Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
Hắn ta vừa nói câu này, Vân Lam không thể tin nổi nhìn hắn ta, mà sắc mặt của Mộ Dung Hoa cũng rất kỳ quái. Tô Cẩm Bình ngồi bên mang tâm trạng xem kịch vui, chờ xem tình hình phát triển thế nào, bỗng một cơn gió lạnh thổi tới khiến nàng không kìm được, khẽ run lên. Ngay lập tức nàng lại cảm giác có một bàn tay ôm lấy lưng mình, cả cơ thể bị hắn kéo vào lòng. Trừ Bách Lý Nghị và Mộ Dung Song ra, ánh mắt mọi người đều đang đặt ở Vân Lam và Mộ Dung Phong nên không chú ý tới tình huống bên này.
Tô Cẩm Bình quay lại lườm hắn một cái, người hắn còn lạnh hơn gió thu ấy! Hơn nữa, nhiều người ở đây như vậy, để người ta nhìn thấy khi nàng về lại bị lão phu nhân giáo huấn cho một bài nữa! Dường như hắn hiểu ánh mắt của nàng, liền vận nội lực, cơ thể lạnh lẽo cũng dần ấm lên, sưởi ấm người cho nàng.
Vân Dật cũng hiểu chuyện này hơi nghiêm trọng, nhíu mày nhìn Vân Lam, thấy dáng vẻ nàng ta không giống đang nói dối, nhưng Mộ Dung Phong không chịu thừa nhận thì cũng không có cách nào, đành nói với Vân Lam: “Muội nói là Mộ Dung Phong, có chứng cứ gì không?” Xảy ra chuyện như vậy, Vân Lam ắt sẽ không được Vân gia dung túng, nhưng nếu Mộ Dung Phong là người quan hệ bất chính với nàng ta, đương nhiên hắn ta cũng phải kéo cả Mộ Dung gia xuống nước, cùng mất hết thể diện mới cam lòng. Nghĩ vậy, ánh mắt đầy thù hận quét về phía Mộ Dung Hạo đứng một bên, nếu hôm nay không phải vì biết Mộ Dung Phong cố tình bày mưu với biểu muội, lo nàng xảy ra chuyện ở đây, thì hắn ta đã không đến Mộ Dung gia.
Vân Lam cắn răng cười vô cùng dữ tợn: “Ta biết huynh sẽ không thừa nhận, có điều tối hôm trước, ta đã lấy một miếng ngọc bội trên người huynh, tin rằng mọi người đều biết miếng ngọc bội này là của ai!” Nói xong, nàng ta lấy miếng ngọc bội trong ngực ra, cảm thấy không yên lòng. Thật ra, miếng ngọc bội này không phải nàng ta lấy vào buổi tối xảy ra chuyện kia, mà là sau đó càng lúc nàng ta càng cảm thấy nghi hoặc có thể đối phương đang lừa gạt mình, vì vậy ngày hôm qua khi hắn ta tới nhấn mạnh chuyện này với mình, nàng ta liền lén rút từ trên người hắn ta ra.
Mộ Dung Phong tái mét mặt, đó là ngọc bội hắn ta đã đeo rất nhiều năm, hôm qua mới biến mất. Không ngờ tiện nhân này còn chuẩn bị để đâm ngược lại mình, có điều, tình thế đã phát triển đến nước này, dù hắn ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được. Nếu thực sự cưới người phụ nữ này, trời ạ, một người phụ nữ đã ngủ với Nhị đệ, hắn ta còn cưới về làm nương tử, chẳng phải là… Nếu để chuyện xấu này rơi vào tai Hoàng thượng, e rằng đường làm quan của hắn cũng ngừng tại đây!
Tuy Tô Cẩm Bình cảm thấy Mộ Dung Phong hẳn sẽ không đến mức bán đứng ‘trinh tiết’ của mình cho Vân Lam để hại nàng, nhưng màn kịch này càng xem lại càng hay, thời điểm hạnh phúc nhất trên thế gian đó là ngồi xem chó cắn chó! Thứ lỗi cho nàng vì đã hình dung Vân Lam như vậy, nếu không phải đối phương muốn hại nàng trước thì cũng không đến nông nổi này.
Mộ Dung Hoa vội bước tới nói: “Là ta! Người làm chuyện đó với nàng là ta!” Đại ca bọn họ là nhân tài kiệt xuất trong những huynh đệ đồng lứa của gia tộc Mộ Dung, tuyệt đối không thể hủy hoại trong tay người phụ nữ này được, hơn nữa, quả thật đúng là do hắn ta làm!
Nhưng Vân Lam làm sao để hắn ta thừa nhận được, vội vàng lắc đâu: “Nhị biểu huynh, không phải huynh, là đại biểu huynh!” Người nàng ta thích là đại biểu huynh ngọc thụ lâm phong, chứ không phải nhị biểu huynh giá áo túi cơm này, nếu phải gả cho hắn ta thì thà chết cho xong!
Sắc mặt Vân Dật rất khó coi, đỡ Vân Lam dậy, nói với Mộ Dung Phong: “Tại hạ đưa xá muội về trước, hy vọng Mộ Dung công tử có thể sớm cho Vân gia chúng ta một câu trả lời thích đáng. Nếu Mộ Dung công tử không trả lời được, chúng ta sẽ dâng tấu nhờ Hoàng thượng phân xử!”
Nói xong, hắn liền cùng Vân Diệp đưa Vân Lam đi trước. Xảy ra chuyện như vậy, yến hội đương nhiên cũng không thể tổ chức được nữa. Đầu óc Mộ Dung Phong choáng váng, dù nằm mơ hắn ta cũng không thể ngờ lại xảy ra chuyện thế này, chẳng lẽ cuộc đời này của hắn ta sẽ bị một miếng ngọc bội hủy hoại sao?!
Những người khác đều đứng dậy cáo từ, cảm thấy thực sự xấu hổ vì mình lại đến dự yến hội của một kẻ mặt người dạ thú như vậy. Họ vốn còn nghĩ rằng Mộ Dung Phong là thanh niên tài giỏi hiếm có, giờ mới biết, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo!
