở cười! Chỉ có tiểu Lâm tử hiểu rõ, Hoàng thượng là… Hơn một tháng trước, ở Cung Cảnh Nhân có một cung nữ còn phạm lỗi lớn hơn, cũng là lõi lê, nhưng lúc đó đập thẳng vào đầu Hoàng thượng, cuối cùng còn bạo gan nói hươu nói vượn, nàng nói lõi lê rất sùng bái Hoàng thượng nên mới vội vàng lao tới Hoàng thượng, Hoàng thượng hẳn phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Lần đó Hoàng thượng giận đến bật cười, nhưng lại thật sự hạ lệnh chém lõi lê kia. Chẳng lẽ mấy hôm nay Hoàng thượng thất thần đều vì Tô Cẩm Bình đã trốn đó sao?
Trong lòng tiểu Lâm tử hiểu rõ, nhưng những người khác lại hoàn toàn không biết gì cả. Nghe xong mấy lời này đều cảm thấy chẳng hiểu ra sao, cuối cùng mọi người đều nghĩ vì Hoàng thượng quá tức giận nên mới nói với cung nữ như thế.
Cung nữ kia sợ đến sắp ngất xỉu, vội dập đầu: “Hoàng thượng, nô tỳ không dám! Hoàng thượng, ngài tha cho nô tỳ một mạng đi, Hoàng thượng!” Nói đó là vinh hạnh của Hoàng thượng thì khác nào muốn chết?!
Trong đôi mắt tím đậm hiện lên vẻ thất vọng rõ rệt, hắn nghiêm mặt đi ngang qua người cô ta, giọng nói lạnh băng vang lên: “Chém!”
“Vâng!” Chúng thị vệ trả lời. Ngay sau đó, cung nữ kia bị kéo xuống.
Tiểu Lâm tử lẳng lặng nuốt nước miếng, lén nhìn sắc mặt Hoàng thượng, đoán được gì đó nhưng lại không dám hỏi, chậm rãi đi theo hắn. Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng lạnh lùng nói: “Lui hết đi! Tiểu Lâm tử hầu trẫm đi dạo!”
“Vâng, Hoàng thượng!” Thái giám và các cung nữ đáp rồi cúi người lui ra.
Đế vương cao quý lạnh băng đi dạo không có mục tiêu rõ ràng trong ngự hoa viên, chưa được mấy bước, ánh mắt hắn bỗng dừng lại ở một ngọn núi giả, suy nghĩ cũng bay trở về mấy ngày trước. Ngày ấy khi Thiển Ức gặp chuyện không may, đằng sau núi giả, nàng ngồi xổm ở đó, vùi đầu, giống như bị cướp đi tất cả. Dạ yên lặng bảo vệ bên cạnh nàng, sắc mặt dịu dàng nhìn nàng.
Hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một hình ảnh hắn nhìn thấy ngày hôm ấy, cảm giác đau đến tận xương tủy của mình, thậm chí trong khoảnh khắc hắn còn hy vọng người đứng bên cạnh nàng không phải là Dạ, mà là chính mình. Đó, cũng là lần cuối cùng hắn nhìn thấy nàng.
“Hoàng thượng!” Thấy hắn ngẩn người, tiểu Lâm tử lên tiếng nhắc nhở.
Sững một chút, hồi phục tinh thần, hắn lại nói: “Tiểu Lâm tử, vừa rồi trong lòng trẫm xuất hiện một suy nghĩ rất kỳ quái!”
Tiểu Lâm tử nghe vậy cũng không dám hỏi là suy nghĩ gì, chỉ cúi đầu chờ hắn nói tiếp.
“Trẫm nghĩ, nếu cung nữ kia có thể bạo dạn nói rằng bị lõi lê đập là vinh hạnh của trẫm, trẫm sẽ phong nàng ta làm phi!” Suy nghĩ này khiến chính hắn cũng cảm thấy buồn cười, nhưng khi đó trong lòng hắn thực sự nghĩ như vậy.