Tô Cẩm Bình và Bách Lý Kinh Hồng cũng đứng lên cáo từ cùng mọi người. Khi đi đến chỗ Mộ Dung Phong, trên mặt Tô Cẩm Bình lộ ra nụ cười quỷ dị: “Mộ Dung công tử, trò chơi hôm nay, chơi có vui không?” Những người khác đều đã đi ra ngoài, không mấy chú ý đến bọn họ, có điều nhìn thấy Thượng Quan Cẩm chỉ nói một câu mà sắc mặt Mộ Dung Phong lập tức trở nên cực kỳ khó coi, họ cũng chỉ nghĩ là Thượng Quan Cẩm vì Vân Lam nên cảnh cáo Mộ Dung Phong thôi, vì thế cũng không nghĩ gì nhiều.
Câu nói này khiến Mộ Dung Phong vốn đã lo lắng giờ lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt ngất xỉu! Nhưng Tô Cẩm Bình cũng lười phản ứng lại hắn ta, chỉ cười châm biếm rồi đi ra cùng Bách Lý Kinh Hồng.
Bách Lý Kinh Hồng đang định đưa nàng về, Tô Cẩm Bình lại hạ giọng nói với hắn: “Chuyện này phiền chàng giúp đỡ, Mộ Dung Phong nhất thời chưa nghĩ ra nên mới có thể như thế. Suy cho cùng thì hắn ta cũng chỉ đánh rơi một miếng ngọc bội thôi, đến lúc đó hắn ta hoàn toàn có thể nói rằng, nếu miếng ngọc bội đó cũng làm vật chứng được, vậy có phải chỉ cần hắn ta mất ngọc bội, thì các cô nương mất trinh tiết đều có thể vu oan cho hắn không? Hiện giờ chuyện mới xảy ra, hắn ta đang mơ hồ, nhưng hẳn sẽ phản ứng lại ngay, sau đó sẽ có hành đồng khác. Vì thế, trước khi hắn ta hành động, chúng ta phải giúp hắn khiến chuyện này thành ván đã đóng thuyền!”
“Được.” Hắn nhẹ nhàng đáp, giọng điệu lạnh tanh nhưng ánh mắt nhìn nàng thêm nhiều vẻ không nỡ, khó khăn lắm mới gặp được nhau, chỉ một lát thôi đã phải rời xa rồi sao? Hắn còn đang muốn hỏi xem đêm nay mình có thể tới gặp nàng không thì Tô Cẩm Bình đã mất kiên nhẫn đẩy hắn: “Còn thất thần gì nữa, đi mau đi!”
Hắn cũng biết nàng lo lắng, muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này nên cũng không nói thêm gì, khẽ gật đầu rồi quay người đi. Ván đã đóng thuyền, tức là nói chuyện này cho phụ hoàng, chờ phụ hoàng biết tin, tùy tiện phái một người đi điều tra, Mộ Dung Phong nhất định sẽ không còn đường quay lại nữa. Sau khi phụ hoàng hạ chỉ xử lý, chuyện này có muốn rửa cũng không sạch, ai dám nói ý chỉ của Hoàng thượng là sai? Có điều, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một suy nghĩ, có thể hay không…
…
Vào Hoàng cung, chờ cung nhân thông báo xong, hắn mới dược gặp người mà mình gọi là phụ hoàng.
Nhìn đứa con trai này, trong lòng Bách Lý Ngạo Thiên cũng rất phức tạp, có ngại ngùng, có sợ hãi, nhưng nhiều hơn hết là sự đề phòng. Năm đó khi đẩy hắn đi, lão hoàn toàn không nghĩ tới hắn còn có thể quay về, hơn nữa lại dùng một phương thức rất cực đoan và ngắn gọn để quay lại. Sau khi trở về, lão cũng có ý muốn triệu kiến hắn, muốn biết suy nghĩ trong lòng hắn mấy năm nay, đương nhiên, mục đích lớn hơn là muốn biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu thực lực, có uy hiếp đến hoàng quyền của mình hay không. Có điều, lần nào hắn cũng dùng mọi lý do để từ chối, không chịu tới gặp mình. Hôm nay hắn lại chủ động đến đây khiến trong lòng lão ít nhiều cũng thấy bất an.
“Hồng nhi tới tìm phụ hoàng có chuyện gì sao?” Lão cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ ân cần một chút rồi mới cất tiếng hỏi.
Bách Lý Kinh Hồng nghe giọng điệu của lão, thoáng có vẻ trào phúng, nhưng cũng không để lão thấy, chỉ đáp: “Phụ hoàng, nhi thần đến để nói cho ngài biết, Mộ Dung Phong và Tam tiểu thư Vân gia quan hệ bất chính, giờ cả thiên hạ đều đã biết.”
“Cái gì?” Lão Hoàng đế hơi kinh ngạc! Phải biết rằng Mộ Dung Phong chính là tân khoa Trạng Nguyên do chính lão tân điểm trong kỳ thi đình năm nay, văn võ bá quan đương nhiên cũng đều ưng thuận người làm gương cho muôn dân trăm họ này, có điều, hiện giờ Mộ Dung Phong gây ra chuyện như vậy, rõ ràng là giáng một bạt tai vào mặt lão vì đã tự tân điểm hắn làm Trạng Nguyên.
Lão giận dữ quay sang nói với người bên cạnh: “Đi thăm dò, trẫm muốn nghe tin tức xác thực ngay lập tức!”
“Vâng, Hoàng thượng!” Hạ nhân đáp lời rồi nhanh chóng lao ra ngoài.
Sau khi cung nhân rời đi, Bách Lý Kinh Hồng lại thản nhiên nói: “Nhi thần đến, còn có chuyện khác nữa.”
“Là chuyện từ hôn sao? Trẫm biết rồi, Mộ Dung Song gây ra chuyện như vậy, quả thật cũng không xứng với con, do trẫm nhất thời không xem xét kỹ mới chọn ả làm Hoàng tử phi của con. Hôn sự này trẫm đã sớm hạ chỉ hủy bỏ rồi, con không cần quan tâm!” Nhắc đến chuyện này, trong lòng lão đột nhiên hơi nghi hoặc, sao gần đây gặp chuyện xấu đều là Mộ Dung gia? Đầu tiên là Mộ Dung Song xảy ra chuyện, giờ lại đến lượt Mộ Dung Phong.
Bách Lý Kinh Hồng lại nói tiếp: “Không phải việc này, là xin phụ hoàng tứ hôn.” Hôn sự với Mộ Dung Song à? Từ trước tới giờ hắn chưa từng để tâm.
“Tứ hôn?” Chẳng lẽ chuyện ồn ào xôn xao gần đây là có thật? Con trai lão thật sự si mê biểu tiểu thư Vân gia kia sao?
“Đúng vậy.” Hắn thản nhiên đáp, không giống thỉnh cầu, mà giống như là… mệnh lệnh!
Bách Lý Ngạo Thiên do dự một chút, cũng không biết là do xuất phát từ sự e ngại với thực lực của đứa con trai này hay là từ sự áy náy với hắn, mà lão lại gật đầu đồng ý: “Tuy chỉ là biểu tiểu thư Vân gia, nhưng coi như cũng là xuất thân trong sạch. Nếu con thích, trẫm cũng không nói thêm gì. Người đâu, hạ chỉ!”
Sau khi viết xong thánh chỉ, thái giám truyền chỉ kia liền cầm thánh chỉ đi tới phủ Tề quốc công, Bách Lý Kinh Hồng lại nói tiếp: “Phụ hoàng, nhi thần vừa mới về nước, nếu đã tứ hôn, chẳng lẽ ngài không nên cho con chút sính lễ sao?” Nàng không cho mình dùng tiền của ‘nàng’, vậy cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.
Khóe miệng lão hoàng đế run lên vài cái, nhiều năm làm Hoàng đế, đây là lần đầu tiên lão bị bắt chẹt như vậy. Mấy hôm trước vừa mới nghe nói đứa con trai này có tiền tài ngập trời, đưa thẳng đi cầu hôn, không ít dân chúng đều nhìn thấy, giờ lại giả nghèo giả khổ với mình. Có điều, đúng là hắn mới về nước, không có bạc cũng là chuyện rất bình thường, lời này nói hoàn toàn có lý, vì vậy lão đành cắn răng nói: “Lễ bộ chuẩn bị sính lễ!”
“Vâng!” Hạ nhân lĩnh mệnh, nhanh chân rời đi.
Bách Lý Kinh Hồng đạt được mục đích của mình cũng không ở lâu nữa, quay người bước đi.
Chưa được vài bước, Bách Lý Ngạo Thiên bỗng nói: “Hồng nhi, nếu mắt con có thể chữa khỏi, trẫm thật sự rất muốn truyền ngôi vị Hoàng đế này cho con!” Những lời này, là thử.
“Không cần!” Hắn thờ ơ đáp, đi thẳng không quay đầu lại. Hắn cần, không phải là lão truyền ngôi cho hắn, mà là tự tay đoạt cái ngai vàng này về, sau đó thưởng thức sắc mặt thống khổ của đối phương khi đánh mất thứ mà mình vô cùng quý trọng.
…
Lúc này Mộ Dung gia đang vô cùng hỗn loạn, Mộ Dung Việt cũng thấy rất đau đầu, đứa con trai mà lão luôn kiêu ngạo lại gặp phải sơ suất lớn như vậy.
Mộ Dung Phong nhíu mày im lặng một lúc lâu, trong đầu chợt lóe lên, nghĩ ra cách giải quyết: “Phụ thân, suy cho cùng chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội thôi, chúng ta chỉ cần loan tin ra ngoài, nói rằng miếng ngọc bội đó là do con bất cẩn làm mất, không biết sao lại bị Vân Lam nhặt được để vu oan giá họa, vậy là được rồi. Đến lúc đó, người bên ngoài cũng chỉ nghi ngờ, không có chứng cứ, bọn họ cũng không thể nói nhiều được.”
Nghe hắn ta nói vậy, Mộ Dung Việt cũng thấy có lý, vì thế liền nói: “Cũng chỉ có cách đó, hành động phải nhanh một chút, cũng đừng để rơi vào tai Hoàng thượng, nếu không…”
Vừa nói được một nửa, ngoài cửa đã vang lên: “Thánh chỉ tới!”
Ánh mắt mấy người căng lên, nhanh chân chạy ra ngoài tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết! Tân khoa Trạng Nguyên Mộ Dung Phong, có được thiên ân, lại không báo đáp gia quốc, ngược lại còn gây ra những việc mất lễ nghĩa liêm sỉ, lòng trẫm rất đau. Hủy bỏ hàm tân khoa Trạng Nguyên, trục xuất khỏi triều chính, vĩnh viễn không được bổ nhiệm, sớm thành thân với Tam tiểu thư Vân gia. Khâm thử!” Giọng lanh lảnh của tiểu thái giám vang lên.
Gã vừa dứt lời, Mộ Dung Phong liền ngồi sụp xuống đất, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng! Trục xuất khỏi triều chính, vĩnh viễn không bổ nhiệm, đây không chỉ là mất đi cơ hội để chính mình vào triều kiếm chức quan, cũng mất đi quyền thừa kế tước vị Trấn quốc công này. Từ nay về sau, Mộ Dung Phong hắn ta sẽ là một phế nhân, còn phải cưới người phụ nữ đã ngủ với đệ đệ ruột về làm vợ, chuyện bi ai nhất đời người cùng lắm cũng chỉ thế này thôi. Có điều hiện giờ, chẳng những hắn ta không thể phản bác, còn phải lĩnh chỉ tạ ơn.
“Tạ chủ long ân!” Mấy chữ này rơi xuống, Mộ Dung Phong lại không chịu nổi sự đả kích này, phun ra một nhúm máu, ngất xỉu…
…
Thái giám truyền chỉ tới Vân phủ, đọc thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thượng Quan Cẩm hiền lương thục đức, tài đức vẹn toàn… Là do ông trời tác hợp với Tam hoàng tử, mệnh chọn ngày thành hôn.”
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Người Vân gia ra lĩnh chỉ xong, không bao lâu sau thì sính lễ được đưa tới. Ban đầu sắc mặt Tô Cẩm Bình còn hơi khó coi, sau đó lại nghe thái giám truyền lệnh nói là do lễ bộ đưa tới, sắc mặt nàng mới tan bớt mây mù. Giỏi lắm, người kia cũng thông minh hơn chút rồi.
Nàng cầm thánh chỉ trong tay, ngáp dài quay về phòng mình dưới ánh mắt vui sướng và chăm chú của Tề quốc công và lão phu nhân.