Ánh mắt tiểu Lâm tử co lại, quả nhiên lòng đế vương khó dò, gấm vóc lụa là hay địa ngục không lối thoát, tất cả chỉ là ranh giới mong manh. Gã vốn không dám nói gì, cuối cùng vẫn không kìm được: “Hoàng thượng, ngài như vậy là… vì Tô Cẩm Bình sao?”
Nghe những lời này, con ngươi của Hoàng Phủ Hoài Hàn thoáng lạnh đi, y như núi tuyết đóng băng vạn năm vào mùa đông vậy, lạnh lẽo đến tận xương tủy, sợ tới mức suýt nữa tiểu Lâm tử quỳ xuống xin lỗi. Nhưng lại chỉ trong nháy mắt, tảng băng trong mắt hắn tan biến, giọng nói lạnh lùng vang lên, vừa trả lời tiểu Lâm tử, cũng vừa là cảm thán: “Trong thiên hạ này, cuối cùng cũng chỉ có một nàng thôi!” Trong thiên hạ này, cuối cùng chỉ có một mình nàng mới dám khiêu chiến uy quyền của mình không chút kiêng nể. Cũng chỉ có mình nàng có thể giả ngây giả dại mượn gió bẻ măng trước mặt mình. Càng chỉ có một mình nàng, ném mình, mà còn mặt dày mày dạn nói đó là vinh hạnh của mình.
Bên tai hắn như vọng lại câu nói của Bách Lý Kinh Hồng, “Ngươi sẽ không biết ngươi đã vuột mất điều gì.” Hắn đã vuột mất, vuột mất một cảnh vật độc đáo, vuột mất điều tốt đẹp độc nhất vô nhị trong thiên hạ, để nàng từ phi tử của mình biến thành kẻ thù. Chỉ là, nếu thời gian có thể quay ngược lại một lần nữa, hắn tin rằng hắn vẫn sẽ lựa chọn giống như vậy!
Tiểu Lâm tử giật mình nhìn bóng người màu tím trước mặt, vô thức hỏi: “Hoàng thượng, ngài hối hận ư?” Hỏi xong, đồng tử gã co rút lại, suýt nữa chết ngất vì sự to gan của mình.
Hối hận ư? Hối hận à? Hắn bỗng cười, quay người đi về phía Ngự thư phòng: “Không hối hận! Vì giang sơn gấm vóc này, vì phồn hoa thịnh vượng, có mất nhiều hơn nữa trẫm cũng không hối hận. Huống chi…” huống chi tới tận bây giờ hắn cũng chưa từng có được, sao lại nói chuyện mất đi?!
Tiểu Lâm tử thầm hít sâu một hơi trong lòng, gã cứ cho rằng vị đế vương mà mình phụng dưỡng vô tình vô tâm, hôm nay mới biết, không phải Hoàng thượng vô tình vô tâm, mà là vì giang sơn xã tắc, ngài tình nguyện chôn vùi tất cả tình cảm xuống đáy lòng. Gã không biết đó là hạnh phúc hay bất hạnh, nhưng gã biết trong lòng Hoàng thượng nhất định rất khổ sở, rất khổ sở.
Đến cửa Ngự thư phòng, Hạ Đông Mai ngoan ngoãn cầm chổi quét sân, mắt không liếc ngang. Thấy Hoàng thượng tới, cô ta cũng giống đám hạ nhân, quỳ xuống hành lễ. Đôi mắt lạnh nhìn những người ngoài cửa, còn dừng lại ở Hạ Đông Mai nửa khắc, nhưng rốt cuộc cũng không nhìn thấy Hạ Đông Mai trốn việc tán gẫu với người con gái kia nữa, tất cả, chỉ vì nàng đã đi rồi, hơn nữa, còn do chính tay mình đẩy nàng đi. Đáy mắt hắn xuất hiện vẻ đau đớn, giống như mất đi thứ mà mình yêu thích, hoặc như đang nhớ nhung chuyện gì đó khiến người ta khó quên…
—bamholyland.com—
Nam Cung Ninh Hinh ngồi trên phượng tọa nghe hạ nhân bẩm báo về sự khác thường của Hoàng thượng hôm nay, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện lên vẻ bi ai. Chờ cung nhân kia nói xong, nàng ta mệt mỏi phẩy tay: “Lui đi!”