Tuy trên mặt vẫn thờ ơ, nhưng trong mắt lại giấu nụ cười, thật khiến người ta vui mừng mà, rốt cuộc tên kia cũng biết củi gạo đắt tiền, cũng biết cách khiến người khác xuất tiền được thì chắc chắn sẽ không tự mình bỏ ra, như vậy cũng tiết kiệm được cho bọn họ một số tiền lớn rồi! Không tồi, không tồi.
Nhìn nàng cao hứng như thế, Hiên Viên Dĩ Mạch và Linh nhi cũng chỉ nghĩ là nàng mong chờ hôn sự này nên không nói gì nhiều.
Buổi tối, Tô Cẩm Bình đang định nghỉ ngơi, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.
Nàng vội quay đầu, nhìn thấy ngay người nào đó. Nàng cười gian tà: “Không phải ta đã nói không cho truyền thì không được đến sao? Chàng không sợ bị đánh à?”
Hắn nghe vậy, đáy mắt xuất hiện vẻ lúng túng, xem ra hắn cực kỳ e ngại chổi lông gà và chổi lông vịt của nàng.
“Sợ mà chàng còn dám tới à?” Nàng còn nghĩ hắn không sợ nữa cơ!
Hắn bước nhanh vài bước, đi tới trước mặt nàng, sắc mặt có vẻ không tự nhiên, sau đó rút từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa: “Thế này đủ thành ý chưa?”
Tô Cẩm Bình vội giật lấy chiếc chìa khóa đó, ôm vào lòng mình, đáy mắt như nảy lên vài thỏi vàng sáng chói: “Ai you, đây có phải chìa khóa kim khố của chàng không?”
“Đúng vậy.” Quay về nghĩ mãi, rốt cuộc hắn cũng nghĩ thông cái gọi là thành ý của nàng là cái gì. Không phải thư tình, cũng không phải tranh vẽ, càng không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là… bạc.
Tô Cẩm Bình cười híp mắt, hài lòng sung sướng vỗ vai hắn: “Ai you, mang cái này đến sớm một chút có phải tốt rồi không! Có điều, chẳng lẽ chàng không sợ đoán sai thành ý thực sự mà ta muốn là gì, sau đó bị đánh một trận sao?”
Hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hớn hở của nàng, một lúc lâu sau cũng không đáp. Cuối cùng, thấy nàng cố chấp nhìn mình, giống như không trả lời không được, hắn hơi xấu hổ quay đầu đi, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, trên mặt lại hơi ửng hồng: “Sợ. Nhưng, dù nàng đánh chết ta, ta cũng muốn đến.”
“Không tồi! Rất dũng cảm!” Tô Cẩm Bình vỗ nhẹ vào vai hắn, tán thưởng, thỉnh thoảng lại sờ sờ chiếc chìa khóa nhỏ đáng yêu trong ngực áo của mình, nở nụ cười bỉ ổi khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
“Thánh chỉ tới rồi à?” Hỏi xong, hắn vẫn vểnh tai chờ phản ứng của nàng, thật ra điều hắn muốn hỏi không phải là cái đó, mà là sau khi nhận được thánh chỉ, nàng có ý kiến gì không?!
Tô Cẩm Bình lại vỗ vai hắn mạnh hơn chút nữa: “Tới rồi, làm rất tốt, chúng ta tiết kiệm được một khoản sính lễ lớn rồi!”
“…” Sao những điều nàng nghĩ hình như đều liên quan đến bạc thế? “Ý ta hỏi là, về ngày thành thân…”
“Không phải trên thánh chỉ nói là chọn ngày thành hôn sao? Không sao, nếu chàng không muốn thành thân nhanh như vậy, chúng ta có thể thoải mái thêm bốn năm sáu bảy tám năm nữa, ta cũng không muốn thành thân sớm như thế!” Tô Cẩm Bình cố tình giả ngu.
Đôi mày đẹp nhíu lại, thêm bốn năm sáu bảy tám năm nữa à? “Có phải nàng… không muốn ta không?” Quả nhiên, nhận chìa khóa kim khố xong rồi sẽ không muốn hắn nữa sao?
“Á, chuyện này…” Tô Cẩm Bình sờ sờ cằm nói tiếp, “Yên tâm, nhận được chìa khóa của chàng rồi, đời này chắc chắn ta sẽ không gả cho người thứ hai. Nhưng chúng ta thực sự còn rất trẻ, không cần phải vội vàng thành thân làm gì. Chờ thêm vài năm nữa, cả hai đều ổn định rồi bàn tính chuyện thành thân sau, chàng thấy thế nào?” Tiền đã lấy được rồi còn thành với thân cái rắm gì! Kiếp trước nàng đã thề, nếu có thể không cần lấy chồng, thì cả đời nàng sẽ không lấy chồng. Không phải nàng ăn no rửng mỡ muốn làm bà cô già, mà cảm thấy sau khi thành thân xong, khó tránh khỏi mâu thuẫn vợ chồng, cãi vã nhau, rồi còn cả chuyện con cái, lo toan đủ thứ việc trên đời như ăn ở đi lại, thật sự vô cùng phiền toái, hai người bọn họ cứ như bây giờ cũng rất tốt mà.
Đôi mắt đẹp như ánh trăng lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, trong lòng càng kiên định ý tưởng nhất định phải sớm nấu gạo thành cơm. Nhìn dáng vẻ vô cùng đắc ý vì lấy được chìa khóa của nàng, hắn chậm rãi nói: “Thật ra, ta quên nói cho nàng biết. Ta có mười cái kim khố, vì thế, cũng có mười cái chìa khóa khác nhau.”
Nghe hắn nói vậy, nụ cười trên mặt Tô Cẩm Bình cứng lại, nghiêm mặt nhìn hắn quát: “Vì sao chàng không cất bạc cùng một chỗ? Chia ra cất như vậy thật lãng phí không gian!!!” Mẹ kiếp, uổng công nàng cao hứng, chẳng lẽ vì muốn lấy chín chiếc chìa khóa kia, mà nàng phải nghĩ đến chuyện thành thân sao? Nhưng nàng thật sự chưa muốn bước vào nấm mồ hôn nhân mà!!!!