“Vâng!” Cung nhân lui ra, còn người trên phượng tọa vẫn trầm ngâm trong suy nghĩ của mình, chưa hồi phục tinh thần.
“Nương nương, ngài không sao chứ?” Giọng nói trong trẻo mang theo lo lắng vang lên, là Vân Cảnh Chi.
Nàng mệt mỏi mở mắt ra, khẽ cười: “Không sao!” Đúng là không sao, Hoàng thượng không yêu nàng, điều này nàng biết từ lâu, nếu thật sự có thể yêu thì đã yêu lâu rồi, không cần chờ đến hiện giờ. Lúc trước nàng chỉ đoán hắn thích Tô Cẩm Bình, không ngờ tiên đoán lại thành thật.
“Hinh nhi, hà tất phải vậy…” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mang theo sự bi thương khó nói.
Nghe cách gọi đó, Nam Cung Ninh Hinh thoáng ngẩn người, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. Vân Cảnh Chi vốn là thứ tử của Tề Quốc công Vân gia, là danh môn vọng tộc ở Nam Nhạc. Năm đó khi Vân lão tướng quân gặp Nam Cung tướng quân trên chiến trường, xuất phát từ tình cảm anh hùng mến mộ anh hùng, cuối cùng kết thành hảo hữu. Vân Cảnh Chi cũng là vị hôn phu được định sẵn của nàng, mỗi năm hai nhà lại sắp xếp cho họ gặp nhau vài lần. Chỉ là, nàng không thích vị hôn phu xuất sắc này của mình, lại yêu Hoàng thượng thanh mai trúc mã, người đàn ông tâm lạnh tình lạnh kia. Nàng là con gái duy nhất trong nhà, phụ thân không thể lay chuyển được nàng, cũng không nỡ thấy nàng khổ sở, đành chấp nhận mang tiếng bội bạc đi hủy hôn ước kia, từ đó về sau đoạn tuyệt với Vân gia.
Khiến nàng không ngờ tới, là Vân Cảnh Chi lại vì nàng mà không ngại xóa tên khỏi gia tộc, đến Đông Lăng, dùng địa vị tài tử đệ nhất kinh thành xuất hiện trước mặt nàng. Cuối cùng, nàng vẫn một lòng bước vào trong bức tường hoàng cung cao ngất đó. Hắn lại cam lòng vì nàng mà ủy khuất làm ám vệ, vào cung bảo vệ nàng. Vào hoàng cung, xưng hô của bọn họ liền chuyển thành “Đại tiểu thư”, “Nương nương”, cho đến tận hôm nay hắn mới đột nhiên gọi hai chữ “Hinh nhi”. Mơ mơ hồ hồ lại khiến nàng có cảm giác như đã qua đến mấy đời…
Hà tất phải vậy? Nàng cười khổ: “Cũng giống huynh không buông tay được, ta cũng không buông Hoàng thượng ra được. Mà trong lòng Hoàng thượng lại không thể buông xuống người con gái kia. Ba người chúng ta, mỗi người lại ngóng trông sau lưng một người khác. Huynh xem, có phải rất buồn cười không?”
“Đó là vì, không ai muốn quay đầu lại!” Quay đầu lại nhìn người phía sau lưng mình.
“Đúng thế, chúng ta đều quá cố chấp, cố chấp cho rằng mình đúng, cố chấp đuổi theo bóng hình mà mình muốn theo đuổi, cho tới giờ cũng không muốn quay đầu lại, mà dường như cũng không thể quay đầu lại. Ta còn nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày ta cảm thấy mệt mỏi và chán ghét những ngày tháng như vậy. Nhưng hiện giờ ta vẫn chưa muốn bỏ cuộc. Ta cứ cảm thấy chỉ cần có thể vẫn nhìn thấy hắn, chỉ cần có thể vẫn còn được ở bên hắn, cũng là một loại hạnh phúc rồi. Thậm chí, chỉ cần nghĩ tới người bên cạnh hắn là ta, người dùng danh nghĩa thê tử của hắn để tồn tại là ta, ta đã cảm thấy rất vui sướng, giống như có dũng khí vô hạn vậy. Huynh có thấy ta rất ngu ngốc không?” Nếu là rất ngu ngốc, thì chính nàng cũng không biết nàng còn ngốc như vậy bao nhiêu năm, ngốc thêm bao nhiêu ngày bao nhiêu tháng nữa.