Hắn có thể nói rằng vì đề phòng nàng nhận chìa khóa không nhận người, nên hắn mới cố tình chia bạc ra cất sao? “Cất cùng một chỗ, không an toàn.” Đúng vậy, đối với hạnh phúc tương lai của hắn mà nói, thật sự rất không an toàn. “Gả, hay không gả?”
Tô Cẩm Bình quay lại lườm hắn một cái, người hắn còn lạnh hơn gió thu ấy! Hơn nữa, nhiều người ở đây như vậy, để người ta nhìn thấy khi nàng về lại bị lão phu nhân giáo huấn cho một bài nữa! Dường như hắn hiểu ánh mắt của nàng, liền vận nội lực, cơ thể lạnh lẽo cũng dần ấm lên, sưởi ấm người cho nàng.
Vân Dật cũng hiểu chuyện này hơi nghiêm trọng, nhíu mày nhìn Vân Lam, thấy dáng vẻ nàng ta không giống đang nói dối, nhưng Mộ Dung Phong không chịu thừa nhận thì cũng không có cách nào, đành nói với Vân Lam: “Muội nói là Mộ Dung Phong, có chứng cứ gì không?” Xảy ra chuyện như vậy, Vân Lam ắt sẽ không được Vân gia dung túng, nhưng nếu Mộ Dung Phong là người quan hệ bất chính với nàng ta, đương nhiên hắn ta cũng phải kéo cả Mộ Dung gia xuống nước, cùng mất hết thể diện mới cam lòng. Nghĩ vậy, ánh mắt đầy thù hận quét về phía Mộ Dung Hạo đứng một bên, nếu hôm nay không phải vì biết Mộ Dung Phong cố tình bày mưu với biểu muội, lo nàng xảy ra chuyện ở đây, thì hắn ta đã không đến Mộ Dung gia.
Vân Lam cắn răng cười vô cùng dữ tợn: “Ta biết huynh sẽ không thừa nhận, có điều tối hôm trước, ta đã lấy một miếng ngọc bội trên người huynh, tin rằng mọi người đều biết miếng ngọc bội này là của ai!” Nói xong, nàng ta lấy miếng ngọc bội trong ngực ra, cảm thấy không yên lòng. Thật ra, miếng ngọc bội này không phải nàng ta lấy vào buổi tối xảy ra chuyện kia, mà là sau đó càng lúc nàng ta càng cảm thấy nghi hoặc có thể đối phương đang lừa gạt mình, vì vậy ngày hôm qua khi hắn ta tới nhấn mạnh chuyện này với mình, nàng ta liền lén rút từ trên người hắn ta ra.
Mộ Dung Phong tái mét mặt, đó là ngọc bội hắn ta đã đeo rất nhiều năm, hôm qua mới biến mất. Không ngờ tiện nhân này còn chuẩn bị để đâm ngược lại mình, có điều, tình thế đã phát triển đến nước này, dù hắn ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được. Nếu thực sự cưới người phụ nữ này, trời ạ, một người phụ nữ đã ngủ với Nhị đệ, hắn ta còn cưới về làm nương tử, chẳng phải là… Nếu để chuyện xấu này rơi vào tai Hoàng thượng, e rằng đường làm quan của hắn cũng ngừng tại đây!
Tuy Tô Cẩm Bình cảm thấy Mộ Dung Phong hẳn sẽ không đến mức bán đứng ‘trinh tiết’ của mình cho Vân Lam để hại nàng, nhưng màn kịch này càng xem lại càng hay, thời điểm hạnh phúc nhất trên thế gian đó là ngồi xem chó cắn chó! Thứ lỗi cho nàng vì đã hình dung Vân Lam như vậy, nếu không phải đối phương muốn hại nàng trước thì cũng không đến nông nổi này.
Mộ Dung Hoa vội bước tới nói: “Là ta! Người làm chuyện đó với nàng là ta!” Đại ca bọn họ là nhân tài kiệt xuất trong những huynh đệ đồng lứa của gia tộc Mộ Dung, tuyệt đối không thể hủy hoại trong tay người phụ nữ này được, hơn nữa, quả thật đúng là do hắn ta làm!
Nhưng Vân Lam làm sao để hắn ta thừa nhận được, vội vàng lắc đâu: “Nhị biểu huynh, không phải huynh, là đại biểu huynh!” Người nàng ta thích là đại biểu huynh ngọc thụ lâm phong, chứ không phải nhị biểu huynh giá áo túi cơm này, nếu phải gả cho hắn ta thì thà chết cho xong!
Sắc mặt Vân Dật rất khó coi, đỡ Vân Lam dậy, nói với Mộ Dung Phong: “Tại hạ đưa xá muội về trước, hy vọng Mộ Dung công tử có thể sớm cho Vân gia chúng ta một câu trả lời thích đáng. Nếu Mộ Dung công tử không trả lời được, chúng ta sẽ dâng tấu nhờ Hoàng thượng phân xử!”
Nói xong, hắn liền cùng Vân Diệp đưa Vân Lam đi trước. Xảy ra chuyện như vậy, yến hội đương nhiên cũng không thể tổ chức được nữa. Đầu óc Mộ Dung Phong choáng váng, dù nằm mơ hắn ta cũng không thể ngờ lại xảy ra chuyện thế này, chẳng lẽ cuộc đời này của hắn ta sẽ bị một miếng ngọc bội hủy hoại sao?!
Những người khác đều đứng dậy cáo từ, cảm thấy thực sự xấu hổ vì mình lại đến dự yến hội của một kẻ mặt người dạ thú như vậy. Họ vốn còn nghĩ rằng Mộ Dung Phong là thanh niên tài giỏi hiếm có, giờ mới biết, quả nhiên nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo!
Tô Cẩm Bình và Bách Lý Kinh Hồng cũng đứng lên cáo từ cùng mọi người. Khi đi đến chỗ Mộ Dung Phong, trên mặt Tô Cẩm Bình lộ ra nụ cười quỷ dị: “Mộ Dung công tử, trò chơi hôm nay, chơi có vui không?” Những người khác đều đã đi ra ngoài, không mấy chú ý đến bọn họ, có điều nhìn thấy Thượng Quan Cẩm chỉ nói một câu mà sắc mặt Mộ Dung Phong lập tức trở nên cực kỳ khó coi, họ cũng chỉ nghĩ là Thượng Quan Cẩm vì Vân Lam nên cảnh cáo Mộ Dung Phong thôi, vì thế cũng không nghĩ gì nhiều.