Nghe nàng nói vậy, Vân Cảnh Chi cũng chỉ thản nhiên nhìn nàng, trong mắt đầy tình cảm. Hinh nhi, nàng nói chỉ cần dùng danh nghĩa thê tử của hắn để tồn tại trên đời này là đã cảm thấy có dũng khí đến vô hạn, nàng làm sao biết được, ta chỉ cần nhìn thấy nàng, đã cảm thấy thiên hạ đều tồn tại trong lòng ta rồi? “Ta ở bên nàng!” Dù thế nào ta cũng ở bên nàng, ở bên nàng cho đến khi nàng không cần ta nữa, hoặc, nàng thật sự chạm tay vào hạnh phúc mà nàng muốn.
Nam Cung Ninh Hinh nghe vậy liền cười: “Được. Nếu có một ngày nào đó huynh mệt mỏi, nhớ nói với ta!”
“Được!” Đáp lại một tiếng rồi quay người ẩn thân. Đi theo bên cạnh nàng, hắn sao có thể mệt mỏi được. Trừ phi… hắn chết đi rồi, có lẽ sẽ thật sự mệt mỏi…
Đôi mắt đẹp nhìn theo bóng lưng hắn, có áy náy, có vui sướng. Cảnh Chi, có huynh ở bên cạnh ta, thực sự rất tốt…
…
Nam Nhạc, phủ Tam Hoàng tử.
Người đàn ông xiêm y trắng muốt cầm cây bút trong tay mình đứng ở thư phòng suốt một đêm. Xung quanh bàn đều là những tờ giấy bỏ đi, có tờ viết một chữ, có tờ viết vài chữ, giờ đều bị ném sang một bên. Bách Lý Kinh Hồng vẫn cầm bút, nhíu đôi mày đẹp, chăm chú nhìn tờ giấy trước mặt, như muốn trừng mắt nhìn xuyên qua nó vậy.
Mấy ám vệ đã sớm tản đi làm việc của mình, sáng sớm quay về phủ hoàng tử chuẩn bị ăn sáng lại thấy đèn trong thư phòng của điện hạ vẫn còn sáng, mấy người liếc nhau, đều nhìn thấy một câu hỏi trong mắt nhau — chẳng lẽ điện hạ nghiên cứu cách viết thư tình mà nghiên cứu nguyên cả đêm sao?!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, sau gáy bọn họ đều lộ ra một giọt mồ hôi rất lớn! Diệt nuốt nước miếng, nói: “Phong, hình như huynh rất hiểu biết về vấn đề này, chi bằng huynh tới giúp điện hạ đi?” Đêm qua khi điện hạ hỏi bọn họ viết thư tình như thế nào, ba người bọn họ đương nhiên cũng không biết, chỉ có mình Phong là am hiểu sâu mấy chuyện đó. Phong lại nói qua loa mơ hồ, bảo điện hạ cứ viết hết mấy lời muốn nói trong lòng ra là được. Vậy là điện hạ vĩ đại của bọn hắn, cứ ở trong thư phòng suy nghĩ những điều muốn nói, rồi suy nghĩ đến hết đêm sao?!
“Cút! Ai bảo ta hiểu mấy chuyện này chứ, huynh đã bao giờ nhìn thấy ta viết thư tình cho cô nương nào chưa?” Phong lườm hắn ta một cái, không vui phản bác. Với sức quyến rũ của Phong hắn đây mà còn phải viết thư tình cho cô nương nhà người ta à? Không phải là quá nực cười sao?
“Vậy phải làm sao bây giờ? Cũng không thể để điện hạ cứ ngồi đó trầm ngâm suy nghĩ mấy ngày mấy đêm được!” Thuộc hạ như bọn họ nhìn cũng thấy đau lòng!
Phong xoa xoa cằm, quét mắt về phía điện hạ ở trong phòng, ra vẻ suy tư một lúc lâu mới nói: “Chi bằng bảo điện hạ viết một bài thơ tình là được rồi!”