Câu nói này khiến Mộ Dung Phong vốn đã lo lắng giờ lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt ngất xỉu! Nhưng Tô Cẩm Bình cũng lười phản ứng lại hắn ta, chỉ cười châm biếm rồi đi ra cùng Bách Lý Kinh Hồng.
Bách Lý Kinh Hồng đang định đưa nàng về, Tô Cẩm Bình lại hạ giọng nói với hắn: “Chuyện này phiền chàng giúp đỡ, Mộ Dung Phong nhất thời chưa nghĩ ra nên mới có thể như thế. Suy cho cùng thì hắn ta cũng chỉ đánh rơi một miếng ngọc bội thôi, đến lúc đó hắn ta hoàn toàn có thể nói rằng, nếu miếng ngọc bội đó cũng làm vật chứng được, vậy có phải chỉ cần hắn ta mất ngọc bội, thì các cô nương mất trinh tiết đều có thể vu oan cho hắn không? Hiện giờ chuyện mới xảy ra, hắn ta đang mơ hồ, nhưng hẳn sẽ phản ứng lại ngay, sau đó sẽ có hành đồng khác. Vì thế, trước khi hắn ta hành động, chúng ta phải giúp hắn khiến chuyện này thành ván đã đóng thuyền!”
“Được.” Hắn nhẹ nhàng đáp, giọng điệu lạnh tanh nhưng ánh mắt nhìn nàng thêm nhiều vẻ không nỡ, khó khăn lắm mới gặp được nhau, chỉ một lát thôi đã phải rời xa rồi sao? Hắn còn đang muốn hỏi xem đêm nay mình có thể tới gặp nàng không thì Tô Cẩm Bình đã mất kiên nhẫn đẩy hắn: “Còn thất thần gì nữa, đi mau đi!”
Hắn cũng biết nàng lo lắng, muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện này nên cũng không nói thêm gì, khẽ gật đầu rồi quay người đi. Ván đã đóng thuyền, tức là nói chuyện này cho phụ hoàng, chờ phụ hoàng biết tin, tùy tiện phái một người đi điều tra, Mộ Dung Phong nhất định sẽ không còn đường quay lại nữa. Sau khi phụ hoàng hạ chỉ xử lý, chuyện này có muốn rửa cũng không sạch, ai dám nói ý chỉ của Hoàng thượng là sai? Có điều, trong đầu hắn bỗng xuất hiện một suy nghĩ, có thể hay không…
…
Vào Hoàng cung, chờ cung nhân thông báo xong, hắn mới dược gặp người mà mình gọi là phụ hoàng.
Nhìn đứa con trai này, trong lòng Bách Lý Ngạo Thiên cũng rất phức tạp, có ngại ngùng, có sợ hãi, nhưng nhiều hơn hết là sự đề phòng. Năm đó khi đẩy hắn đi, lão hoàn toàn không nghĩ tới hắn còn có thể quay về, hơn nữa lại dùng một phương thức rất cực đoan và ngắn gọn để quay lại. Sau khi trở về, lão cũng có ý muốn triệu kiến hắn, muốn biết suy nghĩ trong lòng hắn mấy năm nay, đương nhiên, mục đích lớn hơn là muốn biết rốt cuộc hắn có bao nhiêu thực lực, có uy hiếp đến hoàng quyền của mình hay không. Có điều, lần nào hắn cũng dùng mọi lý do để từ chối, không chịu tới gặp mình. Hôm nay hắn lại chủ động đến đây khiến trong lòng lão ít nhiều cũng thấy bất an.
“Hồng nhi tới tìm phụ hoàng có chuyện gì sao?” Lão cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ ân cần một chút rồi mới cất tiếng hỏi.
Bách Lý Kinh Hồng nghe giọng điệu của lão, thoáng có vẻ trào phúng, nhưng cũng không để lão thấy, chỉ đáp: “Phụ hoàng, nhi thần đến để nói cho ngài biết, Mộ Dung Phong và Tam tiểu thư Vân gia quan hệ bất chính, giờ cả thiên hạ đều đã biết.”
“Cái gì?” Lão Hoàng đế hơi kinh ngạc! Phải biết rằng Mộ Dung Phong chính là tân khoa Trạng Nguyên do chính lão tân điểm trong kỳ thi đình năm nay, văn võ bá quan đương nhiên cũng đều ưng thuận người làm gương cho muôn dân trăm họ này, có điều, hiện giờ Mộ Dung Phong gây ra chuyện như vậy, rõ ràng là giáng một bạt tai vào mặt lão vì đã tự tân điểm hắn làm Trạng Nguyên.
Lão giận dữ quay sang nói với người bên cạnh: “Đi thăm dò, trẫm muốn nghe tin tức xác thực ngay lập tức!”
“Vâng, Hoàng thượng!” Hạ nhân đáp lời rồi nhanh chóng lao ra ngoài.
Sau khi cung nhân rời đi, Bách Lý Kinh Hồng lại thản nhiên nói: “Nhi thần đến, còn có chuyện khác nữa.”
“Là chuyện từ hôn sao? Trẫm biết rồi, Mộ Dung Song gây ra chuyện như vậy, quả thật cũng không xứng với con, do trẫm nhất thời không xem xét kỹ mới chọn ả làm Hoàng tử phi của con. Hôn sự này trẫm đã sớm hạ chỉ hủy bỏ rồi, con không cần quan tâm!” Nhắc đến chuyện này, trong lòng lão đột nhiên hơi nghi hoặc, sao gần đây gặp chuyện xấu đều là Mộ Dung gia? Đầu tiên là Mộ Dung Song xảy ra chuyện, giờ lại đến lượt Mộ Dung Phong.
Bách Lý Kinh Hồng lại nói tiếp: “Không phải việc này, là xin phụ hoàng tứ hôn.” Hôn sự với Mộ Dung Song à? Từ trước tới giờ hắn chưa từng để tâm.
“Tứ hôn?” Chẳng lẽ chuyện ồn ào xôn xao gần đây là có thật? Con trai lão thật sự si mê biểu tiểu thư Vân gia kia sao?
“Đúng vậy.” Hắn thản nhiên đáp, không giống thỉnh cầu, mà giống như là… mệnh lệnh!
Bách Lý Ngạo Thiên do dự một chút, cũng không biết là do xuất phát từ sự e ngại với thực lực của đứa con trai này hay là từ sự áy náy với hắn, mà lão lại gật đầu đồng ý: “Tuy chỉ là biểu tiểu thư Vân gia, nhưng coi như cũng là xuất thân trong sạch. Nếu con thích, trẫm cũng không nói thêm gì. Người đâu, hạ chỉ!”
Sau khi viết xong thánh chỉ, thái giám truyền chỉ kia liền cầm thánh chỉ đi tới phủ Tề quốc công, Bách Lý Kinh Hồng lại nói tiếp: “Phụ hoàng, nhi thần vừa mới về nước, nếu đã tứ hôn, chẳng lẽ ngài không nên cho con chút sính lễ sao?” Nàng không cho mình dùng tiền của ‘nàng’, vậy cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.
Khóe miệng lão hoàng đế run lên vài cái, nhiều năm làm Hoàng đế, đây là lần đầu tiên lão bị bắt chẹt như vậy. Mấy hôm trước vừa mới nghe nói đứa con trai này có tiền tài ngập trời, đưa thẳng đi cầu hôn, không ít dân chúng đều nhìn thấy, giờ lại giả nghèo giả khổ với mình. Có điều, đúng là hắn mới về nước, không có bạc cũng là chuyện rất bình thường, lời này nói hoàn toàn có lý, vì vậy lão đành cắn răng nói: “Lễ bộ chuẩn bị sính lễ!”
“Vâng!” Hạ nhân lĩnh mệnh, nhanh chân rời đi.
Bách Lý Kinh Hồng đạt được mục đích của mình cũng không ở lâu nữa, quay người bước đi.
Chưa được vài bước, Bách Lý Ngạo Thiên bỗng nói: “Hồng nhi, nếu mắt con có thể chữa khỏi, trẫm thật sự rất muốn truyền ngôi vị Hoàng đế này cho con!” Những lời này, là thử.
“Không cần!” Hắn thờ ơ đáp, đi thẳng không quay đầu lại. Hắn cần, không phải là lão truyền ngôi cho hắn, mà là tự tay đoạt cái ngai vàng này về, sau đó thưởng thức sắc mặt thống khổ của đối phương khi đánh mất thứ mà mình vô cùng quý trọng.
…
Lúc này Mộ Dung gia đang vô cùng hỗn loạn, Mộ Dung Việt cũng thấy rất đau đầu, đứa con trai mà lão luôn kiêu ngạo lại gặp phải sơ suất lớn như vậy.
Mộ Dung Phong nhíu mày im lặng một lúc lâu, trong đầu chợt lóe lên, nghĩ ra cách giải quyết: “Phụ thân, suy cho cùng chẳng qua chỉ là một miếng ngọc bội thôi, chúng ta chỉ cần loan tin ra ngoài, nói rằng miếng ngọc bội đó là do con bất cẩn làm mất, không biết sao lại bị Vân Lam nhặt được để vu oan giá họa, vậy là được rồi. Đến lúc đó, người bên ngoài cũng chỉ nghi ngờ, không có chứng cứ, bọn họ cũng không thể nói nhiều được.”
Nghe hắn ta nói vậy, Mộ Dung Việt cũng thấy có lý, vì thế liền nói: “Cũng chỉ có cách đó, hành động phải nhanh một chút, cũng đừng để rơi vào tai Hoàng thượng, nếu không…”
Vừa nói được một nửa, ngoài cửa đã vang lên: “Thánh chỉ tới!”
Ánh mắt mấy người căng lên, nhanh chân chạy ra ngoài tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết! Tân khoa Trạng Nguyên Mộ Dung Phong, có được thiên ân, lại không báo đáp gia quốc, ngược lại còn gây ra những việc mất lễ nghĩa liêm sỉ, lòng trẫm rất đau. Hủy bỏ hàm tân khoa Trạng Nguyên, trục xuất khỏi triều chính, vĩnh viễn không được bổ nhiệm, sớm thành thân với Tam tiểu thư Vân gia. Khâm thử!” Giọng lanh lảnh của tiểu thái giám vang lên.
Gã vừa dứt lời, Mộ Dung Phong liền ngồi sụp xuống đất, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng! Trục xuất khỏi triều chính, vĩnh viễn không bổ nhiệm, đây không chỉ là mất đi cơ hội để chính mình vào triều kiếm chức quan, cũng mất đi quyền thừa kế tước vị Trấn quốc công này. Từ nay về sau, Mộ Dung Phong hắn ta sẽ là một phế nhân, còn phải cưới người phụ nữ đã ngủ với đệ đệ ruột về làm vợ, chuyện bi ai nhất đời người cùng lắm cũng chỉ thế này thôi. Có điều hiện giờ, chẳng những hắn ta không thể phản bác, còn phải lĩnh chỉ tạ ơn.
“Tạ chủ long ân!” Mấy chữ này rơi xuống, Mộ Dung Phong lại không chịu nổi sự đả kích này, phun ra một nhúm máu, ngất xỉu…
…
Thái giám truyền chỉ tới Vân phủ, đọc thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thượng Quan Cẩm hiền lương thục đức, tài đức vẹn toàn… Là do ông trời tác hợp với Tam hoàng tử, mệnh chọn ngày thành hôn.”
“Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Người Vân gia ra lĩnh chỉ xong, không bao lâu sau thì sính lễ được đưa tới. Ban đầu sắc mặt Tô Cẩm Bình còn hơi khó coi, sau đó lại nghe thái giám truyền lệnh nói là do lễ bộ đưa tới, sắc mặt nàng mới tan bớt mây mù. Giỏi lắm, người kia cũng thông minh hơn chút rồi.
Nàng cầm thánh chỉ trong tay, ngáp dài quay về phòng mình dưới ánh mắt vui sướng và chăm chú của Tề quốc công và lão phu nhân.
Tuy trên mặt vẫn thờ ơ, nhưng trong mắt lại giấu nụ cười, thật khiến người ta vui mừng mà, rốt cuộc tên kia cũng biết củi gạo đắt tiền, cũng biết cách khiến người khác xuất tiền được thì chắc chắn sẽ không tự mình bỏ ra, như vậy cũng tiết kiệm được cho bọn họ một số tiền lớn rồi! Không tồi, không tồi.