“Đúng rồi! Ý kiến hay!” Người khác không hiểu điện hạ, chẳng lẽ bọn họ còn không hiểu sao? Muốn điện hạ viết ra một đống những câu nói tình tứ buồn nôn như vậy, đúng là còn khó hơn cả muốn lấy mạng của điện hạ, mà viết thơ tình, khéo léo súc tích, có lẽ điện hạ sẽ dễ dàng hơn chút.
Vì vậy, ba người cùng bước vào, nhìn sàn nhà đầy giấy, khóe miệng mấy người không nhịn được đều run lên vài cái, ai không biết còn tưởng điện hạ nhà mình đang luyện chữ ấy chứ!
Thấy bọn họ bước vào, Bách Lý Kinh Hồng ngẩng đầu, vẻ phiền muộn trong đáy mắt càng đậm hơn, dung nhan xuất trần không có nửa phần cảm xúc, nhưng lại không khó để nhìn ra tâm trạng vô cùng buồn bực của hắn hiện giờ. Hắn chán nản đặt cây bút trong tay xuống, ngồi vào ghế, cảm thấy hết sức thất vọng vì sự vô dụng của mình, uổng công hắn được xưng là “Tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu”, mà ngay cả một lá thư tình cũng không biết viết. Viết quá bình thường thì hình như không có cảm giác gì, viết quá nồng nàn hắn lại không viết ra được, chỉ nghĩ đến những lời lẽ nồng nàn thôi, còn chưa đặt bút viết thì hắn đã cảm thấy mặt mình nóng cháy như lửa đốt, đừng nói gì đến chuyện viết ra. Vì thế, hắn cứ đứng như vậy suốt cả đêm, vẫn không viết xong.
“Điện hạ, thuộc hạ có ý này!” Phong tiến lên vài bước, mặt thần bí nói.
Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy cũng không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt xám bạc say lòng người kia lẳng lặng nhìn hắn ta, chờ hắn ta nói tiếp.
“Nếu ngài không viết được thư tình, thì viết thơ tình cũng được ạ!” Ý kiến này không tồi đúng không?
Quả nhiên, lời nói vừa dứt, tuy trên mặt hắn không lộ vẻ gì khác thường, ánh mắt lại sáng hẳn lên một chút, nhấc bút, lại bắt đầu cố gắng suy nghĩ…
Một lúc lâu sau…
Vạch đen sau đầu các đại ám vệ đã có thể bay lên đến tầm cỡ mưa vạch đen, trên mặt đất vốn đầy giấy bỏ đi, giờ lại tăng thêm một độ cao mới, mà điện hạ nhà bọn họ cũng khôi phục lại thái độ chán nản khi họ vừa bước vào. Nguyên nhân rất đơn giản, viết quá mông lung thì không có cảm xúc, viết rõ ràng quá lại ngượng ngùng.
“Điện hạ, hay là ngài viết Phượng Cầu Hoàng đi?” Tự làm quá ngượng ngùng thì mượn của tiền bối là được rồi.
Nghe vậy, hắn ta mới bình tĩnh lại, cúi đầu vung bút viết thơ tình, mỗi nét bút đều vô cùng chú tâm.
“Đã bao giờ các huynh thấy điện hạ chăm chú làm một việc gì như vậy chưa?” Diệt vô thức hỏi.
Hai người còn lại lắc mạnh đầu vô cùng quả quyết, không có! Tuyệt đối không có!
…
“Cô nương, hôm nay xảy ra một chuyện rất ly kỳ!” Mặt Linh nhi đầy vẻ trào phúng nói.
Tô Cẩm Bình chăm chú nhìn sang: “Chuyện gì ly kỳ? Có phải người Mộ Dung gia cho Mộ Dung Song một cái chết rất đặc biệt không?”
Linh nhi nghe thế, vẻ trào phúng càng đậm hơn: “Nghe nói trưởng lão Mộ Dung gia quyết định nhét tiện nhân kia vào lồng heo, nhưng không biết Mộ Dung Song làm thế nào mà chạy ra ngoài được, quỳ trước cửa phủ Đại hoàng tử khóc lóc nửa ngày, cầu xin Đại hoàng tử cứu ả.”