Nhìn nàng cao hứng như thế, Hiên Viên Dĩ Mạch và Linh nhi cũng chỉ nghĩ là nàng mong chờ hôn sự này nên không nói gì nhiều.
Buổi tối, Tô Cẩm Bình đang định nghỉ ngơi, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.
Nàng vội quay đầu, nhìn thấy ngay người nào đó. Nàng cười gian tà: “Không phải ta đã nói không cho truyền thì không được đến sao? Chàng không sợ bị đánh à?”
Hắn nghe vậy, đáy mắt xuất hiện vẻ lúng túng, xem ra hắn cực kỳ e ngại chổi lông gà và chổi lông vịt của nàng.
“Sợ mà chàng còn dám tới à?” Nàng còn nghĩ hắn không sợ nữa cơ!
Hắn bước nhanh vài bước, đi tới trước mặt nàng, sắc mặt có vẻ không tự nhiên, sau đó rút từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa: “Thế này đủ thành ý chưa?”
Tô Cẩm Bình vội giật lấy chiếc chìa khóa đó, ôm vào lòng mình, đáy mắt như nảy lên vài thỏi vàng sáng chói: “Ai you, đây có phải chìa khóa kim khố của chàng không?”
“Đúng vậy.” Quay về nghĩ mãi, rốt cuộc hắn cũng nghĩ thông cái gọi là thành ý của nàng là cái gì. Không phải thư tình, cũng không phải tranh vẽ, càng không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là… bạc.
Tô Cẩm Bình cười híp mắt, hài lòng sung sướng vỗ vai hắn: “Ai you, mang cái này đến sớm một chút có phải tốt rồi không! Có điều, chẳng lẽ chàng không sợ đoán sai thành ý thực sự mà ta muốn là gì, sau đó bị đánh một trận sao?”
Hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt hớn hở của nàng, một lúc lâu sau cũng không đáp. Cuối cùng, thấy nàng cố chấp nhìn mình, giống như không trả lời không được, hắn hơi xấu hổ quay đầu đi, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, trên mặt lại hơi ửng hồng: “Sợ. Nhưng, dù nàng đánh chết ta, ta cũng muốn đến.”
“Không tồi! Rất dũng cảm!” Tô Cẩm Bình vỗ nhẹ vào vai hắn, tán thưởng, thỉnh thoảng lại sờ sờ chiếc chìa khóa nhỏ đáng yêu trong ngực áo của mình, nở nụ cười bỉ ổi khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
“Thánh chỉ tới rồi à?” Hỏi xong, hắn vẫn vểnh tai chờ phản ứng của nàng, thật ra điều hắn muốn hỏi không phải là cái đó, mà là sau khi nhận được thánh chỉ, nàng có ý kiến gì không?!
Tô Cẩm Bình lại vỗ vai hắn mạnh hơn chút nữa: “Tới rồi, làm rất tốt, chúng ta tiết kiệm được một khoản sính lễ lớn rồi!”
“…” Sao những điều nàng nghĩ hình như đều liên quan đến bạc thế? “Ý ta hỏi là, về ngày thành thân…”
“Không phải trên thánh chỉ nói là chọn ngày thành hôn sao? Không sao, nếu chàng không muốn thành thân nhanh như vậy, chúng ta có thể thoải mái thêm bốn năm sáu bảy tám năm nữa, ta cũng không muốn thành thân sớm như thế!” Tô Cẩm Bình cố tình giả ngu.
Đôi mày đẹp nhíu lại, thêm bốn năm sáu bảy tám năm nữa à? “Có phải nàng… không muốn ta không?” Quả nhiên, nhận chìa khóa kim khố xong rồi sẽ không muốn hắn nữa sao?
“Á, chuyện này…” Tô Cẩm Bình sờ sờ cằm nói tiếp, “Yên tâm, nhận được chìa khóa của chàng rồi, đời này chắc chắn ta sẽ không gả cho người thứ hai. Nhưng chúng ta thực sự còn rất trẻ, không cần phải vội vàng thành thân làm gì. Chờ thêm vài năm nữa, cả hai đều ổn định rồi bàn tính chuyện thành thân sau, chàng thấy thế nào?” Tiền đã lấy được rồi còn thành với thân cái rắm gì! Kiếp trước nàng đã thề, nếu có thể không cần lấy chồng, thì cả đời nàng sẽ không lấy chồng. Không phải nàng ăn no rửng mỡ muốn làm bà cô già, mà cảm thấy sau khi thành thân xong, khó tránh khỏi mâu thuẫn vợ chồng, cãi vã nhau, rồi còn cả chuyện con cái, lo toan đủ thứ việc trên đời như ăn ở đi lại, thật sự vô cùng phiền toái, hai người bọn họ cứ như bây giờ cũng rất tốt mà.
Đôi mắt đẹp như ánh trăng lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, trong lòng càng kiên định ý tưởng nhất định phải sớm nấu gạo thành cơm. Nhìn dáng vẻ vô cùng đắc ý vì lấy được chìa khóa của nàng, hắn chậm rãi nói: “Thật ra, ta quên nói cho nàng biết. Ta có mười cái kim khố, vì thế, cũng có mười cái chìa khóa khác nhau.”
Nghe hắn nói vậy, nụ cười trên mặt Tô Cẩm Bình cứng lại, nghiêm mặt nhìn hắn quát: “Vì sao chàng không cất bạc cùng một chỗ? Chia ra cất như vậy thật lãng phí không gian!!!” Mẹ kiếp, uổng công nàng cao hứng, chẳng lẽ vì muốn lấy chín chiếc chìa khóa kia, mà nàng phải nghĩ đến chuyện thành thân sao? Nhưng nàng thật sự chưa muốn bước vào nấm mồ hôn nhân mà!!!!
Hắn có thể nói rằng vì đề phòng nàng nhận chìa khóa không nhận người, nên hắn mới cố tình chia bạc ra cất sao? “Cất cùng một chỗ, không an toàn.” Đúng vậy, đối với hạnh phúc tương lai của hắn mà nói, thật sự rất không an toàn. “Gả, hay không gả?”