“Cũng không ngốc lắm, biết được trừ Bách Lý Hề ra không ai cứu được ả!” Tô Cẩm Bình nhấp một ngụm trà, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng nhàn nhạt.
Thấy nàng tỏ vẻ thất vọng, Linh nhi hơi nghi hoặc: “Cô nương, chẳng lẽ Đại hoàng tử còn có thể cứu ả sao?” Ở thanh lâu Mộ Dung Song không hề cho Đại hoàng tử nửa phần thể diện nào.
“Vậy thì còn phải xem bản lĩnh của Mộ Dung Song, nếu ả có thể dựa vào khuôn mặt của mình, khóc lóc van xin giành được sự thương hại của Đại hoàng tử, thì cũng không phải không có khả năng cứu ả ta. Hơn nữa, đến lúc đó mọi người sẽ đều khen ngợi tấm lòng Đại hoàng tử thật lương thiện.” Đấu với Mộ Dung Song vài lần, cái đầu heo kia của ả ta chắc chắn không thể nghĩ ra biện pháp này. Cách giải thích duy nhất đó là có cao nhân chỉ điểm, cao nhân kia, đương nhiên không ai khác ngoài Mộ Dung Phong đại ca của ả ta.
Linh nhi hơi khó chịu: “Nếu thật sự như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho tiện nhân kia sao? Đại hoàng tử cũng có thể thừa cơ liên minh với phủ Trấn quốc công?”
“Sai! Nếu thật sự như vậy, phủ Trấn quốc công chắc chắn sẽ không thừa nhận người con gái này, bọn họ không gánh nổi một người như vậy. Hơn nữa, bất luận trong lòng họ nghĩ thế nào, thì bên ngoài cũng chỉ có thể đối địch với Đại hoàng tử. Dù sao, vì Đại hoàng tử nên thanh danh trăm năm vọng tộc của bọn họ mới thành rác rưởi như thế. Thời gian qua đi nếu Mộ Dung Song không nắm bắt được trái tim của Bách Lý Hề thì với quan hệ của hai nhà, Bách Lý Hề cũng sẽ không cho ả sống yên thân.” Nói xong, nàng đặt tách trà trong tay xuống.
“Nếu vậy thì đành giữ lại mạng ả vậy!” Linh nhi vẫn cảm thấy hơi đáng tiếc.
Tô Cẩm Bình lại cười: “Thật ra, để ả chết như vậy ta cũng thấy hơi dễ dàng cho ả. Tạm thời cứ để ả sống không bằng chết vài ngày đi. Từ một tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh không ai sánh bằng, biến thành kẻ tiện nhân người người thóa mạ khinh ghét, sự chênh lệch tâm lý quá lớn này cũng có ả ta chịu thôi!”
Nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Dĩ Mạch liền bước vào, trên tay cầm một phong thư mật vừa rồi Phong đại nhân tự mình đưa tới. Cô đưa lá thư kia cho Tô Cẩm Bình, nói: “Cô nương, đây là thư điện hạ tự tay viết cho ngài. Nói rõ là ngài phải tự đọc.” Nói xong, sắc mặt cô ấy hơi quái dị, như muốn cười lại không dám cười.
“Muốn cười thì cứ cười đi. Cười xong nói cho ta biết cô cười cái gì!” Tô Cẩm Bình liếc nhìn cô ấy một cái, khẽ cười nói, cũng nhận lấy lá thư trong tay cô.
Lúc này Hiên Viên Dĩ Mạch mới như không nhịn nổi nữa, vừa cười vừa nói: “Cô nương, Phong đại nhân nói đây là lá thư tình mà điện hạ suy nghĩ suốt cả đêm cũng không biết phải viết gì, cứ đứng mãi trong thư phòng, hủy đi trăm nghìn tờ giấy, còn bất giác bẻ gẫy hai cây bút lông mới viết được đấy ạ.” Ông trời ơi, sao trước đây bọn họ không biết điện hạ còn có mặt hài hước như vậy chứ?!